Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 367-1: Trống rách (1)

 

- Giày vừa hay không chỉ có chân biết.

 

Triệu Tông Tích ngẩng đầu nói:

 

- Giày không vừa chân có thể không đi. Hôn nhân không hợp cũng có thể… tách biệt.

 

- Hoang đường!

 

Tuy Triệu Trinh nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Tông Tích lại dịu dàng hơn, giận giữ nói:

 

- Nếu Huy Nhu là con nhà bá tính bình dân thì cưới hay ly cũng được. Nhưng nó là con gái của Thiên gia, hành động của Hoàng thất nhất định phải gương mẫu cho cả thiên hạ. Đây là nghĩa vị nó phải gánh vác khi được hưởng thụ sự tôn quý của Công chúa. Sao có thể so với bá tính bình dân?

 

- Vậy thì bỏ danh hiệu Công chúa của nó đi ạ…

 

- Chỉ cần là con gái của Quả nhân, có danh hiệu hay không thì vẫn là Công chúa!

 

Hai người im lặng một lát, Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

 

- Vậy bảo Nội thị tỉnh Tây Kinh báo Lương Hoài Cát chết bất đắc kỳ tử, sau đó cho y cải danh đổi họ, lặng lẽ điều về trong cung, không cho bất cứ kẻ nào truyền ra là được.

 

Triệu Trinh hơi dao động, nhưng lại lo lắng nói:

 

- Chỉ sợ giấy không bọc được lửa.

 

- Đến lúc đó, nhi thần chịu trách nhiệm hoàn toàn là được.

 

Triệu Tông Tích kiên định nói:

 

- Trước hết, việc làm cho Huy Nhu chuyển biến tốt đẹp lên là quan trọng hơn, chuyện khác tới đó nói sau.

 

- Tốt, đứa con ngoan….

 

Triệu Trinh nhìn Triệu Tông Tích lại càng dịu dàng hơn, khẽ thở dài:

 

- Hồ tổng quản, làm theo lời Tề Vương đi.

 

- Vâng.

 

Hồ Ngôn Đoái đáp.

 

- Nhi thần cáo lui…

 

Thấy Hoàng đế hơi mệt, Triệu Tông Tích đứng lên nói.

 

- Đi thăm Hoàng hậu đi.

 

Triệu Trinh gật đầu nói:

 

- Bà ấy cũng rất nhớ con, sau đó quay về dùng cơm trưa với trẫm.

 

- Vâng.

 

Triệu Tông Tích đáp.

 

Ngay khi Triệu Tông Tích dựa theo đề nghị của Trần Khác, dùng thân tình hết sức củng cố quan hệ với Triệu Trinh, Hàn Kỳ cũng về đến Trung thư tỉnh, liếc mắt đã thấy cuối cùng cũng đạt được ước muốn, bèn gọi Tham tri Chính sự Ngô Khuê vào Trị phòng thủ tướng.

 

Ngô Khuê biết đây là Hàn tướng công đã thiên vị rồi, quay về Trị phòng của mình, vội vàng đến chỗ Hàn Kỳ đưa tin.

 

- Nghe nói.

 

Hàn Kỳ đen mặt lại:

 

- Bọn họ muốn thượng biểu xin lập Thái tử?

 

- Cái này….

 

Ngô Khuê cười khan nói:

 

- Nghe ai nói vậy?

 

“Rầm” một tiếng, Hàn Kỳ vỗ mạnh xuống bàn, dọa Ngô Khuê sợ tới co rụt cổ lại, vội vàng đáp chi tiết:

 

- Ngày hôm trước quả nhiên Nhữ Nam Quận Vương tìm đến thuộc hạ, bảo thuộc hạ viết tấu xin lập Thái tử trong năm nay….

 

Triệu Doãn Nhượng chết rồi, Triệu Tông Ý sẽ tiếp nhận tước vị của lão ta.

 

- Lão phu đã nói trong vòng một năm không được nhắc lại chuyện này…

 

Giọng nói của Hàn Kỳ như kim thạch khiến cho Ngô Khuê kinh sợ.

 

Ngô Khuê chặn lại:

 

- Thuộc hạ sợ tướng công sinh ra bất hòa với Vương gia, nên mới không dám lập tức bẩm báo, định khuyên ngăn bọn họ rồi mới nói…

 

- Hừ…

 

Hàn Kỳ biết lão là kẻ tâm địa gian giảo nhưng không vạch trần, chỉ nói:

 

- Ngươi có thể khuyên được?

 

- Hình như… không thể….

 

Ngô Khuê hơi khó nhọc nói:

 

- Mấy huynh đệ bọn họ đã quyết định…

 

- Xem ra bọn họ đã không vừa mắt với lão hủ rồi.

 

Hàn Kỳ lạnh lùng nói.

 

- Tướng công đừng hiểu lầm.

 

Tim Ngô Khuê đập bịch bịch, tuy vẫn luôn có tâm mong sớm một ngày được thế chỗ, nhưng lão biết rõ năng lực của vị tướng công này hơn bất cứ ai. Biết rõ nếu không có Hàn Kỳ ủng hộ, Triệu Tông Thực khó lòng trở thành người cười cuối cùng. Vội vàng nói đỡ cho Tông Thực:

 

- Thực ra tâm tình của bọn họ cũng không khó lý giải. Đại lễ giao nghênh đã dội cho họ thêm một gáo nước lạnh, bọn họ lo sợ không yên khi nhận ra, hóa ra Vương gia vẫn chưa nắm chắc được ngôi vị Thái tử, thậm chí còn có vấn đề lớn. Hoàng thượng đã làm Hoàng đế mấy chục năm rồi, sao có thể trước khi lập Thái tử lại nâng đỡ một Hoàng tử khác chứ? Cho nên bọn họ trong lúc sợ hãi mà có vài hành động quá khích cũng là có lý do…

 

- Không phải ta đã nói trời không sập sao?

 

Sắc mặt Hàn Kỳ hơi hòa hoãn lại.

 

- Nhưng tướng công cũng không nói đến tột cùng….

 

Ngô Khuê cười khổ nói:

 

- Đừng nói bọn họ, mà ngay cả thuộc hạ cũng khó khăn để áp nỗi sợ trong lòng.

 

- Ngươi sợ cái gì?

 

- Theo như thuộc hạ ngông cuồng suy tính, rất có thể Hoàng thượng không muốn buông uy quyền, cho nên bồi dưỡng Triệu Tông Tích để chống lại Vương gia, để tranh chư quan sớm đi lấy lòng tân chủ mà bỏ quên chủ cũ.

 

Ngô Khuê hạ giọng:

 

- Còn có một khả năng nữa, nghiêm trọng hơn, đó là, ứng cử viên vừa ý Hoàng thượng chính là Triệu Tông Tích…

 

- Xem ra ngươi còn không đến nỗi ngu xuẩn.

 

Hàn Kỳ than một tiếng, vẫn không mất bản sắc rắn rỏi:

 

- Không cần úp mở, xảy ra cục diện như hiện tại, lão phu cũng khó chối được sai lầm. Nếu không phải lúc trước ta đã mất bình tĩnh, dùng đại thế bức quân thượng, chắc Hoàng thượng sẽ không cất nhắc Triệu Tông Tích như thế.

 

- Chẳng lẽ Hoàng thượng cất nhắc Triệu Tông Tích, chỉ vì muốn đối địch với Tướng công?

 

Ngô Khuê giật mình nói.

 

- Nếu không thì nên giải thích thế nào?

 

Hàn Kỳ chậm rãi nhắm mắt nói:

 

- Lão phu và Hoàng thượng đã có ba mươi năm giao tế, tự vấn cũng coi như biết tính ông ta. Vị Hoàng đế này vài chục năm nay vẫn làm theo lời “Không có tội thì tức là công”. Không phải ông ta không biết, Tông Thực nối ngôi thì không sợ sóng gió, tranh đấu gay gắt. Cho nên ta mới có thể cả gan lấy đại thế mà bức bách, khiến dù cho có không vui nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng.

 

- Đương nhiên, dưới thúc ép trên thì phải trả giá thật lớn. Nhưng lúc ấy lão phu chỉ nghĩ cho dù dùng cái mạng già của mình, cũng quyết phải tranh được ngôi Thái tử cho Điện hạ.

 

Hàn Kỳ nói xong lấy ra một tấu chương, bày ra trước mặt Ngô Khuê:

 

- Hôm đó quay về, lão phu đã viết. Hy vọng có thể dùng cái này để làm dịu lửa giận của Hoàng thượng.

 

Ngô Khuê vừa thấy, chính là một phong sớ xin về hưu, không khỏi quá mức sợ hãi, nói:

 

- Tướng công, tuyệt đối không được! Chúng ta không thể không có ngài!

 

- Chỉ sợ Điện hạ đã không còn nghĩ vậy.

 

Hàn Kỳ giận dữ nói:

 

- Lão phu đã là Thủ tướng, còn cần gì nữa? Đơn giản chỉ là vì xã tắc quốc gia, thứ hai là vì giao tình với Bộc Vương, mới quyết định nguyện trung thành với Điện hạ, ai ngờ cũng chỉ là tự mình đa tình….

 

Ngô Khuê thấy Hàn Kỳ đã bị tổn thương thực sự, vội vỗ ngực nói:

 

- Để thuộc hạ nói với Điện hạ, cho ngài biết sự khổ tâm của Tướng công!

 

- Không cần!

 

Hàn Kỳ lắc đầu, cười lạnh nói:

 

- Đám huynh đệ kia của Điện hạ là một lũ lừa, mũi chưa dính tro còn chưa biết trời cao đất dày!

 

- Tướng công nói rất đúng…

 

Ngô Khuê hỏi:

 

- Vậy cứ mặc kệ bọn họ cho bọn họ thượng sớ ư?

 

- Lão phu có thể ngăn sao?

 

Hàn Kỳ vẫn cười lạnh hỏi lại.

 

Suy nghĩ một lát, Ngô Khuê lắc đầu nói:

 

- Rất khó, tuy nhiên, mọi sự đều do người làm, để thuộc hạ cố hết sức khuyên nhủ.

 

- Ngươi muốn phí lời thì cứ đi.

 

Hàn Kỳ thản nhiên nói:

 

- Nói cho bọn họ biết, chờ đợi không chết người, không chờ được mới chết người.

 

- Vâng.

 

Ngô Khuê khom người lui ra.

 

Thực ra việc Hàn Kỳ xin về hưu chỉ là bề ngoài, lão biết Triệu Trinh sẽ không đáp ứng. Bởi vì ai cũng không dám cam đoan, không có Hàn Kỳ giữ cân bằng, Văn Ngạn Bác có thể biến thành Hàn Kỳ thứ hai không.

 

Nhưng nếu Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác đều đi cả, thì quốc gia này sẽ thế nào?

 

Hàn Kỳ nắm trúng điểm này mới thượng sớ xin nghỉ, còn cáo ốm ở nhà, để chờ cho Triệu Trinh bớt giận. Bởi vì vị Hoàng đế này thực sự là ôn lương hậu đức, trời sinh không mang thù hận, không cần biết hận lớn thế nào, qua mấy tháng căn bản cũng đã quên…

 

Ai biết huynh đệ Triệu Tông Thực lại bị chuyện Triệu Tông Tích được thăng chức mà kích động, không để ý đến ước thúc của lão, phát động quan viên thượng sớ, xin Hoàng thượng tuân thủ ước hẹn, cần phải lập Thái tử trong năm nay!

 

Tuy nhiên vẫn không ai dám đề xuất cái tên cụ thể. Nguyên nhân rất đơn giản, xin lập Thái tử là trách nhiệm của thần tử, nhưng nếu ngươi dám nói rõ là lập ai thì đã đi quá giới hạn rồi! Sĩ phu Tống triều sẽ lập đền thờ cho ngươi đấy. Cho dù là dũng mãnh như Hàn Kỳ, muốn đánh bạc luôn cả cái mạng già cũng chỉ dám nói “Xin lập Khánh Lăng Quận Vương làm Phán phủ Khai Phong” chứ không dám nói thẳng “Xin lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái tử”, càng không nói đến người khác.

 

Nhưng một khi Hoàng thượng đã lập Thái tử rồi, thì tình hình lại không giống thế nữa. Bởi vì tuy thần tử không thể nói thẳng là lập ai, nhưng lại có thể nói ai không tốt. Ngay cả Hoàng đế các sĩ phu còn dám mắng, thì đương nhiên Thái tử bọn họ càng không sợ. Nếu Thái tử Triệu Trinh định lập không được yêu quý, thì sao có thể có được uy tín? Cho nên Triệu Trinh không thể không suy sét đến ý kiến của bách quan… Đây cũng là nguyên nhân mà phe Triệu Tông Thực và Hàn Kỳ vẫn tràn đầy lòng tin.

 

Nhưng nếu kéo dài một năm nữa, với sự sủng ái của Triệu Trinh giành cho Triệu Tông Tích, ai biết lòng người sẽ phát sinh biến hóa gì? Có bao nhiêu người sẽ quay sang làm môn hạ của Triệu Tông Tích? Đây là lý do huynh đệ Triệu Tông Thực không muốn kéo dài thêm một năm!

 

Dưới sự toàn lực du thuyết, có uy bức có lợi dụ của một đám huynh đệ của y, rốt cuộc cũng có bảy tám mươi quan viên đồng ý thượng sớ, xin Hoàng thượng làm theo hứa hẹn mà lập Thái tử trong năm nay.

 

Tuy nhiên, thượng thư cũng không hẳn đã thành công, vì Hoàng thượng có thể giữ lại không phát ra, kéo dài thêm vài ngày sẽ sang năm mới rồi!

back top