Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 6 - Chương 57: Nhất định là có chỗ nào không đúng



Dịch giả: Tiểu Băng
Cái gọi là “hình tượng Kinh Thần kiếm” không phải nghĩa là có người ở trong thế giới này gặp được Mạnh Kỳ, nhận biết về hắn, nên trong đầu mới có ấn tượng về hắn, nếu chỉ đơn giản như thế, Mạnh Kỳ sẽ không hề thấy vui với việc tìm ra hướng đi như thế này, bởi vì nếu như thế, hắn chỉ cần thay đổi cách nhận thức của mấy người Thượng Cửu Minh về Kinh Thần kiếm, rồi dựa vào sự phản hồi của thế giới và mối liên hệ với bản tôn, sửa dần tạo ra đặc thù hình chiếu phù hợp là được.
Theo hắn thấy, muốn tạo ra hình tượng ‘ta khác’ phù hợp, vậy nhất định phải để lại cho cái thế giới này một đoạn truyền thuyết, khiến người ta có được nhận thức mà hắn muốn ở trong đầu mình, rồi theo thời gian trôi qua, tích lũy tháng ngày, sẽ dần sinh ra một hình tượng khá là cố định, giống kiểu một cái lạc ấn, không thể dễ dàng tan biến theo thời gian.
Vì mỗi con người là khác nhau, sự nhận thức của mỗi người về “Kinh Thần kiếm” cũng sẽ khác nhau, muốn điều chỉnh sao cho họ có cùng một quan điểm giống nhau là điều rất khó.
Quan trọng hơn là, Mạnh Kỳ không phải điều chỉnh một lần là được, mà cần phải điều chỉnh thường xuyên và không ngừng, cho nên cái nhiệm vụ này hẳn là không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn mà làm được, chắc cũng phải mấy chục năm nhỉ?
“Nếu thế giới của Nam Cung Xung cũng giống, cùng loại với trái đất thì tốt biết mấy......” Mạnh Kỳ thở dài.
Hình tượng Kinh Thần kiếm trong thế giới này hình thành rất chậm, thay đổi điều chỉnh cũng vậy.
Nếu như có internet, khiến người ở khắp nơi chẳng khác gì ở cùng một nơi, vậy thì muốn thay đổi, điều chỉnh hình tượng sẽ dễ hơn rất nhiều. chỉ cần tạo ra tranh luận, rồi cho lan ra khắp nơi, ví dụ như [Kinh Thần kiếm ghi lại chỉ là nghe nhầm đồn bậy - mỗ có cơ sở chứng minh] [mười nghi hoặc lớn về Kinh Thần kiếm - một học giả lịch sử có lương tâm] [Kinh Thần kiếm là gian tếTây Lỗ, có ý định kích động nội loạn] [Kinh Thần kiếm và Ma hậu có ẩn tình với nhau] [Tin nóng! Kinh Thần kiếm khi sư diệt tổ, sủng thiếp diệt thê] [Trấn Tà kiếm pháp ư? Xách giày cho Kinh Thần kiếm pháp cũng còn không xứng!] [Danh sách mười đại cao thủ chuẩn nhất từ trước đến nay]......
Thế, chỉ cần tiêu đề đủ sức nóng, rồi được đun cho sôi lên, có logic một tí, thế là đủ làm người ta thay đổi suy nghĩ thôi.

” Đáng tiếc, thế giới khác biệt, điều kiện cũng khác, phải suy nghĩ thôi.” Mạnh Kỳ thở hắt ra, bắt đầu suy nghĩ đàng hoàng, “Nếu mình điều chỉnh được cho thời gian của thế giới này tăng lên thì tốt biết mấy, một ngày tương đương mười năm, một trăm chín mươi năm là đủ làm được bao nhiêu là lần điều chỉnh......”
Khoan đã! Mình mới nghĩ tới cái gì?
“Mình đã có đủ truyền thuyết đặc thù, có thể nhờ khí tức của Chân Thật giới thay đổi diễn hóa ra các tầng vũ trụ!”
Chính là chỗ này!
Hoàn cảnh khác biệt, thế giới khác biệt, vậy thì sửa cho chúng nó giống với nhau!
Không có điều kiện, thì mình tạo ra điều kiện!
Sai là thế giới sai, không phải ta!
Mạnh Kỳ khẽ quên, không ngờ mình lại quên mình có “Đại thần thông” “Đại uy lực” như vậy!
Hắn để lại đầu mối liên hệ trong rối gỗ, đưa thần thức trở về. bản tôn mở mắt, một bước bước ra, Bá Vương Tuyệt Đao chém ra một nhát.
Ánh đao làm liên hệ, xuyên qua các tầng bình chướng, một giọng nói vang vọng đi theo, vọng tới tận chỗ Thượng Cửu Minh:
“Một đao này, hư không trở nên yếu ớt, xa hóa thành gần, nhất là khi vật không phải sinh mệnh truyền tống.”
“Một đao này, thiên địa thay đổi, nhìn thấy được các nơi và vật từ tính.”
Thượng Cửu Minh kinh ngạc nhìn, ngây người nghe, vẻ mặt mê mang, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tia sáng lôi đình và giọng nói kì diệu kia đang làm gì?
Ông mơ hồ cảm nhận được đất trời thay đổi, xuất hiện một sự biến hóa gì đó, nhưng sự biến hóa ấy không hiện ra rõ ràng, không lần ra được.
Sau đó, Thượng Cửu Minh nhìn thấy lôi đình tím bay xuống, chui vào mi tâm của mình, thay đổi thể chất của ông, mang tới rất nhiều ‘kiến thức’ mới lạ.

Trong đầu ông hiện ra rất nhiều hình ảnh lạ lùng:
Những tòa truyền tống trận giữa các thành thị, tài liệu đơn giản, tiêu hao cực ít, nhất là không phải vật có sinh mệnh;
Vô số những tờ báo như măng mọc sau mưa tản đi khắp nơi;
Ông ta luyện ra một đống người kể chuyện, người diễn kịch, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, truyền đạt những nội dung giống như trong những tờ báo kia cho dân chúng;
Từ nam tới bắc, dù cách nhau xa tới đâu, nhưng nhờ có truyền tống trận và báo chí, chuyện xảy ra hôm nay ở chỗ này, tới sáng mai cả thiên hạ đều đã biết.
............
Một năm sau, kinh thành càng thêm náo nhiệt, âm thanh và ngôn ngữ mang theo khẩu âm từ khắp các nơi khác nhau vang lên ở mọi ngóc ngách trong thành.
Một cái xe ngựa đơn giản nhưng đầy khí phái chạy tới đầu đường, Lưu Học Văn ngồi trong xe vuốt râu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ nào cũng thấy người ta cầm báo đọc, chỗ nào cũng thấy có người rì rầm với nhau chuyện võ lâm thiên hạ, Lưu Học Văn càng thêm thấy tự hào.
Đây đều là công lao của đông gia (ông chủ) nhà mình, của đám người mình!
Y chính là tổng biên tập của [võ lâm khoái báo].

Xe ngựa chạy vào một ngôi nhà, Lưu Học Văn chỉnh trang y phục, đi vào thư phòng.
“Bái kiến đông gia.” Lưu Học Văn cung kính nói.
Đông gia nhà y quản lý truyền tống trận của cả thiên hạ, là người khơi dòng mở ra cái gọi là báo chí, chính là Thánh Nhân ngàn năm mới có!
Thượng Cửu Minh ngồi ở sau bàn, nghe chào như vậy, thì hơi hoảng hốt. Từ khi còn trẻ, mơ ước của ông là có được thần kiếm rối gỗ, kiếm pháp đại thành, trở thành thiên hạ vô địch thủ, rồi trở thành Võ Lâm minh chủ, khiến cho cả môn phái bước lên đỉnh vinh quang, cuộc đời đi tới nấc thang cao nhất, trở thành truyền thuyết, sau đó phá toái hư không mà đi, thế nhưng thực tế hôm nay ông lại trở thành kẻ đứng đằng sau khống chế cả triều đình, là thánh nhân mang tới thứ gọi là truyền tống trận, là người lũng đoạn thế giới báo chí…
Sự khác biệt giữa hiện thực và lý tưởng quá là to lớn, nhưng sao ông lại cảm thấy ‘lý tưởng’ thì dễ thực hiện, mà ‘hiện thực’ thì lại như cảnh mộng thế này!
Nhất định có chỗ nào không đúng...... Thượng Cửu Minh lắc đầu, hít một hơi sâu, chỉ vào bài viết ở trên bàn:
“Ngày mai đăng báo nó.”
Lưu Học Văn nhìn qua, thấy đề mục là:
[Cầm kiếm đi thiên nhai - Kinh Thần kiếm chính truyện].





back top