Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 6 - Chương 51: Trò chơi chấm dứt


Dịch giả: Tiểu Băng
Bắc Chu, Côn Luân sơn, linh khí hội tụ, xanh um tươi tốt.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở chân núi, thân mặc vũ y, đầu đội tinh quan, thân thể lượn lờ mây khói, nhưng mơ hồ có thể thấy được thân thể thướt tha, thì ra là một sứ giả Kim Ngao đảo khác.
Cô ngẩng đầu nhìn ngọn núi, Ly Hỏa kim nhãn như bị một tầng sương mù che lấp, không làm sao nhìn thấu được vào trong.
“Quả nhiên là Nguyên Thủy đích truyền, hèn gì dám đặt tấm biển Côn Luân sơn Ngọc Hư cung này.” Kim Ngao đảo sứ giả thầm nghĩ.
“Nguyên Hoàng” Tô Mạnh, hơi có chút đặc thù truyền thuyết và Bỉ Ngạn, một lời có thể thành thiên hạ pháp!
Đại kiếp tiến đến, đủ loại người ứng kiếp xuất hiện, không thể khinh thị a, nhưng chung quy cũng vẫn chỉ là sơ nhập Pháp Thân, tấm thiệp mời này không tiếp cũng phải tiếp...... Cô tiện tay ngắt một cái lá cây, nắm vào lòng bàn tay, trong mắt chợt có nhật thăng nguyệt hàng, đẩu chuyển tinh di, đại địa thành hình, sơn xuyên phập phồng, như xuất hiện một vùng trời đất khác ở nơi này.
Năm ngón tay trắng muốt xòe ra, chiếc lá trở nên sẫm hơn, một hoa một thế giới, một lá một thiên địa, pháp tắc phản thấu ra ngoài, gân lá thẫm lại, tạo thành chữ viết:
“Lúc đông chí, chỗ cuối Đông Hải, Kim Ngao đảo chi yến, không thấy không về.”
Thiệp mời làm xong, sứ giả bước một cái, xuyên qua những tầng hư không, đi tới trước đạo quan.
Cô đang định đưa tay ra gõ cửa, giao thiệp cho người ta, để họ chuyển cho Tô Mạnh, thì khựng lại.
Bởi vì trong thần thức cảm ứng của cô, trong đạo quan không hề có một ai, cái gọi là cấm pháp đại trận bất quá chỉ là làm qua loa, nơi này giống như một cái núi hoang còn hơn. Không có chưởng giáo Tô Mạnh, cũng không có đệ tử nào!
Tốt xấu cũng là một môn phái có danh có họ, ngay cả đệ tử canh cửa cũng không có...... Kim Ngao đảo sứ giả đứng trước cửa Ngọc Hư cung sững người. Mình thân là Thiên tiên, dựa vào bí pháp không biết sống bao nhiêu năm. Còn chưa bao giờ thấy cái tông môn chính quy nào như vậy.
Quan trọng nhất là, thiệp mời này phải đưa cho ai?
Cứ như vậy ném vào, chờ Tô Mạnh hoặc đệ tử của hắn trở về phát hiện?


Nhưng mình đã sáng lập một thiên địa ở trong lá để chấn nhiếp Tô Mạnh, khiến hắn không dám không đến, chiếc lá này không thể chịu được tải lâu, nếu để lâu mà không được bảo quản phù hợp, hơi có tác động vào sẽ nát ngay tức khắc, tới lúc đó Tô Mạnh đâu còn thiệp mà xem!
Đạo quan trống vắng, chỉ có một hồ sen đã úa tàn, chờ đợt nở rộ kế tiếp.
Sứ giả Kim Ngao đảo đứng ngoài cổng hồi lâu, cuối cùng bóp tay lại, miết vụn chiết lá, sau đó vung tay, viết lại nội dung thiệp mời lên trên tường.
Một phen diễn xuất trở thành lãng phí......
Ai mà dè Côn Luân sơn Ngọc Hư cung lại có cái bộ dáng như thế này......
............
Hoắc Ly Thương đi lên hải thuyền, định đi Trường Hoa đảo.
Khúc Bạch Mi mới chết, đảo chủ phủ diệt môn. Trường Hoa đảo đang trong trạng thái rắn mất đầu, tranh quyền đoạt thế, chính là thời điểm thích hợp cho mình mạo hiểm, kiếm đồ chữa thương.
Ban đêm không trăng, sao ẩn sau màn mây, xung quanh tối đen, chỉ nghe thấy tiếng nước vỗ khe khẽ xa xa, vô cùng an tĩnh, và cô tịch.
Hoắc Ly Thương ẩn trong một góc khuất của boong tàu, nhìn về nơi xa.
Nhân ly đại đạo, như khách tha phương rời khỏi quê nhà, phải trải qua biết bao gian nan mới có thể về nhà.
Thiên Diện Vạn Thế Lịch Kiếp pháp hợp với tính cách của mình, tuy là nguy hiểm, nhưng có hi vọng về được tới ‘nhà’.
Đang suy nghĩ, Hoắc Ly Thương bỗng nhìn thấy một chiếc thuyền con chạy qua, trên đầu thuyền có một đạo sĩ trẻ tuổi mặc quái bào màu xanh, tóc tai bù xù, tuấn tú xuất trần.
Có hứng ha, đi chơi thuyền trên biển, theo gió vượt sóng, ta cũng từng làm như vậy mấy lần...... Hoắc Ly Thương cười nhạt, nhớ tới trước đây.

Lúc hai chiếc thuyền lướt qua nhau, đạo sĩ chợt quay đầu nhìn qua Hoắc Ly Thương, mọi thứ xung quanh chợt như ngừng phắt lại, một loại cảm giác huyền diệu tràn ngập bốn phía.
Hoắc Ly Thương kinh hãi, còn nguy hiểm hơn cả lúc gặp Thiên tiên kia!
“Tu luyện Thiên Diện Vạn Thế Lịch Kiếp pháp kiêng kị nhất là coi thường đối phương, không gánh được nhân quả sau khi trao đổi thân phận, nếu không sẽ Thiên Diện huyễn sinh, chư hành bất lợi, từng bước dao động, bản thân mơ hồ, lọt vào phản phệ.” Đạo sĩ nhìn Hoắc Ly Thương một lúc, lên tiếng.
“Này......” Hoắc Ly Thương ngây dại, bí mật quan trọng nhất của y đã bị người ta thấy rõ mồn một.
Người này… làm sao hắn biết kiêng kị của Thiên Diện Vạn Thế Lịch Kiếp pháp?
Đạo sĩ thấy y ngớ ra, thì nhíu mày: “Thiên Huyễn chưa dạy cho ngươi chuyện này sao?”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, buột tiếng thở dài:
“Là ta không bình thường, Thiên Huyễn sợ là đã vẫn lạc nhiều năm......”
Ngữ khí tang thương thổn thức, thuyền con lại khởi động, chỉ trong chớp mắt, đạo sĩ trẻ tuổi đã biến mất trong biển rộng mênh mông.
............
Thiên Nhất đảo, Ly Hỏa Thần Điện.
“Kim Ô Triêu Thánh đỉnh” cấm pháp mở ra, ánh sáng năm màu đỏ xanh vàng trắng đen cùng lao ra, quấn quýt lấy nhau, kiểu như kinh hồng, phiên nhược du long.
Phạm Ly Song và các trưởng lão bắt pháp ấn, liên tục đánh ra ấn quyết, tầng tầng giao chồng lên nhau, hóa thành lưới, thêm vào ngũ sắc quang hoa bên trên, cả đám trán đổ mồ hôi, mà mồ hôi lại một màu đỏ sậm, vừa rồi đã luyện chế thất bại một lần, không còn đường lui.
Đương nhiên, có một lần kinh nghiệm, Phạm Ly Song lại có thêm tự tin vào xác suất thành công.

Mạnh Kỳ nhắm mắt ngồi ngay ngắn, truyền đạo lực vào trong trận pháp của điện, chuyển hóa thành chân nguyên của Kim Ô phái, cung cấp cho mấy người Phạm Ly Song sử dụng.
Ngũ sắc quang hoa dần dần ép xuống, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, liên thành hòa hợp tuần hoàn, tự có pháp tắc giao hòa với chúng, cùng xây dựng ra một cái cơ sở nền tảng, một thanh tiên kiếm năm màu mơ hồ thành hình, vật chất bên trong lờ mờ bắt đầu sinh ra, mây khói bay lên.
“Dạ Đế!” Phạm Ly Song khẽ quát.
Mạnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn, trong tay xuất hiện một thanh đao màu đỏ máu, thân đao cực mỏng, có loại mỹ cảm yêu dị.
Ông!
Hóa Huyết thần đao điên cuồng giãy dụa, nhưng nó đã bị Mạnh Kỳ lưu lại lạc ấn, tổn thương cũng còn chưa hoàn toàn khôi phục, bị Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân khóa chặt, không làm sao chạy thoát được.
Mạnh Kỳ đẩy một cái, hất Hóa Huyết thần đao vào trong vòng sáng năm màu.
Hắn muốn lấy Hóa Huyết thần đao tế kiếm, hoàn mỹ kết thúc!
Chín ngày này, Kim Ô phái đã dạy Mạnh Kỳ rất nhiều cách thức kết thúc quá trình luyện chế, nào là lấy bản thân người đúc tế kiếm, hay dùng pháp quyết bình thường để thu kiếm vân vân, Mạnh Kỳ quyết định chọn cách tốt nhất nhưng cũng là lãng phí nhất, lấy một thanh thần binh cấp Thiên tiên tế kiếm!
Oanh!
Quang hoa năm màu rực lên, chiếu cả ra ngoài điện các, chiếu sáng cả Thiên Nhất đảo, bên trong có một mảng màu đỏ máu điên cuồng vùng vẫy.
Được khiên dẫn, thi thể kim ô trong “Kim Ô Triêu Thánh đỉnh” há miệng, phun ra một đóa lửa nhỏ, màu ám kim gần đen.
Hỏa diễm này vừa ra, lập tức bắn ngay vào Hóa Huyết thần đao, sau đó một vùng sáng tới chói cả mắt bừng ra, không ai còn nhìn thấy cái gì nữa.
Mạnh Kỳ toàn bằng bản năng, lấy pháp lực đánh ra pháp quyết thu kiếm, quang mang dần dần co lại, một thanh kiếm như mây khói đúc thành xuất hiện.
Nó lưu chuyển quang hoa năm màu, trên thân có rất nhiều minh văn, nhẹ nhàng bay về phía Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cảm giác được thổ hành phong phú, kim hành sắc bén, thủy hành sinh cơ bừng bừng, mộc hành trưởng thành xum xuê, hỏa hành sáng chói nóng hực, vừa vặn tạo thành một vòng phát triển tuần hoàn cho vạn sự vạn vật, một vùng trời đất mới đã được thành hình, Tứ Tượng đã định, vật chất diễn sinh!


“Thường nói tiên phật không ở trong tam giới, nhảy ra ngoài ngũ hành, kiếm này vừa ra, tiên phật cũng phải quy về Ngũ Hành, tên đặt ‘Ly Tiên’.” Mạnh Kỳ nói là làm ngay, thân kiếm xuất hiện hai chữ triện:
“Ly Tiên!”
Ly Tiên kiếm khẽ rung rung, như con mèo nhỏ cọ cọ vào bàn tay Mạnh Kỳ, đầy quyến luyến.
Lại dám hiến tế một thanh thần binh cấp Thiên tiên...... Phạm Ly Song lau mồ hôi, cảm thấy những gì ông nhìn thấy chín ngày này quả thực là kinh tâm động phách, may là tâm linh của ông không yếu.
Mạnh Kỳ thu hồi Ly Tiên kiếm, chắp tay cảm ơn mấy người Phạm Ly Song, sau đó truyền âm ra ngoài, gọi Vân Nguyệt mang thù lao đi vào.
Vân Nguyệt tiến vào, vẻ mặt có điểm cổ quái, Mạnh Kỳ lạnh nhạt nhìn cô.
“Công tử, Kim Ngao đảo không phái Thiên tiên truy tìm chúng ta, mà lại còn đường đường chính chính gởi cho các Pháp Thân cao nhân thiệp mời, mời đông chí tới dự tiệc, còn nói nếu chúng ta không che dấu hành tung, có lẽ thiệp mời đã đưa tới.” Vân Nguyệt thành thật kể lại, nói thật, trong lòng cô bây giờ thật là nhẹ nhõm, không còn bị Thiên tiên đuổi giết.
Đi Kim Ngao đảo dự tiệc? Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày.
Mình mạo hiểm tới đó làm gì? Đã lấy được một thanh thần binh Thiên tiên rồi!
Suy nghĩ biến chuyển nhanh chóng, hắn quyết định luôn: “Đi tìm công tử của nhà ngươi, bảo với y trò chơi kết thúc.”
Đổi cho Dạ Đế thật, chắc chắn tên kia sẽ đi!
“Nhưng, nhưng công tử nhà ta không biết đang ở đâu......” Lưu Thường cúi đầu, nghĩ loại chuyện này Dạ Đế giả đi thì tốt hơn chứ, như vậy công tử sẽ được an toàn.
Mạnh Kỳ cười cười: “Không sao, chúng ta có nhân quả liên hệ, còn sợ gì tìm không thấy y!?”
Vừa dứt lời, hư không mấp máy, hỗn độn sinh ra, lâu thuyền lại xuyên qua tầng tầng bình chướng, xuất hiện trước mặt một con thuyền đi biển bình thường.
Hoắc Ly Thương đứng trước ở đầu thuyền, bỗng nhìn thấy ‘mình’, nhìn thấy bốn thị thiếp với nét mặt cổ quái, rồi y nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Trò chơi kết thúc!”





back top