Nhất thế tôn sư (Nhất thế chi tôn)

Quyển 7 - Chương 93: Không có trùng hợp


Dịch giả: Tiểu Băng
Hẳn là ông ta đã thức tỉnh từ sớm, nhưng không hiểu sao vẫn ẩn nhẫn đến nay...... Phong Đô đại đế kinh hãi, trên người liên tục bốc lên dị quang đủ màu, có đen có trắng có xanh vân vân, đều là huyền ảo thần diệu, vô cùng khủng bố, vào thời khắc sinh tử này, y đương nhiên bất chấp tất cả, lôi hết thần thông và bảo vật giữ mạng ra ngoài.
Nhưng đối thủ ngang nhau đọ sức, nếu đã phạm phải sai lầm, bị một kiếm toàn lực của kẻ địch chém trúng, thì kết quả đương nhiên phải là bị thương nặng. Mỗi một ý niệm đều bị kiếm quang bao phủ và công kích, Chân Võ rõ ràng đã khôi phục linh trí hoàn toàn, nên thực lực đương nhiên còn mạnh hơn thời đỉnh phong khi trước, ông lại còn không hề giữ lại chút nào, gặp chiêu phá chiêu, mọi thần thông, bảo vật giữ mạng của Phong Đô đại đế quăng ra đều lần lượt bị ông phá vỡ.
Khí tím rực rỡ, kiếm quang tung hoành, Phong Đô đại đế dù có luân hồi lần nữa thì e là cũng không thể nào thoát khỏi, cuối cùng dần dần tiêu tán vô hình, chỉ còn những đốm sáng chấp niệm còn vang vọng.
Kiếm khí quét qua, ngay cả chút chấp niệm tàn lưu lại của Phong Đô, Chân Võ đại đế cũng không bỏ qua.
Một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật, không ngờ cứ như vậy mà vẫn lạc!
Thất Bảo Diệu Thụ rung mạnh, bùng ra ánh sáng rực rỡ, ngắn ngủi ngăn cách Chân Võ và cuộn tranh, nhảy ra khỏi Sinh Tử nguyên điểm.
Dị tượng thứ tư của Cố Tiểu Tang “Vĩnh hằng quy túc” dần dần biến mất, cô đã thực sự bước chân vào cảnh giới Truyền Thuyết, vô cùng ăn ý với Mạnh Kỳ, cùng lúc kết thúc luyện hóa.
Bây giờ mà còn luyện hóa nữa, thì chính là dám luyện hóa tới chỗ sâu nhất của Sinh Tử nguyên điểm, khi ấy tốt sẽ thành xấu, hay sẽ thành dở, hai người sẽ khó mà thoát khỏi vận mệnh bị đồng hóa.
Mạnh Kỳ đứng sâu trong khu vực tử vong, cảm nhận được khái niệm trừu tượng chung quanh đã không còn ảnh hưởng được gì tới thân mình nữa, trong lòng vô cùng vui sướng.
Chuyến đi này thu hoạch thật là lớn, không chỉ Tiểu Tang thành công tự chứng Truyền Thuyết, mà hắn chỉ còn tẩy luyện ngưng tụ thành công một công pháp thần thông nữa, đưa nó lên tới hỗn độn vô cực gần đạo, đưa chư quả chi nhân và Khai Thiên ấn lên tới cảnh giới tương ứng, là lập tức sẽ đặt chân vào Tạo Hóa, trở thành người đại thần thông.


Mà thậm chí nếu hắn không yêu cầu trọn vẹn, thì ngay bây giờ đột phá cũng được rồi!
Nhưng làm vậy làm gì, tự mình phế ngang thành tựu nguyên thủy vô cực của mình, hơn nữa muốn thăng hoa “Chư quả chi nhân” và “Khai Thiên ấn” còn cần rất nhiều thời gian.
Tuy rằng hôm nay mạt kiếp đã tới rất gần rồi, các đại thần thông đều đã trở về, nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà tự làm rối loạn mình, làm cho căn cơ trở nên thiếu sót, càng tu luyện lên cao, càng phải hiểu được đạo lý dục tốc tắc bất đạt, không được vội vàng, ứng phó phù hợp mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Dù sao các Bỉ Ngạn đại nhân vật vẫn còn chưa về, dù hắn có gặp phải phiền toái, tự nhiên sẽ có các sư huynh sư tỷ cảnh giới Tạo Hóa hỗ trợ cho, không sao cả.
Mạnh Kỳ vui sướng rạo rực, không ngờ hắn với Tiểu Tang lại thật sự lừa được một đại nhân vật Bỉ Ngạn!
Mọi chuyện cứ như mơ vậy, thật làm người ta vui mừng và tự hào.
Đương nhiên, nếu không phải Chân Võ đại đế không biết bị cái gì đó kích thích, khiến ông thức tỉnh, thì tối đa hắn với Tiểu Tang chỉ có thể chống đỡ phòng thủ mà thôi, đợi sau khi dị tượng thứ tư tan biến, sẽ tìm cách bỏ chạy ra khỏi giới này, hai người chưa bao giờ nghĩ có thể giết được một đại nhân vật lai lịch khủng bố như vậy.
Hắn luôn hiểu rõ khả năng của bản thân mình, hiểu được thế nào là đủ.
Bởi vì luyện hóa một phần của Sinh Tử nguyên điểm nên bây giờ Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang có thể nhìn xuyên qua được khái niệm trừu tượng, nhìn thấy được Chân Võ đại đế thu hồi Nguyên Dương xích, thu hồi những vật phẩm Phong Đô đại đế để lại, rồi nhìn sang hai người.
Cố Tiểu Tang đứng im, mỉm cười không nói. Nhìn Mạnh Kỳ cất bước tiến lên, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Hắc Đế tiền bối ra tay tương trợ.”

Hắn thấp thỏm, khóe mắt lo lắng nhìn Đại Đạo chi thụ đang không ngừng hấp thụ Sinh Tử nguyên điểm.
Đây là đồ của Đãng Ma Thiên Tôn, một vật phẩm rất quan trọng khi mạt kiếp tới đó, có khi nào bị lấy về không?
Chân Võ cười ha hả: “Ngươi giúp lão đạo diệt trừ ác niệm, người nói lời cảm ơn hẳn là ta mới đúng.”
Đây là thù lao trả cho ngươi, ta là Thượng Cổ Ngũ Đế, là một trong Đạo Môn Cửu Tôn, chả lẽ dày mặt đòi lại ngươi sao!
Mạnh Kỳ thở phào, mỉm cười: “Thế sự quả là khó biết trước, không ngờ tiền bối lại thức tỉnh được ngay lúc quan trọng này, là bị Đại Đạo chi thụ kích thích à?”
Chân Võ đại đế nhìn hắn, rồi nhìn Cố Tiểu Tang, mỉm cười thở dài: “Lão đạo đã thức tỉnh từ trước khi Hoàng Tuyền quay về rồi.”
Ông cười bỡn cợt: “Tô tiểu hữu, ngươi tự nghĩ lại xem, vì sao một kiếm lão đạo chém Hoàng Tuyền kia là dùng ‘Đạo Diệt Đạo Sinh’, trong khi chiêu chém Phong Đô lại là ‘Trảm đạo gặp ta’?”
Cái gì? Mạnh Kỳ sửng sốt.
Nếu một kiếm kia không phải là “Đạo Diệt Đạo Sinh”, mà Chân Võ đại đế không phải chỉ dùng Nguyên Dương xích chi lực, thì cơ bản hắn không thể đánh vỡ được hài cốt Hoàng Tuyền cũng như không thể hấp thu khái niệm trừu tượng của Sinh Tử nguyên điểm để luyện chế thành Chư Thiên Sinh Tử luân.
Nếu lúc đó Chân Võ đại đế dùng “trảm đạo gặp ta” để chém Hoàng Tuyền chuyển thế thân thì ý thức phân thần của hắn khi đó hẳn cũng đã bị tiêu diệt, không thể nào thoát khỏi được.

Hai người đều là bởi vì “Khí cơ khiên dẫn” mà ra kiếm, nhưng lần đầu là “Đạo Diệt Đạo Sinh”, lần sau lại là “Trảm đạo gặp ta”, vừa vặn giúp đỡ cho hắn. Nếu nói về mặt chiến đấu theo bản năng, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra, nhưng mà xác suất trùng hợp đến mức này thì hiếm lắm, chỉ có thể nói là quá là trùng hợp mà thôi.
Nhưng mà đối với các đại nhân vật Bỉ Ngạn, không có cái gọi là trùng hợp!
Thì ra Chân Võ đại đế sớm thức tỉnh, nhưng lại không thể hiện ra, tiếp tục ở đó, lừa Hoàng Tuyền, giúp đỡ hắn, giết chết một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật.
Mạnh Kỳ rất nhiều lời đã ra tới bên miệng, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu: “Không ngờ tiền bối lại có thể tự mình thoát khỏi tình trạng bị đạo đồng hóa, quả thật là làm người ta kính sợ.”
Chân Võ đại đế cười: “Không phải đâu. Là trước khi Hoàng Tuyền chuyển thế thân trở về, từ lâu trước đó đã có bằng hữu đặt chân đến nơi đây, đánh thức lão đạo.”
“Còn có người khác vào được Sinh Tử nguyên điểm?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Chân Võ đại đế nhàn nhạt nói: “Sinh Tử nguyên điểm tuy là rất khó tìm được, nhưng cũng không phải hoàn toàn là không có khả năng, cũng không nhất định phải có Hoàng Tuyền làm dẫn. Phật Tổ đã từng tới đây, Phục Hoàng cũng vậy, ngoài các ngươi, có người tới được chẳng có gì là lạ.”
“Xin hỏi là vị tiền bối nào thế?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Chân Võ đại đế cười không đáp. Mạnh Kỳ chợt nghĩ ra.
Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến Phong Đô đại đế bại vong Sinh Tử nguyên điểm......
Đây chính là “Thiên ý” sao?
Chân Võ đại đế tay chắp sau lưng, cất bước đi:


“Chuyện ở đây xong rồi, lão đạo phải tìm chỗ bế quan.”
Mạnh Kỳ vội nói: “Thỉnh tiền bối che giấu giúp chuyện vừa xảy ra.”
Chân Võ đại đế cười ha hả: “Tô tiểu hữu yên tâm, lão đạo không phải loại người thích nói lung tung.”
Trong tiếng cười, thân ảnh ông biến mất trong Sinh Tử nguyên điểm.
Mạnh Kỳ thở phào, quay qua nhìn Cố Tiểu Tang.
“Nàng có từng nghĩ Chân Võ đại đế đã thức tỉnh trước rồi không?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Cố Tiểu Tang cong môi:
“Đương nhiên là có.”
“Chỉ là nếu Chân Võ không thức tỉnh, thì kế hoạch của chúng ta cũng vẫn thành công. Nhưng nếu ông ta đã thức tỉnh, thì với nhân quả của tướng công chàng với ông ta, ông ta sẽ giúp ai là chuyện chẳng cần nói cũng biết, cho dù sau khi ông ta tỉnh dậy có mất đi lý trí, biến thành thứ gì đó như Thiên Đạo quái vật chẳng hạn, chỉ biết làm theo bản năng, thì người ông ta đối phó trước tiên cũng vẫn là Phong Đô vì y có tính uy hiếp cao hơn.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta còn cần thảo luận làm gì?”
Cố Tiểu Tang cười.





back top