Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 364-1: Phong thủy luân chuyển (1)

- Một là một, hai là hai.

 

Vương Bàng chau mày nói:

 

- Ta biết, không có Văn Ngạn Bác sẽ thua không thể nghi ngờ. Nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện Điện hạ đăng cơ không phải lớn nhất, mà là chuyện cha ta được phong tướng!

 

Y hạ giọng:

 

- Văn Ngạn Bác là dựa vào Lạc đảng, cả đám đó đều cho mình là hủ nho thượng vị, thử hỏi đảng tân học của ta còn có thể sống yên ổn sao?

 

- Nguyên Trạch, bây giờ không phải lúc để nội chiến.

 

Chương Đôn trầm giọng nhắc.

 

- Ngươi xem ta là người thế nào hả?

 

Sắc mặt Vương Bàng lộ vẻ tức giận, vội vàng dùng khăn lụa che miệng, kịch liệt ho khan.

 

Mỗi khi nhìn thấy Vương Bàng như vậy, Chương Đôn đều cảm thấy kỳ lạ. Một là không biết bệnh lao vẫn có thể sống lâu như vậy, vì sao có thể hứng thú thay cha y tranh quyền đoạt lợi chứ? Y thật sự không thể lý giải được, kiểu sùng bái cuồng nhiệt đó của Vương Bàng đối với Vương An Thạch.

 

Chờ khi nhịp thở ổn định trở lại, Vương Bàng lau sạch miệng nói:

 

- Ta không thể làm chuyện người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng đó được. Ý của ta là, chúng ta phải lập được công lớn, áp đảo Văn Ngạn Bác.

 

- Áp đảo Văn Ngạn Bác, có thể sao?

 

Chương Đôn nhẹ giọng, cũng không thể tin được.

 

- Đến bây giờ vẫn không tin, không gì không thể làm được phải không?

 

Vương Bàng mỉm cười nói:

 

- Điện hạ sắp trở về rồi, quan hệ riêng tư của ta và Điện hạ, gần như với Trần Trọng Phương. Điều này Văn Ngạn Bác không thể bì được.

 

- Như thế, gần quan được ban lộc sao.

 

Chương Đôn gật đầu nói:

 

- Huống hồ lấy thân phận của Văn tướng công, làm sao có thể có quan hệ cá nhân với Điện hạ chứ?

 

Ngừng một lúc nói:

 

- Tuy nhiên, điều này là mãi mãi không được.

 

- Đúng vậy, nhưng nếu là chúng ta lại lập một công lao lớn trong chống giữ Càn Khôn sao? 

 

Vương Bàng có chút khinh thường nói:

 

- Cho tới nay, Trần Trọng Phương luôn gặp chiêu xuất chiêu, bị động chịu đánh. Không chỉ làm người ta nín thở, mà còn một chút cũng không tổn thương tới kẻ thù.

 

- Đúng vậy! Trọng Phương có dũng khí có mưu kế, quả thật người tài hiếm có, nhưng chỉ là quân tử quá mức.

 

Chương Đôn biểu thị sự tán thành sâu sắc nói:

 

- Có câu người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt.

 

Nói xong cười cười nói:

 

- Nghe nói đó là kết quả mà vợ y thường xuyên khuyên bảo y.

 

- Hừ, lòng dạ đàn bà, không thành việc lớn.

 

Vương Bàng hừ lạnh một tiếng nói:

 

- Thế cục trước mắt không rõ ràng, ta vẫn không dám can thiệp quá sâu. Lần này khiến cho y nhận thấy, cái gì mới là thủ đoạn dữ dội thật sự.

 

- Ngươi định làm thế nào?

 

Mặc dù Chương Đôn cũng tự xưng là anh tài, mặc dù Vương Bàng vẫn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng y luôn không tự giác bị người thanh niên này cảm hóa, lãnh đạo… cho dù sau sự việc này luôn thấy rất nhục.

 

- Ngươi nghĩ tới vấn đề này chưa?

 

Vương Bàng bình tĩnh nhìn y nói:

 

- Vì sao trong triều có hàng trăm quan lại, hầu như nghiêng về một phía ủng hộ Triệu Tông Thực? Thậm chí ngay cả lão quỷ Hàn Kỳ này, đều vì y mà mình trần ra trận? Chẳng lẽ đúng là cái người ta gọi là sức hấp dẫn của nhân cách ư?

 

- Nhưng một ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng, có sức hấp dẫn nhân cách cái rắm gì chứ.

 

Chương Đôn khinh thường nói:

 

- Còn không phải là cha già ma quỷ đó, mạng lưới quan hệ mấy chục năm nay đã thay y kết nối sao?

 

- Ha ha ha…

 

Vương Bàng cười phá lên tùy tiện, che miệng lại lại là một trận ho khan nói:

 

- Không ngờ lời nói dối vụng về như vậy, ngay cả Chương Tử Hậu cũng có thể lừa được!

 

- Ngươi chú ý thân thể một chút.

 

Chương Đôn có chút không vui nói:

 

- Làm sao, ta nói không đúng sao?

 

- Cái gì là mạng lưới quan hệ? Trong quan trường mà nói, đơn giản chính là năm đồng.

 

Vương Bàng chậm rãi bấm tay nói:

 

- Đồng hương, đồng song, đồng khoa, đồng sự, đồng thân. Ngươi xem Triệu Doãn Nhượng có thể dùng kiểu nào quan lại nào để tạo nên mối quan hệ?

 

- Đó…

 

Chương Đôn không khỏi cau mày nói:

 

- Nói không chừng có lẽ y có những biện pháp khác?

 

- Thông minh!

 

Vương Bàng vỗ tay cười nói:

 

- Biện pháp y dùng chính là việc ngấm ngầm xấu xa.

 

- Biện pháp việc ngấm ngầm xấu xa?

 

- Đúng, chuyên dựa vào sự việc không thể lộ ra ngoài để lôi kéo mối quan hệ.

 

Vương Bàng hạ giọng nói:

 

- Người không thể không khâm phục sự kiên nhẫn đó của Triệu Doãn Nhượng. Bắt đầu từ bốn mươi năm trước, y lặng lẽ làm một việc, đó chính là vì chạy quan cho những quan viên trẻ tuổi và nhàn rỗi.

 

- Ồ! 

 

Chương Đôn rất tài giỏi, lập tức hai mắt sáng lên nói:

 

- Đây mới thực sự là biện pháp.

 

So với thời Minh Thanh, ở triều Đại Tống làm quan là khó leo lên cao được. Thời Minh Thanh, tiến sĩ dưới bảng vẫn dùng, bắt đầu làm từ thất phẩm. Mà tiến sĩ triều Tống sau khi thi đậu làm quan, ngoài tốp năm người ra, đều là không có cấp bậc. Đầu tiên phải thực tập tầng lớp cơ bản ba năm, sau ba năm người tài cao có thể báo tên lên Quán các để thi. Đi lên một con đường thanh cao, nhưng tuyệt đại đa số quan viên, phải bắt đầu từ Tòng bát phẩm thậm chí cửu phẩm, ba năm thực tập, không phạm sai lầm mới có thể thăng tiến.

 

Nói cách khác, một chính bài tiến sĩ, thuận gió thuận nước, phải cần mười hai năm mới có thể lên tới chính thất phẩm. Nhưng trong mười hai năm này, ai cũng không dám cam đoan không có một chút sai phạm, một khi bị Ngự Sử chú ý, nhẹ thì bị xử lý giáng cáp, nặng thì bãi quan về nhà. Cho nên đều không giống những gì mọi người tưởng tượng, “Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường” (mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng thông qu sự nỗ lực của bản thân, lại có thể thay đổi được vận mệnh của mình), từ nay về sau đại phú đại quý.

 

Trên thực tế, bổng lộc đãi ngộ của quan viên cấp thấp đều rất thiếu thốn, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi. Mà Triệu Doãn Nhượng năm đó thích làm nhất, chính là việc trợ giúp quan viên trẻ tuổi, cũng tích cực giúp bọn họ gắn kết quan hệ, khiến bọn họ có thể nhậm chức càng sớm càng tốt… Đừng quên vấn đề quan vô lại triều Đại Tống, đỗ tiến sĩ còn dễ nói, nếu là các loại xuất thân từ cửu kinh, tam sử, học cứu, minh kinh, minh pháp, vậy thì chờ xếp hàng đi.

 

Nếu là không có một chút quan hệ nào, thì có thể chờ thêm mười năm cũng không tới lượt làm quan.

 

Kết quả Triệu Doãn Nhượng năm đó, đã giúp tản quan của Đại Lượng lên chức. Y còn giúp rất nhiều quan viên trẻ tuổi, giả quyết xử phạt, tránh cho bọn họ không bị hạ cấp thậm chí bãi quan. Sau đó cùng với việc năng lực của y ngày càng lớn mạnh, y đã giúp đỡ rất nhiều người mưu cầu được tới chức quan béo bở, hoặc vị trí dễ dàng thăng chức.

 

Bởi vì qua lại với y từ trước tới giờ đều là người trẻ tuổi không coi trọng gì, vả lại ngụy trang vào hội thơ văn. Cho nên hành động này của Triệu Doãn Nhượng, không những không bị nói thành bụng dạ khó đoán, lòng người xảo quyệt, ngược lại được coi là đối đãi nhiệt tình, sau đó giúp đỡ bằng hành động. Bởi vì mọi người đều có thể nhận thấy theo bản năng, đầu tư vào bản thân những người quan viên cấp thấp này, có thể mười mấy năm đều không thấy hồi báo, cho nên mới không nghi ngờ gì.

 

Nhưng Triệu Doãn Nhượng chính là chuẩn bị cho mười mấy năm sau, bản thân y thì đã không còn hi vọng gì, mà lúc đó Triệu Trinh mới mười tuổi, cho dù làm Hoàng đế thêm mười mấy năm đều không thành vấn đề… Tất nhiên cũng có thể khi vừa bắt đầu, y thật sự là vì buồn phiền, mới trà trộn trong đám người văn nhân sĩ tử. Một là để giải quyết nỗi buồn, hai là để kết chút thiện duyên với con cháu, mới có thể giúp đỡ những quan viên trẻ tuổi này.

 

Nhưng khi y phát hiện Triệu Trinh cũng có dáng vẻ khó có con nối dõi như Triệu Hằng, động cơ liền không còn đơn thuần nữa rồi. Nhất là sau khi Triệu Tông Thực được tiếp kiến vào cung, Triệu Doãn Nhượng càng coi chuyện này là sự nghiệp của cuộc đời. Y không biết đã thu vào bao nhiêu tiền, vàng và tinh lực, thành lập nên một đường mua quan, chạy quan thẳng tắp, cùng với việc bày ra các loại con đường màu xám phiền toái. Vô số các quan viên trẻ tuổi thông qua con đường này, đã vượt qua được thời khắc gian nan ban đầu.

 

Cái gọi là công phu không phụ lòng người. Các quan viên trẻ tuổi lúc trước hưởng lợi từ y, chỉ cần có thể nung nấu cho tới hôm nay, đều là những đại quan của triều đình và địa phương. Những cây giống ngày đó y trồng xuống, cuối cùng đã lớn thành một khu rừng rậm lớn.

 

- Rốt cuộc ngươi muốn kể cho ta câu chuyện như thế nào?

 

Chương Đôn có chút không nhẫn nại nói:

 

- Cần cù bù thông minh, sợ gì không thành công?

 

- Nếu Triệu Doãn Nhượng chỉ làm những việc đó, chúng ta dù sao cũng không thể tránh được.

 

Vương Bàng ho nhẹ mấy tiếng nói:

 

- Nhưng hành động y giúp đỡ những người này, vốn dĩ là không trong sạch, lo lắng bọn họ sau khi lên cao sẽ trở mặt.

 

Ngừng một lát, y hạ giọng nói:

 

- Cho nên từ lúc bắt đầu, y liền viết lại chi tiết quá trình bước đầu giúp đỡ những quan viên này. Ví dụ đã tìm ra người nào, tiêu bao nhiêu tiền, tặng lễ vật gì, mới giúp ngươi cầu tới chức quan này. Ví dụ thông qua cách nào mở rộng quan hệ, giúp ngươi xóa bỏ phiền phức… Các loại thủ đoạn đút lót, bao che, giấu diếm cái gì, tất cả đều ghi chép rõ ràng rành mạch trong hồ sơ.

 

- Y giống như Lại bộ xây dung tủ hồ sơ cho các quan viên, tạo cho mỗi người một cuốn sổ, ghi chép tỉ mỉ xác thực. Ồ đúng rồi, còn đặt cái tên gọi là “Sổ ghi chép chuyển vận”, nghĩa là quan viên trong đó, dựa vào nó để chuyển vận, nhưng nó cũng có thể khiến cho bọn họ sự việc sắp thành công thì thất bại!

back top