Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 3 - Chương 268: Bỏ cũ đón mới


Dịch giả: Tiểu Băng
Sưu sưu sưu, sưu sưu sưu, tiếng xé gió vang lên không dứt, nếu nhắm mắt lại, sẽ nghe thấy đầy trời đều có tiếng tên bắn, nếu mở mắt ra nhìn, cũng chỉ nhìn thấy một chút kiếm khí trắng ngưng thực hoặc u ám mà thôi, còn lại đều không nhìn thấy được.
Nhưng nhìn lớp mây mù xung quanh bị xuyên thủng lỗ chỗ sẽ biết khắp nơi đều có kiếm khí, người ngồi xem ai nấy tim đập thình thịch, nếu mình ở trong trận kia, hẳn binh khí đã bị chém đứt, cơ thể bị chọc thủng như tổ ong,.
Nghiêm Xung không đổi mục tiêu, không lùi mà tiến tới, trường đao mãnh liệt chém ra, đao kình phun trào, đao ý sục sôi, chung quanh càng thêm ướt át, sóng thần tụ lại.
Đao thế xé rách Trường Không, ầm ầm nuốt chửng mấy chục đạo kiếm khí đánh tới chỗ y, tiếng kình khí và kim loại va chạm không ngừng vang lên!
Y đã phải xuất tuyệt chiêu ngoại cảnh để chống đỡ, đã rơi xuống thế hạ phong, phải bị động phòng ngự.
Huyền Chân dựng thẳng tay trái, tay phải thong thả đánh ra, chí không chí hư.
Động tác nhìn rất thong thả, nhưng dòng khí chung quanh đều bị hút vào trong lòng bàn tay, hư không lay động, đất trời thu nhỏ lại, nằm gọn trong lòng bàn tay kia.
Những đường kiếm khí đều bị bẻ cong hút vào trong bàn tay ấy, không đường nào thoát được.
Lòng có trí tuệ, khám phá hư ảo, tự đắc thanh tịnh, tịnh thổ đột hiển, trong tiếng niệm, sát ý trong kiếm khí đều biến mất, tốc độ cũng không còn, trở thành chậm chạp.
Tay phải hạ xuống, năm ngón tay lấp lánh ánh vàng, đã trấn áp tất cả kiếm khí, làm cho tiêu tán!
Bàn Nhược chưởng luyện đến cảnh giới cao nhất, là tu vi Pháp Thân, sẽ biến thành bàn tay Phật quốc, năm ngón tay là núi!
“Thanh Liên công tử” Lưu Tô nheo mắt, thu kiếm về.
Chung quanh đột nhiên biến đổi, ánh sáng xanh mênh mang, không nhiễm trần ai, Lưu Tô trở thành tiên nhân, thoát tục, vượt ra khỏi tất cả.
Kiếm pháp xuất ra, ánh sáng xanh mênh mông theo kiếm thế hóa thành những cánh sen xanh, từ từ nở ra, đẹp không sao tả xiết, tựa như ảo mộng.
Đương đương đương, những đường kiếm khí đều bị những cánh sen xanh chặn đứng.
Chỉ một kiếm, đấu với mấy chục đạo kiếm khí!


Thiên địa dị tượng cực kỳ đẹp, kiếm pháp cũng vậy!
Đây là chiêu thức ngoại cảnh “Thanh Liên kiếm ca” trong [ Tiên Thụ Trường Sinh kiếm ]!
Mạnh Kỳ quát vang, đao vừa như quật vừa như bổ, vừa có Thương Thiên chi hư, lại có Lôi Đình chi trọng, ép dòng khí xung quanh kiếm khí bị thu hẹp lại, nghiền cho những đường kiếm khí nát tan.
Trước mắt bao người, hắn không hề dùng tới “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”, mà là lấy Tinh nghĩa “Trời giáng Ngũ Lôi oanh” thúc dục “Thiên chi thương”.
Điện quang xuất hiện, thế mạnh mẽ bá đạo, lôi đình hóa thành trường long, đánh vào kiếm khí, há miệng nuốt chúng.
Mặt đất bị sét đánh cháy đen, gạch nền nổ tung, lấp lóe ánh điện.
Ba ba ba, kiếm khí, điện quang chi long cũng bị đánh tan, kình khí nổ tung.
Uy lực còn dư lại của “Thiên chi thương” tỏa vào đám người đang ngồi xem chiến.
Hồng Tiềm khẽ vỗ nhẹ vào bàn, phóng “Toái Tinh kiếm”.
Tranh, trường kiếm ra khỏi vỏ một tấc, bắn nhanh đến mức kiếm khí và kình lực đều bị nén đứt, không tiến lên thêm được nữa, như chạm vào một bức tường vô hình.
Vương Duệ Chi khẽ cười, điểm ra một chỉ, tất cả kiếm khí, kình lực đều bị hút vào một nơi nào đó trong hư không, biến mất.
Hoạn quan đứng cạnh Thái tử tiến lên trước một bước, những gợn sóng vô hình lan ra, nó lan đến đâu, kiếm khí và điện quang ở chỗ đó đều bị chấn nát.
Phùng công công bảo vệ Tấn vương hừ lạnh một tiếng, ba ba ba không ngừng, như có những cái châm nhỏ ào ào bắn ra, chấn nát cả kiếm khí, điện quang lẫn kình lực.
Có các ngoại cảnh ở đây, đám Hà Cửu Mạnh Kỳ có đánh dữ dội thế nào, cũng không có khả năng phá hủy xung quanh.
Sấm chớp không ngừng, mưa to như trút, nện rầm rầm xuống đất, tạo thành vô số những âm thanh loạn xạ.
Áo quần Hà Cửu đầy những lỗ thủng nho nhỏ, có thể khiến chất liệu may mặc thượng hạng như thế này, kiếm khí ngưng luyện của y quả là mạnh mẽ!
Kiếm khí từ ba trăm sáu mươi bốn đại huyệt cộng với tai mắt mũi miệng không ngừng bắn ra, chống đỡ với tuyệt chiêu của mấy người Mạnh Kỳ!

“Ra tay đi! “ Bỗng Hồng Tiềm nói với Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi chớp mắt, lướt qua bàn, người còn trên không trung, kiếm đã rút ra.
Kiếm quang sáng lên, ngưng luyện như thực chất, tử ý dày đặc, với tư thế có tiến không lùi, có tiền vô hồi, xuyên qua tầng tầng kiếm khí, đâm thẳng vào mi tâm Hà Cửu.
Cô không xuất “Kiếm ra vô ngã”, mà dùng “Diêm La thiếp”, lựa chọn thời cơ công kích rất xảo diệu, nắm chắc thế cục, theo lỗ hổng khi năm người giao thủ kích động tạo thành mà đánh, trường kiếm không hề bị ngăn trở, trong chớp mắt đã tới mặt Hà Cửu.
Hà Cửu bị đám người Mạnh Kỳ kiềm chế, kiếm khí vừa bị triệt tiêu, tân lực chưa kịp sinh ra, nhìn có vẻ không còn cách nào chống đỡ.
Phía sau đó không xa có một lão giả mặc áo đen, mặt đầy nếp nhăn, trước người cắm một thanh trường kiếm, chính là một trong những trưởng lão ngoại sự của Đông Hải kiếm trang, người quản lý Hưng Vân trang, “Bát phong kiếm” Công Dương Hạo.
Thấy Hà Cửu mặt mày vặn vẹo, bắt đầu ứa máu tươi, Công Dương Hạo bèn nắm lấy chuôi kiếm.
Tử ý đánh tới, Hà Cửu như rơi xuống địa ngục, mi tâm đau đớn, trong cơ thể trống trơn, cơ thể y đang ở trong tình trạng suy yếu nhất.
Tuy chỉ cần một hơi, y sẽ có thể hồi khí, lại xuất được tuyệt chiêu xuất kiếm khí khắp người lần thứ hai, nhưng thanh kiếm kia đã tới mi tâm rồi.
Đây là tuyệt cảnh, là áp lực mà đã lâu lắm rồi y không còn nhận phải.
Y quên rằng mình còn có một ngoại cảnh trưởng lão.
Rắc, một tiếng nứt vang lên, mi tâm Hà Cửu nứt vỡ, một đường kiếm khí đỏ tươi từ trong đó bắn ra, đánh vào mũi kiếm của Giang Chỉ Vi.
Kiếm khí xung quanh lại dậy lên, như có liên hệ với tinh thần của chủ nhân chúng, sưu sưu sưu sưu, sưu sưu sưu sưu, khắp không gian đều là kiếm khí, nhanh chậm, thẳng cong, hư thực đều có, tình trạng không giống nhau, trong thiên địa, tử khí, sinh khí tựa hồ cũng hóa thành từng đạo kiếm khí!
Ba ba ba, mái nhà bị đục lỗ chỗ, mưa lọt qua rơi xuống, còn chưa rơi xuống đất, đã bị kiếm khí chém cho nát bấy.
Sưu sưu sưu, những cây cột nhà bị chém gãy, vì bị chém quá nhanh, chúng vẫn sừng sững đứng yên như cũ, không rơi xuống, đại sảnh cũng không hề lay động.
Đột phá? Mạnh Kỳ thu đao, dùng Thương Thiên chi hư hút hết kiếm khí xung quanh vào, mấy người Lưu Tô Huyền Chân cũng xuất chiêu, chống đỡ thiên địa dị tượng.

Mạnh Kỳ đang định cất đao vào bao, thì Vương Tư Viễn đột nhiên đứng dậy, rút “Tam Tư” Kiếm, bình thản đâm ra một nhát.
Trường kiếm vừa ra, bộ pháp cũng xuất, chân đạp bát quái, súc địa thành thốn, chớp một cái đã tới trước mặt Hà Cửu, “Tam Tư” đẩy Bạch Hồng Quán Nhật kiếm ra, thay vào chỗ nó, đâm vào mi tâm Hà Cửu.
Muốn lấy mạng thiếu trang chủ?
Công Dương Hạo đại kinh thất sắc, không ngờ Giang Đông Vương thị thiếu chủ lại làm như vậy.
Ông động tâm, kiếm ý phát ra ngay tức khắc.
Đương, một tiếng va chạm vang lên, ông nhìn thấy Vương Duệ Chi cũng điểm ra một chỉ.
Hà Cửu hai mắt trừng trừng, thời không chung quanh như vừa dừng lại trong tích tắc, sau đó tất cả kiếm khí đều bị cuốn ngược trở vào trong người y!
Bầu trời sáng rực, điện quang xanh lè chiếu sáng bừng đêm tối, khiến mọi người đều nhìn thấy mây đen kéo tới, trời sắp có mưa to.
Ầm!
Tia chớp xanh lè đánh xuyên qua nóc nhà, đánh thẳng vào đỉnh đầu Hà Cửu.
Thiên kiếp, đây là Thiên kiếp!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, Hà Cửu từ cửu khiếu, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đột phá thẳng lên ngoại cảnh, nên dẫn tới thiên phạt!
Mạnh Kỳ cũng ngạc nhiên, nhưng hắn vốn tư tưởng phóng khoáng, chỉ nghĩ, nếu bây giờ mình chém ra một đao, kéo thêm một đạo thiên phạt nữa xuống, chắc không có ai kịp cứu Hà Cửu, sẽ đánh cho y tan thành mây khói......
Vương Tư Viễn thu hồi Tam Tư kiếm, lẳng lặng đứng cạnh Hà Cửu, giống như bảo vệ cho y.
Hà Cửu thét dài một tiếng, tiếng thét át cả tiếng sấm, vô cùng vô tận kiếm khí bùng nổ, câu động tử khí, sinh khí và thiên địa chi lực bao phủ khắp cả người y, cùng y nghênh đón lôi đình.
Phanh!
Lôi quang bị đánh tan, kiếm khí cũng bị đánh tan, Hà Cửu biến mất.
Chết rồi?
Không phải! xung quanh hình như có một đường kiếm khí đang di chuyển, nhưng nó không có màu sắc hay hình dạng, không ai nắm bắt được nó, ngay cả Hồng Tiềm cũng hơi biến sắc.
Hà Cửu đột ngột xuất hiện giữa sảnh, áo trên người lủng nát tơi bời.


Cả đại sảnh bỗng trở nên hư ảo, Mạnh Kỳ tự nhiên cảm thấy chỉ cần Hà Cửu động một ý niệm, tất cả những người trong sảnh đều sẽ không thể tránh khỏi bị vô hình kiếm khí công kích!
Vương Tư Viễn bật cười: “Hà huynh, cho mượn Thiên kiếp của ngươi dùng một chút. “
Khí chất của y trở nên lãng đãng, mi tâm từ từ mở ra, Càn Khôn chấn tốn, khảm ly cấn đoái, những kí hiệu bát quái màu vàng hiện ra, chui vào mắt, hấp thu lôi quang thiên phạt đang tán loạn xung quanh.
Cùng lúc, âm hỏa từ dưới chân Vương Tư Viễn cháy lên, thiêu đốt cả huyết nhục lẫn linh hồn, như muốn đốt y thành tro.
Âm hỏa chi kiếp! Y cũng muốn từ cửu khiếu Thiên Nhân Hợp Nhất đột phá thẳng lên ngoại cảnh?
Bát quái xoay tròn, lôi quang ngưng tụ, chí dương chí cương, bổ thẳng vào âm hỏa.
Ánh sáng vàng rực lóe, Vương Tư Viễn bị những quẻ tượng bao phủ.
Quả là thâm tàng bất lộ a, hình như cảnh giới còn cao hơn Hà Cửu một chút...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, Hà Cửu phải nhờ có khí cơ khiên dẫn, ngoại nhân kích phát hỗ trợ, mới có thể bước vào ngoại cảnh, trong khi đó Vương đại công tử chỉ cần tự mình ra tay, nhờ dùng Thiên kiếp của Hà Cửu.
Bọn thần côn đều như vậy, quẻ không tính hết, việc không nói rõ, không bao giờ chịu làm chim bay đầu đàn......
Những quẻ tượng tiêu tán, Vương Tư Viễn biến mất.
“Khụ, đa tạ Hà huynh. “ tiếng của Vương Tư Viễn đột ngột vang lên.
Không biết từ lúc nào y đã trở về chỗ ngồi của mình, nâng ly lên, kính Hà Cửu, dáng vẻ như chẳng có gì thay đổi, vẫn cái vẻ yếu ớt lung lay, nhu mì như con gái, nhưng nếu không chú tâm để mắt, là sẽ lướt qua y, cứ như y đã chìm vào trong trời đất.
Nhìn Hà Cửu và Vương Tư Viễn một bước lên trời, từ cửu khiếu thẳng lên ngoại cảnh, bảo Mạnh Kỳ không ganh tị là giả, nhưng chiến ý và sự hưng phấn trong lòng hắn còn cao hơn.
Người như vậy mới xứng làm người mình định là đối thủ, sau này đánh bại họ mới có cảm giác thành tựu!
Nếu mọi người chung quanh đều là hạng tầm thường, dù mình có lên đến đỉnh phong, cũng đâu có được bao nhiêu khoái ý!
Không có các ngươi, đao kiếm của ta sẽ vô cùng tịch mịch!
Mạnh Kỳ không hề thấy tự ti một chút nào, lúc Hà Cửu và Vương đại công tử cửu khiếu, hắn vẫn còn chưa mở khiếu, nay hắn đã là bát khiếu, họ mới nhập ngoại cảnh, cho nên chắc chắn sẽ có một ngày hắn vượt qua họ!
Tới lúc đó, nhất định phải tẩn cho Vương thần côn một trận!
Mưa to đã dừng, mây đen tiêu tán, pháo hoa lại nở rộ rực rỡ trên bầu trời đêm, muôn hồng nghìn tía, một năm mới nữa lại đến rồi!





back top