Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 256: Giết người quan trọng hơn lấy bảo


Dịch giả: Tiểu Băng
Lối vào Ngọc Hư cung hai bên có hàng cột đồng, đại điện trống không. Xuyên qua đại điện có một cái hành lang, hai bên hành lang là cái hồ không thấy bờ, trong hồ không có lấy một giọt nước, sâu không thấy đáy.
Hành lang này làm bằng một loại gỗ mà Mạnh Kỳ không biết, tỏa mùi gỗ thơm nhàn nhạt, màu sẫm gần như đen, đặt chân trên đó, nghe không thấy tiếng chân chạm đất, không cảm ứng được thực chất, như là đi trong hư không.
Mạnh Kỳ vội vừa kiểm tra cấm pháp, vừa bước đi vội vàng, không dám ló chút gì ra khỏi hành lang, cái hồ không nước kia làm hắn sợ!
Đi một lúc, vẫn là hành lang dài như vô tận, không trông thấy cuối. Mạnh Kỳ thấy kỳ quái, Ngọc Hư cung là nơi ở của Côn Luân nhất mạch, hành lang dài như này không phù hợp cho nhu cầu hàng ngày thì phải?
Chẳng lẽ Ngọc Hư nhất mạch có cách xuyên qua cái hành lang này?
Mạnh Kỳ giảm tốc, nhìn quanh.
Hồ không nước, không hoa, không cá, cũng không thấy đáy, nghĩa là không có gì để tham chiếu, giống hệt với vị trí xuất phát, cứ như chưa hề di động tí nào... Mạnh Kỳ rất nhanh phát hiện quỷ dị, quay phắt lại nhìn hành lang, chỉ thấy nó thẳng tắp không hề có một chỗ nào uốn khúc, chỗ nào chỗ nấy giống nhau như đúc, bay một hồi hay không bay cũng chẳng có gì khác biệt.
Quay đầu nhìn lại, điện các ở lối vào đã biến mất ở phương xa, cái hắn nhìn thấy cũng vẫn là hồ không nước và hành lang y hệt.
Không thể mù quáng bay nữa! Mạnh Kỳ dừng lại, nhắm mắt, bịt tai, chỉ dùng tâm linh để quan sát.
Một bước bước ra, hạ xuống vẫn là chỗ cũ, lại bước ra một bước, hạ xuống vẫn là chỗ đó... Mạnh Kỳ mở choàng mắt, nãy giờ hắn là giậm chân tại chỗ?
Đổi sang cái nào cũng y như vậy, nào bước nào bay, dù nhanh hay chậm thì hắn vẫn cứ là giậm chân tại chỗ mà thôi.



Bình tĩnh! Bình tĩnh! Lúc này cần nhất phải là bình tĩnh! Mạnh Kỳ hít một hơi thật sâu.
Mạnh Kỳ giật mình. Ngọc Hư cung là đàn tràng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại là tượng trưng của sự bắt đầu, không ta không hắn, không trước không sau, không trên không dưới, không quá khứ không tương lai, không phải chính là vừa rồi hay sao?
Cấm pháp của Ngọc Hư cung đúng là nên như thế!
Hắn rút đao, ánh đao sáng rực, nhanh như tia chớp, không gì cản nổi, chém thẳng về phía trước.
Khai Thiên Tịch Địa, phân hóa âm dương, tự diễn ra đường đi!
Rắc, “Hư không” vỡ ra, hồ cạn và hành lang sụp sang hai bên, lộ ra một cái khe sâu, sau khe là một đại điện huyền hoàng mái cong.
Mạnh Kỳ nhún người chui vào trong khe, nhưng hắn còn chưa kịp vào đại điện, đã nhìn thấy ngoài cửa điện có hai người.
Một người như cự nhân, da màu xám đen, cơ bắp cuồn cuộn, mặc đạo bào màu vàng đất, hai bàn tay trắng muốt như ngọc, hoàn toàn đối lập với cơ thể màu xám đen của gã, người còn lại mặc bào dài, đoan trang mỹ mạo, cao gầy nảy nở, tay cầm hàn kiếm dài ba thước, chính là hai tông sư đi theo Sở Trang vương vào đâu.
Họ không lo đi tìm bảo vật, mà ở lại đây để chặn đường hắn? Mạnh Kỳ kinh ngạc, tí nữa sẽ có pháp thân theo cảm ứng mà đến, thế mà hai tông sư này lại ung dung đứng đây chờ đợi?!
Cự nhân bước tới, mặt không cảm xúc.
“Gia sư có lệnh, giết ngươi còn hơn lấy bảo!”
Chỉ một bước, cự nhân đã tới trước mặt Mạnh Kỳ. tay phải giơ lên cao, năm ngón tay mở ra, ngón tay nào cũng trắng ngần như ngọc, tỏa ánh sáng kì dị, phía trước bàn tay mọt màu u ám, như cả trời đất bị thu nhỏ hút vào đó!

Mạnh Kỳ như nhìn thấy những ngọn núi liên tiếp nối nhau muốn chạm trời, phải ngẩng lên rất cao may ra mới thấy đỉnh núi, cũng chính là bàn tay kia của cự nhân, sau đó núi gãy, trời đất sụp xuống!
bàn tay hạ xuống, đất trời điên đảo, hư không bị bẻ cong, Mạnh Kỳ không chỉ bị trói buộc khó có thể nhúc nhích, mà còn như muốn tự giác xông tới bàn tay kia, như bị nó hút lấy.
Lĩnh vực Tông Sư cộng với Phiên Thiên ấn? Mạnh Kỳ nghiến răng, cơ thể to ra, nhưng dù to cao tới mấy thì cũng vẫn không với tới bàn tay đang từ trên cao đánh xuống.
Phanh phanh phanh, cơ thể Mạnh Kỳ nổ vang, giống như Pháp Thiên Tượng Địa xé rách rất nhiều gông xiềng vô hình, tuy rằng thân thể vẫn còn nặng trịch, né tránh không đủ linh hoạt, nhưng đủ để làm ra động tác!
Hắn nghiến răng, huy đao xuất kiếm, muốn từ tĩnh chuyển động, Khai Thiên Tịch Địa kết hợp với Vạn Vật Phản Hư, lấy cường đấu cường, lấy công đối công.
Nhưng hắn chợt cảm thấy nguy hiểm, trong linh đài ‘nhìn’ thấy nữ tử kia.
Trong tay ả xuất hiện một cây quạt, do nhiều chiếc lông vũ màu sắc khác nhau tạo thành, một chiếc lông đều ẩn chứa hơi nóng kinh người, xung quanh như có tiếng phượng hót, tiếng chim bằng, tiếng khổng tước, đủ mọi loài chim, trên mặt quạt có rất nhiều phù ấn và ấn quyết, đang bừng lên ánh sáng, sắp bùng ra!
Thần binh!
Ngũ Hỏa Thất Cầm phiến?
Đây là muốn đẩy hắn và đường chết? Một người cường công áp sát, dù chết cũng không tiếc, một người tập trung kích phát thần binh, quyết tâm một kích lấy mạng!
Mạnh Kỳ mọc thêm hai cánh tay, một tay nắm cây tiên dài hơn ba thước, không chút do dự trút chân nguyên và câu động thiên địa chi lực, quất vào Dương Hề Chi.
Cây roi tỏa ra kim quang, toàn thân vàng óng ánh, phù ân hiện ra, cố định những luồng lửa đủ màu đang từ trong Ngũ Hỏa Thất Cầm phiến trào ra.

Ba!
Mộc tiên đánh xuống, tiêu diệt hỏa diễm, Dương Hề Chi bị đánh văng đi, miệng phun máu tươi.
Lúc này, Phiên Thiên ấn đánh xuống, Mạnh Kỳ đến phút cuối mới kịp kích phát Lưỡng Cực Huyền Từ bào, bàn tay trắng muốt kia bị bẻ vặn vẹo đi, trượt ra khỏi mục tiêu chính là mặt hắn.
Rắc!
Đạm kim lóe lên rồi tắt, một phần đạo bào vỡ tan, vai trái từ cổ tới ngực của Mạnh Kỳ nát bấy.
Mạnh Kỳ hít sâu, dùng Bất Tử Ấn Pháp mượn sức mạnh, bay thẳng tới, lướt qua Dương Hề Chi, xông vào cửa điện.
Thúc dục thần binh thêm đạo bào, khiến hắn gần như hư thoát!
Nhưng hắn không dám dừng lại, cự nhân đang đuổi theo sau, vận hết sức lực thiêu đốt phù triện Địa Từ Nguyên Quang độn, thân ảnh của hắn tăng tốc, loáng một cái biến mất khỏi cảm ứng của cự nhân.
Cố Hoành dừng bước, quay đầu nhìn sư muội Dương Hề Chi.
“Không sao, Ngọc Hư cung lớn như vậy, hắn chạy được đi đâu?” Dương Hề Chi nuốt đan dược, gom đám máu thịt phân tán trên đất của Mạnh Kỳ.
......
Cả người Mạnh Kỳ không còn một chút khí lực, trong lòng thầm cầu nguyện đừng gặp phải cấm pháp, tốt nhất là tìm được linh đan gì đó cùng loại với Đông Cực Trường Sinh đan, giúp hắn khôi phục.
Ba, uy lực của phù triện biến mất, Mạnh Kỳ rơi xuống đất.
Hắn còn chưa kịp thấy rõ bốn phía, đã có những tiếng tụng niệm vọng tới:


“Tướng liễu giả, cửu thủ nhân diện, xà thân mà thanh...”
“Chung sơn chi thần, danh viết Chúc Âm. Nhìn là ngày, minh là đêm; Thổi là đông, thở là hạ; Không ăn, không uống, không nghỉ, tức vi phong, thân dài ngàn dặm...”
“Có điểu yên, này trạng như hạc, một chân, xích văn thanh chất mà bạch mỏ, danh viết Tất Phương, này minh tự gọi cũng, gặp tắc này ấp có ngoa hỏa...”
Hình dạng, đặc thù của các thần linh, đại yêu thượng cổ lần lượt được đọc ra, như có một trăm hòa thượng đang niệm kinh, ong ong ong không ngừng, nhưng Mạnh Kỳ vô cùng sung sướng, đây đúng là thứ hắn cần!
Huyền công trước mặt Thập Bát biến đều là biến hóa theo chủng loại. Trên từ ruồi muỗi, dưới như bọ chó, đều là có thể, tỷ như biến thành mặt trời, từ cỡ nhỏ tới cỡ vừa, từ tân sinh đến già nua, đều có thể, tất cả dựa vào tu vi bản thân, bắt đầu từ ba mươi sáu biến, cái gì nói tới càng to lớn thì khả năng biến hóa càng nhỏ bé. Ví dụ như biến hóa thành Thần Thú, đại yêu, thần linh, mỗi loại là một biến, có thể thành Lưỡng Cực Nguyên Từ Huyền Quang thú, cũng có thể hóa thành Tất Phương, Chúc Cửu Âm, người tu luyện khác nhau, thiên hướng lựa chọn cũng sẽ khác nhau.
Nhưng có một vấn đề, tuy rằng huyền công có pháp quyết, nhưng nếu không quen thuộc với vật mình muốn biến hóa, thì dù có tu luyện bao nhiêu cũng không thành công.
Cho nên, những câu tụng niệm này đã giúp giải quyết rất nhiều vấn đề cho tu luyện sau này của Mạnh Kỳ!
Nhìn quanh, Mạnh Kỳ phát hiện nơi này là một tĩnh thật, tiếng tụng niệm chính là từ bốn bức tường vọng ra.
“Đây là khu vực tu luyện huyền công?” Mạnh Kỳ lấy đan dược ra, nuốt một viên.
......
Trước điện các, Dương Hề Chi và Cố Hoành đuổi theo Mạnh Kỳ.
Một người chìm trong bào đen từ trong bóng tối đi ra, nhìn thoáng qua hướng mọi người rời đi, lầm bầm, giọng tang thương mà đạm mạc:
“Lục Áp muốn làm xấu chuyện của ta, bị Nguyên Thủy trấn áp, tâm tình khó bình?”





back top