Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 3 - Chương 296: Hướng tử cầu sinh


Dịch giả: Tiểu Băng
- Thủ lĩnh Hồng Y Quân Trấn Thế Thiên Vương Đỗ Hoài Thương thành công chạy ra khỏi thành Đại Ninh, Bích Nhãn Phi Long Tả Hàn Phong bị chém đầu, nhiệm vụ hoàn thành, lập tức trở về, mỗi người được thưởng 1.000 thiện công.
Mỗi khi lúc này, cái giọng lạnh lùng vô tình của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại làm Mạnh Kỳ cảm thấy cảm giác thân thiết, vì nó có nghĩa đám người hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần phải đau khổ chống đỡ nữa.
Hắn không lo Đỗ Hoài Thương bị gì nữa, cũng chẳng sợ mẫu thân Tả Y Thiến đuổi theo tới, vì dù sao cũng chẳng uy hiếp gì được tên kia, mấy đầu mục của Hồng Y Quân với thủ hạ vẫn luôn ở gần cửa thành đợi sẵn để tiếp ứng, nhìn thấy đất trời biến sắc, lôi điện bắn xuống ầm ĩ như vậy, không có khả năng không chạy tới để xem, không chừng còn thừa cơ hội công kích thành Đại Ninh ấy chứ.
Câu cuối cùng “Hồng Y Quân thiên mệnh đã định” của Mạnh Kỳ tuyệt không phải nói bừa, vì hắn có dự cảm đám bọn hắn sau này có lẽ sẽ lại tới thế giới thần ma này, hỗ trợ người ta nâng cao uy vọng và lực ảnh hưởng.
Dự cảm này không phải thuần túy là trực giác, vì chủ yếu đến từ miêu tả của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ về thế giới đại thế, trong đó toàn là nhiệm vụ và nhiệm vụ, còn có lão tổ thần bí với ý đồ chuyển thế kia, lão và bản thân thế giới Nam Hoang, là cao nhân pháp thân Huyết Hải La Sát, Đỗ Hoài Thương lại còn là “chuyển thế linh đồng” của lão...
Nhiều yếu tố như vậy khiến Mạnh Kỳ cảm giác sớm hay muộn sẽ lại phải tới đây ít nhất một lần nữa!
Hắc ám tan biến, ánh sáng chói lòa, Mạnh Kỳ thấy mình đang được chữa thương trong cột sáng ở quảng trường trung tâm.
Lần này, hắn bị thương không nặng, thân thể và Kim Chung Tráo không bị phá vỡ, chủ yếu là Xá Thân Quyết làm cho phản phệ mà thôi, thực khiến hắn cảm khái, nếu không phải có trị liệu hoàn mĩ của Lục Đạo, cả đám người hắn thiêu đốt tinh huyết, thi nhau thúc dục bí pháp nhiều lần, dù đã bỏ đi nhục thể phàm thai, thì e là trong người vẫn sẽ còn tai hoạ ngầm không thể nào chữa nổi.
Chữa thương hoàn tất, Mạnh Kỳ nhìn nhìn mình, rồi đi ra, chờ đồng bạn.
Mấy người Giang Chỉ Vi cũng lần lượt được chữa xong, giọng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại vang lên:
- Đánh giá nhiệm vụ, đều thuộc hạng ‘trung’, mỗi người được thưởng 200 thiện công.
Đánh giá này không hề ngoài ý muốn, mấy người mình chỉ hoàn thành nhiệm vụ chính, không có thêm nhiệm vụ nhánh nào, tuy cũng đã đụng vào hai luân hồi giả Chu Vĩnh, Lam Điệp và tổ chức bí ẩn của họ, biết tới sự tồn tại của lão tổ, nhưng chung quy không hề xâm nhập tra xét gì sâu.
Phần thưởng nhiệm vụ dẫn dắt người mới cũng được phát, Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư và Giang Chỉ Vi được 200, Tề Chính Ngôn 150 mươi, Triệu Hằng không có.


- Chúng ta mau đổi chiến lợi phẩm thành thiện công, rồi còn đổi tin tức nhiệm vụ lần sau.
Giang Chỉ Vi giục mọi người một cách khác thường.
- Ừ.
Mạnh Kỳ biết cô có chuyện muốn nói, gật đầu.
Những người khác sao cũng được, cùng tới xem Mạnh Kỳ lấy vật phẩm ra.
Trong nhẫn của Chu Vĩnh có rất nhiều thứ linh tinh, có một quyển bí tịch màu vàng sậm, ngoài viết bốn chữ to Hóa Huyết Thần Chưởng, một cái quạt nhỏ màu xám xịt, bên trên khắc rất nhiều hoa văn kì quái, chỉ nhìn cũng làm váng đầu hoa mắt, linh hồn muốn bay ra ngoài.
Còn lại là một đống trứng trùng đủ loại, đủ thứ vật phẩm cổ quái, đan dược chữa thương, có cả một viên Đại Hoàn Đan.
Thấy Đại Hoàn Đan, Mạnh Kỳ nói ngay:
- Ta bỏ bốn trăm thiện công lấy nó nhé?
Nhiệm vụ kế tiếp của hắn là lên phía bắc đi giết Lang Vương, nên phải chuẩn bị sẵn Đại Hoàn Đan và đan dược chữa thương, mà đổi ở chỗ Lục Đạo tới năm trăm thiện công một viên, không bằng mình lấy cái này, đỡ bị Lục Đạo bóc lột một trăm điểm.
Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì.
Những đồ còn lại đều liên quan tới vu cổ chi thuật, đám người Mạnh Kỳ không dùng được, nên đều ném cho Lục Đạo.
- Chiêu Hồn Phiên, vu đạo chi bảo, cấp Khai khiếu, do chín chín tám mươi mốt sinh hồn thêm nghi thức vu thuật luyện thành, có thể đánh ngất nguyên thần... Có thể đổi 700 thiện công.”
- Hóa Huyết thần chưởng, tuyệt học ngoại cảnh, diễn hóa từ Hóa Huyết Thần Đao, trừ trường hợp gặp phải đối thủ có thực lực vượt qua người xuất chưởng, hoặc gặp phải người có tuyệt học khắc chế thần công này, phàm là trúng chưởng, sẽ lập tức trở thành bãi máu, người tu luyện thần công này, lúc nào cũng bị phản phệ, thống khổ khó tả... Có thể đổi 1.500 thiện công.

Đống trứng trùng đổi được 800 thiện công, vật phẩm đan dược linh tinh khác đổi được thêm tổng cộng 500.
Vì nhẫn trữ vật đã bị tổn hại, muốn chữa phải tốn rất nhiều thiện công, Nguyễn Ngọc Thư, Mạnh Kỳ và Triệu Hằng đều đã có nhẫn trữ vật của mình, Giang Chỉ Vi và Tề Chính Ngôn lại tỏ vẻ hiện thời không cần, nên cái nhẫn hư cũng mang ra đổi cho Lục Đạo, lấy 600 thiện công.
Thêm Mạnh Kỳ mua Đại Hoàn Đan bốn trăm, tổng cộng 4.500 thiện công.
Triệu Hằng lấy bảo binh của Tả Hàn Phong ra.
- Lam Li Chi Trảo, bảo binh, do vảy và huyết mạch Ly long tạo thành, chạm vào lạnh lẽo... Có thể đổi 1.200 thiện công.
Bảo binh này giá gốc là 2.400, Lục Đạo chỉ trả có nửa giá để mua, nhưng vì mấy người Mạnh Kỳ đều không dùng được món binh khí này, mà Giang Chỉ Vi lại có vẻ đang rất gấp, không đợi được Mạnh Kỳ mang về Tiên Tích bán, đành phải tiện nghi cho nó.
Tổng cộng lấy được 5.700 thiện công, mỗi người được chia 1.140 bốn mươi thiện công, tính cả phần thừa trước đó và thưởng nhiệm vụ, Giang Chỉ Vi có 2.560 sáu mươi thiện công, Nguyễn Ngọc Thư 2.540, Tề Chính Ngôn 2.590, Triệu Hằng 2.360, Mạnh Kỳ 2.140.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại lên tiếng:
- Nhiệm vụ tiếp theo tiến hành trong thế giới thực, không cung cấp tin tức liên quan, chỉ báo cho biết khoảng thời gian là một năm.
Đám người Mạnh Kỳ hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc, 400 thiện công để đổi mấy câu như vậy hả, cả bọn đều khiếp sợ mấy chữ ‘tiến hành trong thế giới thực’ kia.
- Thì ra còn có nhiệm vụ như vậy...
Triệu Hằng khẽ nói, trước giờ toàn làm nhiệm vụ ở trong thế giới khác, khiến họ theo bản năng cho rằng không có “nhiệm vụ trong thế giới thực”, nay đột nhiên nghe thấy, ai cũng sững sờ.
Mạnh Kỳ bất ngờ nhưng không quá mức, vì bước thứ ba nhiệm vụ liên hoàn của hắn, tìm Vô Ưu Cốc chính là ở trong thế giới thực, hắn chỉ hơi kinh hãi, thế giới khác còn đỡ, vì ở đó mức độ thực lực không cao, lý giải bản thân không cần nhiều, cường giả cũng không đến mức quá đáng, ví dụ như thế giới thần ma vừa rồi, nhưng cái thế giới thực trời đánh này, chưa nói cường giả Ngoại cảnh nhiều như chó, đi đâu cũng gặp, cao nhân hơn cỡ đó cũng đầy dẫy, sơ sẩy không để ý là chạm phải ngay.

Khó trách không cho biết trước tin tức... Mạnh Kỳ đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, mấy người bọn hắn đều có chỗ dựa khủng bố sau lên, nếu biết trước nhiệm vụ, hẳn sẽ nhờ trưởng bối trong sư môn hoặc gia tộc hỗ trợ, tỷ như nếu Tô Vô Danh xuất mã, trừ phi đối phó cao nhân Pháp thân thì còn nhiệm vụ gì chẳng hoàn thành được!?
- Thế giới thực...
Nguyễn Ngọc Thư gật đầu, với cô, trong thế giới thực, cô còn có thể nhờ ngoại lực thoải mái.
- Nếu ở trong thế giới thực, chúng ta có thể nhờ người hỗ trợ là cũng đủ gây nên sóng gió, nên nhiệm vụ lần này e là không đơn giản.
Mạnh Kỳ thở dài.
Tề Chính Ngôn vẫn đơ gương mặt người chết:
- Tóm lại vẫn phải tăng thực lực bản thân lên trước đã, không chừng bị chuyển dời tới một di tích nào đó, muốn mượn ngoại lực cũng không mượn được.
Giang Chỉ Vi thở hắt ra, vẻ mặt trở nên kiên nghị:
- Ta có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì?
Giang Chỉ Vi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra:
- Ta muốn bế tử quan, chiến đấu với bản thân.
- Nếu không thành, sẽ chết trong tĩnh thất.
Mạnh Kỳ giật thót, “bế tử quan”, ý nghĩa như lời, hướng tử để cầu sinh, không phải là một lựa chọn ổn định, bao nhiêu đời nay người bế tử quan của Tẩy Kiếm Các không ít, nhưng có rất ít người thành công.
Loại chuyện này, tỷ lệ tử vong chắc chắn cao hơn nhiệm vụ tử vong của Lục Đạo rất nhiều!
Trong giang hồ bây giờ, người có thể so bì với Giang Chỉ Vi chẳng có mấy ai.


Một giai nhân tuyệt đại như vậy, một tài năng kinh thế như vậy, lại muốn ở cái tuổi xuân 21 mơn mởn của mình đi bế tử quan, khô héo trong mật thất, để hướng tử cầu sinh?
Nghĩ đến khả năng tương lai không thể nhìn thấy cô nữa, Mạnh Kỳ sợ hãi, hắn muốn cản, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Giang Chỉ Vi mỉm cười:
- Ta đã quyết ý.
Mọi người đang định lên tiếng cản đều im bặt, tính tình của Giang Chỉ Vi, có lẽ Triệu Hằng không hiểu, nhưng ba người Mạnh Kỳ làm sao không biết, có hết nước miếng cũng vô ích mà thôi.
- Đang ở trong luân hồi cũng có thể bế tử quan sao?
Nguyễn Ngọc Thư hỏi.
Người bế tử quan thành công thường mất ít nhất một năm rưỡi, nên lúc trước không ít người cho rằng Tô Vô Danh đã chết trong tĩnh thất, ai ngờ ba năm sau ông ta mới xuất quan, kiếm quang tung hoành, khiếp sợ thế nhân.
- Đúng vậy, nhiệm vụ lần sau là một năm nữa, ngươi có nắm chắc một năm thành công hay không?
Mạnh Kỳ vội vã.
Giang Chỉ Vi gật đầu:
- Ta đã hỏi lục đạo, có thể trả thiện công để kéo dài thời gian vào luân hồi, giá 200 thiện công một tháng, bỏ qua mấy cái nhiệm vụ, sau này bổ sung sau.
- Độ khó nhiệm vụ của mọi người cũng sẽ vì không có ta mà sẽ giảm xuống.
- Hiện giờ ta đã đủ thiện công, ta sẽ đổi thời gian một năm, nếu hai năm ta không xuất quan, các người hãy coi như ta đã chết.
“Bế tử quan” chưa thành công mà bị kéo vào trong luân hồi thì chắc chắn là mất mạng.





back top