Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 63: Ngọc Bội Hình Cán Chương

Mạc Ngôn thì chẳng hiều gì về ngọc bội nhưng đạo lý đối nhân xử thế thì rất hiểu, nói:

- Tốt nhất là món mới đi, vị trưởng bối này của tôi làm lễ đại thọ 80 tuổi, nếu tặng đồ cũ quá sẽ không may mắn, hơn nữa, tôi dự định cũng chỉ khoảng 10 vạn thôi, đại khái chỉ đủ thể mua 1 món đồ mới thôi.

Đồ ngọc xưa cũ trên thực tế chính là di vật văn, ngoài giá trị bản than nó còn có cả nhân tố giá trị lịch sử, nhân văn, như vậy có thể dùng tiền để so sánh, 10 vạn đối với người bình thường là con số không nhỏ, nhưng trước hàng chục, hàng trăm vạn văn vật thực sự không đủ để ngắm.

Lận Thu cười nói:

- Quán tôi mới nhập về mấy món mới được chạm trổ xong, khoảng 10 vạn thì có 2 món, tôi cho người mang qua đây ngay.

Ông ta đứng lên, đi ra ngoài cửa dặn dò 1 tiếng, quay đầu lại, nói:

- 2 món đồ ngọc này cũng được, trong đó có 1 cái là lư hương 4 chân, tạo hình theo phong cách cổ xưa, dùng để làm quà mừng thọ tôi thấy cũng rất được ngoài ra còn có 1 món…

Ông ta đang giới thiệu, bỗng nhiên tiếng giày cao gót ngoài cửa "cộp cộp cộp" vọng lại.

Nghe thấy tiếng, Lận Thu vỗ đầu, trên mặt lộ ra nụ cười mếu.

Mạc Ngôn không cần mở cửa cũng biết, người tới chắc chắn không phải nhân viên của Tứ Phương Trai, nếu là nhân viên tuyệt đối không thể hung hăng trước phòng ông chủ như thế, Tứ Phương Trai buôn bán kinh doanh đồ ngọc và các loại đồ cổ, yên tĩnh và nhẹ nhàng là những tố chất cần có của nhân viên, những đồ cổ ở đây giá trị cũng từ chục vạn đến trăm vạn, ai mà dám để đồ trong tay những nhân viên tính cách hấp tấp như vậy chứ?

- Hi, đoán là anh trốn trong phòng làm việc mà!

Nụ cười mếu trên mặt Lận Thu còn chưa tan biến, 1 cô gái đã xuất hiện trước cửa.

Cô ta bước hùng hổ vào phòng, tiếp đó không khách khí tự rót 1 chén trà cho mình rồi ngửa cổ uống ực.

Lận Thu hình như quen thấy hành động không hề thùy mị nết na của cô gái này rồi, lắc đầu cười nói:

- Đại tiểu thư, hôm lại cơn gió nào thổi em đến đây thế?

Cô gái này tuổi cũng xấp xỉ Mạc Ngôn, mặc 1 bộ váy công sở, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ như là 1 nhân viên, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bộ quần áo trên người mặc dù rất đơn giản nhưng giá nó cũng không vừa, Mạc Ngôn cũng không hiểu biết lắm về những thứ này nhưng Hoàng Lưu Hạ liếc mắt 1 cái đã nhận thấy khí chất quyền quý phát ra từ người cô gái này.

Cô gái tướng mạo cũng được, không phải là quá là xinh đẹp, da mặt có những nốt mụn lấm tấm nhưng ánh mắt lại cực kỳ linh động.

Cô gái buông chén trà, vỗ vỗ tay, ngoài cửa có 1 người đàn ông cầm tập giấy xuất hiện.

Cô gái bảo người này bỏ tập giấy xuống, cười hì hì nói:

- Anh họ, đây là những thứ em mất nửa năm để thu thập đấy, anh xem giúp em đi.

Lận Thu vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

- Bảo lão Lý ở bên dưới xem giúp em không được sao? Sao cứ phải chạy lên làm phiền anh.

Cô gái cười nói:

- Em không tin người khác, chỉ tin anh họ thôi, không dễ gì thu thập được chúng, nếu như xem nhầm thì làm thế nào?

Lận Thu cười khổ lắc đầu, xoay người giới thiệu với Hoàng Lưu Hạ:

- Đây là em họ tôi, tên là Trương Tiểu Manh, Tiểu Manh, vị này là tổng giám đốc Hoàng Lưu Hạ, còn vị này là Mạc Ngôn, đều là bạn của anh.

Trương Tiểu Manh mỉm cười chào 2 người, tỏ vẻ hiền hòa, nhưng lúc xoay người bảo người đàn ông xách cái hộp ra ngoài, vô tình lộ rõ phong thái của 1 đại tiểu thư.

Lận Thu nói:

- Tiểu Manh, hôm nay em không đi làm à?

Trương Tiểu Manh lè lưỡi, nói:

- Trốn chạy qua đây đấy.

Lận thu cười nói:

- Cẩn thận ông nội biết được đánh đít đấy.

Trương Tiểu Manh không phục nói:

- Em đồng ý với ông nội đi làm 2 năm là đã có thành ý lắm rồi, chẳng lẽ đến cả tự do cũng không có hay sao?

Lận thu cười ha ha, nói:

- Được rồi, để cho anh xem em thu thập được cái gì nào? Đừng có giống như lần trước, 12 món, cái nào cũng là đồ dỏm hết.

Lúc này, nhân viên Tứ Phương Trai đưa cái lư hương 4 chân và 1 món đồ nữa lên.Lận Thu không tiện chậm chễ với Mạc Ngôn, vì thế nhìn về phía Trương Tiểu Manh, nói:

- Tiểu Manh, em chờ 1 lát, Mạc tiên sinh ở đây….Còn chưa nói xong.

Mạc Ngôn đã chen vào:

- Ông chủ Lận, tôi không vội đâu, hay là ông cứ giám định cho Trương tiểu thư trước đi, cũng để tôi nâng cao kiến thức luôn.

Lận Thu nói:

- Thế sao được, cậu là khách mà, chậm chễ ai chứ không dám chậm chễ các cậu.

Trương Tiểu Manh lại kéo cánh tay ông ta, nói:

- Anh, khách hàng là thượng đế, thượng đế đã nói là anh xem cho em trước đi thì anh cứ làm thế đi.

Cô ta 1 bên làm nũng lôi kéo lận thu, 1 bên chớp mắt nhìn Mạc Ngôn tỏ vẻ cảm ơn.

Lận Thu bất đắc dĩ, nói:

- Được rồi, xem cho em trước vậy, thế nhưng anh nói trước, nếu kết quả vẫn như lần trước thì em không được trút giận vào đồ ở đây đâu đấy.

Trương Tiểu Manh giả vờ không quan tâm, nói:

- Không phải chỉ làm hỏng 1 cái bát sứ vỡ của anh thôi sao.

Lận Thu trừng mắt nói:

- Nó mà là bát sứ vỡ à?

Trương Tiểu Manh nhìn thấy Lận Thu tức giận, phe phấy cánh tay ông ta, cười hì hì nói:

- Được rồi, được rồi, không phải là bát sứ vỡ, là bảo bối vô giá được chưa?

Lận thu đúng là không có cách gì với cô gái này, cười mếu giải thích với Hoàng Lưu Hạ và Mạc Ngôn:

Các ông không biết chứ, con nha đầu này nhìn cái gì cũng thấy mê, năm ngoái đến chỗ tôi rồi đột nhiên thích 1 đồ ngọc, sau đó bắt đầu học người nhà đi khắp nơi tìm mua đồ, đồ thật thì chẳng thấy đâu, tiêu hết bao nhiêu là tiền, cũng may con bé cũng biết trình độ mình còn kém, chỉ mua những món không quá 1 vạn thôi, lần trước mang đến chỗ tôi, 12 món đều là đồ dỏm hết, tôi nói với nó mấy câu, các ông đoán được không? Thật đúng là, con bé nổi điên lên, ném luôn cái bát sứ men ngọc Long Tuyền đời nhà Tống xuống đất.

Trương Tiểu Manh nhìn thấy anh họ bới móc mình, liền nổi giận, vén tay áo lên, lô ra cánh tay trắng như tuyết, nói:

- Này, này, đánh người không đánh vào mặt, họ Lận kia, anh có tin em có thể kể chuyện hồi nhỏ anh đái dầm ra hay không?

Lận Thu cười ha ha, nói:

- Ấy, xem em nổi nóng kìa, đừng quên, anh trông em lớn lên đấy, nói đến đái dầm…

Trương Tiểu Manh lúc này mới nhớ, anh họ lớn hơn mình 20 tuổi, nói không chừng đã từng thấy mình đái dầm cũng nên, vì thế 1 tay bịt miệng Lận Thu lại, hung tợn nói:

- Không được nói, không được nói!

Nhìn thấy cảnh anh em vui vẻ thế này, Mạc Ngôn không khỏi cảm động trong lòng.

Anh em họ của cậu ít nhất có hơn 20 người, lúc gặp mặt nhìn như thân thiết nhưng hoàn toàn không thành thật và đơn giản như 2 anh em trước mặt này, đối với Mạc Ngôn, họ hoàn toàn không giao lưu cùng.

- Lần này đến mừng thọ ông nội, trong mắt của anh em họ, mình hơn nửa chỉ là người qua đường mà thôi.

Trương Tiểu Manh náo loạn trong chốc mắt, cuối cùng cũng mở hòm lấy đồ cho Tận Thu giám định.

Trong hòm tổng cộng có 14 món đồ ngọc, to nhỏ đủ cả, có ngọc bội, ngọc Như Ý, còn có 1 món ngọc mã não bằng bàn tay trẻ em nữa.

Chỗ ngọn này được đặt lộn xộn trong hòm đè lên nhau chẳng có bất kỳ vật cách ly bảo hộ nào cả.

Vửa mở hòm ra, Lận Thu liền nhíu mày, không thoải mái nói:

- Thế mà cũng tự xưng là người yêu ngọc, chỗ ngọc này bất luận có phải là hàng thật hay không, bị em chèn ép như vậy, sớm muộn gì cũng tan xương nát thịt, em dùng rơm rạ ngăn cách chúng cũng được mà.

Mạc Ngôn và Hoàng Lưu Hạ đi qua, cúi người nhìn vào chỗ ngọc để lung tung đều bật cười.

Lận Thu cầm lấy miếng ngọc bội, chỉ nhìn thoáng qua, liền nói:

- Nhiều nhất là 1500 tệ, em mua bao nhiêu tiền?

Trương tiểu manh thè lưỡi, nói:

- 9000.

Trên thực tế, từ chất liệu mà nói, đồ ngọc không có thật giả, 200 khối hay 200 vạn khối ngọc bội đều là hàng thật cả, chỉ có điều phẩm chất có cao có thấp mà thôi, từ góc độ này mà nói, chất lượng kém thì được coi như đồ dỏm, đương nhiên, nếu như là ngọc cổ, phụ thuộc nhiều nhân tố, như thời gian, triều đại, xuất xứ… cho dù là người có thâm niên nhìn ngọc, hơi vô ý 1 chút cũng có khi nhìn nhầm.

Những món đồ ngọc mà Trương Tiểu Manh thu gom này đều là ngọc cổ có tiếng.

Kỳ thực cô cũng biết, tỷ lệ là hàng thậT gần như bằng 0 thế nhưng cô căn bản là không thèm để ý.

Thậtt cũng tốt, giả cũng được, cô từ trước đến giờ không để trong lòng.

Cứ như những đồ dỏm lần trước mà nói, cô căn bản là không quan tâm mình thu gom đồ dỏm, mà giận anh họ miệng nói suốt không chịu tha cho mình, lúc đó mới tức giận ném luôn cái bát sứ mà ông ta yêu thích xuống đất.

Đối với cô mà nói, thích mua thì mua, ban đầu là vì để giết thời gian, sau này, cô lại cảm thấy chỉ cần nhìn thuận mắt, mấy thứ này bất luận là giả hay thật đều rất đáng yêu, giống như hồi nhỏ cô sưu tầm hẳn 1 phòng toàn búp bê vậy.

Lận Thu cầm lấy 1 món đồ ngọc tinh xảo lên, kinh ngạc hỏi:

- Ôi, cái này được đấy!

Trương Tiểu Manh bộ mặt vui vẻ, nói:

- Thật ư?

Lận thu nghiêm túc nói:

- Đương nhiên là thật, ít nhất cũng trị giá 300 đồng đấy.

Tiểu Manh, giữ gìn nó để sau này làm đồ cưới. Trương Tiểu Manh kéo mạnh cánh tay lận thu, sẵng giọng:

- Anh, anh thật là đáng ghét!

Lận thu cười ha ha, cầm lên 1 món khác.

Ông ta rất am hiểu ngọc, cái gọi là ngọc cổ trước mặt ông ta không thể nào che giấu được, gần như nhắm mắt vào cũng có thể đưa ra kết luận được.

- A, cái này được này, ấm trà của anh thiếu mất cái nắp, cái này tròn tròn đúng là rất vừa đấy.

- Món ngọc mã não này mua hết bao tiền? 6000 à? Ha ha, chúc mừng, em gái, lần này anh thực sự phải chúc mừng em, ít nhất em cũng không lỗ vốn rồi!

Mạc Ngôn đứng 1 bên xem cũng thấy buồn cười, Lận Thu nhìn rất thanh nhã nhưng mồm mép lại rất lưu loát, nói khiến Trương Tiểu Manh nghiến răng kèn kẹt, hận không thể liều mạng với ông ta được.

- A, 2 miếng ngọc bội này hình như cũng có niên đại đấy.

Lận Thu cầm lên 2 miếng ngọc bội tạo hình giống nhau như đúc, nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu nói:

- Có chút niên đại, chắc là đồ cổ, thế nhưng thật đáng tiếc, chất liệ bình thường, phẩm chất cũng hơi kém. Trên tay nắm 2 miếng ngọc tạo hình con cá, màu xanh nhạt, bên ngoài mặc dù bóng loáng, nhưng bên trong đã loang lổ, không cần giơ lên nhìn, có thể nhận ra những chấm tròn lấm tấm màu xanh đậm trong đó.

Đây là món đồ duy nhất mà Trương Tiểu Manh mang đến được coi là 1 món ngọc cổ, đáng tiếc chất liệu không được tốt lắm, luận về giá trị, thậm chỉ còn không bằng thứ được coi là đồ dỏm, ít nhất món đồ mã não mà được Lận Thu giám định là "không bị lỗ vốn" kia còn đáng tiền.

Mạc Ngôn nhìn thấy 2 miếng ngọc bội này trong lòng lại như nhảy dựng lên.

Vừa rồi cậu nghe Lận Thu nói 2 quả ngọc bội này cũng có niên đại, tiềm thức của mình tự nhiên lại trỗi dậy, muốn nghiên cứu 1 chút ngọc cổ và ngọc mới có gì khác nhau.

Nhưng mà vừa nhìn thấy, cậu kinh ngạc phát hiện, tạo hình 2 miếng ngọc hình cá này đúng là khí 1 tấm bùa!

back top