Editor: Ngạn Tịnh.
Ngoài cửa ánh trăng sáng rọi, tỏng căn phòng mờ tối, Trịnh Lân lười biếng dựa vào ghế sa lon, hít một ngụm xì gà thật dài, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, nhả ra một làn khói mờ, bao phủ cả khuôn mặt, khiến người không nhìn thấy rõ được biểu tình, nhìn thuộc hạ cung kính đứng trước mặt, giọng khàn khàn, "Tra được thế nào?"
Người nọ nghe vậy cũng không ngẩng đầu trả lời, "Thiếu gia, tôi đã điều tra xong, Triệu Thiên Hoa kia là học sinh lớp 11 trường trung học Thu Hoa thành phố Hải, năm nay mười bảy, cha tên là Triệu Vương, mẹ tên Điền Quế Anh, trong nhà còn có hai chị gái, địa chỉ gia đình là..."
Phần báo cáo này trình độ tường tận đến mức cho dù là bản thân Triệu Thiên Hoa đứng ở đây cũng không biết rõ ràng được như vậy, thậm chí cho dù là chuyện trước kia Triệu Thiên Hoa hãm hại bạn tốt mới lấy được phần học bổng, bọn họ cũng điều tra ra rõ ràng, quả thật đáng sợ!
"...Nửa tháng trước, Triệu Thiên Hoa từng chọc tức giáo viên dạy toán tới mức nhập viện thiếu chút nữa bị trường đuổi học, sau khi Triệu Thiên Hoa biết tin, lập tức gọi điện cho cha mẹ nói tin tức này, cũng muốn cha mẹ hắn nghĩ mọi cách để hắn được ở lại, bọn họ lập tức nháo lớn chuyện lên, như vậy trường học khẳng định không có cách nào truy cứu, sau đó Triệu Thiên Hoa thành công trở về trường đi học..."
"Bây giờ Triệu Thiên Hoa có một cô bạn gái lớn hơn hắn 7 tuổi tên là Chương Tử Văn, người phụ nữ kia vốn là giáo viên dạy tiếng Anh của hắn, sau khi bị cách chức thì đi lại rất gần với Triệu Thiên Hoa, sau đó hai người vì rượu loạn tính mà đến với nhau, người phụ nữ kia rất tin tưởng Triệu Thiên Hoa, toàn tâm toàn ý đối với hắn, thậm chí ngay cả tài khoản gửi tiền ngân hàng của mình cũng bị đối phương chi phối, nhưng gần đây dường như bắt đầu dao động..."
"Hôm qua Triệu Thiên Hoa vì mua bán dam, vào cục cảnh sát, bên gái tên là Tống Mạn Mạn, là học sinh lớp 12 trường trung học Thu Hoa, nghe nói trong cục cảnh sát, cô gái kia một mực khẳng định là Triệu Thiên Hoa muốn vũ nhục cô ta, nhưng trải qua tôi kiểm chứng, mẹ của cô gái kia hiện đang ở bệnh viện, đêm đó không hiểu sao lại có được sáu vạn, lập tức được giao cho bệnh viện, cùng lúc đó, tài khoản Chương Tử Văn thiếu sáu vạn, cho nên tôi dám khẳng định cô gái họ Tống kia nói dối, hai người hẳn là thuộc tôi tình cô nguyện. Nhưng Triệu Thiên Hoa lại bởi vì thế bị trường đình chỉ, hiện tại vô công rỗi nghề, hôm qua từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát liền đi thẳng đến phố Hoành Môn.."
Nghe cấp dưới báo cáo, Trinh Lân vẫn luôn im lặng không chen vào một lời, nhưng biểu tình được giấu sau khói mờ của hắn lại phát ra thay đổi kỳ lạ, "Khối phỉ thúy trong tay hắn là thế nào, đã tra ra chưa?"
"Cũng đã điều tra ra, chúng tôi đi xem camera thị trường giao dịch ngày đó, xem một lần từ đầu tới đuôi, ngay từ đầu khối đá kia chưa được giải là nằm trong tay một dân cờ bạc tên là lão Tam, nhưng không biết vì sao, Triệu Thiên Hoa vừa xem tảng đá kia một lần, lập tức đụng ngã viên đá kia rớt ra, rồi chờ sau khi lão Tam đi, hắn lập tức đào viên đá ra, kết quả quả nhiên giải ra phỉ thúy cực phẩm, giống như là... Như là..."
"Giống như hắn biết rõ ràng bên trong có phỉ thúy hay không vậy, đúng không?" Trịnh Lân dịu tắt xì gà trong tay, chủ động nói tiếp lời của đối phương.
"... Vâng." Người nọ đáp.
"Ha ha, mọi chuyện thật sự là ngày càng thú vị rồi, xem chặt Triệu Thiên Hoa cho tôi, tiếp theo hắn làm cái gì cũng phải báo cáo rõ cho tôi, nhưng các người cũng đừng can thiệp hành động của hắn, tôi trái lại muốn xem người này đang giấu cái bí mật gì? Ha ha..." Trịnh Lân đứng dậy, trong tiếng cười bừng bừng hứng thú.
Bên này, Triệu Thiên Hoa bán xong phỉ thuý căn bản không biết bản thân lộ ra nhiều sơ hở như vậy, thậm chí còn bị người đào ra tổ tông ba đời, ngày tháng tiếp theo đều bị người giám thị.
Triệu Thiên Hoa có tiền chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp, càng cảm giác bản thân tiền đồ rộng mở, cực kỳ vui vẻ.
Về nhà, Chương Tử Văn thế nhưng cũng từ nhà mẹ trở về rồi, hắn ngay lập tức cao hứng ôm lấy Chương Tử Văn, càng không ngừng kêu gào mua này mua nọ cho cô. Bây giờ hắn có tiền rồi, Chương Tử Văn muốn cái gì cũng được, hơn nữa hắn cam đoan sau này sẽ cho cô một tương lai hạnh phúc mỹ mãn.
Chương Tử Văn thấy Triệu Thiên Hoa bộ dáng đắc ý mãn nguyện như vậy, hơn nữa cẩn thận hỏi liền biết đối phương xác thật kiếm ra tiền, hơn nữa còn là thông qua công việc chính đáng, ngay lập tức quên lời dặn đi tìm công việc, tìm bạn trai, sống cho tốt của cha mẹ không còn một mống, hạnh phúc nằm trong ngực Triệu Thiên Hoa. Có lẽ, có lẽ, cô có thể tin tưởng hắn, dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của mình, cô yêu hắn như vậy...
Cũng không biết trước đó bạn gái của mình đã có dao động, lúc này trong đầu Triệu Thiên Hoa chỉ nghĩ sự kiện khác, có liên quan đến Tống Mạn Mạn. Tiện nhân kia cũng dám khinh thường mình, hừ, hắn sẽ khiến cho cô ta chưa đến hai ngày sẽ lại phải cúi đầu với mình, tiện nhân! Còn có Phó Bạch Vi, vừa nghĩ tới Phó Bạch Vi, hắn thậm chí cảm thấy ngực mình đều trở nên nóng nảy, chính hắn cũng không hiểu được đó là cảm tình gì, nhưng hắn biết bản thân không thể gấp, chờ một chút, chỉ một chút nữa thôi, hắn nhất định phải có được cô!
Triệu Thiên Hoa trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Lúc này Bạch Vi cũng không biết mình bị người nhắm đến, chỉ là dù biết cô cũng sẽ không thèm quan tâm, càng đừng nói đến người kia lại là Triệu Thiên Hoa. Nhưng gần đây cô xác thực gặp phải phiền toái, nơi phát ra chính là thầy giáo tiếng Anh mới đến, Giang Mạc ki.
Trong ngày thường, đối phương đối với mình thật sự là cực kỳ dịu dàng, có chuyện cũng không tìm đến lớp trưởng, lại chuyên đến tìm cô. Hơn nữa lúc đối phương nhìn cô, tình ý trong mắt kia khiến Bạch Vi dù muốn giả ngu cũng không được. Hơn nữa đi nơi này cũng gặp anh ta, đúng vậy, bất cứ nơi nào, còn bị đối phương cứng rắn đưa cô cùng Thiệu Dung về nhà vài lần, lý do là buổi tự học tối hai cô gái tự mình về không an toàn. Thiệu Dung Dung thật ra cực kỳ vui vẻ, Bạch Vi lại cực kỳ phiền! Hai ngày nay anh Phó bận chuyện đội bóng rổ cùng hội học sinh, chờ đến lúc anh phản ứng lại, lời đồn đãi trong trường đã lan tràn không kiềm lại được.
Cái gì mà thầy giáo đẹp trai mới đến tình hãm hoa học giảng đường trung học Thu Hoa- Phó Bạch Vi, mỗi tối đều đưa cô về tận nhà? Cái gì mà hai người thường xuyên hẹn nhau lúc ngoài trường, tình ý kéo dài, ân ân ái ái vân vân...
Anh Phó nghe được lập tức nổi trận lôi đường, ngay lập tức lền muốn tìm thầy giáo Giang có tiếng ôn nhu, thân thiên kia đánh cho một trận. Em gái xinh đẹp như hoa nhà anh, vậy mà lại bị một quả dưa leo già màu xanh làm bẩn thanh danh, không thể tha thứ mà!
Vẫn là Bạch Vi ngăn cản anh, nói đây đều là lời đồn đãi, bảo anh đừng tin bậy, cô cùng thầy Giang một chút quan hệ cũng không có, khuyên anh trai trước đừng dựng lông, cũng đáp ứng anh Phó sau này gặp Giang Mạc liền cách thật xa, gặp cũng xem như không thấy vân vân... mới tắt được lửa giận cảu an Phó, nhưng sắc mặt người nào đó vẫn cực kỳ đen, mặc kệ Bạch Vi cam đoan thế nào vẫn không chuyển tốt được.
Kết quả, ngày hôm sau, Giang Mạc mang theo vết thương vội đến lớp, màu xanh tím nơi khóe mắt hiển thị tối hôm qua chủ nhân của nó sợ là trải qua một hồi ác chiến không nhỏ. Mọi người đều suy đoán có phải thầy Giang đắc tội với ai hay không. Cùng lúc đó, trên mặt Cố đại hội trưởng cũng là cực kỳ phấn khích.
Bạch Vi liếc mắt một cái liền nhìn ra được, hẳn là Cố Tử Viễn tìm đến Giang Mạc gây phiền toái, nhưng cô đến giờ vẫn có rất nhiều điều không rõ, cũng không chú ý đến, cứ theo bọn họ đi. Thật ra cô cũng rất phiền táo, trước đó vì thiết kế Triệu Thiên Hoa, căn bản là không chú ý đến sự biến đổi trong trường, chờ đến khi cô phản ứng lại được, lời đồn đãi đã bay đầy trời, điều này làm cho cô không khỏi thầm hận động tác của Giang Mạc thật quá là nhanh!
Nhưng trải qua lúc này, anh Phó cũng không dám lại để Bạch Vi một mình về nhà, ngày thường dù có việc bận đi nưa,x cũng nhất định phải về nhà cùng em gái, không cho con sói nào có thể thừa dịp ra tay, lấy ra tư thế phòng bị trên sân bóng rổ nghiệm ngặt canh chừng bên cạnh Bạch Vi, lại quên mất một tên sói lớn đang ở ngay bên cạnh.
Hôm nay đúng là thứ bảy, Bạch Vi đang chuẩn bị ra cửa, ở cửa lại gặp phải anh Phó ngăn cản, câu hỏi bay tới tấp, sớm như vậy thì đi đâu, đi nơi nào, đi với ai, nam hay nữ, khi vào về vân vân... Bạch Vi chỉ cảm thấy chung quanh như có 800 con vịt đang cùng kêu, đành im lặng thủ thế, có chút bất đắc dĩ giải thích, "Anh, em chỉ là đi dạo với Dung Dung, rất nhanh sẽ trở lại mà!"
"Anh đi với em!" Anh Phó chém đinh chặt sắt.
"Được!" Bạch Vi lập tức đồng ý.
"Nhưng... Hôm nay đội bóng rổ có buổi huấn luyện, nếu không, Tiểu Vi, hôm nay em đừng dạo phố nữa? Đến xem anh huấn luyện, xem anh chơi bóng rổ đi được không, ngày mai lại đi ha?" Anh Phó tội nghiệp đề nghị.
"Anh..." Bạch Vi càng bất đắc dĩ.
"Được rồi được rồi, vậy em đi đi, nhất định phải về sớm một chút, trên đường có sói con tìm em, em nhất định không được liếc mắt với họ! Nhất định đấy! Tiểu Vi em mới 17 tuổi, còn nhỏ, trăm ngàn đừng nói chuyện yêu đương, yêu sớm chẳng có gì tốt đẹp đâu, bây giờ quan trọng là phải học..." Vừa nhắc đến vấn đề em gái yêu đương, anh Phó giống như các bà thím lớn tuổi không ngừng lải nhải, Bạch Vi liên tục gật đầu, sau đó chui qua khỏi người anh, vẫy vẫy tay áo, "Em đi đây!"
Anh Phó vẫn là vẻ mặt lo lắng, chợt liếc thấy Cố Tử Viễn đang đi tới, hai mắt sáng lên, "Tiểu Vi, tiểu Vi, để a Viễn đi cùng em đi, như vậy anh mới yên tâm!
Bộ dáng a Viễn vừa cao lại soái, mang theo khẳng định có thể kinh sợ đám sói nhỏ kia, như vậy anh mới yên tâm huấn luyện!
Vẻ mặt Bạch Vi không còn gì để nói, quay đầu, are you kidding? Anh đang nói giỡn hay sao vậy, anh hai? Anh mở to cặp mắt xinh đẹp kia lên nhìn cho kỹ, anh xác định muốn đưa em gái dê béo nhỏ của mình vào miệng con hổ kia sao? Chỉ là nhìn vẻ mặt vui mừng của anh Phó, cô nhất thời nuốt hết lời muốn nói xuống. Quên đi, chỉ cần đối phương không lải nhải như anh là được rồi.
Khóe miệng Cố Tử Viễn hơi cong lên, đỡ cho anh phải giở công phu lừa gạt. Cho Phó Bách Thụy một ánh mắt yên tâm, liền cùng Bạch Vi sóng vai mà đi. Nhìn bóng dáng hai người đi cạnh nhau, anh Phó dường như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thật sự nghĩ không rõ, vậy ném qua một bên đi...
Dù sao Cố Tử Viễn cũng biết mấy chuyện mờ ám cô làm, Bạch Vi cũng lười mang Thiệu Dung Dung theo làm lá chắn, cùng Cố Tử Viễn đi đến phố Hoành Môn.
Vừa đến nơi đó liền thấy một người cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hai người.
Âm hồn không tan!
Đây là tiếng lòng chung của Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn.
"Không ngờ tới bạn học Bạch Vi cũng thích đến phố Hoành Môn? Thật sự là đúng lúc, tôi cũng vừa đến nơi này liền gặp được em, em nói vậy có tính là duyên phận hay không..." Giang Mạc tươi cười ôn hòa đi tới chỗ hai người, đứng trước mặt Bạch Vi.
Nói còn chưa xong, Cố Tử Viễn liền đứng chen vào giữa hai người, ngăn cản tầm mắt của đối phương.
Làm tốt lắm! Bạch Vi ở trong lòng thầm khen ngợi.
Ngay lúc không khí ba người sắp bùng nổ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
"Thần tài nhỏ đến rồi, thần tài nhỏ đến rồi!"
"Thần tài nhỏ, cậu xem hôm nay tôi nên chọn khối đá nào? Bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý đưa!"
"Đúng vậy, thần tài nhỏ cậu xem giúp tôi, bên trong khối đá này của tôi rốt cuộc có phỉ thúy hay không?"
...
Dường như tất cả lời này đều tập trung vào một người, Bạch Vi dùng đầu ngón chân cũng biết người bị vây kia chính là ai. Không sai, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tích lũy nhiều thanh danh như vậy, Triệu Thiên Hoa này quả thật rất biết cách chơi!
"Từng người từng người một thôi, mỗi ngày tôi chỉ xem cho mười người, ai trả giá cao thì được, mọi người tự thương lượng đi!" Giọng Triệu Thiên Hoa cực kỳ đắc ý truyền từ giữa đám người.
"Tôi đến trước!"
"Tôi đến trước mới đúng!"
Tiếng tranh cãi ồn ào không dứt bên tai.
Bạch Vi yên lăng nhìn về phía kia, đám người dần dần tản ra, Bạch Vi mới hoàn toàn nhìn thấy rõ dáng vẻ của Triệu Thiên Hoa, nhíu mày, trong mắt chợt lóe qua kinh ngạc. Trái lại cũng không phải một thân hàng hiệu cao cấp trên người đối phương, mà là người phụ nữ bên cạnh ôm tay hắn kìa! Nếu cô không nhận sai, người phụ nữ kia hẳn là Tống Mạn Mận đi? Đã huyên náo đến đồn công an luôn rồi, hai người này vẫn có thể triền miên đến như vậy, cô thật sự là chơi không lại! Chỉ là nhìn Tống Mạn Mạn hiện tại ăn mặc ngắn nắp xinh đẹp, áo quần trang sức đẹp đẽ, Triệu Thiên Hoa hẳn là đập không ít tiền lên người cô ta đi!
Triệu Thiên Hoa được ngàn người chú ý cũng không chú ý tới ba người Bạch Vi đứng ở góc sáng sủa kia, hôn một cái lên sườn mặt Tống Mạn Mạn, nhỏ giọng nói, "Lát nữa thích gì thì nói với anh, anh mua cho em, làm thành trang sức."
"Thật sao?" Trong mắt Tống Mạn Mạn chợt lóe lên kinh hỉ.
"Đương nhiên!" Triệu Thiên Hoa cười nói, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt. Thật đúng là ả phụ nữ tục tằng mà, ngay cả một sợi tóc của Phó Bạch Vi cũng không bằng, lúc trước sao hắn lại cho rằng khí chất của ả tương tự với Phó Bạch Vi chứ? bây giờ ngẫm lại hắn thật đúng là mắt bị mù, chỉ là, làm tình nhân nhỏ dưỡng vài ngày cũng chẳng sao.
Còn nhớ ngày đó hắn mang theo tiền đi tìm Tống Mạn Mạn lại lâm vào khốn cảnh, thái độ cảu đối phương nháy mắt liền thay đổi, chịu lỗi với hăn,s nói ngày đó là cô ta quá lỗ mãng, cô ta không nên vì tức giận mà nói với hắn như vậy, nhưng tiền nhất định sẽ trả lại cho hắn!
Chút tiền trinh ấy Triệu Thiên Hoa cũng không thèm để ý tới, hắn thích nhìn bộ dáng ả tiện nhân này khom lưng uốn gói vì mấy hạt gạo, hừ, thật đúng là tiện mà! Đêm đó, không có Bạch Vi gây trở ngại hai người thành công hoàn thành chuyện đêm trước kia làm xong, Tống Mạn Mạn hoàn toàn thành người phụ nữ của Triệu Thiên Hoa, không chỉ như thế, trái tim cũng dần thay đổi...
"Cảm ơn anh, Thiên Hoa!" Tống Mạn Mạn cao hứng hôn đối phương một cái.
Triệu Thiên Hoa cười đến thoải mái, đắc ý đi về phía trước, hoàn toàn không nhìn đến ba người đứng ở góc sáng sủa. Mặc kệ Triệu Thiên Hoa đi đứng thế nào cũng sẽ đưa đến một trận tiếng động khen tặng, tất cả mọi người đều đang cần hắn, không dám chậm trễ chút nào.
Đúng lúc nào, trong đám người lại truyền ra tiếng kinh hô, một người đàn oog mang kính dưới sự vây quanh của một đám người đi vào bên trong. So với khí chất nhà giàu mới nổi che giấu cũng không được của Triệu Thiên Hoa, hơi thở phú quý trên người người đàn ông này như là một loại hiển nhiên, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được người này từ nhỏ đến lớn đều rất được cuộc sống tận tình chăm sóc.
Nhưng là hắn vừa vào thị trường giao dịch liền bắt đầu nhìn chung quanh, dường như đang tìm gì đó. Chờ đến khi nhìn thấy Triệu Thiên Hoa hắn mới dừng động tác, bay thẳng đến chỗ của đối phương, sau đó đánh một cái lên vai đối phương, cực kỳ quen thuộc nói, "Thiên Hoa, hôm nay cậu xem thật tốt cho tôi, sắp đến sinh nhật ông nội tôi, tôi cực kỳ muốn tặng cho ông ấy một pho tượng Phật ngọc phỉ thúy, hôm nay trông cậy vào cậu, tiền không là vấn đề!"
Vừa nghe đối phương nói như vậy, tâm tư Triệu Thiên Hoa lập tức khởi động, liếc mắt nhìn bạn tốt mới quen mấy ngày nay, trên mặt không còn đắc ý cùng khinh thường như với những người khác, ngay cả tươi cười cũng chân thật hơn rất nhiều, con ngươi chuyển vòng vo, vỗ vỗ ngực, hào khí nói, "Được, cứ giao cho tôi!"
Mà người đứng trước mặt hắn kia không phải Trịnh Lân thì còn có thể là ai. Mấy ngày ngắn ngủi mà quan hệ của hai người lại tốt giống như anh em ruột vậy, thật không biết là nên khen thủ đoạn của ai cao tay đây.
Bạch Vi đang nhìn Trịnh Lân nháy mắt liền nheo mắt lại, trong đầu bất giác điều ra kịch tình của người đàn ông này. Trịnh Lân, con trai nhỏ của thế gia Trịnh gia ở thành Kinh, cũng là một đứa con trai không được thừa nhận. Sở dĩ không được thừa nhận, chủ yếu vẫn là vì cấp bậc của mẹ hắn thấp hơn, là một tiểu tam mà thôi, sao có thể so được với con gái thế gia được cưới hỏi đàng hoàng được. Cho nên Trịnh Lân được Trịnh gia tiếp đi, vẫn được dạy dỗ rất tốt, nhưng mẹ hắn ta lại chẳng biết đã bị vùi lấp ở chỗ nào rồi.
Trên Trịnh Lân còn có hai người anh trai, là con của chính thất, hai anh em đoàn kết một lòng, sau lưng còn có nhà ngoại chống đỡ, Trịnh Lân dù có nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa cũng không làm ra ầm ĩ được gì, hơn nữa còn bị hai người anh trai tùy tiện tìm cái cớ đuổi đến thành Hải, rời xa vòng quyền lợi.
Nhưng Trịnh Lân thật không cam lòng, đường thương trường bừng sáng đi không thông, vậy chỉ có thể lăn lộn trong tối. Bây giờ trong tay có người có tiền, ngay cả hai anh trai của hắn cũng đã bắt đầu kiêng kỵ! Bên trong kịch tình, người đàn ông này vào thành Hải không lâu liền quen biết Triệu Thiên Hoa, hai người giúp đỡ lẫn nhau, một đường giết về thành Kinh, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Triệu Thiên Hoa, Trịnh Lân thành công ngồi lên vị trí gia chủ Trịnh gia. Mà Triệu Thiên Hoa dưới sự trợ giúp của Trịnh Lân, cũng ngày càng làm ăn thông thuận.
Bên này Trịnh Lân chỉ trừ một khuyết điểm mê các cậu trẻ không mấy ảnh hưởng thời cục ra, cũng là một người có thể làm chuyện lớn, đáng tiếc thủ đoạn lại quá mức cực đoan tàn nhẫn. Bên trong kịch tình, hai người anh trai trên danh nghĩa không cùng mẹ kia không một ai không chết thê thảm, ngay cả cha ruột của hắn cũng chỉ có thể nằm trên giường suốt quãng đời còn lại, tàn nhẫn đến đáng sợ!
Chỉ là, chuyện mê trai trẻ này có thể nắm thật chặt, ánh mắt Bạch Vi dạo qua khuôn mặt thanh tú của Triệu Thiên Hoa một vòng.
Bên này Bạch Vi còn đang suy nghĩ, hai người bên cạnh cũng không rảnh rỗi, sớm ánh mắt giao tranh chém giết hơn mười hồi, chẳng phân biệt cao thấp.
Vào lúc này, Giang Mạc đột nhiên liếc thấy bộ dáng người phụ nữ phía sau ba người có chút không thích hợp, lại liếc xuống cánh tay của đối phương, đột nhiên thấy trong túi áo khoác của cô ta hiện ra hình thù kỳ lạ, hai mắt ngưng lại, xoay người liền kéo lấy cánh tay của Bạch Vi, "Cẩn thận!"
Nhưng không đợi anh ta hành động, bả vai Bạch Vi đã bị người nắm lấy, mang qua bên cạnh. Giang Mạc nhìn lòng bàn tay trống không của mình, ánh mắt trầm xuống.
Theo một tiếng súng thình lình vang lên, bên kia Trịnh Lân đang trò chuyện vui vẻ với Triệu Thiên Hoa đột nhiên hét thảm lên một tiếng, cánh tay hắn bị bắn trúng, nếu không phải vừa rồi Triệu Thiên Hoa phát hiện một khối phỉ thúy tốt, cao hứng đến kéo tay hắn, viên đạn này đã trực tiếp bắn vào trái tim hắn rồi.
Người phụ nữ mang áo khoác màu đen kia thấy một phát không trúng, quay đầu liền chạy ra bên ngoài, người vây quanh Trịnh Lân lập tức vội vàng đuổi theo.
Vừa nghe đến tiếng súng, cả người Triệu Thiên Hoa đều mê man, sau đó hét lên một tiếng đẩy Trịnh Lân ra, không ngừng chui xuống bàn. Hắn không thể chết được, tuyệt đối không thể chết, hắn chỉ vừa cảm nhận sự tốt đẹp của thế gian này, sau này hắn còn phải làm chyyeejn lớn, tuyệt đối không thể chết được!
Mà Trịnh Lân bị đối phương đẩy một cái lảo đảo, cánh tay hoàn toàn mất đi tri giác, đau đớn cộng thêm mất máu làm cho trước mặt hắn biến thành từng mảng đen. Hắn cũng không thèm để ý tới Triệu Thiên Hoa sợ tới mức tè ra quần kia, xoay người phân phó, "Gọi điện thoại gọi người, đều ra ngoài đuổi theo cho tôi! Trong vòng một ngày không tìm ra người nọ, các người cũng không cần trở lại nữa!"
"Vâng!"
Những vệ sĩ còn lại phân lại ba người bảo vệ Trịnh Lân, toàn bộ đều đuổi theo hướng người phụ nữ kia chạy trốn, súng trên người đều lên nòng, hôm nay chỉ sợ cô gái kia không thoát được.
Không qua một hồi, chợt nghe tiếng súng từ xa vang đến, tất cả mọi người trong thị trường giao dịch đều câm như hến, động cũng không dám động, có mấy người nhát gan sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư, một bộ dáng như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Trịnh Lân nhìn người chung quanh đều là bộ dáng may mắn lại sợ hãi, tâm tình phập phồng cực kỳ, tay của mình vẫn còn đang chảy máu, hắn không cần nghĩ cũng biết được là ai muốn mạng của hắn, trừ hai người anh trai tốt cùng người mẹ giả thân giả nghĩa kia của hắn thì còn có thể là ai! Lần này trở về, hắn muốn mạng của tất cả bọn họ!
Ánh mắt Trịnh Lân lộ ra tia hung ác nham hiểm, máu tanh, lập tức trước mặt đều đen, người gục xuống. Bên kia Triệu Thiên Hoa còn đang trốn, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Trịnh Lân bị thương, cả người phát run. Lớn đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cách cái chết gần đến như vậy, hắn không thể chết được, hắn nhất định không thể chết!
Bên kia, Bạch Vi bị Cố Tử Viên ôm đến trước ngực, vừa nhấc đầu liền thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, bộ dáng như hô hấp rất khó khăn, trong lòng nhấc thời hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh, "Làm sao vậy? Cố Tử Viễn anh đừng dọa tôi sợ! Anh làm sao vậy? Có nặng lắm không?"
"... Không sao..." Cố Tử Viễn miễn cưỡng mỉm cười nói, "Chỉ là ngực có chút khó chịu, bệnh cũ thôi, uống thuốc thì tốt rồi..."
"Vậy thuốc của nah đâu?" Bạch Vi nói xong liền vươn tay vào túi của anh, trong giọng nói tràn đầy bối rối.
"Hôm nay... Quên mang theo..." Giọng nói của Cố Tử Viễn có chút mỏng mnah.
Bạch Vi càng nóng nảy, đỡ lấy tay đối phương bỏ lên bả vai mình, liền chạy ra bên ngoài, "Tôi mang anh về nhà!"
"Ưm..." Đầu Cố Tử Viễn mềm nhẹ ngà vào gáy Bạch Vi, hai người rất nhanh lướt Giang Mạc đang trầm mặc.
"Tôi giúp em..." Ngay khi hai người Bạch Vi sắp đi qua người Giang Mạc, anh ta đột nhiên nói, giọng mang theo nhu hòa cùng ấm áp.
"Không cần!" Bạch Vi còn chưa nói cái gì, Cố Tử Viễn liền cau mày mở miệng, vẻ mặt bài xích.
Thấy anh như vậy, Bạch Vi cũng không miễn cưỡng. Dù sao từ lúc tới thế giới này ngay ngày đầu tiên cô đã bắt đầu tu luyện, khí lực không nhỏ, một mình cũng có thể đỡ Cố Tử Viễn về nhà, có Giang Mạc giúp hay không cũng vậy.
"Một mình em là được rồi..." Bạch Vi từ chối ý tốt của đối phương, thật ra cô cũng có tư tâm của mình, vừa đụng vào người đàn ông này, trên dưới cơ thể cô đều cảm thấy khó chịu, có thể tránh xa một chút tất nhiên là tốt nhất!
Thấy hai người nâng đỡ nhau càng đi càng xa, thế giới của bọn họ dường như không ai có thể chen vào, con ngươi Giang Mạc càng đen, giống như hố đen sâu thẳm, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.
Chờ đến khi tới cửa, Cố Tử Viễn ngẩng đầu từ gáy Bạch Vi lên, liếc mắt một cái với Giang Mạc, khóe miệng hơi hơi cong lên, ha...
Mà bên kia tiếng động đều dừng lại, Triệu Thiên Hoa mới thử chui từ dưới bàn ra. Vừa muốn ngẩng đầu tìm hiểu một chút, cả người đột nhiên bị một người mang giày da màu đen đá một cái hôn mê bất tỉnh, bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, Giang Mạc thu chân, vẻ mặt hờ hững, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tống Mạn Mạn đang kinh ngạc ở bên cạnh, nhấc chân đi ra bên ngoài.
Vì sao chứ, vĩnh viễn, anh vĩnh viễn đều chậm một bước, vì sao dù cho anh biến thành bộ dáng gì, trong mắt cô vẫn chỉ luôn nhìn thấy một người kia, vì sao chứ, anh không cam lòng, không cam lòng...
Người đàn ông một thân khí lạnh, càng đi càng xa.
Đến cùng, tôi nhất định phải có được thứ mà tôi muốn...
Ngoài cửa ánh trăng sáng rọi, tỏng căn phòng mờ tối, Trịnh Lân lười biếng dựa vào ghế sa lon, hít một ngụm xì gà thật dài, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, nhả ra một làn khói mờ, bao phủ cả khuôn mặt, khiến người không nhìn thấy rõ được biểu tình, nhìn thuộc hạ cung kính đứng trước mặt, giọng khàn khàn, "Tra được thế nào?"
Người nọ nghe vậy cũng không ngẩng đầu trả lời, "Thiếu gia, tôi đã điều tra xong, Triệu Thiên Hoa kia là học sinh lớp 11 trường trung học Thu Hoa thành phố Hải, năm nay mười bảy, cha tên là Triệu Vương, mẹ tên Điền Quế Anh, trong nhà còn có hai chị gái, địa chỉ gia đình là..."
Phần báo cáo này trình độ tường tận đến mức cho dù là bản thân Triệu Thiên Hoa đứng ở đây cũng không biết rõ ràng được như vậy, thậm chí cho dù là chuyện trước kia Triệu Thiên Hoa hãm hại bạn tốt mới lấy được phần học bổng, bọn họ cũng điều tra ra rõ ràng, quả thật đáng sợ!
"...Nửa tháng trước, Triệu Thiên Hoa từng chọc tức giáo viên dạy toán tới mức nhập viện thiếu chút nữa bị trường đuổi học, sau khi Triệu Thiên Hoa biết tin, lập tức gọi điện cho cha mẹ nói tin tức này, cũng muốn cha mẹ hắn nghĩ mọi cách để hắn được ở lại, bọn họ lập tức nháo lớn chuyện lên, như vậy trường học khẳng định không có cách nào truy cứu, sau đó Triệu Thiên Hoa thành công trở về trường đi học..."
"Bây giờ Triệu Thiên Hoa có một cô bạn gái lớn hơn hắn 7 tuổi tên là Chương Tử Văn, người phụ nữ kia vốn là giáo viên dạy tiếng Anh của hắn, sau khi bị cách chức thì đi lại rất gần với Triệu Thiên Hoa, sau đó hai người vì rượu loạn tính mà đến với nhau, người phụ nữ kia rất tin tưởng Triệu Thiên Hoa, toàn tâm toàn ý đối với hắn, thậm chí ngay cả tài khoản gửi tiền ngân hàng của mình cũng bị đối phương chi phối, nhưng gần đây dường như bắt đầu dao động..."
"Hôm qua Triệu Thiên Hoa vì mua bán dam, vào cục cảnh sát, bên gái tên là Tống Mạn Mạn, là học sinh lớp 12 trường trung học Thu Hoa, nghe nói trong cục cảnh sát, cô gái kia một mực khẳng định là Triệu Thiên Hoa muốn vũ nhục cô ta, nhưng trải qua tôi kiểm chứng, mẹ của cô gái kia hiện đang ở bệnh viện, đêm đó không hiểu sao lại có được sáu vạn, lập tức được giao cho bệnh viện, cùng lúc đó, tài khoản Chương Tử Văn thiếu sáu vạn, cho nên tôi dám khẳng định cô gái họ Tống kia nói dối, hai người hẳn là thuộc tôi tình cô nguyện. Nhưng Triệu Thiên Hoa lại bởi vì thế bị trường đình chỉ, hiện tại vô công rỗi nghề, hôm qua từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát liền đi thẳng đến phố Hoành Môn.."
Nghe cấp dưới báo cáo, Trinh Lân vẫn luôn im lặng không chen vào một lời, nhưng biểu tình được giấu sau khói mờ của hắn lại phát ra thay đổi kỳ lạ, "Khối phỉ thúy trong tay hắn là thế nào, đã tra ra chưa?"
"Cũng đã điều tra ra, chúng tôi đi xem camera thị trường giao dịch ngày đó, xem một lần từ đầu tới đuôi, ngay từ đầu khối đá kia chưa được giải là nằm trong tay một dân cờ bạc tên là lão Tam, nhưng không biết vì sao, Triệu Thiên Hoa vừa xem tảng đá kia một lần, lập tức đụng ngã viên đá kia rớt ra, rồi chờ sau khi lão Tam đi, hắn lập tức đào viên đá ra, kết quả quả nhiên giải ra phỉ thúy cực phẩm, giống như là... Như là..."
"Giống như hắn biết rõ ràng bên trong có phỉ thúy hay không vậy, đúng không?" Trịnh Lân dịu tắt xì gà trong tay, chủ động nói tiếp lời của đối phương.
"... Vâng." Người nọ đáp.
"Ha ha, mọi chuyện thật sự là ngày càng thú vị rồi, xem chặt Triệu Thiên Hoa cho tôi, tiếp theo hắn làm cái gì cũng phải báo cáo rõ cho tôi, nhưng các người cũng đừng can thiệp hành động của hắn, tôi trái lại muốn xem người này đang giấu cái bí mật gì? Ha ha..." Trịnh Lân đứng dậy, trong tiếng cười bừng bừng hứng thú.
Bên này, Triệu Thiên Hoa bán xong phỉ thuý căn bản không biết bản thân lộ ra nhiều sơ hở như vậy, thậm chí còn bị người đào ra tổ tông ba đời, ngày tháng tiếp theo đều bị người giám thị.
Triệu Thiên Hoa có tiền chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp, càng cảm giác bản thân tiền đồ rộng mở, cực kỳ vui vẻ.
Về nhà, Chương Tử Văn thế nhưng cũng từ nhà mẹ trở về rồi, hắn ngay lập tức cao hứng ôm lấy Chương Tử Văn, càng không ngừng kêu gào mua này mua nọ cho cô. Bây giờ hắn có tiền rồi, Chương Tử Văn muốn cái gì cũng được, hơn nữa hắn cam đoan sau này sẽ cho cô một tương lai hạnh phúc mỹ mãn.
Chương Tử Văn thấy Triệu Thiên Hoa bộ dáng đắc ý mãn nguyện như vậy, hơn nữa cẩn thận hỏi liền biết đối phương xác thật kiếm ra tiền, hơn nữa còn là thông qua công việc chính đáng, ngay lập tức quên lời dặn đi tìm công việc, tìm bạn trai, sống cho tốt của cha mẹ không còn một mống, hạnh phúc nằm trong ngực Triệu Thiên Hoa. Có lẽ, có lẽ, cô có thể tin tưởng hắn, dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của mình, cô yêu hắn như vậy...
Cũng không biết trước đó bạn gái của mình đã có dao động, lúc này trong đầu Triệu Thiên Hoa chỉ nghĩ sự kiện khác, có liên quan đến Tống Mạn Mạn. Tiện nhân kia cũng dám khinh thường mình, hừ, hắn sẽ khiến cho cô ta chưa đến hai ngày sẽ lại phải cúi đầu với mình, tiện nhân! Còn có Phó Bạch Vi, vừa nghĩ tới Phó Bạch Vi, hắn thậm chí cảm thấy ngực mình đều trở nên nóng nảy, chính hắn cũng không hiểu được đó là cảm tình gì, nhưng hắn biết bản thân không thể gấp, chờ một chút, chỉ một chút nữa thôi, hắn nhất định phải có được cô!
Triệu Thiên Hoa trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Lúc này Bạch Vi cũng không biết mình bị người nhắm đến, chỉ là dù biết cô cũng sẽ không thèm quan tâm, càng đừng nói đến người kia lại là Triệu Thiên Hoa. Nhưng gần đây cô xác thực gặp phải phiền toái, nơi phát ra chính là thầy giáo tiếng Anh mới đến, Giang Mạc ki.
Trong ngày thường, đối phương đối với mình thật sự là cực kỳ dịu dàng, có chuyện cũng không tìm đến lớp trưởng, lại chuyên đến tìm cô. Hơn nữa lúc đối phương nhìn cô, tình ý trong mắt kia khiến Bạch Vi dù muốn giả ngu cũng không được. Hơn nữa đi nơi này cũng gặp anh ta, đúng vậy, bất cứ nơi nào, còn bị đối phương cứng rắn đưa cô cùng Thiệu Dung về nhà vài lần, lý do là buổi tự học tối hai cô gái tự mình về không an toàn. Thiệu Dung Dung thật ra cực kỳ vui vẻ, Bạch Vi lại cực kỳ phiền! Hai ngày nay anh Phó bận chuyện đội bóng rổ cùng hội học sinh, chờ đến lúc anh phản ứng lại, lời đồn đãi trong trường đã lan tràn không kiềm lại được.
Cái gì mà thầy giáo đẹp trai mới đến tình hãm hoa học giảng đường trung học Thu Hoa- Phó Bạch Vi, mỗi tối đều đưa cô về tận nhà? Cái gì mà hai người thường xuyên hẹn nhau lúc ngoài trường, tình ý kéo dài, ân ân ái ái vân vân...
Anh Phó nghe được lập tức nổi trận lôi đường, ngay lập tức lền muốn tìm thầy giáo Giang có tiếng ôn nhu, thân thiên kia đánh cho một trận. Em gái xinh đẹp như hoa nhà anh, vậy mà lại bị một quả dưa leo già màu xanh làm bẩn thanh danh, không thể tha thứ mà!
Vẫn là Bạch Vi ngăn cản anh, nói đây đều là lời đồn đãi, bảo anh đừng tin bậy, cô cùng thầy Giang một chút quan hệ cũng không có, khuyên anh trai trước đừng dựng lông, cũng đáp ứng anh Phó sau này gặp Giang Mạc liền cách thật xa, gặp cũng xem như không thấy vân vân... mới tắt được lửa giận cảu an Phó, nhưng sắc mặt người nào đó vẫn cực kỳ đen, mặc kệ Bạch Vi cam đoan thế nào vẫn không chuyển tốt được.
Kết quả, ngày hôm sau, Giang Mạc mang theo vết thương vội đến lớp, màu xanh tím nơi khóe mắt hiển thị tối hôm qua chủ nhân của nó sợ là trải qua một hồi ác chiến không nhỏ. Mọi người đều suy đoán có phải thầy Giang đắc tội với ai hay không. Cùng lúc đó, trên mặt Cố đại hội trưởng cũng là cực kỳ phấn khích.
Bạch Vi liếc mắt một cái liền nhìn ra được, hẳn là Cố Tử Viễn tìm đến Giang Mạc gây phiền toái, nhưng cô đến giờ vẫn có rất nhiều điều không rõ, cũng không chú ý đến, cứ theo bọn họ đi. Thật ra cô cũng rất phiền táo, trước đó vì thiết kế Triệu Thiên Hoa, căn bản là không chú ý đến sự biến đổi trong trường, chờ đến khi cô phản ứng lại được, lời đồn đãi đã bay đầy trời, điều này làm cho cô không khỏi thầm hận động tác của Giang Mạc thật quá là nhanh!
Nhưng trải qua lúc này, anh Phó cũng không dám lại để Bạch Vi một mình về nhà, ngày thường dù có việc bận đi nưa,x cũng nhất định phải về nhà cùng em gái, không cho con sói nào có thể thừa dịp ra tay, lấy ra tư thế phòng bị trên sân bóng rổ nghiệm ngặt canh chừng bên cạnh Bạch Vi, lại quên mất một tên sói lớn đang ở ngay bên cạnh.
Hôm nay đúng là thứ bảy, Bạch Vi đang chuẩn bị ra cửa, ở cửa lại gặp phải anh Phó ngăn cản, câu hỏi bay tới tấp, sớm như vậy thì đi đâu, đi nơi nào, đi với ai, nam hay nữ, khi vào về vân vân... Bạch Vi chỉ cảm thấy chung quanh như có 800 con vịt đang cùng kêu, đành im lặng thủ thế, có chút bất đắc dĩ giải thích, "Anh, em chỉ là đi dạo với Dung Dung, rất nhanh sẽ trở lại mà!"
"Anh đi với em!" Anh Phó chém đinh chặt sắt.
"Được!" Bạch Vi lập tức đồng ý.
"Nhưng... Hôm nay đội bóng rổ có buổi huấn luyện, nếu không, Tiểu Vi, hôm nay em đừng dạo phố nữa? Đến xem anh huấn luyện, xem anh chơi bóng rổ đi được không, ngày mai lại đi ha?" Anh Phó tội nghiệp đề nghị.
"Anh..." Bạch Vi càng bất đắc dĩ.
"Được rồi được rồi, vậy em đi đi, nhất định phải về sớm một chút, trên đường có sói con tìm em, em nhất định không được liếc mắt với họ! Nhất định đấy! Tiểu Vi em mới 17 tuổi, còn nhỏ, trăm ngàn đừng nói chuyện yêu đương, yêu sớm chẳng có gì tốt đẹp đâu, bây giờ quan trọng là phải học..." Vừa nhắc đến vấn đề em gái yêu đương, anh Phó giống như các bà thím lớn tuổi không ngừng lải nhải, Bạch Vi liên tục gật đầu, sau đó chui qua khỏi người anh, vẫy vẫy tay áo, "Em đi đây!"
Anh Phó vẫn là vẻ mặt lo lắng, chợt liếc thấy Cố Tử Viễn đang đi tới, hai mắt sáng lên, "Tiểu Vi, tiểu Vi, để a Viễn đi cùng em đi, như vậy anh mới yên tâm!
Bộ dáng a Viễn vừa cao lại soái, mang theo khẳng định có thể kinh sợ đám sói nhỏ kia, như vậy anh mới yên tâm huấn luyện!
Vẻ mặt Bạch Vi không còn gì để nói, quay đầu, are you kidding? Anh đang nói giỡn hay sao vậy, anh hai? Anh mở to cặp mắt xinh đẹp kia lên nhìn cho kỹ, anh xác định muốn đưa em gái dê béo nhỏ của mình vào miệng con hổ kia sao? Chỉ là nhìn vẻ mặt vui mừng của anh Phó, cô nhất thời nuốt hết lời muốn nói xuống. Quên đi, chỉ cần đối phương không lải nhải như anh là được rồi.
Khóe miệng Cố Tử Viễn hơi cong lên, đỡ cho anh phải giở công phu lừa gạt. Cho Phó Bách Thụy một ánh mắt yên tâm, liền cùng Bạch Vi sóng vai mà đi. Nhìn bóng dáng hai người đi cạnh nhau, anh Phó dường như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thật sự nghĩ không rõ, vậy ném qua một bên đi...
Dù sao Cố Tử Viễn cũng biết mấy chuyện mờ ám cô làm, Bạch Vi cũng lười mang Thiệu Dung Dung theo làm lá chắn, cùng Cố Tử Viễn đi đến phố Hoành Môn.
Vừa đến nơi đó liền thấy một người cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hai người.
Âm hồn không tan!
Đây là tiếng lòng chung của Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn.
"Không ngờ tới bạn học Bạch Vi cũng thích đến phố Hoành Môn? Thật sự là đúng lúc, tôi cũng vừa đến nơi này liền gặp được em, em nói vậy có tính là duyên phận hay không..." Giang Mạc tươi cười ôn hòa đi tới chỗ hai người, đứng trước mặt Bạch Vi.
Nói còn chưa xong, Cố Tử Viễn liền đứng chen vào giữa hai người, ngăn cản tầm mắt của đối phương.
Làm tốt lắm! Bạch Vi ở trong lòng thầm khen ngợi.
Ngay lúc không khí ba người sắp bùng nổ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
"Thần tài nhỏ đến rồi, thần tài nhỏ đến rồi!"
"Thần tài nhỏ, cậu xem hôm nay tôi nên chọn khối đá nào? Bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý đưa!"
"Đúng vậy, thần tài nhỏ cậu xem giúp tôi, bên trong khối đá này của tôi rốt cuộc có phỉ thúy hay không?"
...
Dường như tất cả lời này đều tập trung vào một người, Bạch Vi dùng đầu ngón chân cũng biết người bị vây kia chính là ai. Không sai, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tích lũy nhiều thanh danh như vậy, Triệu Thiên Hoa này quả thật rất biết cách chơi!
"Từng người từng người một thôi, mỗi ngày tôi chỉ xem cho mười người, ai trả giá cao thì được, mọi người tự thương lượng đi!" Giọng Triệu Thiên Hoa cực kỳ đắc ý truyền từ giữa đám người.
"Tôi đến trước!"
"Tôi đến trước mới đúng!"
Tiếng tranh cãi ồn ào không dứt bên tai.
Bạch Vi yên lăng nhìn về phía kia, đám người dần dần tản ra, Bạch Vi mới hoàn toàn nhìn thấy rõ dáng vẻ của Triệu Thiên Hoa, nhíu mày, trong mắt chợt lóe qua kinh ngạc. Trái lại cũng không phải một thân hàng hiệu cao cấp trên người đối phương, mà là người phụ nữ bên cạnh ôm tay hắn kìa! Nếu cô không nhận sai, người phụ nữ kia hẳn là Tống Mạn Mận đi? Đã huyên náo đến đồn công an luôn rồi, hai người này vẫn có thể triền miên đến như vậy, cô thật sự là chơi không lại! Chỉ là nhìn Tống Mạn Mạn hiện tại ăn mặc ngắn nắp xinh đẹp, áo quần trang sức đẹp đẽ, Triệu Thiên Hoa hẳn là đập không ít tiền lên người cô ta đi!
Triệu Thiên Hoa được ngàn người chú ý cũng không chú ý tới ba người Bạch Vi đứng ở góc sáng sủa kia, hôn một cái lên sườn mặt Tống Mạn Mạn, nhỏ giọng nói, "Lát nữa thích gì thì nói với anh, anh mua cho em, làm thành trang sức."
"Thật sao?" Trong mắt Tống Mạn Mạn chợt lóe lên kinh hỉ.
"Đương nhiên!" Triệu Thiên Hoa cười nói, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt. Thật đúng là ả phụ nữ tục tằng mà, ngay cả một sợi tóc của Phó Bạch Vi cũng không bằng, lúc trước sao hắn lại cho rằng khí chất của ả tương tự với Phó Bạch Vi chứ? bây giờ ngẫm lại hắn thật đúng là mắt bị mù, chỉ là, làm tình nhân nhỏ dưỡng vài ngày cũng chẳng sao.
Còn nhớ ngày đó hắn mang theo tiền đi tìm Tống Mạn Mạn lại lâm vào khốn cảnh, thái độ cảu đối phương nháy mắt liền thay đổi, chịu lỗi với hăn,s nói ngày đó là cô ta quá lỗ mãng, cô ta không nên vì tức giận mà nói với hắn như vậy, nhưng tiền nhất định sẽ trả lại cho hắn!
Chút tiền trinh ấy Triệu Thiên Hoa cũng không thèm để ý tới, hắn thích nhìn bộ dáng ả tiện nhân này khom lưng uốn gói vì mấy hạt gạo, hừ, thật đúng là tiện mà! Đêm đó, không có Bạch Vi gây trở ngại hai người thành công hoàn thành chuyện đêm trước kia làm xong, Tống Mạn Mạn hoàn toàn thành người phụ nữ của Triệu Thiên Hoa, không chỉ như thế, trái tim cũng dần thay đổi...
"Cảm ơn anh, Thiên Hoa!" Tống Mạn Mạn cao hứng hôn đối phương một cái.
Triệu Thiên Hoa cười đến thoải mái, đắc ý đi về phía trước, hoàn toàn không nhìn đến ba người đứng ở góc sáng sủa. Mặc kệ Triệu Thiên Hoa đi đứng thế nào cũng sẽ đưa đến một trận tiếng động khen tặng, tất cả mọi người đều đang cần hắn, không dám chậm trễ chút nào.
Đúng lúc nào, trong đám người lại truyền ra tiếng kinh hô, một người đàn oog mang kính dưới sự vây quanh của một đám người đi vào bên trong. So với khí chất nhà giàu mới nổi che giấu cũng không được của Triệu Thiên Hoa, hơi thở phú quý trên người người đàn ông này như là một loại hiển nhiên, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được người này từ nhỏ đến lớn đều rất được cuộc sống tận tình chăm sóc.
Nhưng là hắn vừa vào thị trường giao dịch liền bắt đầu nhìn chung quanh, dường như đang tìm gì đó. Chờ đến khi nhìn thấy Triệu Thiên Hoa hắn mới dừng động tác, bay thẳng đến chỗ của đối phương, sau đó đánh một cái lên vai đối phương, cực kỳ quen thuộc nói, "Thiên Hoa, hôm nay cậu xem thật tốt cho tôi, sắp đến sinh nhật ông nội tôi, tôi cực kỳ muốn tặng cho ông ấy một pho tượng Phật ngọc phỉ thúy, hôm nay trông cậy vào cậu, tiền không là vấn đề!"
Vừa nghe đối phương nói như vậy, tâm tư Triệu Thiên Hoa lập tức khởi động, liếc mắt nhìn bạn tốt mới quen mấy ngày nay, trên mặt không còn đắc ý cùng khinh thường như với những người khác, ngay cả tươi cười cũng chân thật hơn rất nhiều, con ngươi chuyển vòng vo, vỗ vỗ ngực, hào khí nói, "Được, cứ giao cho tôi!"
Mà người đứng trước mặt hắn kia không phải Trịnh Lân thì còn có thể là ai. Mấy ngày ngắn ngủi mà quan hệ của hai người lại tốt giống như anh em ruột vậy, thật không biết là nên khen thủ đoạn của ai cao tay đây.
Bạch Vi đang nhìn Trịnh Lân nháy mắt liền nheo mắt lại, trong đầu bất giác điều ra kịch tình của người đàn ông này. Trịnh Lân, con trai nhỏ của thế gia Trịnh gia ở thành Kinh, cũng là một đứa con trai không được thừa nhận. Sở dĩ không được thừa nhận, chủ yếu vẫn là vì cấp bậc của mẹ hắn thấp hơn, là một tiểu tam mà thôi, sao có thể so được với con gái thế gia được cưới hỏi đàng hoàng được. Cho nên Trịnh Lân được Trịnh gia tiếp đi, vẫn được dạy dỗ rất tốt, nhưng mẹ hắn ta lại chẳng biết đã bị vùi lấp ở chỗ nào rồi.
Trên Trịnh Lân còn có hai người anh trai, là con của chính thất, hai anh em đoàn kết một lòng, sau lưng còn có nhà ngoại chống đỡ, Trịnh Lân dù có nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa cũng không làm ra ầm ĩ được gì, hơn nữa còn bị hai người anh trai tùy tiện tìm cái cớ đuổi đến thành Hải, rời xa vòng quyền lợi.
Nhưng Trịnh Lân thật không cam lòng, đường thương trường bừng sáng đi không thông, vậy chỉ có thể lăn lộn trong tối. Bây giờ trong tay có người có tiền, ngay cả hai anh trai của hắn cũng đã bắt đầu kiêng kỵ! Bên trong kịch tình, người đàn ông này vào thành Hải không lâu liền quen biết Triệu Thiên Hoa, hai người giúp đỡ lẫn nhau, một đường giết về thành Kinh, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Triệu Thiên Hoa, Trịnh Lân thành công ngồi lên vị trí gia chủ Trịnh gia. Mà Triệu Thiên Hoa dưới sự trợ giúp của Trịnh Lân, cũng ngày càng làm ăn thông thuận.
Bên này Trịnh Lân chỉ trừ một khuyết điểm mê các cậu trẻ không mấy ảnh hưởng thời cục ra, cũng là một người có thể làm chuyện lớn, đáng tiếc thủ đoạn lại quá mức cực đoan tàn nhẫn. Bên trong kịch tình, hai người anh trai trên danh nghĩa không cùng mẹ kia không một ai không chết thê thảm, ngay cả cha ruột của hắn cũng chỉ có thể nằm trên giường suốt quãng đời còn lại, tàn nhẫn đến đáng sợ!
Chỉ là, chuyện mê trai trẻ này có thể nắm thật chặt, ánh mắt Bạch Vi dạo qua khuôn mặt thanh tú của Triệu Thiên Hoa một vòng.
Bên này Bạch Vi còn đang suy nghĩ, hai người bên cạnh cũng không rảnh rỗi, sớm ánh mắt giao tranh chém giết hơn mười hồi, chẳng phân biệt cao thấp.
Vào lúc này, Giang Mạc đột nhiên liếc thấy bộ dáng người phụ nữ phía sau ba người có chút không thích hợp, lại liếc xuống cánh tay của đối phương, đột nhiên thấy trong túi áo khoác của cô ta hiện ra hình thù kỳ lạ, hai mắt ngưng lại, xoay người liền kéo lấy cánh tay của Bạch Vi, "Cẩn thận!"
Nhưng không đợi anh ta hành động, bả vai Bạch Vi đã bị người nắm lấy, mang qua bên cạnh. Giang Mạc nhìn lòng bàn tay trống không của mình, ánh mắt trầm xuống.
Theo một tiếng súng thình lình vang lên, bên kia Trịnh Lân đang trò chuyện vui vẻ với Triệu Thiên Hoa đột nhiên hét thảm lên một tiếng, cánh tay hắn bị bắn trúng, nếu không phải vừa rồi Triệu Thiên Hoa phát hiện một khối phỉ thúy tốt, cao hứng đến kéo tay hắn, viên đạn này đã trực tiếp bắn vào trái tim hắn rồi.
Người phụ nữ mang áo khoác màu đen kia thấy một phát không trúng, quay đầu liền chạy ra bên ngoài, người vây quanh Trịnh Lân lập tức vội vàng đuổi theo.
Vừa nghe đến tiếng súng, cả người Triệu Thiên Hoa đều mê man, sau đó hét lên một tiếng đẩy Trịnh Lân ra, không ngừng chui xuống bàn. Hắn không thể chết được, tuyệt đối không thể chết, hắn chỉ vừa cảm nhận sự tốt đẹp của thế gian này, sau này hắn còn phải làm chyyeejn lớn, tuyệt đối không thể chết được!
Mà Trịnh Lân bị đối phương đẩy một cái lảo đảo, cánh tay hoàn toàn mất đi tri giác, đau đớn cộng thêm mất máu làm cho trước mặt hắn biến thành từng mảng đen. Hắn cũng không thèm để ý tới Triệu Thiên Hoa sợ tới mức tè ra quần kia, xoay người phân phó, "Gọi điện thoại gọi người, đều ra ngoài đuổi theo cho tôi! Trong vòng một ngày không tìm ra người nọ, các người cũng không cần trở lại nữa!"
"Vâng!"
Những vệ sĩ còn lại phân lại ba người bảo vệ Trịnh Lân, toàn bộ đều đuổi theo hướng người phụ nữ kia chạy trốn, súng trên người đều lên nòng, hôm nay chỉ sợ cô gái kia không thoát được.
Không qua một hồi, chợt nghe tiếng súng từ xa vang đến, tất cả mọi người trong thị trường giao dịch đều câm như hến, động cũng không dám động, có mấy người nhát gan sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư, một bộ dáng như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Trịnh Lân nhìn người chung quanh đều là bộ dáng may mắn lại sợ hãi, tâm tình phập phồng cực kỳ, tay của mình vẫn còn đang chảy máu, hắn không cần nghĩ cũng biết được là ai muốn mạng của hắn, trừ hai người anh trai tốt cùng người mẹ giả thân giả nghĩa kia của hắn thì còn có thể là ai! Lần này trở về, hắn muốn mạng của tất cả bọn họ!
Ánh mắt Trịnh Lân lộ ra tia hung ác nham hiểm, máu tanh, lập tức trước mặt đều đen, người gục xuống. Bên kia Triệu Thiên Hoa còn đang trốn, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Trịnh Lân bị thương, cả người phát run. Lớn đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cách cái chết gần đến như vậy, hắn không thể chết được, hắn nhất định không thể chết!
Bên kia, Bạch Vi bị Cố Tử Viên ôm đến trước ngực, vừa nhấc đầu liền thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, bộ dáng như hô hấp rất khó khăn, trong lòng nhấc thời hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh, "Làm sao vậy? Cố Tử Viễn anh đừng dọa tôi sợ! Anh làm sao vậy? Có nặng lắm không?"
"... Không sao..." Cố Tử Viễn miễn cưỡng mỉm cười nói, "Chỉ là ngực có chút khó chịu, bệnh cũ thôi, uống thuốc thì tốt rồi..."
"Vậy thuốc của nah đâu?" Bạch Vi nói xong liền vươn tay vào túi của anh, trong giọng nói tràn đầy bối rối.
"Hôm nay... Quên mang theo..." Giọng nói của Cố Tử Viễn có chút mỏng mnah.
Bạch Vi càng nóng nảy, đỡ lấy tay đối phương bỏ lên bả vai mình, liền chạy ra bên ngoài, "Tôi mang anh về nhà!"
"Ưm..." Đầu Cố Tử Viễn mềm nhẹ ngà vào gáy Bạch Vi, hai người rất nhanh lướt Giang Mạc đang trầm mặc.
"Tôi giúp em..." Ngay khi hai người Bạch Vi sắp đi qua người Giang Mạc, anh ta đột nhiên nói, giọng mang theo nhu hòa cùng ấm áp.
"Không cần!" Bạch Vi còn chưa nói cái gì, Cố Tử Viễn liền cau mày mở miệng, vẻ mặt bài xích.
Thấy anh như vậy, Bạch Vi cũng không miễn cưỡng. Dù sao từ lúc tới thế giới này ngay ngày đầu tiên cô đã bắt đầu tu luyện, khí lực không nhỏ, một mình cũng có thể đỡ Cố Tử Viễn về nhà, có Giang Mạc giúp hay không cũng vậy.
"Một mình em là được rồi..." Bạch Vi từ chối ý tốt của đối phương, thật ra cô cũng có tư tâm của mình, vừa đụng vào người đàn ông này, trên dưới cơ thể cô đều cảm thấy khó chịu, có thể tránh xa một chút tất nhiên là tốt nhất!
Thấy hai người nâng đỡ nhau càng đi càng xa, thế giới của bọn họ dường như không ai có thể chen vào, con ngươi Giang Mạc càng đen, giống như hố đen sâu thẳm, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.
Chờ đến khi tới cửa, Cố Tử Viễn ngẩng đầu từ gáy Bạch Vi lên, liếc mắt một cái với Giang Mạc, khóe miệng hơi hơi cong lên, ha...
Mà bên kia tiếng động đều dừng lại, Triệu Thiên Hoa mới thử chui từ dưới bàn ra. Vừa muốn ngẩng đầu tìm hiểu một chút, cả người đột nhiên bị một người mang giày da màu đen đá một cái hôn mê bất tỉnh, bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, Giang Mạc thu chân, vẻ mặt hờ hững, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tống Mạn Mạn đang kinh ngạc ở bên cạnh, nhấc chân đi ra bên ngoài.
Vì sao chứ, vĩnh viễn, anh vĩnh viễn đều chậm một bước, vì sao dù cho anh biến thành bộ dáng gì, trong mắt cô vẫn chỉ luôn nhìn thấy một người kia, vì sao chứ, anh không cam lòng, không cam lòng...
Người đàn ông một thân khí lạnh, càng đi càng xa.
Đến cùng, tôi nhất định phải có được thứ mà tôi muốn...