Đỗ Tiểu Âm bắt máy, hỏi:
- Có việc gì vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Nhớ cô thôi.
Đỗ Tiểu Âm giọng không vui, nói:
- Có việc nói mau, miệng ba hoa vô cùng vui sao?
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Lãnh đạo, tôi gửi cái hình ảnh hình xăm cho cô, cô giúp tôi tra một chút lai lịch của nó.
Nói xong, hắn đem hình xăm chụp được cho Đỗ Tiểu Âm.
Thất Xử có cơ sở dữ liệu khổng lồ, một phút đồng hồ sau, thanh âm của Đỗ Tiểu Âm lần nữa vang lên.
Khẩu khí của nàng hiển nhiên càng kinh ngạc hơn so với vừa rồi, nói:
- Mạc Ngôn, hình xăm này anh từ đâu mà có?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô nói cho tôi biết trước lai lịch của nó, sau đó tôi sẽ nói cho cô biết, từ đâu tôi có nó.
Đỗ Tiểu Âm bất đắc dĩ, đành phải nói ra lai lịch hình xăm.
- Đây là biểu thị công ty Tam Thượng của Nhật Bản, tính chất công ty này có chút giống với công ty Phương Chính các anh, nhưng so sánh thì bọn họ càng thêm chính quy hóa. Anh cũng biết, người Nhật Bản bang hội thịnh hành, cơ hồ từng khu vực đều có thể thấy bóng dáng nhân viên bang hội. Công ty Tam Thượng này bản chất mà nói, Trên thực tế là một hệ thống tổ chức bang hội khổng lồ đẳng cấp sâm nghiêm, hơn nữa thân phận nhân sĩ cao cấp phần lớn thần bí, nhất là ông chủ đứng sau công ty, đến nay không ai biết thân phận thực của người đó!
- Cậu gửi tới hình xăm, trên hình ảnh có hai mươi bốn đóa Mân Côi, đại biểu cho chủ nhân hình xăm là nhân viên công tác bên ngoài của Công ty Tam Thượng, xem như nhân viên trung tâm trung tầng. Còn con số trên hình ảnh, hẳn là một loại dấu hiệu trong hệ thống... Công ty Tam Thượng không phải là một tổ chức đơn giản, bọn họ vụ nào cũng nhận, hơn nữa phong cách làm việc giảo hoạt quỷ dị. Rất ít lưu lại dấu vết. Tóm lại, cái tổ chức này tính nguy hại rất lớn.
Đỗ Tiểu Âm đại khái giới thiệu xong bối cảnh Công ty Tam Thượng, lại nói:
- Hiện tại đến phiên anh trả lời vấn đề của tôi, mau nói cho tôi biết, hình xăm này đến tột cùng là anh từ đâu mà có!
Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt ngây dại của Yagishita Sayoko, nói:
- Nếu tôi cho cô biết. Bên cạnh tôi đang nằm là một người của Công ty Tam Thượng, cô có thể thực kinh ngạc hay không?
Đỗ Tiểu Âm thở dài, cười khổ nói:
- Hiện tại chính là anh chọc trời ra một cái lỗ thủng. Tôi cũng sẽ không kinh ngạc...
Nàng lời này là thật tâm nói như vậy, thấy được đủ loại thần kỳ của Mạc Ngôn, nàng cảm thấy được trên đời này rất khó có chuyện gì có thể làm cho mình cảm thấy khiếp sợ hơn.
Nhưng thế sự không có tuyệt đối. Có chút dừng lại, nàng bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức kinh ngạc nói:
- Bên cạnh anh đang 'Nằm' là một người của Công ty Tam Thượng?
Trên hình ảnh hình xăm hiển nhiên là xuất thân từ người con gái, lại liên tưởng đến cái chữ 'Nằm' này, trong đầu Đỗ Tiểu Âm nhất thời hiện ra một vài hình ảnh nào đó không nên...
Nghe ra khiếp sợ trong giọng nói Đỗ Tiểu Âm, Mạc Ngôn bất đắc dĩ giải thích nói:
- Được rồi, là tôi dùng từ không suy nghĩ, nghiêm khắc mà nói, đích xác là cô ta nằm, mà tôi thì đứng.
Đỗ Tiểu Âm nghe xong giải thích của hắn. Trong lòng nhất thời thoải mái, nhưng lập tức ý thức được cái gì, trên mặt không khỏi hơi hơi nóng lên, nói:
- Tôi cần anh giải thích sao? Tôi không là gì của anh...
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô là lãnh đạo của tôi nha, còn trông cậy vào cô cho tôi thêm tiền trợ cấp cố vấn mà!
Đỗ Tiểu Âm vuốt khuôn mặt hơi hơi nóng lên. Hít một hơi thật sâu, nói:
- Thêm tiền trợ cấp không thành vấn đề, nhưng hiện tại quan trọng nhất là, anh nhất định lập tức nói cho tôi biết, bên chỗ anh đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Nếu người con gái của Công ty Tam Thượng đang làm chuyện nào đó phạm pháp, tôi sẽ có lý do tạm thời giam giữ cô ta. Về Công ty Tam Thượng. Ngay cả tổng bộ cũng không có nhiều tư liệu hữu dụng, người con gái này có lẽ là một đột phá!
Mạc Ngôn nói:
- Thất Xử còn lo vụ này?
Đỗ Tiểu Âm giải thích nói:
- Tôi chỉ có thể thi hành chức quyền cơ bản, cuối cùng là cần hội báo lên cấp trên, còn sự tình từ nay về sau, là chuyện của tổng bộ cùng cục tình báo quốc phòng!
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Hiểu rồi, chuyện bên này rất đơn giản, lại nói tiếp, tôi cũng là may mắn gặp dịp...
Nói xong, hắn đem chuyện đã xảy ra khi tham gia tiệc rượu tối hôm qua đơn giản nói một lần.
Sau khi nghe xong, Đỗ Tiểu Âm nói:
- Anh hiện tại ở chỗ nào? Tôi lập tức cho người đi đón anh...
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi ở phòng 806 khách sạn Cực Quang, người cô cần ở chỗ này. Đúng rồi, trong xe tải bãi đỗ xe dưới lầu còn có tên đầu trọc, là người của bọn hắn.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Ba người này đều đã bị tôi điểm huyệt ngủ yên, còn ngoan hơn so với con thỏ, các cô đến nhận người sẽ tốt hơn. Ngoài ra, tôi còn có chút việc muốn làm, sẽ không tiếp tục ở nơi này chờ các cô!
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Việc gì?
Mạc Ngôn ha ha cười nói:
- Trời sáng mau quá, tôi phải đi trước hừng đông xem Minh Viên rốt cuộc chôn bảo bối gì. Bận cả một đêm, dù sao cũng phải có chút thu hoạch mới được, cô nói đúng hay không?
Đỗ Tiểu Âm nghe vậy, cắn cắn môi, muốn nói gì, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, im lặng không nói.
Đổi thành người khác, thỉnh thoảng nàng tuyệt đối sẽ không ngại chút nào nói ra một "đại đội" đạo lý, để chứng minh đối phương làm như vậy, đã không hợp lý, cũng không hợp pháp.
Nhưng là chống lại Mạc Ngôn... Nàng có khả năng làm, chỉ có lắc đầu cười khổ.
Đỗ Tiểu Âm thật sự là hiểu rất rõ đối với Mạc Ngôn, người đàn ông kia, đạo lý cùng pháp luật làm sao có khả năng trói buộc được... Mạc Ngôn cúp điện thoại, điểm huyệt ngủ yên Yagishita Sayoko, liền xoay người xuống lầu, đi đến Minh Viên.
Quang cảnh lúc này, đúng là thời gian bóng đêm dày nhất của đêm, thích hợp làm loại chuyện Tìm bảo bối này.
Về Yagishita Sayoko cùng với Công ty Tam Thượng phía sau nàng, Mạc Ngôn không có chút nào hứng thú. Nói toạc ra, cái gọi là công ty này chỉ là cái tổ chức bang hội hóa quân sự hóa mà thôi, không đáng lo. Huống hồ, Công ty Tam Thượng tại ở đảo quốc xa ngoài ngàn dặm, qua tối nay, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện thêm chuyện gì.
Tương đối mà nói, chôn dấu bảo bối trong Minh Viên, thật ra càng có thể khiến cho hắn hứng thú.
Người đều có lòng hiếu kỳ, Mạc Ngôn cũng không ngoại lệ, hắn thực muốn biết, có thể khiến cho người Nhật Bản ở ngoài ngàn dặm không ngại cực khổ chạy tới Uyển Lăng, hơn nữa tỉ mỉ tính kế dài đến mấy tháng gì đó, đến tột cùng là bảo bối gì không bình thường!
Ở ngã tư đường yên tĩnh không người, sắc trời lại đen, Mạc Ngôn không lo làm kinh thế hãi tục, một đường chạy gấp, chỉ dùng vài phút lại lần nữa trở lại Minh Viên.
Hắn biết đồ vật chôn ở dưới nền đất nhà khách, ít nhất ba mét trở xuống, bởi vậy không dùng ý thức bản ngã tiến hành tra xét. Mà là đi thẳng tới chỗ phòng Tô Cận.
Giữa phòng ngủ, Tô Cận nằm ở trên giường đang ngủ say.
Theo tư thế ngủ, rõ ràng cô gái cho thấy khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Trong lòng nàng ôm thật chặt chiếc gối đầu, hai chân thon dài cuộn lên, liền giống như một đứa trẻ cô độc không chỗ nương tựa.
Mạc Ngôn không khỏi mỉm cười... Không thể tưởng được nữ thám hiểm gia và vận động gia ngỗ ngược cùng gợi cảm cực hạn, nổi tiếng hậu thế, lại cũng có một mặt yếu ớt như thế.
Nhìn thấy tư thế ngủ của Tô Cận, Mạc Ngôn đột nhiên cảm giác được. Lúc này cô gái đã thu hồi gợi cảm cả người, đúng là càng thêm đáng yêu hơn so với bình thường.
- Có lẽ, đây mới là tướng mạo sẵn có của cô ta...
Mạc Ngôn lắc lắc đầu. Xoay người khóa chết cửa phòng, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Ý thức bản ngã không thể phát hiện sâu trong lòng đất, nhưng cũng không có nghĩa là Mạc Ngôn liền không có biện pháp nào khác.
Nhưng. Biện pháp như thế không chỉ có mang một chút tính nguy hiểm, hơn nữa cũng là lần đầu tiên hắn vận dụng.
- Nếu tiểu Vân La ở trong này, có cô ấy hộ pháp cho mình, liền có thể bảo đảm không sơ hở.
Khoanh chân ngồi xong, trong lòng Mạc Ngôn xẹt qua ý nghĩ như thế...
Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên ý thức được, nhận được tiểu nha đầu Vân La này, chỉ sợ là một sự kiện sáng suốt nhất chính mình đã làm cho đến tận bây giờ!
Vân La tồn tại, đối với tương lai Mạc Ngôn có tác dụng không thể đánh giá!
Ở trong tu hành, pháp lữ tài không thể thiếu. Một cái 'Lữ' mà nói. Còn có nhiều loại hàm ý, tỷ như đạo lữ, đạo hữu, hộ đạo giả. Đạo lữ nhất khó cầu, ở trên đường tu hành diện mạo tư thủ. Mà đạo hữu là xu hướng bạn đường hợp nhau, giữa lẫn nhau có thể xác minh công pháp cho nhau, làm bạn hiền, thầy tốt trên đường tu hành. Hộ đạo giả lại còn gọi là hộ pháp. Là người thủ vệ khi tu sĩ bế quan tu hành và ứng kiếp.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, trong thời đại mạt pháp này, loại tồn tại đạo lữ cùng đạo hữu này cơ bản cũng là tham vọng quá đáng.
Hắn duy nhất có thể trông cậy vào đúng là chỉ có tiểu Vân La làm hộ đạo giả!
Vân La đối với Mạc Ngôn có loại tình cảm ngưỡng mộ, tu vi cũng không yếu, là hộ đạo giả tốt nhất.
Nghiêm khắc mà nói, Mạc Ngôn lúc này chỉ vừa mới bước vào cánh cửa tu hành. Ở thời gian sau này, vô luận là ứng kiếp hay là bế quan tu hành, đều cần một người có thể đứng ra bảo hộ hắn khi hắn ở trạng thái không ổn định nhất.
Mờ mịt chúng sinh, đáng để Mạc Ngôn tín nhiệm, và có năng lực thay hắn hộ vệ, nhìn tới nhìn lui, cũng duy có một mình Vân La.
Tỷ như lúc này, Mạc Ngôn liền định đem bản ngã cách thể, cùng hồn kiếm bổn mạng hợp lại làm một, sau đó mượn dùng tính chất đặc biệt của hồn kiếm bổn mạng xâm nhập dưới nền đất, tìm kiếm vật giấu chỗ đó. Lúc này, bản thể liền khuyết thiếu bảo hộ, nếu có Vân La ở một bên bảo hộ, liền không lo gì.
Nhưng nói tóm lại, nguy hiểm lần này cũng không lớn, mặc dù bản ngã ly thể, nhưng chỉ cần bảo trì khoảng cách cùng bản thể ở trong phạm vi hai trăm mét, với đặc tính hồn kiếm bổn mạng, trong vòng vài giây, Mạc Ngôn có thể trở về bản thể. Chỉ cần không gặp người tu vi xấp xỉ hắn, an toàn có thể bảo đảm không ngại.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, dưới tình huống không người hộ pháp Mạc Ngôn mới dám yên tâm vận dụng bản ngã cách thể!
Bên trong Tâm linh, hồn kiếm bổn mạng hóa thành quang hoa dày ngũ sắc, bao phủ tiểu hòa thượng bản ngã.
Phút chốc lúc sau, hai vật nhập làm một thể, hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén vô cùng, từ ấn đường Mạc Ngôn xuyên ra!
Bản ngã tức Mạc Ngôn, Mạc Ngôn tức bản ngã.
... Đối với Mạc Ngôn mà nói, đây là một loại thể nghiệm trước nay chưa có! Khi kiếm thoát xác mà ra, tái chìm tái nổi ở trên thế gian, trong lòng hắn tỏa ra cảm giác Thiên địa rộng lớn, thoải mái vô cùng.
Loại hào hùng này tràn ngập trong lòng, khiến cho hắn nhịn không được đã muốn thét dài.
Nhưng mà lúc này hắn đã thoát ly bản thể, khí quan không thể phát ra tiếng thét dài, nhưng hồn kiếm bổn mạng và tâm ý hắn tương thông, mạnh chấn động, phát ra một tràng tiếng vang phàm nhân khó nghe thấy…
Mạc Ngôn khoan khoái trong lòng, với Niệm Ngự Kiếm, ở trong phạm vi trăm mét tung hoành lui tới. Vô luận là vách tường hay là vật chất rắn hơn, đều là dễ dàng đi qua, không có chút nào cản trở, cũng không lưu chút dấu vết!
Chỉ cần bản ngã bất diệt, hắn có thể rong chơi khắp nơi, trăm dặm, ngàn dặm, mười vạn dặm... Cho đến tinh thần hao hết.
Nếu không phải suy nghĩ an nguy bản thể, lúc này Mạc Ngôn tuyệt đối sẽ khống chế hồn kiếm ngao du thiên địa, mà không phải trong phạm vi giới hạn vài trăm mét.
- Bây giờ, là thời điểm đi xem dưới nền đất Minh Viên này đến tột cùng ẩn dấu những thứ gì!
Hồn kiếm Bổn mạng tồn tại xen vào hư thật, xuống đất, lúc sau không có chút nào trở ngại.
Mạc Ngôn điều khiển hồn kiếm thẳng vào dưới nền đất 10m, nhưng không có gì phát hiện, nhưng hắn cũng không nóng nảy, đây là xâm nhập thẳng tắp, không có phát hiện tung tích vật giấu cũng không kỳ quái.
Sau khi điều chỉnh phương hướng, hắn bắt đầu vận động một đường ngang, cao thấp trái phải đều là đất cát hòn đá, ngẫu nhiên còn có thể thấy một ít cốc chén nát vụn, cùng với xương khô chủng loại không rõ.
Mạc Ngôn khống chế hồn kiếm đi qua cát đá, thoát ra chừng một trăm met, đã sắp tìm qua phương vị mấy người kia nói, hắn mới lại quay đầu, bắt đầu hướng về phía trước theo trạng thái xoắn ốc. Đây là lộ tuyến thăm dò hắn nghĩ có khả năng nhất, chỉ cần vật cất giấu trong không gian không phải quá nhỏ, đến khi lục soát quỹ tích mặt đất tiếp tục quay xuống phía dưới, chí ít có bảy phần nắm chắc có thể tìm được vật.
Phạm vi tuy lớn, lộ tuyến cũng có chút phiền phức, nhưng may mà hồn kiếm tốc độ cực nhanh, ước chừng ba mươi giây sau, Mạc Ngôn đã đi tới chỗ cũ, hắn không dám lãnh đạm, quay người tìm tòi lần thứ hai theo quỹ tích tương phản xuống phía dưới.
Lúc này đây, quả nhiên là có phát hiện.
Ước chừng cách mặt đất năm sáu mét, bỗng nhiên xuất hiện một cái đường lát gạch ngầm, trong đường lát gạch u ám không ánh sáng, nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, hắc ám cũng không thể trở thành trở ngại.
- Lại là một công trình ngầm hiện đại.
Phân biệt ra được đường lát gạch sử dụng chất liệu là xi măng cốt thép, trong lòng Mạc Ngôn không khỏi kinh ngạc. Hắn tưởng rằng vật cất giấu nơi này ít nhất cũng là thời kì Minh Thanh, kết quả, lại không thể tưởng được, nơi này không ngờ là công trình thời hiện đại, trên vách tường đường lát gạch thậm chí còn trải đường ống dẫn nước, cách mỗi mười mét, còn có chân đèn kiểu cũ.
Đường lát gạch cao chừng ba mét, độ rộng hai mét, nghiêng xuống phía dưới mười lăm độ.
Mạc Ngôn theo đường lát gạch đi xuống phía dưới, đi về phía trước chừng một trăm năm mươi mét, đường lát gạch cuối cùng đã tới cuối, hiện ra tại trước mặt Mạc Ngôn, là một không gian khổng lồ dưới nền đất.
Cả không gian gần bằng nửa bãi bóng lớn, độ cao ước chừng 6m, cách hai mươi mét, liền có một kết cấu bê tông chống đỡ.
Trên mặt đất trải rộng tro bụi dày chừng 1cm, đủ thấy nơi này chí ít có vài thập niên không người đi vào.
Mạc Ngôn mới thấy đường lát gạch kết cấu bê tông, hơn nữa thêm thân phận người Nhật Bản của Yagishita Sayoko, hắn mơ hồ có dự đoán lai lịch không gian sử này.
Mà lúc này nhìn thấy vách tường cùng trụ chống đỡ nơi nơi đều có thể thấy được tiếng Nhật, cùng với vật tư bị vải dầu quân dụng hoàng lục sắc che lên, suy đoán đã biến thành sự thật.
- Không ngờ là kho vũ khí đạn dược ngầm của quân Nhật thời kỳ chiến tranh xâm lược Trung Quốc!
Mạc Ngôn tâm niệm vừa chuyển, khống chế hồn kiếm nhẹ nhàng, vạch trần một chỗ vải dầu quân dụng, nhìn thấy phía dưới đạn dược xếp chồng chất chỉnh chỉnh tề tề, nhất thời im lặng phóng mắt nhìn, vật tư bị vải dầu che nghiêm chỉnh, che kín cả không gian ngầm, hắn tiếp tục xem xét lại một chỗ vải dầu khác, phía dưới vẫn là vũ khí đạn dược, nhưng những súng máy đạn dược này phần lớn được bảo tồn vô cùng tốt, tản ra mùi súng ống...
Đối Mạc Ngôn mà nói vũ khí đạn dược nơi này đã là kết quả nửa thế kỷ trước, mặc dù là chồng chất như núi, cũng không có hơn nửa điểm công dụng.
Ngoài ra, nếu Tưởng Thiên Hiếu biết được ở phía dưới cái mông của mình có một kho vũ khí đạn dược, không biết sẽ là diễn cảm như thế nào?
- Nói vậy sẽ sợ tới mức nét mặt già thành trắng bệch... vũ khí đạn dược chất đầy nửa bãi bóng, cho dù chỉ có hơn một nửa là đạn dược, cũng đủ biến trọn cái Minh Viên nổ thành bột mịn!
- Mặt khác, nếu đào sạch nơi này ra, thật là một tư liệu sống và bằng chứng không sai cho các chuyên gia học giả theo chủ nghĩa yêu nước giáo dục để làm căn cứ đồng thời cũng có thể cho họ nghiên cứu về đoạn lịch sử đó!
Mạc Ngôn miên man suy nghĩ, lại dọc theo đống vật tư chỉnh tề tiếp tục xem xét.
Trong lòng hắn, vẫn có một nghi vấn.
Công ty Tam Thượng hao hết tâm tư lặn lội đến Uyển Lăng, chẳng lẽ chính là vì kho vũ khí đạn dược vừa không sử dụng được cũng đã quá thời hạn này?
Lui một bước mà nói, bọn hắn mặc dù là đến vì mấy thứ này, làm như thế nào chở đi đây?
Đây cũng không phải là vàng bạc mềm, đánh vào bao có thể trộm vận chuyển xuất cảnh, vũ khí đạn dược quy mô khổng lồ như thế không có mười mấy toa xe, hoàn toàn không vận chuyển đi được. Huống chi còn phải đi qua hải quan kiểm tra, mới có thể cho tàu chở về qua hàng ngàn dậm xa xôi... Tóm lại, muốn đem vũ khí đạn dược này vận chuyển xuất cảnh, cơ hồ là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Nếu như không đoán sai, nơi này khẳng định có dấu vết khác khiến những tiểu quỷ đó ngấp nghé!
Mạc Ngôn trong lòng nghĩ như thế, liền nhanh hơn tốc độ tìm tòi, quả nhiên, tại phía dưới cùng dưới nền đất kho vũ khí đạn dược phát hiện một cái cửa sắt bị gỉ hoàn toàn thành cửa chết.
Cửa sắt dầy ước chừng hai mươi cen-ti-mét, hoàn toàn kín, chỗ kết hợp cùng khung cửa bị han gỉ nghiêm trọng, không lưu một khe hở.
Đổi lại người thường, cho dù có công cụ chuyên nghiệp nhất, muốn mở ra cửa sắt này cũng phải tiêu tốn vài giờ thời gian nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, hoàn toàn không tạo được gì trở ngại. Hắn không có nghĩ nhiều, lập tức xuyên cửa mà qua.
Sau cửa sắt, là một không gian ước chừng ở 10m2.
So sánh với cái cửa đồng nát sắt vụn ngoài cửa kia, cất trong kho này hoàn toàn có thể dùng từ bảo tàng để hình dung.
Chung quanh tuy là hắc ám, ánh sáng cả phòng lại rõ ràng chiếu vào bên trong tinh thần Mạc Ngôn.
Bình tĩnh như Mạc Ngôn, nhìn đến những thứ cất trong kho, cũng nhịn không được nữa tim đập nhanh...
Vàng đúc thành hình như viên gạch chỉnh chỉnh tề tề xếp chồng chất thành một ngọn núi nhỏ hình vuông, bị các vật dụng long đong đã lâu tùy tiện chất đống ở trên bàn, mà trong rương trên mặt đất, còn có một bức thi họa và châu báu...
Đi vào căn phòng này, liền giống như đi vào bảo tàng sơn động bốn mươi tên cướp đã giấu kín, xem thôi mà làm cho người ta hoa cả mắt, tim đập không thôi.