Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 2 - Chương 48: Ý định của Nguyên Mạnh Chi



Ngư Hải là một hồ lớn hiếm có trong Qua Bích, khói sóng mênh mông, hoa cỏ cây cối mọc đầy ven hồ, là một nơi hạch tâm trong con đường phía nam Hãn Hải, một nơi phồn hoa.
Mới vào Ngư Hải, hơi nước liền đập vào mặt, khiến đám người Mạnh Kỳ có cảm giác thoải mái. Tuy nơi đây so với Trung Nguyên vẫn là khô nóng, nhưng so với dọc đường cát bụi thì tốt hơn nhiều.
''Hắc, mỗi lần đến Ngư Hải là lại không muốn rời đi.'' Trung Nha Xa chỉ vào thành đá bên cạnh hồ. Mạnh Kỳ đưa mắt nhìn, thấy trong thành nhà cửa san sát, người qua lại đông đúc, âm thanh hỗn tạp đến điếc tai. Có người mặc kiểu Trung Nguyên, có người giống sa khác, lại có nhiều thiếu nữ Tây Vực áo váy tương xinh, cũng có Hồ nương nóng bỏng. Đúng là một tòa thành nồng đậm khí tức trần thế, mang đến ''nhân khí'' cho các lữ khách trên hành trình hoang vu buồn tẻ. Khó trách Trung Nha Xa nói khiến cho người không muốn rời đi.
Mạnh Kỳ cũng đã ở trên Hãn Hải nhiều ngày, không phải cát sỏi mênh mông, thì là mã phỉ thô lỗ tàn nhẫn, lúc này đứng ở ngoài thành Ngư Hải, nhìn đến hồng trần thế tục, thậm chí có cảm giác trầm mê. Nếu nói lúc trước là địa ngục, thì nơi đây chính là Phật Quốc Tịnh thổ!
Lòng hắn trầm lại, dường như lại có thê ngộ ý với Đoạn Thanh Tịnh và Lạc Hồng Trần. Khó trách đệ tử các đại phái phải ra ngời du lịch, nếu không trải qua thế sự, không mở rộng kiến thức, không tôi luyện tâm tính, sau này khó có thể đạt Ngoại Cảnh. Đối với võ đạo và pháp lý sẽ có thiếu hụt rất lớn.
Trung Nha Xa ''biết rõ'' hai người Mạnh Kỳ là mới trốn khỏi bộ tộc, đến Hãn Hải làm một phen ''sự nghiệp'', liền nhảy xuống ngựa, giơ roi nói: ''Bạch Phách Chinh từ trước đến nay rất hâm mộ phong thái Trung Nguyên, kiến trúc của Ngư Hải có nhiều điểm giống với phía đông, nơi đây còn có danh xưng ''Tiểu Giang Đông''.''
Bạch Phách Chinh là chủ của Ngư Hải, cao thủ Cửu Khiếu đỉnh phong, giao du rộng, có quan hệ không tệ với mấy tên thủ lĩnh mã phỉ lớn. Nếu không với thực lực Cửu Khiếu của hắn, không thể giữ được Ngư Hải phồn hoa này. Không nói tới đám mã phỉ Ngoại Cảnh, chỉ riêng bọn Nguyên Mạnh Chi là đủ cho Bạch Phách Chinh vất vả rồi, hơn nữa còn có mấy vị nửa bước Ngoại Cảnh luôn mưu cầu chỗ cắm dùi, dã tâm bằng bừng.
Đối với kiến trúc trong thành, Mạnh Kỳ cũng thấy quen thuộc. Nhà cửa phòng ốc nơi này không bằng đất mà là tường gạch sơn trắng, mái ngói đen, lầu gỗ, có mấy phần phong cảnh Giang Đông.
Nhưng Thiếu Lâm ở Giang Bắc, Huyền Bi mang theo hai đệ tử một lòng hướng tây, nên Mạnh Kỳ cũng chưa qua Giang Đông bao giờ, tất cả là từ suy đoán mà ra.
Đương nhiên, dưới cái nhìn của Mạnh Kỳ, Ngư Hải đúng là nơi phồn hoa trong hoang mạc, nhưng quy mô không thể bằng các thành thị Trung Nguyên.
Đám người Nguyên Mạnh Chi đã mang Chân Tuệ vào thành, các đội mã phỉ khác cũng lũ lượt tiến vào. Nhưng số lượng mã phỉ quá nhiều, dễ khiến người ta chú ý, vì vậy phần lớn các đội ngũ đều đóng quân ở ốc đảo bên ngoài, chỉ cử thành phân tinh nhuệ vào thành.
Mà Trung Nha Xa không có nhiều băn khoăn như thế. Lúc trước hắn trúng kế của Vương Hoằng, rất nhiều mã phỉ trong đội đã chết, nên chỉ còn hơn hai mươi người. Gã suy nghĩ một lúc, liền quyết định kéo cả đội vào trong thành, để cho đám huynh đệ hảo hảo hưởng thụ, phát tiết lên người nữ nhân, đánh tan hoảng loạn sau thất bại, chấn chỉnh khí thế.


Ngựa qua cổng thành, mùi hương liệu, mùi mồ hôi, mùi thơm cơ thể thiếu nữ, tất cả trộn vào nhau khiến cho khí tức hồng trần càng thêm nồng đậm.
Mạnh Kỳ đi theo Trung Nha Xa, tĩnh tâm thể ngộ, ngu ngơ giống như tiểu tử nông thôn mới vào thành phố lớn.
''Ơ, đây không phải Trung đại đương gia sao? Như thế nào mà còn mỗi mấy huynh đệ thế hả?'' Một âm thanh trào phúng vang lên, khiến Mạnh Kỳ phục hồi tinh thần. Đưa mắt nhìn, chỉ thấy đối diện có mười mấy đại hán ngang tàng, hông đeo trảm mã đao, áo ngực phanh rộng, lộ ra đám lông đen rậm rạp.
Trung Nha Xa nghiến răng nghiến lợi nói: ''Còn không phải là nhờ Vương đại đương gia ban tặng.''
Mạnh Kỳ cười trầm một tiếng rồi lạnh lùng hỏi: ''Đại đương gia, hắn là Vương Hoằng?''
''Đúng thế.'' Trung Nha Xa chằm chằm nhìn đối phương, thuận miệng trả lời, nếu không có quy củ hạn chế của Ngư Hải, có lẽ hai bên đã lao vào chém giết.
Vừa dứt lời, gã liền nhìn thấy Mạnh Kỳ nhảy vọt ra, trường kiếm trên tay trái như linh xà xuất động, góc độ mau lẹ quái dị, đâm về hướng yết hầu Vương Hoằng.
Vương Hoằng căn bản là không ngờ được đối phương lại động thủ, suýt nữa thì phản ứng không kịp. Cũng may y là cao thủ Lục Khiếu, sống trong chiến đấu, cực kỳ quen thuộc với sát khí, liền nghiêng đầu né được kiếm của Mạnh Kỳ, tay rút trảm mã đao.
Tuy vậy cổ y vẫn bị kiếm khí cứa vào chút ít, máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Trung Nha Xa cũng giật nảy mình, gã biết rõ Tiểu Mạnh Mạnh huynh đệ cực kỳ ham muốn dương danh lập vạn, sẽ không nói quy củ, nhưng bốc đồng đến thế này thì cũng hơi quá a! Đối thủ là Lục Khiếu, nơi này là Ngư Hải đó nha!
Chỉ một chuyện này, đám mã phỉ xung quanh đã triệt để khắc ghi hình tượng Mạnh Kỳ trong lòng. Tên mã phỉ trẻ tuổi này tốt nhất là không nên trêu chọc, cái gì hắn cũng dám làm!
''Tiểu Mạnh huynh đệ, chậm đã!'' Trung Nha Xa quát to, giết chết Vương Hoằng là tâm nguyện trong lòng gã, nhưng lại không đáng để đắc tội với chủ Ngư Hải - Bạch Phách Chinh.

Mạnh Kỳ thu kiếm đứng nguyên tại chỗ, đám Vương Hoằng đối diện nhao nhao rút binh khí, tựa như ngay lập tức sẽ lao lên sống mái.
Vương Hoằng cũng không muốn đắc tội với chủ nhân Ngư Hải, cố gắng áp chế lửa giận, nhìn chòng chọc Trung Nha Xa: ''Trung đại đương gia, ngươi có ý gì?''
Trung Nha Xa nhìn thấy hắn gặp khó, trong lòng thoải mái, cười ha hả nói: ''Đây là Tiểu Mạnh huynh đệ mới nhập bọn, không biết quy củ, kính xin Vương đại đương gia thứ lỗi.''
Vừa mới nhập bọn? Đám người Vương Hoằng dường như cũng đoán được ''thân phận'' Mạnh Kỳ, nội tâm nhao nhao cảnh giác, đêm nay nghỉ ngơi phải muôn phần cẩn thận rồi. Loại người mới không nói quy củ này rất có thể sẽ ám sát lúc nửa đêm.
Trận xung đột nhỏ này kinh động đến tửu lâu bên cạnh. Nguyên Mạnh Chi trên lầu đang ăn uống liền quay đầu nhìn xuống phố, hai con mắt xanh biếc có chút suy tư.
''Đại ca, xảy ra chuyện gì?'' Một vị nam tử trẻ tuổi nắm chặt đơn đao, nghi ngờ hỏi. Ngũ quan của y sâu sắc, đầu quấn khăn trắng.
Nguyên Mạnh Chi không thèm để ý chút nào, cười nói: ''Một tiểu tử mới vào nghề dẫn tới xung đột, thật là không hiểu quy củ.''
Hắn luôn khiến cho người khác có cảm giác sự tình chỉ đơn giản nhỏ nhặt, trong giọng nói tràn đầy tự phụ.
''Đại ca lúc trước cũng thế này mà.'' Nam tử trẻ tuổi giãn lông mi, ha ha cười nói.
Nguyên Mạnh Chi lúc mới đầu cũng là loại mã phỉ như Mạnh Kỳ đóng giả, vì tài phú và nữ nhân mà rời khỏi bộ tộc trở thành mã phỉ, không chút cố kỵ, dần dần nổi danh mà thành mã phỉ đầu lĩnh. Trận chiến đầu tiên cũng là trong Ngư Hải này, hắn tập sát một vị Lục Khiếu đầu lĩnh, sau đó nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không để ý Bạch Phách Chinh sẽ đuổi giết. Đương nhiên người truy sát là có, nhưng đều bị hắn giết hết rồi.
Cứ như vậy, Nguyên Mạnh Chi tựa như một vì sao rơi, nhanh chóng trở thành mã phỉ nổi tiếng của Hãn Hải, lãnh đạo một đội ngũ vài trăm người.

Tuy hiện này hắn càng tự phụ, nhưng không còn bốc đồng như lúc trước, Tắc La Cư đã ''dạy dỗ'' quy củ cho hắn.
Nguyên Mạnh Chi nhìn bóng lưng Mạnh Kỳ, trong mắt tràn đầy biểu lộ ''bản thân năm đó'', rồi quay lại cười nói: ''Đô Mạt, ngươi hình như cũng như thế.''
Đô Mạt là Thất Khiếu cao thủ dưới tay hắn. Lần này đến Tà Lĩnh tặng người, không thể mang theo đội ngũ khổng lồ, cho nên hắn để sáu bảy vị cao thủ phụ tá tại Xa Lê, chỉ mang theo Đô Mạt và mười vị Khai Khiếu Kỳ đi theo, đây cũng là vì hắn tự phụ thực lực của bản thân.
''May mà gặp đại ca, không thì ta không biết đã chết ở góc nào rồi.'' Đô Mạt thành khẩn nói, người không nói quy củ sẽ sống rất khó khăn. Trừ phi có thực lực cường đại và có thế lực lớn hậu thuẫn.
Hắn dừng một chút, hỏi ngược lại: ''Đại ca, ngày mai chúng ta rời ngư hải?''
''Không, ở thêm mấy ngày đi.'' Nguyên Mạnh Chi bình tĩnh nói: ''Qua Ngư Hải là đến Tham Hãn, địa hình nơi đó phức tạp, rất dễ để người chạy trốn. Dù sao chuyện gì đến cũng sẽ đến, chúng ta đợi ở đây năm ngày, nếu không có ai tới, liền giết người ly khai, quay về Xa Lê ẩn núp.''
Hắn sở dĩ chọn tuyến Quan Việt - Ngư Hải - Tham Hãn là vì địa hình đơn giản, Qua Bích mênh mông, không có chỗ núp, nếu người bị cướp đi cũng có thể thong dong đuổi giết. Mà tới Tham Hãn thì lại là đi vào vùng hạp cốc hoang mạc, đá núi lởm chởm phức tạp, không chỉ khiến bản thân dễ bị mai phục, mà truy tung cũng rất khó khăn. Ngoài ra bên cạnh Tham Hãn cũng có một nơi hiểm địa, mình cũng không dám tùy tiện đi vào.
Nguyên Mạnh Chi cho dù tự phụ, nhưng cũng hiểu thực lực của mình kém An Quốc Tà nửa. Đối phương có thể giết An Quốc Tà, mặc kệ thế naog, cũng đều không thể khinh thương. Bản thân phải chuẩn bị thật tốt, nhất định phải một lần thành công.
Hơn nữa Khai Khiếu Kỳ không giống Ngoại Cảnh, vẫn thuộc về phạm trù nhân lực, chỉ cần phục kích thật tốt, xuất kỳ bất ý, là có thể gây được hiệu quả lớn. Ví dụ như khi đối phương xuyên qua hạp cốc, liền đẩy cự thạch ở hai bên xuống, vậy chính là hiểm cảnh rồi.
Nguyên Mạnh Chi luôn chuyên quyền độc đoán, Đô Mạt không dám ý kiến thêm, mỉm cười: ''Đại ca, chúng ta có nên mở một cơ hội cứu người cho đối phương không?''
Nguyên Mạnh Chi suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: ''Nếu đã đến Ngư Hải, chúng ta đương nhiên sẽ đến bái kiến Bạch thành chủ, mời huynh đệ bên ngoài tụ họp lại, vui cười một phen.''
Tình cảnh càng hỗn loạn, đối phương càng dễ xuất thủ. Ngoài ra cũng phải cho những kẻ bám theo mình chút cảnh cáo, tốt nhất cách xa mình một chút.
''Đúng đó đại ca.'' Đô Mạt đồng tình.
Nguyên Mạnh Chi nhẹ gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện: ''Tiểu hòa thượng kia vẫn ổn chứ?''


''Đúng vậy, tham ăn tham ngủ, một chút sợ hãi cũng không có, thậm chí ta còn lo 'hắn' không phải mồi nhử...'' Đô Mạt nhíu nhíu mày nói, ''Chỉ thỉnh thoảng có lúc ngẩn người, la hét muốn đi tìm sư phụ và sư huynh, ta mới là đã bắt đúng người.''
Nguyên Mạnh Chi trầm ngâm một chút nói: ''Không sao, bên Bá Mật truyền đến tinh tức hai vị kia vẫn đang giao thủ, triệt để vào sâu trong Hãn Hải rồi.''
...
Bởi vì người đông thế mạnh, Trung Nha Xa bao hết một cái sân viện, sau đó phân phát tiền cho các huynh đệ ra ngoài hưởng thụ.
Mạnh Kỳ thì thành thật ngồi ở trong phòng, tiêu hóa một chút hồng trần thể ngộ.
Đông..đông..đông.. Cố Trường Thanh gõ cửa phòng.
''Vào đi, sao mặt ngươi bối rối thế?'' Mạnh Kỳ cười ha hả trêu ghẹo nói.
Cố Trường Thanh bất đắc dĩ nói: ''Còn không phải là hai gã nữ phỉ kia quấn người chặt qua, ta có chút không chịu được.''
Nữ nhân trong mã phỉ không phải là không có, mà một khi đã ra ngoài cướp bóc, không phải ngươi sống thì ta chết, thế nên chuyện nam nữ rất cởi mở. Đương nhiên rồi, dù sao cũng là có thể chết bất cứ lúc nào, sao phải nhịn.
Trong đám Trung Nha Xa có ba nữ mã phỉ, Công Sa Nguyệt thì thuộc về đại đương gia, không ai có thể đụng. Hai nữ mã phỉ còn lại thì có chút cởi mờ, thường xuyên tâm tình chuyện nam nữ, mà các chị em gái vốn thích cái đẹp, hai tiểu bạch kiểm Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh đương nhiên là được yêu thích hơn đám đại hán thô lỗ.
''Còn không phải là định lực của ngươi không đủ sao?'' Mạnh Kỳ chế nhạo nói.
Cố Trường Thanh quay đầu nhìn ra bên ngoài, bộ dáng thề bảo vệ trinh tiết: ''Đến rồi đến rồi, ta đây trốn trước, ngươi tự lo bản thân đi.''
''Yên tâm, sơn nhân ắt có diệu kế.'' Mạnh Kỳ không thèm để ý nói.





back top