Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 200: Công kích đến từ trước vạn cổ


Dịch giả: Tiểu Băng
Lạnh tới cực điểm, hàn băng hóa thủy, u lam nhanh chóng chảy về phía Hi, trên đường đi đóng băng mọi vật, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhào tới.
Hi bị “Giới đao” chấn nhiếp, trên trời dưới đất, ai là độc tôn? Đầu óc một mảnh hỗn loạn, rất nhiều hồi ức hiện ra, nguyên thần hỗn độn phân liệt, kịch liệt tranh đấu với nhau, tuy y có thể trấn áp chúng xuống vô cùng nhanh chóng, nhưng băng lưu của Băng Nhãn tinh phách cũng đã tới trước mặt, không né tránh kịp nữa.
Mạnh Kỳ căn bản liền không hi vọng xa vời dùng “Duy ngã độc tôn” có thể khiến lỗ hổng tâm linh của Hi bùng nổ, giúp hắn bất chiến mà thắng, vì tên kia có ngũ đức trong người, cho dù công đức và thánh đức tạm thời dao động, cũng vẫn sẽ duy trì giúp y sống sót, gặp dữ hóa lành, mạnh mẽ áp chế lỗ hổng, khôi phục thanh tỉnh, cho nên Mạnh Kỳ chỉ cần một chút dao động ngắn ngủi để hắn có cơ hội dùng chủ tài thần binh mà thôi!
U lam băng lưu bao phủ lấy Hi. Công đức đã khôi phục, Linh Lung Bảo Tháp vàng óng ánh bị đông kết thành băng, Huyền Hoàng quang điểm cô đọng giữa không trung, đen trắng nhị hà, phúc quang tử khí, thánh đức gợn sóng và âm trắng nhợt đức cũng đều biến thành băng, lóng lánh trong suốt, năm màu, sáng lạn mà mộng ảo, đẹp đẽ mà lạnh căm, Phượng Hoàng hư ảnh cũng bị ngưng kết trong lớp băng, sau khi băng tan, tất cả đều sẽ trở thành hư vô, đó chính là điểm đáng sợ của Băng Nhãn tinh phách.
Mạnh Kỳ cố gượng cơ thể đã gần như kiệt sức nhanh chóng lùi lay, Hi này có chút thần bí, có nhiều quan hệ với Thái Dương thần quân. Hiện giờ thân thể Thái Dương thần quân đang nằm trong khu vực “Quá khứ”, lúc sinh tử tồn vong, thật không biết có xảy ra tình huống mới lạ gì không, cho nên phải cách càng xa càng tốt!
Đột nhiên, hư ảnh dưới Phù Tang cổ thụ mở mắt, bên trong có hai vầng mặt trời, chói mắt mà nóng rực, người ta nhìn vào chỉ thấy đôi mắt này, bị đôi mắt này thu hút, không còn nhìn thấy dung mạo hay thân thể của y!
Thái Dương thần quân bừng tỉnh!
Ầm!
Mạnh Kỳ như nghe thấy một tiếng nổ hư ảo, cảm nhận được một luồng sức nóng khủng khiếp, quyết định kích phát Phá Không cổ phù, bỏ chạy.
Thái Dương thần quân đứng dậy, như một ngọn núi hùng vĩ, hỏa diễm trong mắt từng đợt đẩy ra, từ “Quá khứ” Đốt tới “Hiện tại”.
Hỏa chi uy này, khủng bố tuyệt luân!
Trong nguyên thần Mạnh Kỳ, tượng phật vàng to lớn hiện ra, chỉ trời chạm đất, duy ngã độc tôn, hóa giải chấn nhiếp, giúp hắn khôi phục lại tư duy, có thể kích phát Phá Không cổ phù bỏ chạy.
Nhưng lửa vàng của Thái Dương thần quân đã tới chỗ hắn, sức nóng khiến đạo bào của hắn hóa thành không khí, làn da ám kim cháy đen, dù bỏ chạy, cũng chỉ chạy được cơ thể mà thôi.


Hai bên chênh lệch thật sự quá lớn, dù là ở quá khứ hay hiện tại, Thái Dương thần quân cách vạn cổ ra tay, cũng có lực công kích không thua gì Pháp Thân!
Y chính là truyền thuyết!
Thiên Tâm Ngã Ý quyết vận chuyển, Mạnh Kỳ lâm vào nguy hiểm cực độ, mà không kịp dùng một bảo bối nào khác.
Bỗng nhiên, bên tai hắn vang lên những âm thanh mờ mịt, trước mặt xuất hiện một bóng người màu trắng, từng đóa sen trắng từ trên không trung bay xuống, từ từ nở rộ.
“Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, ưu hoạn không ngớt, xót ta thế nhân, hữu thần thiên hàng, Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương!”
Cố Tiểu Tang? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn bóng người trước mắt.
Cố Tiểu Tang lúc này bảo tướng trang nghiêm, thánh khiết thoát tục, trong tay nâng một đóa sen trắng.
Cánh hoa sen từng cánh nở ra, bốn phía trở nên siêu nhiên thanh tịnh, ngũ đức ngũ thái dung hợp, tứ tượng Bát Quái giao nhất, hoàn toàn ngưng về một điểm, hồi phục về không, “Vô” sinh “Có”, “Có” chính là vạn vật chi mẫu.
Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương, tất cả quy túc, cuối cùng của cuối cùng, Bỉ Ngạn của Bỉ Ngạn!
Lửa vàng lan tới, hòa tan từng cánh hoa sen, thiêu phá chân không gia hương, xuyên qua tầng tầng hư không, tới trước người Cố Tiểu Tang.
Ánh lửa rọi vào mặt, đôi mắt Cố Tiểu Tang sâu thẳm, không chút cảm xúc, dáng vẻ trang nghiêm, tràn ngập hương vị thánh khiết siêu thoát, nhưng lại có thêm một sự tinh quái tà dị.
Phốc, cô phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ đóa sen trắng, khí tức yếu hẳn đi.
Sen trắng sáng rực lên, nhưng quá yếu so với lửa vàng, bị lửa vàng làm cho ảm đạm đi nhanh chóng.

Cố Tiểu Tang lắc lư, cố gắng kiên trì.
Thiên Tâm Ngã Ý quyết triệt để thôi phát, sau lưng Mạnh Kỳ, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng hiện ra, hỗn hỗn độn độn, ngưng ở một điểm, không trước không sau, không trên không dưới, vô cùng khó tả.
Một điểm kia hóa thành một đạo nhân, không già không trẻ, uy nghiêm tự thành, cổ lão bất hủ, tang thương hoang mãng!
Đạo nhân đứng dậy, hai mắt mở ra, sâu thẳm như tinh không, hai tay kết ấn, một chỉ chỉ vào Băng Nhãn tinh phách.
Thiên địa biến đổi, Băng Nhãn tinh phách đổi màu, lửa vàng màu nhạt hẳn đi, sức nóng bị giảm hẳn xuống, ẩn ẩn còn có chút ý lạnh.
Nguyên Thủy cửu ấn, âm dương ấn!
Lấy Băng Nhãn tinh phách làm chủ đạo thi triển âm dương ấn!
Bị lửa vàng quấn thân, Cố Tiểu Tang rùng mình, sắc mặt trắng bệch, Mạnh Kỳ cũng run rẩy, hai người hợp lực, cố gắng lắm mới cản được một kích này.
Băng Nhãn tinh phách xuất hiện một đường nứt, nếu thi triển lần nữa, vết nứt sẽ bị tăng lên, không còn làm chủ tài thần binh được nữa!
Rắc! một tiếng vỡ hư ảo. Thái Dương thần quân bước qua quá khứ, đi tới trước mặt, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang tan xương nát thịt, hoá khí biến mất.
Thế nhưng, khí tức của y lại giảm đi cực nhanh, cơ thể cũng nhanh chóng bị thu nhỏ lay, như bị thời gian làm cho suy yếu!
Từ quá khứ đến bây giờ, đâu chỉ mấy vạn năm, y vốn đã sớm phải hết tuổi thọ mà chết, chỉ còn thân xác là bất hủ mà thôi!
Cho nên, đạp một bước này, qua vạn cổ thời gian cọ rửa, Thái Dương thần quân cũng sắp tiêu vong, làm gì còn đủ sức để “Trừng” Mạnh Kỳ, cả người y bốc cháy, cháy từ trong ra ngoài, lửa từ vô hình vô sắc đến màu da cam đỏ sậm, sau đó hóa thành một đốm sáng, hòa tan băng tinh, hòa tan u lam, chui vào mi tâm Hi.

Băng đông quanh người Hi không còn, hai mắt hiện ra mặt trời, như muốn dung hợp với Phượng Hoàng chi hỏa.
Mặt nạ của y vỡ tan, còn chưa rơi xuống đất, đã hóa thành tro bụi, lộ ra khuôn mặt thật, đường nét sắc bén như đao khắc.
Phốc, Hi cũng phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi có lửa, y quay người, lập tức bỏ đi cực nhanh.
Trạng thái của y bây giờ rất rất kém, kém tới mức không thể nào mô tả nổi, thế nên dù Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang bây giờ đều đã gần như vô lực, y cũng vẫn vô cùng sợ.
Nhìn theo bóng y biến mất, Mạnh Kỳ mới thở phào, cả người mềm nhũn, hắn đã bị trọng thương quá nặng, ngay cả lực kích phát Phá Không cổ phù cũng không có!
Cố Tiểu Tang ho khẽ, giọng yếu ớt, Mạnh Kỳ lảo đảo đi tới đỡ lấy cô: “Cô không sao chứ?”
Dù cô mục đích là gì, nhưng cô đã vừa cứu mạng hắn, hắn không thể để mặc cô không để ý.
Cố Tiểu Tang môi tái nhợt, nhuốm máu tươi, nhưng vẫn cố mỉm cười: “Thiếp thân, thiếp thân lại cứu tướng công một lần.”
Mắt cô long lanh.
“Chúng ta rời đây trước đã, tìm chỗ chữa thương.” Mạnh Kỳ nhìn Cố Tiểu Tang nuốt thuốc chữa thương, hắn cũng dùng một viên Dược Sư tâm đan.
Cố Tiểu Tang khó nhọc giơ tay lên, chỉ chỉ xa xa: “Chỗ đó có chút tàn lưu.”
Mạnh Kỳ nhìn theo, thấy ở đó còn vương lại vệt máu tươi có lửa của Hi kéo thành một đường dài, ánh màu vàng, giống với lửa vàng mà Thái Dương thần quân vừa rồi vung ra, bên cạnh máu tươi còn có một mảnh nhỏ thứ gì đó màu lưu ly.
Mạnh Kỳ đi tới, lôi Đại Nhật Diễm Tâm ra, đặt vào trong máu tươi có lửa kia.
Đại Nhật Diễm Tâm rực lên sáng bừng, hút sạch máu tươi có lửa kia, sức nóng của nó càng thêm dữ dội, không khác gì một mặt trời thu nhỏ.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra phẩm giai của nó đã tăng lên một tầng, số lần sử dụng tựa hồ cũng đã khôi phục.


“Thái Dương thần quân bố trí không biết bao nhiêu vạn năm, lại bị chàng phá hư như vậy, nên khi hai người xung đột, có tàn lưu dư tồn.” Cố Tiểu Tang lảo đảo trong gió, đuổi theo hắn, đan dược đã phát huy tác dụng, nói chuyện không còn bị đứt quãng.
Khó trách... Mạnh Kỳ thu hồi Đại Nhật Diễm Tâm, hút món đồ màu lưu ly kia lên, phát hiện nó là một mảnh gương vỡ, bị nứt khắp nơi, không còn soi được, tràn ngập một loại khí tức lạ lùng, không thể đoán, không thể xác định được.
“Mảnh vỡ Lai Thế kính!” Mạnh Kỳ thở hắt ra, thì ra là bị Hi nhặt đi, thật sự là đạp nát gót giày không tìm thấy, lấy được không mất chút công phu!
“Tướng công, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta đi tới chỗ khác trước, chỗ đó rất an toàn, có thể chuyên tâm chữa thương.” Cố Tiểu Tang đề nghị.
Mạnh Kỳ đương nhiên tán thành, vừa rồi động tĩnh quá lớn!
Đang muốn cất bước, Cố Tiểu Tang đột nhiên ‘ai da’ một cái, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ: “Tướng công, thiếp thân bị thương nặng quá, không đi nổi, chàng giúp thiếp một chút.”
Tuy biết yêu nữ đang nói dối, nhưng vừa thụ ơn cứu mạng của cô, Mạnh Kỳ đành phải lặng yên bĩu môi, gật đầu đồng ý.
Cố Tiểu Tang nhích lại gần, dựa vào người hắn.
Hai người nâng nhau, Cố Tiểu Tang chỉ hướng, hai người quay về hướng Kim Sinh điện.
Đi một lúc, Mạnh Kỳ nhìn thấy một đại điện bằng đá xám, bên trong vắng không!
Bước vào, sau khi xác nhận an toàn, Mạnh Kỳ vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã nghe Cố Tiểu Tang nói: “Lúc Cửu Trọng Thiên vỡ tan, Quá Khứ điện và Lai Thế điện vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, sau này mới bị người ta cố ý hủy đi.”
Sau này mới bị người hủy đi? Là Lôi Thần, người phong ấn một tầng này? Hay người nào khác nữa trước ông ta?
Bỗng một ngón tay điểm vào ngực hắn, kình lực tuôn ra, phong ấn nguyên thần.
“Cô!” Mạnh Kỳ còn đang quá yếu, phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn Cố Tiểu Tang khống chế mình, “Cô muốn làm cái gì?”
Cố Tiểu Tang đứng thẳng lên, cười nhẹ: “Chàng đoán xem.”





back top