Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 374-1: Tay cừ (1)

- Đúng vậy, ta còn nghĩ rằng lần này là bọn họ nể mặt mũi của ngươi đó.

 

Tăng Bố cười nói:

 

- Xem bọn họ tôn kính ngươi như vậy.

 

- Cho nên ta mới thấy lạ. Tuy ở Liêu quốc ta cũng có chút danh tiếng, nhưng làm sao có thể khiến cho đường đường một Thân Vương phải khép nép?

 

Trần Khác lắc đầu nói:

 

- Khác thường, thật sự khác thường.

 

- Hay bọn họ có quỷ kế gì?

 

Tăng Bố cau mày nói.

 

- Không biết.

 

Trần Khác đứng lên:

 

- Lã Công Trứ đã đi tìm huynh đệ của y thông báo tình hình này.

 

- Đệ đệ của Lã Công Trứ là Lã Công Nho, là Tri châu Hùng Châu, phụ trách phòng ngự biên trấn.

 

- Ừ, cẩn thận đi được thuyền vạn năm, ngàn vạn lần đừng dính vào người Liêu.

 

Tăng Bố gật đầu.

 

Huynh đệ Trần Khác sầu lo không ngừng vì hành động lạ của nhà Liêu, mà không biết rằng Liêu sứ cũng rất phiền muộn…

 

Trong chính phòng dịch quán, Da Luật Ất Tân thay bộ trường bào tơ lụa nam triều thoải mái, vuốt vuốt đồ sứ nam triều đẹp như bạch ngọc trên bàn. Bình thường đây là thứ y yêu thích nhất, nhưng lúc này ánh mắt lại mơ màng, có vẻ không yên lòng.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, y vội quay đầu lại, Tiêu Phong tiến vào, hỏi vội:

 

- Bố trí ổn thỏa chưa?

 

- Rồi.

 

Tiêu Phong gật đầu nói:

 

- An bài trong phòng trong cùng, ba tầng ngoài đều là thị vệ trung thành nhất, đảm bảo một con chim cũng không lọt vào…

 

Dừng một lát, lại tiếp:

 

- Cũng không bay ra được.

 

- Ngồi đi.

 

Da Luật Ất Tân bảo y ngồi xuống bên tay phải, sầu lo nói:

 

- Ta cảm thấy, xử lý không tốt sẽ lộ tẩy đấy…

 

- Đúng vậy.

 

Tiêu Phong tràn đầy đồng cảm.

 

- Đã gặp quỷ rồi, Tiếp bạn sứ không ngờ là Trần Học sĩ, cũng không biết là do chột dạ hay là sao nhưng thuộc hạ lại nghe từng câu hắn nói đều như đang thử dò xét, giống như đã nhận ra sự khác thường.

 

- Họ Trần kia gian xảo như quỷ. Muốn giấu được hắn thật sự quá khó khăn.

 

Da Luật Ất Tân thở dài:

 

- Ta vừa thấy hắn, tim đã nhảy lên tận cổ.

 

- Đúng vậy….

 

Tiêu Phong cũng thở dài, hai người liền rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:

 

- Chi bằng cứ đi khuyên nhủ để vị kia quay về đi.

 

- Không thể nào.

 

Da Luật Ất Tân lắc đầu nói:

 

- Không nói đến hộ tống như thế nào, chỉ nói với tính tình của vị kia, chẳng lẽ ngươi không biết? Chuyện ngài đã quyết định tám con ngựa cũng không kéo lại được! Còn dám dài dòng, có tin cái đầu cũng không giữ được không?

 

Dừng một lát, nói:

 

- Cứ để cho vị kia của ngươi quay về đi, có một vị ở trong nước tọa trấn, chúng ta cũng có thể yên tâm.

 

- Ngài nghĩ rằng thuộc hạ không khuyên sao?

 

Tiêu Phong cười khổ nói:

 

- Vị kia của thuộc hạ nói phải đồng sinh cộng tử với vị kia của ngài, ngài ấy không quay về, người đó cũng không quay về.

 

“Choang” một tiếng, Da Luật Ất Tân đập vỡ bát sứ, hiển nhiên là bị thái độ của hai vị kia chọc tức.

 

Nhưng chợt ý thức, đối phương cũng không phải người nhà mình, cố gắng nén lửa giận, ấm ức nói:

 

- Hai người bọn họ càn quấy, làm hại chúng ta lo lắng sợ hãi!

 

- Nếu không quay về, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp thôi.

 

Tiêu Phong lẩm bẩm nói:

 

- Kỳ thật cho dù Trần Học sĩ nghi ngờ, nhưng chỉ cần chúng ta xem người làm trọng, không đối mặt với bọn họ thì cũng không gặp nguy hiểm.

 

- Nói thật hay!

 

Da Luật Ất Tân trợn trắng hai mắt:

 

- Với tính tình không gì trói buộc được của vị kia, ngươi có thể coi chừng hả? Ta không có bổn sự này!

 

- Vậy cũng không thể nào để cho ngài… làm bậy.

 

Tiêu Phong nghiêm túc nói:

 

- Chuyện liên quan đến an nguy xã tắc Đại Liêu, sao ta có thể chỉ biết nghe lời?

 

Lời này của y khá uyển chuyển, thực ra đang kín đáo phê bình Da Luật Ất Tân quá mức nịnh hót.

 

- Ôi, được rồi!

 

Tới lúc cần đến cái mạng già, Da Luật Ất Tân cũng không so đo với y, gật đầu nói:

 

- Ta sẽ cố hết sức, nhưng không bảo đảm có thể khuyên ngài ấy.

 

- Ta phải cùng ngài ước pháp tam chương!

 

Tiêu Phong cắn răng đứng lên nói:

 

- Nếu ngài đáp ứng, sẽ tiếp tục xuôi nam, nếu không cho dù liều mạng mang tội chết cũng phải buộc ngài quay về!

 

- Mọi người nói Tiêu huynh đệ là một hán tử trung nghĩa, hôm nay mới biết lời đồn không sai!

 

Da Luật Ất Tân cũng hơi động lòng, nói:

 

- Ngươi cứ từ từ, tới đêm chúng ta cùng đi, không đáp ứng thì sẽ kiên quyết không khởi hành!

 

- Được!

 

Tiêu Phong ôm quyền nói:

 

- Chỉ có Vương gia???

 

- Ôi.

 

Da Luật Ất Tân cười nói:

 

- Đồng tâm hiệp lực, đồng tâm hiệp lực đi.

 

Yến hội buổi tối cũng diễn ra trong quy củ, tuy lễ nghi không thiếu sót chút nào nhưng không có tỷ thí tài văn chương, võ nghệ, tửu lượng…. Mấy thứ so tài giữa sứ giả hai nước đó đều khiến cho người ta cảm thấy như nấu ăn không cho muối, thật sự không có mùi vị gì cả.

 

Càng khiến cho người Tống thấy kỳ lạ là, người Liêu vốn thường uống rượu như mạng, không ngờ lại chỉ lướt qua rồi dừng, không một ai uống quá chén. Tóm lại Liêu sứ lần này ngoan ngoãn, đi đường cũng sợ dẫm trúng con kiến của Nam triều, e sợ phát sinh chuyện gì với người Tống. Tiệc rượu sớm chấm dứt, mọi người ai nấy đều về phòng ngủ.

 

Điều này lại càng khiến cho người Tống thêm lo lắng, không phải người Liêu muốn nhân lúc trời tối mà đoạt thành chứ?

 

Cũng khó trách người Tống đa tâm, bởi vì trước kia thành Hùng Châu chính là Ngõa Kiều quan, từ triều Đường, người Hán đã ở trong này thiết quan để đề phòng người Khiết Đan. Phía bắc có rừng bạch dương, nam có sông Mã lớn, phía nam thông tới nhiều trấn quan trọng, vị trí vô cùng quan trọng. Năm đó Thạch Kính Đường cắt nhường mười sáu châu Yến Vân, Ngõa Kiều và ba quan cho người Khiết Đan. Sau này Sài Vinh dụng binh với Khiết Đan thu lại được mười sáu châu trung doanh Yến Vân, còn hai châu và “tam quan” và sau này ở Ngõa Kiều quan xây dựng Hùng Châu, tại Ích Tân quan xây dựng Bá Châu thành, giữ chặt lấy vĩnh viễn không bỏ. Do đó, cũng định ra biên giới hai nước.

 

Sau trận đó, người Khiết Đan liền nhớ mãi không quên trận thu phục “Tứ châu nhất quan” này, bọn họ nói nơi này là Hoàng đến Trung Quốc cắt đất nhường cho họ, Sài Vinh cướp lại, chính là xâm chiếm lãnh thổ của họ, cho nên nhất định phải đoạt lại. Hay là lần này bọn họ không muốn phí thêm võ mồm nữa, muốn mượn sứ đoàn nội ứng ngoại hợp, đoạt lại Hùng Châu thành?

 

Trần Khác không thể không thừa nhận, lúc ấy trong đầu hắn hiện lên hình ảnh con ngựa gỗ thành Troy tàn sát hàng loạt dân trong thành, Lý Hướng Dương đưa vũ khí vào thành, Valter bảo vệ Sarajevo…

 

Tóm lại, đủ loại ý niệm lo lắng hiện ra trong đầu, chiếm cứ hết tâm can của Trần Học sĩ, khiến cho hắn khẩn trương vô cùng.

 

Lúc này, Lã Công Nho đã mang đến một tin tức kinh người, thám tử báo lại, Bì Thất quân tinh nhuệ nhất Liêu quốc đang tập trung bên bờ Loan Hà, chỉ cách Hùng Châu không đến trăm dặm!

 

- Chết tiệt!

 

Khuôn mặt xưa nay vốn lười biếng của Lã Công Trứ lộ ra vẻ dữ tợn, rút trường kiếm ra:

 

- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Giết sạch bọn họ rồi nói sau!

 

Mọi người đều hơi động ý, nếu biết sứ đoàn Liêu quốc mang tâm hại người mà đến, đương nhiên phải tiêu diệt bọn họ trước.

 

Nhưng ở đây, người đưa ra quyết định là Lã Công Nho và Trần Khác. Người trước là trưởng quan quân chính cao nhất Hùng Châu, người sau là khâm sai.

 

- Trữ Khanh thấy thế nào?

 

Trần Khác hỏi, Lã Công Nho tự Trữ Khanh.

 

- Cái này…

 

Lã Công Nho thật sự khó có thể quyết đoán. Dù sao sau Hiệp ước Thiền Uyên, hai nước đã lâu không động việc binh đao rồi. Huống chi còn có minh ước trói buộc, Liêu quốc coi như vẫn giữ chữ tín, sao mình có thể đột nhiên bội ước?

 

- Ngươi cứ nói thật đi!

 

Lã Công Trứ tức giận nói:

 

- Tới lúc này rồi sao có thể do dự!

 

- Việc này can hệ thật sự quá lớn.

 

Lã Công Trứ sắp xếp lại suy nghĩ, nói:

 

- Chúng ta xuống tay trước chính là tự tay xé bỏ hòa ước đó!

 

- Bọn họ đã lập tức muốn động thủ, chúng ta còn phải chịu sự bó buộc của Minh ước sao?

 

Lã Công Trứ trừng mắt nói lớn:

 

- Tứ đệ, từ khi nào đệ lại cổ hủ như thế?

 

- Không phải là đệ cổ hủ, là đệ không thể không thận trọng.

 

Lã Công Nhụ chỉ thẳng vào mặt, nói:

 

- Thân phận hiện tại của bọn họ là Sứ tiết đến chúc mừng đại thọ của quan gia, hai nước giao chiến không chém sứ giả, huống chi bọn họ cũng không phải đến trộm thành! Sao có thể nói giết là giết!

 

- Thế nào cũng phải chờ đặt đao lên cổ ngươi mới tin!

 

Nghe bọn họ tranh luận ở đây, Trần Khác hơi xuất thần, hóa ra hắn từ Lý Hướng Dương và Ngõa Nhĩ Đặc, nghĩ tới Mộ Dung Phục và Tiêu Viễn Sơn… trong tiểu thuyết của Kim đại hiệp, Mộ Dung Phục cha y thấy Tống Liêu giao hảo, binh nhung không thịnh, ý chí phục Yến không có cách nào thực hiện, nghe nói Tổng giáo đầu thân quân Liêu quốc Tiêu Viễn Sơn, mồng tám đầu tháng chín tới nhà nhạc phụ ở Võ Châu mừng thọ, liền tới Thiếu Lâm Tự báo tin, nói Liêu Quốc phái ra cao thủ, vào tiết Cửu Trùng (tết ngày 9 tháng 9) sẽ đột kích Thiếu Lâm Tự quy mô lớn, cướp lấy điển tịch võ học.

 

Kết quả, một đám ngốc Trung Nguyên tin lời hươu vượn là thật, ngày tám tháng chín mai phục ở Nhạn Môn Quan, chém giết cả nhà Tiêu Viễn Sơn, cuối cùng thành một đại bi kịch.

 

Hiện tại Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong… được rồi, vị Tiêu đại nhân này không có người cha cao thủ như Tiêu Viễn Sơn … Tuy mang theo Bì Thất quân tiến đến, nhưng sự hung hãn không sợ chết của người Liêu quốc đến mức này ư? Đường đường thân vương đều làm gương cho binh sĩ, thực hiện loại nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này?

 

Theo như hiểu biết của Trần Khác về người Liêu, dường như còn không đến mức đó? Huống chi Da Luật Ất Tân nhờ vào quyến rũ mà được sủng ái, dường như chưa từng tự mình dẫn binh.

back top