Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 355: Vì sao không đến


Dịch giả: Tiểu Băng
Lật xem từng người một, bao nhiêu là nội dung nhảy nhót ở trong đầu, Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại những trận đánh điển hình, sẵn sàng chuẩn bị.
Mạnh Kỳ cất tài liệu mật đi, quay lại phòng làm việc, lật chồng hồ sơ ra xem.
Trong đêm tối tăm tĩnh lặng, đột nhiên, thân ảnh Liễu Sinh Minh xuất hiện, cuống quít chạy tới Chu Y lâu.
“Tổng bộ đầu, có tình huống mới!” Liễu Sinh Minh còn chưa bước vào Tiểu Lâu đã truyền âm bẩm báo.
Mạnh Kỳ vẻ mặt bình thản, nhàn nhã đứng dậy: “Tình huống gì?”
“Như ngài dự đoán, đám người sau lưng Hoa quý phi đã tìm ra hành tung của tên tân khách thần bí, tạo sự ‘trùng hợp’ làm mấy mật thám của chúng ta phát hiện ra y.” Liễu Sinh Minh vội vàng đi vào phòng, “Xem ra bọn chúng đều là những kẻ không dám thò mặt ra ánh sáng!”
Mạnh Kỳ không chút cảm xúc: “Tân khách thần bí đang đi đâu?”
“Hình như y vẫn chưa biết mình bị phát hiện.” Liễu Sinh Minh trả lời, “Vừa lén lút ra khỏi cửa thành, đi ra hướng lâu thuyền.”
Hiện giờ đang là giữa đêm, Thần đô đại môn đã bế, trận pháp khép hờ.
“Xem ra còn kịp.” Mạnh Kỳ mỉm cười, hai chân cất bước, súc địa thành thốn, đi ở giữa không trung, Liễu Sinh Minh theo sát sau lưng, không đến một hơi đã ra tới cửa thành, chìa lệnh bài, giải trừ cấm chế quanh cửa thành.
Mạnh Kỳ như lơ đãng hỏi: “Liễu thần bộ, ngươi có đoán tân khách thần bí đó là ai không?”
Cách xưng hô khách khí khiến Liễu Sinh Minh có chút không được đương nhiên, cười gượng: “Ty chức chỉ đoán mơ hồ, mong được tổng bộ đầu chỉ điểm.”



“Thiên hạ rộng lớn, có tư cách hợp tác được với hai đại thế gia Bình Tân Thôi thị, Lũng Nam Trương thị thì không có nhiều, mà những kẻ hợp tác mà không dám thò mặt ra ánh sáng thì lại càng thêm ít.”
“Nói rất đúng.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Liễu Sinh Minh thẳng lưng, được tổng bộ đầu khen đúng làm y càng thêm tự tin: “Ty chức đã khoanh vùng mấy nhà, một là thế lực ở thảo nguyên, hai là một trong tà ma chín đạo, ba là Yêu tộc, bốn là các môn phái đứng đầu, năm là triều đình Bắc Chu.”
“Thế lực thảo nguyên nay đã là chó nhà có tang, trừ phi Cổ Nhĩ Đa hoàn chỉnh trở về, nếu không thì không dám làm chuyện gì cả. Thôi thị và Trương thị vẫn còn đang mạnh, không cần phải hợp tác với ai, lại còn cách qua Bắc Chu, người hợp tác khó mà tới đây được.”
“Thôi Thanh Hà chết vào tay Thái Ly, không đến mức cùng đường, Thôi gia không có khả năng hợp tác với Yêu tộc, mà họ thì rõ ràng là còn rất xa mới tới mức cùng đường.”
“Các môn phái thế gia hàng đầu đều hiểu biết về nhau, không đi cùng đường với nhau. Bình Tân thôi và Lũng Nam trương sẽ không tự hạ thân phận, làm chuyện khúm núm này.”
“Cho nên, theo ty chức chỉ còn có tà ma chín đạo, hoặc là triều đình Bắc Chu.”
Mạnh Kỳ nhìn cấm pháp đã sắp giải trừ xong, nói: “Tà ma chín đạo có thể cho Thôi thị và Trương thị được ưu việt gì? Có thể giúp họ nhanh đột phá, nhanh ngưng kết Pháp Thân hay không?”
Thiên hạ trước nay đều vì chữ lợi, dám hợp tác với tà ma chín đạo, nếu không có lợi ích cực lớn, Thôi thị và Trương thị cần gì phải mạo hiểm?
“Nếu thực sự có cách, tà ma chín đạo sao đến nỗi mỗi đạo chỉ có một Pháp Thân, có đạo lại còn không có Pháp Thân!” Liễu Sinh Minh cười. Tuy tà ma chín đạo có tỉ lệ thành tựu Pháp Thân xa xa cao hơn chính đạo, nhưng đó là vì công pháp của họ dễ luyện thành công, thời gian đầu sẽ tăng tiến cực nhanh, không hề phù hợp với Thôi thị và Trương thị. Lần đó, khi Triệu thị hợp tác với tà ma chín đạo, cách thức đột phá cũng là của chính bản thân Triệu thị, họ chỉ cần hợp tác để đánh cắp bảo vật chúng sinh chi lực mà thôi, “Hay là tà ma chín đạo có thể giúp Thôi thị đi lên ngôi vị hoàng đế?”
“Nhưng nếu như vậy, thì Trương thị phải giải quyết thế nào? Ngôi vị hoàng đế chỉ có một mà thôi.” Cửa thành mở ra, Mạnh Kỳ bay ra Thần đô, “Nếu thật sự là vì ngôi vị hoàng đế, cùng lắm thì chỉ có Thôi thị hợp tác với tà ma chín đạo, rồi dùng cớ khác dẫn Trương thị lên thuyền, quan trọng nhất là, với thế cục trước mắt, Đại Tấn không chịu nổi rung chuyển nữa, cả hai nhà đều rõ ràng điểm ấy, không ai muốn đứng mũi chịu sào thay cho người ta!”
Hơn nữa đám người sau lưng Hoa quý phi kia mới là tà ma chín đạo!
Liễu Sinh Minh giờ thì đã hiểu: “Đa tạ tổng bộ đầu chỉ điểm bến mê, ty chức đã biết là nhà ai rồi, triều đình Bắc Chu!”

“Cao Lãm chấp chưởng Nhân Hoàng kiếm, vô cùng khát vọng nắm hết thiên hạ, y lúc nào cũng như hổ rình mồi, các thế gia Đại Tấn mới tạm bỏ qua thành kiến với nhau, không kềm chế hoàng thất nữa, nhà nào cũng muốn tranh thủ thời cơ, hy vọng có người trong nhà chứng được Pháp Thân, dưới tình huống này, có gia tộc dao động cũng chẳng có gì lạ!”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Cao Lãm rất chiếu cố với những thế gia nguyện trung thành với y, cùng lắm sẽ tiến hành thanh tẩy những kẻ phản lại y, trong gia tộc người mạnh nhất chỉ là Ngoại Cảnh đỉnh phong, tạm thời không thấy có hy vọng lên tới Pháp Thân, khi đi theo y cũng vẫn có thể xem là một con đường quang minh, dù sao phụng thị Triệu thị lên làm vua hay phụng thị Cao Lãm lên làm vua chẳng có gì khác nhau về bản chất.”
“Về phần bị khống chế sẽ không cho phép phản kháng hoàng đế, bọn họ cũng đã quá quen rồi, họ sẽ không chỉ không mất đi tài nguyên và phạm vi thế lực của mình, họ cũng vẫn là thế gia đứng đầu, mà còn có ‘Nhân Hoàng’ mạnh mẽ bảo vệ, không còn phải sợ Pháp Thân của tà ma, vương giả của yêu tộc vân vân, giữa hai cái hại chọn cái ít hại hơn.”
“Sở dĩ ‘tân khách Bắc Chu’ muốn tới Thần đô, không phải là để nhìn thấy hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, tổng bộ đầu mất tích, thừa cơ hội hay sao? Chỉ cần khơi mào Triệu thị nội chiến, dẫn phát mâu thuẫn của các thế gia, thì đại nghiệp của Cao Lãm coi như sắp thành công!”
Liễu Sinh Minh thở hắt ra: “Tổng bộ đầu anh minh! Hèn gì tân khách thần bí muốn thẩm vấn Phùng Chinh, thì ra là để muốn tìm manh mối, tạo nên nội loạn, hèn gì Trương Bách Lý lúc ấy muốn hi sinh mình, vì nếu bại lộ, Triệu thị và các thế gia bị phản bội sẽ nuốt sống hai nhà bọn họ.”
“Nhưng mà cơ nghiệp của họ là ở Bình Tân và Lũng Nam, cùng lắm thì giương cờ hiệu lên, nghênh đón Cao Lãm nam hạ, cần gì phải kinh hoảng tới như thế?”
Mạnh Kỳ bỗng giảm tốc, thu liễm khí tức: “Thôi Thanh Vũ đã mang theo Chỉ Qua kiếm đến Thần đô, chờ đợi cơ hội nội chiến, Lũng Nam Trương thị gia chủ chẳng lẽ không tới, không cầm theo thần binh sao? Thần đô là hang ổ Triệu thị, nếu được các gia tộc hiệp trợ, thì ở bên trong đại trận đủ sức giết hai vị gia chủ. Nếu gia tộc không còn thần binh, ha, thì còn là thế gia đứng đầu hay sao?”
“Tổng bộ đầu thật sự là thấy mầm biết cây!” Liễu Sinh Minh khen, “Như thế xem ra, cái tân khách thần bí kia cực có khả năng là cường giả của Bắc Chu, chỉ là không biết là ai......”
Xa xa, một chiếc lâu thuyền theo sóng khẽ lắc lư, Mạnh Kỳ như không chút để ý nói: “Cường giả có tự tin nắm chắc được cơ hội Thần đô nội chiến không nhiều, lại còn được Cao Lãm tín nhiệm phái tới làm một nhiệm vụ quan trọng như thế thì càng thêm ít, trong lòng mỗ chỉ có một nhân tuyển mà thôi.”
“Cao gia Cao Đằng!”
Hoàng đế Bắc Chu cũ, thứ tám Địa bảng!
“Cao Đằng?” Liễu Sinh Minh nhìn chiếc lâu thuyền kia, theo bản năng lui ra phía sau một bước, rồi khựng lại, cười nịnh bợ: “Có tổng bộ đầu ở đây, Cao Đằng thì tính cái gì!”

Mạnh Kỳ bật cười: “Đáng tiếc, trong chiếc thuyền này không có Cao Đằng.”
“Vậy là ai?” Liễu Sinh Minh kinh ngạc.
Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn y: “Cái này thì phải hỏi Liễu thần bộ ngươi.”
“Tổng bộ đầu, ngài có ý tứ gì? Ty chức thật sự trung với triều đình!” Liễu Sinh Minh kinh hãi.
Mạnh Kỳ như cười như không: “Mỗ biết ngươi thật trung với triều đình, cho nên nơi này mới không có Cao Đằng.”
Nghe thấy câu này, vẻ nịnh nọt, kinh hãi trên mặt Liễu Sinh Minh đều biến mất, y lùi ra sau, lắp bắp: “Ngươi, ngươi biết......”
“Kĩ xảo biểu diễn của ngươi tốt lắm, vốn mỗ chỉ hơi thấy nghi mà thôi, tới khi nhìn thấy cái lâu thuyền này, cảm nhận được một khí tức quen thuộc.” Mạnh Kỳ nheo mắt, nhờ mối liên hệ vô hình có được từ ‘Tam Sinh quả’, hắn nhận ra ở gần thuyền có Cố Tiểu Tang!
Hắn lời còn chưa dứt, trời đất xung quanh đột nhiên thay đổi, như có sinh mạng, cô đọng thành lưu ly, trong lưu ly là hỗn độn, ngăn cách Liễu Sinh Minh với Mạnh Kỳ.
Trong lâu thuyền bay ra hai người, không phải Cố Tiểu Tang, cũng không phải La giáo Pháp Vương, mà là Phụng Điển thần sứ, và Hoan Hỉ Bồ Tát!
Mai phục đánh lén không được, thì chuyển thành ngay mặt cường công.
Phụng Điển thần sứ tay trái nâng một cái ấn nhỏ đã bị hư hại, tỏa ra khí tức làm vặn vẹo hư không, biến nơi này tự thành một giới, khiến Mạnh Kỳ không có chỗ để trốn.
Hư Không ấn? Mạnh Kỳ như ngừng thở, không, không phải Hư Không ấn, là bảo vật quán chú chân ý truyền thừa của Hư Không ấn, dùng nó để thao túng hư không, hơn xa Lưỡng Nghi phân giới khăn!
Tay phải Phụng Điển thần sứ cầm một con dao ngắn trong suốt, tràn ngập khí tức Pháp Thân, chắc là lệnh bài do Độ Thế Pháp Vương luyện chế, gặp nó như thấy giáo chủ, có chiến lực Pháp Thân!
“Đáng tiếc Pháp Vương gặp phải quan ải đột phá, không tới đây được, nhưng chỉ cần lệnh bài này đã đủ!” Phụng Điển thần sứ cười khàn khàn.
Hoan Hỉ Bồ Tát nhoẻn miệng cười: “Nếu ngươi chịu bó tay chịu trói, ta sẽ độ cho ngươi siêu thoát khổ hải, hưởng thụ cực lạc.”


Mạnh Kỳ không chút hoang mang, mỉm cười: “Hoàng đế có thể ở trong tiếng rên rỉ của Bồ Tát mà được hướng sinh cực lạc, cũng coi như chết có ý nghĩa.”
Hèn gì chỉ cần rên rỉ, cũng khiến cho hoàng đế tâm linh thất thủ, thải bổ phản phệ.
Thấy Mạnh Kỳ khí thế trầm ổn, như đã định liệu trước, Hoan Hỉ Bồ Tát không dám lỗ mãng động thủ, cười dịu dàng: “Ngươi đã sớm đoán ra được rồi?”
“Thôi thị và Trương thị muốn đầu nhập vào Bắc Chu, hoàng thất làm sao không tìm cách giải quyết? Thải bổ chết bất đắc kỳ tử và chuyện Hoa quý phi đã giúp mỗ hiểu ra, Tần vương là đang nhờ sức mạnh của La giáo và Tố Nữ đạo, hèn gì mãi mà không dám gặp mỗ.” Mạnh Kỳ lững thững bước tới.
Hoan Hỉ Bồ Tát che miệng cười duyên: “Nếu ông ta mượn dùng sức mạnh của chúng ta, thì đâu cần phải giết hoàng đế, giết Hoa quý phi, tìm đại một cơ hội vạch trần Thôi thị và Trương thị là được rồi.”
“Đương nhiên không cần, các ngươi sở dĩ làm như vậy, chẳng phải là để dẫn dụ mỗ đến Thần đô sao? Bởi vì mỗ hành tung bất định, giỏi giấu Thiên Cơ, ngay cả Pháp Thân cũng khó mà tập trung tìm được.” Mạnh Kỳ cười châm chọc.
Mình mới mùng hai tháng hai bước vào Thiếu Lâm, mùng năm tháng hai hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, ba ngày là vừa đủ để báo tin hành tung của mình về tới thần đô, quá mức trùng hợp!
Nói tới đây, Mạnh Kỳ thở dài: “Cho nên, Tư Mã tổng bộ đầu không thể không mất tích, vì nếu chỉ có chuyện hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, không hẳn mỗ sẽ đến đây.”
Phụng Điển thần sứ trầm giọng: “Nếu ngươi đã biết, vì sao còn đến?”
Mạnh Kỳ cười, rút một thanh đao ra từ trong tay áo:
“Đương nhiên phải đến chứ, sao lại không đến?”
“Mỗ là đến để giết người mà!”
Một làn ánh sáng vàng cam sáng lên, lóe vào mắt Hoan Hỉ Bồ Tát, Phụng Điển thần sứ và Liễu Sinh Minh.
Thần binh! Liễu Sinh Minh biến sắc.





back top