Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 7 - Chương 78: Trì hoãn một chút


Quyển sách này không dày, như một quyển truyện kí, kể lại tất cả những chuyện cũ đáng được ghi nhớ của Lý Trọng Khang dưới dạng như cố sự. Nếu là người khác đọc, nhất định mắt sẽ sáng lên, tò mò đọc, và biết hết tất cả những gì cần biết về cuộc đời Lý Trọng Khang.
Nhưng bản thân Lý Trọng Khang đọc được thì tim ngày càng đập nhanh hơn, tay chân lạnh ngắt, cả người run rẩy, mồ hôi tuôn ra ào ào, như đang gặp phải ác mộng.
Tất cả bí mật của y, cả việc y biết rõ lẫn không biết rõ đều được viết ra rành rẽ ở đây, mấy trang cuối vết mực vẫn còn chưa khô hẳn, rõ ràng là vừa mới viết xong, chứ không phải chuẩn bị từ sớm!
“Hồ đồ, nói hưu nói vượn......” Lý Trọng Khang thì thào, lùi lại, tựa hẳn vào thân cây, cả người tê dại.
Vân Tập chân nhân đã sớm đoán ra y sẽ tới đây nhìn trộm, nên mới viết ra quyển [ Lý Trọng Khang truyện ] này...... lão giả vờ đả tọa ngủ say, tạo cơ hội cho Vệ Kỵ với y ăn cắp nó...... tất cả hành động của y đều đã nằm trong suy tính của lão, không chệch một tí nào...... Lý Trọng Khang vừa sợ vừa ngại, cảm thấy Vân Tập chân nhân sâu không lường được.
“Chân nhân? Sách ghi cái gì thế?” Vệ Kỵ thấy phản ứng của Lý Trọng Khang kì lạ, có vẻ hoảng loạn, liền mở miệng hỏi.
Lý Trọng Khang rùng mình, như tỉnh ra khỏi mộng, không nhìn Vệ Kỵ, quanh người có gió cuốn lên, bay qua tường viện, nghiêng ngả lảo đảo tới trước sương phòng, khom lưng cúi rạp, run giọng nói:
“Vãn bối có mắt không tròng, không thấy tiền bối cao nhân, đã nghi ngờ và thầm oán người, kính mong tiền bối thứ lỗi.”
Y khom người sát xuống, không dám đứng thẳng lên, chờ Mạnh Kỳ trả lời.
Một lúc sau, từ trong phòng vọng ra tiếng cười nhẹ:
“Người không biết không tội, Lý chân nhân mời vào.”
Lý Trọng Khang thở ra, đứng dậy, chỉnh lại y phục, đẩy cửa phòng đi vào.
Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, mặc bào đen, thân hình gầy gò, tóc râu không bạc nhưng không che giấu được sự già nua rệu rã, đôi mắt sâu không thấy đáy đang như cười như không nhìn mình.



Lý Trọng Khang run run, vội hành đại lễ:
“Trọng Khang bái kiến Vân Tập tiền bối.”
“Lý chân nhân không cần đa lễ, gặp phải thời kỳ đạo môn tồn vong này, ngươi và ta đều thân mang gánh nặng, không cần phân ra cao thấp.” Mạnh Kỳ khẽ nâng tay, ý bảo Lý Trọng Khang ngồi xuống.
Lý Trọng Khang xoay người đóng cửa, để Vệ Kỵ canh giữ ở bên ngoài, lo lắng ngồi xuống, khó nhọc nói: “Đây là lần đầu tiên vãn bối gặp được một cao nhân nắm được thiên cơ như tiền bối, ngay cả Hứa thiên sư cũng vẫn thua xa, nên nhất thời không tin được, mới sinh ra ngạo mạn vô lễ. Nhưng đây thật sự là điều may mắn của Đạo môn, gặp lúc nguy nan lại được tiền bối rời núi, một tay chống trời.”
“Ai cũng có sở trường riêng mà thôi.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Theo hắn thăm dò, cái vũ trụ này đã bị phong ấn kì diệu kia cách li rồi, dù hắn có quay ra ngoài, mời người tới giúp đỡ, thì cũng phải quay trở vào bên trong phong ấn, chẳng có tác dụng gì.
Lý Trọng Khang như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hỏi: “Tiêu Huyền coi như đã xé rách da mặt, không còn cố kỵ, xin hỏi tiền bối định ứng phó thế nào?”
Tiêu Huyền là đương kim thiên tử, hiện quyền lực đã đạt tới đỉnh phong. Ban đầu, mấy người Lý Trọng Khang vẫn còn ôm lòng hi vọng ông ta chỉ vì thấy Đạo môn thanh thế mạnh quá nên mới ra tay chèn ép tí thôi, qua đợt này mọi thứ sẽ trở về như cũ, nên vẫn coi ông ta là thiên tử, nhưng sau chuyện Nam Thành, đạo quan đều bị hủy, Lý Trọng Khang đã hoàn toàn nhìn ra sự thật, hiểu được rằng không thể quay về như xưa được nữa, nên mới thay đổi luôn cách gọi hoàng đế.
“Chuyện cụ thể chờ ngày mai đủ người rồi nói tiếp, song hiện giờ lão đạo có một chuyện phải làm phiền Lý chân nhân đi làm.” Mạnh Kỳ cầm phất trần, gác lên khuỷu tay kia.
Lý Trọng Khang lập tức đứng dậy, chắp tay: “Tiền bối xin cứ phân phó.”
Mạnh Kỳ chỉ chỉ bàn, ở đó có một trang giấy: “Ngươi dựa theo nội dung lão đạo viết trên đó, mua đủ đồ về đây cho ta.”
Lý Trọng Khang cầm tờ giấy lên, thấy có viết mấy thứ, như “Một kiếp lôi kích mộc”“Thuần Dương thủy”“Tị Quỷ đằng”“Thái Dương thần thạch” vân vân.
Uy, đây đều là đồ độ Lôi Kiếp cần, nhưng chỉ dành cho những kì độ kiếp đầu tiên, tới cảnh giới như y bây giờ, chúng chẳng còn tác dụng nào nữa, Vân Tập tiền bối lấy về làm cái gì? Lý Trọng Khang đầy nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ, nhưng không dám hỏi.

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Nhiều năm nay, lão đạo luôn khổ tư suy nghĩ về lôi kiếp, muốn tìm hiểu về bản chất của nó, nay có được chút thu hoạch, muốn thử một chút xem sao.”
Lý Trọng Khang nghe mà không hiểu ra sao, nhưng đại khái cũng hiểu được là Vân Tập tiền bối đang định thử nghiệm gì đó, nên không nói gì nữa, mà vận hết dũng cảm hỏi: “Tiền bối, ẩn tật của vãn bối đã lâu, ảnh hưởng nặng nề, không có con được, có cách giải quyết nào không?”
Hồi trước y tưởng vì vượt qua lôi kiếp khiến bản chất cơ thể biến hóa, tiểu thiếp chỉ là tu sĩ bình thường nên không nhận nổi mưa móc, nên mới không thành công, không ngờ lại là do hậu quả bị thương hồi còn niên thiếu, có ẩn tật ám tàng, nếu không phải được Vân Tập tiền bối nói toạc ra cho, e là cả kiếp này cũng không biết, cả đời cũng không có con.
Mạnh Kỳ hắc một tiếng: “Thành tây Lạc Nguyệt phường có tiệm là ‘Tiên Duyên các’, trong đó có một cây ‘Vạn Hóa lôi thảo’ trân quý, mua về cứ thế ăn, có thể bổ căn bản.”
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm!” Lý Trọng Khang vui mừng quá đỗi, cả người lâng lâng.
Nhìn theo bóng y biến mất, Mạnh Kỳ không nhịn được lắc đầu bật cười, vốn hắn định chọc ghẹo Lý Trọng Khang thêm tí nữa, lừa bảo y trước khi ăn Vạn Hóa lôi thảo phải mặc niệm “Nam Mô không dựng không dục khoa Quan Thế Âm Bồ Tát” một trăm lần nhưng hiện giờ hắn đang là đạo nhân, dùng chú văn như thế sẽ là không đúng, nên đành thôi.
............
Sáng sớm hôm sau, không biết có phải do chiến hỏa khắp Nam Thành đêm qua, tất cả đạo quan bị đốt ảnh hưởng hay không, mà trời cao thương cảm, mây đen dày đặc, sấm sét đùng đoàng, như sắp có mưa to.
Lý Trọng Khang không chút keo kiệt tư khố của mình và Tàng Thiên quan, gom đủ đồ Mạnh Kỳ cần, vội vàng chạy tới, muốn báo cáo kết quả cho lẹ, rồi còn mau chóng đi Tiên Duyên các mua “Vạn Hóa lôi thảo”.
Lý Trọng Khang tới cửa phòng, nghe thấy bên trong đang trò chuyện.
Mạnh Kỳ nhìn đạo nhân hiệp khách xung quanh, và Cửu vương Tiêu Khôn đã lại lén lút tới, mở miệng: “Theo lão đạo thấy, các vị không cần phải tử thủ trong kinh thành. Đất trời rộng lớn, có rất nhiều cơ hội, còn sẽ khiến đương kim thiên tử và Bùi thái sư chú ý, điều động cao thủ kinh thành đi điều tra, có khi còn có thể khiến Bùi thái sư ly kinh, tự mình chủ trì bình loạn, tới lúc đó, kinh thành trở nên vắng vẻ, triều đình không còn ai, Cửu vương sẽ có cơ hội lấy trộm được vật kia.”
“Vật ấy khiến đương kim thiên tử và Bùi thái sư tăng cường thực lực nhanh chóng, nếu bị mất nó, họ tất sẽ bị khựng lại, trong khi có nó, chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh, bên tăng bên giảm, sẽ dần dẫn tới cân bằng.”
Các cao thủ đều gật gù, đúng là lui một bước quả nhiên trời cao biển rộng.

“Nhưng nếu chỉ dựa vào Cửu vương gia, muốn trộm được vật quan trọng như vậy trong tay Tiêu Huyền e là khó có khả năng.” Tất Trọng Đức do dự.
Cửu vương Tiêu Khôn nghe người ta gọi thẳng tên phụ hoàng mình, thì có chút xấu hổ.
Mạnh Kỳ cười nói: “Cho nên chúng ta phải để lại những đạo hữu có thực lực, chờ có cơ hội, nội ứng ngoại hợp......”
Hắn còn chưa nói xong, thì chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa: “Lý đạo hữu trở về, lão đạo tạm ngừng một chút.”
Tạm ngừng một chút? Ai nấy nhìn nhau, không hiểu.
Mạnh Kỳ mở cửa phòng, nhận đồ, rồi đi vào trong viện, vừa đi vừa nói:
“Đa tạ Lý đạo hữu, làm phiền ngươi hỗ trợ bố trí giúp thêm tí nhé.”
Lý Trọng Khang ngơ ngác, nhận lấy mớ đồ, theo lời chỉ dẫn của Mạnh Kỳ, bắt đầu bố trí, một lúc sau, trong viện đã xuất hiện một cái pháp trận.
Mạnh Kỳ đi tới giữa trận, ngồi xuống, cười tủm tỉm: “Một chuyện không nên phiền tới hai người, Lý đạo hữu, nhờ kích phát một cái!”
Lý Trọng Khang ngơ ngác, nhưng tay vẫn bắn ra điện mang, kích hoạt trận pháp.
Quang mang vọt lên, những đường cong của trận pháp lần lượt trở nên trong suốt, lôi kích mộc, Thuần Dương thủy gì gì đều vỡ ra, hóa thành những tia sét màu trắng xanh, vặn vẹo thành những phù văn mơ hồ, tỏa ra khí tức thuần dương chí cương.
Phù văn co lại, chui vào trong người Mạnh Kỳ khiến mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn, cả người bị lôi mang bao phủ, từ trên trời, thiểm điện thi nhau bắn xuống.
“Đó là......” Lý Trọng Khang như chợt hiểu ra.
Tất Trọng Đức bật thốt: “Đó là muốn độ Lôi Kiếp!”
Mạnh Kỳ mỉm cười, thu hết lôi mang vào người, trận pháp vỡ tan, thanh lôi từ trên trời hình thành, ầm ầm đánh xuống.
Với tình hình bầu trời sáng nay, chuyện này xảy ra là rất bình thường.


Thân là Sáng Thế thần, nắm giữ tất cả thông tin của vũ trụ này, làm sao hắn không hiểu được công pháp tu luyện nơi này, và bản chất của chín lần Lôi Kiếp!
Qua một đêm kiểm tra phân tích, suy nghĩ cân nhắc, nhờ kiến thức khi cảm ngộ Tuyệt Đao và lôi pháp, Mạnh Kỳ đã hiểu được bản chất, chạm được tới căn nguyên sức mạnh của nơi này.
Không có sức mạnh thì sao?
Tri thức và tin tức chính là sức mạnh!
Vân Tập là lục kiếp chân nhân, nhục thân mạnh mẽ, nên mới có thể chết rồi mà thi thể không bị hủ hóa, chỉ bị âm khí dày đặc mà thôi. Nên hắn phải dùng tới trận pháp, trung hòa tử khí trước, sau đó mới minh khắc lôi văn. Nếu ngay cả một lần Lôi Kiếp mà cũng không vượt qua được, thì quá thẹn với cái danh xưng đại năng!
Ầm!
Thanh lôi bổ xuống, bao phủ Mạnh Kỳ, tiếng nổ vang không dứt.
Mấy hơi sau, tất cả tiêu tán, Vân Tập đạo nhân gầy gò mặc bào đen lại xuất hiện trước mặt mọi người, áo quần không còn nguyên vẹn.
Tình huống này, Mạnh Kỳ cũng đã sớm có chuẩn bị, hai tay kết ấn, hai màu đen trắng lưu chuyển, Âm Dương ấn thoáng vận chuyển, diệt đi tử khí, sinh cơ dạt dào, da thịt bị tổn hại điên cuồng chữa trị, không bao lâu cơ thể đã trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu!
“Đã làm mất thời gian của chư vị, nào, chúng ta tiếp tục bàn bạc.” Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn mọi người vẫn còn đang dại ra.
Mấy người Lý Trọng Khang, Tất Trọng Đức và cửu vương Tiêu Khôn choáng váng.
Đúng thực là chỉ tạm ngừng có một chút thôi......
Thừa lúc thời gian nghỉ ngơi khi bàn bạc, hắn thuận tiện độ Lôi Kiếp......
Đây có còn là kiểu mọi người độ Lôi Kiếp hay không......
Ai nấy đều quên bẵng chuyện mình đang lo lắng, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng Vân Tập chân nhân độ Lôi Kiếp lần đầu tiên.





back top