Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 6 - Chương 200: Kế hoạch của Yêu tộc



Dịch: Tiểu Băng
Thủy Nguyệt am am chủ Minh Thông?
Mạnh Kỳ mở mắt, tĩnh thất lại trở lại sáng sủa, tối tăm u ám không còn.
Mình với Minh Thông không hề qua lại, giờ tới cửa có chuyện gì?
Thủy Nguyệt am, Quan Âm Bồ Tát đạo thống...... Chẳng lẽ bởi vì ta vừa đánh kim ngư nhà bà, nên bà phái người đến nói chuyện phải quấy?
Hắn bĩu môi, từ từ nói: “Mời Minh Thông am chủ vào.”
Minh Thông mặc áo ni cô màu xám, chờ một chút đã thấy cái tên canh cửa màu xanh kì quái đi ra, dõng dạc nói:
“Chưởng giáo lão gia mời vào.”
Minh Thông thiền tâm chắp tay, khẽ niệm Bồ Tát rồi đi vào trong điện.
Chủ điện thờ tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, bên trái có cửa đi thông tới một gian tĩnh thất, bên trong có án kỷ đồng lô, đàn hương lượn lờ, yên tĩnh tự nhiên.
Sau đồng lô là một chiếc giường mây, trên đó có một đạo nhân có vẻ còn trẻ, ngũ quan tuấn mỹ đang ngồi, ánh mắt tang thương, tóc mai nhuốm bạc.
Đây chính là Ngọc Hư cung chưởng giáo nổi danh khắp thiên hạ, Nguyên Hoàng Tô Mạnh? Minh Thông có cảm giác như mình đang gặp một vị tiên phật thật sự.
Khi bà thành danh đối phương còn chưa sinh ra, nhưng hôm nay lại cứ như một tiên một phàm cách biệt, thật là làm người ta thổn thức.
“Xin chào Tô chưởng giáo.” Minh Thông chắp tay.
“Am chủ không cần đa lễ. Nếu luận bối phận, mỗ còn thuộc về vãn bối.” Mạnh Kỳ mỉm cười, “Ngài vạn dặm xa xôi đến thăm, không biết có chuyện quan trọng gì chăng?”
Minh Thông khẽ niệm Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát, lấy ra một cái lá cây, nhìn như lá dương liễu, tươi mát ướt át, vẫn còn đọng sương trắng, ám tàng lưu quang.
“Tô chưởng giáo mời xem.” Bà khẽ vung tay. Cái lá tan rã, hóa thành những đốm sáng vàng, tụ thành một mặt kính tròn.
Kính tròn tỏa ánh sáng vàng, sóng gợn lóe qua, chiếu hình ảnh một vùng địa vực tối tăm, thi thoảng lại có lôi quang phát ra, chiếu thấy cảnh một cây Kim Cô bổng ngạo nghễ dựng đứng, bốn phía hoa nở hoa tàn, lôi diệt lôi sinh không ngừng.
“Linh sơn......” Mạnh Kỳ lẩm bẩm.
Đây là Linh Sơn, nơi Vạn Phật đồng trụy!
Dù có hóa thành tro, hắn cũng nhận ra nơi này. Hắn đã vào đây hai lần, mỗi lần một tâm tình khác nhau, là nơi hắn vung ra một kiếm đoạn tuyệt!
Đây không chỉ là Linh sơn, mà còn là hành trình tâm lộ của hắn.
Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ lại tới Linh Sơn, bởi vì Ma Phật phong ấn là ở đó.
Cảnh tượng chiếu từ xa tới gần. Mạnh Kỳ nhìn thấy những Phật Đà Kim thân chảy hai hàng huyết lệ ở trên đỉnh núi. Cái nào cũng to sừng sững, vốn dĩ thanh tịnh, nay lại bị khí màu xám trắng và uế vụ đen đúa dính vào bao quanh, vô cùng tà dị.
Trong rừng xác do “Vạn Phật” Kim Thân biến thành, mặt đất đang rung chuyển dữ dội, sau đó một người cao lớn mặc áo xám, tóc xõa tung, cằm để râu đen, đôi mắt đạm mạc, ngực đeo một chuỗi bạch cốt Lưu Ly châu, Sa hòa thượng Sa Ngộ Tịnh!


Y quả thực đi Linh sơn? Mạnh Kỳ cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi từ biệt ở Ngọc Hư cung, vì mãi không nghe được tin tức Sa Ngộ Tịnh làm gì cả nên hắn đoán y đã đi Tây Du thế giới, hôm nay xem ra quả nhiên đã đoán đúng. Nhưng chỉ đoán đúng một nửa, y không chỉ đi Tây Du, mà còn tới Linh sơn!
Tư thế của Sa Ngộ Tịnh hơi kì kì, lưng hơi gù xuống, mỗi một bước đi đều khiến Linh sơn lay động, Mạnh Kỳ ngưng mắt nhìn kĩ mới phát hiện y cõng trên lưng thứ gì đó, toàn thân bị khí đen bao phủ, không thể nhìn ra được.
Từ hình dạng mà xem, Mạnh Kỳ nghi ngờ đây là một bộ thi thể.
Sa Ngộ Tịnh xâm nhập Linh sơn đầy nguy hiểm là để lấy ra một bộ thi thể?
Thi thể kia có vẻ rất nặng, ép cho cả một Đại năng Truyền Thuyết cũng phải cong cả người xuống.
Thi thể của ai đây? Mạnh Kỳ kinh ngạc, trong mắt hiện ra Đạo Nhất Lưu Ly đăng, vận chuyển chư quả chi nhân, nhưng khí đen quỷ dị kia đã ngăn cản tầm nhìn của hắn, hắn không nhìn ra được.
Phải chăng là di thể của Tề Thiên Đại Thánh?
Hay là Kim Thiền tử thần bí trong miệng Kim Hoàng, Đường Tăng?
Ừ, cũng có thể là người khác nữa.
Đặng, đặng, đặng, Sa Ngộ Tịnh bước từng bước về phía trước, cả Linh Sơn rúng động không ngừng theo từng bước đi.
Khi đi ngang qua Kim Cô bổng, y hơi dừng lại quay đầu nhìn nó, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt.
Phật có lệ, Truyền Thuyết có lệ, tâm linh mượt mà vậy thì sao, chưa chứng siêu thoát thì trong lòng vẫn có chuyện thương tâm đáng tiếc!
Sa Ngộ Tịnh quay đầu lại, tiếp tục cõng thứ kia đi ra khỏi Vạn Phật đại trận. Khi đi ngang qua thi hài Bạch Long ở dưới đất, y nghiến răng, chìa tay ra kéo sừng rồng…
Một âm thanh ma sát nặng nề vang lên. Thi thể Bạch Long bị kéo, Sa Ngộ Tịnh càng thêm cố sức, nhưng y nhất định không buông tay, như muốn lôi thi thể Bạch Long ra khỏi nơi ô uế này.
Từng bước lắc lư, Sa Ngộ Tịnh lưng cõng thi thể, dần rời khỏi đỉnh núi. Năm đó đi Tây Du năm người, nay chỉ còn một mình y, thân ảnh tiêu điều, nói không hết sự cô tịch.
Kính tròn tan vỡ, hóa thành những đốm sáng rồi tiêu tán.
Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, người mạnh nhất Thủy Nguyệt am hiện giờ mới chỉ là nửa bước Pháp Thân, bị đại năng khác che giấu là chuyện có khả năng. Nhưng cái lá liễu kia quá đặc thù, hẳn là Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.
Như vậy, Bất Tử Yêu Thần chính là Phổ Hiền Bồ Tát?
Cũng có thể cái lá liễu này chính là Bất Tử Yêu Thần truyền đến ý niệm......
“Y cõng cái gì thế? Là thi thể của ai?” Mạnh Kỳ hỏi.
Minh Thông lắc đầu: “Bồ Tát không nói, chỉ nói việc này quan hệ trọng đại, Tô chưởng giáo nên biết được.”
Ghét nhất là mấy kẻ cứ khoái ra vẻ bí hiểm, ăn nói lấp lửng...... Mạnh Kỳ thầm mắng, hỏi: “Bồ Tát còn nói gì nữa không?”
Minh Thông cười nhẹ: “Bồ Tát dặn Tô chưởng giáo cẩn thận, có thế lực không muốn nhìn thấy ngươi tự chứng Truyền Thuyết, hoặc là nhanh chóng trở thành Truyền Thuyết.”
“A. Họ muốn phá thế nào?”

Chứng Truyền Thuyết là một chuyện rất ‘riêng tư’, không dùng tới ngoại vật, không bị bên ngoài quấy nhiễu, liên hệ chỉ trong phạm vi giữa “Ta” và các “Ta” mà thôi. Mấy người này muốn làm cái gì hả?
Không muốn nhìn thấy mình chứng được Truyền Thuyết thì dễ thôi, cho minh đao ám tiễn đến, giết là xong hết mọi chuyện. Nhưng nếu muốn giảm tốc độ mình bước vào Truyền Thuyết, vậy sẽ bắt đầu từ chỗ nào?
Minh Thông vẫn giữ nụ cười: “Tự tạo ra ‘ta khác’, hình thành liên hệ ấn ký, phải cảm nhận biến hóa từng tí một, sau đó từ từ điều chỉnh, mà mỗi một lần điều chỉnh đều phải rất lâu mới có thể đạt được phản hồi, quả thật vừa tốn thời gian vừa cố sức. Nếu có hình chiếu ‘ta khác’ của Ma Phật A Nan hoặc của Truyền Thuyết khác để làm tham khảo thì sao? Ma Phật chính là Tô chưởng giáo ngươi, Tô chưởng giáo ngươi chính là Ma Phật, “ta khác” của y và ‘ta khác tự tạo ra’ của ngươi hẳn là rất gần với nhau. Nếu có thể tham chiếu, nhất định sẽ rút ngắn được thời gian bước vào Truyền Thuyết rất nhiều.”
“Đúng, Minh Thông am chủ nói không sai.” Mạnh Kỳ thản nhiên thừa nhận.
Đây chính là cách thức hắn đang làm. Chỉ là hắn không thể trực tiếp tiếp thu “hình chiếu Nguyên Thủy” hay ‘ta khác’ của Ma Phật, bởi vì đó chỉ là lạc ấn, không phải ấn ký, chung quy trừ bản thân hắn, những ‘ta khác’ của Ma Phật đều bị phong ấn chung với y ở trong Linh Sơn. Dù phong ấn có hơi bị lỏng đi, nhưng phong ấn của Phật Tổ cũng đâu có dễ mà vượt qua như vậy?
Bởi vì đối với một Bỉ Ngạn như Ma Phật, chỉ cần kết nối được với một ‘ta khác’ ở ngoại giới thôi, thì cơ bản đã chẳng khác nào thoát khốn.
Minh Thông tiếp tục nói: “Vũ trụ phong phú, số lượng hình chiếu ‘ta khác’ của Ma Phật mà Tô chưởng giáo ngươi biết được hẳn là không nhiều, vậy chẳng phải là một ngăn cản lớn cho con đường Truyền Thuyết của ngươi sao?”
“Nghe ý ngươi, có người khác biết được rất nhiều hình chiếu ‘ta khác’ của Ma Phật?” Mạnh Kỳ vừa nghe là hiểu.
Minh Thông không cười nữa, trang nghiêm nói: “Ma Phật là A Nan, hình chiếu ta khác của Ma Phật nguyên bản hẳn là những hình chiếu ta khác của A Nan và Lôi Thần. Nhưng Bá Vương vượt ra khống chế, tự thành tựu Truyền Thuyết, vì thế A Nan chưa thể dung hợp những bộ phận của Lôi Thần.”
Mạnh Kỳ gật gù. Trong lòng giật mình, kiểu chém ra một phần thân thể để tu luyện này chẳng khác gì phân ra thành những ‘ta khác’, bằng không đã sớm bị người nhìn ra manh mối, Thái Ất Thiên Tôn, Dược Sư Vương Phật và Thanh Đế nếu không có mối liên hệ về bản nguyên, thì chính là hai đại năng hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn độc lập.
Minh Thông nói tiếp: “Chuyện Yêu tộc đuổi giết A Nan và người tu luyện A Nan Phá Giới đao pháp không biết đã có bao nhiêu đời, thậm chí có những lúc có cơ hội, họ không bỏ qua cho cả những ‘A Nan’ ở những vũ trụ khác. Cho nên, về tư liệu mặt này, Yêu tộc hẳn là có rất nhiều. Cho dù “ta khác” có trải qua chuyển thế, mỗi một đời đều có sự khác biệt, nhưng tin rằng Tô chưởng giáo ngươi vẫn nhìn ra được bản chất, làm chơi ăn thật.”
Mạnh Kỳ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, Yêu Thánh thật sự là một kẻ cố chấp siêu đẳng, qua bao đời A Nan luân Hồi chuyển thế, bao nhiêu đời ‘ta khác A Nan’, thế mà vẫn không chết không ngừng, quyết không bỏ qua cho y.
Bất quá chuyện này cũng chứng minh được một chân lý, kẻ hiểu ngươi nhất thường chính là kẻ địch của ngươi. Không có ai kiếm ra ‘ta khác’ của A Nan chuyên nghiệp bằng Yêu tộc!
“Hiện giờ thái độ Yêu tộc thế nào?” Mạnh Kỳ nghiêm chỉnh hỏi.
Nếu Minh Thông đã đến truyền lời, hẳn cũng đã tìm hiểu rất kĩ.
Quả nhiên, Minh Thông không cần suy nghĩ, trả lời ngay: “Yêu tộc không phải tất cả đều nhất trí, đương nhiên có nhiều ý kiến khác nhau. Họ vừa không muốn thấy vì ngươi mất mạng mà Ma Phật viên mãn, vừa không muốn cho ngươi trưởng thành lên, quấy nhiễu kế hoạch họ đi Linh sơn, cứu những Đại Thánh còn sót lại.”
“Cứu những Đại Thánh còn sót lại?” Mạnh Kỳ sợ hãi cả kinh.
Trong phong ấn vẫn còn có Yêu tộc Đại Thánh còn sót lại?
Những đại thánh này đều là những kẻ hô phong hoán vũ thời Thượng Cổ, nếu họ thoát khốn, nhất định sẽ dư khả năng quét ngang Chân Thật giới và thế giới Phong Thần, Nhân tộc không còn ai địch nổi.
Đây quả đúng là một kế hoạch lớn!
“Chúng tìm được lối vào Linh sơn rồi sao?” Mạnh Kỳ trầm giọng hỏi.
Minh Thông lắc đầu: “Chưa tìm ra, nhưng họ đã tiếp xúc với La giáo, liên kết với nhau, Chân Không gia hương bao dung sở hữu sinh linh, thống ngự vạn vật.”
Vô Sinh Lão Mẫu quả thật là hùng tâm bừng bừng...... Mạnh Kỳ thầm thở dài, nhưng làm việc thực là ghê gớm.

Tỷ như chuyện để cho Sa Ngộ Tịnh thức tỉnh trước này, vừa kịp lúc bù vào nhược điểm của chuyện Cố Tiểu Tang, khiến cho mỗi phản ứng của y đều được người ta dễ dàng chấp nhận, không làm cho thế cục trở nên căng thẳng. Sau khi tỉnh dậy, Sa Ngộ Tịnh lại hành tung bí ẩn, đi Linh sơn, không cường thế quấy nhiễu cục diện Chân Thật giới, để cho mọi chuyện đều vẫn nằm trong khả năng chấp nhận của các đại nhân vật.
Đợi đến khi Sa Ngộ Tịnh từ Tây Du trở về, nhất định sẽ làm chuyện lập uy, khuếch trương La giáo nhưng không kích thích Đại Chu và Tịnh Thổ Phật Quốc, tới lúc đó, cũng chẳng còn ai dám ra mặt đối kháng với uy phong của một Đại năng Truyền Thuyết!
Mạnh Kỳ nói: “Ta đoán La giáo sẽ không đơn giản nói lối vào Linh Sơn cho Yêu tộc như vậy.”
“Tô chưởng giáo nói rất đúng, La giáo đương nhiên không muốn nhìn thấy cục diện đang rất tốt hiện giờ lại bị phá tan vì kế hoạch của Yêu tộc. Hai bên đang đánh cờ với nhau thôi. Vô Sinh Lão Mẫu tuy muốn mượn ngươi để thử những đại nhân vật khác, xem xét một ít bí mật, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi nhanh chóng trưởng thành đại năng Truyền Thuyết, tốt nhất là ngươi chỉ được đột phá sau khi bà ta hoàn toàn thức tỉnh trở về, như vậy bà ta dư sức xử lý những chuyện ngoài ý muốn phát sinh.” Minh Thông phân tích.
Kiểu phân tích này không thể xuất phát từ miệng của một nửa bước Pháp Thân.
Mạnh Kỳ gật gù, không khác với hắn suy nghĩ là mấy.
Nhưng hắn đã từng đoán sai một lần, về hỗn độn Thanh Liên tử khi ở Ngọc Hư cung.
Đây là cái gọi là thiên ý thì khó dò, mà cái gì là thiên ý, ý chí của Bỉ Ngạn đại nhân vật chính là thiên ý!
“Chuyện hôm nay đã xong. Bần ni cáo lui, chúc Tô chưởng giáo tự chứng Truyền Thuyết, hiển lộ Tiên Tích.” Minh Thông chắp tay, khẽ niệm Quan Âm Bồ Tát.
Bà tới đây báo tin, phân tích thiệt hơn, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng đưa ra một đề nghị yêu cầu nào.
Mạnh Kỳ ngồi im nhìn theo bà rời khỏi. Hắn đã nhìn thấy rõ quan điểm của Phật môn.
Họ không muốn nhìn thấy mình bị thế cục dồn ép, phải đi theo con đường hấp thu “hình chiếu Nguyên Thủy”, trở thành vừa một vị Nguyên Thủy Thiên Tôn, vì như vậy sẽ tạo thành mạt kiếp đạo quả “Quy túc”!
Thái độ của Phật môn A Di Đà nhất mạch đối với hắn đã thay đổi.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Mạnh Kỳ ngồi nghĩ một hồi, trong lòng đã có kế hoạch. Trước hết hắn sẽ tiếp xúc Yêu tộc, thử làm thay đổi suy nghĩ của chúng. Nếu thành công, lấy được tư liệu của các “A Nan ta khác”, thời gian tạo ấn kí ta khác của hắn sẽ được rút ngắn từ hơn ba mươi năm xuống còn có mười năm, nếu lại dùng thêm ít nhất ba thành Nguyên Thủy hình chiếu, thời gian sẽ còn ngắn hơn nữa.
Song vấn đề là, làm sao tiếp xúc được với cao tầng của Yêu tộc?
Từ sau thời trung cổ, Yêu tộc gần như đã mai danh ẩn tích, rất ít có hành động, không có truyền nhân yêu thánh nào hiện thế.
Mạnh Kỳ nghĩ một hồi, chợt nhớ ra một nơi:
Đông Hải hải nhãn!
Không phải hải nhãn nối thế giới Phong Thần tới hai mươi tám giới, mà là hải nhãn của Chân Thật giới, thứ không biết thông tới nơi nào.
Theo lời của Tô Vô Danh Tô tiền bối, lúc ấy ông đuổi theo Khổng Tước yêu vương Thái Ly, chính là bị mất tăm hơi của đối phương ở chỗ đó.
Lúc mình đi biển gặp phải Thanh Đế, ông cũng là biến mất ở chỗ đó.
Với thực lực và cảnh giới của mình bây giờ, hẳn là xuyên qua cái hải nhãn đó được rồi nhỉ.
Hắn tiếp tục bế quan.
Ước chừng một tháng sau, bên cạnh Mạnh Kỳ đột nhiên hiện ra hư ảnh một lão tăng. Lão tăng bước tới, dung nhập Pháp Thân, chính là ấn kí ta khác, Viên Mông đại sư của hắn!
Mạnh Kỳ lúc này mới mở mắt, thản nhiên đi Đông Hải.
............
Ào ào, hải nhãn lốc xoáy khuấy động, sắc màu tối tăm, nhìn không thấy đáy, không biết thông tới nơi đâu.


Mạnh Kỳ đẩy phiến vân quan, hiện ra Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, quanh thân bao phủ u quang, từ từ đi xuống.
Ào ào!
Dòng nước rất nặng, nghiền áp vạn vật, xé rách tất cả, nhưng Mạnh Kỳ vẫn cứ lững thững như đi dạo, xuống càng lúc càng sâu.
Không biết qua bao lâu, trước mắt hắn đột nhiên sáng lên, xung quanh mây khói quay cuồng, hỗn độn vòng quanh, nơi phát ra tia sáng là một cung điện cổ xưa, trên có một tấm biển, viết bằng yêu văn.
“Yêu, hoàng, điện......”
“Yêu Hoàng điện!”
Mạnh Kỳ kinh hãi.
Có phải là Yêu Hoàng điện mà yêu quái Tiểu Càn động Ngọc Hư sơn trong Phong Thần thế giới trông coi hay không?
Yêu Hoàng điện trong miệng Thùy Dực tử ấy?
Hèn gì Khổng Tước Thái Ly biến mất ở Đông Hải hải nhãn!
Nhưng mà Thanh Đế tới nơi này làm cái gì?
Mạnh Kỳ càng thêm cẩn thận, từng bước một tới gần. Hắn sợ nơi này là trọng địa của Yêu tộc, sợ có Đại Thánh nào đó của yêu tộc trấn thủ.
Hắn đi vòng quanh một vòng. Một chuyện kì quái xảy ra. Yêu Hoàng điện tựa hồ chỉ có một mặt, lúc nào cũng là cái mặt mà hắn nhìn thấy, cửa chính và tấm biển bên trên.
“Quả có mấy phần thần dị......” Mạnh Kỳ thấy xung quanh không có ai, quyết định quan sát kĩ thêm.
Đúng lúc này, cánh cửa đầy bụi kêu lên ken két mở toang, một quả cầu lăn ra.
“Không phải ta chỉ đếm sai một bước thôi sao? Có cần phải ném luôn ra ngoài vậy không?” Quả cầu bắn lên, hùng hùng hổ hổ nói.
Nó to chừng con trâu, toàn thân tròn trĩnh, toàn thân là một lớp lông vũ màu đen, sau lưng có hai cái cánh dài mấy trượng, thổi lên từng trận cuồng phong, hình như là một con chim.
Cơ mà con chim này trông rất xấu, không có mỏ, trông như mõm cá.
Mạnh Kỳ vừa nhìn thấy nó liền vui vẻ, đây chả phải chính là Thùy Dực tử hay sao?
Cuối cùng nó cũng đã thành công, tới Yêu Hoàng điện mà nó vẫn luôn lải nhải nhắc tới?
Nó đang nói chuyện với ai thế?
Cái miệng của Thùy Dực tử có thể nói từ hừng đông nói đến khi trời tối, Mạnh Kỳ nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu ra nó chẳng nói với ai cả, chỉ là bực tức vì cấm pháp của Yêu Hoàng điện đã ném nó ra.
Mạnh Kỳ hiện ra thân hình, đi tới chỗ Thùy Dực tử.
“Ta là Côn Bằng hậu duệ, là con Côn Bằng duy nhất còn sót lại trong trời đất đó, có phải con chó con mèo nào đâu, sao có thể đối đãi với ta như thế?” Thùy Dực tử vẫn còn tức giận.
“Đúng, không nên đối đãi như thế.” Bên tai nó bỗng vang lên một giọng nói.
“Đúng đó, ngươi xem…, ách......” Thùy Dực tử giật bắn, quay phắt qua nhìn, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc song rõ ràng đã thành thục lên rất nhiều.
“Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi tìm được tới đây?” Nó nhận ra Mạnh Kỳ, bắn vọt lên cao cả tám trượng, sợ tới mức nói chuyện cũng lắp bắp.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Ngươi đoán đi.”





back top