Dịch giả: Hàm
Bùi Thủy, dòng sông huyết mạch của kinh thành, nước chảy cuồn cuộn, cánh buồm trùng điệp hết sức náo nhiệt.
Đoàn người Mạnh Kỳ đang đứng bên bờ Bùi Thủy ngắm nhìn cửa hàng cùng nhà dân nối nhau san sát bên kia bờ cùng cửa thành phía xa.
“Chín năm không thấy, kinh thành vẫn phồn hoa như chỉ mới hôm qua.” Lục Quan thở dài cảm khái.
“Nếu Tây Lỗ xuôi nam thì e cảnh phồn thịnh này không còn nữa, kính xin Lục soái vì muôn dân trăm họ mà giữ gìn thân thể.” - Hổ đạo nhân thành khẩn nói.
Lão lại nhìn Mạnh Kỳ cảm thán:
“Mạnh tiểu hữu, dù không biết xuất thân lai lịch của các vị nhưng chuyện lần này thành công hoàn toàn nhờ ngươi và Nguyễn cô nương tương trợ. Người trong thiên hạ đều sợ hãi quyền lực của kẻ gian, sợ cao thủ dưới tay hắn, chỉ có các vị vì chữ nghĩa mà dám đương đầu, bần đạo dù không thể thay mặt toàn bộ dân chúng trong thiên hạ nhưng có thể thay mặt chính bản thân cảm tạ các vị.”
Lục Quan cũng gật nhẹ đầu:
“Anh hùng xuất thiếu niên, ân đức của hai vị tiểu hữu Lục mỗ suốt đời khắc trong tâm khảm, hy vọng ngày sau có cơ hội báo đáp.”
“Chúng tôi vì đại nghĩa chung chứ không vì ân oán riêng, Lục soái nếu có thể đánh lui quân Tây Lỗ chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chúng tôi.” Mạnh Kỳ vẫn giữ bộ dáng kiếm khách lạnh lùng.
Lục Quan trịnh trọng gật đầu:
“Đánh đuổi Tây Lỗ, chấm dứt mối họa này vĩnh viễn chính là chí hướng của cả đời Lục mỗ.”
Kinh thành ngay trong tầm mắt khiến sự hào hùng của ông ta tạm lắng xuống, sau khi lên thuyền liền giữ im lặng không nói gì, chỉ chăm chú ngắm nhìn nước sông cuộn chảy và dòng người bên bờ sông.
“Việt Tây và kinh thành quả nhiên không khác gì thiên đường và vực sâu.” Lục Trung Tề bắt đầu thả lỏng bản thân. Vượt qua sông Bùi Thủy sang bờ bên kia là gặp dịch trạm, chỉ cần đưa thánh chỉ ra coi như mọi nguy hiểm liền chấm dứt.
Vậy nên hắn bắt đầu có tâm tư thưởng thức cảnh vật hai bên bờ sông và sự phồn hoa của kinh thành.
Hổ đạo nhân cười khà khà:
“Bần đạo thì không có cảm xúc gì với cảnh vật, chỉ đang nhớ mong rượu trạng nguyên hồng trên Đức Thắng Lâu, mới nghĩ đến thôi mà con sâu rượu đã cồn cào trong bụng rồi.”
Suốt đường đi do sợ hỏng việc nên lão không dám động vào giọt rượu nào.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, kinh thành đúng là lớn và phồn hoa hơn Tuyên Võ nhưng khách giang hồ mang đao kiếm lại ít đi, hai bên bờ sông hầu hết là sĩ tử cùng đám tiểu thư chậm rãi dạo bước bóng dương liễu.
Một chiếc lâu thuyền xuôi dòng chạy ngang qua con đò năm người ngồi, bóng thuyền phủ xuống khiến trời như tối hẳn đi.
Bỗng một bóng người từ lâu thuyền phóng tới, thân pháp cực nhanh, còn lưu mấy tàn ảnh trong không khí.
Hai tay áo hắn xòe ra bay trong gió như diều hâu vồ thỏ, kết hợp với nước sông cuồn cuộn, lâu thuyền xuôi dòng và bóng đen lâu thuyền tạo thành một chỉnh thể hoàn mỹ, bất kể góc độ hay tư thế đều hòa hợp khác thường, tạo nên khí thế như mang theo cả đất trời trong một chưởng đánh tới khiến Mạnh Kỳ có cảm giác như bị lâu thuyền, nước sông và bóng đen bài xích, trời đất to lớn mà không có chỗ dung thân.
Đây là điều rất khó diễn tả rõ ràng bằng cảm giác, Mạnh Kỳ dường như đang đơn độc khiêu chiến với cả đất trời, khí thế suy yếu khó lòng xoay sở, ngỡ như chỉ hơi động đậy cũng phải tốn sức lực toàn thân.
Khí thế giao phong, tâm linh tranh đấu, giờ đây Mạnh Kỳ càng thêm hiểu sâu hơn về tám chữ này, không chỉ là kĩ xảo tấn công tâm lý, điều khiển bầu không khí và kiến tạo khí thế mà còn là cảm ngộ với vạn vật trong trời đất, đạo lý của thiên nhiên.
Đây có lẽ là con đường phải qua nếu muốn trở thành cao thủ ngoại cảnh... Mạnh Kỳ bỗng ngộ ra.
Kẻ tấn công nhấn một chưởng xuống, tựa như không hề dùng lực, hư hư thực thực, bóng chưởng càng gần càng lớn khiến người ta khó chịu cực điểm.
Keng!
Mạnh Kỳ rút Băng Khuyết Kiếm khỏi vỏ chủ động tấn công, nếu tiếp tục lui lại thì dưới áp lực của khí thế này sẽ hoàn toàn rơi xuống hạ phong, khó lòng vãn hồi cục diện.
Trường kiếm chỉ xéo, mũi kiếm run run bất định bao trùm tất cả sơ hở của kẻ tấn công.
Kiếm quang vừa ánh lên, kẻ tấn công hơi chững lại trên không một nhịp, chưởng pháp biến hóa, sơ hở cũng lập tức biến mất trở thành cạm bẫy nhử kiếm Mạnh Kỳ chui vào lưới.
Mạnh Kỳ rung cổ tay, trường kiếm chếch lên nhằm vào cổ họng kẻ tấn công.
Trường kiếm vừa biến đối phương lại tiếp tục chủ động chiếm tiên cơ, song chưởng đan nhau một nóng một lạnh xoay tròn đánh tới, đẩy lệch trường kiếm ra.
Bất Tử Ấn Pháp!
Mạnh Kỳ lập tức nhận ra thân phận đối phương, đồng thời hiểu được tại sao hai chiêu Độc Cô Cửu Kiếm liên tục của mình đều vô tác dụng.
Bất Tử Ấn Pháp sở trường dùng chân khí và tinh thần thăm dò kẻ địch, kiếm pháp của mình còn chưa sử dụng ra thì đối phương đã dựa trên dấu hiệu phản ứng cơ bắp để biết trước và chủ động thiết lập cạm bẫy.
Mạnh Kỳ thở sâu, trường kiếm vòng qua kéo lại tà tà chém ra, biến hóa liên tục không ngừng nghỉ.
Bộp một tiếng, trường kiếm Mạnh Kỳ chạm vào chưởng đối phương, chưởng vốn dương cương mãnh liệt liền biến thành âm nhu mềm mại tựa hồ muốn kéo Mạnh Kỳ lại gần khiến hắn khó chịu muốn hộc máu.
Nhưng Mạnh Kỳ đã dự đoán từ trước giống như hắn đã đạt đến cấp độ mới trong Độc Cô Cửu Kiếm, liệu trước tiên cơ, trường kiếm thuận thế xoay theo, lợi dụng thời điểm chuyển giao dương hết âm sinh trong chưởng pháp của đối phương, hắn gọt ngang một nhát tựa hồ muốn chém vào không khí.
Nhưng trường kiếm vừa biến, song chưởng đối phương cũng biến, nó nhẹ nhàng đặt đúng một vị trí khiến kiếm của Mạnh Kỳ như tự đưa tới cửa.
Dù Mạnh Kỳ đã tính sẵn biến hóa tiếp theo của kiếm thế nhưng dưới tình huống này cũng không kịp đối phó.
Hữu chưởng của kẻ tấn công bỗng dựng lên, từng vòng khí bắn ra chụp xuống mũi kiếm Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cảm thấy chiêu này tuy có vẻ trống rỗng vô lực nhưng ý cảnh đối phương lại như hóa thành thực chất đẩy cong trường kiếm.
Phá Khí thức trong Độc Cô Cửu Kiếm của hắn còn chưa kịp nhập môn!
Nãy giờ Mạnh Kỳ sử kiếm tay phải, giờ đây hắn xòe tay trái rút ra một thanh trường đao đen kịt, trái ngược với tư thế ra chiêu bình đạm không khói lửa, đao ý mang theo ý cảnh hồng trần cuồn cuộn bổ tới.
Ánh đao lóe lên, tia chớp lập lòe rọi sáng bóng lâu thuyền, khí thế đất trời hài hòa của kẻ tấn công lập tức bị phá vỡ.
Phá núi mở đường, lấp biển thành nương dâu mới là đạo lý sinh tồn của thế gian, mới là nguyên lý tồn tại của con người.
Đối phương hơi sững người, vòng khí đang khống chế mũi kiếm sụp đổ, đôi mắt hắn đỏ lên tựa hồ nhớ lại hoàng đồ bá nghiệp của bản thân, nghĩ tới giấc mơ xưng hùng Ma môn.
Ánh đao chạm người hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, thân thể xoay tròn trên không trung một cách vượt ngoài năng lực con người, lực chém của đao vào cơ thể như trâu đất xuống biển không còn vết tích.
Hắn nhấn chưởng lên mũi đao, thân hình bay ngược trở lại.
Lâu thuyền lướt qua con đò, bóng thuyền biến mất, ánh mặt trời lại hiện ra tươi đẹp rực rỡ, trận chiến nghẹt thở dường như chỉ là một giấc mộng.
Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía lâu thuyền, thấy cạnh lan can có một thư sinh tuổi trung niên áo dài tay rộng đang đứng chắp tay đánh giá mình, ánh mắt hai người chạm nhau tóe lửa.
Tà quân Quan Ứng... Mạnh Kỳ tra đao kiếm vào vỏ, vẻ mặt lạnh lùng.
Kinh Thần Kiếm Tiểu Mạnh... Hai bên tóc mai Quan Ứng đều bạc trắng, khóe miệng nở nụ cười vô cùng nho nhã.
Hai thuyền càng lúc càng xa, Mạnh Kỳ bỗng ngâm:
“Cười vui nói chuyện cơ đồ, không bằng uống cạn một hồ men cay.”
Quan Ứng hơi biến sắc, chắp tay nhìn nước sông phía xa, bóng dáng dần biết mất trong rừng buồm trùng điệp.
“Không bằng uống cạn một hồ men cay, hay, hay lắm. Bần đạo thích câu này!” Hồ đạo nhân cười vang, không ngờ Mạnh Kỳ còn có sở thích tao nhã này.
Vừa rồi Mạnh Kỳ cùng Tà quân chỉ giao thủ trong tích tắc, trừ Nguyễn Ngọc Thư thì không ai phát hiện ra, họ tưởng rằng cảnh tượng phồn hoa của kinh đô khiến một người lạnh lùng như Tiểu Mạnh cũng phải nhất thời nổi hứng thi ca.
Mạnh Kỳ cười cười đưa tay phải lên che miệng, hắn ho khẽ rồi liếc bàn tay, phía trong đỏ sậm.
Lúc nãy dưới áp lực của Bất Tử Ấn Pháp, chân khí của hắn bị kích thích nên dính nội thương, tất nhiên nhờ Kim Chung Tráo đã cải tạo kinh mạch nội tạng mạnh mẽ hơn nhiều nên thương thế này không ảnh hưởng gì, nếu đổi thành người khác e là phải mất một thời gian mới khôi phục.
Nhưng tình cảnh Tà quân cũng không tốt đẹp hơn.
Mạnh Kỳ rút Tà Kiếp, mũi đao còn vương một vết máu mỏng manh hơi cháy đen.
Một đao đổi một chưởng, coi như hòa nhau. Hào khí của Mạnh Kỳ bốc lên, được Bất Tử Ấn Pháp dẫn dắt, hắn lại hiểu thêm được một chút về Thiên Đao.
Hài hòa với đất trời tự nhiên sẽ cảm thụ được đạo lý tương ứng, Bất Tử Ấn Pháp nhờ sự tương hỗ giữa chân khí và tinh thần mà có đôi chút thần dị khi kết hợp với hoàn cảnh bên ngoài, chỉ khi nào tổ khiếu ở mi tâm đạt tiểu thành, tâm linh tăng tiến, nguyên thần vững mạnh mới có thể cảm ứng trời đất, đạt tới cảnh giới nhập vi.
Dọc đường đi, nghe mấy người này trò chuyện Mạnh Kỳ đã hiểu sơ sơ về phân chia cảnh giới ở đây, gồm phổ thông, cao thủ nội gia, địa giới, thiên giới, nhập vi, ngộ đạo.
Mình có thể dùng Huyễn Hình Đại Pháp cảm nhận tinh hoa trợ giúp việc tu luyện Thiên Đao.
Dường như cảm ứng được sự hào hùng trong nội tâm Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư khẽ vuốt đàn cổ, tiếng đàn mạnh mẽ vang lên, cảnh giới sâu xa.
Đò cập bến, năm người đặt chân lên bờ, tiến về dịch trạm.
Dưới sự bố trí của quan lại dịch trạm, rất nhanh liền có thiết kỵ hộ tống Lục Quan và bọn Mạnh Kỳ vào kinh.
Không lâu sau đoàn người đã tới ngoài thành, Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn cửa thành cao lớn, lòng thầm nghĩ: Ma hậu, Quốc sư, Tà quân, Quỷ vương... Ta đến rồi!
“Hộ tống Lục Quan tới kinh thành thành công, nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, mỗi người nhận được hai trăm thiện công. Dàn xếp xong hãy tới Tiêu Tương Lâu tụ họp với nhóm La Thắng Y, mở ra nhiệm vụ chính tuyến thứ hai.”
Giọng nói hùng vĩ uy nghiêm của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên trong lòng Nguyễn Ngọc Thư và Mạnh Kỳ.
...
Trong một phủ đệ tao nhã, một lão già vẻ ngoài rất đẹp đang ngạc nhiên nhìn người trước mặt:
“Lục Quan còn sống vào kinh à?”
“Xin tướng gia thứ tội, thuộc hạ thật không ngờ bên người Lục Quan còn có cao thủ không dưới Quỷ vương.” Người trước mặt lão chảy mồ hôi đầy trán.
“Là cao thủ nào? Chẳng phải Tà quân cũng xuất thủ sao?” Lão già đã lấy lại bình tĩnh.
Người bẩm báo lắc đầu:
“Tà quân không biết ở đâu. Vị cao thủ kia còn rất trẻ, được gọi là Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh.”
“Tiểu Mạnh...” Lão già nhắc lại cái tên này.
Trong một ngôi viện nhỏ tràn ngập hương hoa, một cô gái che mặt dáng người yểu điệu đột nhiên đứng bật dậy:
“Lục Quan không chết?”
“Đúng, nghe đồn Tà quân cũng tự ra tay nhưng Lục Quan vẫn còn sống vì bên cạnh hắn có cao thủ rất mạnh, nghe nói là Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh.” Cô gái đang báo cáo khi nhắc đến Tà quân có vẻ vừa sợ hãi vừa khinh thường.
“Hừ, chẳng phải luôn tự xưng Bất Tử Ấn Pháp đệ nhất thiên hạ hay sao... Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh rốt cục là ai?” Cô gái che mặt đi đi lại lại.
Trong Quan Tinh Lâu, một lão già tóc bạc ngước nhìn tinh bàn trước mặt, nhíu mày nói với đệ tử:
“Rõ ràng Lục Quan phải chết, tại sao có sao băng xẹt qua cải biến vận mệnh?”
“Đệ tử không biết.” Đệ tử của lão cũng hoàn toàn không hiểu.
Lão già tóc bạc tự nhủ:
“Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh...”