Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Được, chờ sau khi tôi nhỏ giọt máu này vào tâm linh của cô cô hãy dùng sức vận chuyển đoạn khẩu quyết kia, để nó tế luyện hiểu chưa?
Vân La gật đầu.
Mạc Ngôn không nói thêm câu nào, trong nháy mắt đã cho giọt màu vào trong khí Vân La chưa hoàn toàn mở tâm linh…
Lúc này Vân La tồn tại như một loại năng lượng hợp thể, hơn nữa thuần túy là mặt trái của năng lượng hợp thể đó là khống chế trung tâm của năng lượng này.
Sau khi máu của Mạc Ngôn vào sâu trong tâm linh của Vân La, liền có biến động.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Vân La đã liên tục thay đổi, hoặc mê mang, cơ thể cô cũng dần tan ra, rồi trở nên trong suốt hình như có dấu hiệu của chất lỏng…
Mạc Ngôn lập tức vận chuyển ý thức bản ngã, vạch cơ thể Vân La ra, đồng thời quát to:
- Tôi quên chưa truyền bí quyết cho cô sao?
Hắn vừa quát thì đã có hiệu quả tức thì.
Vân La như tỉnh lại, cả cơ thể nhỏ đang trôi nổi trên không trung phát ra ánh sáng nhạt, cơ thể tan chảy bắt đầu hợp lại…
Mấy ngày kiên tiếp Vân La đều luyện hóa bằng máu của Mạc Ngôn.
Vì cơ thể chô có một chỗ khác thường cho nên Mạc Ngôn đã đem cô vào mật thất của tiểu viện 36 để rửa sạch.
Vân La là cơ thể thuần âm, cơ thể cô chưa hoàn toàn là thật, ánh mặt trời chính là kẻ thù của cô.
ở dưới đất luôn là tốt, Mạc Ngôn dọn dẹp sạch sẽ lấy là nơi nghỉ ngơi của Vân La vào ban ngày.
Vì không cho Cam Lam và Mạch Tuệ vào khuê phòng nho nhỏ này nên Mạc Ngôn đóng kín cửa. Đối với Vân La mà nói, không có cửa tâm vừa động có thể tự do xâm nhập vào đó mà không hề có trở ngại gì. Có cửa chắn sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết, nếu không một khi gặp người nhìn thấy một người bị giam trong mật thất sẽ khiến cho người ta hiểu là giam cầm.
Vân La hoàn toàn yêu thích căn phòng nhỏ này. Ban ngày cô có thể trốn trong đó để xem TV, ngồi trên ghế salon tự do tự tại… Không lo người khách quấy rầy, ban đêm không cần Mạc Ngôn phải đốc thúc cô sẽ tự hiện thân, luyện hóa bằng máu dưới ánh trăng.
Ba ngày sau đó cơ thể của cô đã xuất hiện rõ ràng âm khí không những bị biến mất hoàn toàn mà cô còn có thể sờ được, ít nhất thì cũng đã có cảm giác thực.
Mạc Ngôn ở bên cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Vân La ngày càng ổn định.
Hắn xoay chuyển thậm chí chưa cần Vân La mở miệng đã có thể xuyên thấy trực tiếp khai thông tinh thần của cô.
Nhưng phải cần một khoảng thời gian khá dài, ít nhất cũng phải nửa năm.
Vì chăm sóc Vân La nên Mạc Ngôn không có ý để Mạch Tuệ cùng đến tiệc rượu. Tất cả Trung Nguyên đương nhiên không phải của hắn, biểcậu em họ của Mạch Tuệ vốn định ở Uyển Lăng chờ thêm một ngày nhưng biết có tiệc rượu ở Thiên Dật nên cũng muốn đến góp vui. Bất đắc dĩ Mạch Tuệ phải đồng ý… Cô có tâm để cha mẹ thấy con gái nhà người… Người thứ nhất nhìn thấy Mạc Ngôn, cho nên cũng biết thời thế đồng ý cho Mạc Ngôn không đi đến tiệc rượu.
Tham gia buổi tiệc cũng không tốn bao nhiêu nhưng nó chỉ là bữa tiệc của những người thường xuyên tham gia tiệc rượu.
Đối với Mạc Ngôn mà nói nếu cùng đi với Mạch Tuệ đến tiệc rượu thì đầu tiên là phải chọn được một bộ âu phục phù hợp, rồi áo sơ mi, dây lưng, giày da… Cuối cùng là phải cắt tóc, cạo mặt, thậm chí là sửa móng tay, cuối cùng nếu cần đầy đủ thì lại phải chọn được một chiếc đồng hồ đẳng cấp…
Cái đó tiêu phí ít nhất cũng phải một ngày!
Đối với hắn sự lạnh nhạt này là đỡ tiêu tốn mất một ngày nhưng lại đắc tội với Khôi Lỗi, đây đúng là khó xử.
Đêm khuya yên tĩnh, Mạc Ngôn ngồi trên ghế đá trong hậu viện nhìn Vân La đang đùa nghịch, hắn có vẻ suy nghĩ gì đó.
Vân La đã luyện hóa hoàn toàn bằng giọt máu kia, hiện đang trong gia đoạn củng cố, ít nhất một tháng sau cô mới có thể luyện đến giọt màu thứ hai.
Về xuất thân của Vân La, Diệp Thiên đã xác định được. Nhưng đối với môi trường của cô thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Vì thế mà hắn cũng đã từng hỏi cô, nhưng đáng tiếc là tiểu cô nương này chỉ chỉ tay về núi Hồ Lô rồi vẽ ra một cái vòng tròn…
Mạc ngôn đoán, phân nửa địa bàn của cô là hồ, vì thế hắn lại hỏi rốt cục có bao nhiêu tiên nữ đến hồ?
Vân La suy nghĩ rồi lắc đầu.
Mạc Ngôn không để cho cô lắc đầu để biểu đạt ý mà lại hỏi cô có đồng ý cùng đến đó xem không?
Vân La nghe xong lập tức vẫy vẫy giống như một con cún.
Thấy thế Mạc Ngôn cũng không ép, hắn muốn làm rõ nhưng cô lại không muốn, nguy hiểm không thể đến. Thực ra hắn cũng không để ý đến nguy hiểm mà là trị liệu cho Mai Thanh Thiển vẫn chưa xong, tạm thời hắn không có tâm trạng đi thám hiểm hồ của tiên nữ.
Dù sao núi Hồ Lô cũng không có chân, đứng ngoan ở đó sau này đi cũng không muộn.
- Phù…
Một con cá vô tội bị Vân La thổi phù lên không trung nó đang giãy dụa.
Vân La nghiêng đầu nhìn con cá, rồi nó làm mặt quỷ…
Mạc Ngôn nói với Vân La nếu không thả nó ra thì nó sẽ không co khí để thở mà chết mất.
Vân La quay đầu lại nhìn Mạc Ngôn với vẻ nghi ngờ.
Tất nhiên cô không hiểu thiếu khí là cái gì, lại càng không thể hiểu sao thiếu khí thì con cá này lại chết… Cô chỉ không cho con cá này vào nước nhưng có liên quan gì đến khí đây?
Đối với sự hiếu kì này Mạc Ngôn không có cách nào mà giải thích được. Bởi vì đề cập đến cái này cần rất nhiều nguyên nhân, giống như 10 vạn câu hỏi vì sao.
- Ta đúng là thông minh một đời nhưng nhất thời hồ đồ, hiếu kì, ta dạy cô chữ viết, dạy cô biết về thế giới…
Vì sự xấu hổ nho nhỏ, Mạc Ngôn hiểu được chỉ cần Vân La học viết chữ thì không phải có thể thông hiểu được sao.
Nghĩ đến đây hắn liền về phòng lấy máy tính kết nối mạng, bắt đầu tìm tòi tư liệu dạy trẻ nhỏ.
Trong mắt hắn, Vân La đang tuổi trẻ đi học, hắn tính theo một cộng một bằng hai, bắt đầu để cô tiếp xúc với thế giới này, hiểu biết thế giới này.
Tài liệu trên mạng rất nhiều, rất nhanh hắn cũng tìm được một trang tư liệu phù hợp.
Có những tài liệu này thậm chí hắn không cần tự mình dạy mà vẫn khiến Vân La học tốt được.
Dù sao thì Vân La cũng không phải tuổi nhập học, chỉ số thông minh thậm chí không kém xa Mạc Ngôn bao nhiêu. Cô chỉ thiếu không được tiếp xúc với thế giới, thiếu tin tức, chỉ cần lựa chọn con đường nền tảng thích hợp thì rất nhanh cô có thể nhận thức được về thế giới này.
Lúc Mạc Ngôn tìm tòi tư liệu, Vân La cứ dán mắt vào hắn, tò mò như xem TV vậy.
Bây giờ Vân La đã coi cái hộp kia là TV, cái trơn bóng trong suốt tên là quả đông, mà cái cô thích ăn nhất đó là bánh bích quy…
- Cái này gọi là Laptop thông qua nó có thể học được rất nhiều…
Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn nói với Vân La có muốn xem thử không?
Vân La lập tức gật đầu.
Mạc Ngôn cười ha ha nói:
- Tôi dạy cô trước, chờ cô học xong thì mới sử dụng được.
Hắn còn có một câu không nói ra. Chờ cô học xong xem sử dụng thế nào, khổ cho cô ngày nào cũng phải đến.
Cách tiểu khu của Mạc Sầu không xa, ngoài quán trà có một chiếc xe màu đen đang từ từ đi đến.
Một người mặc âu phục màu đen lái xe đi xuống, thấy chung quanh không có người lúc này mới mở cốp xe ra.
Tô Cận xuống xe nhìn quán trà, nhẹ nhàng nói với người lái xe:
- Chờ nếu một tiếng sau không thấy tôi quay lại thì hãy đi ăn gần một chút.
Lái xe lặng lẽ gật đầu.
Ngày hôm nay Tô Cận mặc y phục mà trắng, đeo kính râm.
Cô đi vào quán trà, liếc mắt nhìn Thích Viễn Sơn đàn ngồi một góc.
Thấy vị trưởng bối này đã lâu không gặp, cô cười híp mắt rồi ngồi xuống.
- Sư bá, dạo này bá có khỏe không ạ?
Cô bỏ kính râm xuống vấn an Thích Viễn Sơn.
Thích Viễn Sơn cầm cái chén sứ, rót cho Tô Cận một chén trà rồi thở dài:
- Sức khỏe ta vẫn tốt nhưng tâm trạng thì không được tốt lắm.
Dừng lại một chút. Ông ta như có chút tức giận nói:
- Đạo Cận, cháu không nên tới Uyển Lăng, cháu có đường cháu đi, không cần phải vì người khác mà thay đổi!
- Sư bá, nếu bá nói nguyên nhân khác cũng chính là sư phụ cháu chết, như vậy hãy thứ lỗi cho cháu không dám gật bừa!
Thích Viễn Sơn cau mày nói:
- Không được hiểu lầm ta.
Tô Cận cắt lời ông ta:
- Không có hiểu lầm mà bá đúng là có ý này. Cháu cứ nghĩ mãi mà không ra, sư phụ từ sớm đã giao cháu cho bá. Bá không cho phép thì thôi nhưng điều cháu nghĩ không ra vì sao bá không cho cháu truy xét về cái chết của sư phụ?