Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 7 - Chương 145: Phù tang cổ thụ quỷ bí


Dịch: Tiểu Băng
Đa Bảo Thiên Tôn vừa vào trong Tru Tiên trận, lập tức có vô số kiếm khí bắn xuống, nơi chúng đi qua, vạn vật đều không còn, khắp nơi đều có, không tránh đi đâu được.
“Châu chấu đá xe!” Lão hừ lạnh, năm luồng khí trên đầu cuồn cuộn, vây quanh năm đóa sen hư ảo rực sáng lên, tiêu diệt tất cả kiếm khí hủy diệt tới gần lão, không để lão bị ảnh hưởng chút nào.
Đi sâu vào trong trận, Đa Bảo Thiên Tôn nhìn thấy Quảng Thành tử ở giữa không trung, trên đầu có một thanh tiên kiếm màu xanh vắt ngang.
“Đạo hữu cần gì phải thế?” Quảng Thành tử chắp tay, Tru Tiên chi kiếm chấn động, kiếm quang màu xanh trở nên thưa đi, xung quanh trở nên nặng hẳn, các màu sắc dần biến mất, chỉ còn lại màu xám mênh mang.
Quang âm không còn, kiếm quang càng lộ rõ sự mau lẹ tuyệt luân của mình, cảm nhận được rõ nó bắn tới từ khắp nơi, chỗ nào cũng có, màu xanh mông lung như làn gió trong mộng, nếu bị thổi trúng, tiên nhân cũng sẽ hôi phi yên diệt.
Đa Bảo Thiên Tôn cảm giác được tốc độ của mình đang bị giảm dần đi, không dám chậm trễ, sau lưng bay ra bốn thanh thần kiếm, đỏ xanh đen trắng, giống như Tru Tuyệt Hãm Lục.
“Quảng Thành tử, đây mới là Tru Tiên kiếm trận!” Lời như tiếng sấm, cuồn cuộn đẩy ra, bốn thanh thần kiếm và ba đóa sen xanh tượng trưng cho ba loại chung kết chi đạo hư ảo khác nhau kết hợp với nhau, ở quanh người lão lập ra một cái Địa Hỏa Phong Thủy kiếm trận.
Thế vẫn chưa hết, từ trong Nê Hoàn cung của Đa Bảo Thiên Tôn lại xông ra một đạo quang hoa, hóa thành một cái trận đồ cổ xưa khủng bố bốn màu, bay vào trong kiếm trận.



Ầm!
Hư không trước mặt Quảng Thành Tử trở nên u ám, thời gian loạn lưu, vật chất đều bị tan rã thành năng lượng, tất cả cơ sở của lực lượng, của quy tắc đạo đức đều hoàn toàn mất sạch.
Hay cho một cái Tru Tiên kiếm trận hoàn chỉnh! Ông thầm khen, trên đầu cũng hiện ra tam hoa, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân và Đạo Hành tiên tôn cảm nhận được ngay, cũng lập tức thay đổi kiếm môn của mình, lấy tan biến đấu với tan biến, lấy chung kết đấu với chung kết, chặt chẽ áp chế Đa Bảo Thiên Tôn.
Trong ba trận Hãm Tiên, Tuyệt Tiên, Lục Tiên, Nhiên Đăng Cổ Phật chân đạp kim liên, quanh thân hiện khổ hải, phật quang sau đầu sáng rực, hoàn toàn che giấu nhân quả liên quan của lão ở bên trong, nên hư không tan biến đều đi vòng qua lão, thời gian loạn lưu nhanh chậm đều lướt qua Kim Thân, chung kết kiếm khí cũng chỉ chém sượt qua chứ không chém trúng, tuy nhiên lão cũng vô cùng khó chịu, tốc độ tiến tới khá chậm, tuy coi như chiếm được thượng phong, nhưng chưa thể coi là thắng thế.
Thế Gian Tự Tại Vương Phật thì thoải mái hơn, chữ phật ở mi tâm sáng ngời, do những viên Xá Lợi tử cùng với những chữ vạn vàng xen lẫn mà thành, đung đưa thời gian hư ảo, tứ đại giai không, đi trong kiếm khí bốn màu mà như đang đi du ngoạn.
Kiếm khí xoắn trúng cái gì, cái đó hôi phi yên diệt, nhưng thân thể Thế Gian Tự Tại Vương Phật như hư như không, ở trong kiếm trận mà như đang ở nơi khác, chỉ có hời gian loạn lưu là khiến lão không tránh né được hết mà thôi, phải dùng thêm “Ông” “Ma” “Ni” “Bái” “Mễ” “Hồng” để chống đỡ đi qua.
“Quá khứ Đạo môn thân” Nhiên Đăng Cổ Phật chém ra không thể bằng kẻ đại thần thông viên mãn, là đối tượng chịu vất vả nguy hiểm nhất, Linh Lung kim tháp trên đầu rực sáng, nhưng kiếm khí bốn màu chém vụn tung tóe, thương tích khắp nơi, hẳn không lâu nữa sẽ sụp đổ, hư không hủy diệt và thời gian loạn lưu khủng bố khiến nó phải không ngừng né tránh, không còn có khả năng đi tới.
May mà “Nhiên Đăng đạo nhân” này cũng biết cái thân này chỉ đóng vai phụ mà thôi, để hỗ trợ Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật và bản tôn phá trận, nên nó không chút nóng nảy vội vàng, khẽ vung Càn Khôn xích, thi triển Ngọc Hư Âm Dương chi ấn, mượn hư hoàn thật, hóa tử thành sinh, cố gắng chống đỡ.
Ngoài Tru Tiên kiếm trận, Tam Tiêu nương nương tế ra Hỗn Nguyên Kim Đấu, liên thủ bày ra Cửu Khúc Hoàng Hà trận, trên đầu Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn năm đóa trí tuệ chi hoa dần lặn đi, hóa thành một mặt kính tròn, lấy bất động làm căn bản, chiếu thấu mọi pháp lý của vạn vật đất trời, chiếu thấu mọi biến hóa của Cửu Khúc Hoàng Hà trận.

“Tiền duyên chém hết mới biết không, không bẩn không sạch chú đạo thân!” Cô khẽ niệm, từ từ bước vào trong trận.
Hỗn Nguyên Kim Đấu rung lên, quang mang bắn xuống, nhắm thẳng vào nê hoàn cung của Văn Thù Thiên Tôn.
Đương!
Tiếng va chạm vang lên thanh thúy, mặt kính tròn do trí tuệ biến thành hiện ra màu sắc hỗn độn, đẩy công kích của Hỗn Nguyên Kim Đấu lệch sang bên.
Vô Cực hỗn độn chi đạo của cô có điểm khác với Mạnh Kỳ, nếu ở đây thật sự là Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, thì dị quang do hỗn độn kim đấu bắn xuống sẽ chui vào trong vô cực hỗn độn, rồi bị xử lý tiêu tán, bị bao dung đồng hóa, trở về ban sơ, không sinh ra bất cứ một ảnh hưởng, nhưng “Tiên Thiên Trí Tuệ kính” do Phật môn không tính và Đại Viên Kính Trí làm tham chiếu tạo ra lại mang bản chất là ngoại vật không dính.
Thấy vậy, Tam Tiêu nương nương đều trở nên ngưng trọng, vô cùng tập trung, Cửu Khúc Hoàng Hà trận kích hoạt, bên trong chứa Hỗn Nguyên Kim Đấu chi mang, hóa thành những đợt sóng khí cuồn cuộn, ào ạt nối tiếp nhau xông về phía Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, nếu là những Tạo Hóa khác lỡ mà dính phải, sẽ lập tức rơi vào luân hồi không ngớt, mỗi một lần luân hồi là một lần bị rút bớt, không bao lâu sẽ không còn tiên thể, trở lại phàm thai, tu luyện nhiều năm đều trở thành không còn nữa.
“Có Đa Bảo Thiên Tôn, Nhiên Đăng Cổ Phật xông vào, Tru Tiên kiếm trận e đã là nỏ mạnh hết đà, chúng ta nếu châm thêm tí nữa, hẳn sẽ phá nó nhanh thôi, có thể thừa loạn được lợi.” Một La giáo thần sứ truyền âm cho đồng môn và các cường giả của Yêu tộc, Thiên Đình.
Ngưu Ma vương gật cái đầu to:

“Ta tán thành!”
“Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La vuốt ve quyền lực hư ấn, thở dài, quay đầu đi, quyết định không dính vào chuyện nơi đây.
............
“Xin hỏi là ai vậy?” Mạnh Kỳ rất hứng thú với câu hỏi của Thanh Đế.
Những kỉ nguyên thời Thái Cổ đã quá xa xưa, tuy tiêu vong đã lâu, nhưng vẫn có phần còn tàn lưu lại, có liên quan tới nhiều chuyện hiện thời, nếu hiểu biết thêm một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Thanh Đế vẫn nhìn Kiến mộc:
“Hạo Thiên Thượng Đế.”
“Hạo Thiên Thượng Đế?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên, không phải là dùng cả máu của Đông Hoàng Thái Nhất và Hạo Thiên Thượng Đế để trồng Phù Tang cổ thụ à?
Thanh Đế từ từ kể: “Kỉ nguyên cuối cùng của thời Thái Cổ, Đại Đạo chi thụ xuất thế, rơi vào tay Hạo Thiên Thượng Đế, sau khi ông ta giết chết Đông Hoàng Thái Nhất, dùng máu còn sót lại của kẻ địch kết hợp với máu của mình để nuôi Phù Tang cổ thụ, giấu nó vào trong một chỗ bí ẩn, những muốn thay mận đổi đào, dùng nó để chết thay mình khi tới kỷ nguyên chung kết, độ qua kiếp số.”
“Có rất nhiều chuyện xảy ra trong đó, ta cũng không biết hết, chỉ biết cuối cùng Phù Tang cổ thụ không chết, mà Hạo Thiên Thượng Đế lại vẫn lạc, mấy cổ xưa giả xét thấy có lẽ một trong những vật quan trọng của mạt kiếp chính là Đại Đạo chi thụ, cho nên không ra tay phá hủy nó, mà muốn quan sát sự biến hóa của nó, từ nó để liên hệ tới những việc khác, để có chuẩn bị trước, cho nên mới có ta sinh ra.”


“Sau khi thần khu của ta có thành, nhờ cơ duyên xảo hợp chiếm được Hạo Thiên kính đã vỡ, lại luyện chế thành vật tuyệt thế, khiến nhiều người biết chuyện nghi ngờ là Hạo Thiên Thượng Đế chưa thật sự vẫn lạc, mà dùng Phù Tang cổ thụ chuyển sinh thành Thanh Đế Thái Hạo.”
Ngài nói chuyện thế này, chính ta cũng còn ngờ là Hạo Thiên Thượng Đế chuyển sinh đó...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Sinh ra từ Phù Tang cổ thụ được Hạo Thiên Thượng Đế gieo trồng, lại được Hạo Thiên Thượng Đế thành đạo chi bảo, bảo giữa hai người không có liên hệ gì ai mà tin?
Đương nhiên, không hẳn là chuyển sinh, không chừng là hậu duệ thì sao?
Thanh Đế chứa ý cười: “Trong năm Thượng Cổ, ngay chính bản thân ta còn nghi ngờ ta chính là Hạo Thiên Thượng Đế chuyển sinh, lo không biết lúc nào bị ông ta đoạt xá, mất đi ý thức của bản thân mình, nhưng sau khi chứng được Bỉ Ngạn, hồi tưởng lại quá khứ, ta mới hiểu được ta chính là ta, ta là Thanh Đế Thái Hạo, không phải Hạo Thiên Thượng Đế chuyển sinh, ông ta quả thực đã từng có bố trí đó, nhưng không biết đã bị một ai đó phá mất, mọi liên hệ đã đứt đoạn khi tới kỷ nguyên chung kết.”
Không ngờ Thanh Đế cũng từng có lúc thuần khiết trong sáng, lo lắng như vậy...... Mạnh Kỳ nghĩ tới mình trước đây cũng không ngừng lo sợ Ma Phật, cả người nặng trĩu, may mà sau đó mọi chuyện không thành sự thật, đã tìm được cơ hội chém đứt quá khứ và tương lai.
“Nhưng bí ẩn của Phù Tang cổ thụ không chỉ ở đây.” Thanh Đế nói tiếp.
“Ngay cả chuyện tiền bối xuất sinh từ Phù Tang cổ thụ mà cũng chưa đủ rõ ràng sao?” Mạnh Kỳ nghi hoặc.
Thanh Đế gật đầu:
“Đương nhiên, nếu không những người đó muốn quan sát cái gì!? Bất quá ta đã mơ hồ nhận ra, một trong hai đại căn cơ của Phù Tang cổ thụ, Đông Hoàng Thái Nhất bị Hạo Thiên Thượng Đế kích sát, nhưng chưa hẳn đã chết thật.”





back top