Tâm nhãn ngưng thành, không có việc gì có thể nhớ, thời gian vẫn còn sớm nên nhớ lại yêu cầu muốn đi dạo phố của Mạc Sầu hôm qua.
Mạc Sầu nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, vui mừng khôn xiết, nói lập tức tới ngay.
Chừng nửa giờ sau chiếc xe việt dã thành thị của Mạc Sầu đã đỗ trước cửa tiệm mì.
-Anh, bài tập của anh đã làm xong chưa?
Vừa gặp Mạc Sầu đã nhảy tung tăng, nắm cánh tay Mạc Ngôn, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.
Mạc Ngôn cười nói:
-Bài tập thì làm lúc nào chẳng được, sao mà quan trọng bằng việc đi dạo phố với em được?
Mạc Sầu làm mặt xấu nói:
-Thôi xin, em mà thèm tin á, nếu thực sự quan trọng như vậy thì hôm qua anh đã đi dạo phố với em rồi.
Mạc Ngôn cười haha nói:
-Nói đi, đi đâu đây?
Mạc Sầu cười khúc khích:
-Anh, chuyện đi dạo phố nói sau đi, giới thiệu một người với anh trước đã.
Nói xong, cô vẫy tay về phía xe.
Kì thật không cần cô nói Mạc Ngôn cũng biết trong xe có người, hơn nữa còn là "người quen".
Cửa xe mở ra, một người bước xuống xe, người này không phải ai khác mà chính là Bạch Tiểu Sơn.
Mạc Ngôn cười nói:
-Em gái, hắn mà cũng cần phải giới thiệu nữa sao?
Mạc Sầu lè lưỡi nói:
-Anh, anh không biết rồi, hôm qua sau khi về, em đã phải chịu áp lực rất lớn, tên này không chỉ đi đến mách mẹ em mà còn đưa cả mẹ hắn đi cùng nữa cơ.
Mạc Ngôn cười nói:
-Cho nên em dẫn cậu ta đến đây?
Mạc Sầu bĩu môi dương dương tự đắc nói:
-Làm gì mà dễ dàng thế, tên này đã từng thề, ngoài giao tiếp bình thường ra, từ nay về sau cam đoan sẽ không làm phiền tới em nữa, còn nữa, vì để đền tội, chi phí hôm nay hắn sẽ trả hết. bao gồm túi xách, lịch trình đi chơi, tiền ăn… em thấy hắn có thành ý, cũng coi như là nể mặt dì Bạch, miễn cưỡng đồng ý đưa hắn theo, đúng rồi, anh, cái huyệt câm gì gì đó anh có thể giải được không?
Mạc Ngôn thần sắc trở nên kì quái, nhìn Mạc Sầu nói:
-Anh nên nói là em thông minh hay là ngốc đây?
Mạc Sầu ngạc nhiên nói:
-Sao vậy, em làm sai chuyện gì sao?
Mạc Ngôn cười khổ nói:
-Tên đó quấn quýt lấy em là với mục đích gì, chẳng qua cũng là muốn cùng em đi dạo phố, ăn cơm, xem phim…, ngược lại, hắn ta có chết cũng chẳng thực hiện được điều đó, bây giờ thì tốt rồi, cái gì gọi là ngoài những lần giao tiếp bình thường, đảm bảo không làm phiền đến em nữa? Em gái ngốc của anh, tụ họp, tiệc cưới, sinh nhật giữa bạn bè với nhau đều được coi là những giao tiếp hết sức bình thường, với năng lực của hắn, anh bảo đảm mỗi tuần ít nhất phải có ba ngày em gặp hắn trong các cuộc giao tiếp bình thường. hơn nữa, nếu không có cơ hợp giao tiếp bình thường chẳng nhẽ hắn không biết tự tạo ra cơ hội hay sao?
Mạc Sầu nghe xong lập tức ngây người, lẩm bẩm:
-Là vậy sao? Sao em lại không nghĩ đến những điều này cơ chứ?
Lập tức cô hầm hầm nhìn Bạch Tiểu Sơn, nói:
-Bạch Tiểu Sơn, ngươi là đồ giảo hoạt.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười muốn nói không phải tên này giảo hoạt mà em gái mình quá ngây thơ cơ.
Bạch Tiểu Sơn thấy Mạc Sầu tức giận, lại thấy Mạc Sầu cười như không cười nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Thực ra, những yêu cầu này đều do Mạc Sầu tự đưa ra, lúc đó hắn đã nhận ra được sơ hở trong những yêu cầu đó, tự nhiên thấy muốn cũng khó mà có được, trong lòng lại thầm cảm ơn, không trách mẹ bất chấp bắt mình chạy đuổi theo Mạc Sầu, ngoài việc muốn bước chân vào nhà họ Mạc ra, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do Mạc Sầu là một cô gái rất thanh thuần, ở thời đại này, cô gái thanh thuần như Mạc Sầu không thể nói là hoàn toàn bị tuyệt chủng nhưng chỉ đơn thuần không thôi thì chưa đủ, con dâu Bạch gia không dễ gì mà làm được, quan trọng là nhiều cô gái vì sống trong một thế giới nhỏ hẹp nên mới trở nên đơn thuần như vậy, còn với xuất thân như Mạc Sầu sau khi có đủ kiến thức về phồn hoa đô hội vẫn có thể giữ được vẻ đơn thuần như vậy thực sự rất ít.
Thành thực mà nói, lúc mới đầu, hắn gần như hoàn thành nhiệm vụ theo đuổi Mạc Sầu, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, hắn phát hiện ra bản thân mình thực sự dường như là đã thích cô gái này rồi.
Bạch Tiểu Sơn lúc này là có nỗi khổ khó nói, muốn tự mình giải thích vài câu, nhưng lại không thể nói được, mặt đỏ bừng, nửa chữ cũng không nói nên lời.
May mà hắn cũng thông minh, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mạc Sầu.
Mạc Sầu đọc tin nhắn không khỏi lè lưỡi, vừa mới nhớ ra những yêu cầu này đúng là đều do chính mình nói ra.
Mặc dù cô rất thân thiện với người khác nhưng dù sao cũng là con gái, có tính cách riêng, cũng có quyền không phân rõ phải trái, hừ một tiếng rồi nói:
-Tôi mặc kệ, dù sao cũng là lỗi của anh.
Bạch Tiểu Sơn biết sai liền nhận lỗi, phải hứng chịu lý lẽ đó, liều mạng gật đầu, tỏ vẻ nhận tất cả lỗi đều thuộc về mình.
Cho đến lúc này mà Bạch Tiểu Sơn tựa hồ như không dám mở mắt nhìn Mạc Ngôn.
Không biết tại sao, hắn sợ Mạc Ngôn còn hơn sợ cha mình, cảm giác này đến từ lúc hôm qua bị Mạc Ngôn điểm huyệt, cũng đến từ thần khí khó nói rõ kia của Mạc Ngôn, còn có đôi mắt, tựa hồ như có thể nhìn thấu tâm can mình.
Mạc Ngôn cũng nhận thấy được sự khác thường của Bạch Tiểu Sơn, từ sau khi tên này bước xuống xe, tựa hồ như không dám nhìn thẳng vào mặt mình.
Hắn cũng không thèm để ý đến chuyện này, cười cười hỏi Mạc Sầu:
-Chiều nay đi đâu?
Mạc Sầu nói:
-Đưa em đi mua quà cho ông đi.
Mạc Ngôn kinh ngạc nói:
-Em vẫn chưa chuẩn bị quà sao?
Mạc Sầu cười hì hì:
-Đáng nhẽ là chuẩn bị từ lâu rồi, là một chiếc gậy ba-toong, nhưng sau khi ba nhìn thấy, nói cơ thể ông vẫn rất khỏe mạnh, món quà này không thích hợp cho lắm cho nên bây giờ muốn mua món quà khác.
Mạc Ngôn cười nói:
-Em đúng là nước đến chân mới nhảy, nói đi, muốn đi đâu?
Mạc Sầu chỉ vào Bạch Tiểu Sơn nói:
-Này, cái này anh phải hỏi anh ta, hôm qua còn thề thốt với em là có một nơi rất được, nhất định sẽ tìm được món quà vừa ý.
Bạch Tiểu Sơn thực sự là sợ hai anh em này, da mặt này, danh dự này… sớm đã bị ném lên đến chín tầng mây rồi.
Hắn vừa cười nịnh hót hai người, vừa ấn nhanh trên phím điện thoại.
Lúc này nếu có người nhìn thấy hắn cũng tuyệt đối không tin được đây lại là thiếu gia nhà họ Bạch danh tiếng lẫy lừng.
Nhìn thấy những ký tự trên điện thoại Bạch Tiểu Sơn thực nỗ lực, Mạc Ngôn không khỏi cười lắc đầu, hỏi Mạc Sầu nói:
-Em xác định để người nầy đi theo chúng ta?
Mạc Sầu thở dài, nói:
-Để cho anh ta đi theo đi, em đã đồng ý dì Bạch, không thích đổi ý.
Mạc Ngôn gật gật đầu, thuận tay vỗ một cái vào bả vai Bạch Tiểu Sơn.
Bạch Tiểu Sơn vừa theo địa chỉ trên điện thoại, vừa dựng tai lắng nghe đây nói với huynh muội, cũng không phòng Mạc Ngôn một chưởng đánh tới, nhớ tới cuộc gặp ngày hôm qua, nhất thời sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thiếu chút nữa điện thoại di động ném xuống...
Nhưng là ngay sau đó, hắn chợt phát hiện, ngăn ở cổ họng " trứng chim lớn" kia đúng là không cánh mà bay!
-Mình... Mình có thể nói chuyện!
Tuy rằng gần trở thành một ngày người câm, nhưng sự khó chịu và sợ hãi trong chuyện này, chỉ có trong lòng hắn rõ.
Hắn mở miệng nói câu nói đầu tiên thanh âm khàn khàn vô cùng, so với âm thanh của hai khối đá mài vào nhau ma xát phát ra còn thấy khó nghe, nhưng trong lòng là vui không tả siết, chỉ cảm thấy được thanh âm của mình, đúng là trước nay chưa có êm tai!
Trời ơi, có thể mở miệng nói chuyện cảm giác thật sự là quá tuyệt diệu... Bạch Tiểu Sơn đang cầm di động, trong lòng không khỏi rơi lệ đầy mặt.
Hắn nhìn thấy Mạc Ngôn, muốn nói vài lời cảm tạ.
Mạc Ngôn lại liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
-Im lặng là vàng.
Bạch Tiểu Sơn lập tức im lặng, gật đầu liên tục không ngừng, biểu thị cực kỳ thành khẩn.
Giờ khắc này, hắn đối sự sợ hãi của Mạc Ngôn lại càng sâu sắc. Điểm loại sự tình này cho tới bây giờ chỉ xuất hiện ở trong điện ảnh và tiểu thuyết, hắn từ trước đến nay là không tin. Nhưng có trải qua lần này, hắn không chỉ có rất tin không nghi ngờ, hơn nữa bị khuất phục. Trong mắt hắn, Mạc Ngôn phảng phất cao nhân thế ngoại, chính là trong lúc vô tình đi vào hồng trần, người như vậy, kính sợ là luôn đúng. Đương nhiên, danh tiếng đích tôn Mạc gia, cũng là một trong những nguyên nhân trong lòng Bạch Tiểu Sơn cảm thấy kính sợ. Hơn nữa là làm cho hắn kinh ngạc chính là, thân là cháu đích tôn Mạc gia, lại hơn hai mươi năm không lộ diện trước trước mặt người khác, trong này rốt cuộc ẩn dấu cái gì đây?
Thần bí, cường đại, cùng với cặp kia tựa hồ ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người...