Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 165: Ngũ Chỉ sơn


Dịch giả: Tiểu Băng
Cột sáng buông xuống, quảng trường luân hồi quen thuộc xuất hiện, Mạnh Kỳ sờ túi trữ vật, binh khí bảo vật đều còn, kể cả “Đại Đạo chi thụ” “Đạo truyền hoàn vũ” Truyền thừa.
“Thì ra Lục Đạo không dám bắt người đi ngay trước mặt Pháp Thân...” Lục Đạo yêu cầu hắn phải rời xa Thiếu Lâm mới đưa hắn đi, điều này làm Mạnh Kỳ vui vẻ, Lục Đạo biểu hiện càng “Túng”, tương lai càng có hy vọng thoát khỏi nó.
Bất quá ngẫm lại cỡ Xung Hòa đạo nhân sắp sửa trở thành Địa Tiên cao nhân mà vẫn còn ở trong Luân Hồi, khiến phán đoán của hắn về Lục Đạo lại trở nên mơ hồ.
Nó rốt cuộc đang cố kỵ cái gì?
Lại một cột sáng buông xuống, thân ảnh vàng nhạt như ẩn như hiện, Giang Chỉ Vi tay cầm trường kiếm, bình thản đi ra.
“Tâm tình thế nào?” Cô mỉm cười hỏi.
Mạnh Kỳ cười hắc hắc: “Cũng không tệ lắm.”
Thấy Giang Chỉ Vi, hắn liền nhớ lại câu hỏi hơn bốn tháng trước của cô: Nếu thần phật trên trời lấy chúng ta làm quân cờ, thao túng cuộc đời của chúng tay, thì hôm nay đao kiếm trong tay, có nên trảm thần giết tiên diệt phật hay không?!
Nay cảm xúc kích động đã không còn, nói lại vấn đề này có vẻ hơi xấu hổ, vẫn là thôi vậy, không nên nhắc tới.
Hắn đánh giá Giang Chỉ Vi, cảm nhận khí tức của cô: “Đột phá rồi?”
Thấy Mạnh Kỳ đã khôi phục tâm tình, Giang Chỉ Vi cũng hết lo, thoải mái nói: “Vốn dĩ không nhanh như vậy, nhờ có cảm ngộ ‘Đạo truyền hoàn vũ’, và một phần tâm đắc tổng cương mà ngươi cung cấp cho.”
Nói tới đây, má cô thoáng phiếm hồng: “Nhưng mà một năm nay, đa phần thời gian đều là cảm ngộ, và thử nghiệm, xem lại Kiếm đạo và kiếm pháp của bản thân, thu hoạch không lấy gì nhiều, may mà có Thiên Hà kiếm. Ta rã nó ra, hầu như tài liệu đều dùng để nâng cấp Bạch Hồng, còn thừa lại một ít cộng với tài sản tích cóp, đổi được bốn ngàn một trăm thiện công, thêm còn thừa trước kia, tổng cộng có bốn ngàn hai trăm tám mươi thiện công.”
Mạnh Kỳ bật cười: “Có hơn bốn ngàn thiện công mà còn thấy ngượng? Trên người ta vật phẩm tuy nhiều, nhưng cơ bản đều có chỗ dùng, đưa cho Lục Đạo đổi thiện công còn không bằng trực tiếp dùng, cho nên chỉ được tám mươi thiện công, ai da, ta chẳng phải là nên xấu hổ muốn chết?”
“Ngươi không quan trọng.” Giang Chỉ Vi nghe ra ý chọc ghẹo của Mạnh Kỳ, ra vẻ đánh giá hắn, “Da mặt ngươi dày.”
Da mặt dày... Mạnh Kỳ nhe răng, ho khan: “Bạch Hồng hiện nay phẩm giai như thế nào?”


“Cỡ bằng Lưu Hỏa, tiếp cận cực phẩm, giá trị hơn tám ngàn thiện công, nhưng với ta, nó dùng thuận tay nhất, có cầm bảo kiếm cực phẩm cũng không bằng.” Nhắc tới bội kiếm của mình, mắt cô rực rỡ.
Tài liệu chính của Thiên Hà kiếm có thể dùng để luyện chế thần binh, nên so với tài liệu bảo binh bình thường thì tốt hơn rất nhiều, Giang Chỉ Vi chính là nhìn trúng điểm ấy.
Ba đạo cột sáng buông xuống, Nguyễn Ngọc Thư, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng xuất hiện ở quảng trường luân hồi.
“Tề sư huynh, lần trước có tới tìm huynh, nhưng huynh đã rời khỏi núi. Phát hiện cái gì tốt à?” Mạnh Kỳ áp sát lại, cười hỏi.
Vì sợ Tề Chính Ngôn có chuyện cần hỗ trợ, nên hắn mới không chút kiêng dè, hỏi thẳng như thế.
Tề Chính Ngôn vẫn áo xanh bình dị, mặt mày không chút cảm xúc, nhưng khí tức đã trở nên sâu thẳm. Đây là chuyện đương nhiên, người có thể trở thành Ngoại Cảnh, câu động thiên địa, dù dung mạo như thế nào, thì giơ tay nhấc chân cũng sẽ tạo ra một mị lực đặc biệt.
“Cũng không phải thứ gì tốt.” mặt y vẫn lặng như mặt hồ, “Chỉ là lần đi du lịch cuối ngẫu nhiên phát hiện một chỗ Ngoại Cảnh để lại, lúc ấy thực lực không tốt, tìm các ngươi hỗ trợ lại liên lạc không tiện, quá mức phiền toái, cho nên sau khi về núi củng cố đột phá, thì vội vàng chạy tới đó, nhưng chỗ đó không có nhiều vật phẩm, chỉ có công pháp, bảo binh, đan dược và hai món thiên tài địa bảo mà thôi...”
Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu: “Thực ra không cần phải nói nhiều như vậy, nói cho chúng ta biết có kỳ ngộ, có thể đổi thành bao nhiêu thiện công là được.”
Tề Chính Ngôn như bị mắc nghẹn, chẳng có mấy khi y mới nói được một hơi nhiều như vậy...
Khẽ hít một hơi, y đi đến trước cột sáng trung ương, lấy hết những thứ mình không dùng ra, đổi cho Lục Đạo.
“Chín ngàn sáu trăm thiện công, cộng còn tồn hồi trước, chín ngàn tám trăm tám mươi.” y báo.
Mạnh Kỳ gật gù, trịnh trọng đáp lại: “Tề sư huynh, lần này sẽ toàn dựa vào huynh, ta chỉ có tám mươi thiện công thôi.”
Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư đều ngớ người, chỉ Giang Chỉ Vi suýt nữa bật cười.
Mạnh Kỳ tạm thời không nói tới Chân Võ nhiệm vụ liên hoàn và truyền thừa Tiệt Thiên thất kiếm, bởi vì hiện tại nói cũng vô dụng, vẫn là đợi đến khi trở về, nói luôn chuyện gia nhập vào Tiên Tích một thể.
Triệu Hằng mặc hoàng bào, lấy đồ của mình ra, vừa đổi vừa nói: “Hơn nửa năm trước, ta đột phá đến đệ nhị trọng thiên, cách tam trọng thiên còn một khoảng.”
Có Chân Hoàng tỉ, vị hoàng thái đệ này có được đại nghĩa, được cung cấp tài nguyên hỗ trợ tu luyện, song vì bị Chính Sự đường trông giữ quá sát, nên không có được mấy món đồ thừa, phải cắt xén chi dùng, y lên tam trọng thiên hẳn là không thành vấn đề.

Nghe vậy, Mạnh Kỳ cười: “Lần này không thể so với trước đây. Mọi người đều đã là Ngoại Cảnh, phối hợp ăn ý với nhau, thực lực chỉnh thể đã tăng lên rất nhiều, nhị trọng thiên hay tam trọng thiên cũng không khác biệt gì mấy.”
Triệu Hằng khẽ gật đầu: “Cộng tồn cũ, có tổng cộng bốn ngàn tám trăm tám mươi thiện công.”
Y lùi xuống, Nguyễn Ngọc Thư tiến lên, đầu khẽ nhếch, thanh thanh lãnh lãnh lên tiếng: “Mấy tháng nay, ta đã luyện thành ‘Chung chấn tam giới’.”
“Chung chấn tam giới? Tốt lắm!” Mạnh Kỳ biết “Chung chấn tam giới” lợi hại, có thể nói là tương đương có thần phụ trợ.
Nguyễn Ngọc Thư mím môi, khẽ cười, cô làm điều tốt, được khen là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Cô lấy đồ ra đổi thành thiện công, cuối cùng trên người tổng cộng có sáu ngàn bảy trăm tám mươi thiện công.
Mạnh Kỳ ngoài miệng nói chỉ có tám mươi thiện công, nhưng thực tế vẫn mò nhẫn trữ vật, đem Phúc Quang Tử Khí châu đổi thành một ngàn ba trăm thiện công.
Thêm Giang Chỉ Vi, năm người có gần hai vạn bảy ngàn hai trăm thiện công.
“Đổi cái gì đây?” Mạnh Kỳ nhìn một vòng.
Tuy hắn ít thiện công nhất, nhưng chẳng chút tự ti, có tiền thì ra tiền, có lực thì xuất lực.
Lần này, người lên tiếng đầu tiên là Tề Chính Ngôn, rất hiếm khi y chủ động như thế: “Ta thấy mỗi người nên để lại ba ngàn năm trăm thiện công cho mình trước đã, để chuẩn bị lỡ nhiệm vụ thất bại.”
“Tây Du nguy hiểm, phải đề phòng thất bại.” Nguyễn Ngọc Thư đồng tình.
Mạnh Kỳ giật mình. Không chỉ mình hắn, ký ức năm xưa trải qua nhiệm vụ tử vong trong thế giới Tây Du đã để lại bóng ma trong lòng mọi người, chưa đánh đã lo thất bại.
Tề Chính Ngôn bổ sung: “Nhiệm vụ lần trước chúng ta vẫn còn Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, Ngũ Quang thạch vân vân, không cần phải lãng phí thiện công đổi những vật cùng loại, chỉ cần một món vật phẩm cao giai là được.”

“Cũng đúng...” Mạnh Kỳ lúc này mới nhớ lại, bí bảo nhiệm vụ Phong Thần hình như hắn cũng còn một ít, Phá không cổ phù. Đại Nhật diễm tâm gì đó đều không thua kém gì bí bảo bình thường.
“Trở thành Ngoại Cảnh, trong nhà cũng cho đồ để hộ thân.” Nguyễn Ngọc Thư nói thêm.
“Ừ, ta cũng có.” Tề Chính Ngôn tỏ vẻ Hoán Hoa kiếm phái cũng thế.
Triệu Hằng nghĩ nghĩ, tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau.
Hai người hắn đều đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, trong tình huống không tính bảo vật, hai người đều có thể chiến thắng cao thủ tuyệt đỉnh, nếu có thêm ba người phụ trợ, nếu còn không quét ngang tuyệt đỉnh, thì thà đập đầu chết cho rồi, lo là lo gặp phải Tông Sư.
Hơn hai vạn bảy ngàn thiện công, đổi vật phẩm khắc chế tối đa cũng chỉ đổi được ba món, không bằng giữ lại còn hơn.
Mạnh Kỳ lên tiếng: “Ta chỉ bỏ ra một ngàn ba trăm thiện công, lại cầm về tới ba ngàn năm trăm thiện công, hơi băn khoăn nha.”
Triệu Hằng cười: “Mấy lần trước ngươi bỏ ra nhiều như vậy, bọn ta cũng có nói gì đâu?”
Ngụ ý, đừng có lằng nhằng nữa, mau cầm đi!
“Tiểu hòa thượng, ngươi làm kiêu như vậy từ hồi nào?” Giang Chỉ Vi cười mắng.
Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư cũng có thái độ y chang.
Mạnh Kỳ cười hắc hắc, thu hồi thiện công, xoay người chọn lựa bí bảo.
Không chút do dự, hắn lựa chọn Chiếu Yêu kính quen thuộc nhất, đương nhiên, với phẩm giai cao hơn.
“Chiếu Yêu kính [giả], đồ vật cấp bảo binh [thượng phẩm], phỏng chế Thượng Cổ thần binh Chiếu Yêu kính, bị nó chiếu phải, yêu vật từ Yêu Tôn trở xuống đều biến trở về nguyên hình, bất tỉnh ngay tức khắc, yêu vật cấp Yêu Tôn và Nhân tộc cùng cấp cũng hiện ra nguyên hình, mất đi sức mạnh, cao thủ tuyệt đỉnh Nhân tộc cùng cấp bị định thân trong thời gian ngắn, tông sư nhân tộc cùng cấp nếu mạnh thì chỉ bị định thân trong nháy mắt đến một hô hấp, trong thời gian ba hơi thở, sức mạnh suy giảm gần nửa. Có thể sử dụng hai lần, giá trị chín ngàn bốn trăm thiện công.”
Vật ấy giao cho Nguyễn Ngọc Thư giữ.
Thấy thời gian còn nhiều, mấy người Mạnh Kỳ bắt đầu thảo luận nhiệm vụ:
“Ngăn cản Yêu tộc đắc thủ”, như thế nào mới tính là ngăn cản thành công?


Là hoàn toàn đánh đuổi bọn họ, hay là lấy được vật hạch tâm trước và tránh thoát bọn họ truy tung?
Qua một lúc, cột sáng buông xuống, tiếng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên:
“Nhiệm vụ chính: Trên Ngũ Chỉ sơn, mảnh vỡ Thiên Đình hiện, ngăn cản Yêu tộc đắc thủ, thành công phần thưởng ba ngàn năm trăm thiện công, thất bại khấu trừ thiện công tương ứng.”
Hình ảnh thay đổi. Mạnh Kỳ nhìn thấy một ngọn núi nguy nga, với năm đỉnh núi, hình như năm ngón tay!
Nhìn ngọn núi, hắn bỗng nghĩ tới Giới Đổ. Vốn muốn quan sát kĩ lão một chút, sau đó yêu cầu lão để lại “Phù triện” Lục Tự Chân Ngôn, không ngờ ở trận tranh giành Độ Nhân, Giới Đổ bị Phụng Điển thần sứ dọa chạy mất, chắc bị Huyết Thần châu làm bị thương nên sau đó đi tìm chỗ chữa thương, không xuất hiện nữa.
Ngũ Chỉ sơn, Lục Tự Chân Ngôn, không biết tiếp theo sẽ ra sự tình gì?
Mạnh Kỳ thở hắt ra.
......
Ngoài Tam Thập Tam Thiên, linh thảo tiên tuyền khắp nơi, quả thực là thần tiên chi cảnh.
Trong “Đâu Suất cung”, một lão giả mặc đồ đạo sĩ chăm chú nhìn Bát Quái lô.
Hai đồng tử, một mặc đạo bào vàng, một mặc đạo bào trắng đứng hầu hai bên, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
Lão giả mở mắt, bình thản nói: “Các ngươi đi lấy một quyển kinh văn cho hắn.”
“Vâng, đại lão gia.” Đạo đồng áo vàng lập tức khom người rời khỏi.
Lão giả chỉ một cái, Bát Quái lô mở nắp, khí phách hiên ngang, bao phủ tinh không.
Nó kéo một vật u ám hình lốc xoáy đi xuống, bốn phía quang mang vặn vẹo, có dấu hiệu bị hút vào lốc xoáy, nơi nó đi qua, mặt trời, vì sao đều bị xé rách, bị hút vào bên trong.
Vật kia rơi vào trong lô, lão giả lại chỉ một cái, nắp lô đóng lại, mọi thứ lại trở về yên tĩnh như cũ.
Ông ta lại nhắm mắt, giống như chuyện ông ta mới làm ra là chuyện bình thường, hôm nào cũng làm.
Gió thổi nhẹ nhàng, vạn cổ yên tĩnh.





back top