Chương 3: Cái bớt kỳ lạ
Liễu Tân Chi nghe tiếng Căng Uyển gọi thì cả kinh, vội vàng cúi người xuống, đưa mắt nhìn đôi chân trắng nõn đang hở ra của Liễu Triêu Hoa, sắc mặt hơi đổi, chỉ thấy ở sườn trong hai chân của Liễu Triêu Hoa có một hình vẽ lớn bằng nửa hạt gạo. Ánh mắt của Liễu Tân Chi có chút sáng lên, mơ hồ đoán ra được đây là hình vẽ của một loại chim nào đó. Trong lòng nhất thời chợt kinh hoàng, đưa mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Căng Uyển, Liễu Tân Chi cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng, kiềm chế sự gấp gáp trong lời nói, khiến bản thân tỏ ra bình tĩnh không chút lo lắng, chậm rãi nói: “Ta chưa biết đây là cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm của ta, hẳn là đã bị hạ chú rồi”.
Sắc mặt Căng Uyển thoáng chốc trắng như tờ giấy, hai tay bất giác ôm chặt Liễu Triêu Hoa, áp má lên trán nàng, nước mắt không kìm được theo khóe mắt chảy ra, nức nở nói: “Rốt cuộc thì người kia đã hạ chú vào đứa nhỏ của chúng ta”. Thanh âm bi phẫn vang lên làm cho Liễu Triêu Hoa trong lòng âm thầm thở dài, nàng tiếp nhận việc chính mình xuyên qua rất bình tĩnh, mơ hồ nhớ rõ lời Phật Tổ nói với mình, dường như có liên hệ với bản thân hiện tại.
Một người có ‘liên hệ’ khi chuyển sang kiếp khác, có cần phải vướng mắc nhiều như vậy không?
Liễu Triêu Hoa cảm thấy khi tới thế giới này bản thân thật giống như là khán giả xem kịch, theo như những điều mà nàng nghe lén được khi người ở đây nói chuyện, Liễu Triêu Hoa mơ hồ có dự cảm, nàng chắc hẳn đã đến một thế giới tu hành, mà “phụ thân” của chính mình lại là Chưởng môn, hẳn là một nhân vật lợi hại, việc hoá giải bùa chú trên chân nàng hẳn không phải là chuyện khó khăn.
Còn nữa… nàng nhớ tới nam tử tên Dịch Cư kia, theo lời nói của Đào Chân, nàng cảm giác Dịch Cư hẳn là có địa vị rất cao ở đây. Hắn đã cứu mình một lần rồi, lần này chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn chứ?
Nghĩ đến đây, Liễu Triêu Hoa an tâm, không chịu đựng được sự mệt mỏi toàn thân, nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Bên tai truyền tới những thanh âm ồn ào.
“Ta cảm thấy hẳn là yêu quái…”.
“…Hồn chú…”.
“…Không thể nào…”.
“… Đừng nói trước gì cả… cúi sát lại nhìn xem”.
Liễu Triêu Hoa nhăn mặt nhíu mày, thật ồn ào, có để cho người ta ngủ không? Nàng thật sự muốn nhét bông vào hai lỗ tai, hoặc là kéo chăn qua đầu rồi ngủ, ngăn hết những âm thanh ồn ào ở bên ngoài kia.
Như hiểu được ý nghĩ của nàng, âm thanh ồn ào bên tai dần dần biến mất. Ý thức của Liễu Triêu Hoa cũng dần dần yếu đi, chìm vào trong giấc ngủ.
Trong lòng kinh ngạc.
Liễu Triêu Hoa nhìn ra bốn phía, đây là một sơn cốc xinh đẹp, trước mắt đâu đâu cũng là một màu xanh biếc, kỳ hoa dị thảo cùng nở rộ, có tiếng chim hót, có hương hoa thơm, đẹp như tiên cảnh vậy.
Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấy một con chim lông màu hoàng kim bay qua rồi mất hút phía chân trời, để lại trên không trung một đường sáng màu vàng nhạt.
Rõ ràng là khung cảnh an bình hạnh phúc, nhưng đáy lòng Liễu Triêu Hoa lại mơ hồ thấy bất an, giống như có một vật gì đó giam cầm nàng khiến nàng không được tự do, nàng giống như một con thú bị nhốt trong lồng sắt, mày mò bốn phía mà không tìm thấy lối ra.
Trong lòng càng ngày càng lo lắng, bước chân không tao nhã trầm ổn nữa mà hệt như trốn chạy.
Bỗng nhiên, các loài chim trong sơn cốc đồng loạt cất tiếng hót, giai điệu trong trẻo tươi vui như hoan nghênh người tới.
Nhưng Liễu Triêu Hoa lại cảm thấy có sự nguy hiểm đang đe dọa mình, chạy! Đó là ý niệm duy nhất trong đầu của nàng, Liễu Triêu Hoa quay ngược lại hướng sơn cốc bắt đầu chạy như điên.
Phía sau truyền đến một sức mạnh gắt gao theo đuổi, thế nhưng nó chỉ như cái bóng đi theo sau Liễu Triêu Hoa.
Trong lòng Liễu Triêu Hoa càng thêm sợ hãi, thật giống như trong đầu nàng đang có người lo lắng kêu to, nhất định phải thoát khỏi nơi này! Nhất định phải thoát được!
Liễu Triêu Hoa nghe theo giọng nói trong đầu gắng hết sức chạy thật nhanh, trước mắt có thể mở hồ thấy lối ra của sơn cốc, nhưng càng tới gần lối ra, sức mạnh phía sau càng mạnh mẽ, áp lực như rời non lấp bể hướng xuống đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đầy nguy hiểm phả vào sau gáy mình, tóc gáy nhất thời dựng đứng lên, nàng không kiềm chế được hét lên một tiếng, các giác quan toàn thân đều được vận dụng đến cực hạn, lúc này mới kéo dài khoảng cách ra một chút.
Bỗng nhiên, Liễu Triêu Hoa cảm giác như trong không khí đang có một bàn tay vô hình hướng đến muốn tóm chặt lấy nàng.
Liễu Triêu Hoa trước giờ đều không quá nhanh nhạy nhưng ngay tại chỗ đã nhanh trí lăn một cái, may mắn thoát được cánh tay kia, nhưng không biết làm sao lại rơi xuống vách núi, lập tức lọt vào một không gian tràn ngập bóng tối.
Liễu Triêu Hoa liên tục hét lên, sự sợ hãi tràn ngập đến từng lỗ chân lông, nàng vô cùng vô cùng hy vọng cơn quặn đau đáng sợ ở bụng dưới vừa kéo tới có thể dừng lại.
Trước mắt mơ hồ có chút ánh sáng, dường như có người xé rách màn đêm dày đặc và theo khe hở vươn một đôi tay đến, Liễu Triêu Hoa vừa mới thoáng nhìn, trong lòng lại sợ hãi. Đó làm sao có thể là một đôi tay chứ! Máu thịt lẫn lộn lộ cả xương trắng.
Đôi tay đáng sợ đó bắt trúng hai chân của Liễu Triêu Hoa, trong lòng bàn tay đáng sợ đó phát ra một luồng kim quang chói mắt, cơn đau đớn truyền đến từ gan bàn chân chạy dọc suốt sống lưng, đau đớn làm Liễu Triêu Hoa kêu gào thảm thiết, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, nàng thét chói ta,i gắng sức đá văng ra đôi tay máu chảy đầm đìa kia.
Đôi bàn tay rốt cuộc cũng bị Liễu Triêu Hoa đá văng ra, chậm rãi biến mất vào trong màn đêm. Liễu Triêu Hoa an tâm hơn một chút, cơn đau quặn bụng dưới đột nhiên bị kiềm hãm bởi vì hai chân đau đớn khi bị đôi bàn tay kia tóm, cơn đau mỗi lúc một rõ ràng, mỗi lúc một đau hơn.
Oa – một tiếng khóc thét đau đớn của trẻ nhỏ vang lên, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ cây nến trong mật thất lay động mạnh, mấy vị trưởng lão một thân áo sam đen ngừng lại, có chút mệt mỏi nhìn về phía Liễu Tân Chi, nói: “Không được, không thể thử nữa, chú thuật đã bắn ngược lại rồi, nếu thử tiếp sẽ nguy hại đến tính mạng nữ nhi của ngươi!”.
Liễu Tân Chi mím chặt môi, vẻ mặt như lưỡi dao sắc bén, hắn cắn chặt môi dưới, nhìn về phía nữ nhi bị trúng bùa chú đang nằm dưới ánh sáng màu lam nhạt, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc ai đã hạ chú trên người một đứa trẻ mới sinh?
Bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn chằm chằm trên đôi chân trần của đứa trẻ, hình vẽ trên đó cứ từng khắc từng khắc lan rộng ra, có lúc, bọn họ nhìn thấy rất rõ đó là hình một con phượng hoàng bị vây hãm trong đám bụi gai.
Khi bốn vị trưởng lão dừng động tác thì hoa văn đen đậm như mực nước kia chậm rãi nhạt dần, thu nhỏ lại bên sườn trong đôi chân, biến thành hoa văn chỉ bằng nửa hạt gạo như lúc đầu. Mà Liễu Triêu Hoa cũng rơi vào hôn mê vì quá đau đớn.
Liễu Tân Chi nghe tiếng Căng Uyển gọi thì cả kinh, vội vàng cúi người xuống, đưa mắt nhìn đôi chân trắng nõn đang hở ra của Liễu Triêu Hoa, sắc mặt hơi đổi, chỉ thấy ở sườn trong hai chân của Liễu Triêu Hoa có một hình vẽ lớn bằng nửa hạt gạo. Ánh mắt của Liễu Tân Chi có chút sáng lên, mơ hồ đoán ra được đây là hình vẽ của một loại chim nào đó. Trong lòng nhất thời chợt kinh hoàng, đưa mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Căng Uyển, Liễu Tân Chi cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng, kiềm chế sự gấp gáp trong lời nói, khiến bản thân tỏ ra bình tĩnh không chút lo lắng, chậm rãi nói: “Ta chưa biết đây là cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm của ta, hẳn là đã bị hạ chú rồi”.
Sắc mặt Căng Uyển thoáng chốc trắng như tờ giấy, hai tay bất giác ôm chặt Liễu Triêu Hoa, áp má lên trán nàng, nước mắt không kìm được theo khóe mắt chảy ra, nức nở nói: “Rốt cuộc thì người kia đã hạ chú vào đứa nhỏ của chúng ta”. Thanh âm bi phẫn vang lên làm cho Liễu Triêu Hoa trong lòng âm thầm thở dài, nàng tiếp nhận việc chính mình xuyên qua rất bình tĩnh, mơ hồ nhớ rõ lời Phật Tổ nói với mình, dường như có liên hệ với bản thân hiện tại.
Một người có ‘liên hệ’ khi chuyển sang kiếp khác, có cần phải vướng mắc nhiều như vậy không?
Liễu Triêu Hoa cảm thấy khi tới thế giới này bản thân thật giống như là khán giả xem kịch, theo như những điều mà nàng nghe lén được khi người ở đây nói chuyện, Liễu Triêu Hoa mơ hồ có dự cảm, nàng chắc hẳn đã đến một thế giới tu hành, mà “phụ thân” của chính mình lại là Chưởng môn, hẳn là một nhân vật lợi hại, việc hoá giải bùa chú trên chân nàng hẳn không phải là chuyện khó khăn.
Còn nữa… nàng nhớ tới nam tử tên Dịch Cư kia, theo lời nói của Đào Chân, nàng cảm giác Dịch Cư hẳn là có địa vị rất cao ở đây. Hắn đã cứu mình một lần rồi, lần này chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn chứ?
Nghĩ đến đây, Liễu Triêu Hoa an tâm, không chịu đựng được sự mệt mỏi toàn thân, nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Bên tai truyền tới những thanh âm ồn ào.
“Ta cảm thấy hẳn là yêu quái…”.
“…Hồn chú…”.
“…Không thể nào…”.
“… Đừng nói trước gì cả… cúi sát lại nhìn xem”.
Liễu Triêu Hoa nhăn mặt nhíu mày, thật ồn ào, có để cho người ta ngủ không? Nàng thật sự muốn nhét bông vào hai lỗ tai, hoặc là kéo chăn qua đầu rồi ngủ, ngăn hết những âm thanh ồn ào ở bên ngoài kia.
Như hiểu được ý nghĩ của nàng, âm thanh ồn ào bên tai dần dần biến mất. Ý thức của Liễu Triêu Hoa cũng dần dần yếu đi, chìm vào trong giấc ngủ.
Trong lòng kinh ngạc.
Liễu Triêu Hoa nhìn ra bốn phía, đây là một sơn cốc xinh đẹp, trước mắt đâu đâu cũng là một màu xanh biếc, kỳ hoa dị thảo cùng nở rộ, có tiếng chim hót, có hương hoa thơm, đẹp như tiên cảnh vậy.
Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấy một con chim lông màu hoàng kim bay qua rồi mất hút phía chân trời, để lại trên không trung một đường sáng màu vàng nhạt.
Rõ ràng là khung cảnh an bình hạnh phúc, nhưng đáy lòng Liễu Triêu Hoa lại mơ hồ thấy bất an, giống như có một vật gì đó giam cầm nàng khiến nàng không được tự do, nàng giống như một con thú bị nhốt trong lồng sắt, mày mò bốn phía mà không tìm thấy lối ra.
Trong lòng càng ngày càng lo lắng, bước chân không tao nhã trầm ổn nữa mà hệt như trốn chạy.
Bỗng nhiên, các loài chim trong sơn cốc đồng loạt cất tiếng hót, giai điệu trong trẻo tươi vui như hoan nghênh người tới.
Nhưng Liễu Triêu Hoa lại cảm thấy có sự nguy hiểm đang đe dọa mình, chạy! Đó là ý niệm duy nhất trong đầu của nàng, Liễu Triêu Hoa quay ngược lại hướng sơn cốc bắt đầu chạy như điên.
Phía sau truyền đến một sức mạnh gắt gao theo đuổi, thế nhưng nó chỉ như cái bóng đi theo sau Liễu Triêu Hoa.
Trong lòng Liễu Triêu Hoa càng thêm sợ hãi, thật giống như trong đầu nàng đang có người lo lắng kêu to, nhất định phải thoát khỏi nơi này! Nhất định phải thoát được!
Liễu Triêu Hoa nghe theo giọng nói trong đầu gắng hết sức chạy thật nhanh, trước mắt có thể mở hồ thấy lối ra của sơn cốc, nhưng càng tới gần lối ra, sức mạnh phía sau càng mạnh mẽ, áp lực như rời non lấp bể hướng xuống đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đầy nguy hiểm phả vào sau gáy mình, tóc gáy nhất thời dựng đứng lên, nàng không kiềm chế được hét lên một tiếng, các giác quan toàn thân đều được vận dụng đến cực hạn, lúc này mới kéo dài khoảng cách ra một chút.
Bỗng nhiên, Liễu Triêu Hoa cảm giác như trong không khí đang có một bàn tay vô hình hướng đến muốn tóm chặt lấy nàng.
Liễu Triêu Hoa trước giờ đều không quá nhanh nhạy nhưng ngay tại chỗ đã nhanh trí lăn một cái, may mắn thoát được cánh tay kia, nhưng không biết làm sao lại rơi xuống vách núi, lập tức lọt vào một không gian tràn ngập bóng tối.
Liễu Triêu Hoa liên tục hét lên, sự sợ hãi tràn ngập đến từng lỗ chân lông, nàng vô cùng vô cùng hy vọng cơn quặn đau đáng sợ ở bụng dưới vừa kéo tới có thể dừng lại.
Trước mắt mơ hồ có chút ánh sáng, dường như có người xé rách màn đêm dày đặc và theo khe hở vươn một đôi tay đến, Liễu Triêu Hoa vừa mới thoáng nhìn, trong lòng lại sợ hãi. Đó làm sao có thể là một đôi tay chứ! Máu thịt lẫn lộn lộ cả xương trắng.
Đôi tay đáng sợ đó bắt trúng hai chân của Liễu Triêu Hoa, trong lòng bàn tay đáng sợ đó phát ra một luồng kim quang chói mắt, cơn đau đớn truyền đến từ gan bàn chân chạy dọc suốt sống lưng, đau đớn làm Liễu Triêu Hoa kêu gào thảm thiết, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, nàng thét chói ta,i gắng sức đá văng ra đôi tay máu chảy đầm đìa kia.
Đôi bàn tay rốt cuộc cũng bị Liễu Triêu Hoa đá văng ra, chậm rãi biến mất vào trong màn đêm. Liễu Triêu Hoa an tâm hơn một chút, cơn đau quặn bụng dưới đột nhiên bị kiềm hãm bởi vì hai chân đau đớn khi bị đôi bàn tay kia tóm, cơn đau mỗi lúc một rõ ràng, mỗi lúc một đau hơn.
Oa – một tiếng khóc thét đau đớn của trẻ nhỏ vang lên, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ cây nến trong mật thất lay động mạnh, mấy vị trưởng lão một thân áo sam đen ngừng lại, có chút mệt mỏi nhìn về phía Liễu Tân Chi, nói: “Không được, không thể thử nữa, chú thuật đã bắn ngược lại rồi, nếu thử tiếp sẽ nguy hại đến tính mạng nữ nhi của ngươi!”.
Liễu Tân Chi mím chặt môi, vẻ mặt như lưỡi dao sắc bén, hắn cắn chặt môi dưới, nhìn về phía nữ nhi bị trúng bùa chú đang nằm dưới ánh sáng màu lam nhạt, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc ai đã hạ chú trên người một đứa trẻ mới sinh?
Bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn chằm chằm trên đôi chân trần của đứa trẻ, hình vẽ trên đó cứ từng khắc từng khắc lan rộng ra, có lúc, bọn họ nhìn thấy rất rõ đó là hình một con phượng hoàng bị vây hãm trong đám bụi gai.
Khi bốn vị trưởng lão dừng động tác thì hoa văn đen đậm như mực nước kia chậm rãi nhạt dần, thu nhỏ lại bên sườn trong đôi chân, biến thành hoa văn chỉ bằng nửa hạt gạo như lúc đầu. Mà Liễu Triêu Hoa cũng rơi vào hôn mê vì quá đau đớn.