Tưởng Hoành Xuyên không yêu cầu quá đáng, nên một lúc sau, Xà vương cũng đồng ý: “Được.”
Lời thề nguyên thần là lời thể dựa trên nguyên thần linh hồn, mang tính ước thúc rất mạnh, các bí pháp phát triển nguyên thần có nhiều loại giúp cường giả có thể lướt qua lời thề hoặc chịu đựng được sự phản phệ, nhưng Xà vương chỉ là nửa bước ngoại cảnh, ngay cả thiên nhân giao cảm cũng còn chưa đạt tới, nên không có được thủ đoạn đó.
“Giờ đi tới đó đi.” Mạnh Kỳ giục Xà vương, không để lão có thời gian tiếp xúc thêm thủ hạ khác.
Xà vương không phản đối, đi trước dẫn đường, một đường đi không hề có vẻ gì là có ý tìm thủ hạ.
Ba người rời khỏi không lâu, tòa tiểu lâu sụp xuống.
Trong hồ nước bên dưới, chỉ còn lại những bộ xương trắng của những sát thủ.
Một lúc sau, ba người xuyên qua phố bắc, đến khu huấn luyện sát thủ, Mạnh Kỳ có thể cảm nhận được quanh đó chỗ nào cũng có sát thủ mai phục, đề phòng rất cẩn mật, nhưng những sát thủ này ẩn núp rất lộ liễu, nhìn là biết dân mới học.
Tuy nhiên, sự lộ liễu của họ lại giúp che giấu cực tốt những sát thủ thật sự.
Đông đông đông. Xà vương gõ cửa rất mạnh.
Sát thủ quanh đấy đều biết đó là lão đại nhà mình, nhưng không ai nhúc nhích, lỡ là người khác giả mạo thì sao?
Một lúc sau, cửa mở, một nam tử trung niên cung kính hỏi:
“Cần hỗ trợ gì chăng?”
Chuyện Lệ Hành Không đã lan ra khắp nơi, ai cũng biết hắn muốn trả thù Xà vương, dù thực lực không bằng, nhưng vẫn đủ sức gây nên chút rắc rối, nên người quản lý khu huấn luyện sát thủ tưởng Xà vương đêm khuya giá lâm tới là muốn bố trí nhổ tận gốc thế lực của Lệ Hành Không.
Chuyện xảy ra ở nơi ở Xà vương vì xảy ra quá nhanh, ba người tới cũng rất nhanh, nên ở đây chưa có tin tức.
“Đi vào rồi nói.” Xà vương vẫn uy nghiêm như bình thường.
Nam tử trung niên nghiêng người, dẫn đường đi vào, không hề bận tâm tới hai người đi sau lưng Xà Vương.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên đi theo, không nhìn quanh, mà nhìn chằm chằm vào Xà Vương, sợ lão ra hiệu ra dấu gì đó.
Người quản lý khu huấn luyện sát thủ quả thực là một sát thủ ưu tú, khí tức hoàn toàn nội liễm hết vào bên trong, nhìn không khác gì một người thường, nếu đi ra ngoài rất dễ bị người ta lướt qua, tuy nhiên, Mạnh Kỳ đã cảm nhận được người này thực lực chừng thất khiếu, nội thiên địa mới chỉ thành lập.
Dù kẻ có thực lực cao hơn hắn, hắn cũng có thể ám sát dễ dàng.
Hắn đứng im, chờ Xà vương phân phó.
“Vị công tử này có đứa cháu thất lạc bị đưa tới đây, ngươi dẫn hắn đi xem, không cần giấu diếm, mọi việc cứ làm theo lời hắn.” Xà vương nói.
Người quản lý không hỏi gì thêm, cúi người: “Dạ, Xà vương.”
Tưởng Hoành Xuyên ở lại canh chừng Xà vương, Mạnh Kỳ và người quản lý đi ra.
“Mấy ngày gần đây, người Xà vương hay tới gặp đang trốn ở đâu?” vừa ra khỏi cửa, Mạnh Kỳ liền hỏi thẳng.
Người quản lý sửng sốt, nhưng Xà vương đã ra lệnh, nên trả lời: “Ở trong mật đạo, lối vào chính là căn phòng vừa rồi.”
Hắn cũng còn chưa gặp mặt người đó, chẳng lẽ người đó chính là cháu của kiếm khách áo trắng này?
Quả nhiên có giấu một người trong mật đạo. Mạnh Kỳ xoay người quay trở lại phòng.
Bỗng Xà vương quát lên, giọng vang vang:
“Chạy mau!”
Lời còn chưa dứt, căn phòng kia đã lay mạnh, mái ngói rớt xuống mấy miếng, rơi xuống đất vỡ tan.
Một bóng người phá cửa sổ bay ra, trước khi Mạnh Kỳ kịp ra tay, đã bay vèo sang bên, bay qua tường, biến vào trong bóng tối, chính là Xà vương!
Người quản lý khu huấn luyện sát thủ ngẩn ra, sau đó xoay người bỏ chạy.
Tưởng Hoành Xuyên nhảy ra cửa sổ, thấy Xà vương đã biến mất, thì thở dài: “Không ngờ Xà vương nhanh nhẹn như vậy, đúng là không dè.”
“Có lẽ cái câu ‘Không cần giấu diếm, tất cả nghe theo lời hắn ’ chính là câu đánh tiếng cho thuộc hạ, thừa dịp chúng ta tách ra, lập tức đào tẩu, cũng nhắc nhở người ở trong mật đạo.” Mạnh Kỳ thở ra, lôi vật Đại Phi đưa cho, thả tín hiệu.
Một luồng sáng phóng lên trời cao, tỏa ánh sáng rực rỡ như pháo hoa.
Người ở trong mật đạo có lẽ rất cao cường, Mạnh Kỳ không định một mình xuống đó, chưa kể lỡ trong đó còn có cơ quan thì sao!
Gặp rừng chớ vào, mật đạo cũng thế.
Hai người trong phòng tìm một trận, xoay bình hoa đặt trong một ô tường.
Gạch phía sau bình phong rơi xuống, lộ ra một dãy bậc thang, bên trong tối om om.
Lại đợi một chút, Ngân Chương bộ đầu Dư Vọng Viễn đã tìm đến, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng, vừa hỏi vừa dũng cảm xông vào trong mật đạo.
Tưởng Hoành Xuyên châm đồ đánh lửa, cùng Mạnh Kỳ đi vào theo, vừa đi vừa kể lại sơ lược mọi việc, không quên nhìn xung quanh để đề phòng ám khí.
Đi hết bậc thang, mật đạo bắt đầu trở nên rộng mở, từng đợt hơi nước phà vào mũi, rất ẩm ướt.
“Lối này thông ra Cẩm thủy hà.” Dư Vọng Viễn có vẻ thất vọng nói.
Ba người chỉ còn hy vọng người trong này vì đào tẩu vội vàng, để lại manh mối gì đó.
Đi ra hai chỗ rõ ràng có cơ quan nguy hiểm, ba người nhìn thấy mấy gian phòng, chỉ có một gian là đóng cửa, mấy gian còn lại đều rộng mở, bên trong trống trơn, có giường đá bàn đá linh tinh.
Dư Vọng Viễn tvung tay, mở cửa gian phòng đóng kín duy nhất.
Ý, đám Mạnh Kỳ hết hồn, vì trong đó đóng đinh ngay ngắn những tấm da người!
Không có máu thịt, không có xương, chỉ có da mà thôi!
Chúng không giống như bị lột xuống, bởi vì không có chỗ cắt, không có dấu bị xé, giống như ‘người’ ở bên trong đột nhiên bị biến mất.
Mạnh Kỳ lạnh người, người trốn ở đây không phải Lang vương, mà là tu luyện “Thiên Ma công” lão Chung đầu!
Là lão ta!
“Là một ma đầu cực mạnh.” Dư Vọng Viễn nhìn tấm da, phán đoán.
Đều là nửa bước ngoại cảnh, nhưng chênh lệch giữa lão Chung đầu và Xà vương chênh lệch, e là còn lớn hơn cửu khiếu có Thiên Nhân Hợp Nhất và cửu khiếu bình thường!
“Là mấy người Bát Thủ Thiên Long và Vân Lĩnh tam ưng......” Tưởng Hoành Xuyên hơn cau mày.
“Cái gì?” Dư Vọng Viễn giật mình, Bát Thủ Thiên Long là đương đương nửa bước ngoại cảnh, so với Khâu Phi chỉ mạnh hơn chứ không kém, nhưng lại chết thảm trong tay ma đầu này!
Thì ra là bọn họ...... Hèn gì hiện trường không có vết máu...... Hèn gì sau này không cách gì tìm ra tung tích của họ..... Mạnh Kỳ khiếp sợ, thực lực lão Chung đầu tiến bộ nhanh như thế?
“Thiên Ma công” Không hổ là thần công Ma Đạo tiến triển thần tốc, chỉ cần có đủ cao thủ để “Hấp phệ”, đê giai sẽ tăng lên cực nhanh!
Tưởng Hoành Xuyên chỉ vào một tấm da người: “Bát Thủ Thiên Long, mi tâm có một nốt ruồi, ta đã từng giao thủ với hắn, không nhận sai được.”
“Xem ra phần cơ duyên kia đã rơi vào tay ma đầu này......” Hắn truyền âm nhập mật cho Mạnh Kỳ.
Dư Vọng Viễn khôi phục tâm cảnh, trầm ngâm: “Sự tình càng ngày càng khó giải quyết, bản quan phải thỉnh cầu nha môn châu thành phái người tương trợ.”
Tìm một hồi nhưng không phát hiện thêm manh mối nào khác, ba người rời khỏi mật đạo, để bộ đầu, bộ khoái vừa chạy tới giải quyết đám sát thủ và những thứ còn lại.
“Đêm nay động tĩnh quá lớn, Hàn tam nương tử hẳn là sẽ biết, bây giờ tốt nhất là án binh bất động.” Dư Vọng Viễn nhìn bầu trời đêm, thở ra một hơi.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên không ý kiến, cùng Dư Vọng Viễn rời khỏi phố bắc, trở về nhà mình.
Đi tìm Lang vương lại tìm ra lão Chung đầu, thật là trùng hợp a...... Mạnh Kỳ vừa đi vừa nghĩ thầm, đột nhiên, hắn chợt nghĩ ra một việc, vội xoay người chạy ngược trở về phố bắc.
Hắn rút kiếm chạy thẳng tới cổng lớn nhà của Hàn tam nương tử.
Đây là một tòa nhà treo đèn đỏ rất đẹp, kiến trúc đầy vẻ nữ tính.
“Tô công tử, mời.” Thị nữ nhìn thấy Mạnh Kỳ, không hề ngạc nhiên, mời hắn đi vào, cứ như chờ đợi đã lâu.
Mạnh Kỳ không nói gì, cũng không kinh ngạc, đi theo thị nữ xuyên qua sân nhà, đến phòng khách.
Bên trong ngồi hai người, một tươi mát thoát tục, ngực cong mông mẩy, làm người ta tha hồ mơ mộng, chính là một trong những người đứng đầu của phố bắc, Hàn tam nương tử, từ bề ngoài căn bản nhìn không ra.
Đối diện với cô ta là một công tử áo trắng đang đưa tay che miệng, không ngừng ho khan, sắc mặt tái nhợt, như bị bệnh nặng chưa lành, mặt như cười như không:
“Ngươi còn biết tới đây cơ đấy.”
Vương đại công tử!