Trong hậu viện, Mạc Ngôn ngồi xếp bằng trong mộc đình, một tia sáng mắt thường khó thấy xoay quanh ở bên cạnh hắn.
Tia sáng này dĩ nhiên là hồn kiếm bổn mạng, một ngày một đêm săn sóc ân cần, hơn nữa gần mấy ngày qua tĩnh tu, Mạc Ngôn thêm vào ở hồn kiếm bổn mạng ấn ký, dĩ nhiên hoàn toàn mọc rể, cũng dung hợp căn nguyên Ngũ Hành cùng hồn kiếm bổn mạng, hóa thành hàng tỉ bùa bổn mạng sắc tím vàng.
Đến tận đây, trừ phi có người lấy lực phá huỷ then chốt trong đó, nếu không không ai có thể ngăn cách Mạc Ngôn liên hệ cùng hồn kiếm bổn mạng.
Hồn kiếm Bổn mạng tế luyện đến một bước này, đã là cực hạn so với tu vi hiện hữu của Mạc Ngôn, còn lại cần phải chậm rãi nuôi dưỡng.
Mạc Ngôn bỗng nhiên trợn mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Hồn kiếm Bổn mạng cũng ngừng lại, hóa thành một viên cầu mập mạp, ở trên bả vai hắn bay tới bay lui, khi thì vờn quanh trên gương mặt hắn, hết sức thân mật...
Tiểu Vân La ở một bên xem mê tít mắt, nói:
- Cha, cho con mượn tiểu béo chơi đùa chút thôi.
Mạc Ngôn không nhịn được cười một tiếng, tâm niệm vừa động, hồn kiếm bổn mạng liền hướng về phía Vân La mà bay đi.
Đại khái đều là linh vật hiếm thấy trong thiên địa có duyên phận, hồn kiếm bổn mạng tuyệt không bài xích đối với tiểu Vân La, vòng quanh nàng bay tới bay lui, đùa vui bất diệc nhạc hồ.
-Như vậy không tồi, xem như tìm được bạn chơi cho Vân La...
Trong khoảng thời gian này, tâm trí Vân La nhanh lớn dần, cũng càng ngày càng bướng bỉnh, Mạc Ngôn đã sớm cân nhắc, có nên nuôi mấy con vật đến làm bạn với nàng, phân tán lực chú ý của nàng hay không.
Hiện tại xem ra, hồn kiếm bổn mạng hóa thành Tiểu béo này thật ra cùng nàng khá ăn ý, cũng coi như hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cùng lớn dần.
Đang thấy thú vị, điện thoại cầm tay của hắn bỗng nhiên vang lên.
Ấn xuống nút nghe điện thoại, vang lên thanh âm của Tô Cận.
- Họ Mạc, có phải anh quên hẹn của chúng ta hay không?
Mạc Ngôn ha ha cười, nói:
-Tôi nói này, cô cũng không phải là thái độ xin người khác giúp đỡ đâu.
Tô Cận hừ một tiếng, nói:
-Đây là hẹn đã định, không phải cầu cạnh anh, trừ phi anh muốn nuốt lời!
Mạc Ngôn cười nói:
-Đúng vậy, thật sự là tôi đáp ứng cô, nhưng tôi đã nói qua thời gian cụ thể sao?
Tô cận nghe vậy, không khỏi bị kiềm hãm, nửa ngày mới hổn hển nói:
- Anh tệ lắm!
Về phần Nhan Phương, Mạc Ngôn cũng có chút nghi ngờ, cho nên hắn cũng không chán ghét việc nói chuyện với Tô Cận.
- Được rồi, đừng có như một oán phụ thế, nói đi, gặp mặt ở đâu?
Tô Cận nghe vậy, tuy rằng bị gọi là oán phụ đã tức lên đến đỉnh đầu rồi, nhưng cũng biết rằng đây không phải là lúc để trở mặt, căm giận nói:
- Gặp nhau ở quán cà phê Thủy Vân, số 22 phố Cát Hòa.
Mạc Ngôn cau mày nói:
- Phố Cát Hòa? Cũng xa quá nhỉ?
Phố Cát Hòa nằm ở bên ngoài khu trung tâm thành phố Uyển Lăng, cơ bản thì đó là vùng ngoại thành.
Tô Cận không được vui, nói:
- Xa một chút mới tốt, nếu như để Mạch Tuệ thấy tôi với anh gặp mặt, có quỷ mới biết sẽ có chuyện gì...
Điều này cũng đúng, nếu như chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt bị phát hiện, thì không còn là oan uổng nữa rồi. Nếu vì chuyện này mà để cho Mạch Tuệ nổi máu ghen lên thì thật là không chịu nổi.
Mạc Ngôn gật đầu, thừa nhận, nói:
- Được, thì tới phố Cát Hòa, gặp luôn bây giờ sao?
Tô Cận nói:
- Tôi đang ở gần đó, anh có thể khởi hành rồi.
Dừng lại một chút, cô sợ Mạc Ngôn sẽ cho mình leo cây, nói lại:
- Nhớ đấy, không gặp không về.
Trên truyền hình đang phát tin về kho đạn dược dưới lòng đất....
Cuộc gặp gỡ đến đó, Thích Viễn Sơn có mặt tại hiện trường, biết được rằng Tưởng Thiên Hiếu đã ủy thác cho Mạc Ngôn điều tra rõ chân tướng vụ này. Mà ngày hôm sau, kho vũ khí đạn dược dưới lòng đất lớn nhất đã bị phát hiện. Thích Viễn Sơn không thể liên lạc với Mạc Ngôn chuyện này.
- Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến hắn, vậy thì thực lực của hắn có lẽ mạnh hơn ta nhiều! Tuy ở chỉ có một đêm rồi, lại tìm thấy một nhà kho lớn như vậy, ánh mắt và thực lực của hắn thực sự không phải chuyện đùa.
Thích Viễn Sơn nhíu mày, lại nghĩ đến Nhan Phương đã qua đời.
Đêm hôm đó, khi ông ta đuổi tới tiểu khu Mạc Sầu Hồ, đã là màn cuối cùng. Ngoài người của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia, chỉ có thân thể còn chưa kịp lạnh của Nhan Phương. Thích Viễn Sơn vốn tưởng rằng, Nhan Phương chết trong tay người của cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia. Dù sao thì song quyền không địch được tứ thủ, cho dù Nhan Phương có mạnh hơn nữa, thì cũng không thẻ đánh lại được nhân viên đặc biệt được trang bị đầy đủ vũ khí tối tân. Nhưng xem ra lúc đó, cái chết của Nhan Phương có chút kỳ quặc. Đầu tiên, đêm đó khi ông ta nhìn thấy thi thể của Nhan Phương thì không hề có vết đạn, cũng không có vết máu, trừ việc đã ngừng thở, thì không có bất kỳ mất mát nào. Dựa vào thực lực của các nhân viên cục đặc cần kia của tỉnh A, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này.
Chẳng qua vì lúc đó Thích Viễn Sơn lo lắng quá mức, lo cục bảo vệ lãnh thổ quốc gia sẽ giăng bẫy, nên theo bản năng đã xem nhẹ dấu hiệu này.
Theo lời của Trương Trường Thanh thì biết được đêm đó Mạc Ngôn đã ở hiện trường, anh ta đã liên hệ với Mạc Ngôn về chuyện cái chết của Nhan Phương.
- Thực lực của Nhan Phương không kém ta là mấy, chuyện tranh đấu sinh tử, ta có thể thắng cậu ấy một lần. Nếu là bình thường, thì cũng như nhau. Nếu như cậu ấy thật sự chết trong tay Mạc Ngôn, chuyện này có nghĩa là, có khả năng ta cũng không phải đối thủ của hắn, dù sao thì trẻ trung vẫn đáng sợ, khi mà tuổi tác càng cao, khí huyết cũng sẽ suy giảm theo...
Thích Viễn Sơn không nén được thở dài, tạo cho Tô Cận cảm giác không hề mong đợi.
Anh ta muốn nhân khoảng thời gian này, nuôi dưỡng Tô Cận thật tốt, để truyền từ đời này sang đời khác.
Nhưng sự xuất hiện của Mạc Ngôn, làm ông ta cảm giác đang có một nguy cơ, mơ hồ cảm thấy được, nếu như không nhanh chóng tìm ra đan thư rơi xuống, chỉ sợ rằng cái mạng già này của mình cũng phải bỏ lại ở thành phố cũ kỹ này. Cho nên, lúc này ông ta không còn tâm tư nào mà nuôi dưỡng Tô Cận nữa, hơn nữa cũng không còn thời gian.
Chuyện khiến ông ta lo lắng chính là, chỗ của Mạc Ngôn lại chính là nơi đang cất giấu tấm đan thư đó.
Ông ta không biết đây lại là một sự trùng hợp, hay là người khác đã sớm bày ra một cái bẫy.
- Cái chết của Nhan Phương có liên quan đến Mạc Ngôn, mảnh đan thư cũng có liên quan đến hắn, trên đời liệu có sự trùng hợp nào ly kỳ như vậy không?
Thích Viễn Sơn dừng lại, lẩm bẩm nói:
- Phải cẩn thận chuyện đan thư, mặc dù là trùng hợp, cũng phải xem như là không phải trùng hợp mà ứng phó. Đối với mình mà nói, việc trước mắt là phải tìm được đan thư, nhưng đầu tiên phải hiểu được tên tiểu tử họ Mạc đó, hơn nữa, núi Hồ lô thật sự quá lớn, quá phức tạp, chỉ dựa vào một mình mình, thật sự là không đủ sức. Nói không chừng, cần phải mượn thêm ngoại lực.
Chỉ là ngoại lực này, nên đi tìm ở đâu đây? Đáng tiếc, tên Tống Thanh Viễn kia chỉ xuất hiện có một lần rồi không thấy tin tức gì nữa, nếu không thì, biết đâu lại có thể hợp tác cũng với anh ta. Tuy rằng tính toán không giống nhau, tuy nhiên chuyện có liên quan đến đan thư, lấy anh ta làm vật hy sinh để dò đường cũng không tồi...
Thích Viễn Sơn khẽ lắc đầu.
Thật sự thì nói đến ngoại lực, người đầu tiên ông ta chọn là Trương Trường Thanh, chỉ là tâm tư thâm trầm của Trương Trường Thanh, ông ta có chút lo lắng rằng sẽ không thể khống chế nổi người này.
- Nói không chừng, chỉ có thể cho anh ta nếm vị ngọt trước...
Trầm tư rất lâu, cuối cùng ông ta cũng có tính toán, nếu như có thể khiến Trương Trường Thanh giúp đỡ mình, sẽ còn có nhiều điều tốt hơn. Cuộc tụ họp đêm đó, ông ta phát hiện ra giữa Trương Trường Thanh và Mạc Ngôn, hình như có chút hiềm khích, nếu có thể gây xích mích là tốt, như vậy thì có thể mượn Trương Trường Thanh đích thân đi dò xét tình hình của Mạc Ngôn.
Nghĩ đến đây, cuối cùng ông ta cũng quyết định, phải kéo Trương Trường Thanh lấn sâu vào chuyện này.
- Người phàm tục, hơn nữa lại là một người đại phúc, không tin là ông không thể dụ dỗ được.
Càng là người có tiền có quyền, lại càng sợ chết, đây là chuyện từ cổ chí kim, Thủy Hoàng đại đế là một ví dụ.
Không có thời gian để hy vọng hay ung dung đâu, nếu như có hy vọng thì ngay cả thánh nhân cũng sẽ đổ xô vào, người trước ngã xuống người sau tiến lên...
Thích Viễn Sơn cười nói:
- Cũng không phải là kẻ nghiện cờ, mà là có chuyện cần nói.
Trương Trường Thanh sảng khoái nói:
- Có chuyện gì, ông cứ nói thẳng ra.
Thích Viễn Sơn nói:
- Việc này chi bằng gặp mặt nói chuyện, nếu như cậu có thời gian, buổi tối tôi sẽ qua gặp cậu.
Trong lòng Trương Trường Thanh có chút kinh ngạc, nói:
- Lão Thích, thật không dám phiền ông đại giá, ông cứ ở đó, buổi tối tôi sẽ bảo lão Hắc lái xe qua đón ông... quán cà phê Thủy Vân, Phố Cát Hòa.
Tô Cận ngồi trong góc, thi thoảng nhìn ra cửa.
Vì gặp mặt với Mạc Ngôn, không những cô đuổi bọn bảo tiêu và trợ lý đi, mà còn tốn rất nhiều công sức cải trang.
Ngoài việc chuẩn bị kính râm và mũ lưỡi trai, thậm chí cô còn đội tóc giả màu đỏ, cùng với một bộ răng giả được chế tác đặc biệt.
Nhìn vẻ ngoài, lúc này cô với đại danh đỉnh Phượng Hoàng lửa chính là hai người.