Chương 78: Phát hiện âm mưu lớn
“Sư huynh! Chúng ta đến thăm huynh!”, tiếng gọi vui vẻ của đám tiểu sư đệ ở ngoài cửa khiến Phó Nguyên hồi phục tinh thần lại, lúc này hắn mới phát hiện khung cửa gỗ mình nắm trong tay đã bị biến dạng. Phó Nguyên liền vội vàng buông tay ra, đổi lại vẻ mặt tươi cười trầm tĩnh mà đi ra ngoài.
Vậy thì hôm nay hãy để hắn tạm biệt cuộc sống bình lặng này!
Bên cạnh thác nước ở Lục Phong, Liễu Triêu Hoa nhìn từng làn sương trắng lơ lửng bay lên từ đầm nước mà ngẩn người.
Kể từ hôm qua, sau khi nghe thấy Sa La nói đội ngũ đưa sính lễ lần thứ hai đã đi về hướng Thiên Nguyên tông, nàng liền gần như không thể bình ổn nhịp tim của mình. Liễu Triêu Hoa cảm thấy kết quả lần này nhất định cũng sẽ giống như lần trước, phụ thân của nàng thân là chưởng môn Thiên Nguyên tông, làm sao có thể đồng ý gả nàng cho một đại yêu vương?
Trong lòng cảm thấy thấp thỏm, Liễu Triêu Hoa đồng thời cũng nảy ra một ý, thật ra nàng muốn nói với Sa La rằng cứ cho là phụ mẫu không đồng ý hôn sự này cũng không sao, chỉ cần nàng nguyện ý lấy hắn là được.
Về phần vì sao do dự lâu như vậy mà chưa nói với hắn, đó là vì Liễu Triêu Hoa có thể tưởng tượng ra được Sa La sẽ vui mừng biết bao nhiêu nếu nghe được những lời này của nàng. Đây cũng không phải là chuyện gì không tốt, vấn đề là ở chỗ mỗi khi Sa La vui sướng, hắn nhất định sẽ dùng một phương pháp khác để trút hết niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng lên người nàng.
Cho nên chính vì nguyên nhân này mà Liễu Triêu Hoa mới ngẩn ngơ ngồi nhìn dòng nước không ngừng bị kích động cho đến tận trưa.
Mái tóc dài màu đỏ thẫm lay động trước mắt, đến lúc Liễu Triêu Hoa cảm thấy trên người ấm áp thì mới phát hiện cả người mình đã bị Sa La ôm vào ngực. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn tràn ra một chút vui vẻ, Sa La thân mật liếm liếm gương mặt nàng một chút, mới tỏ vẻ hơi vui mừng, nhẹ giọng nói: “Thiên Nguyên tông đã đồng ý hôn sự của chúng ta.”.
Liễu Triêu Hoa bất thình lình nghe thấy tin này thì ngẩn người ra, đợi đến khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của nàng chính là dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Sa La mà hỏi: “Không phải là chàng gạt ta đấy chứ?”.
Sa La khẽ nhíu mày, hiển nhiên là hắn rất không hài lòng việc Liễu Triêu Hoa lại nghi ngờ lời nói của mình, cho nên liền cắn vào vành tai nàng như để trừng phạt, sau đó bất mãn nói: “Ta đã lừa gạt nàng khi nào chưa?”.
Liễu Triêu Hoa cúi đầu ngẫm lại, mặc dù Sa La sẽ không bao giờ gạt người, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy không thể tin được. Mới vừa chớp mắt hai cái, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một phong thư thật sày, Sa La đang cầm phong thư trong tay đưa tới trước mặt nàng.
Chữ viết mềm mại khéo léo trên phong thư chính là chữ viết của Căng Uyển.
Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn Sa La một cái, nhận lấy thư rồi mở ra, sau đó rút ra toàn bộ mười tờ giấy viết thư bên trong. Tờ thứ nhất, Căng Uyển viết là nghe thấy tin tức Liễu Triêu Hoa an toàn liền cảm thấy rất yên tâm. Tờ thứ hai, đại ý chính là chuyện Sa La hai lần đưa sính lễ làm nàng rất cảm động, hơn nữa biết được việc Liễu Triêu Hoa và Sa La đã làm chuyện phu thê cho nên thuận nước đẩy thuyền mà yêu cầu Liễu Triêu Hoa giám sát kỹ Sa La, khiến cho hắn và thuộc hạ yên phận tu luyện, tránh gây tai họa cho dân chúng (lý do này, Liễu Tân Chi và Căng Uyển phải suy nghĩ một hồi lâu, khó khăn lắm mới nghĩ ra được).
Tờ thứ ba, Căng Uyển ngầm nhắc nhở Liễu Triêu Hoa nhất định phải nhân cơ hội sinh ra mấy hài tử, lấy chuyện này để củng cố địa vị ở chỗ Sa La, tránh bị người khác khi dễ.
Lúc xem qua ba tờ đầu tiên, Liễu Triêu Hoa còn có chút kinh hãi, đến khi xem tiếp những tờ sau, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Căng Uyển đằng sau những dòng chữ kia, đáy lòng vì vậy mà nảy sinh ra cảm giác ấm áp. Liễu Triêu Hoa bật cười, quay đầu lại, tỏ vẻ ẩn ý nhìn Sa La mà nói: “Ta cần phải sinh hài tử để củng cố địa vị của mình sao?”, cho dù không sinh hài tử thì hiện tại ở Thất Phong, cũng không có ai dám khi dễ nàng, trong lòng Liễu Triêu Hoa buồn cười nghĩ.
Sa La sửng sốt một giây, sau đó nói: “Mỗi lúc trời tối ta đều rất cố gắng, nàng sẽ nhanh có hài tử thôi, không cần quá sốt ruột.”.
“…”
Liễu Triêu Hoa không thèm nhìn người nào đó nữa mà quay đầu, tiếp tục nhìn thác nước đến ngẩn người.
Sa La nhìn đường cong mềm mại một bên mặt và khóe miệng khẽ nhếch lên của nàng, liền cảm thấy như có những sợi tơ vui mừng quấn quanh trong lòng mình, làm cho hắn dâng lên nỗi kích động muốn làm chuyện đó. Hắn ngay lập tức không chút nghĩ ngợi mà bế thốc Liễu Triêu Hoa lên, lúc thân thể mềm mại của nàng rơi vào lòng mình, hương thơm như có như không vờn quanh chóp mũi hắn, khiến cho Sa La lần theo nó mà tìm đến đôi môi đỏ mọng của nàng rồi hôn xuống.
Những âm tiết vụn vỡ tràn ra giữa đôi môi dây dưa của hai người, đợi đến khi Liễu Triêu Hoa nghe rõ hắn muốn nói gì, nàng nhất thời dâng lên nỗi kích động muốn đập đầu mình vào đầu hắn.
“Thay vì lo lắng chuyện sinh hài tử, không bằng lúc nào cũng vì chuyện sinh hài tử mà cố gắng.”.
Một kết luận có ý nghĩa thiết thực như vậy, một lý do vừa vĩ đại vừa vô cùng đứng đắn như vậy, cũng không thể che giấu sự thật rằng ngài thật sự là một con sắc ma.
Lũ yêu: “Điện hạ, ngài thật mạnh mẽ…”.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở giữa tầng tầng lớp lớp lá cây, tạo thành những vệt sáng sặc sỡ trên mặt đất. Ngày xuân gió thổi nhẹ, khiến người ta gần như muốn say mê, thỉnh thoảng từ xa xa truyền đến tiếng chim hót, ngay cả làn điệu đó cũng lộ ra vẻ khoan khoái.
Phó Nguyên tiễn đám sư huynh đệ đến thăm cuối cùng trong suốt hai ngày nay ra khỏi cửa, lúc này hắn mới phát hiện nhân duyên từ trước đến nay của bản thân coi như cũng không tệ, cuộc sống bình yên tĩnh lặng như vậy…
Phó Nguyên khép cửa phòng lại, khiến cho toàn bộ cảnh xuân bị chắn ngoài cửa. Một hồi lâu sau, gian phòng không người thế nhưng lại làm cho hắn cảm thấy một chút lạnh lẽo. Hắn xoay người lại, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân cũng bị rút hết, người hắn muốn nhìn thấy nhất lại không đến. Trong hai ngày này, hắn không hề hỏi thăm được một chút tin tức gì liên quan đến Liễu Triêu Dương từ đám sư huynh đệ đến thăm, rõ ràng là Liễu Tân Chi đã hạ lệnh cho bọn họ phải giữ bí mật.
Nỗi tương tư triền miên, quấn quýt đến tận xương này quấy nhiễu đến mức ban đêm hắn cũng không yên giấc. Trong đầu Phó Nguyên lúc nào cũng lặp đi lặp lại ánh mắt bất đắc dĩ mang theo một chút chua xót kia của Liễu Triêu Hoa.
Một câu “Những năm này, vì huynh mà Triêu Dương đã chịu khổ không ít.” kia càng làm cho hắn có cảm giác nơi yếu mềm nhất trong lòng mình bị hung hăng nện một quyền, khiến cho hắn chẳng có sức lực để rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn đến tận xương.
Sau đó ở Thất Phong, khi Phó Nguyên đã thanh tỉnh lại, duy nhất có một lần trong thời gian ở chung ngắn ngủi đó, hắn nhắc tới chủ đề này. Liễu Triêu Dương vừa nghe liền không chút do dự mà quăng cho hắn ánh mắt lạnh như băng, sự lạnh lùng xa cách như vậy, tựa như chỉ cần hắn nhắc lại chuyện đó lần nữa, nàng sẽ không chút do dự mà rời xa hắn.
Trong lòng Phó Nguyên mơ hồ đoán được, ngày đó hắn lờ mờ nghe thấy Sa La ở ngoài hành lang nói đến Nại Hà hoa, tám chín phần là dung mạo của Liễu Triêu Dương đã có sự biến hóa gì đó không tốt, cho nên sau khi hắn tỉnh lại, nàng mới không chịu đến gặp hắn.
Cho nên Sa La mới có thể xui khiến nàng ăn Nại Hà hoa, nói đi nói lại thì Sa La kia cũng là không kiên nhẫn, muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái mà thôi. Chỉ cần Liễu Triêu Dương khôi phục dung mạo đến gặp Phó Nguyên hắn, như thế Liễu Triêu Hoa cũng có thể yên tâm một chút, Sa La cũng vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
Chỉ có trời mới biết, khi nghe thấy câu nói “chẳng qua là lãng phí một chút linh lực mà thôi” kia của Sa La, người bất lực nằm trên giường như Phó Nguyên hắn lúc đó gần như không kiềm chế nổi sự kích động muốn cùng Sa La đánh một trận.
Ngươi đi mà lãng phí một chút linh lực!
Không là người trong lòng của ngươi, ngươi dĩ nhiên không cảm thấy đau lòng!
Phó Nguyên một chút cũng không muốn Liễu Triêu Dương vì hắn mà làm ra bất cứ chuyện gì có hại đến bản thân, hắn chỉ muốn nàng khỏe mạnh, bình an, cho dù dung mạo có thay đổi như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không để ý.
Lúc hiểu ra điều này, Phó Nguyên đồng thời cũng hiểu rõ một chuyện, vấn đề dung mạo là khúc mắc trong lòng Liễu Triêu Dương, nhất thời chưa thể giải quyết ngay được, phải cần có thời gian.
Nhưng mà tình huống hiện tại cũng không cho phép Phó Nguyên đi làm những chuyện này, cũng không thể kéo Liễu Triêu Dương vào vòng xoáy vốn không liên quan đến nàng. Cho dù thỉnh thoảng trong đầu hắn hiện lên một vài ý niệm ích kỷ, nhưng Phó Nguyên đều nhanh chóng phủi sạch chúng.
Bởi vì ngay cả hắn cũng cảm thấy vòng xoáy này sâu không lường được, không biết có đủ sức để sống sót thoát ra hay không.
Dưới tình huống như vậy, càng không thể kéo một người không liên quan như Liễu Triêu Dương vào.
Lúc đó chỉ có thể chấp nhận buông tay.
Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới viễn cảnh sau khi Liễu Triêu Dương rời xa hắn, sẽ cùng ai đó của Thiên Nguyên tông hoặc là bất kỳ nam tử ưu tú nào, yêu đương, thành thân, rồi sinh con dưỡng cái, hắn liền cảm thấy đau đớn như bị cứa vào tim.
Những hình ảnh hạnh phúc kia gần như khiến hắn ghen tỵ đến phát điên! Hạnh phúc hay đau khổ của Liễu Triêu Dương, đều chỉ có thể thuộc về hắn! Chỉ thuộc về hắn mà thôi!
Đột nhiên cửa sổ bị thứ gì đó văng trúng, song cửa sổ mỏng manh bị một hòn đá nhỏ đánh gãy, hòn đá theo đó lăn vào, lộc cộc dừng lại bên chân Phó Nguyên.
Phó Nguyên sửng sốt, nhặt hòn đá lên, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, một chút nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt đen kịt của hắn.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn chung quanh một chút, liền nhìn thấy một cặp mắt sáng lóng lánh ở đầu tường bên kia.
“Triêu…”, chữ “Dương” còn chưa kịp thốt lên thì Phó Nguyên đã nhìn thấy người đang ló lên khỏi bờ tường kia cử động một cách cứng ngắc, toàn thân mang theo khí lạnh, lảo đảo trèo qua tường, sau đó chạy tới.
Phó Nguyên không chút do dự, trực tiếp kéo Liễu Triêu Dương vào trong ngực, sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại. Sau khi an toàn, hắn mới giật mình một cái, cảm thấy trong ngực như bị người ta nhét vào một tảng băng thật lớn, lạnh lẽo vô cùng.
“Sư huynh…mau, đi mau!”, Liễu Triêu Dương nép trong ngực của hắn lạnh đến mức run lẩy bẩy, cảm thấy lồng ngực Phó Nguyên ấm áp, nàng không nhịn được mà càng chôn sâu vào lòng hắn.
Phó Nguyên chịu đựng cảm giác lạnh như băng, giang rộng hai cánh tay ôm chặt người đang cố chui vào trong ngực mình, nhìn nàng lạnh đến mức đôi môi cũng tím thẫm, trong lòng hắn đau nhói từng cơn: “Sư phụ nhốt muội vào Hàn Băng huyệt sao?”.
Người trong ngực đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nàng sáng rực như sao trời, Liễu Triêu Dương dùng ngữ khí vô cùng vội vàng mà quả quyết nói: “Sư huynh! Muội phát hiện phụ thân và mẫu thân có một âm mưu lớn!”.
Phó Nguyên giật mình một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ Triêu Dương thật sự phát hiện ra cái gì đó, cho nên mới bị vợ chồng Liễu Tân Chi nhốt vào Hàn Băng huyệt? Gần như mỗi một dây thần kinh của hắn đều căng lên chờ đợi câu nói tiếp theo của Liễu Triêu Dương.
Liễu Triêu Dương liền nói: “Cái tên Sa La kia thế nhưng đã có vợ! Phụ thân và mẫu thân nhất định là có được lợi ích gì đó, cho nên mới gả Triêu Hoa cho hắn! Sư huynh, chúng ta phải nhanh một chút đi nói cho Triêu Hoa!”.
“…”
“Sư huynh! Chúng ta đến thăm huynh!”, tiếng gọi vui vẻ của đám tiểu sư đệ ở ngoài cửa khiến Phó Nguyên hồi phục tinh thần lại, lúc này hắn mới phát hiện khung cửa gỗ mình nắm trong tay đã bị biến dạng. Phó Nguyên liền vội vàng buông tay ra, đổi lại vẻ mặt tươi cười trầm tĩnh mà đi ra ngoài.
Vậy thì hôm nay hãy để hắn tạm biệt cuộc sống bình lặng này!
Bên cạnh thác nước ở Lục Phong, Liễu Triêu Hoa nhìn từng làn sương trắng lơ lửng bay lên từ đầm nước mà ngẩn người.
Kể từ hôm qua, sau khi nghe thấy Sa La nói đội ngũ đưa sính lễ lần thứ hai đã đi về hướng Thiên Nguyên tông, nàng liền gần như không thể bình ổn nhịp tim của mình. Liễu Triêu Hoa cảm thấy kết quả lần này nhất định cũng sẽ giống như lần trước, phụ thân của nàng thân là chưởng môn Thiên Nguyên tông, làm sao có thể đồng ý gả nàng cho một đại yêu vương?
Trong lòng cảm thấy thấp thỏm, Liễu Triêu Hoa đồng thời cũng nảy ra một ý, thật ra nàng muốn nói với Sa La rằng cứ cho là phụ mẫu không đồng ý hôn sự này cũng không sao, chỉ cần nàng nguyện ý lấy hắn là được.
Về phần vì sao do dự lâu như vậy mà chưa nói với hắn, đó là vì Liễu Triêu Hoa có thể tưởng tượng ra được Sa La sẽ vui mừng biết bao nhiêu nếu nghe được những lời này của nàng. Đây cũng không phải là chuyện gì không tốt, vấn đề là ở chỗ mỗi khi Sa La vui sướng, hắn nhất định sẽ dùng một phương pháp khác để trút hết niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng lên người nàng.
Cho nên chính vì nguyên nhân này mà Liễu Triêu Hoa mới ngẩn ngơ ngồi nhìn dòng nước không ngừng bị kích động cho đến tận trưa.
Mái tóc dài màu đỏ thẫm lay động trước mắt, đến lúc Liễu Triêu Hoa cảm thấy trên người ấm áp thì mới phát hiện cả người mình đã bị Sa La ôm vào ngực. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn tràn ra một chút vui vẻ, Sa La thân mật liếm liếm gương mặt nàng một chút, mới tỏ vẻ hơi vui mừng, nhẹ giọng nói: “Thiên Nguyên tông đã đồng ý hôn sự của chúng ta.”.
Liễu Triêu Hoa bất thình lình nghe thấy tin này thì ngẩn người ra, đợi đến khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của nàng chính là dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Sa La mà hỏi: “Không phải là chàng gạt ta đấy chứ?”.
Sa La khẽ nhíu mày, hiển nhiên là hắn rất không hài lòng việc Liễu Triêu Hoa lại nghi ngờ lời nói của mình, cho nên liền cắn vào vành tai nàng như để trừng phạt, sau đó bất mãn nói: “Ta đã lừa gạt nàng khi nào chưa?”.
Liễu Triêu Hoa cúi đầu ngẫm lại, mặc dù Sa La sẽ không bao giờ gạt người, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy không thể tin được. Mới vừa chớp mắt hai cái, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một phong thư thật sày, Sa La đang cầm phong thư trong tay đưa tới trước mặt nàng.
Chữ viết mềm mại khéo léo trên phong thư chính là chữ viết của Căng Uyển.
Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn Sa La một cái, nhận lấy thư rồi mở ra, sau đó rút ra toàn bộ mười tờ giấy viết thư bên trong. Tờ thứ nhất, Căng Uyển viết là nghe thấy tin tức Liễu Triêu Hoa an toàn liền cảm thấy rất yên tâm. Tờ thứ hai, đại ý chính là chuyện Sa La hai lần đưa sính lễ làm nàng rất cảm động, hơn nữa biết được việc Liễu Triêu Hoa và Sa La đã làm chuyện phu thê cho nên thuận nước đẩy thuyền mà yêu cầu Liễu Triêu Hoa giám sát kỹ Sa La, khiến cho hắn và thuộc hạ yên phận tu luyện, tránh gây tai họa cho dân chúng (lý do này, Liễu Tân Chi và Căng Uyển phải suy nghĩ một hồi lâu, khó khăn lắm mới nghĩ ra được).
Tờ thứ ba, Căng Uyển ngầm nhắc nhở Liễu Triêu Hoa nhất định phải nhân cơ hội sinh ra mấy hài tử, lấy chuyện này để củng cố địa vị ở chỗ Sa La, tránh bị người khác khi dễ.
Lúc xem qua ba tờ đầu tiên, Liễu Triêu Hoa còn có chút kinh hãi, đến khi xem tiếp những tờ sau, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Căng Uyển đằng sau những dòng chữ kia, đáy lòng vì vậy mà nảy sinh ra cảm giác ấm áp. Liễu Triêu Hoa bật cười, quay đầu lại, tỏ vẻ ẩn ý nhìn Sa La mà nói: “Ta cần phải sinh hài tử để củng cố địa vị của mình sao?”, cho dù không sinh hài tử thì hiện tại ở Thất Phong, cũng không có ai dám khi dễ nàng, trong lòng Liễu Triêu Hoa buồn cười nghĩ.
Sa La sửng sốt một giây, sau đó nói: “Mỗi lúc trời tối ta đều rất cố gắng, nàng sẽ nhanh có hài tử thôi, không cần quá sốt ruột.”.
“…”
Liễu Triêu Hoa không thèm nhìn người nào đó nữa mà quay đầu, tiếp tục nhìn thác nước đến ngẩn người.
Sa La nhìn đường cong mềm mại một bên mặt và khóe miệng khẽ nhếch lên của nàng, liền cảm thấy như có những sợi tơ vui mừng quấn quanh trong lòng mình, làm cho hắn dâng lên nỗi kích động muốn làm chuyện đó. Hắn ngay lập tức không chút nghĩ ngợi mà bế thốc Liễu Triêu Hoa lên, lúc thân thể mềm mại của nàng rơi vào lòng mình, hương thơm như có như không vờn quanh chóp mũi hắn, khiến cho Sa La lần theo nó mà tìm đến đôi môi đỏ mọng của nàng rồi hôn xuống.
Những âm tiết vụn vỡ tràn ra giữa đôi môi dây dưa của hai người, đợi đến khi Liễu Triêu Hoa nghe rõ hắn muốn nói gì, nàng nhất thời dâng lên nỗi kích động muốn đập đầu mình vào đầu hắn.
“Thay vì lo lắng chuyện sinh hài tử, không bằng lúc nào cũng vì chuyện sinh hài tử mà cố gắng.”.
Một kết luận có ý nghĩa thiết thực như vậy, một lý do vừa vĩ đại vừa vô cùng đứng đắn như vậy, cũng không thể che giấu sự thật rằng ngài thật sự là một con sắc ma.
Lũ yêu: “Điện hạ, ngài thật mạnh mẽ…”.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở giữa tầng tầng lớp lớp lá cây, tạo thành những vệt sáng sặc sỡ trên mặt đất. Ngày xuân gió thổi nhẹ, khiến người ta gần như muốn say mê, thỉnh thoảng từ xa xa truyền đến tiếng chim hót, ngay cả làn điệu đó cũng lộ ra vẻ khoan khoái.
Phó Nguyên tiễn đám sư huynh đệ đến thăm cuối cùng trong suốt hai ngày nay ra khỏi cửa, lúc này hắn mới phát hiện nhân duyên từ trước đến nay của bản thân coi như cũng không tệ, cuộc sống bình yên tĩnh lặng như vậy…
Phó Nguyên khép cửa phòng lại, khiến cho toàn bộ cảnh xuân bị chắn ngoài cửa. Một hồi lâu sau, gian phòng không người thế nhưng lại làm cho hắn cảm thấy một chút lạnh lẽo. Hắn xoay người lại, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân cũng bị rút hết, người hắn muốn nhìn thấy nhất lại không đến. Trong hai ngày này, hắn không hề hỏi thăm được một chút tin tức gì liên quan đến Liễu Triêu Dương từ đám sư huynh đệ đến thăm, rõ ràng là Liễu Tân Chi đã hạ lệnh cho bọn họ phải giữ bí mật.
Nỗi tương tư triền miên, quấn quýt đến tận xương này quấy nhiễu đến mức ban đêm hắn cũng không yên giấc. Trong đầu Phó Nguyên lúc nào cũng lặp đi lặp lại ánh mắt bất đắc dĩ mang theo một chút chua xót kia của Liễu Triêu Hoa.
Một câu “Những năm này, vì huynh mà Triêu Dương đã chịu khổ không ít.” kia càng làm cho hắn có cảm giác nơi yếu mềm nhất trong lòng mình bị hung hăng nện một quyền, khiến cho hắn chẳng có sức lực để rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn đến tận xương.
Sau đó ở Thất Phong, khi Phó Nguyên đã thanh tỉnh lại, duy nhất có một lần trong thời gian ở chung ngắn ngủi đó, hắn nhắc tới chủ đề này. Liễu Triêu Dương vừa nghe liền không chút do dự mà quăng cho hắn ánh mắt lạnh như băng, sự lạnh lùng xa cách như vậy, tựa như chỉ cần hắn nhắc lại chuyện đó lần nữa, nàng sẽ không chút do dự mà rời xa hắn.
Trong lòng Phó Nguyên mơ hồ đoán được, ngày đó hắn lờ mờ nghe thấy Sa La ở ngoài hành lang nói đến Nại Hà hoa, tám chín phần là dung mạo của Liễu Triêu Dương đã có sự biến hóa gì đó không tốt, cho nên sau khi hắn tỉnh lại, nàng mới không chịu đến gặp hắn.
Cho nên Sa La mới có thể xui khiến nàng ăn Nại Hà hoa, nói đi nói lại thì Sa La kia cũng là không kiên nhẫn, muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái mà thôi. Chỉ cần Liễu Triêu Dương khôi phục dung mạo đến gặp Phó Nguyên hắn, như thế Liễu Triêu Hoa cũng có thể yên tâm một chút, Sa La cũng vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
Chỉ có trời mới biết, khi nghe thấy câu nói “chẳng qua là lãng phí một chút linh lực mà thôi” kia của Sa La, người bất lực nằm trên giường như Phó Nguyên hắn lúc đó gần như không kiềm chế nổi sự kích động muốn cùng Sa La đánh một trận.
Ngươi đi mà lãng phí một chút linh lực!
Không là người trong lòng của ngươi, ngươi dĩ nhiên không cảm thấy đau lòng!
Phó Nguyên một chút cũng không muốn Liễu Triêu Dương vì hắn mà làm ra bất cứ chuyện gì có hại đến bản thân, hắn chỉ muốn nàng khỏe mạnh, bình an, cho dù dung mạo có thay đổi như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không để ý.
Lúc hiểu ra điều này, Phó Nguyên đồng thời cũng hiểu rõ một chuyện, vấn đề dung mạo là khúc mắc trong lòng Liễu Triêu Dương, nhất thời chưa thể giải quyết ngay được, phải cần có thời gian.
Nhưng mà tình huống hiện tại cũng không cho phép Phó Nguyên đi làm những chuyện này, cũng không thể kéo Liễu Triêu Dương vào vòng xoáy vốn không liên quan đến nàng. Cho dù thỉnh thoảng trong đầu hắn hiện lên một vài ý niệm ích kỷ, nhưng Phó Nguyên đều nhanh chóng phủi sạch chúng.
Bởi vì ngay cả hắn cũng cảm thấy vòng xoáy này sâu không lường được, không biết có đủ sức để sống sót thoát ra hay không.
Dưới tình huống như vậy, càng không thể kéo một người không liên quan như Liễu Triêu Dương vào.
Lúc đó chỉ có thể chấp nhận buông tay.
Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới viễn cảnh sau khi Liễu Triêu Dương rời xa hắn, sẽ cùng ai đó của Thiên Nguyên tông hoặc là bất kỳ nam tử ưu tú nào, yêu đương, thành thân, rồi sinh con dưỡng cái, hắn liền cảm thấy đau đớn như bị cứa vào tim.
Những hình ảnh hạnh phúc kia gần như khiến hắn ghen tỵ đến phát điên! Hạnh phúc hay đau khổ của Liễu Triêu Dương, đều chỉ có thể thuộc về hắn! Chỉ thuộc về hắn mà thôi!
Đột nhiên cửa sổ bị thứ gì đó văng trúng, song cửa sổ mỏng manh bị một hòn đá nhỏ đánh gãy, hòn đá theo đó lăn vào, lộc cộc dừng lại bên chân Phó Nguyên.
Phó Nguyên sửng sốt, nhặt hòn đá lên, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, một chút nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt đen kịt của hắn.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn chung quanh một chút, liền nhìn thấy một cặp mắt sáng lóng lánh ở đầu tường bên kia.
“Triêu…”, chữ “Dương” còn chưa kịp thốt lên thì Phó Nguyên đã nhìn thấy người đang ló lên khỏi bờ tường kia cử động một cách cứng ngắc, toàn thân mang theo khí lạnh, lảo đảo trèo qua tường, sau đó chạy tới.
Phó Nguyên không chút do dự, trực tiếp kéo Liễu Triêu Dương vào trong ngực, sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại. Sau khi an toàn, hắn mới giật mình một cái, cảm thấy trong ngực như bị người ta nhét vào một tảng băng thật lớn, lạnh lẽo vô cùng.
“Sư huynh…mau, đi mau!”, Liễu Triêu Dương nép trong ngực của hắn lạnh đến mức run lẩy bẩy, cảm thấy lồng ngực Phó Nguyên ấm áp, nàng không nhịn được mà càng chôn sâu vào lòng hắn.
Phó Nguyên chịu đựng cảm giác lạnh như băng, giang rộng hai cánh tay ôm chặt người đang cố chui vào trong ngực mình, nhìn nàng lạnh đến mức đôi môi cũng tím thẫm, trong lòng hắn đau nhói từng cơn: “Sư phụ nhốt muội vào Hàn Băng huyệt sao?”.
Người trong ngực đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nàng sáng rực như sao trời, Liễu Triêu Dương dùng ngữ khí vô cùng vội vàng mà quả quyết nói: “Sư huynh! Muội phát hiện phụ thân và mẫu thân có một âm mưu lớn!”.
Phó Nguyên giật mình một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ Triêu Dương thật sự phát hiện ra cái gì đó, cho nên mới bị vợ chồng Liễu Tân Chi nhốt vào Hàn Băng huyệt? Gần như mỗi một dây thần kinh của hắn đều căng lên chờ đợi câu nói tiếp theo của Liễu Triêu Dương.
Liễu Triêu Dương liền nói: “Cái tên Sa La kia thế nhưng đã có vợ! Phụ thân và mẫu thân nhất định là có được lợi ích gì đó, cho nên mới gả Triêu Hoa cho hắn! Sư huynh, chúng ta phải nhanh một chút đi nói cho Triêu Hoa!”.
“…”