Sau khi quan binh cấm quân đã quen, nhạc khí của Trần Khác cũng đã tiến hóa rồi.
Lấy một cành liễu mượt mà, ngắt đầu bỏ đuôi giữ lại một đoạn ngắn. Dùng lực chà xát nhẹ nhàng, cẩn thận đem cọng cây rút ra, giữ lại đầy đủ lớp vỏ bên ngoài. Lại vẫn giống như cũ, ở trên mặt làm ra nhiều lỗ tròn, thổi lên giống như sáo giọc. Vì thế mà âm điệu vang vang quanh quẩn trong sân nhỏ, nhẹ nhàng bao phủ cả phủ nha.
Thậm chí ngay cả quan viên làm việc ở trước viện, ngẫu nhiên cũng có thể được âm thanh nho nhỏ của sáo. Nhưng tất cả đều cho rằng là quý nhân ở Tây viện đang soạn nhạc, cũng không có người bỏ sức truy tìm.
Chỉ có một thiếu nữ trong Tây viện, luôn luôn tập trung lắng nghe. Đợi sau khi kết thúc một khúc, cầm một cây bút lông mảnh khảnh lên, viết lên Tiết Đào tiên (tên một loại giấy) chữ: ‘Liễu Ngoại lâu.’
Ở phía trên chữ này, lại có sáu chữ khác biệt: ‘Hồng nạp áo, tiểu bái môn, thoát bố sam, nguyệt chiếu đình, yết kim môn, khánh đông viên…’
Đem bảy chữ gắn liền một chỗ, thiếu nữ xinh đẹp đứng lên cau mày tựa như trăng non của mình lại, thì thào nói:
- Ba ngày trước, vẫn là Dương Châu chậm, Tây Hà chậm, Tô Võ chậm, Thanh Thanh chậm, Thạch Châu chậm… Hôm nay cuối cùng lại không chậm, đổi thành bảy tên điệu này.
Nói xong thì gật gật đầu khẳng định nói:
- Ta dám cá chắc, trong này có bí mật không thể cho ai biết.
Phía sau nàng có một thị nữ khuôn mặt dịu dàng, nghe vậy che miệng cười nói:
- Chủ nhân lúc lào cũng thích nghĩ ngợi lung tung.
- Ngươi không tin nhưng ta tin.
Thiếu nữ cũng không để ý tới cô ta, hai tay chống lên má, nhìn về đóa hoa ngoài cửa sổ, âm thanh của nàng nhẹ nhàng khoan khoái, tự nhiên hào phóng, không kiều mỵ cũng không thô bạo, cũng phải giống như một nữ tử Giang Nam dịu dàng yếu ớt, khiến cho người nghe vô cùng thư thái:
- Ta nghĩ, không chừng sau lưng người này cất giấu một chuyện xưa đau buồn. Nữ tử bị cha mẹ nhốt trong nhà, liền dùng sáo liễu báo tin cho lang quân của nàng…
Nói xong còn làm như thật chỉ vào trên Tiết Đào nói:
- Ba ngày trước, ‘chậm, chậm, chậm’ là nói thời cơ không thích hợp, không nên tùy tiện gặp mặt. Hôm nay, dường như cuối cùng cơ hội cũng đã đến. Ngươi xem Nguyệt chiếu đình, Khánh đông viên, Liễu Ngoại lâu… Đây chẳng phải là ‘người hẹn gặp sau hoàng hôn, lúc trăng đã lên đầu cành sao?
- Nếu giống như chủ nhân nói.
Thị nữ cười khanh khách nói:
- Vậy ‘Thoát bố sam’ (cởi áo) nghĩa là sao?
Thiếu nữ mặt đỏ đến cổ, giơ tay ra hù dọa thị nữ kia:
- Ngươi dám đùa giỡn bổn quận chúa hả!
- Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám…
Hai người nô nhau cười một tràng.
Trần Khác bị giam lỏng bên trong Đông viện, hôm này cũng đã sôi nổi hơn. Bởi vì sáng sớm nay, Dư Văn soái mang quân ra Thiều quan, chỉ để lại một ít cấm quân giữ phủ và trông chừng hắn.
Dư Văn soái vừa đi, binh lính cấm quân trông coi hắn tự nhiên không kiêng kị, không thấy Trần Khác thổi sáo liễu thì cười mắng:
- Cả ngày đều không có thời gian nghỉ ngơi, còn ngươi thì có thời gian thổi sao a?
Trần Khác dừng lại, bỏ tay xuống nói:
- Các người có gì vui để giải trí không?
- Ngươi to lớn như vậy.
Đám đại binh cười ha hả nói:
- Hay ta đấu vật đi, đó mới là thú vui của nam nhi.
- Được.
Trần Khác lần này cũng không có cự tuyệt, híp mắt lại cười nói:
- Không biết ngươi chơi như thế nào, muốn bị thương hay không bị thương?
- Bị thương nghĩa là sao?
- Việc này còn phải xem các người có thể bỏ ra bao nhiêu.
Trần Khác cười tủm tỉm nói.
- Chuyện cười, đừng coi thường.
Đám đại binh ồn ào nói:
- Bao nhiêu tiền ngươi cứ ra giá, chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt.
- Trong lúc loạn lạc vào mấy ngày trước, ta có bắt được một con chó vàng lớn, đang gửi lại ở chỗ chủ nhà.
Trần Khác nhảy xuống cây, khoa tay múa chân nói:
- Ta định giá mười quan, các ngươi thấy được không?
- Được!
Đám đại binh lập tức xem hắn là cừu non, tranh nhau vào sân. Cuối cùng đành phải để Trần Khác chỉ định một người… Đương nhiên là người có vóc dáng nhỏ nhất.
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc chắn.
- Tiểu tử, mắt ngươi không tốt rồi.
Đám đại binh vui sướng khi thấy người khác gặp họa cười nói:
- Tiểu Quan Tác là hạng nhất đô vật trong Bổng Nhật quân.
“…” Trần Khác nhún nhún vai, không nói gì. Hắn cởi đai lưng ra, ném áo bào bên ngoài ra, cởi trần nửa người trên, chỉ còn lại quần đùi, sau đó lại siết chặt đai quần một lần nữa, đi vào trận đấu.
Lúc trước, hắn mặc áo nho rộng thùng thình nhìn không ra. Lúc này hắn vừa cởi ra, đám đại binh liền trừng lớn mắt. Hèn gì tiểu tử này điên cuồng như vậy, hóa ra hắn cũng có vốn để cuồng… Nhìn từ phía sau, vai hắn đặc biệt rộng, dây lưng buộc lại nhìn eo có vẻ nhỏ, dưới quần đùi lộ ra cặp chân dài, cơ thể rắn chắc.
Đây là cái gọi là ‘Cánh tay hổ, thắt lưng ong, chân bọ ngựa’, là tiêu chuẩn tuyển binh của Thượng tứ quân trong cấm quân Đại Tống.
Nghe nói ba quy tắc này là do Thái Tổ tự mình định ra. Người như vậy thân thể, tố chất đều là tốt nhất. Sở trường đầu tiên là đi, một ngày có thể đi một trăm sáu mươi dặm trở lên. Hai là giỏi về nhảy, tường cao hai trượng khi nhảy lên hai tay bám vào, xoay người thì có thể nhảy qua. Sở trường thứ ba là đánh nhau, nếu dưới tình huống công bằng, người chết nhất định là kẻ khác.
Tiểu Quan Tác kia thấy vậy cũng không dám sơ suất. Người để trần, bên dưới cũng mặc quần đùi để lộ ra chân, đội khăn quấn đầu màu đen, đi giày. Những người còn lại cũng rời khỏi sân đấu.
Nếu nói đá cầu là quốc cầu của Tống triều, thì đô vật là võ thuật truyền thống Trung Quốc thời Tống triều. Đương nhiên có một quy củ đàng hoàng, cho dù là trong quân cũng có trọng tài chuyên môn, vẽ một vòng tròn, cũng nói rõ quy định như: ‘Không được đánh lén, không được đánh vào chỗ yếu hại, hô dừng là phải dừng.’ Xong rồi mới từ từ buông hai người ra, kêu lên: ‘ tấn công!’ rồi để cho hai người bọn họ tha hồ mà tấn công.
Nói thì chậm nhưng lại rất nhanh, hai người liền lao vào cùng một chỗ. Tiểu Quan Tác dựa vào tốc độ mau lẹ, di chuyển xung quanh Trần Khác tựa như hồ điệp xuyên hoa. Trần Khác cũng nhanh chóng thủ thế, cẩn thận đối phó, trong nháy mắt liền thọc, nhảy, đoạt, dò xét, bắt, húc, hư thức đều hợp lại. Tiểu Quan Tác cuối cùng cũng bị Trần Khác chụp cánh tay kéo vào trong lòng ngực.
Không ngờ chỉ là tính kế, thuận thế vọt tới vào dưới sườn trái của hắn. Hai tay ôm lấy đùi trái của hắn, dùng vai húc vào bụng hắn, lại dùng thêm lực mạnh muốn nâng hắn lên.
Ai ngờ chân Trần Khác giống như dính dưới mặt đất, còn trở tay ôm Tiểu Quan Tác lên. Đợi đến khi hắn quẳng đi, lại bị Tiểu Quan Tác ôm chặt lấy thân người, hai người cùng lúc ngã xuống mặt đất. Trong giây phút ngã xuống đất, Tiểu Quan Tác bỗng nhiên cảm thấy sức lực của Trần Khác biến mất. Gã cũng không nghĩ ngợi chút nào, gã đè chặt Trần Khác bên dưới người, ghìm thật chặt cổ Trần Khác lại.
- Ngừng!
Trọng tại hô ngừng.
Tuy rất nhanh đã phân ra thắng bại, nhưng Trần Khác vẫn làm Tiểu Quan Tác kinh sợ đổ mồ hôi lạnh đầy người. Gã đúng lên đưa tay kéo Trần Khác lên nói:
- Sao đột nhiên ngươi lại mất hết sức lực.
- Do nhất thời dùng quá nhiều sức.
Trần Khác cười khổ nói.
Tiểu Quan Tác gật đầu nói:
- Ngươi nên tiếp tục rèn luyện nữa, thân thể này của người thật sự rất tốt.
Đợi đến khi trời tối, Tiểu Quan Tác và đám bằng hữu đều không tập trung canh gác, mà đi ra chơi nhạc.
Sau khi Văn soái tới Hành Dương, đem bại binh Lưỡng Quảng đuổi ra ngoài thành đóng quân, giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm. Tửu lầu với kỹ viện cũng được khai trương lần nữa. Thừa dịp lại không ở trong thành, đương nhiên binh lính cấm quân phải vui chơi cho thỏa thích.
Cho một người đi trước dành chỗ, Tiểu Quan Tác kéo thêm vài người, cùng mình đi lấy con chó vàng về. Cũng không phải sợ chuyện gì, mà chỉ vì muốn trên đường đi có người nói chuyện đỡ buồn.
Dựa vào địa chỉ Trần Khác đưa, mấy người đã tìm được căn hộ kia. Sau khi gõ cửa nửa ngày, mới có ngươi đến mở cửa. Bọn họ ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đen thui, đầu cao tới xà cửa.
“Ách…”Tiểu Quan Tác chỉ cao chưa tới vai người ta, nên nói chuyện có chút thoái chí:
- Vị đại ca này, không biết có phải Trần Tam Lang ở đây phải không?
Bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi kêu mình là đại ca, trong lòng Ngũ Lang cũng không tốt lắm. Y trừng đôi mắt trâu của mình lên, quan sát bốn người mặc quân bào màu đỏ này.
Trong cấm quân, Bổng Nhật, Thiên Vũ, Hổ Dực bình thường đều mặc vải bồi màu đỏ làm quân phục.
- Các ngươi muốn cái gì?
Ngũ Lang giọng ồm ồm hỏi.
- Chúng ta đến lấy đồ thay hắn, hắn có cho chúng ta chìa khóa này.
Tiểu Quan Tác thoáng nhấc tay lên một cái, trong tay đã có một cái chìa khóa bằng đồng.
- Vào đi.
Ngũ Lang nghiêng người tránh đường.
Bốn tên binh lính nối đuôi nhau đi vào. Ngũ Lang đóng cửa chính lại, chỉ vào Tây Sương phòng nói:
- Là gian phòng kia.
Tiểu Quan Tác liền dùng chìa khóa mở cửa đi vào, ba người còn lại thì đứng ở bên ngoài. Sau khi gã đi vào một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, kêu cũng không thấy trả lời, bèn để cho một người khác vào xem.
Ai ngờ người nọ cũng không thấy có động tĩnh gì. Hai người còn lại nhất thời trở nên căng thẳng, đưa tay sờ vào binh khí bên hông. Đầu hai người lại bị Ngũ Lang dùng một tay chụp lấy đập vào nhau, khiến cả hai ngất xỉu đi.
Lúc này, Huyền Ngọc từ trong Tây Sương phòng đi ra, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt áy náy nói:
- A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi…
- Có rảnh rỗi thì niệm phật đi.
Tống Đoan Bình từ bên ngoài đi vào, trầm giọng nói:
- Ta nghe bọn chúng nói còn có bạn ở tửu lâu đặt bàn, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều.
Hai người gật gật đầu, kéo hai tên lính khác vào. Trói tất cả lại, bịt miệng lại, rồi lột áo bào của bọn họ ra mặc vào. Cho dù lấy số lớn nhất đưa cho Ngũ Lang, cậu ta vẫn lấy vải bố rộng thùng thình mặc vào, thành chiếc áo sát thân.
Bên ngoài trời đã tối đen, ba người đi trên đường cũng không thấy rõ khuôn mặt. Đây đúng là thời gian đục nước béo có tốt nhất.
Văn soái đi ra ngoài, trạm gác của phủ nha môn tiếp theo cũng sẽ đổi từ cấm quân thành sương quân. Thấy ba người bọn họ mặc quân phục của cấm quân đi vào, bọn lính canh hỏi cũng không dám hỏi lập tức để bọn họ đi vào.
Ba người cứ nghênh ngang đi qua hai chốt canh gác trên đường, đên trước hành lang thông với Đông viên thì dừng lại. Phía trước là do cấm quân canh gác, nếu gặp mặt nhất định sẽ bị phát hiện.
Ba người lui về từ giữa đường hành lang, chuyển tới một chỗ góc tường không có người. Nhìn tường viện rất trơn cao hơn một trượng. Ngũ Lang buồn bực thở dài, chống tay vào chân đường đứng vững lại. Huyền Ngọc nhẹ nhàng nhảy lên đứng trên đầu vai y. Sau khi đã đứng vững thì nhìn Tống Đoan Bình gật gật đầu. Tống Đoan Bình lùi về sau hai bước, thở ra một hơi rồi lao tới thả người nhảy lên mặt tường. Đến khi nhảy đến chỗ cao nhất, Huyền Ngọc lại nâng y thêm một lần nữa lên tới đầu tường.
Tống Đoan Bình cũng kéo Huyền Ngọc lên đầu tường. Chỉ có Ngũ Lang đáng thương là phải ở dưới, không có cách nào lên được.
“Chờ ở chỗ này tiếp ứng” Tống Đoan Bình khoa chân múa tay thủ thế ra hiệu, an bài sứ mệnh quang vinh này cho Ngũ Lang. Tối nay là mười lăm, trăng tròn rất sáng, vừa đúng có thể dựa vào ánh trăng nhìn toàn bộ sân vườn. Quả nhiên là đã tìm ra được Liễu ngoại lầu.
Trong viện rất yên tĩnh, cấm quân canh gác ở đây chủ yếu tập trung ở tòa tiểu lầu ở sườn đông, đó cũng là nơi ở của Dư Tĩnh. Còn ‘Liễu ngoại lâu’ này chỉ có hai binh lính canh gác đang ngồi ở tảng đá trước cửa hóng gió nói chuyện.
Cũng không tốn bao nhiêu công sức, hai người đã đánh ngất xỉu hai tên lính có nhiệm vụ canh gác đó. Lục soát từ trên người bọn chúng được một cái chìa khóa. Mở cửa phòng, thả Trần Khác đã đợi lâu ra.