Chương 14: Lời hứa của Triêu Hoa
Lão hồ yêu sững lại, trên mặt hiện lên vẻ mất hứng do bị cắt ngang, sau khi hiểu được vấn đề Liễu Triêu Hoa đang hỏi, khuôn mặt già nua thế nhưng lại hơi hồng hồng, hai cái lỗ tai mềm mại trên đỉnh đầu lão run run, vừa rung đùi đắc ý vừa tỏ vẻ cao thâm lẩm bẩm nói: “Thời cơ chưa tới, không thể nói, không thể nói được”.
Liễu Triêu Hoa cũng không vạch trần ý đồ trả lời cho có lệ của lão, chẳng qua khi nhìn lại hạt châu màu đen kia thì hơi cau mày nói: “Hôm nay rõ ràng ta ở ngọn núi phía sau núi Tiểu Thiện đi dạo, cũng vì Tước Nhiên vô ý nhặt được hạt châu này nên mới không hiểu sao tình cờ rơi vào đây. Chắc không phải là hồ gia gia người đem ta đến đây chứ?”, Liễu Triêu Hoa gọi lão hồ yêu này là hồ gia gia một cách rất tự nhiên.
Đôi mắt màu vàng của lão hồ yêu ánh lên một tia kinh ngạc, lão rũ mắt xuống tựa như đang che giấu điều gì, hai cái tai lớn mềm mại giật nhẹ rồi dựng đứng lên, tỏ ra vừa nghiêm túc vừa cao thâm nói: “Không thể nói, không thể nói. Hậu bối, hạt châu này cho ngươi, ngươi cần phải hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, nếu không lần sau gặp mặt lão phu nhất định sẽ ăn ngươi cho đỡ thèm”.
Liễu Triêu Hoa nghe vậy nghiêm túc nhìn vào đôi mắt vàng đẹp đẽ của lão hồ yêu, hoàn toàn không để trong lòng việc lão liên tục đe dọa sẽ ăn mình, tầm mắt nàng dừng lại ở hạt châu đang bị chòm râu tuyết trắng của lão cuốn tới, trong lòng băn khoăn rốt cuộc có nên nhận không? Nàng quả thật cảm thấy hơi sợ vật này.
“Đây là cái gì? ” Liễu Triêu Hoa quyết định lên tiếng hỏi cho rõ ràng.
“Đây là Thổ Hành Châu, là nội đan của Thổ Hành Thú”, lão hồ yêu miễn cưỡng trả lời.
“Cách dùng như thế nào?”.
Nghe được nghi vấn của Liễu Triêu Hoa, lão hồ yêu hơi giương mắt lên, nhìn thoáng qua nàng: “Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, dựa theo tu vi hiện tại của ngươi, muốn sử dụng nó chờ tám kiếp sau đi”.
Sự thật chứng minh là lời nói thật luôn làm tổn thương người khác. Liễu Triêu Hoa từ trước đến nay không mấy để ý đến việc đó, lúc này lại cảm thấy bản thân bị đả kích mạnh mẽ. Hiện tại nàng chỉ có thể cười khổ nói: “Vậy ta phải làm thế nào mới phát động được sức mạnh của nó?”.
Cái lỗ tai to của lão hồ yêu lại giật giật lần nữa, vẻ mặt có chút hoài nghi: “Ngươi rốt cục có phải sinh ra ở tu tiên thế gia hay không vậy? Ngay cả điều này cũng không biết?”.
Liễu Triêu Hoa cảm giác ngay cả cái lỗ tai lớn đang lay động của lão đều đang tỏ vẻ khinh miệt đối với mình: “Ta chính là sinh ra ở đây!”, mặc dù nàng đúng là tàn phế không tu tiên nổi, nhưng mà có thể đừng khinh bỉ nàng một cách rõ ràng như vậy được không?
“Thôi quên đi, quên đi, lão phu cũng không muốn so đo với tiểu bối như ngươi, ngươi nhanh nhanh quay về đi, lần sau mang đồ ăn tới cho lão phu là tốt rồi, ngươi không cần lo lắng về Thổ Hành Châu, để lão phu phát động sức mạnh của nó là được rồi”, lão hồ yêu vốn dĩ tinh thần đang phấn chấn bây giờ hai lỗ tai mềm mại lại cụp xuống, ngáp một cái thật dài lẩm bẩm nói: “Thật là càng già càng vô dụng, mới nói mấy câu như vậy mà đã buồn ngủ rồi, nhớ năm đó a…”.
“Hồ gia gia! Xe lăn của ta còn đang chìm dưới đầm nước, không tìm được xe lăn, trở về sẽ khó nói chuyện với phụ thân ta”. Liễu Triêu Hoa vừa nghe lão hồ yêu nói ra cụm từ “nhớ năm đó” liền vội vàng cắt ngang lời lão.
“Hả? Là cái ghế ngươi vứt lại hả? Để lão phu tìm cho ngươi”, chòm râu thật dài của lão hồ yêu lại dò xét khắp đầm nước, vừa tìm xe lăn vừa lầm bầm một cách kỳ quái: “Hậu bối bây giờ đúng thật là càng ngày càng kỳ quái, đi ra khỏi cửa còn mang theo cái ghế, thật là…”.
Liễu Triêu Hoa tuy ngạc nhiên nhưng vẫn dứt khoát ngậm miệng đợi lão hồ yêu tìm ra xe lăn của mình.
“Ái chà, tìm được rồi hậu bối, có phải cái này không?”, hai sợi râu trắng kéo xe lăn của Liễu Triêu Hoa ra khỏi mặt nước. Lão hồ yêu dùng chòm râu kéo cái xe lăn kỳ quái kia đến trước mặt mình, sau khi tò mò đánh giá một phen mới hoàn toàn hiểu ra, tỏ vẻ hưng phấn như hài tử nói: “Cái ghế này là dành cho người hai chân không thể đi lại được ngồi đúng không?!”.
Liễu Triêu Hoa gật đầu, rất tự nhiên chỉ vào hai chân của mình, bình thản giải thích nghi hoặc cho lão hồ yêu: “Hai chân ta bẩm sinh đã không thể đi lại”, nàng tránh không nói hai chữ “tàn tật”.
Ai ngờ lão hồ yêu nghe xong lời của Liễu Triêu Hoa lại đột nhiên biến sắc, vẻ mặt vội vàng nói: “Hậu bối, để lão phu xem hai chân của ngươi!”.
Lão hồ yêu sững lại, trên mặt hiện lên vẻ mất hứng do bị cắt ngang, sau khi hiểu được vấn đề Liễu Triêu Hoa đang hỏi, khuôn mặt già nua thế nhưng lại hơi hồng hồng, hai cái lỗ tai mềm mại trên đỉnh đầu lão run run, vừa rung đùi đắc ý vừa tỏ vẻ cao thâm lẩm bẩm nói: “Thời cơ chưa tới, không thể nói, không thể nói được”.
Liễu Triêu Hoa cũng không vạch trần ý đồ trả lời cho có lệ của lão, chẳng qua khi nhìn lại hạt châu màu đen kia thì hơi cau mày nói: “Hôm nay rõ ràng ta ở ngọn núi phía sau núi Tiểu Thiện đi dạo, cũng vì Tước Nhiên vô ý nhặt được hạt châu này nên mới không hiểu sao tình cờ rơi vào đây. Chắc không phải là hồ gia gia người đem ta đến đây chứ?”, Liễu Triêu Hoa gọi lão hồ yêu này là hồ gia gia một cách rất tự nhiên.
Đôi mắt màu vàng của lão hồ yêu ánh lên một tia kinh ngạc, lão rũ mắt xuống tựa như đang che giấu điều gì, hai cái tai lớn mềm mại giật nhẹ rồi dựng đứng lên, tỏ ra vừa nghiêm túc vừa cao thâm nói: “Không thể nói, không thể nói. Hậu bối, hạt châu này cho ngươi, ngươi cần phải hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, nếu không lần sau gặp mặt lão phu nhất định sẽ ăn ngươi cho đỡ thèm”.
Liễu Triêu Hoa nghe vậy nghiêm túc nhìn vào đôi mắt vàng đẹp đẽ của lão hồ yêu, hoàn toàn không để trong lòng việc lão liên tục đe dọa sẽ ăn mình, tầm mắt nàng dừng lại ở hạt châu đang bị chòm râu tuyết trắng của lão cuốn tới, trong lòng băn khoăn rốt cuộc có nên nhận không? Nàng quả thật cảm thấy hơi sợ vật này.
“Đây là cái gì? ” Liễu Triêu Hoa quyết định lên tiếng hỏi cho rõ ràng.
“Đây là Thổ Hành Châu, là nội đan của Thổ Hành Thú”, lão hồ yêu miễn cưỡng trả lời.
“Cách dùng như thế nào?”.
Nghe được nghi vấn của Liễu Triêu Hoa, lão hồ yêu hơi giương mắt lên, nhìn thoáng qua nàng: “Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, dựa theo tu vi hiện tại của ngươi, muốn sử dụng nó chờ tám kiếp sau đi”.
Sự thật chứng minh là lời nói thật luôn làm tổn thương người khác. Liễu Triêu Hoa từ trước đến nay không mấy để ý đến việc đó, lúc này lại cảm thấy bản thân bị đả kích mạnh mẽ. Hiện tại nàng chỉ có thể cười khổ nói: “Vậy ta phải làm thế nào mới phát động được sức mạnh của nó?”.
Cái lỗ tai to của lão hồ yêu lại giật giật lần nữa, vẻ mặt có chút hoài nghi: “Ngươi rốt cục có phải sinh ra ở tu tiên thế gia hay không vậy? Ngay cả điều này cũng không biết?”.
Liễu Triêu Hoa cảm giác ngay cả cái lỗ tai lớn đang lay động của lão đều đang tỏ vẻ khinh miệt đối với mình: “Ta chính là sinh ra ở đây!”, mặc dù nàng đúng là tàn phế không tu tiên nổi, nhưng mà có thể đừng khinh bỉ nàng một cách rõ ràng như vậy được không?
“Thôi quên đi, quên đi, lão phu cũng không muốn so đo với tiểu bối như ngươi, ngươi nhanh nhanh quay về đi, lần sau mang đồ ăn tới cho lão phu là tốt rồi, ngươi không cần lo lắng về Thổ Hành Châu, để lão phu phát động sức mạnh của nó là được rồi”, lão hồ yêu vốn dĩ tinh thần đang phấn chấn bây giờ hai lỗ tai mềm mại lại cụp xuống, ngáp một cái thật dài lẩm bẩm nói: “Thật là càng già càng vô dụng, mới nói mấy câu như vậy mà đã buồn ngủ rồi, nhớ năm đó a…”.
“Hồ gia gia! Xe lăn của ta còn đang chìm dưới đầm nước, không tìm được xe lăn, trở về sẽ khó nói chuyện với phụ thân ta”. Liễu Triêu Hoa vừa nghe lão hồ yêu nói ra cụm từ “nhớ năm đó” liền vội vàng cắt ngang lời lão.
“Hả? Là cái ghế ngươi vứt lại hả? Để lão phu tìm cho ngươi”, chòm râu thật dài của lão hồ yêu lại dò xét khắp đầm nước, vừa tìm xe lăn vừa lầm bầm một cách kỳ quái: “Hậu bối bây giờ đúng thật là càng ngày càng kỳ quái, đi ra khỏi cửa còn mang theo cái ghế, thật là…”.
Liễu Triêu Hoa tuy ngạc nhiên nhưng vẫn dứt khoát ngậm miệng đợi lão hồ yêu tìm ra xe lăn của mình.
“Ái chà, tìm được rồi hậu bối, có phải cái này không?”, hai sợi râu trắng kéo xe lăn của Liễu Triêu Hoa ra khỏi mặt nước. Lão hồ yêu dùng chòm râu kéo cái xe lăn kỳ quái kia đến trước mặt mình, sau khi tò mò đánh giá một phen mới hoàn toàn hiểu ra, tỏ vẻ hưng phấn như hài tử nói: “Cái ghế này là dành cho người hai chân không thể đi lại được ngồi đúng không?!”.
Liễu Triêu Hoa gật đầu, rất tự nhiên chỉ vào hai chân của mình, bình thản giải thích nghi hoặc cho lão hồ yêu: “Hai chân ta bẩm sinh đã không thể đi lại”, nàng tránh không nói hai chữ “tàn tật”.
Ai ngờ lão hồ yêu nghe xong lời của Liễu Triêu Hoa lại đột nhiên biến sắc, vẻ mặt vội vàng nói: “Hậu bối, để lão phu xem hai chân của ngươi!”.