Trước khi có người đến đến, Tô Cận nhận được một tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt của nàng nhất thời biến thành kỳ quặc, hình như có chút hưng phấn, cũng có nghi hoặc.
Nhận được tin nhắn ước chừng ba phút lúc sau, cửa phòng đánh bài liền bị người từ ngoài đẩy ra, đoàn người đi đến.
Đầu lĩnh chính là ông chủ Minh Viên - Tưởng Thiên Hiếu, theo sau chính là ông chủ truyền thông Thiên Dật, Nghiêm Song Lâm. Mà sau hai người, còn có người là nghe tin mà đến - Trương Trường Thanh, cùng với Thích Viễn Sơn râu bạc trắng...
- Vãn Tình, có phải tôi quấy rầy các em hay không?
Tưởng Thiên Hiếu ha ha cười nhìn về phía Cừu Vãn Tình.
Cừu Vãn Tình mỉm cười, đang muốn nói chuyện, lại đảo mắt thấy Trương Trường Thanh phía sau Tưởng Thiên Hiếu, lập tức giận tái mặt, nói:
- Tưởng Thiên Hiếu, anh có ý tứ gì?
Tưởng Thiên Hiếu cười khổ nói:
- Vãn Tình, em là bạn anh, Trường Thanh cũng là bạn của anh, đêm nay nể mặt mũi anh chút được không?
- Tôi không nể mặt ai hết!
Cừu Vãn Tình trừng mắt liếc Tưởng Thiên Hiếu, sau đó nhìn về phía Trương Trường Thanh, cười lạnh nói:
- Họ Trương, là anh cố ý đến gây cho mọi người ngột ngạt hả?
Trương Trường Thanh cười cười, nói:
- Vãn Tình, em cũng hơi quá chứ? Anh lại đây chỉ là muốn gặp em mà thôi, không có ý tứ khác.
Cừu Vãn Tình hừ nhẹ nói:
- Gặp tôi? Hiện tại anh đã gặp được, có thể đi rồi.
Phía sau Trương Trường Thanh, Thích Viễn Sơn thấy một màn như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên. Hắn không nghĩ rằng, Trương Trường Thanh lại có thể cũng giống như mình, cũng là tới có mục đích.
Nhìn thấy Trương Trường Thanh, ngoài Cừu Vãn Tình sắc mặt khó chịu, Mạch Tuệ đối với hắn đồng dạng không có sắc mặt tốt.
Lần trước Cừu Vãn Tình bị Trương Trường Thanh chặn đường thì nàng bị một đôi mắt hoa đào của người đàn ông này nhìn mà cả người rét run, liền giống như bị một con rắn độc theo dõi. Nếu không phải có Mạc Ngôn ở bên, một phút đồng hồ nàng cũng không muốn nhìn thấy người này...
Nhưng lần này, ít nhất ở ngoài mặt, Trương Trường Thanh không quá chú ý Mạch Tuệ. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân là Cừu Vãn Tình, hay hoặc giả là bởi vì nguyên nhân Mạc Ngôn đang đứng ở bên cạnh nàng.
Tóm lại, Mạch Tuệ không muốn thấy Trương Trường Thanh, mà Trương Trường Thanh cũng không muốn thấy Mạc Ngôn.
Sau khi vào cửa, hắn thấy Mạc Ngôn cũng ở đây, trên mặt liền rõ ràng có chút mất hứng và bất ngờ.
- Vãn Tình, hôm nay anh đến không chỉ có là vì gặp em, đồng thời cũng là cùng Thích lão đến nhận con gái của cố nhân!
Trương Trường Thanh vì hòa hoãn không khí, lập tức đẩy Thích Viễn Sơn ra.
- giới thiệu cho các vị một chút, vị này chính là anh em kết nghĩa của Trương mỗ, Thích Viễn Sơn Thích lão gia tử. Thích lão là người quốc học. Cầm kỳ thư họa không gì không biết, hơn nữa sở trường về phong thuỷ huyền học. Thích lão trời sinh tính đạm bạc, có thể nói đương thời thích ở ẩn.
Hắn vừa nói như thế, Cừu Vãn Tình cũng không tiện tức giận, mặt đen ngồi xuống.
Thích Viễn Sơn tiến lên mấy bước, mỉm cười nói:
- Chư vị, lão hủ quấy rầy rồi. Ngoài ra. Lời nói của Trường Thanh mới rồi đúng là tán thưởng quá mức, khiến chư vị chê cười.
Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Cận. Cười nói:
- Tiểu Phượng Nhi, cháu còn nhận ra ta không?
Tô Cận giống như kinh ngạc đứng lên, chần chờ nói:
- Ngài là?
Thích Viễn Sơn hít một hơi:
- Xem ra cháu không nhớ rõ ta. Năm đó lúc cháu còn nhỏ...
Lời còn chưa dứt, Tô Cận liền giống như bỗng nhiên nhớ lại cái gì, kinh ngạc nói:
- Ngài là Thích gia gia... Cháu nhớ ra rồi, ngài là Thích gia gia, tên của cháu là ngài đặt mà!
Thích Viễn Sơn vẻ mặt vui mừng, cười nói:
- Ha ha, Tiểu Phượng Nhi, xem ra cháu còn nhớ rõ lão đầu tử này!
Một màn cảnh tượng cố nhân gặp lại rất là ấm áp, mọi người ở bên cạnh bất luận là cao hứng thật hoặc là cao hứng giả, thì ít nhất ở ngoài mặt đều là tỏ ra thay hai người cao hứng. Trương Trường Thanh lại còn kêu gọi phục vụ đưa lên Champagne. Xin mọi người nâng chén cùng uống, biểu thị chúc mừng.
Nhưng mà, Mạc Ngôn đứng ở một bên, thần sắc trên mặt cũng cực kỳ cổ quái.
Cố nhân gặp lại?
Có quỷ mới tin thôi...
Phút đầu tiên thấy Thích Viễn Sơn, hắn liền phát hiện, Lão nhân này không chỉ có là cao thủ, hơn nữa trong cơ thể lưu chuyển hơi thở đồng nhất với hơi thở của Tô Cận!
Đồng thời, ý thức bản ngã cũng giám sát được, một già một trẻ này nhìn như kích động, nhưng nhịp tim đập, tốc độ máu chảy hết thảy bình thường, cũng không có cảm xúc dao động mà người thường gặp lại.
Cái này tỏ rõ, cái gọi là 'Gặp lại' này thật ra là đã sớm ước định!
Nhận thấy được dị thường này, trong lòng Mạc Ngôn tỏa ra tò mò, một già một trẻ này rõ ràng biết nhau như tối qua ăn gì, vì sao phải làm bộ như nhiều năm không gặp đây?
- Đêm nay thật đúng là thú vị, vốn là một đôi nam nữ dây dưa không ngớt, lại thêm một đôi già trẻ kỹ xảo biểu diễn không tệ... Thật là thú vị.
Sau trình diễn đoạn nhạc đệm thứ hai, không khí rõ ràng hòa bình hơn rất nhiều.
Thích Viễn Sơn cùng Tô cận ngồi ở sô pha nói chuyện, Trương Trường Thanh cũng mặt dày mày dạn tiến đến bên Cừu Vãn Tình, ấm giọng đang nói gì đó.
Đến tận đây, cuộc đánh bài tự nhiên mà chết.
Một lát sau, bởi vì Tưởng Thiên Hiếu cùng Nghiêm Song Lâm đến, một vài người thân phận rõ ràng kém hơn một chút, cũng sôi nổi đứng dậy cáo từ.
Cuối cùng, con gái còn lại chỉ có Cừu Vãn Tình, Mạch Tuệ và Tô Cận ba người, cùng với phu nhân ông chủ Thiên Dật - Nghiêm Song Lâm.
Đàn ông lưu lại ngoài Mạc Ngôn ra, có Tưởng Thiên Hiếu, Nghiêm Song Lâm, Trương Trường Thanh cùng Thích Viễn Sơn.
- Cậu là bạn trai Mạch Tuệ?
Nghiêm Song Lâm thân là ông chủ Thiên Dật, nhìn thấy 'Người nhà' nhân viên, đương nhiên không thể làm bộ như không phát hiện, cười tiến lên bắt tay cùng Mạc Ngôn. Nói:
-Đã sớm nghe Cừu Vãn Tình và Mạch Tuệ nhắc đến cậu, hạnh ngộ.
Nếu là người nhà nhân viên bình thường, tự nhiên không có tư cách bắt tay cùng Nghiêm Song Lâm, nhưng Mạch Tuệ hiện tại nhân khí đột nhiên tăng, ở trong phạm vi A tỉnh, thậm chí có thể sóng vai với Tô Cận, không thể không làm cho Nghiêm Song Lâm coi trọng.
Mạc Ngôn cười nói:
-Nghiêm tổng, hạnh ngộ.
Lúc này, ở trước mặt Cừu Vãn Tình xin được nể mặt - Trương Trường Thanh đã đi tới, nhìn thấy Mạc Ngôn, thản nhiên nói:
-Thật không nghĩ tới, có thể đụng phải cậu ở trong này.
Mạc Ngôn cười nhìn thoáng qua Cừu Vãn Tình xa xa, nói:
- Chuyện này không kỳ quái, nếu anh luôn không sợ mất mặt như hôm nay, sau này nhất định sẽ thường xuyên nhìn thấy tôi!
Trương Trường Thanh nghe vậy, vẻ mặt không khỏi bị kiềm chế, há mồm muốn nói cái gì, nhưng muốn nói lại thôi.
Nói thực ra, hắn thực không thích Mạc Ngôn, đem Mạc Ngôn đổi lại người khác, hắn có thể sớm sẽ xử lý xong cái tên cuồng vọng này một trăm lần. Nhưng không biết tại sao, mỗi lần muốn nhằm vào Mạc Ngôn, trong lòng hắn luôn có một cảm giác không hiểu vì sao tim đập nhanh, khiến cho hắn mấy lần đã bỏ qua ý nghĩ này.
Kỳ thật, tim hắn đập nhanh cũng không phải do giác quan thứ sáu, mà là rất nhiều chuyện tính tổng cộng lại, một loại cảnh giác đến từ trong tiềm thức.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Ngôn, vũ lực của Mạc Ngôn để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Về sau, hắn cho Phạm Trường Vân đi thu thập tin tức về Mạc Ngôn, mà cái tên lưu manh tự xưng là không biết sợ ai, không biết vì nguyên nhân gì, đúng là sợ tới mức nửa chừng bỏ dở.
Cho đến sự kiện kỳ lạ ở tiểu khu Mạc Sầu Hồ, ngay khi tất cả mọi người không thể làm gì, Mạc Ngôn lại dễ dàng giải quyết chuyện này.
Mọi chuyện cộng lại, cho dù Trương Trường Thanh trên miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong tiềm thức lại sớm tạo thành một bức tường phòng cháy nhằm vào Mạc Ngôn!
Khách quan mà nói, loại cảnh giác này xây dựng cùng với tiềm thức, tuyệt đối đã cứu Ttrương Trường Thanh một mạng.
Mạc Ngôn cho tới bây giờ cũng không phải là thánh nhân, thân là tu sĩ, phương pháp hắn giải quyết vấn đề từ trước đến nay cũng rất trực tiếp, rất rõ ràng, hơn nữa không lưu dấu vết.
Trương Trường Thanh nếu cứ liều lĩnh đi gây hấn với hắn, hắn chí ít có một trăm phương pháp làm cho người hô phong hoán vũ ở tỉnh A này trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian!
Bên cạnh Nghiêm Song Lâm thấy trong lời nói của hai người có gai, trong lòng cũng giật mình, thầm nghĩ, người bạn trai này của Mạch Tuệ đến tột cùng là lai lịch thế nào. Lại có thể khiến họ Trương điên nói không ra lời?
Mạc Ngôn cùng Trương Trường Thanh không hài lòng, Nghiêm Song Lâm liền đi ra hoà giải, cười nói:
- Hóa ra hai người đã quen nhau. Tôi không cần giới thiệu.
Mạc Ngôn cùng Trương Trường Thanh trở mặt, đều cười một cái.
Lúc này, Tưởng Thiên Hiếu đi tới. Nói:
- Trường Thanh, Nghiêm tổng, khó được tụ hội một lần, không bằng chơi một ván?
Trương Trường Thanh cùng Nghiêm Song Lâm đều là thượng khách của Minh Viên, hắn thân là ông chủ Minh Viên đương nhiên không thể lãnh đạm, đi tới bên cạnh Mạc Ngôn, lại trực tiếp bỏ qua hắn.
- Tưởng huynh đã có hứng thú, tôi há có thể làm mất hứng, đương nhiên là được...
Trương Trường Thanh mỉm cười, nhìn về phía Mạc Ngôn. Trong mắt hơi khiêu khích, nói:
- Thế nào, có hứng thú chơi một ván hay không?
Hắn lúc này tuy rằng vô ý nhằm vào Mạc Ngôn, nhưng có cơ hội nhìn thấy người khác mất mặt, tuyệt đối không bỏ qua.
Trong mắt hắn, Mạc Ngôn là tầng lớp rễ cỏ tiêu chuẩn, đừng nói là tự mình tham dự loại đánh bài tư nhân này, chính là tư cách đứng nhìn đều không có. Mời hắn tham gia đánh bài, chính là một loại châm chọc.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Thật có lỗi, tôi không có hứng thú.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được khiêu khích trong mắt Trương Trường Thanh. Nhưng loại khiêu khích này trong mắt hắn, không khác con kiến kêu gào muốn đọ sức với voi, thật sự không đáng tính toán cùng với nó...