Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 110: Nhiệm Vụ Thứ Mười Một (9) Xong

Editor: Ngạn Tịnh.
Ba nam sinh kia không phải ai xa lạ, chính là ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường.
Bởi vì ở nhà luôn gây rắc rối, cho nên người lớn mới đóng gói cả ba đưa đến nhà ông bà ngoại, nội dưới nông thôn, nếu không tiếp tục ở trong nhà cũng không biết sẽ tiếp tục gây ra bao nhiêu chuyện, lại không ngờ bởi vậy mà đưa đến vấn đề lớn hơn.
Ba người Tiếu Chí Cường từ nhỏ lớn lên trong thành phố, chỉ có ngày lễ, Tết, người lớn trong nhà mới đưa ông bà từ nông thôn lên thành phố vui chơi, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh ruộng lúa rừng cây thuần túy như vậy, cho nên ngày đầu tiên ba đứa nhỏ chơi đến điên rồi, lên núi trèo cây, xuống sông bắt cá, đủ loại trò chơi của trẻ con trong thôn bọn họ đều chơi hết, hơn nữa nơi này cũng không có người lớn quản, ba người giống như khỉ con được thả về rừng, vô pháp vô thiên.
Đồng thời, bọn họ cũng kết không ít bạn, nhưng đều là bạn nam. Trẻ con ở tuổi này đã có chút ý thức mông lung, hơn nữa loại nhóc con mười hai mười ba tuổi đang trong thời kỳ bệnh trung nhị(*), từ nhỏ đã tiếp xúc internet, ăn mặc không lo như đám Tiếu Chí Cường này, khinh thường con gái, ngại bọn họ phiền phức, hơn nữa luôn khóc sướt mướt rất đáng ghét, cho nên vẫn luôn không thèm ghé mắt nhìn Cơ Tiên Tiên, mặc kệ đối phương đối xử với họ tốt đến thế nào, đều cực kỳ ghét bỏ.
(*) Bệnh trung nhị: Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. (Nguồn: Wikipedia)
Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
Mới không thèm chơi với con gái đâu! Đây đều là ý nghĩ của bọn họ lúc đó.
Cho nên Cơ Tiên Tiên vẫn không thể tiến vào cái vòng nhỏ của bọn họ, vẫn luôn hâm mộ ghen tỵ hận, thất tốt nha, nhiều thức ăn ngon như vậy, nhiều đồ chơi vui như vậy, thật tốt mà!
Vào lúc Cơ Tiên Tiên vẫn đang phấn đấu, bên kia ba người đã chơi điên đảo suốt nửa tháng cuối cùng cũng bắt đầu có chút phiền chán, mỗi ngày đều cảm thấy nhàm chán. Nơi quỷ gì đây chứ, hẻo lánh như vậy, ngay cả tín hiệu cũng khi có khi không, muốn bắt sóng còn phải chạy lên núi, thật ổn sao? Ti vi chiếu tới chiếu lui cũng chỉ mấy đài mấy chương trình nhàm chán, muốn xem một vài bộ phim hoạt hình thú vị một chút cũng không được! Chung quanh đều là một đám ông già bà già, trên người mỗi người đều tản ra mùi vị mục nát, không đúng, người thôn này dều tản ra hương vị mục nát, trừ người già chính là con nít, toàn bộ người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công, thật sự là quá nghèo, cũng quá không thú vị. Đối với những đứa bé từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc di động, máy tính, ipad vv...vv.. như bọn họ, nửa tháng mà nói đã là cực hạn nhẫn nại cảu bọn họ, chúng không muốn ở lại đây nữa, chúng muốn chạy, thật sự là quá đủ rồi...
Bọn họ bắt đầu gọi điện thoại cho cha mẹ, tỏ vẻ muốn đi về, muốn về nhà...
Đáng tiếc được đến lại là lời cự tuyệt, muốn bọn họ ngoan ngoãn ở nông thông, suy nghĩ cho thật tốt những lỗi trước kia bản thân đã phạm. Hơn nữa hiện tại người lớn bọn họ nhiều việc, đúng là lúc sinh ý trong nhà muốn phát triển, về nhà bọn họ căn bản không trông được chúng, ai biết chúng sẽ làm ra chuyện gì!
Nghe cha mẹ nói như vậy, ba người đều cực kỳ tức giận, được lắm, suy nghĩ thông suốt đúng không, chúng con sẽ thông suốt cho mọi người xem!
Ba người thế nhưng bắt đầu chứng nào tật nấy, kết quả chính là con chó con mèo trong thôn gặp phải tao ương, con chết, con bị thương, bị ném rách da gãy chân. Mỗi ngày trong thôn đều có ông lão bà lão đi khắp nơi kêu tìm bạn già, còn không phải bạn già sao? Những con chó con mèo kia con lớn tuổi nhất cũng đã làm bạn với người già kia gần 10 năm, có vài người thậm chí xem chó mèo như người thân của mình, chỉ ngóng trông đến giờ, một người một chó, cùng chết cũng coi như là viên mãn.
Trong thôn gần như mỗi nhà đều sẽ nuôi một con chó hoặc con mèo, nhưng thời gian gần đây mỗi ngày đều có chuyện mất chó mất mèo, chuyện này thật sự quỷ dị. Người già đều mê tín, đều đoán rằng có phải va chạm đừng thần tiên gì đó không, nếu không sao đang yên đang lành lại mất hàng loạt như thế được? Ai lại ngờ được đầu sỏ gây nên thế mà lại là ba đứa nhỏ...
Về phần ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường, cũng không biết từ lúc nào tâm lý đã bắt đầu sai lệch, đặc biệt thích ngược đãi động vật nhỏ, nhỏ một chút như cá, rùa, Hamster, lớn một chút như thỏ, mèo, chó, chim đều trúng phải sự tàn bạo cảu bọn họ. Ba người thích nhất chính là nhìn bộ dáng đám động vật nhỏ tắt thở trong tay mình, cái loại cảm giác khiến người cực kỳ hưng phấn này, bọn họ mê đắm không thôi.
Ban đầu tiểu khu mà ba người ở có rất nhiều chó mèo chính là cứ như vậy mà chết, ngay từ đầu bọn họ còn nhát gan, chuyên tìm mèo, chó hoang, hay đi lạc, cho ăn hai ngày, chờ quen thuộc rồi, mới tìm một chỗ bắt đầu chơi đùa, ngược đãi rồi mới giết chết, làm cho chó mèo hoang gần đó ít đi không ít, nhưng lá gan của bọn họ cũng dần dần lớn, chậm rãi bắt đầu xuống tay với chó mèo có chủ.
Đoạn thời gian kia, tiểu khu cũng không biết mất bao nhiêu chó, mèo, thậm chí còn kinh động đến cả cảnh sát, lại không điều tra ra được cái gì. Mặc cho ai cũng không đoán được, hung thủ thế nhưng là ba học sinh vừa lên cấp hai. Cứ như vậy, ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng lá gan thì càng lớn, xuống tay cũng dần không có chút kiêng kỵ.
Đi đêm nhiều rồi cũng có ngày gặp ma, ba người rốt cuộc cũng bị đá kẹp chân, đụng đến một người phụ nữ có quyền thế.
Người phụ nữ kia ước chừng ba mươi mấy tuổi, bởi vì không thể sinh dục, cho nên nuôi một con mèo Ba Tư yêu thương như con ruột của mình, bình thường ngay cả lớn tiếng mắng cũng không nỡ. Sau đó thế nhưng vô tình nhìn thấy xác con mình chết thê thảm, nhất thời giận không thể át, yêu cầu cảnh sát nhất định phải bắt được hung thủ cho cô một lời giải thích rõ ràng.
Chồng của người phụ nữ kia có bản lĩnh rất lớn, người tra án cũng không dám chậm trễ, dùng hết nhiệt tình ra cam đoan nhất định sẽ bắt được hung thủ.
Ba đứa bé làm ra chuyện, lại cẩn thận hơn nữa cũng không cẩn thận đi đâu được, tùy tiện tra một hồi, liền ra được một đống manh mối lớn, hai ngày liền bắt được ba thằng nhóc Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường.
Nhìn thấy bộ dáng của hung thủ, tất cả mọi người đều có chút mê man, ai có thể ngờ được ba đứa bé ngày thường thoạt nhìn ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng vượt trội thế nhưng lén lút làm ra loại chuyện này. Ngay cả cha mẹ Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường lúc đầu cũng không dám tin, mấy đứa bé ngoan như vậy, nghe lời đến thế, sao có thể làm ra loại chuyện máu tanh như vậy chứ?
Nhưng chứng cớ rõ rành rành ngay trước mặt, bọn họ không thể không tin, nhưng dù sao cũng chỉ là mấy đứa bé, chết lại chỉ là chó với mèo, cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì. Sau đó dưới sự truy hỏi của bọn họ mới biết được, bình thường các người lớn đều bận rộn công việc, không ai dạy dỗ con cái được nhiều, tất cả đều học được trên internet. Ngày thường bọn chúng thích chơi mấy loại trò chơi máu me thế này, sau đó trò chơi đã không thể thỏa mãn, liền bắt đầu chuyển chiến trường đến thực tế. Người bọn họ không dám giết, cũng không có bản lĩnh để giết, cho nên chuyên xuống tay với động vật nhỏ. Đó là một loại cảm giác vui vẻ, thoải mãn mà trên internet không chiếm được, làm cho chúng ngày càng trầm mê.
Nghe những lời như thế, ba đôi cha mẹ mới cảm thấy không ổn, sao có thể có những ý tưởng khủng bố như thế chứ, bọn họ hoàn toàn không thể hiểu. Cuối cùng cũng chỉ có thể cho rằng, có lẽ ngày thường ít quan tâm yêu thương con cái, chúng nó mới như thế, cho nên ba bà mẹ cố ý xin nghỉ nửa năm, cũng chỉ vì muốn dạy dỗ, quan tâm yêu thương ba đứa bé.
Nửa năm này cũng không biết có phải là bởi vì có cha mẹ yêu thương quan tâm hay không, hay là vì lần trước bị bắt mà dọa sợ, ba người Nhâm Kiệt thật chưa từng tái phạm, làm ba cặp cha mẹ an ủi không thôi. Xem ra trước đó ba đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện, xem đi, bây giờ không phải rất tốt sao?! Không còn vấn đề gì rồi! Mệt cho mấy bà hàng xóm trước kia còn nói gì mà ba đứa bé còn nhỏ đã tàn nhẫn như vậy, sau này lớn lên khẳng định giết người phạm tôi, đánh rắm ấy! Đúng vậy, trước kia sau khi chuyện xảy ra, người ba nhà liền lấy thế sét đánh không kịp bưng lấy tiền ép chuyện xuống, nếu không mỗi ngày nghe mấy người đó chỉ chỉ trỏ trỏ, hùng hùng hổ hổ, ai mà chịu được.
Mà kỳ nghỉ hè này, ba bà mẹ cảm thấy coi chừng nửa năm, ba đứa bé hẳn là không còn vấn đề gì nữa, liền lại quay về làm việc. Nhưng vẫn lo lắng bọn họ ở trong nhà không ai trông, cho nên cắn răng đưa chúng về chỗ ba mẹ dưới quê. Trước kia bọn họ cũng lớn lên ở nông thôn, nơi đó tuy không phồn hoa như trong thành phố, nhưng có không ít trò chơi vui, thả mấy tháng hè, cam đoan bọn nhỏ chơi vui đến quên cả trời đất!
Ba cặp cha mẹ nghĩ thật đẹp, ai ngờ trái lại rất nhanh đã xảy ra vấn đề!
Vốn ba người Nhâm Kiệt chỉ ngược đãi chó mèo, nhưng ai sẽ ngờ đến sau thế nhưng động tâm tư đến trên thân người, không phải ai khác, chính là Cơ Cường Cường ngây ngốc, suốt ngày chỉ biết cười hề hề kia.
Thật ra ngay lúc đầu, đám Nhâm Kiệt cũng không muốn động vào Cơ Cường Cường, nhưng ai ngờ lúc vừa bắt được con chó của Cơ Cường Cường, chuẩn bị bắt đầu ngược đãi, tên Cơ Cường Cường kia không biết cái mũi thuộc họ gì, thế mà theo mùi con chó tìm được đến nơi, la to muốn bọn họ trả Tiểu Hoa lại cho nó!
Tiểu Hoa chính là tên con chó mà Cơ Cường Cường nuôi!
Hơn nữa càng kêu càng lớn tiếng, đám Nhâm Kiệt chặn thế nào cũng không chặn miệng hắn được, trong cơn tức giận liền đánh hắn hôn mê.
Nơi này nhiều thi thể chó mèo như vậy, bị người nhìn thấy, không biết sẽ nói bọn họ như thế nào đâu. Bọn họ không muốn nghe đám người già kia lải nhải lẩm bẩm, nửa năm trước đã nghe đủ lắm rồi. Hơn nữa nơi này không có cha mẹ của bọn họ, bị người đánh cũng không có ai che chở, bọn họ mới không muốn bị người phát hiện!
Sau đó, ba người nhìn Cơ Cường Cường nằm bất tỉnh nhân sự trên đất mà phát sầu, một tên ngốc nằm chình ình trên đất này phải làm sao bây giờ? Vừa nát vừa nặng, nhìn là đã thấy phiền lòng, cũng mệt cho cha mẹ hắn nuôi hắn đến lớn như vậy!
Cơ Cường Cường vẫn mê man, Tiếu Chí Cường nhìn đến công cụ, đột nhiên giật mình một cái, thế nhưng bắt đầu đề nghị, nếu không hay là thử mấy công cụ này trên người tên ngốc này xem sao, lớn đến chừng này, chơi chó chơi mèo không ít, nhưng vẫn chưa từng chơi người đâu! Hơn nữa bây giờ bọn họ chỉ mới 13 tuổi, giết người cũng không chịu trách nhiệm, càng đừng nói chỉ là vui đùa một chút, dù sao cũng sẽ không giết chết!
Nghe Tiếu Chí Cường nói như vậy, Trần Hùng cùng Nhâm Kiệt chơi nhiều trò máu tanh như vậy, liền động lòng, đúng nha, chỉ là một đứa ngốc, thử xem sao...
Một lần thử này không ngờ lại ra vấn đề, nhìn biểu tình của Cơ Cường Cường còn sinh động khác hẳn chó mèo, ba người cực kỳ kích động. Các loại hình phạt chơi đùa trên internet đều thử một chút trên người Cơ Cường Cường, ước chừng ngược đãi hắn suốt bảy ngày, Cơ Cường Cường rốt cuộc tắt thở.
Thấy người chết, ba người mới biết sợ, vội vàng tìm một chỗ trên núi chôn hắn, hứa hẹn với nhau không được hé ra một lời, nếu không thật không biết cha mẹ bọn họ sẽ đánh chửi bọn họ thế nào đâu! Bọn họ cũng không muốn bị đánh...
Mà Cơ gia, sau khi Cơ Cường Cường mất tích, tất cả mọi người đều cực kỳ gấp gáp. Ngay từ đầu, Cơ Tiên Tiên còn có chút cao hứng, nhưng thấy cha mẹ mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng cũng bắt đầu không nỡ. Sau đó đột nhiên nhớ tới trước khi anh trai ngốc nhà mình mất tích, cô bởi vì luôn muốn chơi với đám Nhâm Kiệt, cho nên luôn thích theo sau bọn họ, ngày đó cô tận mắt thấy bọn họ bế một con chó vàng lớn chạy lên núi, nhìn rất giống Tiểu Hoa nhà họ, nói không chừng sẽ có liên hệ.
Vì thế cô lập tức nói chuyện này với cha mẹ. Vợ chồng Cơ gia nghe xong lập tức mang theo một đám người trong thôn đi theo hướng Cơ Tiên Tiên chỉ, cuối cùng trong một căn nhà hoang rách nát giữa sườn núi tìm thấy một lượng lớn thi thể chó mèo, đều là bạn già của đám người già trong thôn, bao gồm thi thể Tiểu Hoa cũng ở đây.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động, ánh mắt nhìn ba đứa trẻ như nhìn thấy quái vật ăn thịt người. Đây là loại người tâm địa hung ác cỡ nào mới có thể làm ra được, mèo chó cũng có sinh mạng, những người già này tuổi càng lớn, càng kính trọng bạn bè người thân xung quanh. Thấy bạn già sống cùng mình gần 10 năm nay lại chết thê thảm như vậy, rất nhiều người ngay lập tức khóc đến ngã nghiêng, thậm chí có vài người thân thể không tốt trực tiếp ngất đi.
Tốt xấu gì cũng không thấy được xác của Cơ Cường Cường, cha mẹ Cơ gia tạm thời an tâm một chút.
Nhưng hiện thực tàn nhẫn lại hung hăng cho bọn họ một bạt tai, không quá hai ngày thi thể của Cơ Cường Cường đã bị người phát hiện, đã sớm hư thối có mùi, hai mắt mở thật to, trong hốc mắt thậm chí còn chảy xuống nước mắt máu, tay chân đều bị bẻ thành độ cong quỷ dị, bụng đều bị người xé rách ra, trên mặt còn bị người dùng dao cắt ra vết thương sâu tới xương, phía trên vẫn còn đọng máu. Mẹ Cơ nhìn, ngay tại chỗ thét chói tai một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Mà lúc này, ông bà đám người Nhâm Kiệt sớm phát hiện không ổn liền thông báo cho cha mẹ Nhâm Kiệt, Tiếu Chí Cường, Trần Hùng, hiện tại bọn họ rốt cuộc đến thôn. Còn chưa kịp nói chuyện, đã bị cha Cơ tức giận không thể át xông tới, tay đấm chân đá, bọn họ cũng không dám đánh trả, chỉ có thể trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến sưng mặt, ngay cả ba bà mẹ cũng không thể tránh, tóc bị nhổ xuống một bó to.
Bọn họ càng không ngừng xin lỗi, nói nguyện ý đền tiền, dù sao mấy đứa nhỏ còn chưa tròn mười bốn tuổi, cũng không thể nhận hình phạt, nhiều lắm chỉ là bị đưa đến sở cải tạo dạy dỗ một chút. Nhưng cha Cơ mặc kệ, chỉ muốn ba thằng ranh con kia đền mạng. Ở trong lòng những người dân quên thuần phác, giết người thì đền mạng, chính là chuyện hiển nhiên, quản chúng mày bao nhiêu tuổi!
Bốn gia đình cãi cọ gần nửa tháng, nửa tháng này, mẹ Cơ vẫn nằm trên giường không dậy nổi, mỗi ngày lấy nước mắt rwarr mặt, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể hấy gầy gò xuống, đến sau đó, ngay cả nói chuyện cũng có chút lao lực, bộ dáng như thời gian không còn nhiều.
Lúc này, Cơ Tiên Tiên mới rốt cuộc cảm thấy sợ, mỗi ngày đều cực nhọc cả ngày đêm chăm sóc cho mẹ Cơ, nấu cơm, giặt quần áo đều một tay ôm đồm, chỉ mong mẹ nhanh chóng khỏe mạnh lên. Anh trai cô đi rồi, nhưng vẫn còn có cô, sau này, sau này cô nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ thật tốt, để cho bọn họ sống trong căn nhà lớn, một nhà ba người có thể sống được vui vẻ.
Nhưng mấy lời này vẫn không thể an ủi mẹ Cơ, bên kia mời cảnh sát đến điều tra, cho ra kết quả không khác với mấy lời cha mẹ đám Nhâm Kiệt nói nhiều lắm, trẻ em chưa tới 14 tuổi không thể nhận hình phạt, nhưng có thể tiến hành bồi thường.
Biết được chuyện này, mẹ Cơ ngay tại chỗ trút hơi tàn, lìa trần.
Đả kích nặng nề từ hai bên khiến cha Cơ gần như phát điên, mang theo con dao làm bếp đi vào thành phố, pháp luật không trông cậy được, vậy bản thân ông sẽ tự mình băm vằm đám nhãi ranh kia, sau đó muốn ngồi tù hay giết chết ông cũng mặc.
Lại không ngờ vừa vào thành phố chưa được bao lâu đã xảy ra ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ, thậm chí còn không kịp đưa đi cấp cứu, chết ngay tại chỗ,
"... Ba của tôi mới không phải ngoài ý muốn, đó là có người muốn diệt khẩu..." Hốc mắt Lâm Y đỏ bừng, cẩ người run rẩy cực kỳ, "... Lúc ấy tôi ở bệnh viện nghe thấy cảnh sát nói chuyện, nói chiếc xe kia rõ ràng đã chạy đi, còn quay đầu lại nghiền thêm một lần, không phải là ngoài ý muốn, khẳng định là cố ý, có người muốn lấy mạng ba của tôi, chỉ vì bảo toàn thanh danh của con trai mình!"
Bạch Vi, Tề Manh, Lục Sách, "Thẩm Lạc Ninh" đều trầm mặc lại, không ai cắt ngang lời của Lâm Y.
Sau đó, Cơ Tiên Tiên làm xong hậu sự cho ba người liền trầm mặc lại, không còn có thể khôi phục nhiệt tình sáng sủa như trước kia, mỗi ngày đều giống như rối gỗ ngồi trước cửa nhà, nhìn về con đường phía trước, ai cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Sau khi khai giảng, cô vẫn tiếp tục đi học, nhưng lại không cách nào theo kịp tiến độ, tâm tư đã sớm không còn trên học hành. Các giáo viên cũng biết được tình huống trong nhà cô, nhưng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể tận lực quan tâm cô.
Chỉ học qua nửa học kỳ, Cơ Tiên Tiên liền rời khỏi thôn kia, sửa tên đổi họ, thành Lâm Y.
Mà người mang cô rời đi chính là tên quỷ hói đầu sau lưng Lâm Y kia, lúc còn sống tên là Hoàng Thành, ban đầu là thợ đóng sửa giày trong thôn kia, là một ông chú trung niên bốn mươi tuổi, trước kia từng cưới vợ, đáng tiếc vợ của ông ta ngại ông ta nghèo, vóc người còn xấu, liền chạy theo người khác.
Sau khi Cơ Tiên Tiên mất cha mẹ, anh trai, tiếp nhận không ít sự trợ giúp của người khác, Hoàng Thành này là một trong số đó. Hơn nữa ông ta còn rất kiên trì, mặc kệ thứ tốt gì cũng đưa cho Cơ Tiên Tiên trước, chọc cô vui vẻ. Nhưng người đàn ông này cũng không phải vô tư kính dâng, ông ta sở dĩ làm như vậy cũng bởi vì thấy Cơ Tiên Tiên một mình cơ đơn, dễ lừa, muốn kiếm cho mình một cô vợ trẻ đẹp mà thôi.
Nhưng là không đợi ông ta biểu lộ ra tâm tư, hôm đó ông ta mua vé số bất ngờ trúng thưởng lớn mấy trăm vạn, là mấy trăm vạn đấy! Đó là số tiền ông ta sửa giày cả đời cũng không kiếm được, ông ta cao hứng thiếu chút phát điên lên được!
Có tiền, Hoàng Thành không có một chút lo lắng, trực tiếp nói ra tâm tư của mình với Cơ Tiên Tiên, nói hiện tại ông ta có tiền, chỉ cần Cơ Tiên Tiên đồng ý, ông ta nguyện ý nuôi cô, chờ cô trưởng thành hai người lại kết hôn, cũng đồng ý cung cấp cho cô đi học, dùng bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô gật đầu!
Lúc ấy Cơ Tiên Tiên còn nhỏ, hơn nữa lẻ loi hiu quạnh, thật đúng là lúc muốn bắt lấy nơi để nương tựa. Hoàng Thành đúng lúc xuất hiện, Cơ Tiên Tiên liền đi cùng ông ta, đi ra thế giới bên ngoài.
Nói thật ra, Hoàng Thành thật sự đối xử rất tốt với Cơ Tiên tiên, cô muốn cái gì cũng đều cho, cho tới bây giờ chưa từng nói nửa câu oán trách. Cơ Tiên Tiên nói muốn học đàn dương cầm liền không nói một lời mua về, ở bên cạnh ông ta, Cơ Tiên Tiên không ăn một chút khổ nào.
Nhưng người vẫn luôn tham lam, Cơ Tiên Tiên bắt đầu hiểu chuyện càng ngày càng phiền chán Hoàng Thành, chỉ cần vừa nghĩ tới sau này mình trưởng thành sẽ phải kết hôn với người đàn ông như thế, cô liền cảm thấy còn không bằng chết đi thôi. Nhưng chuyện đã đồng ý rồi còn cách nào được nữa, cô ăn, dùng của Hoàng Thành nhiều năm như vậy, đối phương đều nhớ kỹ từng thứ đấy. Hơn nữa vào lúc cô không hiểu chuyện, đối phương đã dụ dỗ chiếm lấy cơ thể của cô, bây giờ trong tay đối phương có rất nhiều nhược điểm của cô, cô căn bản không dám rời khỏi ông ta, hơn nữa cô cũng không thể rời khỏi, rời khỏi đối phương, cô ngay cả sinh tồn cũng thành vấn đề, quên đi... Ngày cứ như vậy mơ màng trôi qua.
Hoàng Thành kia cũng không biết dẫm phải vận cứt chó gì, trúng số không nói, ra thôn trực tiếp dùng số tiền kia mua một khu nhà ở, năm thứ hai giá phòng bắt đầu mãnh liệt tăng cao, mấy trăm vạn kia của ông ta trở mình vài hồi, rồi sau đó đầu tư lại bách phát bách trúng, không bao lâu, tài sản đã lên vài trăm ngàn.
Ước chừng vào lúc Cơ Tiên Tiên bắt đầu lên đại học, vận may của Hoàng Thành mới hết, chưa nói tới đầu tư thất bại thua thiệt, còn gặp phải tai nạn xe cộ, ở bệnh viện không bao lâu liền rời trần thế, Cơ Tiên Tiên tất nhiên thừa kế tài sản còn lại của ông ta, bắt đầu truyền kỳ của người đẹp tiên khí của đại học A.
Mà vào lần đầu tiên nhìn thấy ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường, cô liền nhận ra đó chính là ba tên súc sinh hủy gia đình của mình, trăm phương ngàn kế đưa bọn họ vào chỗ chết cũng không có tác dụng, lúc này mới động tâm tư lên đầu Tằng Bạch Vi, giật dây cho cô mang theo ba tên súc sinh kia đến biệt thự trên đảo hoang, liền có thể giải quyết sạch sẽ ba tên kia cùng một lúc!
Khi vừa tới biệt thự, bữa cơm đầu tiên là do cô làm, cô hạ thuốc, cơm nước xong xuôi chơi trò mời Bút Tiên cũng là do cô cố ý thả lỏng tay, chính là vì muốn đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Bút Tiên.

Tiếu Chí Cường cùng Trần Hùng đều do chính tay cô hành hạ đén chết, chỉ sót một mình Nhâm Kiệt, là bị anh trai cô dọa sợ tới mức rớt xuống vách núi đen ngã chết, khối đất kia vốn là cô đã chọn tốt rồi, cho nên mới kêu anh trai mình đuổi Nhâm Kiệt về phía đó.
"... Bọn họ đều đáng chết, trừng phạt đúng tội, tôi không có lỗi, tất cả mọi chuyện tôi làm đều không sai, tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận!"
Lâm Y rống lớn nói, ánh mắt đau khổ, sắc mặt lại trắng bệch dọa người.
Bạch Vi nhìn cô ta, tiếp lời, "Vậy tôi cùng Lục Sách có chỗ nào có lỗi với cô? Cho nên cũng là trừng phạt đúng tội?"
"Hừ, nếu không phải hai người xen vào việc của người khác, tao cần gì phiền toái như vậy?" Lâm Y hừ lạnh một tiếng.
"A, thật sao?" Bạch Vi nhướng mày, nở nụ cười, để sát vào nói, "Bỏ qua Lục Sách, chỉ sợ tôi không nhiều chuyện gì, cô cũng sẽ lấy cớ giết chết tôi đúng không, Cơ Tiên Tiên!"
"Đừng gọi cái tên ghê tởm kia!" Mặt Lâm Y lộ vẻ điên cuồng lớn tiếng kêu lên, "Đúng, tao chính là chuẩn bị lấy cớ giết chết mày, có vấn đề gì sao? Thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng như mày sao có thể cảm nhận sự đau khổ của tao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mày không cần trả giá cái gì, không cần cố gắng, tất cả mọi thứ đều có được dễ như trở bàn tay, tao lại phải trả giá bằng muôn vàn mồ hôi nước mắt, cũng vĩnh viễn không cản nổi mày? Dựa vào cái gì chứ!"
Vừa nghe cô ta nói như vậy, nụ cười của Bạch Vi lại càng tươi, "Trên đời này vốn dĩ đã không công bằng, không có dựa vào gì cả, cô không cam lòng cũng nghẹn cho tôi, tìm lấy cớ giết chết tôi, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng là muốn nói với cô chuyện này, trước kia tôi chẳng có chứng cớ gì cả, mưa lớn như vậy, cái gì mà mẫu da, gì mà dấu vân tay đều sớm trôi mất rồi, một cái ghi âm duy nhất cũng đứt qảng, cô phải biết rằng lên tòa thì ghi âm không thể làm bằng chứng, chỉ là, màn diễn vừa rồi của cô tôi đều quay lại rồi..."
Bạch Vi quơ quơ di động trong tay, dùng ngón tay tùy ý trượt hai cái, thở dài, "Ai da, quay cũng rõ nét ghê ta..."
Vừa nghe Bạch Vi nói như vậy, Lâm Y nhất thời sửng sốt, trong lòng giống như có một con dã thứ đang không ngừng vùng vẫy, vừa đau vừa xót, dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng dậy, đánh mạnh về phía Bạch Vi, "Tiện nhân, tao giết mày!"
Bạch Vi thấy thế, khóe miệng nhẹ cong, lập tức nhét di động vào túi tiền, nghênh đón, một chân nâng lên còn chưa đụng tới góc áo Lâm Y, đã bị một bàn tay ngăn cả, cái tay kia còn muốn cầm mắt cá chân của cô, Bạch Vi mượn lực lộn ngược một cái ra sau, đứng vững.
Liền thấy người đứng trước mặt Lâm Y, không phải "Thẩm Lạc Ninh" thì còn là ai.
"Ha, đều nói lòng của phụ nữ sâu như biển, tôi xem ra tâm tư của anh còn sâu hơn đáy biển luôn rồi, vừa rồi còn muốn lấy mạng cô ta, bây giờ lại lên bảo hộ, Dung Khải, anh rất được nha!" Bạch Vi nhéo xoay mắt cá chân, trêu đùa.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Y nhất thời lộ ra vẻ chờ mong.
"Thẩm Lạc Ninh" có chút bất đắc dĩ cười cười, "Đừng nháo! Bạch Vi em biết mà, trong lòng tôi đến bây giờ cũng chỉ có một mình em, cho dù luân hồi mấy đời cũng đều như thế, như bây giờ cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, phải biết rằng đời này tôi vẫn muốn cùng em trải qua nửa quãng đời còn lại đấy!"
Bạch Vi sắp bị cái mặt mo dày trịch của hắn đánh bại luôn rồi, nên cảm thán không hổ là lão yêu quái sống mấy ngàn năm sao? Ngay cả da mặt cũng dày hơn người bình thường, hơn nữa hoàn toàn không thèm nghe lời người khác nói, tự nhiên mà sống trong thế giới của mình!
"Thẩm Lạc Ninh" vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Y liền ảm đạm xuống. Không đợi Bạch Vi có phản ứng gì, bên kia Lục Sách đã bay người kia, nâng chân đá lên mặt đối phương, mũi chân đối diện miệng, Bạch Vi có thể khen nhắm rất chuẩn chứ?
Rồi sau đó, Bạch Vi liền tấn công Lâm Y, có tên quỷ hói đầu hỗ trợ, Lâm Y mới miễn cưỡng đánh ngang tay với Bạch Vi.
"Mày rốt cuộc là ai? Mày tuyệt đối không phải Tằng Bạch Vi!" Vừa đánh Lâm Y vừa hỏi.
Bạch Vi cũng không thèm để ý tới, động tác càng gấp rút, đánh đến Lâm Y đều bắt đầu có chút hổn hển, càng không ngừng hô, "Manh Manh, nhanh đến giúp tôi, thân thể Bạch Vi không biết đã bị cô hồn dã quỷ gì chiếm lấy, nhanh tới đi! Nếu chậm mất, Bạch Vi thật sẽ không trở lại đâu..."
Nghe cô ta nói như vậy, Tề Manh ngẩn ra, trong mắt mang theo mờ mịt, lập tức nhặt một cây đao dưới đất lên chạy tới hai người.
Nghe tiếng bước chân, vẻ mặt Lâm Y đầy chờ mong quay đầu lại, lập tức eo tê rần, cả người đều khựng lại, lớn giọng kêu lên, "Tề Manh, tiện nhân này!"
Tề Manh bị dọa nhất thời buông bỏ đao trong tay ra.
Cùng lúc đó, "Thẩm Lạc Ninh" đang đánh với Lục Sách bên kia cũng cảm thấy quanh thân phát lạnh, quay đầu nhìn lại, nở nụ cười, tà khí bức người, "Thật đúng là phế vật!"
Nâng cánh tay bị Lục Sách rạch một đao lên, mày cũng chẳng thèm nhăn một chút đối chưởng với anh, sau đó bước nhanh chạy về phía Lâm Y. Nhìn thấy Tề Manh đứng chắn giữa đường, liền nâng lên một chân đá cô ấy, nặng nề va chạm lên vách tường, sống chết không rõ.
Thấy tình hình vậy, Bạch Vi lập tức bay lên đá một chân vào vết thương trên sườn thắt lưng của Lâm Y, đối phương đau đến thiếu chút nữa hôn mê, hoàn toàn mất đi lực hành động.
Bạch Vi lại lập tức xoay người đối mặt với "Thẩm Lạc Ninh", ngay cả một lời cũng không nói liền đánh lên, chỉ có tự mình giao thủ, Bạch Vi mới cảm giác rõ ràng lực chiến đấu của mình so với người trước mặt quả thật là quá tệ hại, rất nhanh liền như trứng chọi đá, cũng may lúc này Lục Sách đã đến bên người cô.
Nhìn hai người trước mặt phối hợp thật ăn ý, trong lòng "Thẩm Lạc Ninh" nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác táo bạo, hắn muốn thấy máu, cực kỳ muốn...
Sau một kích, ba bên lui về phía sau giằng co, "Thẩm Lạc Ninh" liếm liếm máu nhiễm trong lòng bàn tay, khóe miệng nửa cong, liền bay vụt tới.
Lúc này, hắn thay đổi cách thức lấy chiêu số đả địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, rất nhanh, Bạch Vi cùng Lục Sách chỉ có thể ngăn chặn, người này căn bản chính là đồ điên!
Ngay khi cuộc chiến giằng co, phía sau ba người, Lâm Y đột nhiên dồn dập truyền đến một tiếng thét chói tai, "Thẩm Lạc Ninh" bỗng dưng ngừng tay, ba người đều nhìn qua, lại thấy tên quỷ hói đầu vẫn luôn trung thành tận tâm với Lâm Y, lúc này lại cắn lên cổ họng của cô ta, máu không ngừng chảy xuống, theo số lượng máu kia, cùng với một chút thuốc có trên đảo, e rằng Lâm Y không thể cứu được nữa...
"Ông... Vì sao..." Giọng của Lâm Y giống như người bị khát mấy ngày liền, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tên quỷ hói đầu kia, hốc mắt màu đỏ máu.
Lúc này, tên quỷ hói đầu kia mới chậm rãi buông răng nanh của mình ra, sau đó lại tiến tới, hôn lên khóe miệng Lâm Y, "Như vậy, chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn không xa không rời..."
"Không..." Lâm Y lại làm ra một khẩu hình miệng, nhưng không thể phát ra được tiếng động gì.
Sau đó hai mắt trợn trừng, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Thấy cô ta đã chết, tên quỷ hói đầu kia lại chậm rãi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhẹ giọng nói, "Anh đều nhớ rõ..."
Sau đó bóng người như bị bôi một loại nước thuốc đặc biệt gì đó, chậm rãi mờ đi, cuối cùng thâm tình liếc mắt nhìn Lâm Y một cái, hoàn toàn biến mất.
"Ai nha nha, quả nhiên đồng đội heo thời nào cũng gặp! Ai, Bạch Vi, xem ra đời này chúng ta không có khả năng rồi, kiếp sau gặp..." "Thẩm Lạc Ninh" quay đầu cười tủm tỉm nói với Bạch Vi, trọng giọng nói đầy thoải mái giống như đang nói chiều gặp lại vậy.
Sau đó chỉ thấy Cơ Cường Cường bị bắn ra khỏi thân thể "Thẩm Lạc Ninh", sau khi lộ ra thần sắc kinh hoảng liền dần dần biến mất.
Ngày hôm sau, đội cứu viện lên đảo, trải qua một hồi nghỉ ngơi hồi sức, Tằng Bạch Vi, Lục Sách, Tề Manh, Thẩm Lạc Ninh được an toàn cứu ra ngoài.
Mà trước khi rời khỏi đảo nhỏ, Bạch Vi quay đầu nhìn thoáng qua.
Thật ra, vào khoảng khắc Lâm Y chết, một nửa kịch tình còn lại của thế giới này nháy mắt liền xuất hiện trong đầu cô. Qủa nhiên, trực giác trước kia rằng chỉ mới nhận một nửa kịch tình của Bạch Vi quả không sai.
Mà nửa kịch tình kia chính là sự thật đằng sau Bút Tiên, cũng là sự thật rằng Lâm Y là hung thủ giết người, cũng kể qua chuyện cũ của cô ta.
Phần lớn chuyện cũ đều không khác lắm với lời Lâm Y nói, chỉ là có mấy sai lệch.
Ví như, lúc trước Cơ Tiên Tiên 12 tuổi rõ ràng biết ba người Nhâm Kiệt có sở thích hành hạ động vật nhỏ đến chết, lại vì một khối chocolate, đã đưa con chó của Cơ Cường Cường cho bọn họ;
Ví như, lúc trước Cơ Tiên Tiên rõ ràng anh trai ngốc của mình đi tìm ba người Nhâm Kiệt đòi lại chó, cô ta lại làm như không thấy, sau đó người mất tích, cô ta còn nghĩ nếu anh trai ngốc kia của mình không trở lại thì tốt rồi;
Ví như, lúc trước Hoàng Thành trúng số, đang lúc muốn đi mua một cô vợ về sống thật hạnh phúc, là Cơ Tiên Tiên vẻ mặt ngây thơ chân thành nói với ông ta muốn sau này lớn lên gả cho ông ta, chỉ cần đối phương đối xử tốt với mình.
Ví như, lúc trước sau khi Hoàng Thành mang theo cô ta rời khỏi thôn, Cơ Tiên Tiên sợ đối phương bị thế giới bên ngoài che mắt, không tiêu tiền cho cô ta nữa, liền chủ động bò lên giường đối phương, cuối cùng thành công làm đối phương yêu cô ta.
Lại ví như, sau khi Cơ Tiên Tiên xương cốt cứng rồi, là cô ta tìm người đâm bị thương Hoàng Thành, cuối cùng làm ông ta chết ở bệnh viện, do đó thuận lợi thừa kế tài sản của đối phương, thành nữ thần nổi tiếng ở đại học A...
Mặc dù có vài chỗ không hợp, nhưng đến cùng kết cục vẫn là như vậy thôi, không phải sao?
Ra đảo, tốt nghiệp đại học, Bạch Vi cùng Lục Sách liền kết hôn, Tằng gia cùng Lục gia đều là thế gia ở Kinh Đô, mạnh mạnh liên hôn nhất thời đưa tới sự chú ý từ bên ngoài.
Trên buổi lễ kết hôn, Lục Sách tiến đến bên tai Bạch Vi, nhẹ giọng nói, "Anh yêu em, đời đời kiếp kiếp.
"Em cũng vậy!" Bạch Vi cười trả lời.
Ba năm sau, Tằng gia cùng Lục gia phát triển không ngừng, Tề Manh vẫn làm công chúa nhỏ như cũ, chỉ là người đã thành thục hơn không ít, cũng trầm mặc lắng đọng hơn, mà Thẩm gia lại đang dần dần suy tàn xuống.
Trong một nhà ăn, một người đàn ông diện mạo an tuấn ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ cười đến hạnh phúc bên trong TV.
"Ngẩn ngơ cái gì vậy? Thẩm lão đại, người ta không cùng một thế giới với chúng ta đâu. Lại nói thế giới này đúng là không công bằng, có tiền còn xinh đẹp như vậy, người đẹp như vậy sao trong cuộc sống chúng ta lại không gặp được chứ? Chỉ là người ta cũng chướng mắt chúng ta thôi, kẻ có tiền luôn thích chơi với kẻ có tiền thôi! Mà phải nói, Tằng Bạch Vi này nhìn còn đẹp hơn mấy minh tinh kia nữa, aiz, cái hiện thực đáng ghét này..." Người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Ninh không ngừng cảm thán.
Nghe hắn nói, Thẩm Lạc nInh cười khổ, lại lùa cơm ăn. Đã từng gặp gỡ, cũng từng được người coi trọng, đáng tiếc lại không hiểu được quý trọng, ngay cả tư cách để hối hận cũng không có...
"Aiz, không nói mấy chuyện viễn vông kia, lão đại, anh cũng trưởng thành rồi, tôi có một học muội, người cực kỳ dịu dàng, bộ dáng cũng xinh đẹp, làm việc trong ngân hàng, nếu không tôi giới thiệu hai người với nhau nha..."
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Lạc Ninh sửng sốt một chút, lập tức cười nói, "Được." Nói xong liền bưng cà mèn tránh đi.
Ba năm rồi, cũng nên bắt đầu cuộc sông mới...
"Aiz, tôi biết ngay là anh không đồng ý mà, trong lòng anh cũng chỉ có mối tình đầu kia, chỉ là anh cũng nên.... A? Hả! Lão đại anh đồng ý rồi? Anh thật sự đồng ý sao? Anh nói đùa đúng không..." Người đàn ông cũng bưng cà mèn đuổi theo.
Lúc này, TV đổi sang tin tức khác, bên trên đang phát tin một lão đạo sĩ suốt ngày giả thần giả quỷ, chỉ biết lừa gạt hại người rốt cuộc cũng bị cảnh sát bắt.
Nghe nói ông ta có bản lĩnh không nhỏ, có thể chiêu hồn, còn có thể dạy người nuôi quỷ, quỷ nuôi ra còn đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc còn sống, chỉ nghe lời của chủ nhân. Chỉ là nếu chủ nhân chết rồi, tiểu quỷ cũng sẽ không sống được, nghe qua cũng thật mơ hồ!
- ----
Tạm nghỉ vài ngày nhé, chuẩn bị sức lực sang thế giới sau tiếp tục phỉ nhổ nào ????

back top