Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 3 - Chương 255: Gặp chuyện bất bình



Dịch giả: Tiểu Băng
“Chuyện gì? Ngu huynh có thể giúp được à?” Vương Tái khó hiểu.
Mạnh Kỳ cười: “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, chỉ là dạo này có đọc một ít sách cổ, thấy có nhiều cái tên lạ hoắc, muốn tìm hiểu nó là cái gì, Vương huynh cũng biết ta là tán tu, mấy khi lấy được nợ nhân tình của Mễ gia Bạch gia, sao lại không dùng bỏ phí?”
“Không biết tên gì vậy?” Vương Tái thức thời không hỏi Mạnh Kỳ vì sao lại đi xem sách cổ, nói chung, những cái tên thời thượng cổ thường gắn liền với di tích hoặc bí tàng gì đó, nếu tò mò hỏi kĩ quá sẽ dễ làm hỏng mối quan hệ, nếu người ta muốn nói tự nhiên sẽ nói.
“Ngũ Chỉ sơn, Vô Ưu cốc, Tinh Hồi hồ......” Mạnh Kỳ nói ra một loạt địa danh, nhét Vô Ưu cốc chen vào trong đó, để Vương Tái không nhìn ra mục đích thật của hắn.
Những địa danh này, hắn không phải là bịa bậy ra cho nó, để tìm mối liên hệ giữa Chân Võ chi mê và Vô Ưu cốc, hắn quả thật có lật xem sách cổ tương quan, ghi nhớ mấy cái tên địa danh này, song những sách hắn đọc được đều chỉ là sách bình thường, không tìm ra được manh mối gì về Vô Ưu cốc.
“Ngũ Chỉ sơn...... Chưa từng nghe qua...... Vô Ưu cốc, hình như là Thượng Cổ bí địa, cụ thể ở đâu, thì không ai biết...... Tinh Hồi hồ thì ở gần Lô Long Bắc Chu, hiện giờ có tên là Ánh Nguyệt đàm......” Vương Tái vừa nghĩ vừa đáp.
Vô Ưu cốc thực sự nằm trong chủ thế giới...... Mạnh Kỳ chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ lại lấy được tin tức ngoài ý muốn.
Hắn tin Vương Tái tu luyện “Hạo nhiên chính khí” sẽ không dối, nhiều lắm là ngại tộc quy, không nói rõ ràng mà thôi.
Vương Tái xin lỗi: “Ngu huynh không hứng thú với chuyện thời thượng cổ, ngẫu nhiên đọc được mấy quyển mà thôi, hay là hỏi Tử Kính đi.”
Mễ Tử Kính đang sai tộc nhân và hộ vệ phân ra thẩm vấn những nữ tử trong đội múa kiếm, thấy Mạnh Kỳ đã đi rồi quay lại, thì ngạc nhiên: “Tô thiếu hiệp, có manh mối gì chăng?”
Mạnh Kỳ cười đến là sáng lạn: “Mễ công tử, có phải chuyện Thất Cô, Bạch gia và Mễ gia nợ ta một cái nhân tình đúng không?”
“A?” Mễ Tử Kính há hốc mồm, nói như vậy để khách khí thôi, lại trơ miệng ra đòi như thế, không khỏi da mặt dày quá mức?
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Mễ công tử, con người ta thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, muốn gì sẽ nói thẳng ra ngay, không có giả mù sa mưa, giả vờ khiêm tốn.”


Mễ Tử Kính nghe mà toát mồ hôi lạnh, “Cuồng Đao” Tô Mạnh quả nhiên không làm chuyện tầm thường: “Không biết Tô thiếu hiệp muốn báo đáp như thế nào?”
Mạnh Kỳ lặp lại những lời vừa rồi đã nói với Vương Tái, Mễ Tử Kính thở phào, chuyện này mình xử lý được, dẫn Mạnh Kỳ đi “Thế học lâu”.
Mạnh Kỳ đứng ngoài chờ, Mễ Tử Kính vào trong hỏi trưởng lão quản lý lâu, sau đó quay ra trả lời cho hắn, chi tiết hơn Vương Tái rất nhiều, có những địa danh Vương Tái không biết nay cũng có đáp án, nhưng vẫn thiếu một phần không có thông tin, trong đó có cả Vô Ưu cốc.
“Còn có chỗ nào khác có thể tra những địa danh này hay không?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Mễ Tử Kính thấy tư liệu không trọn vẹn, cũng cảm thấy băn khoăn: “Bạch gia truyền thừa xa xưa, có nhiều sách cổ hơn nhà ta rất nhiều, nhưng quy củ rất nghiêm, không thể tùy tiện vào được, để tại hạ hỏi thăm giúp ngươi, hai ngày nữa sẽ trả lời kết quả.”
Mạnh Kỳ “Trầm ngâm” một chút, vẻ khẩn cầu: “Mễ công tử, cảm ơn ý tốt của ngươi. Không biết ngươi có quan hệ gì với Dĩnh thành Lục Phiến môn không, nghe nói ở chỗ đó cũng có rất nhiều sách cổ?”
Lục Phiến môn không phải chỉ do hoàng thất quản lý, mà cũng bị các thế gia chen vào cắm người, những người của các thế gia vào nắm quyền lực trong đó không phải ít, Mễ thị còn là ngoại thích, có quan hệ với hoàng thất, kết giao với Dĩnh thành Lục Phiến môn càng không có vấn đề.
Mễ Tử Kính nghĩ nghĩ: “Quận nha Tiền ngân chương và Thư thanh thụ đều nể mặt nhà chúng ta, nếu Tô thiếu hiệp muốn tới mượn sách cổ đọc, tại hạ sẽ dẫn ngươi qua.”
Vương Tái còn có chuyện khác, nên không đi theo, Mạnh Kỳ và Mễ Tử Kính lập tức đi tới Lục Phiến môn.
Sắp tới hoàng hôn, người đang trực chính là Thư Trường Tiếu Thư thanh thụ Mễ Tử Kính đã nói tới, nghe xong yêu cầu, thấy không phải chuyện gì to tát, lấy bút viết ngay, cho phép Mạnh Kỳ vào trong phòng sách, Mễ Tử Kính vì chuyện thích khách, cáo từ quay về trước.
Trong phòng toàn mùi giấy và mùi mốc, Mạnh Kỳ thở phào, hắn không dám chắc có người của Thần thoại theo dõi mình hay không, nên không dám tùy tiện tới điểm liên lạc bí mật để trình mật báo, đành phải dùng chuyện này, nhờ Mễ gia đưa mình quang minh chính đại đi tới.
Có ngoại cảnh Ngân Chương trấn áp, hắn không còn phải lo bị nhìn trộm.
Hắn lấy giấy bút, bắt đầu viết mật báo, thuật lại chuyện “Thần thoại” ghi hận chuyện biệt phủ Đông Dương, muốn trả thù mình, sau khi suy nghĩ, viết tiếp tin tức về “Lang vương”, để Lục Phiến môn xử lý.

Viết xong, đóng dấu vào, gấp lại, nhét vào trong đai lưng.
Làm xong, mới bắt đầu đi xem sách cổ.
Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, Mạnh Kỳ vẫn chưa tìm ra thông tin gì về Vô Ưu cốc, chỉ có thể chắc chắn là nó có trong chủ thế giới, đã tồn tại từ thời thượng cổ.
Rời phòng sách, hắn tới phòng trực cảm ơn và từ biệt Thư Trường Tiếu.
Tiễn Mạnh Kỳ đi rồi, Thư Trường Tiếu nhìn lại, mới thấy trên bàn mình có một tờ giấy đã được gấp lại ngay ngắn.
............
Sắc trời đã tối, nhưng Dĩnh thành đèn đuốc sáng rực phồn hoa như ban ngày.
Người đi đường vẫn nườm nượp, đi mua đồ tết, vội đi về nhà, đi xem đèn giải đố, đi ném thẻ vào bình rượu nghe nhạc, nhất là những con phố gần Thiên Tú hà còn náo nhiệt hơn cả lúc ban ngày.
Mạnh Kỳ nộp mật báo rồi, không còn lo “Thần thoại” tới tìm mình nữa, tự cho phép mình thả lỏng, nhàn nhã đi ngắm cảnh hai bên đường, xem người ta giăng đèn kết hoa, dán câu đối đỏ, mua đồ ăn vặt vừa đi vừa gặm, vô cùng thảnh thơi.
“Tranh này đẹp đấy......” Mạnh Kỳ tới một chỗ bán tranh, chỗ này đã có một đám người đang xem, có già có trẻ, nam nữ tiểu thư người hầu gì cũng có.
Hắn đang định đi qua, bỗng có một đám người chạy tới, chắn hết cả đường đi, khiến hắn p hải dừng lại.
Trong đám người này có một người phụ nữ ôm một thằng bé chỉ chừng ba bốn tuổi, người này có vẻ đã mệt, nên thả thằng bé xuống, định chuyển sang cõng nó.
Thằng bé nhìn thấy gần đó có người bán đồ chơi bằng đường thì vùng vẫy đòi nhào qua, vừa khóc vừa hét.

Nó tuột được ra khỏi tay mẹ, nghiêng ngả đi được hai bước thì dừng lại, ngơ ngác nhìn những người xa lạ xung quanh, sợ tới khóc ầm lên.
Mẹ nó buồn cười, định đi tới ôm lấy nó, thì có hai người ăn mày đi tới, vừa vặn chặn ngang tầm mắt của cô ta.
Tên ăn mày bên trái mặt mọc mụn thịt thò tay ra tóm lấy thằng bé, bịt miệng nó, chạy vù xuống cuối phố.
Người mẹ nhìn thấy vội đuổi theo, nhưng bị người đông quá, đụng ngã xuống đất, vội khóc kêu lên:
“Cứu mạng! cứu con tôi!”
Mạnh Kỳ không ngờ ngay dưới mắt mình lại xảy ra chuyện như vậy, nên không kịp ra tay.
Nhìn người mẹ này hình như không có võ công, chuyện này giống như trò bắt cóc bán ngườiu......
Sớm đã nghe trong Cái Bang ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, đa số ăn mày đều là thành phần lừa bịp trộm cắp, không chuyện ác nào không làm, vẫn không tin, nay mới biết thì ra là không sai......
Ngăn người mẹ là hai tên ăn mày lưng đeo bao to cồng kềnh, nhưng Mạnh Kỳ nhận ra bọn chúng chỉ là giả vờ ăn mặc làm ăn mày mà thôi, chúng đã bỏ bao, lẩn vào dòng người, không còn nhìn thấy, nhưng cái tên ôm thằng bé thì hắn vẫn kịp nhìn theo.
Hắn vận khinh công, như cá len lỏi xuyên qua đám đông.
Tên ăn mày kia làm sao bì được với Mạnh Kỳ, tới cuối phố đã bị bắt kịp.
Nhưng từ bên đường đã lại có thêm mấy tên ăn mày nữa đột ngột chạy ra, khiến đám đông càng thêm hỗn loạn lộn xộn, để cản đường Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ hừ lạnh, nhún chân vọt lên, đạp qua đầu người đuổi theo.
Tên ăn mày đã ôm thằng bé chạy vào một căn nhà không người.
Mạnh Kỳ phòng bị có bẫy nên không vội vào theo.


Tình huống kiểu này hắn đã gặp rất nhiều lần, tìm một chút đã tìm được lối đi, lúc đi ra thấy mình ở một căn nhà hoang, trước mặt là một đám ăn mày, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mạnh Kỳ bước thẳng tới.
“Bằng hữu, đây là phân đà Cái Bang ở Dĩnh thành, ngươi muốn làm gì?” Một ăn mày đứng dậy chặn đường, tuổi chừng bốn mươi, da thịt hồng hào, quần áo tuy vá chằng vá đụp nhưng lại rất sạch sẽ.
Trên áo người này may sáu cái túi, hình như chính là đà chủ.
“Tên vừa rồi bắt cóc thằng bé chạy vào đây đúng không?” Mạnh Kỳ hỏi.
Ăn mày mặt lạnh tanh: “Không, ngươi tìm nhầm chỗ rồi!”
“Nhưng rõ ràng ta thấy hắn từ trong này đi ra.” Mạnh Kỳ híp mắt.
Ăn mày sáu túi cười khẩy: “Ta không nhìn thấy ai hết, ăn mày trong thiên hạ đếm hoài không hết, đâu phải ai cũng là Cái Bang chúng ta?”
“Ta nhìn thấy.” Mạnh Kỳ khẳng định.
Ăn mày sáu túi hừ một cái: “Bằng hữu, ngươi muốn cường từ đoạt lý? Không có căn cứ, bịa ra một thằng bé nào đó, muốn gây sự với Cái Bang chúng ta có phải không?”
“Ngươi đừng tưởng áo quần ngươi đẹp đẽ, thì coi thường ăn mày chúng ta! Nói cho ngươi biết, hành tẩu giang hồ, chuyện không liên quan tốt nhất là đừng xía vào!”
Trong giọng nói lộ rõ sự uy hiếp.
Mạnh Kỳ bất cười: “Thế hả......”
Tranh, trường đao ra khỏi vỏ.
“Ta xía vào đấy.”





back top