Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 74: Nhiệm Vụ Thứ Chín

Editor: Ngạn Tịnh.
Một đời vừa qua, lại có ý thức, Bạch Vi là bị đông lạnh mà tỉnh, một loại cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy khiến Bạch Vi trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, cô còn chưa bao giờ nếm thử cảm giác lạnh đến như vậy, thậm chí có chút hoài nghi có phải mình xuyên qua Nam Cực hoặc là Bắc Cực đến đây không nữa, lạnh quá mà!
Bạch Vi ngồi dậy, phát hiện bản thân ở một nơi đen nhánh, không có bật đèn, trong phòng dường như chỉ có một mình cô, trống rỗng, không có một chút hơi người nào. Gia cụ trong phòng có rất nhiều chỗ hổng, chóp mũi lại truyền đến một trận mùi máu như có như không, điều này khiến Bạch Vi không khỏi nhíu nhíu mày, đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì!
Ngoài cửa sổ từng bông tuyết như những lông ngỗng rơi xuống, giường Bạch Vi ngủ đối diện cửa sổ, cửa sổ cũng rách tung tóe, thủy tinh nát vài chỗ hổng, bị người lấy báo cũ cùng vải rách nhét đầy chỗ hổng, đơn sơ ngăn cản gió lạnh căn bản không thể ngăn xâm nhập, báo cũ cùng vải rách đều bị nước thấm ướt, lại kết thành băng, nhìn liền thấy lạnh.
Cái chăn trên người Bạch Vi cũng cso chút ướt nhẹp, đặt ở trên người rất nặng, cũng rất không thoải mái, còn tản ra mùi mốc, giống như vài tháng chưa được giặt vậy, mặt mày Bạch Vi nhăn lại càng chặt.
Nơi này thoạt nhìn căn bản không phai là một căn nhà, chẳng lẽ lần này cô xuyên qua một người không có nhà để về, nơi này chính là nơi nghỉ ngơi tạm thời?
Bạch Vi còn đang suy đoán, đột nhiên chợt nghe một trận bước chân truyền đến, nghe có vẻ bước chân cũng không quá năng, thể trọng ước chừng chỉ tầm ba mươi lăm kg, rất có thể là một cô gái.
Sau đó Bạch Vi nghe cửa "Kẹt" một tiếng mở ra, người tới đi đến, thấy rõ bộ dáng của người nọ, Bạch Vi thực có chút kinh ngạc, là một chàng trai, cao cao gầy gầy, nhìn ra ước chừng có 1m75, trên người dường như trừ xương ra cũng chỉ có da, râu ria xồm xoàm, cũng nhìn không ra bao nhiêu tuổi, bộ dáng thật sự có chút dọa người, đặc biệt là ở trong không gian tối mờ này, căn phòng lại cũ nát, nhìn thấy một người đàn ông giống như bộ xương khô thế này, Bạch Vi không kêu ra tiếng, chỉ có thể nói tố chất trong lòng của cô rất khá!
"A, bé câm điếc, cô tỉnh rồi sao? Ngủ ngon chứ? Nhìn sắc mặt của cô tốt lên không ít rồi nhỉ, lần sau đừng tiết kiệm mấy thứ này cho chúng tôi ăn nữa, mọi người đều cùng một đội ngũ, đừng so đo nhiều như vậy, đã tận thế, sống qua ngày hôm nay không biết ngày mai, đừng ngược đãi bản thân, a, nói cho nghe, cô ngủ suốt hai ngày luôn rồi đấy, hai ngày này chúng tôi cũng trôi qua khắc khổ, ăn chưa ăn uống chưa uống, cô tỉnh lại là tốt rồi, buổi tối nay ăn gì vậy? Tôi cũng không cầu thịt cá, có thứ vào bụng là được rồi!" Người tới gãi đầu một cái, liền nở nụ cười, tươi cười giống như một chùm sáng rọi đến, cứ như xua tan tất cả âm u, làm cho tâm tình của Bạch Vi vốn có chút âm u cũng bắt đầu trở nên sáng sủa.
Chỉ là cô vẫn bắt được mấy từ mấu chốt trong lời nói của người đàn ông kia, bé câm điếc, tận thế.
Nguyên chủ là người câm điếc? Thế giới này là mạt thế? Hai tin tức này cũng làm Bạch Vi rất không vui vẻ, câm điếc cũng thôi, mạt thế có nghĩa là gì? Mạt thế có nghĩa phải ăn ít uống ít, hoàn cảnh gian khổ, thậm chí không chút lưu ý liền có nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Vi vừa nghĩ, thật là một tin tức quá ư tồi tệ.
"Sao không có động tĩnh gì vậy? Tuy rằng tôi không tinh thông như lão đại, nhưng xem vẫn có thể hiểu một ít, có thể trao đổi với cô... Chờ đã, chắc không phải cô vẫn còn ngủ hay chưa tỉnh táo đấy chứ? Vậy cô chứ nghỉ ngơi đi, dù sao lão đại cũng ra cửa rồi, phải mấy tiếng nữa mới về, hôm nay là tôi ở lại trông coi cô, cô cứ nghỉ ngơi đi, cơm chiều cũng không cần phải gấp, dù sao tôi cũng chưa đói bụng..." Nói còn chưa xong, Bạch Vi nghe thấy bụng người kia truyền đến từng tiếng vang vui vẻ, ở trong căn phòng nhỏ im ắng này càng có vẻ đặc biệt vang dội, hai người đồng thời sửng sốt.
Bạch Vi nhìn về phía hắn, ở trong hoàn cảnh tối mờ thế này, Bạch Vi đều có thể xuyên thấu qua gương mặt đầy râu ria nhìn thấy da mặt hắn đỏ bừng lên, có thể thấy được người này quẫn bách đến chừng nào, vừa mới nói với cô chưa đói bụng, nhanh như vậy đã bị bụng của mạnh vả mặt.
"A... Ha ha ha, tôi vẫn là ra ngoài đi thôi, nghỉ ngơi cho tốt đi ha, có chuyện gì cứ tìm tới tôi, tôi ở ngay bên ngoài, ha ha..." Người kia cười gượng mấy tiếng liền chạy ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, ngừng ở cửa một hồi, sau đó Bạch Vi nghe thấy một trận tiếng bước chân vội vàng, người nọ hẳn là chạy trối chết rồi.
Bạch Vi bật cười, tâm tình thả lỏng không ít, việc cấp bách trước mắt vẫn là biết rõ tình cảnh của mình trước đã, câm hay không câm cứ bỏ qua một bên, mặc dù là câm điếc, Bạch Vi cũng không để ý nhiều, chỉ cần về sau có linh khí chậm rãi tu luyện, hẳn là có thể giải quyết.
Ôm chăn, dựa lưng vào tường, Bạch Vi nhắm mắt lại, tinhxd tâm bắt đầu nhìn kịch tình truyền đến.
Cô gái mà cô xuyên qua tên là Thiệu Bạch Vi, trước khi tận thế chưa đến, coi như là một cô con gái nhà giàu, cha mẹ kinh doanh công ty thị trường chứng khoáng, cảm tình cũng không tệ, đáng tiếc bởi vì chuyện công ty bận rộn, hai người không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Thiệu Bạch Vi, thỉnh thoảng sẽ ra nước ngoài công tác, mà người thân hai bên cha mẹ cũng không nhiều lắm, ông nội bà nội, ông ngoài bà ngoại đều đã qua đời trước khi Thiệu Bạch Vi sinh ra, làm cho tính cách của Thiệu Bạch Vi có chút hướng nội, ngày thường cũng không sáng sủa lắm, trên cơ bản chẳng có bạn bè gì.
Thiệu Bạch Vi từ nhỏ đã có tật nói lắp, nhất là nói chuyện với người khác liền sẽ khẩn trương ra mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, mặc kệ đối phương là cùng phái hay khác phái, một câu cũng phải nói thật lâu mới biểu đạt rõ ý của mình, cũng không biết là vì nguyên nhân gì tạo thành. Cha Thiệu mẹ Thiệu cũng từng đề cập vấn đề này, xem rất nhiều bác sĩ, đều xem không tốt, nouis chỉ sợ phần lớn là về phương diện tâm lý mà tạo thành, đi xem bác sĩ tâm lý xong cũng chẳng thấy tình huống của Thiệu Bạch Vi tốt hơn, việc này dần dần thành một khối tâm bệnh của hai vợ chồng, bọn họ đều cảm thấy là mình bỏ bê con mới khiến đứa bé bị tật, cảm thấy vô cùng áy náy.
Hơn nữa trẻ con không hiểu chuyện, Thiệu Bạch Vi bởi vì nói lắp mà không ít bị bạn học chê cười, mỗi lần mở miệng, đều có người nhái theo cô, cô từ nhỏ tâm tư đã sâu, có tâm tư gì cũng chỉ đặt trong lòng, cha mẹ áy náy cũng bạn học không có ý tốt, tật nói lắp của Thiệu Bạch Vi ngày càng nghiêm trọng, sau đó rốt cuộc không mở miệng được, thành bé câm điếc trong miệng mọi người.
Câm điếc thì câm điếc đi, Thiệu Bạch Vi sống cũng rất tốt, thậm chí càng thêm thoải mái, bởi vì cô sẽ không cần dùng miệng nói chuyện nữa. Trẻ con đều không có tính kiên nhẫn, Thiệu Bạch Vi không thể nói chuyện, gần như không có bạn nhỏ nào nguyện ý chơi đùa với cô, Thiệu Bạch Vi cũng không để ý, dù sao cô từ nhỏ đến lớn đều chỉ một mình, cô đã quen, lại nói, cô cũng thích yên lặng.
Thật ra nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiệu Bạch Vi cũng không thể nói là không hạnh phúc. Nhưng vào lúc cô lên đại học, cô gặp một cô gái, Lê An An, một cô gái tùy ý đàng hoàng, nhìn ai cũng cười hì hì, cũng là người đầu tiên trong đời chủ động tới gần Thiệu Bạch Vi.

Hai người ở cùng một lý túc xá, cúi đầu không thấy cúi đầu gặp, Lê An An thấy Thiệu Bạch Vi luôn đi lại gì cũng chỉ một mình, lòng nhiệt tình khiến cô ta nhìn không được, lập tức bỏ lại các bạn mới kết giao trong ký túc xá, chủ động tiếp xúc với Thiệu Bạch Vi, ở trong mắt cô ta, Thiệu Bạch Vi luôn một mình, không thích nói chuyện, cũng không hay cười, thật sự là rất đáng thương, cô ta phải giúp cô!
Khi đó người trong ký túc xá còn chưa biết Thiệu Bạch Vi là đứa câm, sau này biết được cũng là nhờ phúc của Lê An An.
Nhớ rõ lúc ấy cô ta nói với những người khác trong ký túc xá----
"Các cô có lòng đồng tình hay không vậy? Bạch Vi bị câm đã rất đáng thương, vì sao các cô còn không để ý tới người ta? Làm như vậy cũng quá đáng lắm rồi, tôi chán ghét nhất chính là đám người lập bang kết phái, Bạch Vi rốt cuộc có chỗ nào không tốt, sao các cô không kết bạn với cô ấy?"
Một phen trách móc này trực tiếp khiến các cô gái khác trong ký túc xá mờ mịt, ngay cả Thiệu Bạch Vi đứng ở cửa trong đầu cũng là ngũ vị tạp trần, căn bản không biết bản thân rốt cuộc nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng, quả nhiên, các cô gái khác trong ký túc xá đều hoàn toàn rời xa Thiệu Bạch Vi, đừng nói làm bạn, chính là hoàn toàn làm lơ cô. Chỉ là Thiệu Bạch Vi cũng không để ý là được, cô cảm thấy một mình thật sự rất tốt, thật sự!
Nhưng tin tức Thiệu Bạch Vi là câm điếc xem như hoàn toàn truyền ra ngoài, gần như toàn khối đều biết Thiệu Bạch Vi ban nhất là một kẻ câm, khó trách cho tới bây giờ mọi người chưa bao giờ thấy cô nói qua một câu, thì ra là kẻ câm, xem bộ dáng mi thanh mục tú, thật sự là đáng tiếc!
Mà Lê An An còn cảm thấy bản thân đã làm một chuyện vô cùng chính xác, nên làm, Thiệu Bạch Vi ở trong mắt cô ta chính là một kẻ khuyết tật, bây giờ mọi người đều biết, sau này cũng sẽ đối xử tốt với cô một chút, thật tốt!
Bởi vì Thiệu Bạch Vi chưa từng tiếp xúc với người khác nhiều, cnaw bản không biết lấy nguyên nhân gì để từ chối. Lê An An cũng thuận thế lấy thân phận chủ cứu thế càng không ngừng xâm nhập cuộc sống của Thiệu Bạch Vi, ngày thích cứ thích đi ở cùng với cô, Thiệu Bạch Vi không để ý tới cô ta cũng không thèm quan tâm. Sau đó lại thành công tiến dần từng bước, khi biết nhà Bạch Vi mở công ty, lại rất có tiền, trực tiếp dùng biểu tình khoa trương quát, "Thiệu Bạch Vi, nhìn không ra nhà, nhà cô lại có tiền đến như vậy, sau này tôi nghèo cũng có thể dựa vào cô rồi!"
Lời này của Lê An An cũng không phải chỉ là nói mà thôi, cô ta thật đúng là làm được. CÔ ta thích ở trong ký túc xá kêu gào mời mọi người ăn, ăn xong tất nhiên lấy thẻ của Thiệu Bạch Vi trả, người khác cảm ơn cô ta, cô ta cũng thản nhiên mà tiếp nhận, nói thẳng nên làm, đều là bạn bè mà! Trường học có tổ chức quyên tiền từ thiện này nọ, cô ta luôn là người xông pha trước tiên, có lần có một chị lớp trên bị bệnh bạch cầu, cần tiền làm phẫu thuật gấp, nhưng trong nhà nghèo khó quá mức, trường học liền tổ chức quyên tiền, nhớ rõ lần đó Lê An An trực tiếp quyên một vạn, nháy mắt liền trở thành nhân vật mưa gió trong trường, đương nhiên, vẫn là từ thẻ của Thiệu Bạch Vi mà ra.
Mua quần áo mua đồ trang điểm vân vân... Lê An An nghiễm nhiên đã xem tiền của Thiệu Bạch Vi là tiền của mình, quẹt thẻ cũng chẳng nương tay một chút nào. Mà Thiệu Bạch Vi bởi vì chưa từng tiếp xúc với người khác, hơn nữa căn bản chẳng có khái niệm về tiền lắm, cũng không phát hiện có cái gi không ổn. Nhưng người trong ký túc xá nhìn không nổi nữa, trong mắt bọn họ nhìn thấy, hành vi của Lê An An có chút qua đáng rồi, trong ngày thường đều dùng tiền của Thiệu Bạch Vi, có chỗ tốt lại là Lê An An được nhận, người ngoài đều truyền cô ta là người hào phóng lương thiện, bình thường ăn mặc cũng rất sành điệu, đều nghĩ cô ta là người có tiền, ai ngờ được đều là nhờ sau lưng có Thiệu Bạch Vi coi tiền như rác chống đỡ cho chứ?
Nhưng Lê An An nghe xong lời bọn họ nói, chỉ cảm thấy kỳ quái, cô ta nói, trong nhà Bạch Vi có tiền như vậy, nhà cô ta lại nghèo như vậy, chia một chút cho cô ta thì có gì sai chứ? Hai bọn họ không phải là bạn tốt sao? Bạn tốt chia sẻ chút đồ thôi thì có vấn đề gì chứ? Mà chị lớp trên bị bệnh bạch cầu, quyên tiền cho chị cũng là nên làm, cô ta còn ngại chừng đó tiền còn ít đấy, ngày thường cô ta đưa một vài món quà cho các bạn trong lớp thì tính là gì, lúc đó chẳng phải cũng ở chung với mấy cô rất tốt sao, cô ta rốt cuộc có vấn đề chỗ nào chứ?
Các nữ sinh trong ký túc xá phản bác cô ta, Thiệu Bạch Vi cho dù lại có nhiều tiền hơn nữa cũng là của người ta, chị lớp trên bất hạnh, thì cô cứ quyên tiền của mình đi, mắc gì dùng tiền của Thiệu Bạch Vi, dùng tiền của cô ấy cũng thôi đi, còn dùng tên của mình để quyên, thế mà còn hỏi có vấn đề gì không? Có vấn đề không?! Không biết xấu hổ!
Lê An An càng cảm thấy vô tội, đều là bạn bè, để ý chút việc vặt ấy làm chi, cô cũng không lấy ra bao nhiêu tiền nha, cô chỉ là muốn làm việc tốt thì sai ở chỗ nào chứ?
Người trong ký túc xá cũng hết chỗ nói rồi, bọn họ cảm thấy nói chuyện với người kỳ dị như Lê An An cũng nói không thông, mà Thiệu Bạch Vi cũng là kỳ la nhất. Cô căn bản không rõ hai bên đang tranh luận cái gì, sau đó vẫn đi chung ở chung với Lê An An, nói rõ hơn chính là Lê An An chủ đọng dán lên cô, dù sao đầu năm nay, người ngu coi tiền như rác như thế cũng là khó tìm!
Nhưng người trong ký túc xá lại không hòa hợp với hai người họ, Lê An An vẫn cảm thấy ủy khuất, càng không ngừng ở bên ngoài nói xấu đám người trong ký túc xá, ăn cơm đều là cô ta trả tiền, còn mua quần áo, mua quà vặt cho bọn họ, bây giờ những người đó thế nhưng không để ý đến cô ta, cô ta thật sự cảm thấy rất tủi thân!
Thật có người cảm thấy nhìn thấy Lê An An làm như vậy, bởi vì khi đó các cô gái trong ký túc xá đều nghĩ Lê An An tự dùng tiền của mình để mua, hơn nữa bọn họ cũng đã đáp lễ trong phạm vi kinh tế của mình rồi. Nhưng mặc kệ bọn họ biện giải như thế nào, chỉ có thể khiến thanh danh của bọn họ ngày càng thối, ai bảo thanh danh khẳng khái hào phóng của Lê An An đã sớm truyền ra ngoài chứ, người chịu ân huệ của cô ta, à không đúng, người chịu ân huệ của Thiệu Bạch Vi lại nhiều không đếm được, cái gọi là ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay, người ta đương nhiên đứng về phía Lê An An rồi!
Cha Thiệu mẹ Thiệu thấy Thiệu Bạch Vi tiêu tiền ngày càng nhiều, bởi vì trong lòng có áy náy, cũng không kiểm chứng nhiều, chỉ chuyển càng nhiều tiền hơn vào tài khoản của cô, bảo cô không cần phải tiết kiệm, đối với Lê An An là người bạn duy nhất của Thiệu Bạch Vi cũng xem như con gái nuôi, thậm chí mở một tài khoản cho cô ta, mỗi tháng đều chuyển tiền vào tài khoản, khiến Lê An An càng thêm yên tâm thoải mái, nghỉ cũng không về nhà, trực tiếp chạy đến biệt thự nhà Thiệu Bạch Vi, ăn của bọn họ dùng của bọn họ. Ở trong lòng cô ta, cô ta có ơn với Thiệu Bạch Vi, nếu không có cô ta, Thiệu Bạch Vi đến bây giờ vẫn là một mình cô đơn đáng thương đến cùng cực, cho nên cô ta trực tiếp xem gia sản của Thiệu gia là của mình, nghiễm nhiên lấy danh xưng là con gái thứ hai của Thiệu gia, người bên ngoài không rõ nội tình còn tưởng rằng cha Thiệu mẹ Thiệu lại sinh thêm một đứa con gái, bây giờ mới đón về...
Mà đúng lúc này, tận thế bạo phát...

back top