- Tướng công tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?
Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:
Thân vương vốn là phải thưởng xe ngựa, áo long cổn mũ miện, nhạc cụ, châu báu nhà cửa. Còn nữa Chu Lễ viết, Người có thể đẩy lùi cái ác ban thưởng Hố Bí, người có thể chinh phạt chuyện bất nghĩa thì thưởng cung tên; người có thể giết kẻ có tội thì ban búa rìu, người có hiếu ban cự sưởng (Lúa nếp đen, dùng để cất rượu, dùng men bằng uất kim gọi là rượu cự xưởng). Điện hạ xưa nay hiếu thiện, lần này đẩy lùi cái ác chinh phạt bất chính, giết kẻ có tội, cho dù ban thêm bốn món nữa cũng là đao lý hiển nhiên!
- Nhưng ngươi không thể ban năm món trước rồi, lại ban thêm bốn món sau nữa!
Hàn Kỳ gần đây đã nhẫn một bụng lửa giận, bỗng chốc bùng lên, vỗ bàn nói:
- Năm thêm bốn là chín, thiên tử thêm cửu thiếc, là có ý muốn nhường ngôi sao?
- Hàn Tương quá tối tăm rồi.
Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:
- Cho dù là cửu thiếc, cũng chẳng qua lễ “Thượng công cửu mệnh” trong “Lễ ký - Vương chế”. Ngài nói cửu thiếc là lễ soán nghịch, lẽ nào “Lễ ký” là sách soán nghịch sao?
Vương triều quốc gia có thể vận hành bình thường, dựa vào chính là các loại lễ nghi, cho nên “Lễ ký” tuyệt đối không thể nghi ngờ được. Chụp một cái mũ khá to xuống, khiến Hàn Kỳ cũng không thể không tìm nơi né tránh sự nhạy bén đó nói:
- Đừng vội ngụy biện, Tào Tháo Tư Mã Ý, Lưu Dụ Tiêu Đạo Thành, Tiêu Diễn Trần Bá Tiên, Dương Kiên và Lý Uyên, đều là nhận cửu thiếc trước sau đó soán vị đấy thôi.
- Truyện cười, rất nhiều người bị nghẹn chết, chẳng lẽ Hàn tướng công sẽ không ăn cơm nữa sao? Đa số mọi người là chết trên giường, chẳng lẽ Hàn Tướng công sắp không ngủ được à?
Văn Ngạn Bác cười lạnh nói:
- Huống hồ đây là mệnh lệnh của thiên tử, quan gia đều có thiện ý, Hàn Tướng công vì sao có ác ý chứ?
- Lệnh của thiên tử cũng là loạn lệnh, cần bãi bỏ!
Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trừ phi đuổi lão phu ra khỏi Trung thư, nếu không lễ cửu thiếc này, nghĩ cũng đừng có nghĩ đến làm gì!
Thái độ của Hàn Kỳ kiên quyết dị thường, Văn Ngạn Bác đành phải xóa ban thưởng búa rìu đi, đem “thưởng cửu thiếc” giảm thành bát thiếc.
Nhưng Văn Ngạn Bác vốn dĩ là không trông cậy vào một lần là xong, ông làm ra lễ cửu thiếc, thật ra là để thu hút hỏa lực, khiến Hàn Kỳ không có sức ngăn cản thứ mà ông đang thực sự muốn chứng thực - phong Tề vương, nhận Trung Thư lệnh, bình chương chính sự, nằm trên người Tể tướng!
Phong thân vương điều này sớm định đoạt rồi, không có gì tranh giành. Hàn Kỳ cũng không phải là rất để ý, bởi vì ở triều Tống, để thể hiện quyền uy của Tể tướng, cho dù là thân vương, địa vị đều dưới Tể tướng. Nhưng một khi lên làm Trung Thư Lệnh, thì Triệu Tông Tích nằm trên Tể tướng rồi.
Điều này khiến Hàn Tướng công vừa mới nhận chức mấy ngày làm sao chịu nổi?
Nhưng Hàn Kỳ lấy “phi nhân thần chi lễ”(không phải lễ của thần tử) quấy nhiễu cửu thiếc. Văn Ngạn Bác chỉ hỏi lão một câu:
- Chẳng lẽ điều này cũng là “Phi nhân thần chi lễ”? Hay là Hàn Tướng công sợ đã đánh mất vị trí thần tử đứng đầu?
Hàn Kỳ cũng chỉ có thể đánh rơi răng nuốt vào bụng…
Khiến Hàn Kỳ tạm tự an ủi đó là, bình thường Trung Thư Lệnh, Bình chương chính sự mà Thân vương tiếp nhận, đều là chức hão, bởi vì địa vị rất được tôn sùng, sao có thể hạ mình xử lý những công việc bình thường hằng ngày, lúc vào triều giống như Bồ Tát đứng đó cũng tốt rồi.
Bất luận như thế nào, thời gian hai ngày nháy mắt là tới.
Ngày mười hai trời còn chưa sáng, cửa thành Vạn Thắng môn chậm rãi mở ra, từng đội cấm quân sĩ tốt cầm giáo xếp thành hàng từ các quân doanh đi ra, nhập vòa thành một hàng dài đợi vào thành. Dưới ánh sang sớm tờ mờ, đã bố trí xong phòng tuyến hai bên dịch đạo.
Vì tạo thể diện cho Triệu Tông Tích, Văn Ngạn Bác đã bỏ ra rất người công sức. Khoảng cách hai mươi dặm từ thành Biện Kinh cho tới dịch trạm Nam Kinh, cứ mỗi hai mươi trượng, liền dựng lên một trại hoa, hai bên trại hoa, ba bước là một gác canh, năm bước là trạm canh gác, cấm quân lính tốt tất cả là áo giáp sáng loáng, quan quân còn khoác áo choàng màu đỏ tươi, càng lộ vẻ oai nghiêm phi thường.
Trời cũng đẹp, mấy ngày nay cả ngày ánh nắng chiếu nhẹ, nhiệt độ tang dần. Chẳng những trên dịch đạo, hai bên dịch đạo tuyết rơi cũng đã được dọn sạch sẽ, còn bày lên vô số bàn dài, hương án… Đây là để tiện cho dân chúng “rượu ngon trà thơm, cơm lam”.
Sợ xảy ra tình huống gì, Văn Ngạn Bác hai ngày liền đi tới hiện trường, lại xác nhận các khâu, bận tới năm ngày mới ở trong lều trên núi nghỉ ngơi một chút.
Lúc này sắc trời đã hửng sáng, không có gió, làm cho người ta không cảm thấy được ngày đông giá lạnh tới. Điều này là tin tức tuyệt vời đối với việc tiến hành buổi lễ và xem lễ. Nếu là gió Bắc thổi, tuyết đầy trời, không dám tưởng tượng sẽ lạnh kinh khủng cỡ nào.
Điều này khiến cho Văn tướng công yên tâm, an ủi trong lòng:
- Trọng Phương, những đại thực môn khách ngươi nuôi dưỡng thật là có chút tài năng, bọn họ nói rồi, hôm nay là ngày đẹp trời khó có được đó.
- Chủ yếu vẫn là hồng phúc tề thiên của Vương gia, Tướng công tâm thành tắc linh.
Mặc dù trong các bộ đều là cấp dưới ngày xưa, nhưng mấy người đó Văn Ngạn Bác thực sự yên tâm không có mấy người. Đây là đại sự tuyệt đối không thể để sai lầm, ông hiển nhiên muốn bắt hết các tráng đinh của Trần Khác. Không chỉ Trần Khác phối hợp cùng, các võ học sinh của hắn cũng bị Văn Ngạn Bác yêu cầu, đảm nhiệm nghi thức đứng canh gác dẹp đường, vì đại lễ hôm nay, đã luyện tập suốt một tháng rồi.
- Đâu có đâu có.
Văn Ngạn Bác ngoại trừ không khách khí với Hàn Kỳ, đối với những người còn lại đều ôn hòa, huống hồ là Trần Khác ư?
- Mau ngồi xuống sưởi ấm, ăn uống một chút, chúng ta còn phải bận rộn tới chiều đó.
- Đa tạ Tướng công.
Trần Khác bây giờ, đi trên đường lối Đại Nho, nhất cử nhất động chấp lễ cung kính, một chút vẻ kiêu căng cũng không có.
- Cuộc sống của ngươi sao biến thành vô vị vậy.
Văn Ngạn Bác dụi cái mũi lạnh buốt, ồm ồm nói:
- Lão phu vẫn thích Trần Trọng Phương không kiêng nể gì kia.
- Mấy năm nay tấu chương tố cáo hạ quan, có thể làm củi đốt sưởi mùa đông rồi.
Trần Khác cười khổ nói:
- Bất kỳ ai bị chỉnh đốn như vậy, đều phải cẩn thận hơn nhiều đấy.
- Sợ gì!
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Đại Trung Thừa người ta nói rồi, triều Đại Tống này đã xuất hiện một Trần Trọng Phương “buộc tội không có hiệu quả, các Ngự sử đều không muốn lại tự làm mất mặt.
- Thực ra đổi là người khác, chỉ sợ gặp phải tố cáo bằng một phần mười số đó thôi, cũng nên kiên quyết từ quan rồi.
Trần Khác toát mồ hôi, cười khổ nói:
- Hạ quan lại bất động như núi, có thể tưởng tưởng được người ta đồn đại thế nào.
- Ngươi có đạo lý không thể từ quan.
Văn Ngạn Bác giọng ấm áp nói:
- Nếu là ngươi thật sự muốn đi, chẳng phải làm thỏa ý muốn của bọn chúng sao.
- Đúng vậy!
Trần Khác gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Nguyên nhân chính là như vậy, hạ quan mới ỳ ra không đi. Nhưng mấy năm trôi qua, hạ quan đã không chịu được gánh nặng, đợi tới một ngày hồng trần ai lạc, chính là ngày hạ quan từ quan.
- Nói bừa, quan gia không thể để ngươi đi, ta cũng nhất định không đáp ứng! Nghĩ cũng không được nghĩ!
Văn Ngạn Bác quả quyết nói, trong lòng lại có điều hiểu ra, Trần Khác này thật sự quá thông minh, tuyệt đối không thể đối địch với người này!
- Ha ha, Văn Tướng công cũng đừng có làm khó dễ.
Trần Khác cười nói:
- Dù sao hạ quan cũng không rời Biện Kinh, hạ quan muốn toàn lực kinh doanh trí tuệ viện của mình!
- Không cần nói nữa, việc này không dễ thương lượng.
Hắn càng như vậy, Văn Ngạn Bác liền kiên quyết:
- Tuyệt đối không thể!
- Ôi! Đến lúc đó rồi nói sau.
Trần Khác cười gượng nói:
- Trước tiên tập trung toàn sức lực lo chính sự đi.
- Tới lúc đó cũng không thể.
Văn Ngạn Bác lắc đầu mạnh, lại muốn nói cái gì, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền im miệng nói:
- Chuyện gì vậy?
- Tướng công, phủ Khai Phong đang phong tỏa các con đường thông với Vạn Thắng môn ạ..
Quan viên hầu cận của ông giọng vội vã bẩm báo.
- Hồ đồ!
Văn Ngạn Bác mặt biến sắc nói:
- Chặn các ngả đường lại thì dân chúng làm sao có thể ra khỏi thành dự lễ!
- Tướng công chớ vội nóng nảy, ta đi xem thế nào rồi hãy nói.
Trần Khác bây giờ mới tỏ ra là người có cùng cương vị điều hành đại lễ, dĩ nhiên phải để hắn xử lý.
- Chắc là bọn kia muốn gây phiền phức cho đại lễ,
Văn Ngạn Bác giọng lạnh lùng nói:
- Thời gian cấp bách, ngươi có thể tùy cơ ứng biến, mọi trách nhiệm ta sẽ gánh vác!
- Tướng công cứ yên tâm,
Trần Khác cười nói:
- Ngài vừa nói ta có khả năng “vô hiệu sự buộc tội” mà…
- Ha ha, được!
Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói:
- Vậy thì giao việc này cho ngươi đó!
Ra khỏi lán, Trần Khác dẫn một đám thân vệ thúc ngựa vào thành, cùng đi còn có Triệu Tông Cảnh… Cũng giống như anh em Triệu Tông Thực sẽ vì y mà quên mình, anh em Triệu Tông Tích mặc dù ít nhưng nhất định cũng vì y mà liều mạng.
Đi trên đường không lâu, quả nhiên gặp được quan sai của phủ Khai Phong đang dùng hàng rào phong tỏa hai bên đường. Bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, đã có mấy người dân đi lại trên đường rồi. Nhưng cũng không ngoại lệ, ai đi đến gần mấy hàng rào đều bị đuổi trở lại.
- Làm cái gì vậy?
Trần Khác dừng ngựa gần ngay trước mặt, Triệu Tông Cảnh thúc ngựa lên phía trước hỏi:
- Ai cho các ngươi chặn đường như thế này?