Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo
Ước chừng một tuần sau, Bạch Vi đến Hạ gia nhận việc, bắt đầu chăm sóc Hạ Quân, dù sao cô cũng cần kiếm tiền ăn cơm.
Trong vườn hoa Hạ gia, Hạ Quân ngồi trên xe lăn, Bạch Vi cẩn thận phủ áo choàng giúp anh. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngoài trời gió rất lớn, tuy rằng nhìn qua bộ dáng của Hạ Quân có vẻ khỏe mạnh nhưng bởi vì hai chân bị tật nên không thể vận động thường xuyên, sức đề kháng kém, dễ bị cảm lạnh, cảm cúm, rất cần người chăm sóc.
"Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Bạch Vi hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn nửa mặt Bạch Vi gần trong gang tấc, trong lòng Hạ Quân đột nhiên xúc động lạ thường, anh muốn dùng tay chạm vào má Bạch Vi. Loại ham muốn này cực kì mãnh liệt, Hạ Quân đã rất cố gắng mới kìm chế được không vươn tay ra, dù sao đối phương cũng không thân thiết với anh, hành động như này thật sự vô lễ. Không biết vì sao, càng ở chung với Bạch Vi, anh lại càng cảm thấy quen thuộc, hơn nữa anh còn biết rõ từng thói quen nhỏ của cô, khi cô tự hỏi mình thường vuốt cằm, khi cô không thích đồ ăn cái mũi sẽ hơi nhăn lại, còn rất nhiều, rất nhiều thói quen khác nữa.
Có đôi khi, anh thực hoài nghi có phải chính mình bị mất một đoạn trí nhớ hay không, một đoạn trí nhớ có ký ức. Anh hiểu cô, luôn vô thức dõi theo cô. Đáng tiếc, anh biết rõ trí nhớ của anh không hề hao hụt, quá khứ của anh không hề có bóng dáng Bạch Vi.
"Không có gì, tốt lắm." Hạ Quân lắc đầu, suy nghĩ một lát lại mở miệng hỏi, "Nghe nói mấy ngày trước cô ly hôn chồng?"
Nhắc đến người chồng Bạch Vi anh chưa từng gặp, trong lòng Hạ Quân chợt cảm thấy không thoải mái, không biết là vì sao.
"Không ngờ ngay cả anh cũng biết chuyện..." Bạch Vi cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Viên.
Ngày ly hôn, hai người gặp mặt cũng chẳng dễ chịu gì, nguyên nhân chủ yếu là do Viên Sĩ Thịnh. Ký tên vào đơn ly hôn là được rồi, đằng này Viên Sĩ Thịnh giống như mấy bà hàng xóm thích buôn chuyện, trước mặt những người ở Cục Dân Chính cũng không nể mặt cô, cực kỳ khinh thường, cười nhạo cô. Còn nói hắn vốn không muốn ly hôn, chỉ tại Bạch Vi làm chuyện tổn thương hắn nên hắn không thể không ly hôn. Người ngoài hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn lại bày ra bộ dáng việc xấu không thể nói khiến mọi người càng tò mò. Về sau, có một số tin đồn truyền ra khiến không ai chê trách việc Viên Sĩ Thịnh vừa khỏi bệnh đã ly hôn Dương Bạch Vi. Nếu không phải lúc hắn ngốc chịu nhiều nhục nhã thì chắc hẳn lúc khỏi bệnh sẽ không tuyệt tình ly hôn thế này, chứng tỏ Dương Bạch Vi cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Nghe được kết luận như vậy, Dương Bạch Vi thật muốn ngửa đầu nhìn trời mắng to, mẹ nó, tên kia rõ ràng là tra nam!
Có điều hắn không dám ngay lập tức cùng Nguyễn Thanh Thanh ở một chỗ, hai người bọn họ lén lén lút lút mỗi ngày, cảm thấy vô cùng kích thích.
"Không có gì, đối với tôi cũng là một sự giải thoát." Bạch Vi trả lời, nhìn về phía hai chân của Hạ Quân, hỏi theo bản năng: "Chân của anh... rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thấy Hạ Quân mở to mắt, Bạch Vi mới có phản ứng, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không..."
"Không có gì... Sau khi bị thương không được điều trị kịp thời nên mới thành thế này, cô không cần thấy áy náy." Hạ Quân cười giải thích, ánh mắt anh sáng như tia nắng mặt trời khiến Bạch Vi nhoẻn miệng cười trong vô thức.
"Kỳ thật, tôi từng học châm cứu từ một lang y, nếu anh tin tôi, tôi có thể thử xem." Bạch Vi đột nhiên nói, cô tin linh khí có thể giúp chữa trị tổn thương trên cơ thể, Hạ Quân vẫn còn cơ hội đi lại được. Tất nhiên đây chỉ là phán đoán của cô, chưa từng nghiệm chứng.
"Cô?" Hạ Quân có phần kinh ngạc.
"Đúng vậy, có muốn tôi thử hay không? Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì lang y kia dạy, nếu anh đồng ý tôi có thể thử trong hai ngày, có hiệu quả mới tiếp tục, được chứ?" Bạch Vi thương lượng. Trên người Hạ Quân cô tìm thấy rất nhiều điểm giống với Giang Mạc, cho nên cô không muốn nhìn thấy nửa đời sau của người đàn ông này đều ngồi trên xe lăn. Dù sao linh khí bên trong ngọc bội rất sung túc, cô chia sẻ với Hạ Quân một phần cũng không có vấn đề.
"Anh không muốn cũng không sao, dù gì chúng ta mới quen biết không bao lâu..."
"Được."
Bạch Vi còn chưa nói hết, Hạ Quân đã ngay lập tức đồng ý, hoàn toàn không lo lắng đến đề nghị của Bạch Vi. Trong mắt anh tràn đầy tín nhiệm khiến Bạch Vi kinh ngạc. Cô thật không biết Hạ Quân là tin tưởng cô hay đang ôm tâm lý ngựa chết chữa thành ngựa sống. Dù là vì lý do gì, sự tín nhiệm này cũng rất đáng quý, Bạch Vi càng thêm quyết tâm phải chữa khỏi hai chân cho Hạ Quân.
"Anh yên tâm. Tôi chắc chắn không làm anh thấy vọng!" Bạch Vi cầm tay Hạ Quân, hùng hồn khẳng định.
Hạ Quân cảm giác sự mềm mại ở bàn tay, nhất thời không muốn buông, đến khi Bạch Vi thả tay ra, anh cảm thấy có phần mất mát. Nhìn về phía Bạch Vi, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Bạch Vi bắt tay ngay vào việc dùng linh khí thử giúp anh. Đáng tiếc hai chân Hạ Quân vẫn không có cảm giác gì, nhưng thật ra nửa người trên trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Bạch Vi biết không thể vội được, an ủi anh vài câu, quyết tâm ngày mai cố gắng hơn.
Ăn xong bữa tối ở Hạ gia, Bạch Vi lại trở về phòng trọ nhỏ của cô. Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống nước thì chợt có tiếng gõ cửa. Bạch Vi ra mở cửa, nhìn thấy hai người không ngờ đến đang đứng bên ngoài.
Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh.
Cô không biết vì sao bọn họ lại đến đây, Bạch Vi đứng chặn trước cửa tỏ vẻ không mời vào trong, "Hai người tới làm gì? Phải biết rằng tôi không hoan nghênh hai người."
"Không phải, Bạch Vi, xin cô đừng hiểu lầm, tôi và Viên Sĩ Thịnh hiện tại không ở cùng nhau." Nguyễn Thanh Thanh tỏ vẻ áy náy.
Mẹ nó, hai người chả phải toàn mơ mộng đến với nhau sao. Nếu không phải sợ mọi người trong trấn bàn tán, e rằng giờ này đã không biết xấu hổ mà quấn quít không rời.
"Tôi và Viên Sĩ Thịnh đã ly hôn, hai người có quan hệ hay không không liên quan đến tôi. Đã khuya, tôi muốn ngủ, mời hai người về cho." Bạch Vi lãnh đạm nói, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Viên Sĩ Thịnh đứng bên cạnh.
Ngay khi Bạch Vi muốn đóng cửa lại, Viên Sĩ Thịnh nhanh tay ngăn cản, nhìn Bạch Vi cực lạnh lùng: "Vội vàng đuổi chúng tôi như vậy là vì cái gì? Có phải trong nhà giấu người nào đó hay không?"
Nhìn vẻ mặt khẳng định chắc nịch của Viên Sĩ Thịnh, Bạch Vi thật muốn cười to, nếu cô không cho vào bọn họ định làm gì? Đều đã ly hôn còn làm phiền người ta, quả là tật xấu khó bỏ.
"Rốt cuộc hai người có việc gì?" Bạch Vi hết kiên nhẫn, nhíu mày hỏi, đáng tiếc công tác chuẩn bị vẫn chưa xong, bằng không sao bọn họ có thể rảnh rỗi mà tới tìm cô.
"Lúc trước Thanh Thanh có đánh mất một khối ngọc bội, hôm đó chỉ có tôi và cô ở đấy, có phải cô nhặt được không?" Cuối cùng Viên Sĩ Thịnh cũng nói ra mục đích của bọn họ, lúc đầu hắn cảm thấy mất một khối ngọc bội vài ngàn tệ cũng không đáng gì, sau hắn nghe Nguyễn Thanh Thanh kể về bí mật bên trong ngọc bội, hắn thay đổi quyết định, đòi tìm bằng được ngọc bội. Bên trong ngọc bội có một không gian riêng, có hai mẫu đất để gieo trồng tùy ý, rau dưa hoa quả đều là vật quý giá bổ dưỡng. Đồ vật nghịch thiên như vậy hắn nhất định phải có được. Tuy hắn biết khối ngọc bội kia là hắn trộm từ chỗ Bạch Vi rồi đưa cho Thanh Thanh, nhưng Bạch Vi mang theo hai mươi mấy năm cũng chưa xuất hiện biến hóa, vừa đến tay Thanh Thanh liền mở ra không gian thần kì. Điều này chứng tỏ khối ngọc bội này có duyên với Thanh Thanh, vốn phải là của cô ấy, chỉ là mược sức hắn để trả vật đúng chỗ.
"Cái gì?" Bạch Vi cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề, dám đòi ngọc bội của cô, da mặt bọn họ thật đủ dày. Đây là ngọc bội của Dương Bạch Vi, Viên Sĩ Thịnh không có khả năng không biết, bây giờ bọn họ còn dám đến đây hỏi cô, đúng là không biết xấu hổ.
"Không biết hai người đang nói cái gì." Bạch Vi liếc mắt, bày ra vẻ mặt ngẫm nghĩ, "Nhắc đến ngọc bội tôi mới nhớ, trước khi mất cha tôi có để lại một khối ngọc bội, tôi vẫn luôn đặt nó trong hộp trong tủ, bây giờ lại chỉ còn cái hộp không. Trong nhà chỉ có tôi và anh, có phải anh đã mang nó ra ngoài..."
"Trong nhà không phải chỉ có hai người chúng ta, còn có anh Tiền của cô..."
"Uỳnh." Viên Sĩ Thịnh còn chưa nói hết, Bạch Vi lập tức đóng sầm cửa lại, lười tranh cãi với bọn họ.
Cái mũi của Viên Sĩ Thịnh suýt chút nữa bị đụng trúng.
"Sĩ Thịnh anh có sao không?" Nguyễn Thanh Thanh thân thiết hỏi.
"Không sao." Viên Sĩ Thịnh cười với Nguyễn Thanh Thanh, tròng mắt lạnh đi. Dương Bạch Vi, nếu cô đã không biết điều như vậy đừng trách tôi không khách khí.
Mấy ngày sau, lời đồn truyền khắp trấn, nói Bạch Vi và Tiền Vĩ, Chu Cường, Hoàng Đạo Hữu làm chuyện bậy bạ. Người người nhà nhà kể lại chuyện cứ như tận mắt nhìn thấy, thanh danh của ba tên Tiền, Chu, Hoàng vốn đã không ra gì, Bạch Vi lại dính dáng đến bọn họ khiến mọi người đều có thành kiến với cô. Rất nhiều người mắng cô là đồ vô liêm sỉ, sở dĩ Viên Sĩ Thịnh muốn ly hôn cô là bởi vì cô cắm sừng hắn, hiện tại Viên Sĩ Thịnh khỏe lại, sao còn có thể chung sống với cô? Tất nhiên là phải ly hôn rồi. Nhất thời càng ngày càng nhiều người chửi mắng Bạch Vi, tỏ vẻ thông cảm với Viên Sĩ Thịnh.
"Lời đồn đãi gần đây về cô lan truyền rất mạnh, tôi đã sai Tiểu Trịnh đi tìm hiểu, bắt đầu lan tin từ chồng trước của cô và bạn gái hiện tại của hắn. Cô có cần tôi giúp đỡ không?" Cúi đầu nhìn Bạch Vi đang thật sự châm cứu cho đôi chân của mình, Hạ Quân đột nhiên mở miệng hỏi, hai mắt tràn đầy lạnh lẽo. Anh chưa từng biết còn có loại đàn ông vô sỉ đến thế, không những vứt bỏ người vợ vẫn luôn chăm sóc mình mà còn tận lực làm hỏng thanh danh của cô, giống như sợ cô sống tốt. Anh không hiểu Viên Sĩ Thịnh vì sao hận Bạch Vi như vậy, một người phụ nữ khổ sở chăm sóc một tên ngốc suốt hai năm, cuối cùng lại nhận lấy hồi báo như vậy, thật đúng là nên mặc kệ hắn tự sinh tự diệt ngay từ đầu.
"Ngay cả anh cũng biết, xem ra lời đồn lan truyền thật rộng, cảm ơn anh đã quan tâm, hiện tại tôi không cần hỗ trợ." Tâm tình Bạch Vi không vì thế mà xấu đi, "Chân anh gần đây có cảm giác gì không?"
"Đã có chút cảm giác đau đớn, tài nghệ của cô quả thật tốt, đôi chân của tôi bị liệt đã nhiều năm, dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không có tác dụng, cô chỉ châm cứu vài ngày đã làm tôi có cảm giác, lúc này tôi thật sự tin tưởng cô." Hạ Quân cười cười, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
"Vậy là tốt rồi." Bạch Vi thu châm. Cô đã tiêu phí một phần mười linh khí trong ngọc bội, làm sao có thể không có cảm giác?
"Tôi tin anh nhất định sẽ đi được." Bạch Vi ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định.
Mặt trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà phủ lên mặt hai người một lớp ánh sáng nhu hòa, gió nhẹ thổi, đôi mắt Hạ Quân dừng trên Bạch Vi, có phần mơ màng. Ma xui quỷ khiến thế nào làm anh chậm rãi nhích tới, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Sắp đến lúc chạm môi, trong đầu Bạch Vi đột nhiên xẹt qua khuôn mặt Giang Mạc, cô lui về phía sau, "Tôi... hôm nay trị liệu đến đây... tôi đi... đi xem bên trong có gì cần giúp đỡ..."
Nói xong cô bỏ chạy, rẽ trái sau cánh cửa, tựa vào bức tường, điều hòa lại nhịp thở, suýt chút nữa, suýt chút nữa cô phải xin lỗi Giang Mạc. Mặc dù Hạ Quân cho cô cảm giác quen thuộc nhưng cô cũng không biết nên hình dung như thế nào, đến bây giờ Giang Mạc vẫn chưa xuất hiện, cô thậm chí không biết về sau có còn cơ hội gặp lại anh hay không, cô hy vọng người kia thật sự là Giang Mạc...
Còn Hạ Quân ở chỗ cũ lại cảm thấy có phần mất mát, trong lòng Bạch Vi có lẽ đã có người, chắc chắn không phải chồng trước của cô, vậy rốt cuộc là ai? Cảm xúc ghen tỵ len lỏi trong trái tim anh.
Bên kia, ba người Tiền Vĩ chăm chỉ làm nhiệm vụ cô giao, mấy ngày nay bọn họ đã có giấc ngủ yên ổn, không còn sợ sáng mai sẽ tỉnh dậy ở một góc nào đó trong trấn, điều này làm bọn họ càng khẳng định Bạch Vi là tiên nữ, trong lòng càng thêm thành kính.
Cho nên khi nghe thấy lời đồn trong trấn về bọn họ với tiên nữ, ba tên sợ tới mức tay chân run rẩy, Hoàng Đạo Hữu lá gan lớn nhất cũng suýt ngất xỉu.
Xong rồi, xong rồi, tận tâm giúp tiên nữ làm việc đều bị đám súc sinh này làm hỏng, xong rồi, bọn họ xong rồi...
Sáng sớm hôm sau, người dân trong trấn vốn đang yên tĩnh được mấy ngày thì lại thấy ba người Tiền Vĩ ở chung một chỗ. Lần này Bạch Vi không hề thôi miên bọn họ, mà đây là biện pháp bọn họ đã nghĩ vắt óc cả một đêm mới ra. Mặc kệ người người mắng chửi, bọn họ lần này có chết cũng không chịu đi, bên cạnh ba người dựng một tấm biển viết:
"Ba chúng tôi đều thích đàn ông, chỉ thích đàn ông, về sau ai còn dám nói chúng tôi có quan hệ với phụ nữ, chúng tôi sẽ đến tận cửa nhà người đó cởi hết đồ, đánh chết không đi!"
Những hàng chữ này quả thật làm thay đổi tam quan của mọi người, thích đàn ông thì cứ thích đi, lại còn rêu rao làm gì, sợ người khác không biết sao? Cuối cùng, ba người Tiền Vĩ bị đánh đuổi đi nhưng tấm biển vẫn được giữ lại.
Có sự uy hiếp không biết xấu hổ của ba người Tiền Vĩ, lời đồn đãi về Bạch Vi ngừng lại, chẳng ai muốn buổi sáng vừa mở cửa đã thấy ba tên xấu xí khỏa thân.
Sau khi biết tin này, Bạch Vi cảm thán ba người đúng là cố hết sức, còn Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh thì vô cùng tức giận, vất vả lắm mới tạo ra lời đồn, không ngờ lại gặp phải ba tên biến thái, thêm nữa mấy ngày đây hai người sống cũng không dễ dàng.
Đánh mất ngọc bội làm công việc bán hoa quả rau dưa gặp trở ngại, Viên Sĩ Thịnh muốn tiếp tục đi buôn vải như hồi trước nhưng đáng tiếc, hắn nghỉ hai năm, rất nhiều người, rất nhiều nơi đều thay đổi. Hắn muốn thử dung nhập nhưng rất khó khăn, lại thêm nợ nần bên ngoài, hai người sắp chết đói đến nơi, rốt cuộc bọn họ cũng được trải nghiệm tình cảnh túng quẫn giống Bạch Vi trong hai năm qua.
Tuy rằng Nguyễn Thanh Thanh ngoài miệng vẫn an ủi không ngớt nhưng trong lòng đã bắt đầu hoài nghi, cô lựa chọn Viên Sĩ Thịnh là đúng hay sai, nếu cứ tiếp tục kham khổ thế này cô còn đến với hắn làm gì, chẳng lẽ vì khuôn mặt kia?
Đúng lúc này, một người đàn ông tên là Trần Tuấn xuất hiện, tây phục giày da, phong thái hào sảng, là Hoa kiều mới trở về, nói tiếng Anh vô cùng lưu loát. Ở trên đường nghe thấy Viên Sĩ Thịnh nói ra vài câu triết lí nên cho rằng hắn là người có trí tuệ cao, ngay lập tức chủ động kết giao với Viên Sĩ Thịnh.
Gia cảnh của Trần Tuấn hẳn rất tốt, ra tay hào phóng, bởi vì coi trọng Viên Sĩ Thịnh nên thường mời hắn đi ăn uống, đôi khi còn tặng vài món quá quý giá biểu đạt tâm ý. Nhiều lần như vậy khiến Viên Sĩ Thịnh nhận hắn làm tri kỷ, dù sao người bạn chỉ cho không cần nhận cũng không nhiều, hắn thấy Trần Tuấn lai lịch bất phàm, thân thiết với anh ta không chừng có thể kiếm được việc tốt.
Quả nhiên Trần Tuấn không làm cho hắn thất vọng, nhìn hắn nợ nần chồng chất cũng thực sốt ruột thay, nhưng Trần Tuấn không trực tiếp đưa tiền giúp hắn trả nợ, sợ tiền làm bẩn tình tri kỉ này, Viên Sĩ Thịnh đương nhiên không liên tiếng nhờ Trần Tuấn trả nợ.
Vì thế, Trần Tuấn liền thay đổi phương pháp, hắn ở nước ngoài vốn là giám đốc tài chính, hứng thú đối với việc cổ phiếu vừa mới lên sàn ở Trung Quốc nên đã đầu tư không ít tiền, ánh mắt hắn khá tinh tường, chẳng bao lâu sau đã kiếm được không ít tiền. Hắn đề nghị Viên Sĩ Thịnh cùng góp tiền đầu tư, hắn chịu trách nhiệm giúp Viên Sĩ Thịnh trên sàn chứng khoán, lợi nhuận thu được đều cho Viên Sĩ Thịnh hết.
Đồng ý! Sao hắn có thể từ chối! Viên Sĩ Thịnh đã sớm nhớ thương cổ phiếu trong miệng Trần Tuấn, loại chuyện không cần động tay cũng hướng lợi này đương nhiên đồng ý, hắn tin tưởng ánh mắt của Trần Tuấn. Hắn không có tiền vốn gì nên phải chạy vạy mãi mới được vài ngàn, nhờ Trần Tuấn giúp đỡ.
Sau khi đưa tiền cho Trần Tuấn xong hắn bắt đầu hối hận, nghi ngờ Trần Tuấn có phải kẻ lừa đảo không. Nhưng nghĩ lại, Trần Tuấn tặng cho hắn nhiều món quà giá trị còn hơn vài ngàn đồng, hắn cần gì phải lo lắng, vì thế yên ổn ngồi nhà chờ tin tức.
Trần Tuấn quả là có tài đầu tư, bách phát bách trúng, một tháng trước Viên Sĩ Thịnh đưa hắn hai ngàn năm, tháng sau hắn trả lại Viên Sĩ Thịnh năm ngàn, lợi nhuận gấp đôi vốn bỏ ra.
Vì thế Viên Sĩ Thịnh tiếp tục đưa năm ngàn này cho Trần Tuấn, tháng sau Trần Tuấn trả thẳng hắn hai mươi hai ngàn khiến Viên Sĩ Thịnh điên cuồng, chỉ mấy tháng mà hai ngàn năm của hắn sinh lời gần trăm lần, giúp hắn vừa trả được nợ, còn mua được xe, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Gặp Bạch Vi trên đường, hắn không thèm nhìn cô bằng nửa con mắt, cha mẹ anh em hắn như tìm thấy một mỏ vàng, một đám bám theo hắn. Viên Sĩ Thịnh không quên những người đó đã làm gì khi hắn ngốc, lần nào đến cũng bị hắn đuổi đi, hết lần này đến lần khác không được lợi lộc gì nên chửi ầm lên trước cửa nhà hắn, nhất là mẹ hắn, nằm ăn vạ dưới đất, Bạch Vi nhìn thấy cảnh này liền nhớ tới Viên Sĩ Thịnh lúc trước, thầm than quả nhiên là gen di truyền.
Nhưng vài ngày nay Nguyễn Thanh Thanh lại chẳng hề vui vẻ, vốn Viên Sĩ Thịnh phát đạt, cô cũng hưởng phúc theo, hẳn không còn chút phiền não nào mới đúng, đáng tiếc gần đây bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông theo đuổi. Nếu người đàn ông kia giống như Tiền Vĩ cô sẽ không mềm lòng, từ chối thẳng là được, nhưng người đàn ông này không giống thế, hắn có điều kiện tương xứng với Trần Tuấn, là người đến từ thành phố Bắc Kinh, dung mạo cực kỳ anh tuấn, bởi vì đang đi trên đường xe bị hỏng, Nguyễn Thanh Thanh giúp đỡ hắn, từ đó về sau hắn liền bám dính lấy cô.
Hoa hồng, nước hoa, nhẫn kim cương,... quà tặng tới tấp làm cô hạnh phúc đến phát ngất, đây là lần đầu tiên cô được đàn ông theo đuổi như vậy, hai người đàn ông trước của cô, chồng cũ và Viên Sĩ Thịnh, đều chưa từng dụng tâm đối xử với cô. Mặc dù hiện tại Viên Sĩ Thịnh có tiền nhưng hắn chưa bao giờ mua món quà quý giá gì cho cô, cô không thể không thừa nhận, cô bắt đầu dao động,...
So với Bạch Vi làm giúp việc cho Hạ Quân, cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều, không có khuôn mặt vẫn hạnh phúc được đấy thôi.
Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh đều lâng lâng như đang trên mây, càng ngày càng cách xa mặt đất.
"Thiếu gia, cái này..." Ở Hạ gia, Tiểu Trịnh đi tới, cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt khó xử, cô Bạch Vi này cũng thật là, sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy?
"Tùy cô ấy." Hạ Quân bám lấy lan can tập đi, tạm dừng lại lấy hơi, nói: "Mặc kệ cô ấy làm gì, cậu chỉ cần nghe theo là được."
"Tôi rõ rồi, thiếu gia cẩn thận chút." Tiểu Trịnh nghiêm túc nói, hắn chỉ sợ những người trong gia tộc sẽ đến đây hỏi tội, bọn họ không phải đèn cạn dầu, nếu để bọn họ biết thiếu gia có thể đi được, không chừng lại giở trò hại thiếu gia.
Nghĩ đến đây, hắn thực sự muốn cảm ơn Bạch Vi, cũng thực kính nể cô, biết bao bác sĩ nổi tiếng trong thành phố đều không chữa được, mới có mấy tháng đến tay cô, thiếu gia đã có thể đứng dậy tập đi. Ngày ấy hắn nhìn thấy thiếu gia đứng lên, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài, suýt chút nữa quỳ xuống chân Bạch Vi, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.
Chỉ là có điều kì lạ, gần đây cô Bạch Vi và thiếu gia không còn thân thiết như trước, giống như đã xảy ra chuyện ngăn cách hai người, hắn cố nghĩ mãi cũng không ra là chuyện gì.
Bên kia, Viên gia.
"A Tuấn, lần này tôi muốn làm lớn." Viên Sĩ Thịnh kéo Trần Tuấn vào phòng mình, lôi ra một chiếc túi từ dưới giường, bên trong toàn tiền là tiền.
Nhìn đống tiền này, đáy mắt Trần Tuấn xẹt qua tia sáng như vẫn nghi hoặc, hỏi: "Cậu đây là?"
"Ở đây có 50 ngàn, là tôi đi vay nặng lãi, hơn nữa thêm chỗ cậu đưa tôi là 35 ngàn, tổng cộng có 85 ngàn. A Tuấn, đem toàn bộ chỗ này đầu tư chứng khoán giúp tôi, lần này xong tôi sẽ không chơi cổ phiếu nữa, dù sao việc này tính mạo hiểm quá lớn, tôi chỉ muốn làm ăn buôn bán nhỏ, vụ này xong tôi cũng có tiền lãi để lấy vốn kinh doanh, A Tuấn cậu thấy thế nào?" Viên Sĩ Thịnh nhắc đến tương lai thì hứng thú bừng bừng.
Trần Tuấn gật đầu, "Tôi cũng biết thị trường chứng khoán quá mạo hiểm, kinh doanh có vẻ an toàn hơn, Sĩ Thịnh, lần này tôi tán thành ý kiến của cậu."
"Vậy là tốt rồi." Viên Sĩ Thịnh vỗ bả vai Trần Tuấn, "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ tán thành ý kiến này, vậy chỗ này toàn bộ trông cậy vào cậu, về sau có thể ăn ngon ngủ kĩ hay không hoàn toàn dựa vào cậu hết, cậu không được thất bại đâu đấy." Viên Sĩ Thịnh đẩy cái túi về phí trước, kỳ thật hắn không hề lo lắng, phải biết rằng trước đây cho dù không được lãi, Trần Tuấn cũng sẽ rút tiền vốn về cho hắn, tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ.
"Thất bại hay không không quan trọng, 85 ngàn này tôi có thể đền bù cho cậu, cậu không cần lo lắng, sao tôi có thể để cậu chịu khổ!" Trần Tuấn nhận tiền, thành thật nói.
"Ha ha đúng thế." Viên Sĩ Thịnh càng thêm yên tâm.
Nửa tháng sau, Viên Sĩ Thịnh không gặp lại Trần Tuấn một lần nào, trong lòng bắt đầu hốt hoảng nhưng vẫn cố miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại chờ tin tức, dù sao Trần Tuấn là anh em tốt, sẽ không lừa hắn.
Lại qua nửa tháng, Viên Sĩ Thịnh vẫn không gặp Trần Tuấn, lúc này hắn không còn hốt hoảng nữa, bởi vì hắn biết hắn xong rồi.
Toàn bộ tám mươi lăm ngàn.
Hắn bị lừa...
Ước chừng một tuần sau, Bạch Vi đến Hạ gia nhận việc, bắt đầu chăm sóc Hạ Quân, dù sao cô cũng cần kiếm tiền ăn cơm.
Trong vườn hoa Hạ gia, Hạ Quân ngồi trên xe lăn, Bạch Vi cẩn thận phủ áo choàng giúp anh. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngoài trời gió rất lớn, tuy rằng nhìn qua bộ dáng của Hạ Quân có vẻ khỏe mạnh nhưng bởi vì hai chân bị tật nên không thể vận động thường xuyên, sức đề kháng kém, dễ bị cảm lạnh, cảm cúm, rất cần người chăm sóc.
"Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Bạch Vi hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn nửa mặt Bạch Vi gần trong gang tấc, trong lòng Hạ Quân đột nhiên xúc động lạ thường, anh muốn dùng tay chạm vào má Bạch Vi. Loại ham muốn này cực kì mãnh liệt, Hạ Quân đã rất cố gắng mới kìm chế được không vươn tay ra, dù sao đối phương cũng không thân thiết với anh, hành động như này thật sự vô lễ. Không biết vì sao, càng ở chung với Bạch Vi, anh lại càng cảm thấy quen thuộc, hơn nữa anh còn biết rõ từng thói quen nhỏ của cô, khi cô tự hỏi mình thường vuốt cằm, khi cô không thích đồ ăn cái mũi sẽ hơi nhăn lại, còn rất nhiều, rất nhiều thói quen khác nữa.
Có đôi khi, anh thực hoài nghi có phải chính mình bị mất một đoạn trí nhớ hay không, một đoạn trí nhớ có ký ức. Anh hiểu cô, luôn vô thức dõi theo cô. Đáng tiếc, anh biết rõ trí nhớ của anh không hề hao hụt, quá khứ của anh không hề có bóng dáng Bạch Vi.
"Không có gì, tốt lắm." Hạ Quân lắc đầu, suy nghĩ một lát lại mở miệng hỏi, "Nghe nói mấy ngày trước cô ly hôn chồng?"
Nhắc đến người chồng Bạch Vi anh chưa từng gặp, trong lòng Hạ Quân chợt cảm thấy không thoải mái, không biết là vì sao.
"Không ngờ ngay cả anh cũng biết chuyện..." Bạch Vi cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Viên.
Ngày ly hôn, hai người gặp mặt cũng chẳng dễ chịu gì, nguyên nhân chủ yếu là do Viên Sĩ Thịnh. Ký tên vào đơn ly hôn là được rồi, đằng này Viên Sĩ Thịnh giống như mấy bà hàng xóm thích buôn chuyện, trước mặt những người ở Cục Dân Chính cũng không nể mặt cô, cực kỳ khinh thường, cười nhạo cô. Còn nói hắn vốn không muốn ly hôn, chỉ tại Bạch Vi làm chuyện tổn thương hắn nên hắn không thể không ly hôn. Người ngoài hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn lại bày ra bộ dáng việc xấu không thể nói khiến mọi người càng tò mò. Về sau, có một số tin đồn truyền ra khiến không ai chê trách việc Viên Sĩ Thịnh vừa khỏi bệnh đã ly hôn Dương Bạch Vi. Nếu không phải lúc hắn ngốc chịu nhiều nhục nhã thì chắc hẳn lúc khỏi bệnh sẽ không tuyệt tình ly hôn thế này, chứng tỏ Dương Bạch Vi cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Nghe được kết luận như vậy, Dương Bạch Vi thật muốn ngửa đầu nhìn trời mắng to, mẹ nó, tên kia rõ ràng là tra nam!
Có điều hắn không dám ngay lập tức cùng Nguyễn Thanh Thanh ở một chỗ, hai người bọn họ lén lén lút lút mỗi ngày, cảm thấy vô cùng kích thích.
"Không có gì, đối với tôi cũng là một sự giải thoát." Bạch Vi trả lời, nhìn về phía hai chân của Hạ Quân, hỏi theo bản năng: "Chân của anh... rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thấy Hạ Quân mở to mắt, Bạch Vi mới có phản ứng, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không..."
"Không có gì... Sau khi bị thương không được điều trị kịp thời nên mới thành thế này, cô không cần thấy áy náy." Hạ Quân cười giải thích, ánh mắt anh sáng như tia nắng mặt trời khiến Bạch Vi nhoẻn miệng cười trong vô thức.
"Kỳ thật, tôi từng học châm cứu từ một lang y, nếu anh tin tôi, tôi có thể thử xem." Bạch Vi đột nhiên nói, cô tin linh khí có thể giúp chữa trị tổn thương trên cơ thể, Hạ Quân vẫn còn cơ hội đi lại được. Tất nhiên đây chỉ là phán đoán của cô, chưa từng nghiệm chứng.
"Cô?" Hạ Quân có phần kinh ngạc.
"Đúng vậy, có muốn tôi thử hay không? Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì lang y kia dạy, nếu anh đồng ý tôi có thể thử trong hai ngày, có hiệu quả mới tiếp tục, được chứ?" Bạch Vi thương lượng. Trên người Hạ Quân cô tìm thấy rất nhiều điểm giống với Giang Mạc, cho nên cô không muốn nhìn thấy nửa đời sau của người đàn ông này đều ngồi trên xe lăn. Dù sao linh khí bên trong ngọc bội rất sung túc, cô chia sẻ với Hạ Quân một phần cũng không có vấn đề.
"Anh không muốn cũng không sao, dù gì chúng ta mới quen biết không bao lâu..."
"Được."
Bạch Vi còn chưa nói hết, Hạ Quân đã ngay lập tức đồng ý, hoàn toàn không lo lắng đến đề nghị của Bạch Vi. Trong mắt anh tràn đầy tín nhiệm khiến Bạch Vi kinh ngạc. Cô thật không biết Hạ Quân là tin tưởng cô hay đang ôm tâm lý ngựa chết chữa thành ngựa sống. Dù là vì lý do gì, sự tín nhiệm này cũng rất đáng quý, Bạch Vi càng thêm quyết tâm phải chữa khỏi hai chân cho Hạ Quân.
"Anh yên tâm. Tôi chắc chắn không làm anh thấy vọng!" Bạch Vi cầm tay Hạ Quân, hùng hồn khẳng định.
Hạ Quân cảm giác sự mềm mại ở bàn tay, nhất thời không muốn buông, đến khi Bạch Vi thả tay ra, anh cảm thấy có phần mất mát. Nhìn về phía Bạch Vi, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Bạch Vi bắt tay ngay vào việc dùng linh khí thử giúp anh. Đáng tiếc hai chân Hạ Quân vẫn không có cảm giác gì, nhưng thật ra nửa người trên trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Bạch Vi biết không thể vội được, an ủi anh vài câu, quyết tâm ngày mai cố gắng hơn.
Ăn xong bữa tối ở Hạ gia, Bạch Vi lại trở về phòng trọ nhỏ của cô. Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống nước thì chợt có tiếng gõ cửa. Bạch Vi ra mở cửa, nhìn thấy hai người không ngờ đến đang đứng bên ngoài.
Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh.
Cô không biết vì sao bọn họ lại đến đây, Bạch Vi đứng chặn trước cửa tỏ vẻ không mời vào trong, "Hai người tới làm gì? Phải biết rằng tôi không hoan nghênh hai người."
"Không phải, Bạch Vi, xin cô đừng hiểu lầm, tôi và Viên Sĩ Thịnh hiện tại không ở cùng nhau." Nguyễn Thanh Thanh tỏ vẻ áy náy.
Mẹ nó, hai người chả phải toàn mơ mộng đến với nhau sao. Nếu không phải sợ mọi người trong trấn bàn tán, e rằng giờ này đã không biết xấu hổ mà quấn quít không rời.
"Tôi và Viên Sĩ Thịnh đã ly hôn, hai người có quan hệ hay không không liên quan đến tôi. Đã khuya, tôi muốn ngủ, mời hai người về cho." Bạch Vi lãnh đạm nói, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Viên Sĩ Thịnh đứng bên cạnh.
Ngay khi Bạch Vi muốn đóng cửa lại, Viên Sĩ Thịnh nhanh tay ngăn cản, nhìn Bạch Vi cực lạnh lùng: "Vội vàng đuổi chúng tôi như vậy là vì cái gì? Có phải trong nhà giấu người nào đó hay không?"
Nhìn vẻ mặt khẳng định chắc nịch của Viên Sĩ Thịnh, Bạch Vi thật muốn cười to, nếu cô không cho vào bọn họ định làm gì? Đều đã ly hôn còn làm phiền người ta, quả là tật xấu khó bỏ.
"Rốt cuộc hai người có việc gì?" Bạch Vi hết kiên nhẫn, nhíu mày hỏi, đáng tiếc công tác chuẩn bị vẫn chưa xong, bằng không sao bọn họ có thể rảnh rỗi mà tới tìm cô.
"Lúc trước Thanh Thanh có đánh mất một khối ngọc bội, hôm đó chỉ có tôi và cô ở đấy, có phải cô nhặt được không?" Cuối cùng Viên Sĩ Thịnh cũng nói ra mục đích của bọn họ, lúc đầu hắn cảm thấy mất một khối ngọc bội vài ngàn tệ cũng không đáng gì, sau hắn nghe Nguyễn Thanh Thanh kể về bí mật bên trong ngọc bội, hắn thay đổi quyết định, đòi tìm bằng được ngọc bội. Bên trong ngọc bội có một không gian riêng, có hai mẫu đất để gieo trồng tùy ý, rau dưa hoa quả đều là vật quý giá bổ dưỡng. Đồ vật nghịch thiên như vậy hắn nhất định phải có được. Tuy hắn biết khối ngọc bội kia là hắn trộm từ chỗ Bạch Vi rồi đưa cho Thanh Thanh, nhưng Bạch Vi mang theo hai mươi mấy năm cũng chưa xuất hiện biến hóa, vừa đến tay Thanh Thanh liền mở ra không gian thần kì. Điều này chứng tỏ khối ngọc bội này có duyên với Thanh Thanh, vốn phải là của cô ấy, chỉ là mược sức hắn để trả vật đúng chỗ.
"Cái gì?" Bạch Vi cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề, dám đòi ngọc bội của cô, da mặt bọn họ thật đủ dày. Đây là ngọc bội của Dương Bạch Vi, Viên Sĩ Thịnh không có khả năng không biết, bây giờ bọn họ còn dám đến đây hỏi cô, đúng là không biết xấu hổ.
"Không biết hai người đang nói cái gì." Bạch Vi liếc mắt, bày ra vẻ mặt ngẫm nghĩ, "Nhắc đến ngọc bội tôi mới nhớ, trước khi mất cha tôi có để lại một khối ngọc bội, tôi vẫn luôn đặt nó trong hộp trong tủ, bây giờ lại chỉ còn cái hộp không. Trong nhà chỉ có tôi và anh, có phải anh đã mang nó ra ngoài..."
"Trong nhà không phải chỉ có hai người chúng ta, còn có anh Tiền của cô..."
"Uỳnh." Viên Sĩ Thịnh còn chưa nói hết, Bạch Vi lập tức đóng sầm cửa lại, lười tranh cãi với bọn họ.
Cái mũi của Viên Sĩ Thịnh suýt chút nữa bị đụng trúng.
"Sĩ Thịnh anh có sao không?" Nguyễn Thanh Thanh thân thiết hỏi.
"Không sao." Viên Sĩ Thịnh cười với Nguyễn Thanh Thanh, tròng mắt lạnh đi. Dương Bạch Vi, nếu cô đã không biết điều như vậy đừng trách tôi không khách khí.
Mấy ngày sau, lời đồn truyền khắp trấn, nói Bạch Vi và Tiền Vĩ, Chu Cường, Hoàng Đạo Hữu làm chuyện bậy bạ. Người người nhà nhà kể lại chuyện cứ như tận mắt nhìn thấy, thanh danh của ba tên Tiền, Chu, Hoàng vốn đã không ra gì, Bạch Vi lại dính dáng đến bọn họ khiến mọi người đều có thành kiến với cô. Rất nhiều người mắng cô là đồ vô liêm sỉ, sở dĩ Viên Sĩ Thịnh muốn ly hôn cô là bởi vì cô cắm sừng hắn, hiện tại Viên Sĩ Thịnh khỏe lại, sao còn có thể chung sống với cô? Tất nhiên là phải ly hôn rồi. Nhất thời càng ngày càng nhiều người chửi mắng Bạch Vi, tỏ vẻ thông cảm với Viên Sĩ Thịnh.
"Lời đồn đãi gần đây về cô lan truyền rất mạnh, tôi đã sai Tiểu Trịnh đi tìm hiểu, bắt đầu lan tin từ chồng trước của cô và bạn gái hiện tại của hắn. Cô có cần tôi giúp đỡ không?" Cúi đầu nhìn Bạch Vi đang thật sự châm cứu cho đôi chân của mình, Hạ Quân đột nhiên mở miệng hỏi, hai mắt tràn đầy lạnh lẽo. Anh chưa từng biết còn có loại đàn ông vô sỉ đến thế, không những vứt bỏ người vợ vẫn luôn chăm sóc mình mà còn tận lực làm hỏng thanh danh của cô, giống như sợ cô sống tốt. Anh không hiểu Viên Sĩ Thịnh vì sao hận Bạch Vi như vậy, một người phụ nữ khổ sở chăm sóc một tên ngốc suốt hai năm, cuối cùng lại nhận lấy hồi báo như vậy, thật đúng là nên mặc kệ hắn tự sinh tự diệt ngay từ đầu.
"Ngay cả anh cũng biết, xem ra lời đồn lan truyền thật rộng, cảm ơn anh đã quan tâm, hiện tại tôi không cần hỗ trợ." Tâm tình Bạch Vi không vì thế mà xấu đi, "Chân anh gần đây có cảm giác gì không?"
"Đã có chút cảm giác đau đớn, tài nghệ của cô quả thật tốt, đôi chân của tôi bị liệt đã nhiều năm, dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không có tác dụng, cô chỉ châm cứu vài ngày đã làm tôi có cảm giác, lúc này tôi thật sự tin tưởng cô." Hạ Quân cười cười, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
"Vậy là tốt rồi." Bạch Vi thu châm. Cô đã tiêu phí một phần mười linh khí trong ngọc bội, làm sao có thể không có cảm giác?
"Tôi tin anh nhất định sẽ đi được." Bạch Vi ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định.
Mặt trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà phủ lên mặt hai người một lớp ánh sáng nhu hòa, gió nhẹ thổi, đôi mắt Hạ Quân dừng trên Bạch Vi, có phần mơ màng. Ma xui quỷ khiến thế nào làm anh chậm rãi nhích tới, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Sắp đến lúc chạm môi, trong đầu Bạch Vi đột nhiên xẹt qua khuôn mặt Giang Mạc, cô lui về phía sau, "Tôi... hôm nay trị liệu đến đây... tôi đi... đi xem bên trong có gì cần giúp đỡ..."
Nói xong cô bỏ chạy, rẽ trái sau cánh cửa, tựa vào bức tường, điều hòa lại nhịp thở, suýt chút nữa, suýt chút nữa cô phải xin lỗi Giang Mạc. Mặc dù Hạ Quân cho cô cảm giác quen thuộc nhưng cô cũng không biết nên hình dung như thế nào, đến bây giờ Giang Mạc vẫn chưa xuất hiện, cô thậm chí không biết về sau có còn cơ hội gặp lại anh hay không, cô hy vọng người kia thật sự là Giang Mạc...
Còn Hạ Quân ở chỗ cũ lại cảm thấy có phần mất mát, trong lòng Bạch Vi có lẽ đã có người, chắc chắn không phải chồng trước của cô, vậy rốt cuộc là ai? Cảm xúc ghen tỵ len lỏi trong trái tim anh.
Bên kia, ba người Tiền Vĩ chăm chỉ làm nhiệm vụ cô giao, mấy ngày nay bọn họ đã có giấc ngủ yên ổn, không còn sợ sáng mai sẽ tỉnh dậy ở một góc nào đó trong trấn, điều này làm bọn họ càng khẳng định Bạch Vi là tiên nữ, trong lòng càng thêm thành kính.
Cho nên khi nghe thấy lời đồn trong trấn về bọn họ với tiên nữ, ba tên sợ tới mức tay chân run rẩy, Hoàng Đạo Hữu lá gan lớn nhất cũng suýt ngất xỉu.
Xong rồi, xong rồi, tận tâm giúp tiên nữ làm việc đều bị đám súc sinh này làm hỏng, xong rồi, bọn họ xong rồi...
Sáng sớm hôm sau, người dân trong trấn vốn đang yên tĩnh được mấy ngày thì lại thấy ba người Tiền Vĩ ở chung một chỗ. Lần này Bạch Vi không hề thôi miên bọn họ, mà đây là biện pháp bọn họ đã nghĩ vắt óc cả một đêm mới ra. Mặc kệ người người mắng chửi, bọn họ lần này có chết cũng không chịu đi, bên cạnh ba người dựng một tấm biển viết:
"Ba chúng tôi đều thích đàn ông, chỉ thích đàn ông, về sau ai còn dám nói chúng tôi có quan hệ với phụ nữ, chúng tôi sẽ đến tận cửa nhà người đó cởi hết đồ, đánh chết không đi!"
Những hàng chữ này quả thật làm thay đổi tam quan của mọi người, thích đàn ông thì cứ thích đi, lại còn rêu rao làm gì, sợ người khác không biết sao? Cuối cùng, ba người Tiền Vĩ bị đánh đuổi đi nhưng tấm biển vẫn được giữ lại.
Có sự uy hiếp không biết xấu hổ của ba người Tiền Vĩ, lời đồn đãi về Bạch Vi ngừng lại, chẳng ai muốn buổi sáng vừa mở cửa đã thấy ba tên xấu xí khỏa thân.
Sau khi biết tin này, Bạch Vi cảm thán ba người đúng là cố hết sức, còn Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh thì vô cùng tức giận, vất vả lắm mới tạo ra lời đồn, không ngờ lại gặp phải ba tên biến thái, thêm nữa mấy ngày đây hai người sống cũng không dễ dàng.
Đánh mất ngọc bội làm công việc bán hoa quả rau dưa gặp trở ngại, Viên Sĩ Thịnh muốn tiếp tục đi buôn vải như hồi trước nhưng đáng tiếc, hắn nghỉ hai năm, rất nhiều người, rất nhiều nơi đều thay đổi. Hắn muốn thử dung nhập nhưng rất khó khăn, lại thêm nợ nần bên ngoài, hai người sắp chết đói đến nơi, rốt cuộc bọn họ cũng được trải nghiệm tình cảnh túng quẫn giống Bạch Vi trong hai năm qua.
Tuy rằng Nguyễn Thanh Thanh ngoài miệng vẫn an ủi không ngớt nhưng trong lòng đã bắt đầu hoài nghi, cô lựa chọn Viên Sĩ Thịnh là đúng hay sai, nếu cứ tiếp tục kham khổ thế này cô còn đến với hắn làm gì, chẳng lẽ vì khuôn mặt kia?
Đúng lúc này, một người đàn ông tên là Trần Tuấn xuất hiện, tây phục giày da, phong thái hào sảng, là Hoa kiều mới trở về, nói tiếng Anh vô cùng lưu loát. Ở trên đường nghe thấy Viên Sĩ Thịnh nói ra vài câu triết lí nên cho rằng hắn là người có trí tuệ cao, ngay lập tức chủ động kết giao với Viên Sĩ Thịnh.
Gia cảnh của Trần Tuấn hẳn rất tốt, ra tay hào phóng, bởi vì coi trọng Viên Sĩ Thịnh nên thường mời hắn đi ăn uống, đôi khi còn tặng vài món quá quý giá biểu đạt tâm ý. Nhiều lần như vậy khiến Viên Sĩ Thịnh nhận hắn làm tri kỷ, dù sao người bạn chỉ cho không cần nhận cũng không nhiều, hắn thấy Trần Tuấn lai lịch bất phàm, thân thiết với anh ta không chừng có thể kiếm được việc tốt.
Quả nhiên Trần Tuấn không làm cho hắn thất vọng, nhìn hắn nợ nần chồng chất cũng thực sốt ruột thay, nhưng Trần Tuấn không trực tiếp đưa tiền giúp hắn trả nợ, sợ tiền làm bẩn tình tri kỉ này, Viên Sĩ Thịnh đương nhiên không liên tiếng nhờ Trần Tuấn trả nợ.
Vì thế, Trần Tuấn liền thay đổi phương pháp, hắn ở nước ngoài vốn là giám đốc tài chính, hứng thú đối với việc cổ phiếu vừa mới lên sàn ở Trung Quốc nên đã đầu tư không ít tiền, ánh mắt hắn khá tinh tường, chẳng bao lâu sau đã kiếm được không ít tiền. Hắn đề nghị Viên Sĩ Thịnh cùng góp tiền đầu tư, hắn chịu trách nhiệm giúp Viên Sĩ Thịnh trên sàn chứng khoán, lợi nhuận thu được đều cho Viên Sĩ Thịnh hết.
Đồng ý! Sao hắn có thể từ chối! Viên Sĩ Thịnh đã sớm nhớ thương cổ phiếu trong miệng Trần Tuấn, loại chuyện không cần động tay cũng hướng lợi này đương nhiên đồng ý, hắn tin tưởng ánh mắt của Trần Tuấn. Hắn không có tiền vốn gì nên phải chạy vạy mãi mới được vài ngàn, nhờ Trần Tuấn giúp đỡ.
Sau khi đưa tiền cho Trần Tuấn xong hắn bắt đầu hối hận, nghi ngờ Trần Tuấn có phải kẻ lừa đảo không. Nhưng nghĩ lại, Trần Tuấn tặng cho hắn nhiều món quà giá trị còn hơn vài ngàn đồng, hắn cần gì phải lo lắng, vì thế yên ổn ngồi nhà chờ tin tức.
Trần Tuấn quả là có tài đầu tư, bách phát bách trúng, một tháng trước Viên Sĩ Thịnh đưa hắn hai ngàn năm, tháng sau hắn trả lại Viên Sĩ Thịnh năm ngàn, lợi nhuận gấp đôi vốn bỏ ra.
Vì thế Viên Sĩ Thịnh tiếp tục đưa năm ngàn này cho Trần Tuấn, tháng sau Trần Tuấn trả thẳng hắn hai mươi hai ngàn khiến Viên Sĩ Thịnh điên cuồng, chỉ mấy tháng mà hai ngàn năm của hắn sinh lời gần trăm lần, giúp hắn vừa trả được nợ, còn mua được xe, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Gặp Bạch Vi trên đường, hắn không thèm nhìn cô bằng nửa con mắt, cha mẹ anh em hắn như tìm thấy một mỏ vàng, một đám bám theo hắn. Viên Sĩ Thịnh không quên những người đó đã làm gì khi hắn ngốc, lần nào đến cũng bị hắn đuổi đi, hết lần này đến lần khác không được lợi lộc gì nên chửi ầm lên trước cửa nhà hắn, nhất là mẹ hắn, nằm ăn vạ dưới đất, Bạch Vi nhìn thấy cảnh này liền nhớ tới Viên Sĩ Thịnh lúc trước, thầm than quả nhiên là gen di truyền.
Nhưng vài ngày nay Nguyễn Thanh Thanh lại chẳng hề vui vẻ, vốn Viên Sĩ Thịnh phát đạt, cô cũng hưởng phúc theo, hẳn không còn chút phiền não nào mới đúng, đáng tiếc gần đây bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông theo đuổi. Nếu người đàn ông kia giống như Tiền Vĩ cô sẽ không mềm lòng, từ chối thẳng là được, nhưng người đàn ông này không giống thế, hắn có điều kiện tương xứng với Trần Tuấn, là người đến từ thành phố Bắc Kinh, dung mạo cực kỳ anh tuấn, bởi vì đang đi trên đường xe bị hỏng, Nguyễn Thanh Thanh giúp đỡ hắn, từ đó về sau hắn liền bám dính lấy cô.
Hoa hồng, nước hoa, nhẫn kim cương,... quà tặng tới tấp làm cô hạnh phúc đến phát ngất, đây là lần đầu tiên cô được đàn ông theo đuổi như vậy, hai người đàn ông trước của cô, chồng cũ và Viên Sĩ Thịnh, đều chưa từng dụng tâm đối xử với cô. Mặc dù hiện tại Viên Sĩ Thịnh có tiền nhưng hắn chưa bao giờ mua món quà quý giá gì cho cô, cô không thể không thừa nhận, cô bắt đầu dao động,...
So với Bạch Vi làm giúp việc cho Hạ Quân, cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều, không có khuôn mặt vẫn hạnh phúc được đấy thôi.
Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh đều lâng lâng như đang trên mây, càng ngày càng cách xa mặt đất.
"Thiếu gia, cái này..." Ở Hạ gia, Tiểu Trịnh đi tới, cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt khó xử, cô Bạch Vi này cũng thật là, sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy?
"Tùy cô ấy." Hạ Quân bám lấy lan can tập đi, tạm dừng lại lấy hơi, nói: "Mặc kệ cô ấy làm gì, cậu chỉ cần nghe theo là được."
"Tôi rõ rồi, thiếu gia cẩn thận chút." Tiểu Trịnh nghiêm túc nói, hắn chỉ sợ những người trong gia tộc sẽ đến đây hỏi tội, bọn họ không phải đèn cạn dầu, nếu để bọn họ biết thiếu gia có thể đi được, không chừng lại giở trò hại thiếu gia.
Nghĩ đến đây, hắn thực sự muốn cảm ơn Bạch Vi, cũng thực kính nể cô, biết bao bác sĩ nổi tiếng trong thành phố đều không chữa được, mới có mấy tháng đến tay cô, thiếu gia đã có thể đứng dậy tập đi. Ngày ấy hắn nhìn thấy thiếu gia đứng lên, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài, suýt chút nữa quỳ xuống chân Bạch Vi, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.
Chỉ là có điều kì lạ, gần đây cô Bạch Vi và thiếu gia không còn thân thiết như trước, giống như đã xảy ra chuyện ngăn cách hai người, hắn cố nghĩ mãi cũng không ra là chuyện gì.
Bên kia, Viên gia.
"A Tuấn, lần này tôi muốn làm lớn." Viên Sĩ Thịnh kéo Trần Tuấn vào phòng mình, lôi ra một chiếc túi từ dưới giường, bên trong toàn tiền là tiền.
Nhìn đống tiền này, đáy mắt Trần Tuấn xẹt qua tia sáng như vẫn nghi hoặc, hỏi: "Cậu đây là?"
"Ở đây có 50 ngàn, là tôi đi vay nặng lãi, hơn nữa thêm chỗ cậu đưa tôi là 35 ngàn, tổng cộng có 85 ngàn. A Tuấn, đem toàn bộ chỗ này đầu tư chứng khoán giúp tôi, lần này xong tôi sẽ không chơi cổ phiếu nữa, dù sao việc này tính mạo hiểm quá lớn, tôi chỉ muốn làm ăn buôn bán nhỏ, vụ này xong tôi cũng có tiền lãi để lấy vốn kinh doanh, A Tuấn cậu thấy thế nào?" Viên Sĩ Thịnh nhắc đến tương lai thì hứng thú bừng bừng.
Trần Tuấn gật đầu, "Tôi cũng biết thị trường chứng khoán quá mạo hiểm, kinh doanh có vẻ an toàn hơn, Sĩ Thịnh, lần này tôi tán thành ý kiến của cậu."
"Vậy là tốt rồi." Viên Sĩ Thịnh vỗ bả vai Trần Tuấn, "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ tán thành ý kiến này, vậy chỗ này toàn bộ trông cậy vào cậu, về sau có thể ăn ngon ngủ kĩ hay không hoàn toàn dựa vào cậu hết, cậu không được thất bại đâu đấy." Viên Sĩ Thịnh đẩy cái túi về phí trước, kỳ thật hắn không hề lo lắng, phải biết rằng trước đây cho dù không được lãi, Trần Tuấn cũng sẽ rút tiền vốn về cho hắn, tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ.
"Thất bại hay không không quan trọng, 85 ngàn này tôi có thể đền bù cho cậu, cậu không cần lo lắng, sao tôi có thể để cậu chịu khổ!" Trần Tuấn nhận tiền, thành thật nói.
"Ha ha đúng thế." Viên Sĩ Thịnh càng thêm yên tâm.
Nửa tháng sau, Viên Sĩ Thịnh không gặp lại Trần Tuấn một lần nào, trong lòng bắt đầu hốt hoảng nhưng vẫn cố miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại chờ tin tức, dù sao Trần Tuấn là anh em tốt, sẽ không lừa hắn.
Lại qua nửa tháng, Viên Sĩ Thịnh vẫn không gặp Trần Tuấn, lúc này hắn không còn hốt hoảng nữa, bởi vì hắn biết hắn xong rồi.
Toàn bộ tám mươi lăm ngàn.
Hắn bị lừa...