Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 107: Nhiệm Vụ Thứ Mười Một (6)

Editor: Ngạn Tịnh.
Anh hai?
Nghe xưng hô kia, người đàn ông nửa trong suốt còn chưa kịp ra phản ứng gì, tay Bạch Vi đã run lên, như là bị dọa không nhẹ. Người đàn ông thành quỷ mặt cũng đầy vết sẹo, cay mắt người nhìn này thế mà lại là anh trai Lâm Y, thế giới cũng quá huyền huyễn rồi?
Chỉ là cẩn thận ngẫm lại, bỏ hết vết sẹo trên mặt người đàn ông, quả thật có chút giống với Lâm Y, không phải, là rất giống. Nếu trên người người đàn ông trong suốt kia không có vết thương, lại ăn mặc tốt một chút, bộ dáng chưa hẳn là thua kém Thẩm Lạc Ninh. Nhưng là ánh mắt nhìn như ngu đần kia, vô duyên vô cớ tổn hại vài phần giá trị nhan sắc của hắn.
Nghe Lâm Y kêu lên như vậy, người đàn ông nửa trong suốt nhìn nhìn Bạch Vi, trên mặt không tự giác hiện lên vẻ giãy giụa. Nhưng cũng không đợi hắn làm ra hành động tiếp theo, Lâm Y cũng đã bị Bạch Vi một chân đá trúng bụng, bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy được, sắc mặt trắng bệch thảm hại, nhìn bộ dáng làm người sinh thương tiếc. Đáng tiếc, người nên thương tiếc hiện tại không ở đây, nơi này chỉ có một Bạch Vi tâm ngoan thủ lạt, thừa dịp muốn mạng của cô ta.
Am hiểu sâu sắc chân lý nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, Bạch Vi thậm chí chẳng thèm dừng lại hỏi mục đích động cơ của Lâm Y, giơ tay lên đã nhắm chủy thủ ném về phía cô họng Lâm Y.
Chủy thủ phóng đi vừa nhanh vừa mạnh, khuôn mặt thanh thuần tiên khí của Lâm Y nhất thời vặn vẹo, mặt lộ vẻ hoảng sợ rống lớn nói, "Đừng! Cứu tôi..."
Bên kia người đàn ông trong suốt thấy thế không ổn, lúc này cũng có chút hoảng, không ngừng bay đến bên Lâm Y, nhưng vẫn là không kịp...
Khóe miệng Bạch Vi còn chưa kịp giơ lên, trong tiếng thét chói tai của Lâm Y, một bóng dáng khác chui ra khỏi thân thể cô ta, tướng ngũ đoản (*), đầu hói, bụng bia, mắt híp, răng lớn ố vàng, mũi hướng lên trời, trừ hai hàng lông mi đen sẫm dày kia là có thể nhìn được, còn lại không có chỗ nào không khiêu khích cực hạn thẩm mỹ của Bạch Vi. Qủa thực xấu tận trời luôn có được không? Hơn nữa bóng dáng này còn chui ra từ người băng thanh ngọc khiết, tiên khí mờ mịt như Lâm Y, thì càng độc hại hai mắt người nhìn, cực xấu cùng cực đẹp, tương phản quá mức tưởng tượng!
(*) Tướng ngũ đoản: đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn.
Tuy rằng xấu, nhưng bóng dáng này so với người đàn ông nửa trong suốt sau Bạch Vi mà nói, ngưng thần không chỉ hơn một nửa, thậm chí còn có thể trực tiếp vươn tay hất chủy thủ của Bạch Vi, ôm lấy thân thể Lâm Y xoay một vòng trên không trung rồi hạ dần xuống đất. Loại cảnh tượng tốt đẹp khi mỹ nam tử gặp gỡ nữ chính trong phim cổ trang, từ người đàn ông này làm ra sao lại... Sao lại thấy rùng mình như vậy chứ?
Bạch Vi cảm giác dạ dày có chút không thoải mái, nhưng đáy lòng cũng không có chút lơi lỏng nào, bước nhanh cầm lấy chủy thủ trong tay, đứng vững, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Y cùng kẻ đang ôm cô ta...
Quên đi, vẫn là chỉ nhìn Lâm Y đi!
"Ha, vị này là..." Bạch Vi nhướng mày, dừng một chút, "... Bạn trai?" (男朋友)
Ba chữ này vừa ra miệng, chỉ thấy sắc mặt Lâm chuyển từ trắng sang hồng, sau đó lại trở nên trắng hơn, trái lại nhìn có chút tương tự với hai sinh vật không rõ bên cạnh cô ta.
"Thả tôi xuống dưới, ông đang làm gì vậy hả!" Lâm Y bắt đầu mãnh liệt giãy giụa, sắc mặt càng trắng bệch, giọng nói cũng là rống lên, hoàn toàn khác hẳn nhỏ nhẹ dịu dàng thường ngày, giống như thẹn quá hóa giận, Bạch Vi đứng xem kịch xem đến vui vẻ!
Người hói đầu nhìn qua ước chừng 40- 50 tuổi kia nghe thấy tiếng lập tức nghe lời thả Lâm Y xuống dưới, trong mắt chứa ôn nhu có thể chìm chết người. Không phải Bạch Vi nhan khống, nhưng là thật sự có chút không chịu được, tính khiêu chiến quá lớn!
"Cút, cách xa tôi ra một chút, liếc mắt nhìn ông một cái tôi đều muốn nôn, cút!" Dường như chưa hết giận, ngữ khí của Lâm Y càng thêm ác liệt.
Nghe Lâm Y nói như vậy, người hói đầu kia liền nghe lời cách xa một chút, nhưng Bạch Vi vẫn nhìn ra vẻ ủy khuất cùng cam tâm tình nguyện trên mặt người hói đầu kia, sẽ không phải là bạn trai thật đó chứ?
Lâm Y này... Khẩu vị cũng quá nặng rồi...
Không đợi Bạch Vi oán thầm xong, chỉ thấy Lâm Y hai mắt hung ác nhìn tới, Bạch Vi cũng không hề e ngại nhìn trả lại, tay cầm chủy thủ càng chặt.
"Cô nhìn thấy bọn họ." Là ngữ khí khẳng định, Lâm Y híp mắt, biểu tình không tốt.
Bạch Vi cũng không phủ nhận, chỉ là cười cười, "Sao nào? Có vấn đề? Không phải cô cũng nhìn thấy sao?"
"Tằng Bạch Vi, cô luôn đùa giỡn tôi!" Lâm Y có chút hổn hển.
"Sao có thể nói như vậy? Chẳng lẽ không phải là cô luôn đùa giỡn chúng tôi sao?" Bạch Vi dần dần thu hồi nụ cười, trong giọng nói tản ra khí lạnh dày đặc, "Nhâm Kiệt, Tiếu Chí Cường, Trần Hùng, bao gồm Lục Sách đang mất tích, đừng nói với tôi bọn họ không có liên quan gì với cô. Hôm đó thứ này đe dọa ba người Nhâm Kiệt thế nào, tôi đều xem rõ ràng..." Nói xong Bạch Vi chỉ chỉ vị anh trai của Lâm Y.
"Từ lúc bắt đầu anh ta đã đi theo phía sau cô, à, không đúng, anh ta còn đi với tôi vài lần, nhìn bộ dáng cô nói gì nghe nấy của anh ta, còn nói chuyện này không có sự chỉ thị của cô, cô cảm thấy tôi sẽ tin?" Khí lạnh âm u trong giọng nói của Bạch Vi quá nặng, "Nhiều mạng người như vậy, Lâm Y, buổi tối cô có thể ngủ yên được sao..."
"Đó là bọn họ xứng đáng!" Lâm Y đột nhiên thần tình kích động rống lớn, "Đều là báo ứng, đều là báo ứng, nếu bọn họ không làm... Sao tôi có thể... Đều đáng chết, toàn bộ đều đáng chết! Bao gồm cô, Tằng Bạch Vi, cô cho rằng một mình cô là có thể địch nổi tôi sao? Bây giờ cô đã thấy được bí mật của tôi, như vậy cô mang theo bí mật của tôi cùng xuống suối vàng đi! Ha ha, loại tiểu thư được chiều chuộng như cô, hưởng nhiều phúc như vậy đã sớm đủ, cũng đã đến lúc cô nên chết rồi, nếu không sẽ bất công đến nhường nào!"
Trong mắt Lâm Y lộ ra điên cuồng.
Bạch Vi quả thực bị logic của cô ta chọc tức đến cười. Bởi vì Tằng Bạch Vi hưởng nhiều phúc, nên sớm chết, bằng không chính là không công bằng, đây rốt cuộc là đạo lý gì? Thật sự là bệnh thần kinh! Mà còn là bệnh cũng không nhẹ! Có bệnh không uống thuốc chỉ biết ra đường nổi điên!
"Lên cho tôi!" Lâm Y vẫy tay một cái, đầu hói bay cách cô ta không xa lập tức giống như con chó nhận được chỉ thị mạnh mẽ vọt về phía Bạch Vi.

Bạch Vi lui về sau hai bước, nhíu nhíu mày, nắm chặt chủy thủ, xem ra có chút phiền phức...
Qủy hói đầu vọt đến trước mặt Bạch Vi còn nhanh hơn cô tưởng, hai người nhanh chóng đánh thành một đoàn, ngươi tới ta đi. Bạch Vi phản ứng rất nhanh, rất nhiều động tác đều là do bản năng chi phối. Mà tên quỷ hói đầu động tác cũng rất nhanh, mấu chốt nhất là ông ta bay giữa không trung, phạm vi tránh né rất nhiều. Nhưng tổng thể mà nói, Bạch Vi cùng ông ta coi như là thế lực ngang nhau!
Nếu không phải tố chất thân thể Tằng Bạch Vi không theo kịp, Bạch Vi sao đến mức bị ông ta kiềm chế thế này!
Một bên khác, Lâm Y vẫn còn đang nhục mạ anh trai của cô ta, cái gì mà phế vật, ngu dốt, không chút kiêng dè phun ra. Người đàn ông nửa trong suốt kia lại chỉ cúi đầu nghe cô ta răn dạy, trong mắt mang theo ủy khuất và tự trách.
"... Vậy anh còn không lên cho tôi! Phải biết rằng tôi hy sinh cho anh biết bao nhiêu anh biết không? Bây giờ muốn anh giúp tôi một việc anh cũng không muốn động có đúng không? Tôi rơi xuống tình thế này là do ai, nếu không bởi vì anh, tôi là một cô sinh viên tốt đẹp, cần gì phải nhiễm nhiều máu người trên tay như vậy chứ! Đều do anh, bây giờ anh thế nhưng vì một Tằng Bạch Vi đối nghịch với tôi, vừa rồi nếu không phải Hoàng Thành đi ra, anh cứ như vậy trơ mắt nhìn tôi chết? Rốt cuộc anh có còn nhân tính hay không?" Nói tới đây, Lâm Y thở hổn hển điều khí, nhìn người đàn ông nửa trong suốt khúm núm, ánh mắt nhẹ híp, khẩu khí cũng dần dần nhẹ nhàng xuống.
"Anh thích Tằng Bạch Vi đến vậy sao? Nếu thực sự thích đến vậy thì trực tiếp giết cô ta đi, đến lúc đó em lại tìm đến lão đạo sĩ cũng luyện cô ta thành bộ dáng như anh, đến lúc đó anh muốn ở cùng cô ta tới bao lâu cũng được, không phải sao? Phải biết rằng hiện tại giữa hai người vẫn là người quỷ khác biệt đấy?" Trong giọng nói của Lâm Y mang theo dụ dỗ, nhưng người đàn ông nửa trong suốt dần dần ngẩng đầu lên, lộ ra biểu tình đã hiểu, sau đó lập tức hạ quyết tâm, bay về phía Bạch Vi.
Lại thêm một tên gia nhập, Bạch Vi nhất thời cảm giác áp lực tăng lên nhiều. Cô nghĩ có lẽ cô có thể vận dụng một chút lực tinh thần, vốn lực tinh thần có tác dụng trực tiếp với linh hồn, bây giờ hai kẻ này coi như là hồn phách, hẳn là sẽ có tác dụng. Ngay khi Bạch Vi đang suy tính, sau đầu đột nhiên truyền đến một luông gió.
Nhưng không đợi cô quay đầu, chợt nghe một giọng nói trầm thấp lớn tiếng nhắc nhở cô, "Cẩn thận!"
Bạch Vi lách qua một bên, chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh xẹt qua bên tai cô, sau đó lại ngiêng người, chân dài đá qua vị trí vừa rồi của cô, đá trúng lên cổ tay cầm chủy thủ kia.
Lập tức Bạch Vi chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai, chủ nhân cổ tay kia, tay cầm chủy thủ của Lâm Y vô thức buông lỏng, cây chủy thủ kia liền bay ra ngoài, cắm trên mặt đất, mà tay phải của Lâm Y lại vô lực buông thõng xuống, xem góc độ kia, hơn phân nửa là bị gãy rồi.
Lâm Y che cổ tay, trên mặt một mảnh trắng bệch, không đợi cô ta quay đầu, một chân khác lại đá lên ngực cô ta, cô ta cũng theo đường chủy thủ kia bay ra ngoài, má phải nặng nề tiếp xúc với mặt đao, máu ngay lập tức chảy ra.
Toàn bộ quá trình, từ lúc Lâm Y ý đồ đánh lén cô, lại đến lúc bị cô đá ra ngoài, chỉ là vài giây ngắn ngủi
Thấy Lâm Y bay ra ngoài, Bạch Vi thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn người phía sau, hai mắt ngưng lại, tinh thần lực nhất thời tụ thành mũi tên đâm về phía hai tên quỷ kia.
Bất ngờ không kịp phòng bị, quỷ hói đầu trúng lấy mũi tên, cả người quỷ đều hoảng hốt rớt xuống, bịch một tiếng trực tiếp ngã lên người Lâm Y, nhất thời truyền đến một tiếng thét chói tai, miệng vết thương kia của Lâm Y càng đâm vào càng sâu, chỉ sợ đều có thể nhìn thấy xương cốt, xác nhận trị không hết...
Mà quỷ hói đầu nện trên người cô ta lại giống như đã chết thêm một lần, nằm vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Lâm Y giãy giụa thế nào cũng không được. Người đàn ông nửa trong suốt thấy tình thế không ổn, lập tức xách một người một quỷ lên, lưu luyến liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, bay về phía xa xa. Cứ tiếp tục đấu với Bạch Vi, chỉ sợ ngay cả hồn của tên quỷ hói đầu kia cũng không nhặt được...
Thấy bọn họ chạy thoát, Bạch Vi cũng không đuổi theo, xoay người liền chạy đến phía Lục Sách.
Sắc mặt người đàn ông khó coi cực kỳ, trong tái nhợt lộ ra màu vàng như nến, nhìn khiến cho người cực kỳ lo lắng.
"Lục Sách, Lục Sách..." Mặc kệ Bạch Vi gọi thế nào, đối phương đều không có phản ứng gì, giống như hai chữ vừa rồi đã là tất cả khí lực anh tích góp suốt hai ngày nay, ngay cả mạch đập cũng yếu đi không ít.
Thấy tình thế không ổn, Bạch Vi vội vàng kéo tay đối phương, lại để lòng bàn tay của mình lên, chuyển hết tất cả linh khí hai ngày hai tu tập được cải thiện cho thân thể Tằng Bạch Vi qua cho anh.
Mỗi một đời thể chất thân thể của Giang Mạc đều là cực kỳ thích hợp để tu luyện, bây giờ những linh khí kia căn bản sẽ không bài xích anh, chỉ biết sẽ cải thiện tình huống không tốt của anh. Một bên truyền, một bên luyện, ngay cả thân thể vô dụng của Tằng Bạch Vi cũng bị cô luyện đến ra cảm giác như thiên linh thể, cùng lúc đó, trong cơ thể Bạch Vi được linh khí cọ rửa cũng dần dần trở nên kiên cường dẻo dai...
Cho nên mới nói, người, quả nhiên là phải mạnh mẽ mới được!
Một bên khác, Lâm Y mới tránh khỏi một kiếp vẻ mặt tái nhợt thu hồi hai tên quỷ vào trong cơ thể mình. Đúng vậy, hai tên quỷ kia cho tới bây giờ đều là sinh sống trong cơ thể cô ta. Nhìn vết thương sâu tới tận xương trên má, cô ta ngay lập tức hung ác đập bể điện thoại được dùng tạm làm gương kia.
"Tằng Bạch Vi, thù này tao nhớ kỹ!"
Trong mắt người phụ nữ tràn đầy cừu hận thấu xương cùng oán độc, hàm răng cay độc nghiến lại, nếu bây giờ Bạch Vi đứng trước mặt cô ta, nói không chừng còn bị cô ta cắn xuống một miếng thịt...
Sau đó cô ta che mặt, hốt hoảng chạy về phía biệt thự, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo cô ta.
Vừa tới cửa biệt thự, nước mắt Lâm Y liền trực tiếp rơi xuống, vết thương trên mặt còn đang không ngừng đổ máu, khắp cả người đều là vết cắt, vết rách, nhìn cực kỳ chật vật.
Nhưng cô ta chính là muốn loại chật vật này.
Dùng hết sức lực vỗ vỗ cửa lớn, giọng thê lương thảm thiết của Lâm Y vang lên.
"Lạc Ninh, Manh Manh, cứu mạng, cứu mạng! Cứu tôi! Bạch Vi muốn giết tôi, đều là cô ta làm, mọi người đều bị cô ta giết, cầu xin hai người nhanh cứu tôi, tôi không muốn chết, cứu mạng! Bạch Vi điên rồi... Cô ta muốn giết tôi..."

back top