Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 331: Võ Học Và Võ Cử

Trên quan đạo, trong hương xa, thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua cửa sổ mà hỏi. Đây vốn là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Trần Khác nghe vậy cười ha ha nói:

- Vu Sơn mười hai đỉnh, mây dày đặc, sương mù mờ mịt, tiểu sinh từ trên trời giáng xuống.

Không ngờ tới hắn đối đáp có khí thế như vậy, hai mắt thiếu nữ sáng lên, cười cười nói:

- Bài phá thạch lựu, hông môn trung đa thiếu toan tử? (Tách quả lựu ra, bên trong có bao nhiêu hạt? – “酸籽-Toan tử” và “酸子-Toan tử” có âm đọc giống nhau, là hí xưng (xưng hô mang tính châm biếm) của người đọc sách.

酸籽-Toan tử: hạt lựu

酸子-Toan tử: là xưng hô mang tính châm biếm của thời trước đối với người đọc sách đói rét mà cổ hủ.

- Giảo khai ngân hạnh, bạch y lý nhất cá đại nhân!

Trần Khác cười đáp (Mở quả bạch quả, bên trong chỉ có một nhân –大仁-đại nhân (nhân của hạt)với大人-đại nhân (người bề trên, quan lớn, đại thần) cách đọc giống nhau - có thể hiểu: mở quả bạch quả, bên trong có một đại nhân)

Hai mắt thiếu nữ lại càng sáng hơn, lúc này liếc nhìn huynh trưởng, không khỏi cười một tiếng:

- Nhất đối mã nhị tịnh bí hành,

Nhất vị tú tài nhất vị quan. Đương quan bản thị tú tài tố, tiên tố tú tài hậu hố quan. (Một đôi ngựa chạy song song, một tú tài một quan nhân. Làm quan vốn là tú tài làm, trước làm tú tài sau làm quan).

Trần Khác nghe vậy cười cười, nhưng không nói ra vế dưới, chỉ là chỉ ra xe ngựa.

- Ha ha, Trọng Phượng huynh, đây là tiểu muội nhà ta A Hoàn.

Thấy hắn không đối lại, Vương Bàng cười lớn:

- A Hoàn, còn chưa xin lỗi học sĩ.

Ai ngờ khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng lên:

- Phải xin lỗi chính là Trần học sĩ, anh ta không đứng đắn.

Mọi người không khỏi kinh ngạc, nhưng Trần Khác lại ôm quyền nói:

- Thực không có câu đối phù hợp, đắc tội đắc tội, tiểu nương thứ lỗi.

- Học sĩ tài trí hơn người…

Lúc này Vương Hoàn mới ôn nhu thi lễ:

- Tiểu nữ tử hôm nay đã phục rồi.

Lại cười tủm tỉm quan sát hắn, khiến cho Trần Khác vô cùng sợ hãi.

Trong lúc nói chuyện, xe đã vào trong thành Biện Kinh, vào trong trạch viện mà Trần Khác đã chuẩn bị sẵn cho Vương gia. Vương Bàng nhìn muội muội đỡ mẫu thân xuống, chợt nói:

- Ta hiểu rồi, hóa ra Trọng Phương huynh đã ra vế dưới.

Mọi người hiếu kỳ:

- Rốt cuộc vế dưới là gì?

Vương Bàng lặng lẽ cười, lắc đầu không nói, đợi khi Trần Khác và mẫu thân không ở trong đó mới nói:

- Lưỡng cá nữ nhân đồng xa tọa, nhất cá nữ nhi, nhất cá nương. Vi nương bản thị nữ nhi tố, tiên tố nữ nhi hậu tố nương (Hai nữ nhi ở trong xe, một con gái, một mẫu thân. Làm mẹ vốn phải làm con gái trước, phải làm con gái mới làm mẹ)

Mọi người toát mồ hôi…

Tới khi Trần Khác về tới nhà thì đã hoàng hôn. Thị nữ vừa hầu hắn thay quần áo, vừa nhẹ nhàng bẩm báo có người của võ học viện đợi ở trước viện.

Trần Khác liền đi ra gặp, thấy trong sảnh có hai gã quan viên một văn một võ, võ quan thân hình cao lớn, mặt râu quai nón, hơn bốn mươi tuổi, chắp tay sau lưng đi tới đi lui sau nội đường. Quan văn chừng ba mươi tuổi, cả người trắng trẻo, mặc kệ võ quan kia đi lại thế nào y vẫn bình thản đứng đó.

Trần Khác đã gặp các giáo viên võ học viện ở quý phủ Địch Thanh, biết võ quan kia tên Quách Hán, quan văn tên Tô Tiến, đều là thuộc hạ cũ của Địch Thanh. Sau đó khi Địch Nguyên Soái mở võ học viện, hai người bọn họ một quản giáo vụ, một quản thứ vụ (các việc khác), là hai người phụ trách chủ yếu ở võ học viện.

Đứng sau tấm bình phong quan sát hai người một lúc, Trần Khác mới bước ra, ôm quyền nói:

- Thật có lỗi, đã để hai vị đợi lâu.

Tô Tiến vội đứng dậy thi lễ, Quách Hán lại có vẻ đợi lâu nên hơi bực tức, chỉ qua loa ôm quyền, ồm ồm nói:

- Ngài là đại nhân, chúng tôi đợi cũng phải.

- Đại nhân thứ lỗi.

Tô Tiến lườm y một cái, cười khổ:

- Lão Quách là người rất tốt. Chỉ là miệng quá thối thôi.

- Không cần để ý, khi ta theo Địch Nguyên soái nam chinh, cũng đã từng quen Quách đại ca.

Trần Khác cười ha ha nói:

- Lúc ấy chúng ta còn cùng uống rượu đấy.

Quách Hán nghe vậy hơi ngượng:

- Đại nhân, thật có lỗi, là hạ quan gấp quá.

- Trời đã tối rồi, gấp cũng không được ngay.

Trần Khác thân thiết nắm tay y.

- Đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.

Đầu bếp quý phủ đã sớm bày xong rượu và thức ăn, hai người bị hắn lôi vào, uống được mấy chén đã trở nên thân thiện hơn một chút, Trần Khác hỏi:

- Hai vị có chuyện gì?

- Ôi, lão Quách ta là một người thẳng tính, đại nhân đừng trách móc.

Quách Hán và Tô Tiến liếc nhau,người thứ nhất lên tiếng:

- Lần trước, khi gặp mặt, đại nhân đã nói với chúng ta, võ học viện phải dời về Biện Kinh. Chuyện này thật sự không phải chuyện tốt.

- Vậy là sao?

Trần Khác hỏi.

- Thành Biện Kinh nước quá sâu, có bao nhiêu người muốn ép chết chúng ta.

Quách Hán buồn bực nói:

- Đi theo Nguyên soái về kinh hơn một tháng, lương bổng các giáo viên, lương thực của các học viên đều không có chỗ lĩnh. Thành Biện Kinh nói là do phía Nam Kinh phát, khiến cho người chúng ta phải tới Nam Kinh, bên kia lại nói, chúng ta đã rời đi rồi, không còn quan hệ gì với họ nữa.

- Còn nữa, hôm nay chúng ta đến Xu Mật Viện hỏi phòng học, kết quả bọn họ nói đã dùng làm miếu Võ Thành Vương rồi, bảo chúng ta đi tìm địa điểm khác.

Quách Hán càng nói càng giận:

- Chúng ta đi đâu tìm đây? Thế này không phải muốn ép chúng ta giải tán sao?

- Xin bớt giận, đừng tức giận!

Trần Khác rót đầy rượu cho y:

- Miếu Võ Thành Vương bây giờ dùng làm gì?

- Trống không!

Quách Hán cả giận.

- Vậy mới đáng giận! Hỏi bọn họ dùng làm gì họ cũng không nói. Kỳ thật là không muốn để cho chúng ta dùng!

- Chủ yếu là, chúng ta đã ở nhà Nguyên soái hơn một tháng.

Lúc này Tô Tiến mới lên tiếng:

- Nhà Nguyên soái cũng không dư dả gì, thật sự ngại khi cứ ăn không ở không như thế.

- Ngày mai sẽ dọn đi.

Trần Khác suy nghĩ một chút mới nói.

- Dời đến đâu?

Hai người sửng sốt.

- Miếu Võ Thành Vương.

Trần Khác thản nhiên:

- Nếu để không thì chúng ta dùng.

- Nhưng Xu Mật Viện không cho dùng.

- Đây không phải vấn đề các người phải bận tâm.

Trần Khác vẫn thản nhiên:

- Ngày mai ta sẽ tới Xu Mật Viện.

- Nếu không thì chờ người quay lại chúng ta sẽ chuyển đi?

- Không. Cứ dọn đi đã.

Trần Khác cười nói:

- Việc ta không muốn làm nhất là nhờ vả người khác, ta đến thông báo với họ một tiếng.

- A…

Quách Hán sửng sốt, chợt cười to:

- Sảng khoái! Chim trên trời cũng phải thuận theo. Lão Quách ta thích nam tử hán như đại nhân đấy!

- Chỉ có điều, đắc tội với Xu Mật Viện cũng không có gì hay ho?

Tô Tiến lo lắng.

- Ôi, Tăng Tướng công mới nhậm chức ở Xu Mật Viện là một vị quân tử, hơn nữa còn hết sức quan tâm đến quân sự.

Trần Khác lắc đầu cười cười nói:

- Khẳng định hai người chưa gặp ông ta, nếu không cũng sẽ không đến mức này.

- Tiểu lại nhỏ bé như chúng tôi làm sao có thể nhìn thấy Xu tướng?

Tô Tiến cười khổ.

- Như vậy cũng không phải là chấm hết, đợi tin tức tốt lành của ta đi.

Trần Khác cười nói:

- Không nói nữa, chúng ta uống rượu, bàn lại việc sắp xếp mớ lớp nhập học.

Ngày hôm sau, Tô Tiến, Quách Hán dẫn thầy trò đến miếu Võ Thành Vương chiếm đất, trong khi Trần Khác lại đến đại nội Xu Mật Viện, gửi danh thiếp cầu kiến Xu Tướng.

Tăng Công Lượng vẫn rất coi trọng Trần Khác, nên rất nhanh chóng đã ra gặp hắn, còn từ đại án bước ra, ngồi bên cạnh hắn, cười hỏi:

- Trọng Phương, bận rộn chuẩn bị hôn lễ như thế sao rảnh tới thăm ta vậy?

- Bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần tại hạ quan tâm.

Trần Khác nhìn Tăng Công Lượng, nói ngay vào vấn đề:

- Tướng công, vì sao phải ép võ học viện vào chỗ chết?

- Sao lại nói vậy?

Tăng Công Lượng sửng sốt.

Trần Khác liền nói với y tất cả mọi chuyện.

- Quả có việc này sao?

Tăng Công Lượng khó có thể tin, sai người gọi Lang trung quản Giáo Duyệt phòng lại… Xu Mật Viện quản lý cơ vụ quốc gia, gồm có mười hai phòng, bao gồm Bắc diện phòng, Hà Tây phòng, Chi soa phòng, Tại kinh phòng, Giáo Duyệt phòng, Quảng Tây phòng, Binh tịch phòng, Dân binh phòng, Lại phòng, Tri tạp phòng, Chi mã phòng, Tiểu lại phòng các loại. Trong đó Giáo duyệt phòng quản lý chuyện huấn luyện tướng sĩ, vào năm Khánh Lịch thứ ba, ngay khi thành lập Võ học viện, đã do phòng này quản lý, cho nên ba năm trước Võ học viện Hoàng gia cũng theo lệ mà về phòng này.

Có thể thấy được triều đình không coi trọng võ học tới mức nào rồi.

Rất nhanh sau đó, viên Lang trung đó đã đến, Tăng Công Lượng hỏi gã thật sự có chuyện này hay không?

Ngay trước mặt đương sự, viên Lang trung không cách nào phủ nhận, nhưng lại nói năng hùng hồn lý lẽ:

- Trần học sĩ thứ lỗi, chúng ta cũng không có cách nào khác. Triều đình mấy năm liên tục thu không đủ bù chi, Chính Sự đường hạ văn yêu cầu các bộ viện cắt giảm hết thảy chi phí không cần thiết. Xu Mật Viện chúng ta chiếm phần lớn, đương nhiên bị chúng nhân săm soi...

Dừng một chút, lại nói:

- Cho nên chúng ta không thể không tìm cách cắt giảm. Võ học viện không thể tác chiến, lại không cung cấp võ tướng cho triều đình, triều đình cũng không nuôi nổi bọn họ, cho nên Xu Tướng yêu cầu chúng ta…

- Lão phu chưa từng nói!

Tăng Công Lượng cau mày.

- Đúng, là Xu Tướng tiền nhiệm nói.

Viên Lang trung kia rụt cổ lại.

- Một Võ học viện thầy trò cả thảy cộng lại không đến hai trăm người.

Trần Khác cười lạnh:

- Cho dù có chém thì có thể dôi ra được mấy đồng tiền?

- Có ít còn hơn không…

Viên Lang trung này không sợ hắn.

- Hay cho một câu có ít còn hơn không!

Trần Khác hừ lạnh một tiếng:

- Quan gia bổ nhiệm ta quản lý Võ học viện Hoàng gia, ngài dặn dò muốn ta nhất định phải làm tốt việc ở đó, bồi dưỡng tướng lĩnh ưu tú cho Đại Tống, một lần tẩy sạch những thói quen xấu. Ngươi lại thả một câu nhẹ bẫng “Có còn hơn không” khiến cho Thánh mệnh cũng hóa thành hư ảo!

- Bản quan cũng không nhận được ý chỉ.

Viên Lang trung kia không phải hạng người sợ phiền phức, cũng cười lạnh nói:

- Cũng không thể chỉ bằng một câu của ngài liền thay đàn đổi dây?

- Vậy đơn giản, chúng ta đến Ngự tiền cầu người chứng nhận một phen!

Trần Khác nói xong đứng lên.

- Ôi, Trọng Phương bớt giận.

Thấy song phương muốn giương đao bạt kiếm, Tăng Công Lượng vội cho viên Lang trung kia lui ra:

- Chuyện này khẳng định có chút hiểu lầm!

- Không có gì là hiểu lầm cả. Căn bản là người Xu Mật Viện muốn phế bỏ Võ học viện.

Trần Khác lại ngồi xuống, hầm hừ:

- Xin hỏi, Tướng công và Võ học viện, ở đâu chui ra đại thù như thế?

- Lời ấy sai rồi…

Tăng Công Lượng rất có phong thái trưởng lão, không so đo với Trần Khác đang gây sự, cười khổ dỗ dành:

- Thực ra Triều đình đã sớm tiếc cho võ tướng vô dụng, vẫn muốn thành lập một chế độ bồi dưỡng võ quan. Cho nên ngoài Võ cử, tháng năm năm Khánh Lịch thứ ba, đã cho mở Võ học viện ở miếu Võ Thành Vương, cũng mời Nguyễn Dật làm giáo thụ, hy vọng mô phỏng trường giáo học Quốc Tử Giám, bồi dưỡng các võ quan đủ tư cách sau này.

- Nhưng mà, không được như mong muốn, võ học không có sức hấp dẫn, không người nào nguyện ý nhập học làm võ sinh. Đối với chuyện này, ngay lúc đó Phạm Văn Chính của Tham Tri Chính Sự đã tấu với Quan gia: “Quốc gia đẩy mạnh võ học, nhưng bất hạnh không có người nguyện ý nhập học, tiếp tục thế này, chỉ sợ nước khác cho rằng chúng ta không có anh hùng. Không bằng hạ lệnh hủy bỏ danh nghĩa võ học, nếu học sinh có yêu thích binh pháp, có thể đi theo quan viên bản giám, để cho học sinh này bí mật đọc binh thư…”

Trần Khác cười lạnh nói tiếp:

- Ví thề, Đại Tống, thậm chí cả Hoa Hạ, trường võ học bồi dưỡng nhân tài thực sự đầu tiên chỉ tồn tại không đủ trăm ngày, đã bị bức bách kết thúc sứ mạng của mình.

- Hạ quan vô cùng kính ngưỡng cách làm người của Phạm Văn Chính công.

Nói đến đây, Trần Khác khó nén sự khinh miệt nói:

- Nhưng những lời này của tướng công, thật sự khiến cho người ta không nói nổi lời nào… Chẳng lẽ chúng ta thành lập võ học chỉ là để cho người ngoại quốc xem sao? Chẳng lẽ chỉ vì nhất thời chiêu sinh khó khăn đã cảm thấy mất mặt trước Liêu Hạ, cho nên bỏ võ học, để cho học sinh muốn học binh thư cũng phải lén lút như kẻ trộm sao?

- Cái này…

Tăng Công Lượng nói:

- Ý của Văn Chính công là, không ai báo danh võ học không bằng không mở ra nữa, sửa thành bồi dưỡng cá nhân thích hợp hơn.

- Vì sao không nghĩ đến cách cải tiến, gia tăng võ học sinh, mà phải vì một chuyện nhỏ đó mà bỏ chuyện lớn này?

Trần Khác hỏi.

- Tập tục như vậy, nào có dễ sửa?

Tăng Công Lượng giận dữ:

- Ngươi cũng thấy đấy, ước nguyện thành lập võ học ban đầu là tốt, nhưng không thích hợp với nước ta.

- Tướng công từng nhiều năm chủ trì biên soạn tác phẩm quân sự lớn “Vũ Kinh tổng yếu”.

Trần Khác trầm giọng hỏi

- Không biết ước nguyện ban đầu như thế nào?

“Vũ Kinh tổng yếu” là mười mấy năm trước Tăng Công Lượng phụng mệnh Công Bộ Thị lang Đỉnh Độ biên soạn một cuốn sách giáo khoa quân sự nội dung rộng khắp, gồm tất cả phương diện tuyển tướng dụng binh, giáo dục huấn luyện, bộ đội biên thành, hành quân cắm trại, trận pháp cổ kim, thông tin trinh sát, công thủ thành trì, hỏa công thủy chiến, vũ khí trang bị giảng giải tỉ mỉ cẩn thận. Cho nên về lý luận quân sự, trình độ của Tăng Công Lượng ở Đại Tống triều có thể nói là nhân tài kiệt xuất.

Y hơi trầm ngâm:

- Đương nhiên muốn giúp các tướng lĩnh quan viên Đại Tống, bồi dưỡng một lớp nhân tài quân sự đặc biệt, mong chấn hưng quân lực Đại Tống rồi.

Trần Khác hỏi tới:

- Cuốn sách này đã được xuất bản hơn mười năm, hẳn đã thấy được hiệu quả?

Tăng Công Lượng lúng túng:

- Cái này, hiệu quả quá nhỏ.

- Là viết không tốt sao? Quân tử có thể bắt nạt kẻ yếu,

Trần Khác chuyên ức hiếp Tăng lão đầu vốn tốt tính, nếu đổi là Hàn Kỳ, hắn đã sớm bị đá ra ngoài.

- Ôi…

Tăng Công Lượng thời dài nói:

- Có lẽ thế!

- Sao tướng công lại tự coi nhẹ mình?

Trần Khác thành khẩn nói:

- Trước kia hạ quan cũng cho là như vậy, nhưng mãi đến gần đây ta mới có dịp đọc qua toàn thư, mới phát hiện hoàn toàn không phải vậy. “Vũ kinh tổng yếu” kiến thức cao xa, đúng là đã làm ra vấn đề tại sao quân lực của Đại Tống yếu ớt đến thế, tất cả đều là nhất châm kiến huyết (từng câu đều đúng chỗ yếu). Cũng có phương pháp ứng đối vô cùng thỏa đáng.

- Ví dụ như, từ khi mới lập quốc tới nay, để đề phòng địa phương cát cứ, tướng soái chuyên quyền, nên quyền thống binh và định kế hoạch tác chiến đều thu về do Hoàng đế trực tiếp quản, nhưng uốn cong thành thẳng, kết quả thành ra tướng không biết quân, binh không nhận tướng, dẫn đến chiến sự bất lợi mà bại lui.

Trần Khác dừng một chút nói:

- Mà trong “Vũ kinh tổng yếu” nhấn mạnh vô cùng cọi trọng tư tưởng dụng binh “Quý tri biến” “Không quyết sự khi không biết gì”, đây là pháp bảo bách chiến bách thắng của quân đội nhà Hán ta hàng ngàn năm, cũng là nguyên nhân triều đình ta chiến không thắng nổi. Tướng công nhìn thực rõ đấy!

- Còn nữa, Tướng công không giống với văn nhân, coi chiến tranh chỉ đơn giản là so đấu binh lực, ai nhiều binh hơn sẽ thắng, bọn họ hoàn toàn không hiểu được huấn luyện binh lính và sĩ khí, tướng lĩnh chỉ huy và mưu kế mới là yếu tố quyết định thắng lợi. Tướng công lại rõ ràng vạch ra, binh không quý ở nhiều mà ở tinh, không thể hữu dũng vô mưu. Chủ trương “Binh dùng người, cũng phải thuận theo ngắn dài” chú trọng huấn luyện quân đội, cho rằng không có lính biết sợ và chiến mã biết mệt, chỉ là huấn luyện không nghiêm mà thành…

Nghe Trần Khác thong thả nói, Tăng Công Lượng không biết làm sao, cũng ngơ ngẩn. Dường như ông đang quay trở về hơn hai mươi năm trước, khi đó Đại Tống triều có vẻ hùng mạnh, được nhiều nơi xưng thần, lại nảy sinh ra một Lý Nguyên Hạo từ trong hoang vu đánh cho thất bại thê thảm, quân lính tan rã, cảm giác thất bại này, cảm giác hổ thẹn này, thật ai cũng đau nhói...

Đó là thảm bại trước nay chưa từng có, nếu thua dưới tay thủ hạ Liêu Quốc, trong lòng mọi người còn có thể thoải mái một chút, dù sao đó vẫn là kẻ địch mạnh. Hơn nữa Liêu quốc cũng chưa từng đánh Tống triều thảm hại đến mức đó. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều phải nghĩ lại, mới biết Đại Tống đã sa đọa thành bộ dáng gì, nếu không tỉnh lại, thật sự phải chịu họa vong quốc diệt chủng rồi.

Cho nên Quan gia mới gây sức ép, thề phải cải cách, cho nên các anh tài thiên hạ Phạm Trọng Yêm, Phú Bật, Hàn Kỳ, Âu Dương Tu… đã đánh cược tất cả của mình, phát động ra trận chiến oanh oanh liệt liệt Khánh Lịch năm đó.

Vào thời điểm dữ dội của năm đó, Tăng Công Lượng không được để mắt tới, bởi vì ông theo phái làm thực sự, không giống với phái cải cách, không cần biết chỗ nào có vấn đề, đều nhất định phải tăng lên tới mức độ cao toàn cục, cho rằng đạo đức nhân tâm, toàn bộ hệ thống lại trị mới xảy ra vấn đề.

Nhưng theo như Tăng lão công thì như vậy là quá to lớn, quá phù phiếm. Nếu trên phương diện quân sự có vấn đề thì chuyên tâm giải quyết cho tốt vấn đề quân sự là được, xét đến đạo đức nhân tâm chỉ là chuyện bé xé ra to. Cho nên Tăng Công Lượng lao tâm khổ tứ cùng với Đinh Độ biên soạn ra đại tác phẩm “Quân lữ chính, thảo phạt chi sj” (chuyện quân lữ, việc thảo phạt) hy vọng dùng cái này để nâng cao trình độ tướng lĩnh Đại Tống.

Quan gia cũng hết sức quan tâm đến bộ “Vũ kinh tổng yếu” này, cũng muốn lập Võ học, chuyên môn giáo thụ. Ai ngờ, “Vũ kinh tổng yếu” còn chưa phát hành, võ học đã bị các đại thần đóng cửa. Một năm sau, “Vũ kinh tổng yếu” xuất bản, nhưng vì đề cập tới nhiều chuyện cơ mật nên không được phát hành công khai, cuối cùng để bài trí cho kho sách cung đình, chỉ có nhà tướng mới có thể ôm một bộ về cất giữ, chưa lọt ra một chút xíu nào.

Dốc hết tâm huyết phụng hiến, lại bị đem bỏ xó, tâm tình Tăng Công Lượng tự mình suy nghĩ cũng có thể hình dung ra được. Nhưng điểm mạnh của ông so với phái cải cách chính là tính nhẫn nại. Trên thực tế, hai mươi năm nay, chỉ cần có cơ hội, ông liền muốn cho bộ sách này phát huy tác dụng. Chỉ có điều đến nay vẫn chưa có cơ hội thích hợp.

Hiện giờ bản thân đã là Xu Mật Sứ, người đứng đầu quân sự Đại Tống, mà cũng không chịu cố gắng một chút, thì còn đợi đến khi nào?

Trần Khác dứt lời, trong trực phòng của Xu Mật Sứ liền chìm trong yên lặng một lúc lâu, rõ ràng đang dâng lên chút cảm xúc.

- Ngươi cảm thấy quyển sách này nên phổ biến như thế nào?

Trầm ngâm một lúc lâu, Tăng Công Lượng mới thấp giọng hỏi.

- Trừ việc thành lập Võ học viện ra, không còn cách nào khác!

Trần Khác trầm giọng khẳng định.

- Nếu ta ta lệnh cho tướng lĩnh tự học thì sao?

Tăng Công Lượng cười hỏi lại.

- Không nói đến người ta không học binh thư, cũng đã là tướng lĩnh rồi, chỉ nói đến võ tướng Đại Tống ta, người một chữ bẻ đôi cũng không biết có lẽ cũng không nhiều lắm,nhưng người không học vấn không nghề nghiệp thì chỗ nào cũng có.

Trần Khác cười lạnh:

- Tướng công trông cậy vào bọn họ học binh thư của ngài, thực tế sao?

- Không thực tế.

Tăng Công Lượng lắc đầu.

- Nếu ta có thể khiến cho đám Võ sinh, chọn ra các thư sinh ra sức học tinh thần của Tứ thư ra học binh thư, tướng công thấy thế nào?

Trần Khác trầm giọng hỏi. Từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, đầu tiên là tạo thế, sau đó là đi từng bước dẫn đường, cuối cùng nắm được quyền chủ động bàn chuyện.

- Chỉ dựa vào hơn một tram Võ sinh kia sao?

Tăng Công Lượng sao có thể không cảm thấy được mình đã bị Trần Khác xỏ mũi dắt đi, không khỏi cười một tiếng, hy vọng tìm lại thế chủ động.

Trần Khác thản nhiên:

- Đương nhiên không chỉ những người này. Hạ quan đã sớm nói, Quan gia phải xử lý Võ học cho tốt.

Tăng Công Lượng không khỏi cười nói:

- Lại quay lại rồi. Đại Triều không xử lý tốt chuyện Võ học được đâu.

- Giống như Phạm Văn Chính công vậy, ngay từ trong suy nghĩ đã nghĩ không muốn làm, đương nhiên làm không xong.

Trần Khác cười lạnh:

- Đường đường cả một triều đình, ngay cả một trường học cũng không làm nổi, còn nói gì đổi mới cải cách, sớm tắm rửa rồi đi ngủ đi!

- Được, cứ cho là ta ủng hộ ngươi, ngươi nói xem, làm sao mới làm tốt được?

Tăng Công Lượng không thể không nói như vậy, nếu không thì chính là không định làm.

- Chỉ cần làm một việc, Võ học viện tất nhiên có thể hưng khởi!

Trần Khác trầm giọng.

- Chỉ một điều?

- Khôi phục Võ cử. Hơn nữa người muốn tham gia cuộc thi võ, trước hết nhất định phải nhập học trong Võ học viện!

Đây là Trần Khác học tập theo triều Minh đời sau, “Không trường học, không khoa cử”. Thực ra trong Khánh Lịch tân chính, vì mở rộng quan học, cũng có quy định tương tư như thế… Học sinh nhất định phải học trong quan học mới có tư cách tham gia khoa cử. Cho dù sau đó Khánh Lịch tân chính đã thất bại, phương pháp này vẫn chưa bị bãi bỏ, ngược lại đã trở thành chuyện kinh thiên động địa.

Cho nên Tăng Công Lượng cũng không xa lạ gì với phương pháp này, mở rộng Quan học cũng giống như mở rộng Võ học, ông cũng chưa từng làm, nên không khỏi lại rơi vào tranh thái do dự một lần nữa.

Trần Khác cũng không nóng nảy, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm thấm giọng, đem “Võ học-Võ cử-Võ quan” liên hệ lại với nhau, chính là mục tiêu lâu dài của hắn, cũng không mong có thể một lần là xong. Hiện giờ đề xuất nó ra, chẳng qua cũng chỉ là rao giá trên trời, chờ Tăng Công Lượng trả tiền mà thôi.

Nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp ý thức trách nhiệm của sĩ phu, ít nhất là Tăng Công Lượng, con người toàn tâm toàn ý muốn xóa sạch sự mục nát hủ bại thậm tệ trong quân đội Đại Tống. Đừng quên, một Xu Mật Sứ ông làm thế nào để lên nắm quyền. Đó chính là trong cuộc điều tra lỗ hổng trong Cấm quân đã lộ ra một sự thật nhìn thấy là kinh hãi. Hàn Kỳ không thể không tự nhận lỗi, mới cho ông tới một vị trí trống không đó. Vì sao Quan gia lại dùng chuyên gia quân sự như ông? Đương nhiên là hy vọng ông có thể thay đổi hiện trạng thê thảm của quân Tống.

- Đề nghị này của ngươi rất hay.

Tăng Công Lượng trầm tư một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng:

- Nhưng khó khăn rất nhiều, đầu tiên là phải khôi phục Võ cử.

Đại Tống phế lập Võ cử, thực ra suốt triều Nhân Tông, năm Thiên Thánh thứ bảy, Tống triều đã khôi phục chế độ Võ cử đã dừng từ thời Ngũ Đình, năm sau, Quan gia ngay tại kim điện đích thân thử Võ cử nhân, đánh dấu Võ cử đại Tống chính thức mở ra một bức màn mới.

Nhưng sau đó, xung quanh đề tài Võ cử có cần tiếp tục tồn tại không, trên dưới triều đình tranh luận rất lâu, cuối cùng phái “Võ cử vô dụng” chiếm thế thượng phong, nhất là năm Khánh Lịch thứ ba, Võ học viện mở được chín mươi ba ngày nhưng không có lấy một người tình nguyện đến nhập học, điều này đã đem đến đòn đả kích lớn đối với Võ cử đại Tống.

Kết quả, từ sau lần Võ cử năm Hoàng Hữu thứ năm, trong sáu năm đó không tổ chức bất cứ một cuộc võ cử nào nữa. Mà đổi thành cuộc thi tuyển chọn do bộ Binh chủ trì. Tất cả các đề mục, binh phán, cầm giữ Binh bộ, đương nhiên đều bị giấu trong tấm màn đen dày, trực tiếp dẫn đến việc Võ học Hoàng gia bị diệt hoàn toàn.

- Khôi phục Võ cử, cũng không phải không thể, bởi vì đám người bộ Binh kia làm việc thật sự rất kỳ cục, biến cuộc thi tuyển chọn Võ tướng quốc gia thành phương tiện mở rộng của mình, dùng thủ đoạn giành tư lợi, không biết đã gặp phải biết bao lời buộc tội.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Chỉ cần cải thiện phương pháp thi, nội dung học, quy phạm thụ quan, tin rằng Quan gia và Tể tướng sẽ đồng ý.

- Ừ

Tăng Công Lượng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ mấu chốt nhất là Tể tướng hiện tại và Phú tướng công.

Vì sao Võ cử, Võ học lại gian nan như thế? Xét đến cùng, vẫn là do lề thói trọng văn khinh võ lâu ngày của Đại Tống gây ra. Người đọc sách vào cuối thời Đường Ngũ Đại nhiều lần bị võ tướng lăng nhục, một khi đã vùng lên thì sao có thể không thay đổi để trả thù. Tuy hiện giờ không có ai trải qua thời Ngũ Đại thập quốc, nhưng chèn ép Võ tướng, đề phòng Võ tướng vùng lên, đã trở thành hành vi bản năng của các quan văn nắm chính quyền.

Địa vị võ tướng suy yếu, trực tiếp ảnh hưởng đến quân lực Đại Tống, đây là nhận thức chung ai cũng biết, chỉ có điều các sĩ phu tư lợi quấy phá, khuất mắt trông caoi, mới khiến cho tình hình trở nên xấu như hôm nay. Nhưng không phải tất cả mọi sĩ phu đều ích kỷ, vẫn luôn có người suy nghĩ vì lợi ích quốc gia như Phú Bật, như Tăng Công Lượng.

Tình hình hai vị tướng công đều vì nước vì dân không tư lợi riêng, nhìn chung trong lịch sử Đại Tống, cũng rất ít ỏi. Theo lẽ thường thì mỗi lần đều tạo dựng nên một thời kỳ hoàng kim. Chỉ có điều lúc này đây, Quan gia vô hậu, ngôi vị Hoàng đế thế nào cũng không giữ nổi, lòng người ai nấy đều xốc nổi, tất cả mọi người ai nấy đều nghĩ nên làm thế nào để lấy lòng Hoàng đế kế nhiệm, không ai dụng tâm làm việc đâu, mới lãng phí một cách vô ích khoảng thời gian khó khăn này.

Trần Khác tuy rằng cũng đang giúp Triệu Tông Tích tranh giành, nhưng hắn vẫn muốn làm việc, nên thấy rõ ràng là việc có triển vọng thì hắn mới đưa ra cách nghĩ về ba vấn đề “Võ học-Võ cử-Võ tướng”… Ban đầu hắn nghĩ đợi tới khi Triệu Tông Tích đoạt được quyền, mới từ từ bố trí, nhưng vừa nghĩ tới mục tiêu cao xa giờ đã xuất hiện cơ hội, nên cũng chỉ có thể tranh thủ sớm khoảng thời gian ngắn ngủi này..

Chẳng bằng thử trước một chút, tích lũy kinh nghiệm, cũng tốt hơn là tới lúc đó nước đến chân mới nhảy.

Tuy nhiên Tăng Công Lượng còn sốt sắng hơn so với tưởng tượng của hắn, lại chủ động đáp ứng. Đi tìm Phú tướng công trao đổi việc này. Theo như hắn nhận thấy, Phú tướng công chỉnh lý quân đội một cách dứt khoát, đúng là cơ hội tốt để rèn sắt khi còn nóng, nếu có thể đánh một tiếng trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái, tiếp tục cải cách, thì còn gì tốt hơn.

Nhưng Trần Khác cũng không tin tưởng nhiều, bởi theo hắn thấy Phú tướng công giải trừ quân bị là bị ép buộc đảo lộn tài chính, không thể không cắt giảm chi tiêu, không nhất định có hứng thú với việc chỉnh đốn quân đội tập võ, bồi dưỡng những võ tướng kiểu mới. Tóm lại là cứ thử xem sao, dù thế nào cũng nhân dịp này hâm nóng lên tinh thân và lòng nhiệt tình. Tăng Công Lượng đã đồng ý cấp miếu Võ Thành Vương cho Võ học viện dùng, lương bổng lương thực của giáo viên và các võ sinh bảo đảm cũng nhanh chóng phát ra. Mục đích của hành động lần này đã đạt thành.

Rời khỏi thiêm áp phòng của Xu tướng, Trần Khác tới Giáo Duyệt phòng, Lang trung Đô Thừa Chỉ kia vừa bị hắn chọc tức, lúc này đương nhiên không có cảm tình tốt đẹp gì với hắn. Có câu Quan huyện không bằng hiện quản, cho dù ngươi là Trạng Nguyên lang, nhưng bây giờ vẫn là Quy lão tử quản, dám mặc kệ không nể mặt lão tử, vậy ngươi không thể tránh được ăn chút liên lụy.

Trần Khác đương nhiên cũng chẳng thể hiện nét mặt thân thiện với lão, đặt văn tự Tăng Công Lượng viết lên bàn:

- Trường học của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu lên lớp, mời nhận chỉ làm việc.

- Lên lớp?

Lang trung cầm tờ văn tự, nhìn nhìn, cười lạnh nói:

- Chỉ sợ nhất thời còn chưa lên lớp được.

- Giấy tin nhắn của Xu tướng

đều không giữ lời sao?

Trần Khác nhíu mày.

- Đương nhiên phải giữ lời.

Viên Lang trung ngoài mặt giả bộ cười cười:

- Chỉ có điều miếu Võ Thánh Vương đã cấp cho Binh bộ rồi. Thời gian chưa đến, chúng ta cũng không cách nào thu hồi.

- Cái này không cần Thừa chỉ

phải bận tâm.

Trần Khác cười nói:

- Ngươi chỉ cần làm sao ngày mai đi học được là được.

- Ngài có ý gì?

Viên Lang Trung cau mày.

- Làm phiền Thừa chỉ thông báo với Binh bộ một tiếng, miếu Võ Thành Vương đã thuộc về Võ học viện, để họ đi tìm chỗ khác.

Trần Khác dừng một chút lại nói:

- Còn có, tiền lương của thầy trò Võ học viện, hẳn là do Chi Soa phòng quản nhỉ?

Lang trung chưa từng thấy người nào đến nha môn làm việc vẫn ra vẻ một phái đoàn đại gia thế này, nhất thời không rõ nội tình bên trong, chột dạ thoái chí gật đầu.

- Vậy ta đi tìm y.

- Hôm nay y không đến…

Viên Lang trung cũng không biết vì sao mình phải nói câu này.

- Đa tạ.

Trần Khác khẽ mỉm cười:

- Phiền ngài chuyển cho Thừa chỉ đại nhân Chi Soa phòng, bảo ông ta đưa lương bổng đến miếu Võ Thành Vương, đỡ mất công ta đi một chuyến Tây phủ nữa.

Nói xong chắp tay bước nhanh rời đi.

- Ta….

Viên Lang trung lúc này mới kịp phản ứng, nhìn bóng dáng phía sau của hắn tức giận:

- Dựa vào cái gì mà ta phải nhắn cho ngươi…

Tiền đồ mù mịt, lại rời khỏi Địch Thanh, sư sinh môn đệ Võ học viện suy sụp như nhà có tang. Mặc dù Trần Khác quả nhiên đã giúp bọn họ được vào trong miếu Võ Thành Vương, nhưng cái cảm giác ăn bữa nay lo bữa mai này vẫn vô cùng rõ ràng.

- Đại nhân, không ít người muốn về nhà rồi.

Trong căn phòng đang được tạm thời xử lý, bọn thị vệ đang tưới nước rửa nền. Trần Khác ngồi dưới một gốc hòe trong viện, vừa uống một ngụm trà thì nghe Tô Tiền báo cáo:

- Võ học viện không trông thấy tiền đồ, bọn họ ở lại là vì Nguyên soái đấy. Giờ Nguyên soái rời đi rồi, bọn họ cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.

Dừng một lát nói:

- Chỉ vì đã đồng ý với Nguyên soái, ít nhất ở lại nửa năm, mới không tan vỡ.

Trần Khác vốn định hôm nay bắt đầu lên lớp, chưa cần dạy gì, để bọn họ sớm có tinh thần chuẩn bị cũng tốt. Nhưng lần lượt nhìn từng khuôn mặt vô tình này, hắn liền bỏ đi ý nghĩ đó. Ngược lại còn để cho họ tiến hành huấn luyện cơ bản thể năng và đội ngũ. Buổi huấn luyện buồn tẻ khô khan cũng trôi qua, ép người tới không thở nổi, không khí cả giáo trường nặng trĩu.

Có cảm giác nếu tiếp tục thêm nữa thì sẽ xảy ra chuyện nên Tô Tiến đành phải tìm Trần Khác nói đỡ.

- Đăng Chi huynh, huynh là người đã từng đi đánh giặc.

Trần Khác hỏi lại chẳng liên quan gì hết:

- Xin hỏi huynh đã trải qua cảm giác tuyệt vọng trên chiến trường bao giờ chưa?

- Đương nhiên…

Tô Tiến cười khổ:

- Năm đó ác chiến Tây Bắc, các biên soái không biết chỉ huy, mấy vạn huynh đệ bị đưa vào lò mổ của Tây Hạ, có thể gọi đó là một sự tuyệt vọng.

- So với hiện tại bọn họ thấy thế nào?

- Tất nhiên không cách nào so sánh được. Khi đó, không nhìn thấy nổi hy vọng sống sót, bọn họ dù sao tốt xấu cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

- Chính là ý này.

Trần Khác xoa xoa cằm:

- Trong nghịch cảnh có thể nhìn ra được phẩm chất của một người, người có thể cố gắng giữ được tỉnh táo trong tuyệt vọng mới có thể thành châu báu.

Đột nhiên hắn cười:

- Thực ra chỉ cần phân tích một chút, sẽ phát hiện, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, để xem bọn họ có thể bình tĩnh mà suy nghĩ hay không?

- Ý của đại nhân là….?

Tô Tiến hơi hiểu ra.

- Đúng vậy, bọn họ đã có thể đi theo Nguyên soái đến bây giờ cũng đã chứng minh lòng trung thành của mình.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Ta muốn xem trong bọn họ, có ai có tài năng để bồi dưỡng không, trong tương lai sẽ đặc biệt bồi dưỡng.

Lại liếc Tô Tiến nói:

- Ngươi cũng đừng có nói năng linh tinh.

- Thuộc hạ hiểu.

Tô Tiến gật đầu.

- Được rồi, ta về nhà.

Trần Khác đứng lên nói:

- Lần này ta không lộ diện, ai muốn đi ngươi cứ việc để họ đi, chờ tới khi ta quay lại xem còn được bao nhiêu người.

- Ý của đại nhân thuộc hạ hiểu.

Tô Tiến nhỏ giọng khẩn cầu nói:

- Chỉ có điều là, đối với những người kiên trì mãi tới bây giờ lại từ bỏ, dường như hơi tàn khốc một chút.

- Chiến trường vô tình, thiếu một chút cũng là kẻ bại.

Trần Khác lắc đầu:

- Ngươi đừng nghĩ hộ bọn họ, đừng vội quên, Nguyên soái trăm ngay ngàn đắng dạy học là vì cái gì.

-Vâng.

Tô Tiến thấp giọng đáp.

Trần Khác về đến nhà, phát hiện Vương Bàng đã tới đây.

- Nguyên Trạch, sao ngươi tìm được đến đây?

Trần Khác thân thiết cười hỏi:

- Vốn định ngày mai tới rủ ngươi đi dạo Kinh thành.

- Còn rảnh rỗi đi chơi nữa.

Vương Bàng mặc trên người một tấm nho bào trắng, sắc mặt lạnh tanh nói:

- Hôm nay Hoàng thượng tiếp kiến Long lão nhi, còn nhận một trăm cuốn bản thảo của ông ta, cũng hạ lệnh phát các quán các, lưỡng chế và quan duyệt xem qua, nghe nói lần tới Kinh diên là muốn có sách của ông ta rồi.

- Đúng.

Trần Khác gật gật đầu.

- Nếu sách của ông ta được vào Kinh diên,

Thấy hắn vẫn bình thản, Vương Bàng cả giận:

- Ngươi có biết hậu quả gì không?

- Hậu quả gì?

- Ông ta cũng không phải là người không có dục vọng như mọi người vẫn nghĩ.

Vương Bàng trầm giọng nói:

- Ông ta đến cái tuổi này rồi, điều mà ông muốn, không phải quan, mà là danh! Ông ta muốn lập địa thành thánh!

- Đây cũng không phải chuyện ông ta muốn là được.

Trần Khác lắc đầu nói.

- Chỉ cần sách của ông ta được vào Kinh diên, chẳng khác nào triều đình thừa nhận địa vị chính thống của ông ta.

Vương Bàng thấy Trần Khác không nóng nảy lại càng giận nói:

- Hơn nữa, nhiều người bám đuôi như thế, sao có thể bỏ lỡ không tâng ông ta lên tận trời?

- Ừ.

Trần Khác gật đầu:

- Ngươi định phá thế nào?

- Ta cũng không có cách nào.

Vương Bàng tức giận:

- Ta tới tìm ngươi, là muốn xem bản thảo của ông ta, xem có lỗ hổng gì có thể đánh vào không.

Nói xong, nhìn Trần Khác:

- Ngươi có muốn làm không?

- Nghe nói đại nội đã in. Chỉ cần in xong rồi, muốn lấy một quyển cũng không vấn đề gì.

- Nhất định phải nhanh lên, chỉ còn mười ngày nữa là mở Kinh diên rồi!

Vương Bàng quả quyết nói:

- Một khi bắt đầu giảng bài, nếu có lỗ hổng thì triều đình cũng phải che giấu cho ông ta, chúng ta hoàn toàn không làm gì được.

- Được.

Trần Khác gật đầu:

- Ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho ngươi.

- Ừ.

Vương Bàng cố nén tâm tư, lại nói

- Phương pháp dùng giải diêm tiêu diệt thanh diêm cũng không tệ.

Trần Khác ngạc nhiên, hắn vẫn không kịp thích ứng với việc cùng một thiếu niên mười sáu tuổi nói mấy chuyện cơ mật này. Tuy nhiên xem ra, quả thật cái gì Vương An Thạch cũng không giấu y, ngơ ngẩn một chút mới gật đầu:

- Đa tạ.

- Nhưng…

Vương Bàng cười lạnh nói:

- Ngươi có nghĩ đến, muối rẻ của Thiểm Tây, dân buôn muối lậu ở chỗ khác có thể ồ ạt chen vào không?

- Đây là chuyện khó tránh khỏi.

Trần Khác không quan tâm, cười đáp:

- Nhưng dân buôn muối lậu có thể bán được bao nhiêu? Chưa kể, đầu tư trục lợi mua lại một chút cũng không có gì là xấu. Giá cho một cân muối chỉ một đồng, quan lại các nơi lại bán ba bốn mươi đồng một cân, bóc lột dân chúng quá độc ác đi. Để đám dân buôn muối lậu xông vào cũng tốt.

- Ngươi thật đúng là…

Vương Bàng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy quả thật biện pháp này lợi nhiều hơn hại. Chỗ tốt rất rõ ràng, ngoài việc đùa chết Tây Hạ, còn mang lại lợi ích thực tế cho dân chúng, lại có thể giúp quan phủ bán được đống muối chồng chất như núi. Duy nhất chỉ một người phải chịu khổ là các diêm khóa gần đó, tuy nhiên so với tổn thất mà chiến tranh gây nên cũng không lớn lắm.

- Vậy cứ như thế đi.

Nói xong chuyện rồi, Vương Bàng đứng lên nói:

- Mau đưa sách của ông ta tới cho ta, sau đó sắp xếp người cẩn thận, chờ tin tức của ta.

Cũng may công phu dưỡng khí của Trần Khác bây giờ khá hơn xưa, bằng không thế nào cũng phải đá cho tiểu tử không biết trời cao đất dày này ra ngoài rồi.

Hai ngày sau là hôn lễ của Nhị Lang và Bát Nương, qua nhiều năm tìm hiểu cuối cùng cũng đến với nhau, thật là đáng mừng. Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, cũng thực sự khiến cho Trần Khác bận rộn mất mấy ngày.

Bận rộn đến những ngày kế sau hôn lễ, Trần phủ mới quay về vẻ tĩnh lặng, khó khăn lắm Trần Khác mới yên tĩnh trở lại, để cho Uy nữ đốt một lò hương rồi tựa lên đùi Đỗ Thanh Sương đọc cuốn “Chính trị gia thiên” thuộc văn Ả rập, quyển sách này là sáng tác quan trọng của Plato. Trước kia Trần Khác chỉ nghe đến kỳ danh mà chưa được nhìn tận mắt, thật sự không thể ngờ kiếp này hắn lại có vinh dự được đọc qua, đúng là tạo hóa thần kì.

Quyển sách “Chính trị gia thiên” là sáng tác chính trị học quan trọng vào cuối đời của Plato, cùng với cuốn “Quốc gia thiên” và “Pháp luật thiên” đã cùng trình bày về các phương diện quốc gia, pháp luật, chính trị của Athens văn minh, nhất là tư duy lô – gich mang lý tính cao độ, khiến cho một Trần Khác đã quen với “Đạo khả đạo, Phi thường đạo”, cảm thất như được là gió mát thổi vào mặt, tinh thần bị chấn động.

Đây chính là thứ hắn cần, sự kết tinh của văn minh trí tuệ dị quốc, là một pháp bảo giúp cho các Sĩ phu Tống triều học được lối suy nghĩ lý tính, nhìn Thế giới từ một góc độ khác. Chỉ tiếc kỹ năng A Văn bây giờ của Trần Khác vẫn còn rất thiếu thốn, không thể đọc hiểu sâu được… Không phải hắn không chăm chỉ, mà là thông dịch từ Quảng Châu mời đến thì chỉ nhận biết được các văn tự hằng ngày, chỉ cần hơi sâu một chút thì sẽ tịt ngay. Bất đắc dĩ, Trần Khác chỉ có thể vừa kiên trì tự học, vừa đợi học giả chuyên môn mà Bagheri đưa đến.

Tuy nhiên Trần Khác rất dẻo dai, tuy thỉnh thoảng có vò đầu bứt tai nhưng hai mắt chưa khi nào dời khỏi tờ giấy. Còn có Đỗ Thanh Sương dốc lòng chăm sóc thỉnh thoảng lại dâng cho ly trà rồi đĩa quýt, còn cẩn thận đưa đến tận miệng hắn, cũng không có gì gọi là khổ cả.

Bất giác, thời gian đã gần đến trưa, cuốn “Chính trị gia thiên” cũng xem được hơn nửa. Lúc này Trần Khác mới đặt sách xuống, duỗi cái lưng mỏi nói:

- Thắt lưng, xương sống đều đau.

A Nhu lập tức hiểu ý ngay, liền xoa bóp cho hắn, Trần Khác hưởng thụ cười nói:

- Đọc sách như vậy, một ngày cũng không biết mệt, trước kia sao không nghĩ ra cách này chứ?

- Nếu đọc sách như vậy.

Đỗ Thanh Sương che miệng cười nói:

- Quan nhân sợ là đến đồng tiến sĩ cũng không đậu được đâu.

- Cũng đúng.

Trần Khác chỉ vào cổ của mình, ra hiệu cho A Nhu xoa xoa vào chỗ đó. Đúng lúc ấy thì A Thái xuất hiện ngoài cửa, cô bước nhỏ vào bẩm báo:

- Đại nhân, vị Vương công tử kiêu ngạo ngạo (ý chỉ kiêu ngạo) kia lại đến.

- Nói gì vậy.

Trần Khác phun ngụm trà nói:

- Người ta là Vương công tử không gọi là Ngạo Ngạo.

- Thế gọi là gì?

Hai mắt A Thái vụt sáng lên hỏi.

- Gọi là Ngao Ngao đấy.

Trần Khác cười một trận rõ to rồi đứng lên đi ra tiền viện gặp khách.

A Thái đứng ngẩn ra ở phía đằng kia thấy khó hiểu nói:

- Ngao Ngao là có ý gì?

back top