- Đúng như dự đoán, trong máy tính Triệu Việt cũng không phát hiện manh mối chúng ta cần...
Đỗ Tiểu Âm đang cầm một chén trà nóng, nhíu mi lại, có vẻ thực mệt mỏi.
Nàng nhìn sang Mạc Ngôn, tiếp tục nói:
- Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào anh, có lẽ anh có thể từ trong đó tìm được chỗ bị xem nhẹ!
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Tôi cảm thấy hiện tại cô phải làm nhất chính ngủ một giấc thật dài.
Đỗ Tiểu Âm có chút buồn rầu nói:
- Tôi cũng muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng tôi đã hình thành một cái thói quen xấu, mỗi khi có tư liệu vào tay, gặp phải một cái không chơi không hiểu được, luôn luôn mất ngủ. Tôi biết như vậy không tốt, bất luận là trên phương diện tâm lý hay là sinh lý, đều là một loại thương tổn. Nhưng không có cách nào, đã hình thành thói quen, muốn thay đổi cũng không sửa được.
Mạc Ngôn cười cười, không tiếp tục cái đề tài này, nói:
- Trước khi xem tư liệu, có phải cô nên nói cho tôi một chút tình tiết vụ án hay không?
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Đây là đương nhiên, Trịnh lão đã đồng ý cho anh gia nhập vụ án này …
Có chút dừng lại, nàng cầm lấy một tập tư liệu trên bàn, nói:
- Nội dung cụ thể đều ở đây, trước tiên tôi giới thiệu đơn giản cho anh một chút. Hơn một nửa tài sản của Triệu Việt đầu tư ở nghiệp giải trí, ngoài công ty điện ảnh, truyền hình và âm nhạc, tên của hắn còn có ở các câu lạc bộ đêm, KTV, sàn nhảy linh tinh … Tin rằng anh cũng biết, loại của cải này, buôn bán thuốc phiện là không thể tránh khỏi, Triệu Việt cũng không ngoại lệ. Hắn không chỉ có buôn thuốc phiện, hơn nữa còn thật lớn, có được mạng lưới buôn lậu thuốc phiện đầy đủ. Kỳ thật, đây cũng không phải cái bí mật gì, rất nhiều người cũng biết. Thông thường mà nói, về cơ bản Thất Xử sẽ mặc kệ loại án kiện này. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là, người nào cũng biết Triệu Việt có một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện đầy đủ, nhưng không ai biết ngọn nguồn và quan hệ của nó. Đơn giản mà nói chính là, mọi người đều biết trong tay người nầy có hàng, nhưng cũng không ai biết hắn làm như thế nào vận chuyển hàng hóa được. Từ góc độ này mà nói, cũng coi là tội phạm IQ cao, cho nên, vụ án này nhiều lần bị xếp xó, sau đó được chuyển đến Thất Xử!
Nghe đến đó, Mạc Ngôn nói:
- Nói cách khác, chúng ta hiện tại cần phải làm là tìm được đầu mối mạng lưới buôn lậu thuốc phiện này?
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Đúng vậy, vụ án nhìn như rất đơn giản, nhưng điều tra ra lại khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Vụ án này ở Thất Xử đã một thời gian, công việc cụ thể do tổ công tác bên ngoài điều tra và giải quyết. Tối hôm qua anh nhìn thấy Đại Lý và Lâm Tú chính là người phụ trách vụ án đặc biệt này. Bọn họ mất rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả gần như không có. Tổ kỹ thuật cùng phân tích cũng có dính vào, nhưng cũng không có thu hoạch.
Mạc Ngôn nói:
- Một người chỉ cần phát sinh hành vi, sẽ có dấu vết để lại, không có khả năng không để lại dấu vết gì, huống chi mạng lưới lớn như vậy? Tôi cảm thấy được, phương hướng của các cô khẳng định có sai lầm!
Đỗ Tiểu Âm đồng ý nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng tôi lại không biết sai ở chỗ nào?
Mạc Ngôn nói:
- Như vậy đi, tôi xem tư liệu trước, cụ thể lát nữa lại bàn lại...
Đỗ Tiểu Âm đứng lên, chỉ vào Computer trên bàn, nói:
- Cậu xem ở đây đi, tôi đi báo cáo với Trịnh lão một chút!
Mạc Ngôn nói:
- Có thể tôi còn cần chọn đọc tài liệu của hắn, có thể tìm ai được?
Đỗ Tiểu Âm gọi điện thoại gọi Nhạc Duyệt tới, nói với Mạc Ngôn:
- Hôm nay Nhạc Duyệt hỗ trợ anh, có cái gì cần anh trực tiếp nói với cô ấy!
Mạc Ngôn gật gật đầu, nhìn quanh văn phòng của Đỗ Tiểu Âm, tầm mắt dừng lại trên ghế sa lon, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, chỗ cô có thảm không vậy?
Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra, không rõ vì cái gì hắn hỏi câu này, theo bản năng nói:
- Trong tủ có, có đôi khi tôi ở lại chỗ này nghỉ trưa...
Mạc Ngôn cười cười, tránh đường, nói:
- Được rồi, cô đi bận việc của cô đi!
Đỗ Tiểu Âm lại dặn Nhạc Duyệt vài câu, bảo Nhạc Duyệt phối hợp với Mạc Ngôn, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, ngón tay Mạc Ngôn nhẹ nhàng đặt tại trên huyệt ngủ yên của nàng, cô gái vốn đã mỏi mệt không chịu nổi, không có bất kỳ phản ứng nào liền ngã về sau...
Mạc Ngôn sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng ôm eo của nàng, nói với Nhạc Duyệt bên cạnh đã trợn mắt há hốc mồm:
- Đừng nhìn nữa, đem thảm trong tủ ra đây!
Nhạc Duyệt chỉ ngây ngô gật đầu, chạy tới bên tủ lấy thảm ra. Lúc này, Mạc Ngôn đã khẽ đặt Đỗ Tiểu Âm ở trên ghế sa lon, cầm lấy thảm che ở trên người cô, sau đó cười nói với Nhạc Duyệt:
- Tốt lắm, như vậy lãnh đạo của em có thể ngủ một giấc. Đừng trừng mắt với anh, sau này khi em mất ngủ, anh cũng có thể giúp em như vậy!
Nhạc Duyệt lúc này mới kịp phản ứng, kinh hô:
- Anh này, lại dám ám sát lãnh đạo?
Mạc Ngôn dựng thẳng ngón tay lên đặt ở bên miệng, nói:
- Nhỏ giọng một chút, đừng làm cô ấy tỉnh!
Nhạc Duyệt thè lưỡi, hỏi:
- À, anh điểm huyệt không có di chứng mất ngủ chứ?
Mạc Ngôn nói:
- Đương nhiên sẽ không, đây là ngủ say, chỉ mới có lợi chứ không có chỗ xấu. Ngủ chừng năm sáu giờ, bằng với bình thường ngủ cả ngày.
Còn có một ích lợi hắn không nói ra, khi điểm huyệt, hắn đưa vào một tia chân khí, không chỉ có trợ giúp giấc ngủ Đỗ Tiểu Âm, còn có thể giúp nàng điều dưỡng tình trạng rối loạn sinh lý.
- Còn có văn phòng khác trống hay không?
Mạc Ngôn cầm lấy Computer trên bàn, hỏi Nhạc Duyệt nói:
- Khi anh xem tư liệu thích hút thuốc...
Kỳ thật, những tài liệu trong máy tính này hắn đã xem qua khi đang chờ đợi Lâm Phi Vũ. Nhưng khi xem không có mục tiêu cụ thể, chỉ là xem hời hợt. Lúc này đã biết cụ thể vụ án, cần phải tinh tế tiếp tục nghiền ngẫm một lần.
Nhạc Duyệt rón ra rón rén đi ra ngoài, sợ đánh thức Đỗ Tiểu Âm, vừa đi vừa nói:
- Đi sang chỗ em, tư liệu của hắn, chỗ em cũng có thể cung cấp.
Kỳ thật nàng không cần để ý như vậy, sau khi đi vào ngủ say, trừ phi có người làm cho tỉnh lại, nếu không cho dù là sét đánh trời mưa Đỗ Tiểu Âm cũng rất khó tỉnh lại.
Mạc Ngôn đổi phòng khác chủ yếu là không muốn làm cho Đỗ Tiểu Âm bị hít khói của mình, hoàn toàn không lo lắng đánh thức nàng.
Sau khi đi theo Nhạc Duyệt đến phòng làm việc của nàng, Mạc Ngôn tùy tay châm thuốc, ngồi xuống trên ghế sa lon, mở Computer ra bắt đầu xem lần thứ hai.
Kỳ thật những tài liệu này sớm đã khắc vào đầu óc của hắn, không cần xem lại, nhưng vì để cho chính mình có vẻ bình thường một chút, hắn vẫn lựa chọn xem một lần nữa.
Nhạc Duyệt giúp Mạc Ngôn rót một chén trà, an vị ở trước máy vi tính bắt đầu làm chuyện của mình.
Xem hết những tài liệu này, như thế nào cũng phải hai ba giờ, nhưng mà đây còn phải tinh giản, có những tài liệu rõ ràng vô dụng, tỷ như ảnh chụp của Lâm Yến đó, đều đã bị cắt bỏ. Nhạc Duyệt nghĩ, Mạc Ngôn ít nhất phải ở trên ghế sa lon mấy giờ, nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, mười phút sau, Mạc Ngôn liền ngẩng đầu nói:
- Mỹ nữ, giúp anh điều tra tư liệu về người này.
Đây thật cũng quá nhanh nhỉ? Nhạc Duyệt ngẩn ngơ, nói:
- Có manh mối sao?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Miễn cưỡng xem như thế đi, chờ xem hết tư liệu về người này, có thể xác định rốt cuộc có phải hay không...
Nhạc Duyệt vội vàng nói:
- Tài liệu về ai?
Mạc Ngôn đứng lên, cầm Computer đi đến trước bàn Nhạc Duyệt, nói:
- Chính là người này, giám đốc công ty làm vườn Từ Đức Phát.
Người này có vấn đề sao?
Nhạc Duyệt tò mò nhìn sang, vừa nhìn lại phát hiện, Từ Đức Phát này cơ bản không có nhiều liên hệ cùng Triệu Việt. Hắn sở dĩ xuất hiện trong máy tính Triệu Việt, là bởi vì một thư gửi từ câu lạc bộ câu cá nào đó.
Thành viên câu lạc bộ này gần vạn người, thậm chí hàng cả mấy tỉnh. Hội viên càng nhiều, quan hệ lẫn nhau đương nhiên không chặt chẽ giống như hội viên các câu lạc bộ khác, có thể nói tuyệt đại đa số hội viên trong đó cũng không nhận ra nhau.
Thư này là một thông báo về trận thi đấu câu cá, trên đó liệt ra danh sách hội viên dự thi của thành phố Uyển Lăng, có hơn bốn trăm người. Từ mail mà xem, Triệu Việt và Từ Đức Phát cùng là thành viên câu lạc bộ này ở Uyển Lăng, nhưng không hơn gì, cũng không thể nói rằng giữa hai người có liên hệ gì khác. Hơn bốn trăm người hội viên đều nhận được mail, nhưng có bao nhiêu người có thể dành thời gian tham gia, còn lại là số chưa biết. Hơn nữa theo mail của Triệu Việt mà xem, hắn cũng không trả lời.
Nếu vì vậy mà liên hệ Triệu Việt và Từ Đức Phát cùng một chỗ, miễn cưỡng xem như có manh mối, sở dĩ nói miễn cưỡng, là bởi vì trên danh sách hội viên dự thi có hơn bốn trăm người, nếu nhất nhất điều tra, đây là hơn bốn trăm manh mối.
Nhạc Duyệt không rõ Mạc Ngôn vì cái gì tự mình liệt ra Từ Đức Phát, nàng đang chuẩn bị điều tra tài liệu người này tư, Mạc Ngôn lại nói:
- Tài liệu cá nhân đợi lát nữa lại tìm, trước tiên em giúp anh tìm đọc một chút mấy tin tức cũ về công ty làm vườn Tam Diệp.
Nhạc Duyệt hỏi:
- Về phương diện nào?
Mạc Ngôn cảm thấy giải thích rất phiền toái, vì thế nói:
- Em tránh một chút, để anh tự mình tìm!
Nhạc Duyệt tránh ra, sau khi Mạc Ngôn ngồi xuống mở ra trang web tìm kiếm, đưa vào từ khóa công ty làm vườn Tam Diệp, ấn tìm.
Trên màn hình lập tức xuất hiện danh sách thông tin về công ty làm vườn Tam Diệp, lược qua loại quảng cáo, Mạc Ngôn tìm thấy mấy tin tức cũ chính mình cần...
Xem qua những tin tức này, hắn lại xem tư liệu khác về công ty làm vườn Tam Diệp một lần.
20' sau, hắn rốt cục đứng dậy.
Nhạc Duyệt theo dõi hắn hỏi:
- Có kết quả không?
Mạc Ngôn cười nói:
- 70%, còn lại cần phải đích thân đi một chuyến.
Nhạc Duyệt sáng mắt lên, nói:
- Vậy em và anh cùng đi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Hay là thôi đi... Đừng quên, anh là nhân viên của công ty Phương Chính, rất nhiều chuyện anh có thể làm, em thì không được.
Nhạc Duyệt thất vọng chu miệng, nói:
- Vậy dù sao anh cũng phải nói cho em biết đây rốt cuộc là đầu mối gì chứ? Đợi chị Tiểu Âm tỉnh lại, em cũng dễ báo cáo với chị ấy!
Mạc Ngôn xác định manh mối chính mình tìm được rất có khả năng, nhưng đây chỉ là một loại suy diễn, còn thiếu căn cứ chính xác, trước khi kết quả cuối cùng tìm ra, hắn chắc chắn sẽ không nói thêm cái gì.