Editor: Ngạn Tịnh.
Kịch tình đến nơi này thì ngừng, Bạch Vi mạnh mẽ mở mắt ra, chau mày, không biết vì sao lúc này lại có cảm giác kịch tình cứ đầu voi đuôi chuột, chuyện sau đó hoàn toàn không nhắc đến. Sau này Lê An An xảy ra chuyện gì, chuyện tiếp tục thế nào, Bạch Vi hoàn toàn không biết gì cả, rốt cuộc sao lại thế này? Trước kia cũng không phải như vậy, thế giới trước, mặc dù Chương Bạch Vi nhảy lầu chết rồi, kịch tình tiếp theo vẫn hiện ra, nhưng bây giờ lại không có, Bạch Vi có một loại dự cảm, càng về sau nhiệm vụ sẽ càng khó giải quyết...
Ngồi ở trên giường, Bạch Vi thử ho một tiếng, có thể phát ra tiếng, dù sao Thiệu Bạch Vi câm thì nhân tố tâm lý chiếm phần lớn, bây giờ đổi thành Bạch Vi, không có loại chứng ngại này, nhưng thân thể đã nhiều năm không nói chueyejn như vậy, dây thanh đều sắp thoái hóa, phát ra tiếng cũng rất trầm, điều này làm cho Bạch Vi hiểu được việc nói được là không thể gấp, còn cần phải chậm rãi điều dưỡng.
Sau đó Bạch Vi xuống giường đi ra ngoài, vừa ra cửa phòng liền nhìn thấy người đàn ông cao gầy lúc nãy đang trông chừng một nồi nước sôi, trong nồi nấu nước tuyết, có thể uống ngay được, cực kỳ đơn sơ, chỉ là bọn họ ở chỗ này cũng không bao lâu, có thể sử dụng trong hai ngày là được.
Người đàn ông cao gầy kia tên là Chu Dương, là một thiếu niên vui vẻ tỏa sáng như ánh mặt trời, mặc dù có đôi lúc hơi ngốc, nhưng sẽ làm người cảm thấy ngốc ngốc đáng yêu, dị năng cũng giống Lê An An, là lửa. Đám người bọn họ vẫn luôn đi về phía bắc, nhưng đại khái có thể đoán được bọn họ hẳn là đến cái căn cứ lớn ở phương bắc kia, cho nên sau đó khi thất lạc với bọn họ, gặp được Lê An An, cô vẫn luôn lựa phương bắc mà đi.
Mà những người khác trong đội ngũ lần lượt thức tỉnh dị năng là Âu Dương Dạ thức tỉnh hệ mộc, là người bình tĩnh thông suốt, gặp chuyện có thể khách quan phân tích, ở trong đội ngũ đảm đương nhân vật quân sư. Còn có Vương Xuyên thức tỉnh hệ sức mạnh cùng La Nhu thức tỉnh hệ thủy, đương nhiên, còn có đội trưởng bọn họ, Cố Thời thức tỉnh hệ băng.
Nghe những người này nói chuyện, thật giống như trước tận thế cũng đã quen biết, trừ Thiệu Bạch Vi mới gia nhập có chút không hợp, những người này mặc kệ làm việc hay là chiến đấu đều có vẻ vô cùng ăn ý, giống như đx hợp tác vô số lần rồi vậy. Càng về sau, Bạch Vi càng thấy chỉ sợ lai lịch của những người này cũng không hề nhỏ.
Nếu không phải Thiệu Bạch Vi lạc mất bọn họ, nói không chừng còn có thể đi theo bọn họ ở trong thời thế mạt thế này làm ra một phen sự nghiệp gì đó.
"Bé điếc, không ngủ nữa sao? Tôi ra bên ngoài lấy ít tuyết về nấu chút nước ấm, cô có muốn uống hay không? Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, đám lão đại nói không chừng qua một lát sẽ trở lại, nơi đó của cô còn có thức ăn hay không, chúng ta nhanh làm chút đồ nóng đi, bên ngoài lạnh như vậy, bọn họ trở về cũng có thể ăn một chút đồ ấm áp!" Chu Dương vừa thấy Bạch Vi ra cửa, lập tức bắt đầu lải nhải, chỉ là cũng quả thật là đang quan tâm cô.
Nghe hắn nói như vậy, Bạch Vi sửng sốt một chút, ăn? À đúng rồi, Thiệu Bạch Vi thức tỉnh dị năng không gian, những thức ăn nóng gì đó đều là nên đặt trong không gian của Thiệu Bạch Vi, dù sao không có nơi nào an toàn hơn loại không gian này, đáng tiếc không gian cảu Thiệu Bạch Vi không được như của Nguyễn Thanh Thanh, có thể gieo trồng trái cây gì đó, tốc độ chảy của thời gian lại khác với bên ngoài, cái không này chỉ là một không gian bình thường, giống như một hộp đựng đồ mười mét vuông, trừ Thiệu Bạch Vi ra, không ai nhìn thấy được.
Bởi vì Bạch Vi có kinh nghiệm từ lần trước, dưới ánh mắt tha thiết của Chu Dương, thử dùng tinh thần lực xem xét, sau đó thật sự có thể "xem" đến một chiếc hòm vô hình, ngay ở trước mắt cô, xúc tua nhẹ đụng, Bạch Vi cảm thấy thật có chút mới mẻ. Đáng tiếc bên tỏng thật sự không có bao nhiêu, hơn mười gói mì ăn liền, một ít táo vương vãi, một chút bột mì cùng gạo, ít chân giò hun khói cùng hai bình nước khoáng, quần áo chăn bông, còn có một vài thứ linh tinh gì đó. Thiệu Bạch Vi thức tỉnh dị năng trễ, vẫn là sau khi gặp đám người Cố Thời mới thức tỉnh, khi đó tận thế cũng đã sắp bắt đầu tầm ba tháng, những vật phẩm đều bị chia cắt không còn nhiều lắm, cho nên trong không gian của Thiệu Bạch Vi mới ít ỏi như vậy, nếu sớm hơn một tháng tuyệt đối sẽ không chỉ như vậy, nhưng là mấy thứ kia cũng là đám người Cố Thời mạo hiểm nguy hiểm xâm nhập vào đàn zombie mới lấy ra được, Thiệu Bạch Vi không xông pha gì, cô ăn cũng có chút không được tự nhiên, cứ mãi ăn chẳng dám ăn, người cũng đói đến hôn mê!
Sau đó Bạch Vi lấy bảy tám túi mì ăn liền cùng mấy cây chân giò hun khói ra, nghĩ đến ăn tiết kiệm một chút hẳn là đủ.
Vừa nhìn thấy thức ăn, nước miếng của Chu Dương cũng cấp tốc phân bố ra, mắt sáng lấp lánh, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy lên vậy.
"Nhanh, nước đều sắp cạn rồi, nhanh bỏ mì vào đi, tôi thật sự rất tưởng niệm mùi vị của mì ăn liền, hai ngày nay chỉ có thể lấy tuyết nấu uống, thậm chí còn chẳng có mà ăn, không độc chết cũng xem như tôi mang lớn rồi, nhanh đi!" Chu Dường càng không ngừng nuốt niowcs miếng.
Ngay khi hai người đang hăng hái nấu mì, cửa lớn đột nhiên bị người đá văng ra, cầm đầu là một người hình thể to lớn, đầu tròn não tròn, cái mũi nhếch về phía trước, không ngừng ngửi ngủi, sau đó ha ha một tiếng cười to, "Tiểu Dương Tử, có phải bé câm tỉnh rồi hay không? Cái mũi này của tôi vừa ngửi liền biết được mấy người đang nấu mì đúng không? Hương vị nay thật sự là thơm chết người rồi, ha ha ha, tôi đến đây, phân cho anh một miếng!"
Cái giọng oang oảng này không phải Vương Xuyên thì có thể là ai, hắn vừa vào cửa liền bay thẳng đến ngồi, thấy Bạch Vi, còn vỗ một cái vào lưng cô, thiếu chút nữa vỗ cô bay thẳng vào nồi, may mắn có người đỡ một chút.
"Ây, bé câm, tinh thật không tệ nha, tỉnh là tốt rồi!" Nói xong liền gia nhập chỗ ngồi giữa hai người, đối mặt với Chu Dương không ngừng gắp mỳ lên, trông mòn con mắt.
Bạch Vi chỉ cảm thấy lưng đau một chút, sau đso bị người kéo tay lại, quay đầu liền thấy không phải Cố Thời thì còn là ai, Bạch Vi theo bản năng gật gật đầu với anh, liền quay đầu lại, cảm giác đau sót sau lưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, người này xuống tay cũng chẳng e lệ gì, chỉ là như vậy cũng là chứng minh quan hệ bọn họ tốt đi, ha ha.
"Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng ngu ngốc của mấy người đi, tôi thật sự là không đành lòng nhìn thẳng, anh Dạ cùng lão đại sẽ không giống như mấy người, hừ!" La Nhu cười nhạo nói với hai người kia, dáng người của nữ sinh rất nhỏ nhắn đáng yêu, chưa đến 1m6, làn da thực trắng, khuôn mặt khéo léo, hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là dáng loli tim ngự tỷ.
Mà anh Dạ trong miệng cô quả thực là Âu Dương Dạ, mang theo một cặp kính đen, bộ dáng hào hoa phong nhã, cực kỳ thích cười, nhìn qua khiêm tốn được người thích, nhưng đây cũng là người có tâm cơ sâu nhất trong nhóm, Thiệu Bạch Vi cảnh giác đến vậy vẫn bị hắn gần như nắm bắt được tất cả, có thể thấy được tính nguy hiểm của người đàn ông này. Mà Cố Thời còn lại chính là lão đại của đám, trái ngược với Âu Dương Dạ, bình thường luôn bất cẩu ngôn tiếu (*), nhưng luôn có thể làm ra một vài hành động ấm lòng, ví như vừa rồi một phen giữ lấy Bạch Vi, đây xem như loại muộn tao đi, nói không nhiều lắm, nhưng luôn có thể chú ý đến chi tiết mà người ngoài không nắm được, mà theo phân tích cảu Thiệu Bạch Vi, lai lịch người này có lẽ là lớn nhất trong nhóm.
Chu Dương cùng Vương Xuyên mới mặc kệ, trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất, trong ngày thường nếu La Nhu chê cười bọn họ như vậy, hai bên khẳng định đã xông lên đánh một trận rồi.
Hai người bọn họ cũng chỉ quay đầu trông mong nhìn Cố Thời, "Lão đại, có thể ăn cơm chưa?"
Cố Thời mỉm cười, "Tôi thấy nấu cũng được rồi, ăn đi, bổ sung năng lượng cho tốt!"
Vì thế hai người kia liền khẩn cấp chia mỳ ra, Bạch Vi cũng được chia một chén, ngồi ở một bên yên lặng ăn.
"Bạch Vi, vì sao anh cảm thấy em tỉnh lại dường như có chút khác lạ?" Âu Dương Dạ ăn mỳ xong, đang cầm nước ấm ngồi bên cạnh Bạch Vi, cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Vi nuốt một ngụm mì, ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn hắn, làm như không rõ ý tứ của hắn.
Âu Dương Dạ nhìn cô vài giây, sau đó cười sờ sờ đầu cô, "Xem ra là anh mẫn cảm rồi, chỉ là Bạch Vi thoạt nhìn càng thêm nhu thuận đấy, trước kia mới sẽ không dịu ngoan mặc anh sờ như vậy, ha ha..."
Nghe vậy, Bạch Vi cũng không lập tức tránh đi, ngược lại tiếp tục ăn mì, tính cảnh giác của người đàn ông này thật đúng là cao mà, mới vừa gặp mặt, liền cảm giác được cô không thích hợp, chỉ là thế giới này cũng chỉ có cô là Thiệu Bạch Vi, cho nên cũng không có gì để chột dạ.
Thấy cô như vậy, Âu Dương Dạ trầm mặc xuống, sau đó cười rời đi.
Cơm nước xong, một đám người tụ tập bên đống lửa, bắt đầu thương lượng tiếp theo nên đi thế nào, ăn, ở giải quyết làm sao.
"Bây giờ bên ngoài gió tuyết rất lớn, đi ra ngoài không mở mắt được, chúng ta quần áo không đủ ấm, thức ăn lại thiếu đến đáng thương, chiếc xe kia cũng sắp hết xăng rồi, nhưng ở chỗ này cũng không phải là kế lâu dài, sẽ chỉ khiến chúng ta bị vây ở đây..." Âu Dương Dạ phân tích nói, "Cho nên tôi đã thương lượng với Thời, ngày mai khẳng định phải rời khỏi nơi này, thức ăn cùng quần áo chỉ có thể góp nhặt dọc đường, mọi người thấy thế nào?"
"Được, nơi rách náy này tôi đã sớm ở chán, một chút thức ăn cũng không tìm ra, sớm đi sớm tốt!" Vương Xuyên là người đầu tiên tán thành.
Tiếp theo, La Nhu cùng Chu Dương cũng không ngừng tán thành, hai người bọn họ trên cơ bản đều phục tùng chỉ huy của cấp trên. Ngay sau đó tất cả ánh mắt đều nhìn về phái Bạch Vi, Bạch Vi luôn luôn thất thần, đột nhiên cảm giác như mình bị vây xem, trống rỗng nhìn bọn họ, hai mắt giống như biết nói, giống như đang hỏi bọn họ nhìn cô làm gì.
Không còn cách nào, cô căn bản không nghe bọn họ nói gì, bởi vì cô đang lo lắng là từ lúc này tách ra với bọn ho, hay là chờ nhóm zombie lợi hại kia xuất hiện mới tách ra, dù sao lần này nhiệm vụ chủ yếu của cô đều ở trên người Lê An An, ở lâu với những người này cũng không có tác dụng nhiều, tuy rằng Thiệu Bạch Vi cũng rất muốn lăn lộn cùng mấy người này, nhưng báo thù vẫn là quan trọng nhất.
Mà La Nhu nhìn thấy bộ dáng ngốc manh kia, đột nhiên vươn người tới, say mê cọ cổ cô, "Bạch Vi, tận thế vẫn còn một người đáng yêu như em ở bên cạnh thật sự quá tốt! Đến, để chị hôn nhẹ một cái!"
Sau đó liền khiến mặt cô đầy nước miếng, trán Bạch Vi treo đầy hắc tuyến, cô nghĩ cũng không cần do dự, vẫn là nhanh chóng tách ra với những người này đi...
"La Nhu cái cô bạo lực này, cách bé câm xa một chút, khó được trong đội mới có một người nữ, cô trăm ngàn đừng lây bệnh cho cô bé..." Vương Xuyên ngạc nhiên quát.
Chu Dương ở bên cạnh không tim không phổi cười, bên trong một mảnh ấm áp, khiến cho khóe miệng Bạch Vi nhịn không được cong cong, có lẽ... Ở lại vài ngày cũng chẳng sao.
Mà cách nơi đó vài trăm dặm có một phòng thí nghiệm, có một người đàn ông đầu tóc bạc trắng đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt màu đỏ tươi không hiện rõ ánh sáng, trong bóng đêm, người đàn ông không tiếng động nở nụ cười.
Hắn thành công...
Kịch tình đến nơi này thì ngừng, Bạch Vi mạnh mẽ mở mắt ra, chau mày, không biết vì sao lúc này lại có cảm giác kịch tình cứ đầu voi đuôi chuột, chuyện sau đó hoàn toàn không nhắc đến. Sau này Lê An An xảy ra chuyện gì, chuyện tiếp tục thế nào, Bạch Vi hoàn toàn không biết gì cả, rốt cuộc sao lại thế này? Trước kia cũng không phải như vậy, thế giới trước, mặc dù Chương Bạch Vi nhảy lầu chết rồi, kịch tình tiếp theo vẫn hiện ra, nhưng bây giờ lại không có, Bạch Vi có một loại dự cảm, càng về sau nhiệm vụ sẽ càng khó giải quyết...
Ngồi ở trên giường, Bạch Vi thử ho một tiếng, có thể phát ra tiếng, dù sao Thiệu Bạch Vi câm thì nhân tố tâm lý chiếm phần lớn, bây giờ đổi thành Bạch Vi, không có loại chứng ngại này, nhưng thân thể đã nhiều năm không nói chueyejn như vậy, dây thanh đều sắp thoái hóa, phát ra tiếng cũng rất trầm, điều này làm cho Bạch Vi hiểu được việc nói được là không thể gấp, còn cần phải chậm rãi điều dưỡng.
Sau đó Bạch Vi xuống giường đi ra ngoài, vừa ra cửa phòng liền nhìn thấy người đàn ông cao gầy lúc nãy đang trông chừng một nồi nước sôi, trong nồi nấu nước tuyết, có thể uống ngay được, cực kỳ đơn sơ, chỉ là bọn họ ở chỗ này cũng không bao lâu, có thể sử dụng trong hai ngày là được.
Người đàn ông cao gầy kia tên là Chu Dương, là một thiếu niên vui vẻ tỏa sáng như ánh mặt trời, mặc dù có đôi lúc hơi ngốc, nhưng sẽ làm người cảm thấy ngốc ngốc đáng yêu, dị năng cũng giống Lê An An, là lửa. Đám người bọn họ vẫn luôn đi về phía bắc, nhưng đại khái có thể đoán được bọn họ hẳn là đến cái căn cứ lớn ở phương bắc kia, cho nên sau đó khi thất lạc với bọn họ, gặp được Lê An An, cô vẫn luôn lựa phương bắc mà đi.
Mà những người khác trong đội ngũ lần lượt thức tỉnh dị năng là Âu Dương Dạ thức tỉnh hệ mộc, là người bình tĩnh thông suốt, gặp chuyện có thể khách quan phân tích, ở trong đội ngũ đảm đương nhân vật quân sư. Còn có Vương Xuyên thức tỉnh hệ sức mạnh cùng La Nhu thức tỉnh hệ thủy, đương nhiên, còn có đội trưởng bọn họ, Cố Thời thức tỉnh hệ băng.
Nghe những người này nói chuyện, thật giống như trước tận thế cũng đã quen biết, trừ Thiệu Bạch Vi mới gia nhập có chút không hợp, những người này mặc kệ làm việc hay là chiến đấu đều có vẻ vô cùng ăn ý, giống như đx hợp tác vô số lần rồi vậy. Càng về sau, Bạch Vi càng thấy chỉ sợ lai lịch của những người này cũng không hề nhỏ.
Nếu không phải Thiệu Bạch Vi lạc mất bọn họ, nói không chừng còn có thể đi theo bọn họ ở trong thời thế mạt thế này làm ra một phen sự nghiệp gì đó.
"Bé điếc, không ngủ nữa sao? Tôi ra bên ngoài lấy ít tuyết về nấu chút nước ấm, cô có muốn uống hay không? Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, đám lão đại nói không chừng qua một lát sẽ trở lại, nơi đó của cô còn có thức ăn hay không, chúng ta nhanh làm chút đồ nóng đi, bên ngoài lạnh như vậy, bọn họ trở về cũng có thể ăn một chút đồ ấm áp!" Chu Dương vừa thấy Bạch Vi ra cửa, lập tức bắt đầu lải nhải, chỉ là cũng quả thật là đang quan tâm cô.
Nghe hắn nói như vậy, Bạch Vi sửng sốt một chút, ăn? À đúng rồi, Thiệu Bạch Vi thức tỉnh dị năng không gian, những thức ăn nóng gì đó đều là nên đặt trong không gian của Thiệu Bạch Vi, dù sao không có nơi nào an toàn hơn loại không gian này, đáng tiếc không gian cảu Thiệu Bạch Vi không được như của Nguyễn Thanh Thanh, có thể gieo trồng trái cây gì đó, tốc độ chảy của thời gian lại khác với bên ngoài, cái không này chỉ là một không gian bình thường, giống như một hộp đựng đồ mười mét vuông, trừ Thiệu Bạch Vi ra, không ai nhìn thấy được.
Bởi vì Bạch Vi có kinh nghiệm từ lần trước, dưới ánh mắt tha thiết của Chu Dương, thử dùng tinh thần lực xem xét, sau đó thật sự có thể "xem" đến một chiếc hòm vô hình, ngay ở trước mắt cô, xúc tua nhẹ đụng, Bạch Vi cảm thấy thật có chút mới mẻ. Đáng tiếc bên tỏng thật sự không có bao nhiêu, hơn mười gói mì ăn liền, một ít táo vương vãi, một chút bột mì cùng gạo, ít chân giò hun khói cùng hai bình nước khoáng, quần áo chăn bông, còn có một vài thứ linh tinh gì đó. Thiệu Bạch Vi thức tỉnh dị năng trễ, vẫn là sau khi gặp đám người Cố Thời mới thức tỉnh, khi đó tận thế cũng đã sắp bắt đầu tầm ba tháng, những vật phẩm đều bị chia cắt không còn nhiều lắm, cho nên trong không gian của Thiệu Bạch Vi mới ít ỏi như vậy, nếu sớm hơn một tháng tuyệt đối sẽ không chỉ như vậy, nhưng là mấy thứ kia cũng là đám người Cố Thời mạo hiểm nguy hiểm xâm nhập vào đàn zombie mới lấy ra được, Thiệu Bạch Vi không xông pha gì, cô ăn cũng có chút không được tự nhiên, cứ mãi ăn chẳng dám ăn, người cũng đói đến hôn mê!
Sau đó Bạch Vi lấy bảy tám túi mì ăn liền cùng mấy cây chân giò hun khói ra, nghĩ đến ăn tiết kiệm một chút hẳn là đủ.
Vừa nhìn thấy thức ăn, nước miếng của Chu Dương cũng cấp tốc phân bố ra, mắt sáng lấp lánh, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy lên vậy.
"Nhanh, nước đều sắp cạn rồi, nhanh bỏ mì vào đi, tôi thật sự rất tưởng niệm mùi vị của mì ăn liền, hai ngày nay chỉ có thể lấy tuyết nấu uống, thậm chí còn chẳng có mà ăn, không độc chết cũng xem như tôi mang lớn rồi, nhanh đi!" Chu Dường càng không ngừng nuốt niowcs miếng.
Ngay khi hai người đang hăng hái nấu mì, cửa lớn đột nhiên bị người đá văng ra, cầm đầu là một người hình thể to lớn, đầu tròn não tròn, cái mũi nhếch về phía trước, không ngừng ngửi ngủi, sau đó ha ha một tiếng cười to, "Tiểu Dương Tử, có phải bé câm tỉnh rồi hay không? Cái mũi này của tôi vừa ngửi liền biết được mấy người đang nấu mì đúng không? Hương vị nay thật sự là thơm chết người rồi, ha ha ha, tôi đến đây, phân cho anh một miếng!"
Cái giọng oang oảng này không phải Vương Xuyên thì có thể là ai, hắn vừa vào cửa liền bay thẳng đến ngồi, thấy Bạch Vi, còn vỗ một cái vào lưng cô, thiếu chút nữa vỗ cô bay thẳng vào nồi, may mắn có người đỡ một chút.
"Ây, bé câm, tinh thật không tệ nha, tỉnh là tốt rồi!" Nói xong liền gia nhập chỗ ngồi giữa hai người, đối mặt với Chu Dương không ngừng gắp mỳ lên, trông mòn con mắt.
Bạch Vi chỉ cảm thấy lưng đau một chút, sau đso bị người kéo tay lại, quay đầu liền thấy không phải Cố Thời thì còn là ai, Bạch Vi theo bản năng gật gật đầu với anh, liền quay đầu lại, cảm giác đau sót sau lưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, người này xuống tay cũng chẳng e lệ gì, chỉ là như vậy cũng là chứng minh quan hệ bọn họ tốt đi, ha ha.
"Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng ngu ngốc của mấy người đi, tôi thật sự là không đành lòng nhìn thẳng, anh Dạ cùng lão đại sẽ không giống như mấy người, hừ!" La Nhu cười nhạo nói với hai người kia, dáng người của nữ sinh rất nhỏ nhắn đáng yêu, chưa đến 1m6, làn da thực trắng, khuôn mặt khéo léo, hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là dáng loli tim ngự tỷ.
Mà anh Dạ trong miệng cô quả thực là Âu Dương Dạ, mang theo một cặp kính đen, bộ dáng hào hoa phong nhã, cực kỳ thích cười, nhìn qua khiêm tốn được người thích, nhưng đây cũng là người có tâm cơ sâu nhất trong nhóm, Thiệu Bạch Vi cảnh giác đến vậy vẫn bị hắn gần như nắm bắt được tất cả, có thể thấy được tính nguy hiểm của người đàn ông này. Mà Cố Thời còn lại chính là lão đại của đám, trái ngược với Âu Dương Dạ, bình thường luôn bất cẩu ngôn tiếu (*), nhưng luôn có thể làm ra một vài hành động ấm lòng, ví như vừa rồi một phen giữ lấy Bạch Vi, đây xem như loại muộn tao đi, nói không nhiều lắm, nhưng luôn có thể chú ý đến chi tiết mà người ngoài không nắm được, mà theo phân tích cảu Thiệu Bạch Vi, lai lịch người này có lẽ là lớn nhất trong nhóm.
Chu Dương cùng Vương Xuyên mới mặc kệ, trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất, trong ngày thường nếu La Nhu chê cười bọn họ như vậy, hai bên khẳng định đã xông lên đánh một trận rồi.
Hai người bọn họ cũng chỉ quay đầu trông mong nhìn Cố Thời, "Lão đại, có thể ăn cơm chưa?"
Cố Thời mỉm cười, "Tôi thấy nấu cũng được rồi, ăn đi, bổ sung năng lượng cho tốt!"
Vì thế hai người kia liền khẩn cấp chia mỳ ra, Bạch Vi cũng được chia một chén, ngồi ở một bên yên lặng ăn.
"Bạch Vi, vì sao anh cảm thấy em tỉnh lại dường như có chút khác lạ?" Âu Dương Dạ ăn mỳ xong, đang cầm nước ấm ngồi bên cạnh Bạch Vi, cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Vi nuốt một ngụm mì, ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn hắn, làm như không rõ ý tứ của hắn.
Âu Dương Dạ nhìn cô vài giây, sau đó cười sờ sờ đầu cô, "Xem ra là anh mẫn cảm rồi, chỉ là Bạch Vi thoạt nhìn càng thêm nhu thuận đấy, trước kia mới sẽ không dịu ngoan mặc anh sờ như vậy, ha ha..."
Nghe vậy, Bạch Vi cũng không lập tức tránh đi, ngược lại tiếp tục ăn mì, tính cảnh giác của người đàn ông này thật đúng là cao mà, mới vừa gặp mặt, liền cảm giác được cô không thích hợp, chỉ là thế giới này cũng chỉ có cô là Thiệu Bạch Vi, cho nên cũng không có gì để chột dạ.
Thấy cô như vậy, Âu Dương Dạ trầm mặc xuống, sau đó cười rời đi.
Cơm nước xong, một đám người tụ tập bên đống lửa, bắt đầu thương lượng tiếp theo nên đi thế nào, ăn, ở giải quyết làm sao.
"Bây giờ bên ngoài gió tuyết rất lớn, đi ra ngoài không mở mắt được, chúng ta quần áo không đủ ấm, thức ăn lại thiếu đến đáng thương, chiếc xe kia cũng sắp hết xăng rồi, nhưng ở chỗ này cũng không phải là kế lâu dài, sẽ chỉ khiến chúng ta bị vây ở đây..." Âu Dương Dạ phân tích nói, "Cho nên tôi đã thương lượng với Thời, ngày mai khẳng định phải rời khỏi nơi này, thức ăn cùng quần áo chỉ có thể góp nhặt dọc đường, mọi người thấy thế nào?"
"Được, nơi rách náy này tôi đã sớm ở chán, một chút thức ăn cũng không tìm ra, sớm đi sớm tốt!" Vương Xuyên là người đầu tiên tán thành.
Tiếp theo, La Nhu cùng Chu Dương cũng không ngừng tán thành, hai người bọn họ trên cơ bản đều phục tùng chỉ huy của cấp trên. Ngay sau đó tất cả ánh mắt đều nhìn về phái Bạch Vi, Bạch Vi luôn luôn thất thần, đột nhiên cảm giác như mình bị vây xem, trống rỗng nhìn bọn họ, hai mắt giống như biết nói, giống như đang hỏi bọn họ nhìn cô làm gì.
Không còn cách nào, cô căn bản không nghe bọn họ nói gì, bởi vì cô đang lo lắng là từ lúc này tách ra với bọn ho, hay là chờ nhóm zombie lợi hại kia xuất hiện mới tách ra, dù sao lần này nhiệm vụ chủ yếu của cô đều ở trên người Lê An An, ở lâu với những người này cũng không có tác dụng nhiều, tuy rằng Thiệu Bạch Vi cũng rất muốn lăn lộn cùng mấy người này, nhưng báo thù vẫn là quan trọng nhất.
Mà La Nhu nhìn thấy bộ dáng ngốc manh kia, đột nhiên vươn người tới, say mê cọ cổ cô, "Bạch Vi, tận thế vẫn còn một người đáng yêu như em ở bên cạnh thật sự quá tốt! Đến, để chị hôn nhẹ một cái!"
Sau đó liền khiến mặt cô đầy nước miếng, trán Bạch Vi treo đầy hắc tuyến, cô nghĩ cũng không cần do dự, vẫn là nhanh chóng tách ra với những người này đi...
"La Nhu cái cô bạo lực này, cách bé câm xa một chút, khó được trong đội mới có một người nữ, cô trăm ngàn đừng lây bệnh cho cô bé..." Vương Xuyên ngạc nhiên quát.
Chu Dương ở bên cạnh không tim không phổi cười, bên trong một mảnh ấm áp, khiến cho khóe miệng Bạch Vi nhịn không được cong cong, có lẽ... Ở lại vài ngày cũng chẳng sao.
Mà cách nơi đó vài trăm dặm có một phòng thí nghiệm, có một người đàn ông đầu tóc bạc trắng đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt màu đỏ tươi không hiện rõ ánh sáng, trong bóng đêm, người đàn ông không tiếng động nở nụ cười.
Hắn thành công...