Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 287: Song tinh


Dịch giả: Tiểu Băng
Cao Lãm đứng ở trên bệ, giơ cao ngọc tỉ trong tay, Nhân Hoàng kiếm tà tà chỉ ra, ánh sáng vàng rực rỡ, khiến cả cung điện trở nên rạng rỡ huy hoàng.
Nhật nguyệt tinh thần bồng bềnh trên nóc điện, sơn xuyên hà nhạc nhét đầy bốn phía, cung điện hóa thành một vùng trời riêng, bên trong phủ phục rất nhiều ảo ảnh, có thần linh trang nghiêm cao quý, có tiên nhân hờ hững thế gian, có tà ma sát lục đọa lạc, cũng có đủ loại đại yêu.
Nhân Hoàng kiếm, thứ cắt ngang yêu loạn đại địa, kết thúc thời đại Thần Thoại, mở ra thời kì hưng thịnh cho Nhân tộc, tuyệt thế thần binh!
Thân kiếm dính đầy máu của tiên thần yêu ma, ngưng tụ thành thân ảnh của các tộc, lại được đời đời cường giả Nhân tộc dùng tàn ý và máu tươi dung hợp, mấy vạn năm ma luyện, đã mạnh đến tuyệt đỉnh, uy áp hoàn vũ, vương đạo đệ nhất!
Trong thành Trường Nhạc, nhiều ngày hỗn loạn khiến dân chúng trở nên hoảng loạn bất an, giờ khắc này, tất cả họ tâm linh chấn động, trong đầu vang lên một giọng nói uy nghiêm đường hoàng:
“Trẫm là Cao Lãm, Đại Chu chi chủ, thủ hộ thần dân, diệt trừ tiên thần yêu ma xâm phạm!”
Giọng nói ấy đầy tự tin, mang tới niềm tin cho mọi người, khiến ai nấy đều cảm động, quỳ cả xuống đất, có mọi người đồng tâm hiệp lực, từng cỗ khí tức vô hình xông vào hư không.
“Trẫm là Cao Lãm, Đại Chu chi chủ, thủ hộ thần dân, tiêu diệt tiên thần yêu ma xâm phạm!”
Bồi kinh, Lô Long, Cự Nguyên, Bắc Chu mỗi một tòa thành trì, mỗi một nông thôn, trong lòng mỗi thần dân đều vang lên câu nói ấy, bất kể đó là xa hay gần, là quý hay tiện, lòng tin của họ, ý chí của họ, niềm hy vọng của họ đều được vô hình kết nối lại với nhau, bay vào trời cao.
Bên ngoài một tòa thành, “Lục Diệt Diêm Ma tượng” một chưởng vỗ xuống, đập tan đại trận hộ thành, tất cả dân chúng trong thành đều rơi vào tuyệt vọng.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy giọng nói của Cao Lãm, trong lòng họ đều dấy lên một niềm hy vọng.
Bỗng nhiên, ánh sáng sáng rực cả không gian. Một đế giả hiện ra bên trên tòa thành, mặc đế bào, đội bình thiên quan, tuấn mỹ lạnh lùng, môi mỏng, chính là Cao Lãm, chỉ trong nháy mắt y đã lướt qua khoảng cách mấy chục vạn dặm, xuất hiện ở nơi này.
Cao Lãm đâm ra một nhát. Những hình ảnh tiên thần yêu ma trên mặt kiếm đều hiện ra, thi nhau lướt qua, cuối cùng ngừng lại ở hình ảnh của tà ma!
Vương đạo chi ý đột hiển, khí tức tà ma tiêu tán, “Lục Diệt Diêm Ma tượng” như gặp phải khắc tinh, động tác chậm chạp hẳn đi.


Một kiếm chém xuống, Lục Diệt Diêm Ma tượng một phân thành hai, hiện nguyên hình là một bộ xương tà dị.
Nhân Hoàng kiếm ra, chém đầu tà ma!
Biên cảnh Bắc Chu và thảo nguyên, bên trên một tòa thành trì, thân ảnh Cao Lãm lại đột ngột hiện lên, nhảy lên cao, chỗ đó chính là chiến trường của Đại Mãn và Hà Thất.
Lại một kiếm vung ra.
Nhìn thấy Cao Lãm công kích mình, Đại Mãn hơi kinh ngạc. Năm ngón tay chộp lại, nguyện lực quang điểm tụ thành một thần tượng, toàn thân là lửa vàng óng ánh cháy hừng hực.
Thần tượng vừa mới xuất hiện liền đánh về phía Cao Lãm, sau lưng còn có vô số dây leo quấn quanh người, quái trùng bay đầy trời, đều là do Vu thuật thần thông biến thành, cố gắng cản y một chút.
Cao Lãm mím chặt môi, khẽ nghiêng một cái, điên đảo phương vị, nhất thời liền vượt lên trên thần tượng và Vu thuật thần thông, từ trên chém xuống.
Hình ảnh trên thân kiếm lại không ngừng lưu chuyển, sau đó đều rụt về, chỉ còn lại hình ảnh một tượng thần linh.
Trường kiếm bổ vào thần tượng, lửa vàng óng ánh tiêu tán, nguyện lực quang điểm tiêu tán, rơi rắc đầy trời, không hề có sức phản kháng, Trường Sinh Thiên Giới đằng sau cũng bị một kiếm này mà khựng lại, như gặp phải khắc tinh trời sinh.
Đại Mãn nhìn thanh kiếm, cả kinh bật thốt:
“Nhân Hoàng kiếm!”
Nhân định thắng thiên, kẻ địch của tiên thần yêu ma!
Hơn nữa hình như cũng đã thức tỉnh đến cấp độ Địa Tiên! Đại Mãn biết Nhân Hoàng kiếm lợi hại, không còn chiến ý, vội thi triển thần thông bảo mệnh, bỏ chạy.
Đáng tiếc, nếu chỉ có một mình Cao Lãm, có thể lão còn có cơ hội giữ mạng, nhưng sau khi Nhân Hoàng kiếm chém đứt thế thân của lão, chân thân thần linh màu xanh lam cách đó không xa lại bị vô hình vô tướng kiếm khí bức ra, bị Cao Lãm đuổi kịp.

Chỉ sau tích tắc, Đại Mãn đứng ngẩn người giữa không trung, trên chân thân thần linh có những tia kiếm khí từ trong bắn ra, khiến nó tấc tấc tan rã, ngay cả cây trượng màu xanh đen quái dị cũng bị Cao Lãm khống chế.
Đại Mãn vẫn lạc, nhưng nếu Trường Sinh thiên bất tử, hương khói đầy đủ, thì có thể sẽ lại sinh ra một lần nữa, chỉ là không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm.
Hà Thất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, một tia sáng màu tím vạch qua phía chân trời:
“Thôi Thanh Hà đã chết!”
Cao Lãm ngẩng đầu lên nhìn, rồi xoay người về hướng nam. Hoàng bào theo gió bay bay, trang trọng tuyên cáo bát phương:
“Trẫm là Cao Lãm, Đại Chu chi chủ, phàm chỗ nào có dân Đại Chu ta, đều có trẫm!”
Đây chính là tác dụng kì diệu của Nhân Hoàng kiếm khi kết hợp với ngọc tỉ!
Vừa dứt lời, Cao Lãm đã hiện thân ở biên cảnh Bắc Chu và Đại Tấn, sau đó lấy thân hợp kiếm, ánh sáng vàng cắt qua hư không, bay đi.
......
Trong Thiếu Lâm tự, Xá Lợi tháp, Không Tuệ thần tăng ngồi ngay ngắn ở tầng trên cùng, trước mặt là một thanh đao dính đầy khí tức hồng trần, A Nan Phá Giới đao, xung quanh đều có phật tượng, dưới mỗi phật tượng đều thờ một viên Lưu Ly Xá Lợi tử, là do cao tăng các đời sau khi chết biến thành, đa phần là xá lợi La Hán, song cũng có cả xá lợi Đạt Ma!
Bởi vì ông bị ám thương, nên không chỉ thủ tọa Bồ Đề viện Vô Tư, trưởng lão Đạt Ma viện Vô Vọng ở đây hiệp trợ khống trận, ngay cả thủ tọa Đạt Ma viện Không Kiến đang trong thời gian diện bích mười năm cũng đồng ý đi ra, giúp tuần tra các nơi, chỉ có một mình tiền thủ tọa Giới Luật viện Vô Tịnh vì bị nhập ma quá sâu nên vẫn còn bị giam trong tầng dưới của Xá Lợi tháp diện bích.
Trưởng lão Bồ Đề viện Huyền Bi, sư đệ Không Văn phương trượng Không Tướng, một đang trong thời gian đột phá, một đang tĩnh tọa khô thiện, bởi vì chưa tới lúc sinh tử tồn vong, nên chưa cần quấy rầy tới họ.
Trong Tạp Dịch viện, hòa thượng ưỡn bụng béo Huyền Tâm, nhìn sắc trời, tính tính canh giờ, sau đó đứng dậy, nụ cười ha hả không còn, nét mặt trở nên ngưng trọng, lại có mấy phần khoái ý và giải thoát.
Lão lắc đầu, thân hình đột nhiên biến lớn, to chừng chín thước, toàn thân trùm đầy lông trắng, lưng mọc hai cánh, thì ra là một con yêu vật!

Huyền Tâm phun ra khỏi miệng một cái hồ lô, chỉ tay một cái, trong hồ lô bắn ra một làn sáng trắng, bên trong ánh sáng trắng lại chia ra năm màu, xung quanh ánh đủ màu rực rỡ.
“Muộn mười mấy năm, cuối cùng cũng bắt đầu!” Nó khẽ lắc thân, vạn yêu bị trấn áp dưới Xá Lợi tháp đều cùng tru lên, trong đó có một làn khí tức rất là mạnh mẽ, không thua kém Khổng Tước Yêu Vương khiến Xá Lợi tháp lắc lư, trong đó còn thấp thoáng có cả khí tức của yêu tôn, xá lợi bên trong tháp đều rực lên sáng bừng.
“Bạch Trạch Yêu Vương Nguyên Không tổ sư trấn áp vẫn còn chưa chết?” Xá Lợi tháp chấn động, Không Tuệ kinh ngạc, tuy rằng Yêu tộc có tuổi thọ hơn hẳn nhân tộc, nhưng Bạch Trạch Yêu Vương lẽ ra đã phải sớm hết tuổi thọ mà chết rồi mới phải!
Ông kết ấn, khẽ đọc kinh văn. Những hạt xá lợi bay lên, nạm vào các nơi trong tháp. Xá lợi Đạt Ma nhảy vào bàn tay Không Tuệ, hòa vào với A Nan Phá Giới đao. Vô Tư và Vô Vọng cũng nhanh tay hỗ trợ khống chế hộ sơn đại trận đang dao động, đại trận này do vô số Vạn tự phù và kinh văn của Bàn Nhược kinh xen lẫn với nhau, tạo thành kết giới Lưu Ly Thai Tàng.
Xá Lợi tháp rực một màu lưu ly, mở ra Kim Cương chi giới, chặt chẽ trấn áp vạn yêu dưới đáy tháp.
Bên ngoài Thiếu Lâm, một nam tử trung niên nho nhã đang chắp tay sau lưng chờ đợi. Khuôn mặt anh tuấn, tóc đen như mun, cắm đại một cây trâm gỗ, chính là “Ma Sư” Hàn Quảng.
Y không đi Huyền Thiên tông, mà là đi đến Thiếu Lâm tự!
Bên cạnh Hàn Quảng còn có một tông sư tóc bạc, khuôn mặt xấu xí như ma quỷ.
Thấy Thiếu Lâm đại trận dao động, Hàn Quảng khẽ đưa tay ra đè xuống, thời gian cô đọng xuống, Vạn tự phù và kinh văn đang không ngừng lưu chuyển nhất thời như khựng lại.
Chỉ một chút xíu sơ hở thoáng qua cũng bị y nắm được!
“Tấn công” Thiếu Lâm tự, cũng chính là công kích chính đạo!
Hàn Quảng chộp một cái, hai bóng người biến mất. Lưu Ly Thai Tàng kết giới nháy mắt khôi phục lại như thường.
Nơi nào đó phía sau núi, Hàn Quảng hiện ra, xuyên qua hư không, tiến vào bí đạo.
Tốc độ của y cực nhanh, trong tích tắc đã tới chỗ rẽ, ở đó có một cao tăng ngoại cảnh canh giữ.
Tăng nhân này khoác cà sa đỏ, khuôn mặt tiều tụy như một cây gỗ mục, cảm ứng được có người tới gần, đang định quát hỏi, thì đã bị thời gian ngưng đọng làm khựng lại, một chưởng Hàn Quảng chụp xuống, hóa thành bụi phấn.
Hàn Quảng cước bộ không ngừng, mãi cho đến khi đi tới cánh cửa “Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này”.
Y xoay người, nói với tông sư tóc bạc: “Vận chuyển ma công, mở cửa này ra. Mọi việc thành xong, sẽ trả nghĩa tử của ngươi lại cho ngươi.”


“Vâng, tông chủ.”
Hàn Quảng mỉm cười:
“Thế sự hiện giờ chính là thiên hạ hỗn loạn, gió nổi mây vần, nhưng chỉ là vụn vặt không đáng kể, chỉ có làm thực lực của mình tăng lên mới là vương đạo!”
......
Mạnh Kỳ không biết mình đang ở đâu, dù sao cũng là hoang sơn dã lĩnh, xung quanh không hề có khí tức cường giả.
Hắn cảm nhận được tay áo đã sắp như muốn vỡ, nên vội vung tay, ném Cáp Tư Ô Lạp ra ngoài, đao trong tay chém theo bén gót.
......
Trong Tẩy Kiếm các, Giang Chỉ Vi phụ trách trật tự nội môn, phòng ngừa có người thừa dịp loạn làm bậy.
Đột nhiên, cô như cảm nhận được, nhìn lên trời cao, nhìn thấy một tia sáng màu tím vạch qua phía chân trời.
“Thôi Thanh Hà đã chết.” Bên tai cô vang lên thanh âm quen thuộc.
“Sư phụ! Người xuất quan?” Giang Chỉ Vi kinh hỉ quay đầu, nhìn thấy sư phụ Tô Vô Danh, một bộ áo xanh, cả người trống trơn, như vô ngã vô vật, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, nhưng hai mắt đạm mạc thâm thúy, như đã trải qua bao nhiêu thế sự, lăn lộn qua biết bao hồng trần.
Tô Vô Danh khẽ gật đầu, trong giọng có mấy phần cảm khái: “Chuyện thế gian quả khó mà được thập toàn thập mỹ, Đại Diễn năm mươi, và luôn còn thiếu một, không cần quá mức cưỡng cầu.”
Vừa dứt lời, trong tay ông bay ra một mảnh gương vỡ, nổi lơ lửng trước người.
Mảnh gương vỡ này tối tăm không ánh sáng, nhưng lại phảng phất như có thể chiếu rọi ra chư bàn ảo ảnh, vũ trụ vô cùng.
Giang Chỉ Vi nhớ tới lời nói của tiểu hòa thượng, bật thốt:
“Mảnh vỡ Hạo Thiên kính!”





back top