Editor: Ngạn Tịnh.
Bạch Vi cứ như vậy bị anh trai Phó vừa la vừa kéo về nhà, căn bản là không nghĩ tới việc lấy cớ rời đi, đi quấy rầy hành vi thu hoạch bàn tay vàng của Triệu Thiên Hoa vào tối nay. Cô cảm thấy, cặp kính sát tròng thấu thị kia tạm thời vẫn là đặt ở chỗ Triệu Thiên Hoa một thời gian thì tốt hơn.
Bởi vì đã từng có được lại mất đi mới chính là đau khổ thật sự, mà đôi kính sát tròng kia, nếu không phải sau đó Triệu Thiên Hoa giẫm vận c*t chó cứu một cao nhân ẩn sĩ tu chân kia, sợ là đã gặp phải tai họa ngầm không nhỏ. Người đàn ông tặng bàn tay vàng cho Triệu Thiên Hoa kia vốn không phải là đèn cạn dầu, cô tất nhiên sẽ không quấy rầy Triệu Thiên Hoa tự tìm đường chết.
Mà về phương diện khác, cô là thật sự không tìm được cái cớ nào thoát khỏi Phó Bách Thụy đang tràn ngập lo lắng kia, bản năng thân thể cùng đoạn thời gian hai người sống nương tựa vào nhau mấy năm trong kịch tình làm cho cô đối với người anh trai này có một loại cảm giác hoàn toàn không thể nói ra được lời từ chối. Cô biết anh không phải Giang Mạc, nhưng anh là anh trai cô, loại nhận định này vô cùng rõ ràng. Cũng có lẽ là bởi vì hai người là long phượng thai, trong đáy lòng Bạch Vi sinh ra một loại yêu thích khó có thể nói ra lời với người trước mặt này, một loại tình cảm không liên quan đến tình yêu, mà là một loại ăn ý như thần giao cách cảm, loại cảm giác này thật sự rất mới mẻ lại kỳ lạ!
Khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên.
Ngày hôm sau, cô vẫn cứ lên lớp như thường. Có lẽ là vì hôm nay đi trễ một chút, cho nên chưa tới cửa lớp, dù cách tai nghe nhạc cô vẫn có thể nghe được tiếng nhốn nháo ồn ào đằng đó. Giương mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Triệu Thiên Hoa phân trần "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà cô Vương, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bạch Vi cầm điện thoại, ung dung thong thả đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm và cô giáo tiếng Anh, giọng nói của Triệu Thiên Hoa cũng theo đó ngày càng rõ ràng.
"... Cô Vương, cầu xin cô tha thứ cho em, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa... Trong nhà của em, cha mẹ em cực cực khổ khổ lắm mới đưa em tới trường học, ngày thường ngay cả thức ăn tươi tốt một chút cũng không dám ăn, em đến lớp cũng không đầy đủ được như các bạn khác, không khá giả như người ta, nếu cô đuổi em đi, em thật sự là không còn đường sống... Hai chị gái của em vẫn ngày ngày làm công chờ em thi đậu đại học trở về, sau này có thể cho bọn họ mặt mày rạng rỡ, cầu xin cô đừng đuổi em đi... Sau này em nhất định nghe lời, sẽ nghe giảng thật tốt, thi thành tích tốt, không bao giờ nghịch ngợm nữa, cô Vương, cầu xin cô tha thứ cho em..."
Cũng không biết đã sớm soạn sẵn trong đầu rồi hay không, Triệu Thiên Hoa vừa nói vừa than thở khóc lóc, quả thật là rất thâm tình tha thiết. Trừ bà cô Vương sắc mặt xanh mét, cả người cứng ngắt như bị người nhét c*t vào mồm ra, những người khác nhất là cô giáo tiếng Anh xinh đẹp thậm chí nước mắt rưng rưng vì cảm động, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng là vẻ mặt không đành lòng, Bạch Vi nhíu mày, thật sự là khoa trương đến vậy sao?
Ở cô xem ra, hành động này của Triệu Thiên Hoa chẳng khác gì dùng đạo đức cưỡng ép người khác. Nhà của tôi nghèo như vậy, ba mẹ tôi không có bản lĩnh, tôi cũng đã quỳ xuống, sao cô còn không tha thứ cho tôi, vậy đó chính là lỗi của cô. Vậy trước kia là ai mỗi ngày cô giáo lên lớp đều nhăn mặt với bà, chọc đối phương tức giận đến mỗi ngày sắc mặt đều trắng bệch, ngay cả ngủ cũng không tốt, người cũng nhanh chóng gầy yếu xuống, còn chậm trễ tiến trình học tập của các học sinh chứ? Thật ra bà cô Vương cũng vốn không muốn quản hắn, loại học sinh gian manh hỗn láo này, bà cũng gặp nhiều rồi, bỏ mặc là được rồi, dù sao bản thân hắn không nghĩ thông, bà cũng không quản được. Nhưng không chịu nổi loại vừa ăn cắp vừa la làng như Triệu Thiên Hoa, mỗi ngày đều như đứa trẻ ranh mới lớn quậy phá trong lớp, làm cho tiết học cũng không yên, khó trách cô giáo dạy Toán này không nhẫn nhịn được.
Bây giờ còn cầu xin như vậy, bà cứ thế tha thứ cho hắn, vậy những nghẹn khuất trước đó bà chịu tính cho ai? Chậm trễ nhiều chương trình học như vậy phải tính thế nào? Bà tăng huyết áp, ăn ngủ không yên thì tìm ai giải quyết! Bây giờ trái lại giống như bà là người không biết lý lẽ vậy, ngay cả thầy chủ nhiệm cùng cô tiếng Anh đều là vẻ mặt phê phán mà nhìn bà, bà thật sự là ha ha ha.
Lúc này, cô giáo xinh đẹp đam mê hành hiệp trượng nghĩa rốt cuộc không kiềm chế được nữa, một tay kéo Triệu Thiên Hoa từ dưới đất lên, bảo hộ ở sau lưng, lời nói chính nghĩa bắt đầu trách cứ cô giáo dạy Toán, "Cô Vương, vậy là cô không đúng rồi, học sinh đều quỳ xuống van xin cô, sao cô có thể thờ ơ như vậy chứ? Nhà em ấy vốn cũng không dễ dàng, cô thân là giáo viên, sao có thể tính toán chi li như vậy chứ? Còn không cho học sinh vào lớp học, đây là chuyện một giáo viên làm sao? Uổng cho tôi trước giờ luôn xem cô làm gương, phẩm đức cao thượng, sùng bái cô đến vậy, bây giờ xem ra, trước kia sợ là tôi nhìn lầm cô rồi, cô quả thật bất chấp lý lẽ, tôi thật sự là..." vân vân và mây mây.
Bạch Vi cứ thế nhìn cô giáo xinh đẹp như đứng về phía chính nghĩa càng nói càng không muốn ngừng, giống như không hề có ý tứ ngừng lại, hoàn toàn không để ý đến bản thân đã sớm làm trễ giờ tự học của học sinh, cũng kéo mặt mũi của nữ giáo viên trước mặt xuống chân nghiền nát sạch sẽ, càng nói càng dũng cảm.
Mà nữ giáo viên đối diện cô ta trước mặt biến thành từng mảng đen, ngay cả thân thể cũng bắt đầu hơi lung lay. Thế mà lại thành lỗi của bà rồi, ha ha, bà lại thành loại giáo viên không có đạo đức, không xứng chức! Nhưng loại con sâu làm rầu nồi canh này, rốt cuộc có chỗ nào đáng để dạy chứ! Cho tới bây giờ chưa có lúc nào là tôn trọng bà, bà lại chẳng thể trách mắng, ha ha...
Nhưng nhìn ánh mắt của đám người chung quanh, trái lại giống như tất cả đều là lỗi của mình, trước mặt nữ giáo viên lại càng thấy đen.
Mà Triệu Thiên Hoa tránh sau lưng cô giáo xinh đẹp, trong mắt lướt qua kinh ngạc cùng vui vẻ, xen lẫn với một chút say mê. Lúc ánh mắt nhìn thoáng qua dáng người yểu điệu che dấu dưới lớp vải mỏng, lại bất giác nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt mang theo vẻ thèm thuồng cùng tình thế bắt buộc.
Chỉ là trừ Bạch Vi ra, cũng không có ai chú ý đến sự thay đổi này của hắn, ha, người như thế, thật sự là đủ ghê tởm chết người.
"Cô Vương, cô không sao chứ?"
Cô giáo tiếng Anh vẫn còn đang bệnh vực lẽ phải, Bạch Vi nhìn cô giáo Toán sắc mặt dần trắng bệch, nhíu mày, vội vàng tiến lên, đỡ lấy bà. Ở sau lưng bà, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, nữ giáo viên già vốn không chống đỡ được nhất thời cảm thấy trước mặt hoàn toàn biến đen, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. May mắn Bạch Vi đã sớm đỡ bà, nếu không còn không biết bà ngã vào đâu đâu?
"Cô Vương, cô à, cô không sao chứ?" Trong giọng nói của Bạch Vi mang theo lo lắng.
Nữ giáo viên hôn mê, nhất thời làm cho cô giáo xinh đẹp đang nói hăng say im bặt, chân tay luống cuống nhìn qua, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng nhận ra không đúng, nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cô giáo Vương đã sớm hôn mê, lo lắng hô, "Chị Vương, chị Vhương, chị không sao chứ? Chị Vương..." Sau đó nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của bà, đối phương lại không hề có phản ứng như cũ.
Theo nữ giáo viên già bất chợt hôn mê, mọi chuyện nhất thời trở nên hỗn loạn, cũng không còn người nào để ý đến Triệu Thiên Hoa, dù sao bây giờ tình hình thân thể của cô giáo Vương mới là quan trọng nhất.
Xe cứu thương tới rất nhanh, dưới sự luống cuống mờ mịt của Triệu Thiên Hoa và Chương Tử Văn, cô giáo Vương bị nâng lên xe cứu thương. Cha cô giáo Vương sau khi chạy tới nghe người kể lại, ngay lập tức cho hai bạt tai, đánh cho hai người kia mơ màng.
"Nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho hai người trả đủ!" Khóe mắt ông lão phiếm đỏ, tát hai cái xong, cũng lên xe cứu thương rời đi.
Huyên náo rốt cuộc cũng dần dần bình ổn lại, trong lúc Chương Tử Văn cùng Triệu Thiên Hoa còn chưa hồi thần, chủ nhiệm lớp vẫn đang cảm thán không ngừng, Bạch Vi che dấu chiến tích của mình thành công lui về phòng học, an tâm bắt đầu đọc sách.
Ngay sau đó, Triệu Thiên Hoa cùng Chương Tử Văn bị lãnh đạo trường gọi đi, còn cụ thể thế nào Bạch Vi cũng không quan tâm lắm.
Bước đầu tiên ngột ngạt thành công.
Vốn trong kịch tình, cô giáo Vương kia vì tức giận quá mãnh liệt, cũng là hôn mê, chỉ là cứng rắn chống đỡ rời tầm mắt của mọi người, ngất đi ở trên một thang lầu không nhiều người qua lại, trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống. Đến lúc có người phát hiện ra, cũng đã hôn mê cả một buổi, khi đưa đến bệnh viện, bởi vì cứu trị trễ, thương tổn đến xương sống, hoàn toàn tê liệt, nửa đời sau chỉ có thể sống trên xe lăn.
Khi đó mọi người chỉ nghĩ bà đi đường không cẩn thận lỡ chân ngã xuống cầu thang, ai mà biết sau lưng còn có nguyên nhân như vậy chứ. Đến khi bà tỉnh lại cũng đã vài tháng sau, khi đó Triệu Thiên Hoa đang nổi bật không ai sánh được, là một học sinh giỏi có tiếng nghe lời hiểu biết, ai sẽ tin tức lúc ấy bà là vì bị Triệu Thiên Hoa và Chương Tử Văn chọc tức đến ngất đi trên cầu thang chứ, chỉ nghĩ bà bị thương nặng, cảm xúc không ổn định, cho nên muốn tìm đệm lưng mà thôi. Cũng bởi vậy mà thanh danh của bà thối không chịu được, dưới sự tấn công từ bên ngoài cùng bệnh tật, không qua vài năm đã rời thế.
Bây giờ Bạch Vi dùng tinh thần lực giúp bà hôn mê trước, không chỉ tránh đi một hồi tai nạn, còn có thể làm cho nữ giáo viên tính tình cương liệt nằm trên giường bệnh nghỉ dưỡng thật tốt mấy ngày, qua mười ngày nửa tháng lại là một hảo hán, đồng thời cũng có thể làm cho Triệu Thiên Hoa ngột ngạt, cớ sao lại không làm?
Về phần Triệu Thiên Hoa cùng Chương Tử Văn sau đó phải nhận xử phạt gì cũng không phải chuyện cô có thể quản, dù sao người cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm, không phải sao?!
Rất nhanh, xử phạt của Triệu Thiên Hoa cùng Chương Tử Văn được công bố, cô giáo tiếng Anh xinh đẹp bị cưỡng chế tạm thời cách chức nửa năm, sau này lại xem biểu hiện để quyết định có phục chức hay không. Mà Triệu Thiên Hoa không có căn cơ, ngay cả ăn mặc cũng dựa vào trường học ngay lập tức bị trường học đuổi ra ngoài, loại học sinh này dạy dỗ chỉ làm bẩn thanh danh của trường bọn họ, đúng lúc mượn cơ hội này đá hắn đi.
Đáng tiếc, trời không chiều ý người. Triệu Thiên Hoa vừa thu dọn đồ đạc xong, cũng không biết cha Triệu mẹ Triệu nghe tin tức từ đâu chạy từ núi ra, hai người già bao lớn bao nhỏ quỳ trước trường học không chịu đi, khóc cầu hiệu trưởng lãnh đạo cho con trai bảo bối của bọn họ trở lại học tập, cũng cam đoan sau này hắn sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa. Cuối cùng chiêu một đám phóng viên đến, lần này trung học Thu Hoa xem như hoàn toàn đánh mất mặt mũi, trung học trọng điểm bên cạnh nghe xong thiếu chút nữa cười đến rụng răng.
Lãnh đạo trường biết được tin tức, nhanh chóng chạy qua. Lúc ấy lập tức mặt cười tươi rói đỡ cha Triệu mẹ Triệu đứng dậy, nói chưa bao giờ loại bỏ hồ sơ học tập của Triệu Thiên Hoa, chỉ là cho hắn nghỉ mấy ngày nghĩ thông suốt mà thôi, cho người nhà giáo viên một lời giải thích. Nhưng cha Triệu mẹ Triệu lại giống như không nghe hiểu được, vẫn như cũ không ngừng dập đầu với hiệu trưởng, cầu ông cho con trai bảo bối của họ nhanh chóng về trường, dập đến rách trán, vẫn tiếp tục dập. Mãi đến khi hiệu trưởng xanh cả mặt, cam đoan ngày mai cho Triệu Thiên Hoa về lại trường, bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, không ngừng nhét nào khoai nào củ nào rau vào trong tay hiệu trưởng, nói nhà bọn họ không có tiền, kém người trong thành, chỉ có một chút thứ tốt thế nào, xin hiệu trưởng nhận lấy cho.
Lúc nhìn thấy tin tức này từ trên báo, Bạch Vi cười đến thiếu chút nữa ngã đít xuống giường.
Qủa nhiên loại người kỳ lạ không thể một ngày mà thành được. Từ việc để hai cô con gái bỏ học cung con trai nhỏ đi học cùng tên bệnh thần kinh Triệu Thiên Hoa là có thể nhìn ra, cha mẹ Triệu Thiên Hoa căn bản không phải là đèn cạn dầu. Hơn nữa bên trong kịch tình, tình nhân của Triệu Thiên Hoa có người nào mà không cung mẹ Triệu như Bồ Tát đâu, dù sao Triệu Thiên Hoa từng nói, muốn vào cửa Triệu gia bọn họ, chuyện đầu tiên phải làm chính là nghe lời mẹ của hắn, phải hầu hạ tốt cha mẹ của hắn.
Mà mẹ Triệu cũng xác xác thật thật chứng thực chuyện hầu hạ, cũng không biết học được từ trong phim truyền hình não tàn nào, lập ra gia quy, con dâu đứng bà ngồi, con dâu nhìn bà ăn, còn phải lập quy củ, trong nhà không mời người giúp việc, quét tước, giặt quần áo, nấu cơm tất cả đều do một mình con dâu xử lý. May mắn bà có mấy cô "con dâu" đến thay phiên nhau, nếu không cũng không biết ai có thể chịu được, ha ha.
Cứ như vậy, nếu đặt ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ bị những thiếp thất kia dìm chết. Không nói đến xa, với loại ý nghĩ phong kiến kia, mỗi ngày chỉ trời chỉ đất chỉ con dâu, loại mẹ chồng này cũng quá hiếm có rồi.
Chỉ là, dù kỳ lạ quý hiếm gì gì đó, người bên ngoài nghị luận thế nào, người ta cũng không thèm quan tâm. Ngày hôm sau, Triệu Thiên Hoa lại lần nữa trở lại trường đi học, hiệu suất còn cực kỳ cao.
Hơn nữa Triệu Thiên Hoa cũng truyền thừa cái tính mặt dày của cha mẹ, làm ngơ tất cả lời nghị luận ầm ĩ của mọi người, da mặt dày mo tiếp tục ngồi trong lớp học, trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ từng người cười nhạo hắn, người nghị luận tên của hắn, chỉ đợi tương lai công thành danh toại, sẽ trả lại tất cả cho đám người này! Mà bên trong kịch tình hắn xác thực làm được, những người trong lớp này, cho dù nam hay nữ, không phân chức nghiệp, sau này đều trải qua đủ loại trắc trở, cũng là lợi hại.
Mà Bạch Vi chẳng quan tâm lại làm cho Triệu Thiên Hoa cực kỳ thoải mái, thầm than quả nhiên là người hắn coi trọng, hoàn toàn khác hẳn những người khác, sẽ không cười nhạo nghị luận hắn. Trong lúc không hay biết Bạch Vi thế mà xoát một loạt độ hảo cảm từ hắn.
Triệu Thiên Hoa trở lại lớp học vài ngày liền đến ngày thi tháng, bởi vì trước đó huyên náo quá lớn, lúc này trong lớp học không ai nguyện ý cho Triệu Thiên Hoa mượn notebook, hắn cũng không để ý, trái lại càng tốn tâm tư trên việc học tập, cố gắng hiểu rõ sách Toán học, tranh thủ cố gắng kiếm điểm Toán học cao một chút.
Ngày thi tháng, Triệu Thiên Hoa tràn ngập tự tin sắp xếp tất cả tài liệu vào cặp sách, vào trường thi trễ một chút, sau đó đặt túi sách chỉnh tề trên bục giảng, tranh thủ lát nữa lúc sao chép sẽ không gặp vướng bận, cứu vớt lần thi tệ hại tháng trước. Đến lúc hắn vào phòng, phát hiện bên trong không có ai mang theo túi sách hay sách vở gì, chỉ có một mình túi sách của hắn cô quạnh nằm trên đó. Nhưng chỉ có một cái như vậy, trái lại cũng làm cho hắn an tâm thêm một chút.
Đáng tiếc, hắn yên lòng quá sớm. Thầy giám thị vừa vào cửa, sau lưng lại có vài người nổi tiếng trong trường đi theo. Bọn họ khác hẳn với đám trẻ ranh không có căn cơ, chỉ biết tìm chút phiền toái cho giáo viên như Triệu Thiên Hoa, cả đám đều là phú nhị đại, chỉ cần bọn họ không phạm vào chuyện lớn, người trong nhà đều có thể thu xếp ổn thỏa, đua xe, đánh nhau, trò kích thích gì cũng từng chơi rồi. So sánh với bọn họ, Triệu Thiên Hoa chỉ biết cao giọng với giáo viên lại có vẻ đặc biệt non nớt ngu xuẩn.
Mà khi bọn họ cao ngạo bước vào cửa, đi ngang qua bục giảng, không chút dấu hiệu nâng chân lên đá túi sách Triệu Thiên Hoa vào một góc phía sau phòng học.
"Cậu làm gì vậy!" Triệu Thiên Hoa vỗ mạnh bàn một cái đứng lên, giận không thể át chất vấn. Đó là hy vọng duy nhất trong khoảng thời gian này của hắn, hắn gấp gáp cần phải dùng thành tích học tập đến chứng minh bản thân, những người này, những tên cặn bã này sao lại dám...
Triệu Thiên Hoa tức giận đến hai mắt đỏ bừng.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, đám kia trái lại cảm thấy chơi rất vui, sôi nổi đi đến trước mặt hắn, "Ha, thì ra thứ rách nát kia là của mày sao? Không sai, mà nhìn kỹ thấy rất xứng nha, chỉ là nó chắn đường quá, sao nào? Một chân đá văng nó ra, mày khó chịu? Đến đây nào, mọi người đá thêm vài cú, để cho nó khỏi khó chịu nữa nào..."
Cha tên cầm đầu kia có quan hệ chặt chẽ với trung học Thu Hoa, trước kia Triệu Thiên Hoa náo loạn như vậy, gã còn đang lo không tìm thấy cớ gì trêu chọc hắn đấy, ai ngờ tên này còn tự đưa tới cửa.
Mắt thấy đám học sinh đối diện đều là vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Triệu Thiên Hoa tức giận không thể át, "Các người đừng có quá đáng!"
"Ha ha, quá đáng, từ nhỏ tới lớn, tao còn không biết hai chữ này viết như thế nào đâu? Không thì mày dạy tao đi?" Tên cầm đầu kia vỗ vỗ hai má Triệu Thiên Hoa, cười hì hì nói.
"Mày..." Đối phương người đông thế mạnh, Triệu Thiên Hoa thật sự không dám nói ra lời cay độc, chỉ có thể hầm hừ chạy đến phía sau kiểm tra túi sách.
Đám kia còn muốn chuẩn bị đi lên, thầy giám thị ngồi trên bục giảng liền lên tiếng, "Đủ rồi, sắp vào thi, tất cả ngồi xuống đi!
Đám người kia mới nhàm chán buông tha, liếc mắt ra hiệu với nhau, rồi mới tìm chỗ của mình ngồi xuống, trong tay không ngừng xoay xoay viết, trong mắt chứa đầy ác ý. Hẳn là sau khi cuộc thi tháng kết thúc, cho dù Phó Bách Thụy không ra tay, Triệu Thiên Hoa sợ là cũng không có được ngày lành.
Mà Triệu Thiên Hoa thấy bọn họ dừng tay, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, ôm túi sách muốn đi đến bục giảng. Cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên, cuộc thi sắp bắt đầu.
Thầy giáo sư nhìn tư thế ôm túi sách đi về bục giảng của hắn, nhíu nhíu mày, lập tức mở miệng chặn lại, "Được rồi, để túi sách ở đó đi, để chỗ nào mà chẳng được, trở lại chỗ ngồi nhanh lên, bắt đầu cuộc thi!"
Lúc ấy Triệu Thiên Hoa liền mờ mịt, ôm lấy túi sách căn bản không muốn buông tay, không có túi sách, hắn phải làm thế nào? Đặt ở sau phòng học, chẳng lẽ hắn phải không ngừng quay đầu lại sao? Sao có thể chứ?
Hắn lập tức muốn cầm túi sách đi về phá trước, mặt mày thầy giáo giám thị lại càng nhăn chặt hơn, "Ai, bạn học kia sao thế nào? Tôi bảo em nhanh đặt túi sách lại ngồi về chỗ chuẩn bị thi em không nghe thấy à? Nhanh chóng buông xuống lại đây thi, nếu không muốn thi thì cút ra ngoài cho tôi!"
"Thầy, em không phải..." Triệu Thiên Hoa nóng nảy.
"Em có muốn thi không hả? Buong!" Thầy giám thị cũng nổi giận.
Vì thế Triệu Thiên Hoa chỉ có thể lưu luyến không rời đặt túi sách lại chỗ, về chỗ ngồi của mình, sắc mặt một mảnh trắng bệch, xong rồi, ha ha, hắn xong rồi.
Bên trong kịch tình, năng lực thấu thị của Triệu Thiên Hoa là dần dần hoàn thiện, bây giờ chỉ có thể nhìn thấu một vài tấm ván gỗ, trang giấy, vải linh tinh thôi, chờ về sau lại càng tốt hơn, vách tường, kim loại cũng có thể nhìn xuyên, thậm chí ngay cả làn da người hay bất cứ thứ gì khác cũng có thể nhìn rất rõ ràng, phạm vi 360 độ thậm chí không cần phải quay đầu, đều có thể thấy rất rõ ràng. Cho nên sau này Triệu Thiên Hoa càng thi thành tích lại càng tốt, dù sao hắn càng thi càng tốt, tiền trường học đưa ra cũng ngày càng nhiều, tùy tiện tìm vài người có thành tích tốt, bên này chép một câu bên kia chép một câu, thành tích sao có thể không cao được. Nhưng lúc này đây, Triệu Thiên Hoa vẫn chưa đạt tới trình độ kia, cho nên... Ha ha.
Bạch Vi đứng bên ngoài trường Triệu Thiên Hoa thi, khóe miệng hơi hơi cong lên. Vào lúc tiếng chuông vang lên lần thứ hai, dừng một chút liền chuẩn bị rời đi. Vừa rồi ám chỉ tinh thần một đám người luôn, cũng không biết một lát nữa có ảnh hưởng cuộc thi hay không.
Nhưng là quay người lại ngay ngã rẽ lại thấy Cố Tử Viễn mang kính đen vẫn chưa đến trường thi, đang mỉm cười nhìn mình...
Bạch Vi cũng không thấy chột dạ khi bị bắt gặp, nhìn không chớp mắt đi qua người anh.
"Nhìn không ra được em còn rất keo kiệt như vậy..." Lúc cô đi ngàng qua, Cố Tử Viễn cười nói.
Vẫn luôn là...
Bạch Vi thầm thì trong lòng, sau đó bước đi.
Ở phía sau cô, chàng trai lấy mắt kính ra, cười đến híp cả mắt, "... Chỉ là, tôi thích."
Bạch Vi cứ như vậy bị anh trai Phó vừa la vừa kéo về nhà, căn bản là không nghĩ tới việc lấy cớ rời đi, đi quấy rầy hành vi thu hoạch bàn tay vàng của Triệu Thiên Hoa vào tối nay. Cô cảm thấy, cặp kính sát tròng thấu thị kia tạm thời vẫn là đặt ở chỗ Triệu Thiên Hoa một thời gian thì tốt hơn.
Bởi vì đã từng có được lại mất đi mới chính là đau khổ thật sự, mà đôi kính sát tròng kia, nếu không phải sau đó Triệu Thiên Hoa giẫm vận c*t chó cứu một cao nhân ẩn sĩ tu chân kia, sợ là đã gặp phải tai họa ngầm không nhỏ. Người đàn ông tặng bàn tay vàng cho Triệu Thiên Hoa kia vốn không phải là đèn cạn dầu, cô tất nhiên sẽ không quấy rầy Triệu Thiên Hoa tự tìm đường chết.
Mà về phương diện khác, cô là thật sự không tìm được cái cớ nào thoát khỏi Phó Bách Thụy đang tràn ngập lo lắng kia, bản năng thân thể cùng đoạn thời gian hai người sống nương tựa vào nhau mấy năm trong kịch tình làm cho cô đối với người anh trai này có một loại cảm giác hoàn toàn không thể nói ra được lời từ chối. Cô biết anh không phải Giang Mạc, nhưng anh là anh trai cô, loại nhận định này vô cùng rõ ràng. Cũng có lẽ là bởi vì hai người là long phượng thai, trong đáy lòng Bạch Vi sinh ra một loại yêu thích khó có thể nói ra lời với người trước mặt này, một loại tình cảm không liên quan đến tình yêu, mà là một loại ăn ý như thần giao cách cảm, loại cảm giác này thật sự rất mới mẻ lại kỳ lạ!
Khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên.
Ngày hôm sau, cô vẫn cứ lên lớp như thường. Có lẽ là vì hôm nay đi trễ một chút, cho nên chưa tới cửa lớp, dù cách tai nghe nhạc cô vẫn có thể nghe được tiếng nhốn nháo ồn ào đằng đó. Giương mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Triệu Thiên Hoa phân trần "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà cô Vương, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bạch Vi cầm điện thoại, ung dung thong thả đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm và cô giáo tiếng Anh, giọng nói của Triệu Thiên Hoa cũng theo đó ngày càng rõ ràng.
"... Cô Vương, cầu xin cô tha thứ cho em, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa... Trong nhà của em, cha mẹ em cực cực khổ khổ lắm mới đưa em tới trường học, ngày thường ngay cả thức ăn tươi tốt một chút cũng không dám ăn, em đến lớp cũng không đầy đủ được như các bạn khác, không khá giả như người ta, nếu cô đuổi em đi, em thật sự là không còn đường sống... Hai chị gái của em vẫn ngày ngày làm công chờ em thi đậu đại học trở về, sau này có thể cho bọn họ mặt mày rạng rỡ, cầu xin cô đừng đuổi em đi... Sau này em nhất định nghe lời, sẽ nghe giảng thật tốt, thi thành tích tốt, không bao giờ nghịch ngợm nữa, cô Vương, cầu xin cô tha thứ cho em..."
Cũng không biết đã sớm soạn sẵn trong đầu rồi hay không, Triệu Thiên Hoa vừa nói vừa than thở khóc lóc, quả thật là rất thâm tình tha thiết. Trừ bà cô Vương sắc mặt xanh mét, cả người cứng ngắt như bị người nhét c*t vào mồm ra, những người khác nhất là cô giáo tiếng Anh xinh đẹp thậm chí nước mắt rưng rưng vì cảm động, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng là vẻ mặt không đành lòng, Bạch Vi nhíu mày, thật sự là khoa trương đến vậy sao?
Ở cô xem ra, hành động này của Triệu Thiên Hoa chẳng khác gì dùng đạo đức cưỡng ép người khác. Nhà của tôi nghèo như vậy, ba mẹ tôi không có bản lĩnh, tôi cũng đã quỳ xuống, sao cô còn không tha thứ cho tôi, vậy đó chính là lỗi của cô. Vậy trước kia là ai mỗi ngày cô giáo lên lớp đều nhăn mặt với bà, chọc đối phương tức giận đến mỗi ngày sắc mặt đều trắng bệch, ngay cả ngủ cũng không tốt, người cũng nhanh chóng gầy yếu xuống, còn chậm trễ tiến trình học tập của các học sinh chứ? Thật ra bà cô Vương cũng vốn không muốn quản hắn, loại học sinh gian manh hỗn láo này, bà cũng gặp nhiều rồi, bỏ mặc là được rồi, dù sao bản thân hắn không nghĩ thông, bà cũng không quản được. Nhưng không chịu nổi loại vừa ăn cắp vừa la làng như Triệu Thiên Hoa, mỗi ngày đều như đứa trẻ ranh mới lớn quậy phá trong lớp, làm cho tiết học cũng không yên, khó trách cô giáo dạy Toán này không nhẫn nhịn được.
Bây giờ còn cầu xin như vậy, bà cứ thế tha thứ cho hắn, vậy những nghẹn khuất trước đó bà chịu tính cho ai? Chậm trễ nhiều chương trình học như vậy phải tính thế nào? Bà tăng huyết áp, ăn ngủ không yên thì tìm ai giải quyết! Bây giờ trái lại giống như bà là người không biết lý lẽ vậy, ngay cả thầy chủ nhiệm cùng cô tiếng Anh đều là vẻ mặt phê phán mà nhìn bà, bà thật sự là ha ha ha.
Lúc này, cô giáo xinh đẹp đam mê hành hiệp trượng nghĩa rốt cuộc không kiềm chế được nữa, một tay kéo Triệu Thiên Hoa từ dưới đất lên, bảo hộ ở sau lưng, lời nói chính nghĩa bắt đầu trách cứ cô giáo dạy Toán, "Cô Vương, vậy là cô không đúng rồi, học sinh đều quỳ xuống van xin cô, sao cô có thể thờ ơ như vậy chứ? Nhà em ấy vốn cũng không dễ dàng, cô thân là giáo viên, sao có thể tính toán chi li như vậy chứ? Còn không cho học sinh vào lớp học, đây là chuyện một giáo viên làm sao? Uổng cho tôi trước giờ luôn xem cô làm gương, phẩm đức cao thượng, sùng bái cô đến vậy, bây giờ xem ra, trước kia sợ là tôi nhìn lầm cô rồi, cô quả thật bất chấp lý lẽ, tôi thật sự là..." vân vân và mây mây.
Bạch Vi cứ thế nhìn cô giáo xinh đẹp như đứng về phía chính nghĩa càng nói càng không muốn ngừng, giống như không hề có ý tứ ngừng lại, hoàn toàn không để ý đến bản thân đã sớm làm trễ giờ tự học của học sinh, cũng kéo mặt mũi của nữ giáo viên trước mặt xuống chân nghiền nát sạch sẽ, càng nói càng dũng cảm.
Mà nữ giáo viên đối diện cô ta trước mặt biến thành từng mảng đen, ngay cả thân thể cũng bắt đầu hơi lung lay. Thế mà lại thành lỗi của bà rồi, ha ha, bà lại thành loại giáo viên không có đạo đức, không xứng chức! Nhưng loại con sâu làm rầu nồi canh này, rốt cuộc có chỗ nào đáng để dạy chứ! Cho tới bây giờ chưa có lúc nào là tôn trọng bà, bà lại chẳng thể trách mắng, ha ha...
Nhưng nhìn ánh mắt của đám người chung quanh, trái lại giống như tất cả đều là lỗi của mình, trước mặt nữ giáo viên lại càng thấy đen.
Mà Triệu Thiên Hoa tránh sau lưng cô giáo xinh đẹp, trong mắt lướt qua kinh ngạc cùng vui vẻ, xen lẫn với một chút say mê. Lúc ánh mắt nhìn thoáng qua dáng người yểu điệu che dấu dưới lớp vải mỏng, lại bất giác nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt mang theo vẻ thèm thuồng cùng tình thế bắt buộc.
Chỉ là trừ Bạch Vi ra, cũng không có ai chú ý đến sự thay đổi này của hắn, ha, người như thế, thật sự là đủ ghê tởm chết người.
"Cô Vương, cô không sao chứ?"
Cô giáo tiếng Anh vẫn còn đang bệnh vực lẽ phải, Bạch Vi nhìn cô giáo Toán sắc mặt dần trắng bệch, nhíu mày, vội vàng tiến lên, đỡ lấy bà. Ở sau lưng bà, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, nữ giáo viên già vốn không chống đỡ được nhất thời cảm thấy trước mặt hoàn toàn biến đen, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. May mắn Bạch Vi đã sớm đỡ bà, nếu không còn không biết bà ngã vào đâu đâu?
"Cô Vương, cô à, cô không sao chứ?" Trong giọng nói của Bạch Vi mang theo lo lắng.
Nữ giáo viên hôn mê, nhất thời làm cho cô giáo xinh đẹp đang nói hăng say im bặt, chân tay luống cuống nhìn qua, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng nhận ra không đúng, nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cô giáo Vương đã sớm hôn mê, lo lắng hô, "Chị Vương, chị Vhương, chị không sao chứ? Chị Vương..." Sau đó nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của bà, đối phương lại không hề có phản ứng như cũ.
Theo nữ giáo viên già bất chợt hôn mê, mọi chuyện nhất thời trở nên hỗn loạn, cũng không còn người nào để ý đến Triệu Thiên Hoa, dù sao bây giờ tình hình thân thể của cô giáo Vương mới là quan trọng nhất.
Xe cứu thương tới rất nhanh, dưới sự luống cuống mờ mịt của Triệu Thiên Hoa và Chương Tử Văn, cô giáo Vương bị nâng lên xe cứu thương. Cha cô giáo Vương sau khi chạy tới nghe người kể lại, ngay lập tức cho hai bạt tai, đánh cho hai người kia mơ màng.
"Nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho hai người trả đủ!" Khóe mắt ông lão phiếm đỏ, tát hai cái xong, cũng lên xe cứu thương rời đi.
Huyên náo rốt cuộc cũng dần dần bình ổn lại, trong lúc Chương Tử Văn cùng Triệu Thiên Hoa còn chưa hồi thần, chủ nhiệm lớp vẫn đang cảm thán không ngừng, Bạch Vi che dấu chiến tích của mình thành công lui về phòng học, an tâm bắt đầu đọc sách.
Ngay sau đó, Triệu Thiên Hoa cùng Chương Tử Văn bị lãnh đạo trường gọi đi, còn cụ thể thế nào Bạch Vi cũng không quan tâm lắm.
Bước đầu tiên ngột ngạt thành công.
Vốn trong kịch tình, cô giáo Vương kia vì tức giận quá mãnh liệt, cũng là hôn mê, chỉ là cứng rắn chống đỡ rời tầm mắt của mọi người, ngất đi ở trên một thang lầu không nhiều người qua lại, trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống. Đến lúc có người phát hiện ra, cũng đã hôn mê cả một buổi, khi đưa đến bệnh viện, bởi vì cứu trị trễ, thương tổn đến xương sống, hoàn toàn tê liệt, nửa đời sau chỉ có thể sống trên xe lăn.
Khi đó mọi người chỉ nghĩ bà đi đường không cẩn thận lỡ chân ngã xuống cầu thang, ai mà biết sau lưng còn có nguyên nhân như vậy chứ. Đến khi bà tỉnh lại cũng đã vài tháng sau, khi đó Triệu Thiên Hoa đang nổi bật không ai sánh được, là một học sinh giỏi có tiếng nghe lời hiểu biết, ai sẽ tin tức lúc ấy bà là vì bị Triệu Thiên Hoa và Chương Tử Văn chọc tức đến ngất đi trên cầu thang chứ, chỉ nghĩ bà bị thương nặng, cảm xúc không ổn định, cho nên muốn tìm đệm lưng mà thôi. Cũng bởi vậy mà thanh danh của bà thối không chịu được, dưới sự tấn công từ bên ngoài cùng bệnh tật, không qua vài năm đã rời thế.
Bây giờ Bạch Vi dùng tinh thần lực giúp bà hôn mê trước, không chỉ tránh đi một hồi tai nạn, còn có thể làm cho nữ giáo viên tính tình cương liệt nằm trên giường bệnh nghỉ dưỡng thật tốt mấy ngày, qua mười ngày nửa tháng lại là một hảo hán, đồng thời cũng có thể làm cho Triệu Thiên Hoa ngột ngạt, cớ sao lại không làm?
Về phần Triệu Thiên Hoa cùng Chương Tử Văn sau đó phải nhận xử phạt gì cũng không phải chuyện cô có thể quản, dù sao người cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm, không phải sao?!
Rất nhanh, xử phạt của Triệu Thiên Hoa cùng Chương Tử Văn được công bố, cô giáo tiếng Anh xinh đẹp bị cưỡng chế tạm thời cách chức nửa năm, sau này lại xem biểu hiện để quyết định có phục chức hay không. Mà Triệu Thiên Hoa không có căn cơ, ngay cả ăn mặc cũng dựa vào trường học ngay lập tức bị trường học đuổi ra ngoài, loại học sinh này dạy dỗ chỉ làm bẩn thanh danh của trường bọn họ, đúng lúc mượn cơ hội này đá hắn đi.
Đáng tiếc, trời không chiều ý người. Triệu Thiên Hoa vừa thu dọn đồ đạc xong, cũng không biết cha Triệu mẹ Triệu nghe tin tức từ đâu chạy từ núi ra, hai người già bao lớn bao nhỏ quỳ trước trường học không chịu đi, khóc cầu hiệu trưởng lãnh đạo cho con trai bảo bối của bọn họ trở lại học tập, cũng cam đoan sau này hắn sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa. Cuối cùng chiêu một đám phóng viên đến, lần này trung học Thu Hoa xem như hoàn toàn đánh mất mặt mũi, trung học trọng điểm bên cạnh nghe xong thiếu chút nữa cười đến rụng răng.
Lãnh đạo trường biết được tin tức, nhanh chóng chạy qua. Lúc ấy lập tức mặt cười tươi rói đỡ cha Triệu mẹ Triệu đứng dậy, nói chưa bao giờ loại bỏ hồ sơ học tập của Triệu Thiên Hoa, chỉ là cho hắn nghỉ mấy ngày nghĩ thông suốt mà thôi, cho người nhà giáo viên một lời giải thích. Nhưng cha Triệu mẹ Triệu lại giống như không nghe hiểu được, vẫn như cũ không ngừng dập đầu với hiệu trưởng, cầu ông cho con trai bảo bối của họ nhanh chóng về trường, dập đến rách trán, vẫn tiếp tục dập. Mãi đến khi hiệu trưởng xanh cả mặt, cam đoan ngày mai cho Triệu Thiên Hoa về lại trường, bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, không ngừng nhét nào khoai nào củ nào rau vào trong tay hiệu trưởng, nói nhà bọn họ không có tiền, kém người trong thành, chỉ có một chút thứ tốt thế nào, xin hiệu trưởng nhận lấy cho.
Lúc nhìn thấy tin tức này từ trên báo, Bạch Vi cười đến thiếu chút nữa ngã đít xuống giường.
Qủa nhiên loại người kỳ lạ không thể một ngày mà thành được. Từ việc để hai cô con gái bỏ học cung con trai nhỏ đi học cùng tên bệnh thần kinh Triệu Thiên Hoa là có thể nhìn ra, cha mẹ Triệu Thiên Hoa căn bản không phải là đèn cạn dầu. Hơn nữa bên trong kịch tình, tình nhân của Triệu Thiên Hoa có người nào mà không cung mẹ Triệu như Bồ Tát đâu, dù sao Triệu Thiên Hoa từng nói, muốn vào cửa Triệu gia bọn họ, chuyện đầu tiên phải làm chính là nghe lời mẹ của hắn, phải hầu hạ tốt cha mẹ của hắn.
Mà mẹ Triệu cũng xác xác thật thật chứng thực chuyện hầu hạ, cũng không biết học được từ trong phim truyền hình não tàn nào, lập ra gia quy, con dâu đứng bà ngồi, con dâu nhìn bà ăn, còn phải lập quy củ, trong nhà không mời người giúp việc, quét tước, giặt quần áo, nấu cơm tất cả đều do một mình con dâu xử lý. May mắn bà có mấy cô "con dâu" đến thay phiên nhau, nếu không cũng không biết ai có thể chịu được, ha ha.
Cứ như vậy, nếu đặt ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ bị những thiếp thất kia dìm chết. Không nói đến xa, với loại ý nghĩ phong kiến kia, mỗi ngày chỉ trời chỉ đất chỉ con dâu, loại mẹ chồng này cũng quá hiếm có rồi.
Chỉ là, dù kỳ lạ quý hiếm gì gì đó, người bên ngoài nghị luận thế nào, người ta cũng không thèm quan tâm. Ngày hôm sau, Triệu Thiên Hoa lại lần nữa trở lại trường đi học, hiệu suất còn cực kỳ cao.
Hơn nữa Triệu Thiên Hoa cũng truyền thừa cái tính mặt dày của cha mẹ, làm ngơ tất cả lời nghị luận ầm ĩ của mọi người, da mặt dày mo tiếp tục ngồi trong lớp học, trong lòng lại âm thầm nhớ kỹ từng người cười nhạo hắn, người nghị luận tên của hắn, chỉ đợi tương lai công thành danh toại, sẽ trả lại tất cả cho đám người này! Mà bên trong kịch tình hắn xác thực làm được, những người trong lớp này, cho dù nam hay nữ, không phân chức nghiệp, sau này đều trải qua đủ loại trắc trở, cũng là lợi hại.
Mà Bạch Vi chẳng quan tâm lại làm cho Triệu Thiên Hoa cực kỳ thoải mái, thầm than quả nhiên là người hắn coi trọng, hoàn toàn khác hẳn những người khác, sẽ không cười nhạo nghị luận hắn. Trong lúc không hay biết Bạch Vi thế mà xoát một loạt độ hảo cảm từ hắn.
Triệu Thiên Hoa trở lại lớp học vài ngày liền đến ngày thi tháng, bởi vì trước đó huyên náo quá lớn, lúc này trong lớp học không ai nguyện ý cho Triệu Thiên Hoa mượn notebook, hắn cũng không để ý, trái lại càng tốn tâm tư trên việc học tập, cố gắng hiểu rõ sách Toán học, tranh thủ cố gắng kiếm điểm Toán học cao một chút.
Ngày thi tháng, Triệu Thiên Hoa tràn ngập tự tin sắp xếp tất cả tài liệu vào cặp sách, vào trường thi trễ một chút, sau đó đặt túi sách chỉnh tề trên bục giảng, tranh thủ lát nữa lúc sao chép sẽ không gặp vướng bận, cứu vớt lần thi tệ hại tháng trước. Đến lúc hắn vào phòng, phát hiện bên trong không có ai mang theo túi sách hay sách vở gì, chỉ có một mình túi sách của hắn cô quạnh nằm trên đó. Nhưng chỉ có một cái như vậy, trái lại cũng làm cho hắn an tâm thêm một chút.
Đáng tiếc, hắn yên lòng quá sớm. Thầy giám thị vừa vào cửa, sau lưng lại có vài người nổi tiếng trong trường đi theo. Bọn họ khác hẳn với đám trẻ ranh không có căn cơ, chỉ biết tìm chút phiền toái cho giáo viên như Triệu Thiên Hoa, cả đám đều là phú nhị đại, chỉ cần bọn họ không phạm vào chuyện lớn, người trong nhà đều có thể thu xếp ổn thỏa, đua xe, đánh nhau, trò kích thích gì cũng từng chơi rồi. So sánh với bọn họ, Triệu Thiên Hoa chỉ biết cao giọng với giáo viên lại có vẻ đặc biệt non nớt ngu xuẩn.
Mà khi bọn họ cao ngạo bước vào cửa, đi ngang qua bục giảng, không chút dấu hiệu nâng chân lên đá túi sách Triệu Thiên Hoa vào một góc phía sau phòng học.
"Cậu làm gì vậy!" Triệu Thiên Hoa vỗ mạnh bàn một cái đứng lên, giận không thể át chất vấn. Đó là hy vọng duy nhất trong khoảng thời gian này của hắn, hắn gấp gáp cần phải dùng thành tích học tập đến chứng minh bản thân, những người này, những tên cặn bã này sao lại dám...
Triệu Thiên Hoa tức giận đến hai mắt đỏ bừng.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, đám kia trái lại cảm thấy chơi rất vui, sôi nổi đi đến trước mặt hắn, "Ha, thì ra thứ rách nát kia là của mày sao? Không sai, mà nhìn kỹ thấy rất xứng nha, chỉ là nó chắn đường quá, sao nào? Một chân đá văng nó ra, mày khó chịu? Đến đây nào, mọi người đá thêm vài cú, để cho nó khỏi khó chịu nữa nào..."
Cha tên cầm đầu kia có quan hệ chặt chẽ với trung học Thu Hoa, trước kia Triệu Thiên Hoa náo loạn như vậy, gã còn đang lo không tìm thấy cớ gì trêu chọc hắn đấy, ai ngờ tên này còn tự đưa tới cửa.
Mắt thấy đám học sinh đối diện đều là vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Triệu Thiên Hoa tức giận không thể át, "Các người đừng có quá đáng!"
"Ha ha, quá đáng, từ nhỏ tới lớn, tao còn không biết hai chữ này viết như thế nào đâu? Không thì mày dạy tao đi?" Tên cầm đầu kia vỗ vỗ hai má Triệu Thiên Hoa, cười hì hì nói.
"Mày..." Đối phương người đông thế mạnh, Triệu Thiên Hoa thật sự không dám nói ra lời cay độc, chỉ có thể hầm hừ chạy đến phía sau kiểm tra túi sách.
Đám kia còn muốn chuẩn bị đi lên, thầy giám thị ngồi trên bục giảng liền lên tiếng, "Đủ rồi, sắp vào thi, tất cả ngồi xuống đi!
Đám người kia mới nhàm chán buông tha, liếc mắt ra hiệu với nhau, rồi mới tìm chỗ của mình ngồi xuống, trong tay không ngừng xoay xoay viết, trong mắt chứa đầy ác ý. Hẳn là sau khi cuộc thi tháng kết thúc, cho dù Phó Bách Thụy không ra tay, Triệu Thiên Hoa sợ là cũng không có được ngày lành.
Mà Triệu Thiên Hoa thấy bọn họ dừng tay, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, ôm túi sách muốn đi đến bục giảng. Cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên, cuộc thi sắp bắt đầu.
Thầy giáo sư nhìn tư thế ôm túi sách đi về bục giảng của hắn, nhíu nhíu mày, lập tức mở miệng chặn lại, "Được rồi, để túi sách ở đó đi, để chỗ nào mà chẳng được, trở lại chỗ ngồi nhanh lên, bắt đầu cuộc thi!"
Lúc ấy Triệu Thiên Hoa liền mờ mịt, ôm lấy túi sách căn bản không muốn buông tay, không có túi sách, hắn phải làm thế nào? Đặt ở sau phòng học, chẳng lẽ hắn phải không ngừng quay đầu lại sao? Sao có thể chứ?
Hắn lập tức muốn cầm túi sách đi về phá trước, mặt mày thầy giáo giám thị lại càng nhăn chặt hơn, "Ai, bạn học kia sao thế nào? Tôi bảo em nhanh đặt túi sách lại ngồi về chỗ chuẩn bị thi em không nghe thấy à? Nhanh chóng buông xuống lại đây thi, nếu không muốn thi thì cút ra ngoài cho tôi!"
"Thầy, em không phải..." Triệu Thiên Hoa nóng nảy.
"Em có muốn thi không hả? Buong!" Thầy giám thị cũng nổi giận.
Vì thế Triệu Thiên Hoa chỉ có thể lưu luyến không rời đặt túi sách lại chỗ, về chỗ ngồi của mình, sắc mặt một mảnh trắng bệch, xong rồi, ha ha, hắn xong rồi.
Bên trong kịch tình, năng lực thấu thị của Triệu Thiên Hoa là dần dần hoàn thiện, bây giờ chỉ có thể nhìn thấu một vài tấm ván gỗ, trang giấy, vải linh tinh thôi, chờ về sau lại càng tốt hơn, vách tường, kim loại cũng có thể nhìn xuyên, thậm chí ngay cả làn da người hay bất cứ thứ gì khác cũng có thể nhìn rất rõ ràng, phạm vi 360 độ thậm chí không cần phải quay đầu, đều có thể thấy rất rõ ràng. Cho nên sau này Triệu Thiên Hoa càng thi thành tích lại càng tốt, dù sao hắn càng thi càng tốt, tiền trường học đưa ra cũng ngày càng nhiều, tùy tiện tìm vài người có thành tích tốt, bên này chép một câu bên kia chép một câu, thành tích sao có thể không cao được. Nhưng lúc này đây, Triệu Thiên Hoa vẫn chưa đạt tới trình độ kia, cho nên... Ha ha.
Bạch Vi đứng bên ngoài trường Triệu Thiên Hoa thi, khóe miệng hơi hơi cong lên. Vào lúc tiếng chuông vang lên lần thứ hai, dừng một chút liền chuẩn bị rời đi. Vừa rồi ám chỉ tinh thần một đám người luôn, cũng không biết một lát nữa có ảnh hưởng cuộc thi hay không.
Nhưng là quay người lại ngay ngã rẽ lại thấy Cố Tử Viễn mang kính đen vẫn chưa đến trường thi, đang mỉm cười nhìn mình...
Bạch Vi cũng không thấy chột dạ khi bị bắt gặp, nhìn không chớp mắt đi qua người anh.
"Nhìn không ra được em còn rất keo kiệt như vậy..." Lúc cô đi ngàng qua, Cố Tử Viễn cười nói.
Vẫn luôn là...
Bạch Vi thầm thì trong lòng, sau đó bước đi.
Ở phía sau cô, chàng trai lấy mắt kính ra, cười đến híp cả mắt, "... Chỉ là, tôi thích."