Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 109: Lời Mời Của Triệu Việt

Bởi vì bệnh tình, nàng không thích ánh mặt trời, cho nên cơ bản đều là dạ hành. Đêm qua, nàng cùng nhân viên đi cùng xuất phát từ thành phố Thanh Giang, bay suốt tám giờ đêm, lúc này cách nội thành thành phố Uyển Lăng ước chừng còn mười km lộ trình. Mai lão gia tử hi vọng, Mạc Ngôn - 'Bác sĩ phụ trách' này tốt nhất có thể ở gặp mặt nàng trước tiên...

Nguyên nhân trong đó, đơn giản là cô gái bởi vì bệnh lâu trong người mà làm cho cực độ tự ti và tâm lý mẫn cảm, đồng thời, cũng có nguyên nhân suy tính hơn thiệt mà sinh ra tâm lý sợ hãi, cùng với vì sợ hãi mà sinh ra tâm lý kháng cự...

Tóm lại, hiện tại cô bé này là gió thổi không được, mưa ướt không được, ban ngày không được... Toàn bộ đều nhất định để bảo vệ thân thể cùng tâm linh yếu ớt của nàng là điều kiện tiên quyết...

Đối mặt yêu cầu của Mai Tam Đỉnh lão nhân, Mạc Ngôn thật sự không thể cự tuyệt, rửa mặt đơn giản xong, liền chuẩn bị lái xe trực tiếp đi đến chỗ thu phí thành phố đứng nghênh đón cô bé này.

- Anh thật sự không cùng chúng tôi đến Đạm Thủy sơn trang?

Đỗ Tiểu Âm mỉm cười hỏi, dịu dàng trước sau như một, nhưng trong mắt không che dấu được mỏi mệt cùng một nét thất vọng thoáng hiện, thấy làm cho đau lòng người.

Mạc Ngôn bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp, tôi phải đi đón một người.

Đỗ Tiểu Âm trừng mắt nhìn, nói:

- Bạn gái?

Mạc Ngôn cười nói:

-Bạn gái còn đang được nuôi trong nhà mẹ vợ... Là cháu gái một trưởng bối, đến Uyển Lăng chữa bệnh. Cô gái tâm tư rất mẫn cảm, cần một chút quan tâm và nhiệt tình đến từ người ngoài. Nói thực ra, tôi cũng không muốn đi, giằng co một đêm, mệt lắm. Nhưng nếu không đi, nói không chừng cũng sẽ bị người ta mắng thành tội ác tày trời.

Đỗ Tiểu Âm bật cười, nói:

- Anh đi đi... Chứng cớ đều sửa sang lại rồi, hẳn là không cần anh.

Mạc Ngôn cười nói:

- Cô đang tính qua sông rút ván? Nghe lời này của cô, rất có vẻ như 'Có việc cần phải lưu lại người, không cần sớm cút đi'...

Đỗ Tiểu Âm ra vẻ kinh ngạc nói:

- Đúng vậy, tôi chính là có ý tứ này, anh mới nghe được sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Được rồi, không hàn huyên với cô nữa, như cảnh sát Đỗ mong muốn, tôi liền cút đi đây...

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của hắn, Đỗ Tiểu Âm đứng ở trên bậc thang Tứ Hào lâu, trong lòng liền nhịn không được nghĩ, người này... Thật không có bạn gái sao?

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, có chút ngây người, mãi đến phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, mới đột nhiên bừng tỉnh...

- Thật đáng chết, sắp phải lên đường, Đỗ Tiểu Âm, cô suy nghĩ cái gì đây?

Nàng nhẹ cười, xoa nhẹ khuôn mặt đang nóng lên, xoay người nhìn về phía người đến.

- Tiểu Âm, xảy ra vấn đề...

Phát ra tiếng bước chân dồn dập chính là Lâm Tú, nàng vội vàng đi tới, nói:

- Vừa lấy được tin tức từ thị cục, Lâm Yến cùng Lâm Phi Vũ không thấy!

Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra, nói:

-Có người theo dõi mà, sao không thấy?

Lâm Tú giải thích nói:

-Bởi vì không đủ người, người theo dõi Lâm Phi Vũ cùng Lâm Yến bị chuyển đến thị cục, đây là thông qua Trịnh lão cùng lãnh đạo tỉnh sảnh đồng ý. Thị cục cũng rất phối hợp công tác của chúng ta, đặc biệt phái một tổ điều tra chấp hành nhiệm vụ này. Nhưng ngay nửa giờ sau, bọn hắn phát hiện Lâm Phi Vũ cùng Lâm Yến đồng thời mất tích...

Có chút dừng lại, nàng cười khổ tiếp tục giải thích:

-Những người làm nhiệm vụ theo dõi đã tiến hành một thời gian rồi, bọn họ nhiều ít có chút lười biếng. Theo tôi biết, đêm qua, hai nhân viên cảnh sát chấp hành nhiệm vụ bởi vì quá mệt mỏi...

- Không cần phải nói, tôi hiểu được…

Đỗ Tiểu Âm cắt đứt lời của nàng, nói:

- Cha con Lâm Phi Vũ không có khả năng tự nhiên mất tích, nơi ở có để lại dấu vết không?

Lâm Ttú nói:

- Không có để lại dấu vết... Ít nhất ở ngoài mặt, tất cả đều thực bình thường. Cửa sổ không tổn hao gì, không có dấu vết đánh đấu. Thoạt nhìn, đây đối với chúng ta giống như là cố ý né tránh tầm mắt cảnh sát, tự rời đi.

Tự rời đi?

Đỗ Tiểu Âm hiển nhiên không quá tin cách nói này, nàng nghĩ, mặc dù là tự rời đi, trong đó tất nhiên cũng có một vài bất đắc dĩ.

Nàng nhẹ nhàng nhíu mi, hỏi:

- Đạm Thủy sơn trang bên kia bây giờ tình hình ra sao?

Lâm Tú nói:

-Tình huống bên kia hết thảy bình thường, Triệu Việt vẫn ở trong biệt thự, không có dấu hiệu lẩn trốn. Nhưng, nhân viên bên Đạm Thủy sơn trang khác có chút sinh động, xem dấu hiệu, tựa hồ hôm nay có hoạt động gì!

Đỗ Tiểu Âm nói:

-Biết là hoạt động gì không?

Lâm Tú lắc đầu nói:

-Tạm thời còn không rõ ràng lắm, có thể là hoạt động đấu giá cái gì đó... Tiểu Âm, cô nói xem, cha con Lâm Phi Vũ mất tích có thể có quan hệ với Triệu Việt hay không?

Đỗ Tiểu Âm không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà chỉ nói:

-Theo Mạc Ngôn nói, trước khi Hồ Kiến Thành chết từng gửi tin nhắn cho Triệu Việt. Đó là một dấu chấm than, có ý nghĩa cảnh báo. Tôi nghĩ, hiện tại Triệu Việt hẳn là đã có cảnh giác... Tôi nghiên cứu qua Triệu Việt, người này thực mâu thuẫn, giỏi về ẩn nhẫn, nhưng ở một vài chuyện lại thực cực đoan. Người như thế một khi gặp nguy cơ, sau khi xác định không thể phá giải, phản ứng thường thường là liều mạng cá chết lưới rách, hoặc là trốn.

Lâm Tú nghe ra ý tứ của nàng, nói:

- Cô muốn nói... Triệu Việt đã nhận thấy được không ổn, cho nên bắt cóc cha con Lâm Phi Vũ, muốn lấy bọn hắn làm con tin hoặc là bỏ trốn?

Đỗ Tiểu Âm hít một hơi, nói:

-Đây chỉ là một loại cảm giác của tôi, tôi cảm giác, hành động vây bắt ngày hôm nay rất có thể sẽ xuất hiện tình huống không tưởng tượng được...

Có chút dừng lại, lại nói:

-Việc này vẫn là giao cho thị cục đi thăm dò đi, ít nhất trước mắt không có chứng cớ chứng tỏ rõ cha con Lâm Phi Vũ mất tích có quan hệ với Triệu Việt, đối với chúng ta mà nói, nhiệm vụ thiết yếu vẫn là vây bắt Triệu Việt về quy án, ngoài ra cũng có thể đề phóng trước. Mặt khác, chị lập tức liên hệ điệp báo viên của chúng ta ở Đạm Thủy sơn trang, làm rõ ràng Đạm Thủy sơn trang đến tột cùng đang cử hành cái hoạt động gì, tôi không hi vọng chuyện này ảnh hưởng đến hành động tiếp theo!

Lâm Tú gật đầu nói:

- Được, tôi lập tức đi tra...

Nàng xoay người đang muốn đi, lúc này có một người mới vừa lên ban đồng sự tiện đường mang tới phong thư...

- Tiểu Đỗ, đây là người gác cổng bảo tôi chuyển giao cho cô, nói là có người vừa mới đưa tới, chỉ định cho Thất Xử các cô!

Đỗ Tiểu Âm tiếp nhận phong thư, mở ra vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lâm Tú còn chưa đi, thấy thế lập tức hỏi:

-Làm sao vậy?

Đỗ Tiểu Âm đưa thư trong phong thư đó cho Lâm Tú, nói:

-Chị tự xem đi?

Lâm Tú tiếp nhận vừa nhìn, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, nói:

-Người này điên rồi, đây là đang khiêu khích chúng ta!

Đỗ Tiểu Âm hít một hơi thật sâu, nói:

-Không chỉ có là khiêu khích, cũng là một cảnh cáo...

Trong phong thư chứa một thiệp mời sắc hồng, mời chính là Triệu Việt của Đạm Thủy sơn trang. Nội dung Thiệp mời là mời toàn thể thành viên Thất Xử tham gia yến hội sinh nhật của hắn, thời gian là mười một giờ trưa. Ngoài ra, ở phía dưới thiệp mời cùng chỗ người mời kí tên, không chỉ có tên Triệu Việt, tên Lâm Yến cũng rõ ràng liệt ra!

Này trong nháy mắt, Đỗ Tiểu Âm nghĩ tới rất nhiều thứ. Lúc này, để cho nàng lo lắng là không là an nguy Lâm Yến, mà là yến hội sinh nhật này đến tột cùng mời bao nhiêu người?

- Đi, lập tức đi gặp Trịnh lão, hành động tiếp theo nhất định phải điều chỉnh!

Đứng ở trạm thu phí đường bao quanh thành phố, Mạc Ngôn đứng ở trước xe QR màu đen, vô cùng buồn chán hút thuốc.

Mai Tam Đỉnh ở trong điện thoại nói cho hắn biết, đoàn người Mai Thanh Giản ước chừng tám giờ tới Uyển Lăng, nhưng hiện tại đã tám giờ bốn mươi, lại chậm chạp không thấy người.

Mạc Ngôn không thích nhất đúng là đợi người, nhìn đồng hồ, quyết định hút xong điếu thuốc này, nếu vẫn nhìn không thấy người tới, liền quyết đoán rời đi.

Cũng may hắn vừa mới vứt tàn thuốc xuống, một chiếc Mercedes-Benz thương vụ cùng ba cỗ xe Audi màu đen tạo thành đoàn xe hiện ra ngay tại cửa trạm thu phí.

Hứa trợ lý mà Mai Tam Đỉnh phái tới chính là lái xe chiếc xe đầu, hắn thấy Mạc Ngôn, lập tức dừng lại, đi ra.

- Mạc tiên sinh, không nghĩ tới anh sẽ tới nơi này đón Mai tiểu thư, anh thật là có tâm...

Mạc Ngôn đợi hơn một giờ, trong lòng rất khó chịu, miễn cưỡng cười cười, nói:

-Không có gì, tôi cũng vừa tới...

Lúc này, có người từ xe Audi ló ra, không vui nói:

-Tiểu Hứa, cậu lảm nhảm cái gì đó, không biết tiểu thư đã mệt chết đi sao? Nhanh chóng lên xe...

Hứa trợ lý nghe xong lời này, sắc mặt nhất thời đổi, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức giải thích đối với Mạc Ngôn nói:

-Ngượng ngùng, Mạc tiên sinh, vừa rồi nhìn thấy anh, tôi vội vã xuống xe, còn chưa kịp giới thiệu thân phận của anh. Anh chờ chút, tôi liền...

Mạc Ngôn cũng không thích ở đây thêm ba mươi giây, cắt đứt lời của hắn, nói:

-Không cần, nơi này là quốc lộ, không thích hợp tán gẫu nhiều, trở về rồi hãy nói đi.

Nói xong, hắn xoay người lên xe, Hứa trợ lý ngẩn người, cũng xoay người về trên xe.

Lên xe sau, sắc mặt Hứa trợ lý lập tức trầm xuống, thực mất hứng nói với người trong xe:

- Anh làm sao thế? Tôi không phải mới vừa nói qua với anh, người này chính là Mạc Ngôn sao?

Người nọ cười lạnh nói:

-Một tên thầy thuốc lừa tiền mà thôi, anh cho là cậu ta thật có thể chữa khỏi bệnh của tiểu thư?

Hứa trợ lý nghiêm túc nói:

-Mặc kệ Mạc tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh của tiểu thư hay không, những điều này là do lão gia cùng Mai tiên sinh nghĩ... La Trữ, anh cùng tôi giống nhau, đều là nhân viên tập đoàn Mai thị, làm tốt công tác của mình, kết thúc bổn phận của chính mình, vậy là đủ rồi. Chuyện khác tốt nhất không cần nhúng tay, cũng không cần lọan nghị luận.

La Trữ không cho là đúng nói:

-Lời này cũng không phải tôi nói...

Hứa trợ lý có chút không kiên nhẫn, nói:

- Tôi biết lời này là Lạc Thiếu Gia nói ra, cũng biết anh quan hệ tốt với Thiếu Gia. Nhưng tôi vẫn là câu nói kia, đây là việc nhà Mai gia, anh không cần tham gia. Anh ở tập đoàn cũng đã gần mười năm, không muốn mấy năm nay vất vả đều phó mặc, đi học tôi đi, ngoan ngoãn làm việc, giữ khuôn phép hết trách nhịêm.

Tuổi của hắn tuy rằng nhỏ hơn hai tuổi so với La Trữ, nhưng vẫn luôn ở bên Mai Tam Đỉnh, thân phận liền mơ hồ cao hơn một bậc, hơn nữa hắn cùng với La Trữ giao tình coi như không tệ, cho nên mới tận tình khuyên bảo vài câu, thay vào đó vị La Trữ không phải người chịu nghe lời hay, bĩu môi nói:

- Kỳ thật cũng không riêng gì Lạc Thiếu Gia cho rằng như vậy, Mai tiên sinh cũng không mấy quan tâm đối với loại dã lang này. Tôi nghe Lạc Thiếu Gia, nếu không phải lão gia thúc giục, Mai tiên sinh căn bản không có ý định về nước...

Mai tiên sinh trong miệng hắn đó là con trai Mai Tam Đỉnh, cha của Mai Thanh Giản, Mai Việt Sơn, mà vị Lạc Thiếu Gia kia thì là một người bà con xa của Mai gia, năm tuổi được Mai Việt Sơn nhận làm con nuôi.

Mai Tam Đỉnh ẩn lui thì đem đại bộ phận gia sản ra ngoài, chỉ để lại một phần nhỏ giao cho con trai Mai Gia Trường kinh doanh. Vị Mai Gia Trường này cực ham kinh doanh, không hơn mười năm trước, đã mở ra quầng sáng tập đoàn Mai thị, lại thành một nhân vật lớn.

Mà vị Mai Gia Trường là một người có hiếu, tuy rằng một tay nắm trong tay tập đoàn Tam Đỉnh, nhưng còn chưa tự cho mình là chủ nhân, mỗi lần đại sự, đều trưng cầu ý kiến phụ thân. Trong chuyện này thậm chí chính là cổ phần tập đoàn Mai thị, từ trước đến nay đều là làm theo ý tứ của Mai Tam Đỉnh, chưa bao giờ chịu tự ý hành sự.

Mai Gia Thành biết cha rất yêu Mai Thanh Giản, vì thế đặc biệt chi tiền xây dựng một quỹ, do con nuôi Mai Việt Sơn phụ trách.

Mà vị La Trữ ngồi chung một chiếc xe cùng Hứa trợ lý, chính là cấp dưới của Mai Lạc.

Giống như đại đa số con nhà thế gia được giáo dục tốt, Mai Lạc tôn trọng Tây y, không thích lang trung kiểu như Mạc Ngôn loại này, La Trữ thân làm cấp dưới dĩ nhiên là cần cổ vũ.

- Tiểu Hứa, kỳ thật cậu cũng nhìn thấy, Mai tiên sinh cùng Lạc thiếu gia đặc biệt đem theo cái tên Chris mũi to kia đến, đây không phải không tín nhiệm cái vị lang trung kia sao?

Chris Trong miệng hắn là bác sĩ nổi tiếng ở một bệnh viện Âu Châu, y thuật cao, làm việc rất có danh tiếng.

Đối với bệnh của Mai Thanh Giản, Chris tuy rằng cũng vô sách, nhưng dựa vào danh tiếng của hắn ở Âu Châu, luôn luôn đảm nhiệm bác sĩ chủ trị cho Mai Thanh Giản đến nay.

Hứa trợ lý thấy La Trữ mỡ muối không vào, cũng lười nói thêm cái gì...

Mạc Ngôn rốt cuộc có thể chữa khỏi bệnh của Mai Thanh Giản hay không, hắn cũng không phải chắc chắn được, nhưng hắn vẫn biết, như Mai Tam Đỉnh lão gia, ở trước mặt thanh niên này cũng không dám lớn tiếng. Ngươi La Trữ là một nhân viên nho nhỏ đi theo, nếu thật là đắc tội thanh niên này, chết cũng không biết chết như thế nào.

Cái gọi là thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe, ngươi không nghe khuyên bảo, ta cũng không làm gì. Nói thêm vài câu nữa, nói không chừng ngay cả ta ngươi đều hận, ta lại tự mang tội đến tai?

Hứa trợ lý ở Uyển Lăng an bài nơi ở cách nhà Mạc Ngôn chỉ có hai trăm mét, là một biệt thự tráng lệ hơn so với tòa nhà số 36.

Mạc Ngôn dẫn đầu, dừng xe ở bãi cỏ trước biệt thự, thuận tay châm điếu thuốc, mới chậm xuống xe.

Nói thực ra, hắn ấn tượng không thật là tốt đối với đám người này, làm cho mình chờ hơn nửa giờ còn chưa tính, gặp mặt lại có thể trốn hết ở trong xe không xuống... Mai Thanh Giản là người bệnh cũng thì thôi, người khác, ngoài Hứa trợ lý, lại không một người nào biết lễ nghi?

Mạc Ngôn cảm thấy được đây quả thực không hiểu ra sao cả, mệt như mình nghênh đón như vậy, cuối cùng lại ngay cả chánh chủ cũng chưa thấy, thật không hiểu nói nhà Mai lão đầu là giáo dục vãn bối như thế nào?

- Quên đi, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật tổ, lừa gạt một chút đi...

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, cũng lười bảo trì phong độ, tựa vào đầu xe, cà lơ phất phơ hút thuốc, nhìn thấy xe mặt sau nối đuôi nhau dừng lại.

Hứa trợ lý xuống xe, chú ý thấy vẻ mặt Mạc Ngôn có chút không bình thường, trong lòng cũng bất đắc dĩ, hướng về phía Mạc Ngôn cười cười xin lỗi, đi nhanh đến phía sau, nói với Mai Việt Sơn vừa đi xuống xe:

- Mai tiên sinh, vừa rồi người nửa đường nghênh đón chính là Mạc Ngôn, anh xem...

Lời còn chưa dứt, một người thanh niên tướng mạo tuấn tú chui ra xe, nói:

- Cậu ta chính là Mạc Ngôn? Tuổi trẻ nha, tôi còn tưởng rằng là một lão nhân...

Mai Việt Sơn cau mày nói:

- Tiểu Lạc, nói chuyện chú ý một chút, không nên như vậy.

Mai Lạc nhún vai, không nói gì.

Mai Việt Sơn đã là tuổi trên năm mươi, mãi đến hơn ba mươi tuổi, mới có Mai Thanh Giản là con gái độc. Nếu không như thế, trước kia hắn cũng sẽ không thu nhận Mai Lạc làm con nuôi.

Hắn tính tình hơi cổ hủ, không thích thanh niên ngả ngớn vô kỷ luật, lúc này thấy Mạc Ngôn dựa vào đầu xe yên lặng hút thuốc, cũng không đến chào hỏi, trong lòng đã không thích... Luận tuổi, ta lớn hơn so với ngươi, luận thân phận, ta là cố chủ của ngươi, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình chào hỏi?

Thanh niên hiện đại thật sự là càng ngày càng kỳ cục... Trong lòng Mai Việt Sơn không khỏi có chút căm tức.

Hắn nghĩ như vậy, kỳ thật cũng không tính sai.

back top