Hài Cốt nói:
- Trái lại mỗ gia đã nhìn lầm ngươi rồi, không vứt bỏ bạn bè cũng coi như là người có tình có nghĩa... Nhưng, tình nghĩa quá nhiều thường sẽ có những suy nghĩ không sáng suốt.
Mạc Ngôn ngắt lời, nói:
- Được rồi, ngươi có thời gian ở trong này giáo huấn ta chi bằng hãy nghĩ cách giúp ta tìm bạn đi...
Hơi dừng lại một chút, hắn liếc mắt nhìn Hài Cốt lại nói:
- Ngươi cứ luôn miệng nói là tu vi của ta nông cạn, nghe khẩu khí này lúc còn sống chắc hẳn ngươi là một cao thủ?
Hài Cốt lắc lắc bộ xương đầu, ngạo nghễ nói:
- Lúc còn sống, lúc này cũng là...
Mạc Ngôn nói:
- Nếu đã như vậy thì ngươi hãy thăm dò đường giúp ta đi...
Nói xong có một Hài Cốt phía sau nói:
- Chính là bên này, chỗ này hẳn là ngươi quen...
Hài Cốt không khỏi im lặng... thăm dò đường thì không hề gì, vốn là y định xung phong đi phía trước cho dù là Mạc Ngôn có không nói thì y cũng làm như vậy. Điều duy nhất khiến y không thể chịu nổi Tiểu tử kia là hắn quả nhiên không tốt, ngay cả một chút sùng kính với cao nhân cũng không có.
Nhớ tới sự ngạo nghễ của mình trong lòng Hài Cốt không khỏi có chút xấu hổ và giận giữ, thực sự là mắt đã vứt cho người mù nhìn mất rồi...
- Nhanh lên...
Mạc Ngôn thúc giục nói.
Mắt Hài Cốt nhảy lên mấy cái rồi quay người bước đi.
Đi ra ra hơn 10m cảnh sắc bắt đầu thay đổi.
Hài Cốt giơ tay đao bướng bỉnh đáng yêu chém một nhát lên không trung, mũi đao lóe sáng, ánh sáng màu xanh, sau khi thu màu xanh lại thì cảnh sắc lại khôi phục lại như bình thường…
Hài Cốt đi nhanh lên phía trên, chỉ một bộ xương đã dập nát nói:
- Bộ xương này cũng giống như mỗ gia, đều chết trong Lưỡng giới thập phương. Nếu nó có người sống đi vào nó sẽ có đủ các loại ảo ảnh để mê hoặc đối phương. Nếu thực hiện được thì nó sẽ hút máu của đối phương, một lần nữa hồn lại được ngưng tụ lại…
Mạc Ngôn hiếu kì nói:
- Nghe ngươi nói như vậy chẳng lẽ khi còn sống ngươi đúng là một đao phủ sao?
Hài Cốt trầm mặc một lát rồi nói:
- Trước 50 tuổi mỗ gia đúng là một đao phủ. Sau năm 50 tuổi, mở khổ hải tu chân khí nên rất ít khi giết người...
Mạc Ngôn nói:
- Lại nói tiếp, còn chưa thỉnh giáo danh tính của ngươi.
Hài Cốt nói:
- Thế tục ta sớm đã quên rồi, nhưng thực ra ngươi có thể gọi mỗ gia ta là Thập Tam...
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn người ra, đây là cái tên đạo gì vậy?
Tuy Hài Cốt không quay đầu lại nhưng cũng cảm nhận được sự kinh ngạc của Mạc Ngôn, liền giơ đao tay lên giải thích:
- Cái đao này đã truyền qua 13 đời cùng thời gian với mỗ gia cũng phải có mấy trăm năm rồi. Chém không biết bao nhiêu là kẻ thù. Dù là người phàm tục đã vào con đường này chỉ có nó luôn cùng với mỗ gia...
Thì ra lấy đao làm hiệu cho mình... Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Ta họ Mạc, gọi là Mạc Ngôn.
Hài Cốt nói:
- Mạc Ngôn không phải là nói, không nói cũng do dự, tên rất hay...
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Đúng vậy, đúng là rất hay...
Nói ra cái tên này thực ra cũng không phải là Mạc Thiếu Thanh đặt mà là mẹ của Mạc Ngôn quyết định. Cho đến giờ, Mạc Ngôn cũng đã quên gần hết khuôn mặt của mẹ mất rồi. Hắn chỉ còn nhớ mẹ qua cái tên của mình mà thôi.
Bước trên đường lại gặp tiếp mấy cái Hài Cốt, đều bị Thập Tam chém hết...
Song Mạc Ngôn lại từ từ không cảm ứng được tức khí của Hắc miêu nữa.
Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Hắn bắt đầu cùng Thập Tam nói chuyện phiếm, tâm đầu ý hợp đồng thời hắn cũng hi vọng có thể tìm thấy manh mối từ miệng Thập Tam.
- Thập Tam, Lưỡng giới thạch này rốt cuộc là có lai lịch gì? Dưỡng thạch là cách nói gì vậy?
Thập Tam nói:
- Lúc này ngươi đã ở trong nũi, đương nhiên không biếy lai lịch của hai giới thạch? Hay là trong lúc vô ý ngươi đã xông vào nơi này?
Mạc Ngôn nói:
- Cứ nói như là hữu ý trong lúc vô tình mà xông vào đi...
Hữu ý trong lúc vô tình?
Thập Tam không có lông mày nhưng vẫn nhăn, buộc lòng phải giải thích:
- Lưỡng giới thạch thuộc hành thổ của Ngũ hành cũng là ngũ hành chi thực, về bản chất mà nói chính là một linh vật hiếm có trong thiên hạ.
Nghe đến đó trong lòng Mạc Ngôn không khỏi nhảy dựng lên, Ngũ hành chi thực?
Sau khi trở về từ Thế giới Bỉ Phương, hắn liền đặc biệt mẫn cảm với Ngũ hành chi thực, không ngờ trong này lại nghe thấy Ngũ hành chi thực... Ngũ hành thuộc hành thổ, thì đương nhiên là chính là thổ đúng là hiện nay hắn đang có nhu cầu cấp bách tìm kiếm đồ vật này.
- Có câu là: Săn bắn chưa mòn giày sắt thì chưa có sự nỗ lực… chuyến này đúng là như thế.
Hắn mừng thầm trên mặt cũng là không lặng lẽ.
Thập Tam liền khẩn trương nói:
- Nếu như chỉ có Ngũ hành chi thực thì cũng chưa coi là gì, rốt cục là mỗi tu sĩ đều có nhu cầu về linh vật thiên địa này, chân khí thiên về Hỏa, đối với linh vật hành thổ cũng không có hứng thú gì. Nhưng hai giới thạch lớn nhất cũng không chỉ có linh vật thuộc hành thổ mà là ở chỗ có thể khai thông không gian khác.
Mạc Ngôn ngẩn ra nói:
- Không gian dị độ?
Thập Tam nói:
- Tu vi của ngươi còn thấp, chưa nghe nói qua không gian dị độ cũng không có gì là lạ…
Mạc Ngôn nói;
- Không phải là ta chưa nghe nói chỉ là ta cảm thấy lạ, chẳng lẽ từ trăm ngàn năm trước đã có không gian dị độ sao?
Thập Tam nói:
- Tại sao lại không có? Cái này vốn là có thể gọi là Thế giới bên ngoài, tuy là rất ít không gian và địa chỉ nhưng cũng không có nghĩa là nó không tồn tại…
Mạc Ngôn nói:
- Là ta quê mùa, mời ngươi tiếp tục nói.
Thập Tam nghe thấy chữ mời rất vừa lòng, bộ xương cũng ưỡn ngực lên mấy phần rỉ tai nói:
- Mỗ gia cũng không biết lai lịch cụ thể của Lưỡng giới thạch chỉ biết là những lão gia luôn bảo là nó có tồn tại. Trước khi Vân La đạo cung biến mất những lão gia này lấy Lưỡng giới thạch làm cơ sở bày ra hai trận pháp. Thứ nhất là vì tài sản của nó, thứ hai là để hôi tụ linh khí thiên địa, nuôi dưỡng thạch thần… Nghe nói, chỉ cần sau khi nuôi dương linh thạch thì Lưỡng giới thạch mới cho thể thông được không gian dị độ.
- Là tu sĩ, đương nhiên là ngươi biết, linh khí thiên địa đã bắt đầu khô cạn từ nghìn năm trước, còn ta là tu sĩ muốn sống lâu thì nhất định phải dời khỏi chỗ này, đi tìm kiếm chỗ có có nhiều linh khí mới có hi vọng được. Còn thoát ra khỏi thế giới này chỉ có hai cách. Một là tu thành đại chân nhân, cũng là cái gọi là Dương thần chi cảnh. Hai là mượn linh vật thiên địa của Lưỡng giới thạch để có đường thoát ra… Nhưng muốn tu thành đại chân nhân rất gian nan. Cả vạn năm mỗ gia cũng chưa thấy có được người như vậy. Còn nữa nếu muốn tu thành đại chân nhân thật vũ trụ to lớn có chạy đi đâu cũng không được…
- Nói tóm lại, Lưỡng giới thạch đối với việc thành chân nhân cũng vô dụng, nhưng đối với những tu sĩ vô vọng mà nói thì trong lòng cũng có chút vui vẻ. Lại nói tiếp, các tiền bối ở Vân La đạo cung cũng không có chủ ý này.
Nghe Thập Tam nói đoạn này, Mạc Ngôn đâu có sợ mình là tu sĩ, hơn nữa trong tay còn nắm Lưỡng giới thạch huyền bí hơn cả Vũ trụ, hắn vẫn có cảm giác nghe người ta nói như cũ hơn nữa còn là đề tài Tiên hiệp...
Thực sự là khiến người ta hoa mắt, mê muội...Mạc Ngôn thầm nghĩ rằng nếu mình sinh ra sớm từ mấy ngàn năm này thì dường như có thể thán một câu là Không một mình. Tuy thiên địa linh khí đã sớm bắt đầu khô kiệt nhưng là từng bước hoàn thiện chứ không phải là biến mất hoàn toàn. Thực ra mà nói Mạt pháp của mấy ngàn năm trước và Mạt pháp của thời đại này là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau. So sánh ở thời đại này vị trí của Mạc Ngôn coi như là thấp, thấp pháp thời đại như vậy vị trí của Vân La đạo cung chính là cao võ, chính là cao võ, cao pháp năng lượng.
Điều mà họ gọi là vật với phân, có thuộc tính giống người thì tóm lại là sẽ không tự hấp dẫn lẫn nhau. Nếu có thể, thực sự Mạc Ngôn rất muốn đến vị trí của thời đại Vân La đạo cung, để lĩnh hội một chút phong thái của những vị tiền bối...
- Với tụ linh trận, nghiên cứu kĩ thuật xuyên qua không gian, cái này cũng đủ là sự cao cấp hàng đầu.
Mạc Ngôn lắc đầu thở dài, những tiền bối từ mấy ngàn năm trước khiến hắn vô cùng khâm phục.
Tuy là trong tay hắn có Thế giới Bỉ Phương cũng như nắm giữ một con đường lớn để thoát khỏi Thế giới. Nhưng loại này thực ra cũng là tếp thu bị động, là gen di truyền ở con người không được coi nắm giữ thực sự. Cái này giống như là kế thừa gia tài hàng tỷ của các đại gia, cũng giống như là có thể mua được toàn bộ Thế giới nhưng trên thực tế.