Núi xanh phủ tuyết, đường đi tuyết tan thành lầy, không bao lâu Mạnh Kỳ đã tới Long Nham sơn, đây là nơi hai châu giao nhau, cường giả ngoại cảnh không nhiều, nếu đội ngũ thích khách đủ mạnh, rất có thể khiến hắn phải bỏ mạng.
Nên Mạnh Kỳ quyết định tăng tốc, chạy nhanh qua qua Long Nham sơn, tiến vào Tần Châu, nơi này cách Thiếu Lâm không xa, võ phong nồng đậm, có nhiều đệ tử tục gia của Thiếu Lâm xây dựng cuộc sống sự nghiệp ở đây, cường giả ngoại cảnh khá đông, Lục Phiến môn bố trí Ngân Chương thanh thụ cũng tương đối nhiều.
Mạnh Kỳ bước vào Long Nham sơn.
Đám Thôi Hạo nhìn Mạnh Kỳ vào núi, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn tiếp tục đi theo, nếu gặp phải thích khách hồng giai hoặc cao hơn, họ sẽ chỉ ngồi xem, chứ không dại xông vào, nhưng nếu gặp phải sát thủ kim giai, họ nhất định sẽ xông vào hành hiệp trượng nghĩa, chỉ cần giết một hai, là có thể nổi danh lập vạn.
Mạnh Kỳ đang đi, đột nhiên nghe sau lưng có người la to:
“Thiếu hiệp đi phía trước xin dừng bước!”
Mạnh Kỳ hoành đao hộ thân, quay đầu lại.
Người cầm đầu là một khách giang hồ khoác áo lông dày, ôm quyền nói: “Tà ma chín đạo mỗi người đều muốn tru chi, nếu thiếu hiệp không chê, đám người tại hạ xin được đi cùng với thiếu hiệp, cùng đối kháng với Bất Nhân lâu sát thủ.”
Mạnh Kỳ khoa đao một vòng, ý bảo họ đừng tới gần, mỉm cười hoàn lễ: “Các vị hảo hán, sát thủ rất giỏi ẩn nấp, thay đổi dung mạo, tại hạ xin một mình đi trước, không muốn có người ở ngay bên cạnh đâm vào mình, nếu các vị có tâm, xin đi theo phía sau, đợi tới khi sát thủ xuất hiện, thì bao vây diệt chúng.”
Những người giang hồ bị từ chối thì sầm mặt, nhưng Mạnh Kỳ thái độ kiên định, đành phải làm theo ý hắn.
Long Nham sơn nhìn thì yên tĩnh, nhưng trong rừng, trong tuyết, ai biết được có bao nhiêu cao thủ đang trốn trong đó.
Mạnh Kỳ đạp lên tuyết, tăng tốc với tốc độ cao nhất để vượt qua.
Trời sập tối, mây dày che khuất bóng trăng, cả rừng núi chìm vào bóng tối, thi thoảng lại có tiếng yêu thú từ sâu trong rừng gầm lên, vang vọng trong đêm tối yên tĩnh.
Mạnh Kỳ đã bôn ba mấy ngày, người đã thấm mệt, đành phải hơi giảm tốc, lấy nước và đồ khô ra ăn để bổ sung thể lực.
Hắn không nhóm lửa nấu nước, săn thú làm đồ ăn, một là vội, hai là sợ thích khách giỏi về bỏ độc, thần không biết quỷ không hay hạ độc thì toi.
Bên mé đường xuất hiện một miếu thờ sơn thần, để người đi qua có chỗ nghỉ ngơi tránh mưa, còn khá là chỉnh tề, bên trong có ánh lửa lấp lóe, mùi thực phẩm thơm bay ra, làm người ta thấy ấm cả người, muốn vào nghỉ ngơi.
Không biết là ai...... Mạnh Kỳ định lướt qua miếu, tiếp tục lên đường.
“Vị công tử này, trời đông lạnh giá, đi vội như vậy không tốt đâu, sao không vào đây nghỉ ngơi một lát?” trong miếu vọng ra một giọng nữ nhân.
Giọng nói rất dịu dàng dễ nghe, cộng với mùi thơm của đồ ăn, mùi thơm của son phấn, tạo thành một cái mùi vô cùng dụ dỗ.
Xung quanh nơi này là vách núi, cây cối rậm rạp, khiến nó trở thành một nơi tránh gió thiên nhiên, gió lại thổi quá nhẹ, không làm tan được mùi.
Không đúng, Mạnh Kỳ cảnh giác, phát hiện chân khí vận chuyển hơi bị gián đoạn!
Hắn lấy thuốc giải độc ra, giả vờ che mũi, ngậm vào trong miệng, dược lực tản ra, khôi phục bình thường.
Đột nhiên, một tiếng nổ vang, khiến cả sơn đạo hơi rung chuyển, khói đặc tràn ngập, không biết đã dùng tới không biết bao nhiêu là thuốc nổ!
Một tia lửa từ trong miếu sơn thần bay ra, phóng lên trời, nở tung ra rực rỡ!
“‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh, nghe danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thì ra cũng chỉ thường thôi.” Chỗ rẽ phía trước vang lên tiếng người, đang nhanh chóng tới gần.
Là một nam tử dáng người trung bình, đầu trọc lóc, lông mày dày rậm, mắt sâu thẳm, mũi tẹt, môi dày.
Y chừng hơn ba mươi tuổi, mặc bào dài màu đỏ thẫm gần đen, tay cầm một thanh trường đao đỏ rực như máu.
Mạnh Kỳ bình thản: “Liệt Diễm Nhân Ma? Không ngờ ngươi cũng dính vào việc này, không sợ bị người ta vây công, bắt vào Lục Phiến môn lĩnh thưởng à?”
Nam tử này có nhân dạng đặc biệt, Mạnh Kỳ liếc mắt đã nhận ra, y là một trong mười chín nhân ma của Diệt Thiên môn, Liệt Diễm Nhân Ma, thực lực đứng trong năm hạng đầu của Nhân Ma!
Hắn tu hành “Liệt Diễm ma đao”, tiến triển không nhanh nhưng trụ cột cực kì vững chắc, trước ba mươi lăm tuổi không hề có tên trên Nhân bảng, nhưng hôm nay mới chỉ bốn mươi đã tiếp cận Thiên Nhân giao cảm, được Lục Phiến môn đánh giá là có thực lực đứng trong mười hạng đầu Nhân bảng.
“Ta ở Diệt Thiên môn sướng thấy mồ, tội gì phải gia nhập Bất Nhân lâu? Nhưng mà nhận tiền người ta, phải trừ khúc mắc cho người ta, hôm nay p hải lấy tính mạng của ngươi!” Liệt Diễm Nhân Ma ha ha cười, cũng không vội vã ra tay, giống đang chờ đợi cái gì, “Còn đám quần hùng đó hả? La giáo ‘Thanh tán nhân’ đã chôn rất nhiều Lôi Chấn tử nổ đứt sơn đạo rồi, e là bọn chúng không kịp tới nghe lời lâm chung của ngươi đâu.”
Y nói rất tàn nhẫn, khí thế mạnh mẽ, ngay từ đầu đã tiến hành tinh thần giao phong.
La giáo “Thanh tán nhân”, Mạnh Kỳ cả kinh, không chỉ Diệt Thiên môn dính líu, La giáo cũng có người đến đây?
Từ chỗ rẽ xuất hiện một người mặc áo xanh, bước chân rất nhẹ, như lướt trên mặt đất, gương mặt tái nhợt, như bị trúng nội thương.
“Ma ảnh hàn chưởng? Ngươi là La giáo tán nhân!”
Người tới có ngoại hiệu “Ma ảnh hàn chưởng”, là tà nhân tả đạo có tiếng, bảy tám năm trước đã đánh vỡ sinh tử huyền quan, trở thành nửa bước ngoại cảnh, nhưng y tu luyện ma công, từng bị tẩu hỏa nhập ma một lần, miễn cưỡng mới giữ được tính mạng, nhưng thực lực bị giảm mạnh, bị ẩn lại nội thương không thể nào chữa khỏi. Mỗi khi xuất chưởng đả thương người, cũng chính là tự mình hại mình một lần, cho nên mấy năm nay y mai danh ẩn tích, rất hiếm khi ra tay, không ngờ lần này lại trở thành La giáo “Thanh tán nhân”, hay là trước giờ y vẫn là người của La giáo?
“Cái chết của ngươi giúp ta chữa khỏi nội thương, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”giọng nói Thanh tán nhân mơ hồ vọng tới.
Y nổi tiếng nhờ khinh công, vẫn luôn đi theo Mạnh Kỳ, mà hắn không biết!
Nếu chỉ có một mình “Liệt Diễm Nhân Ma” thì còn dễ, giờ có thêm “Thanh tán nhân”, cộng với một nữ nhân hạ độc trong miếu, khiến Mạnh Kỳ bất chợt nhớ tới hồi trước một mình Tưởng Hoành Xuyên phải đấu với Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và mình.
“Tô công tử, ngươi không chủ động ra tay, là muốn đợi ngoại cảnh ở quanh Long Nham tới giúp phải không?” nữ tử trong miếu đi ra, váy dài màu hồng sen bay phấp phới, mặt mũi thanh lệ, nụ cười rực rỡ, ở khóe miệng có một cái nốt ruồi.
Tay trái ả cầm một cây ngọc tiêu, ánh xanh lấp loáng, rất hút mắt.
“‘Lạc hồn tiêu’ Lâm Bích Ngọc?” Mạnh Kỳ từ nốt ruồi khóe miệng và ngọc tiêu, nhận ra thân phận của ả.
Ả cũng là cao thủ tả đạo, giỏi về âm công và hạ độc, nhìn dáng dấp chỉ chừng hai mươi, nhưng thực chất đã hơn bốn mươi, tu vi cửu khiếu, tuy không bằng Liệt Diễm Nhân Ma và Thanh Tán Nhân, nhưng có thể công kích và khống chế từ xa, rất làm người ta đau đầu!
Đội hình này mạnh hơn hẳn so với sát cục lần trước, không thua kém lúc Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư vây sát Tưởng Hoành Xuyên.
“Ngươi không nên phá hủy kế hoạch của mấy người Văn Khúc Tinh Quân, giết Hỏa Đức Tinh Quân, chuyện lần này, đương nhiên cũng là do có người ở giữa giật dây bắc cầu.” Lâm Bích Ngọc mỉm cười, “Long Nham thành hiện giờ đang hỗn loạn, một thích khách hoàng giai, hai thích khách hồng giai tuy không chống nổi các ngoại cảnh quanh đây, nhưng mà có thể giữ chân họ một thời gian, không thể tới cứu ngươi.”
Ồ, có cả thích khách hoàng gia, mạnh hơn sát thủ hắc ảnh kia nữa, tăng nhân sau màn quả thực là ghê gớm!
Tổ chức “Thần thoại” này không ngờ vẫn còn muốn báo thù, nhưng chúng lấy được hành tung của hắn từ đâu? Trong danh sách trả thù của chúng, thứ hạng của hắn chắc chắn không cao, không có khả năng khiến các cao thủ tuyệt đỉnh và thành viên chính thức của tổ chức này chú ý.
Hay tăng nhân sau màn có quan hệ gì đó với “Thần thoại”?
Vậy thì dễ giải thích hơn......
“Thì ra là tạm thời không có người tới đây kịp.” Mạnh Kỳ phì cười, “Ta đang chờ, các ngươi cũng đang chờ phải không, là chờ ta phát độc hả, hay đang chờ một cao thủ nữa tới hỗ trợ?”
Lâm Bích Ngọc khẽ cười: “Thì ra ngươi có đan dược giải độc.”
“Liệt Diễm Nhân Ma” thản nhiên: “Ừ, đang chờ một thích khách hồng giai đang trên đường chạy tới, ngươi trốn không thoát.”
Mạnh Kỳ điềm tĩnh:
“Chịu thôi, trước khi hắn tới, giết hết các ngươi là được rồi!”
Hắn tiến lên một bước, khí thế dâng cao, như đao ra khỏi vỏ, cao giọng:
“Nếu muốn giết ta, các ngươi ít nhất sẽ phải có một người chôn cùng, ai tới trước?”
Ba người này tới từ ba thế lực khác nhau, vốn không tin tưởng lẫn nhau, không giống hắn với Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư có thể phối hợp ăn ý với nhau, ba người họ nãy giờ chần chừ, chờ thích khách hồng giai tới chính là vì điều này, đây chính là sơ hở của họ, nắm chắc được nó, lợi dụng tốt nó, chưa hẳn mình không có phần thắng!