Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 277: Không đi con đường tầm thường


Dịch giả: Tiểu Băng
Sau lưng Thác Á hiện ra Như Ý Thiên Mẫu chi tướng, đầu cài hoa, cổ đeo chuỗi ngọc, mặt như trăng tròn, hai mắt như kim, dưới đất nở đầy hoa trắng muốt, không bị cuồng sa ảnh hưởng, tràn đầy Như Ý và không như ý lưu chuyển.
Trán cô mở ra mắt dọc, một tay đánh ra Ngọc Như Ý, một tay bắt ấn pháp, cơ thể trở nên mơ hồ, lấp lóe hào quang.
Giới Sát lạnh tanh, mặt hờ hững khẽ nghiêng người, quái kiếm trong tay không chút màu mè chém ra, đất trời tối sầm hẳn đi.
Quái kiếm chém thẳng và Ngọc Như Ý của Thác Á, quang mang trơn tru lập tức tiêu tán, hương vị hư thối lan tràn khắp mặt ngoài của Ngọc Như Ý, tuy vẫn chưa xâm nhập vào được bên trong, nhưng đã lại một kiếm nữa chém tới!
Hào quang của thần thông vu thuật bị chém nứt ra, Thác Á kinh hãi dịch người, vội độn sang chỗ khác.
Thác Á hiện ra bên vách núi sụp, nét mặt vẫn còn sợ hãi, pháp bào bên vai trái đã bị chém rách, để lại một vết thương nhợt nhạt.
May mà chỉ là một vết thương nhỏ...... Thác Á thầm nghĩ, chợt cảm thấy sinh cơ của mình tựa như vỡ đê, ào ào theo vết thương nhỏ kia tràn ra ngoài, máu tươi không sao ngừng chảy được, nguyên thần như bị xé tan.
Sao lại như vậy?
Mắt Thác Á mờ đi, thấy Giới Sát không buồn truy sát cô ta, mà xách quái kiếm đi về phía “Cực Ác Thiên Ma”, mặc kệ cô ta!
Sao lại như vậy? Thác Á ngửa đầu ngã xuống, mắt tối sầm hẳn đi:
Hèn gì sau khi thôn tính nhiều bộ lạc như vậy mà võ sĩ Đại Hãn Kim trướng vẫn không bằng Trường Sinh giáo......

Hèn gì Kim trướng võ sĩ mỗi lần đuổi bắt Tát Nhân Cao Oa lại đều bị tổn thất tông sư, trừ phi có Ô Lực Hãn suất lĩnh......
Hèn gì Kim trướng võ sĩ lại thầm kiêng kị Tát Nhân Cao Oa......
Đáng tiếc Trường Sinh giáo nhà cô với Kim trướng bất hòa với nhau, nên không lấy được thông tin chính xác, nếu không cô ta cũng không đến mức chỉ một kiếm đã mất mạng......
Phù phù, Thác Á ngã xuống đất, hai mắt trợn to, không còn sự sống. Như Ý Thiên Mẫu tướng sau lưng cô ta kêu lên thảm thiết, nhanh chóng tan rã, bộ lạc thờ phụng nó cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Cả bầu trời một màu âm u, không còn ánh sáng, sơn cốc thảo nguyên không còn một ngọn cỏ, chỉ có cát vàng. Mạnh Kỳ xách đao cầm kiếm, lơ lửng giữa không trung nhìn Cố Tiểu Tang.
Khóc lão nhân giải quyết Lục Dục Chân Phật xong, oán linh quanh người lại có thêm một Phật Đà Minh Phi tướng đen thui, thực lực giống như tông sư, áp đảo các ác quỷ khác. Mỗi khi Khóc lão nhân giao thủ, các oán linh ác quỷ này cũng lao ra chiến đấu, nếu không có biện pháp khắc chế oán linh, nhất định sẽ bị chúng công kích, không khác bị tới mấy Tông Sư liên thủ.
Chính vì vậy, một Khóc lão nhân với công pháp chẳng phải là hàng đầu lại có thể xếp hạng thứ bảy trên Hắc bảng, thứ ba mươi ba trên Địa bảng!
Lão bước ra một bước, đứng cao trên Mạnh Kỳ, oán linh tán ra khắp chung quanh, phòng ngừa Mạnh Kỳ bỏ trốn, cười khẩy:
“Lần này vốn chỉ là khúc nhạc dạo, ai ngờ chính ngươi lại tự chui vào, thật sự là Thiên Đình có đường ngươi không đi, Cửu U không cửa ngươi lại tới.“
“Ngươi quả thật rất lợi hại, khiến lão phu cảm thấy sợ hãi chưa bao giờ có, sợ ngươi tiếp tục trưởng thành sẽ tới Cáp Lặc báo thù, nhưng hôm nay cuối cùng ta cũng đã nhẹ lòng, tứ kiếp gia thân thì sao chứ? Có Như Lai thần chưởng trong tay thì sao? Bí mật đột phá đến Tông Sư thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là vong hồn dưới tay lão phu mà thôi!”
“Có Lục Dục, nay lại có thêm một oan hồn tông sư, lão phu có hi vọng tiến lên nửa bước pháp thân, tới lúc đó, tên quỷ sư phụ đáng chết của ngươi cũng sẽ có cùng kết cục như ngươi!”
Giới Sát bay tới, lạnh lùng nói:
“Ta không hối hận vì đã từng cứu ngươi. Thiết Thăng chết vào tay ngươi là do mệnh nó đã định, ta phá giới giết người cũng là mệnh đã chú định, ngươi chết vào tay ta cũng là như vậy mà thôi. Mọi chuyện đều có định số, ngươi không trốn thoát được đâu, đừng vùng vẫy nữa, để khỏi bị thêm thống khổ.“
“Ha ha ha ha!” Mạnh Kỳ bật cười ha hả, trở về hình dạng của mình, trường đao chỉ xéo xuống đất, cười vang đầy bá đạo, “Chỉ bằng các ngươi?”
Khóc lão nhân híp mắt, muốn phô trương thanh thế, dao động tâm linh bọn ta? Khí thế chiến, tâm linh chiến?
Mạnh Kỳ không buồn nhìn Khóc lão nhân và Giới Sát, hai mắt nhìn thẳng Cố Tiểu Tang:
“Cho dù không có Hàn Quảng nhắc nhở, thì trong cái đội này người mỗ đề phòng sâu nhất luôn chính là ngươi, chỉ là không ngờ ngươi đã sớm cấu kết với hai kẻ này mà thôi.“
“Đây chính là bố cục của ngươi hả? Ba tông sư vây giết ta? Chỉ thế thôi à, không có gì đằng sau nữa? Nếu thế thì không giống với ngươi trước nay, thực làm mỗ rất thất vọng.“
Sắc mặt Cố Tiểu Tang không hề thay đổi, nhưng nụ cười cứng lại, vẻ cương ngạnh.
Mạnh Kỳ nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn Giới Sát: “Ngươi rất mạnh, là một đối thủ đáng gờm, xứng với Khóc lão nhân, xác thật có thể uy hiếp đến tính mạng của ta.“

Hắn lại quay về Cố Tiểu Tang, khẽ vỗ vào không khí bên cạnh:
“Lại đây! Ngươi là nữ nhân của ta, có chết cũng sẽ là người phải chết sau cùng! Đợi mỗ giết họ xong, sẽ kết thúc dây dưa với ngươi, lúc ấy dù ta có bị trọng thương, chết vào tay ngươi, cũng không sao cả!”
Nữ nhân của ta? Khóc lão nhân nheo mắt, nhớ tới những tin đồn mình nghe thấy, theo bản năng kéo dãn khoảng cách với Cố Tiểu Tang.
Không đúng, tên kia là đang châm ngòi ly gián, phá thế liên thủ của ba người chúng ta!
Khóc lão nhân đang định ra tay, thì gương mặt của Cố Tiểu Tang đã không ngừng thay đổi, thánh khiết trang nghiêm và không linh thoát tục không ngừng hoán chuyển cho nhau, cuối cùng sóng mắt lưu chuyển, hiện ra nét cười linh lợi, cô cúi đầu, dáng vẻ như một tiểu tức phụ bay đến bên cạnh Mạnh Kỳ, đứng cách hắn một quãng.
Này...... Khóc lão nhân dại cả mắt ra, ngay cả Giới Sát cũng khựng lại.
Đối phó với bệnh nhân bị tâm thần nặng thì phải dùng cách khác thường!
Hành động đầy mâu thuẫn của Cố Tiểu Tang chứng tỏ nội tâm đầy mâu thuẫn của cô!
Mạnh Kỳ cười ha ha, bước tới, lạnh nhạt nhìn Khóc lão nhân:
“Năm đó một kiếm của Tô Vô Danh Tô tiền bối chém ngươi thương nặng, nhưng một đao của ta sẽ giết chết ngươi!”
Khinh miệt, bá đạo, cứ như từ trên cao nhìn xuống, móc ra vết sẹo của Khóc lão nhân khiến lão bừng lên lửa giận.
Mạnh Kỳ lại cười vang:
“Hoàng tước tiên sinh, nếu còn không ra tay, thì mỗ lấy hết cơm đấy!”
Vừa dứt lời, sau lưng Giới Sát hiện ra một bóng người, tóc bạc, áo quần rách nát, cát vàng dưới chân bốc lên những bóng nước đen như hóa thành một đầm lầy kịch độc.

Đòn phòng bị của Hàn Quảng! Thứ Mạnh Kỳ đang chờ đợi! Từ lúc phát hiện chỉ có ba Tông Sư vây sát, Mạnh Kỳ đã không chút nghi ngờ mình sẽ chiến thắng!
Cố yêu nữ sơ hở quá lớn!
Nhất là lúc cô tinh thần phân liệt!
Một chưởng từ sau lưng đánh tới, Giới Sát huy kiếm ngăn cản, Khóc lão nhân ngửa mặt thét dài, sau lưng hắc khí bốc lên, tụ thành một cánh cửa to.
Quỷ Môn mở ra, âm hồn lao ra, vô số oán linh đi theo, vây kín Mạnh Kỳ, cơ thể Khóc lão nhân hóa thành cát, theo gió bay tới.
Mạnh Kỳ đứng im, mắt khép hờ bừng mở, bên trong mắt thâm thúy u ám, có vô số đường tinh tuyến ngang dọc, đao chém thẳng một nhát.
Cát vàng khựng lại, hiện ra thân ảnh Khóc lão nhân, mắt lão dại ra, vô cùng kinh ngạc, khí tức tan rã.
“Ngươi, ngươi...... “ Chấp niệm sót lại vang vọng.
Mạnh Kỳ nhìn lão, cười nhạt:
“Mỗ đã nói rồi, giết ngươi một đao đã đủ.“
Không ai biết bệnh của Cố yêu nữ chừng nào tái phát, không thể dây dưa lâu!





back top