Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 4 - Chương 61: Trường Sinh đan


Dịch giả: Tiểu Băng
Trong mật thất Bích Du cung.
Linh Bảo Thiên Tôn đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả bước, thì thào: “‘Ngũ Sắc thần chưởng’ đặc thù rõ ràng, ‘Tiên Tích’ lại là tổ chức luân hồi, kiến thức rộng rãi, dù Thái Ly thí chủ không ngờ lão đạo là ‘Linh bảo’, thì sau khi Cửu nương được cứu chắc chắn cũng sẽ ra tay ứng phó… không biết sẽ kéo tới mấy Yêu Vương......”
Một lúc sau, ông dừng bước, xoay người nhìn Mạnh Kỳ: “Nhưng mặc kệ thế nào, Hàn Quảng thí chủ tuyệt đối không ngờ ngươi lại ngẫu nhiên tìm được Không Văn đạo hữu, không ngờ thân phận của hắn bị bại lộ, chúng ta có thể nhằm vào điểm ấy để khiến hắn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo......”
Nói đến chỗ này, “Linh Bảo Thiên Tôn” Cười ha ha, vẻ cực an ủi: “Nếu không có phát hiện của ngươi, lão đạo có lẽ sẽ sớm bị lộ mà trọng thương, Tiên Tích cũng sẽ thấy phải tổn thất lớn, làm gì còn có thể an an ổn ổn ngồi đây tính kế thần thoại và Yêu tộc? Đây là một công lớn, đợi chuyện lần này xong, ngươi có thể chọn một chiêu pháp thân của ‘Bát Cửu huyền công’.”
Thiên Tôn, chúng ta chọn liền bây giờ có được không, vào túi mới an tâm! Mạnh Kỳ đầy hào hứng, nhưng “Linh Bảo Thiên Tôn” đã tiếp tục nói: “Việc cấp bách là phải cứu Không Văn đạo hữu ra trước, xác nhận thật giả.”
Cũng đúng, chuyện còn chưa xác nhận, làm sao phát thưởng được...... Mạnh Kỳ nhìn Linh Bảo Thiên Tôn: “Không Văn phương trượng có vẻ không có tin Thiên Tôn, người dặn tìm Lan Kha tự và Lục đại tiên sinh.”
“Linh Bảo Thiên Tôn” Trầm mặc một lát, cười: “Lão đạo và ông ấy tương giao đã lâu, hẳn là ông ấy đã nhìn ra dấu vết. Có chuyện của Hàn thí chủ làm mẫu, khó tránh khỏi có điểm nghi ngờ, nếu đã như vậy, ngươi đi tìm Lục đạo hữu, có ông ấy ra tay, dù người bị nhốt không phải Không Văn đạo hữu, cũng không đến nỗi thả hổ về rừng.”
Không Văn và Xung Hòa đều có vẻ đánh giá rất cao thực lực của Lục đại tiên sinh...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Nghi hoặc hỏi: “Thiên Tôn, Lục đại tiên sinh không phải luân hồi giả, làm sao tìm được tới mảnh vỡ trụ quang đó?”
Pháp Thân tuy có thể thần du tịnh thổ, trong con sông dài thời gian phát hiện mảnh vỡ trụ quang, nhưng loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, thuần bằng vận khí, không thể định vị vị trí cụ thể rõ ràng, nếu đều luân hồi giả, mọi người có thể kết làm một tiểu đội, Luân Hồi phù, mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Linh Bảo Thiên Tôn cười ha ha: “Yên tâm, Lục đạo hữu tự có cách.”
Ông mở mật thất, nói với “Bích Hà nguyên quân” Cù Cửu Nương đang đứng bên ngoài: “Sự tình có thay đổi, ngươi một mình tìm Hoan Hỉ miếu dâm tăng, lão đạo lặng lẽ đi theo sau, để ngừa Yêu tộc tới làm khó dễ.”
“Yêu tộc?” Cù Cửu Nương sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi, “Thái Ly!”


Mấy năm nay yêu tộc luôn giữ kẽ, nên cô không nghĩ tới chúng, nay được Linh Bảo Thiên Tôn đánh thức, Ngũ Sắc thần chưởng lại đặc thù rõ ràng như thế, Cù Cửu Nương làm sao lại không nghĩ ra?
Cô nghiến răng một lúc, sau đó chuyển thành kích động. Có Thiên Tôn đi cùng, mình có thể tận tình cướp đồ của bọn dâm tăng Hoan Hỉ miếu, không đúng.Trừ ma vệ đạo, hành hiệp trượng nghĩa!
Hay nhất là không giống cái lão già chết bằm tính toán chi ly nào đó, Thiên Tôn không hề bảo chia sáu bốn hay gì gì!
Tuy cô đeo mặt nạ. Nhưng Mạnh Kỳ vẫn cảm nhận được cái gương mặt đầy sinh khí kia, không nhịn được run rẩy khóe miệng, Vân Hạc chân nhân a, lão phải đi theo học tập Linh Bảo Thiên Tôn cái gì gọi là phong phạm thế ngoại cao nhân đi! Như vầy mới đúng đó!
Nhìn theo Cù Cửu Nương và Linh Bảo Thiên Tôn rời đi, Mạnh Kỳ về trở về Tiên Tích phường, tới cột ngọc, lấy đồ ra để đổi.
Hắn đưa Nguyên kim côn, chưởng phúc Thiên Đao, hai cái nhẫn trữ vật đổi thành thiện công, tổng cộng được sáu ngàn hai trăm thiện công.
Về phần “Tử Điện lôi đao”, Mạnh Kỳ định để lại nó làm dự bị cho “Thiên chi thương”, hắn có thể sinh hai đầu bốn tay, tuy có thể dùng Nguyên Thủy kim chương chưởng pháp, quyền pháp và chỉ pháp, nhưng chúng đều không phải là thứ hắn am hiểu nhất, đợi sau này, sáu tay cầm ba thanh đao ba thanh kiếm, cùng dùng Tam đao tam kiếm tam thần kỹ, hình ảnh đó chắc chắn là rất đẹp!
“Quỳ Thủy âm lôi” Và “Thất phẩm Bạch Liên đài” Là bí bảo hắn sẽ dùng tới, “Dược Sư tâm đan” linh dược chữa thương siêu cấp, “Phúc Quang Tử Khí châu” Có thể phụ trợ ngưng luyện phúc đức, tăng lên phúc khí, Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ không đổi, hắn để lại một cái nhẫn cho tiểu đội phụ thuộc, hoặc bán cho Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng.
Hắn tiếp tục lôi ra “Thanh Hoa quả”, và đan phương “Đông Cực Trường Sinh đan”, bỏ hết vào trụ ngọc.
Tuy việc này có thể tìm Tiên Tích “Bão Phác tử” Hỗ trợ, nhưng luyện đan không thể so với luyện khí, luyện khí nếu thất bại, tài liệu có thể vẫn còn dùng được một phần, nhưng luyện đan nếu thấy chuyện không may, là cả một lò đi đứt, thôi thì giao cho Lục Đạo tuyệt-đối-thành-công an toàn hơn.
Tốn thêm năm trăm thiện công mua tài liệu phụ còn thiếu, và hai ngàn thiện công phí luyện chế, hắn nhìn thấy được ba viên đan dược màu xanh mướt trong cột ngọc.
Ba viên đan dược này đều to cỡ mắt rồng, mặt ngoài lượn lờ từng sợi hà khí, sắc màu ôn nhuận, mùi có vị thuốc, ngửi một cái, cả người sảng khoái hẳn lên.

Không hổ là linh dược tiếp cận tiên đan...... Mạnh Kỳ thầm khen, lại tốn một ngàn hai trăm thiện công đổi một cái Ngọc Tịnh Bình để đựng, bỏ linh đan vào.
Mạnh Kỳ nhìn Ngọc Tịnh Bình trong tay, nghĩ:
“Vốn tưởng một lò chỉ có một hai viên, không ngờ lại được tới ba viên!”
“Dù để lại tự dùng, cũng còn dư hai viên!”
“Lần này không kiếm đầy bồn đầy bát, ta sẽ uổng cái danh tham tài!”
“Ừm, thành viên Ngoại Cảnh Tiên Tích sẽ không trả giá cao, nhiều năm đại khái cũng đều tích cóp thiện công đổi một ít đan dược cùng loại, nếu là tuổi trẻ, lại càng chẳng thèm ngó ngàng tới. Chỉ còn một dạng đối tượng tiềm năng là ngoại cảnh không phải luân hồi giả, loại này dù có bỏ một nửa gia sản để đổi một viên cũng sẵn lòng, hắc hắc......” Mạnh Kỳ càng nghĩ càng vui tới mức cười ra tiếng.
Nhưng muốn được cao giá thì phải khống chế số lượng không được quá nhiều, và khống chế cả khoảng thời gian tung ra sản phẩm.
Hay nhờ Thiên Tôn tọa trấn, mở một cái hội đấu giá bí mật?
Mạnh Kỳ rời tiên tích, chạy tới Họa Mi sơn trang.
Đây là môn phái võ đạo đại tông có tuổi đời ngắn nhất trong lịch sử, do Lục đại tiên sinh một tay lập nên, so với những môn phái và thế gia khác, công pháp cao giai và bảo binh không nhiều, nhưng có Lục đại tiên sinh ở đó, thiên hạ không ai dám coi thường chọc vào!
Họa Mi sơn trang trên Họa Mi sơn, nghe nói đây là tên nguyên gốc của nó, cũng có lời đồn là đặt tên đeo ý “Họa mi chi nhạc”, lệnh bài và các vật trang trí của sơn trang đều có hình khắc chim họa mi.

Mạnh Kỳ tới chân núi, thấy cảnh núi non vô cùng đẹp đẽ, bừng bừng cảnh sắc ngày xuân, không giống Bắc địa hùng sơn, ngược lại giống như Giang Đông tú thủy.
Cổng sơn trang có mấy người mặc áo vàng canh cửa, thấy Mạnh Kỳ đeo đao mà đến, khí vũ hiên ngang, không dám coi thường, vội bước tới hỏi thăm.
Mạnh Kỳ cười cười: “Tại hạ Tô Mạnh, có hẹn với Hàn Băng tiên tử, nhờ truyền lời giúp.”
“Tô Mạnh?‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh?” đám đệ tử Họa Mi sơn trang hết hồn.
Cái vị từng là đệ nhất Nhân bảng?
Tứ kiếp gia thân “Cuồng Đao” Tô Mạnh?
đệ tử cầm đầu cung kính nói: “Tô thiếu hiệp xin chờ, tại hạ lập tức đi báo.”
Người có tên như cây có bóng, Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, nhìn họ chạy đi.
Không qua bao lâu, Diệp Ngọc Kỳ đã cưỡi gió từ trên núi bay xuống, quấn lấy Mạnh Kỳ, rồi lại bay vọt lên sơn trang.
“Chuyện gì?” Diệp Ngọc Kỳ trịnh trọng.
Cô tưởng Tiên Tích có đại sự xảy ra.
Mạnh Kỳ vội kể lại mọi chuyện.
Diệp Ngọc Kỳ không thể không biến sắc mấy lần, sau đó chuyển hướng, bay ra sau núi.
Nơi này có một ngôi mộ rất bình thường, bên cạnh có một cái nhà tranh, quanh nhà trồng đủ loại hoa đẹp lạ.


Lục đại tiên sinh mặc áo xanh đang cắm cúi nhổ cỏ.
Diệp Ngọc Kỳ mở miệng, kể lại mọi việc.
Lục đại tiên sinh từ lúc hai người tới đã ngừng tay. Nghe kể xong, vẻ mặt không biến, khẽ phất tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm rất bình thường, thở dài:
“Tô tiểu hữu, cùng lão phu đi Thiếu Lâm một chuyến.”
Thì ra giữa mảnh vỡ trụ quang và địa phương liên quan tới nó là có cách nối kết với nhau!
............
Hai tăng nhân ngoại cảnh Hoan Hỉ miếu ngã xuống đất, không thể tin được nữ tử mê người trước mặt là La Sát lấy mạng.
“Hừ, dám lấy ánh mắt ghê tởm đó nhìn lão nương, không biết sống chết!” Cù Cửu Nương cướp lấy chiến lợi phẩm, sau đó tiến hành Sưu Hồn.
Cô đứng bật dậy, khẽ nói: “Mắt trận của mười hai nhân duyên tướng chính là Ngư Hải!”
Ngư Hải? Linh Bảo Thiên Tôn quay đầu nhìn về phía xa xa!
............
Ngư Hải mênh mông, cảnh sắc mê người, trên không có mấy tăng nhân mặc bào lạt ma đang lơ lửng.
Họ nhìn nhau, khẽ gật đầu, người cầm đầu trầm giọng nói:
“Bắt đầu đi.”





back top