Nhóc "Câm" Chọc Hồng Trần

Chương 12: Đúng là đến phá rối

Một canh giờ sau đó không còn ai chặn đường cướp tiền nữa, sau khi bọn họ vượt qua một ngọn núi nhỏ, tiết mục tương tự vừa rồi lại trình diễn lần nữa, sơn tặc cầm đao chặn đường, nhưng ngay khắc đầu tiên bóng dáng Thu Anh Đào lọt vào mắt, bọn sơn tặc trong bụi cỏ đấm ngực dậm chân tức giận hét lên: “Đồ lỗ mãng! Ngươi nói cướp xe tiêu kế tiếp, nhảy ra sớm như vậy làm gì hả! Mau cút về đây cho tao —“
Sơn tặc giật mình, lập tức cúi đầu khom lưng nhảy trở lại bụi cỏ: “Xin lỗi xin lỗi, ta nhìn lầm, hắc hắc ——“
“…” Các tiêu sư mặc dù cảm thấy việc này khá kỳ quặc, không biết bọn sơn tặc ngày thường ngang ngược đang sợ ai, nhưng vì khí thế của Ngưu thị tiêu cục nên ra vẻ đương nhiên tiếp tục đưa tiêu.
Thu Anh Đào vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy tên tiểu sơn tặc trên chạc cây, tiểu sơn tặc nhiệt tình vẫy tay với Thu Anh Đào: “Chúc đại tiểu thư Ngưu gia thuận buồm xuôi gió, đưa tiêu vui vẻ ——“
“…” Đừng để ý tới ta, ta với ngươi quen thân lắm sao?!
Tống Hàn Nho sớm đã nhận ra sự khác thường trên đường đi, nhưng hắn không nói gì, có lẽ nguyên nhân là câu nói tặc tiêu một nhà, có lợi thì cùng nhau hưởng, thói đời thế này, chẳng trách triều cương lộn xộn.
Bọn họ đi tiếp một đoạn, nghe thấy phía trước không xa có tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng quát tháo chém giết. Tiêu sư lập tức dừng ngựa lại, Thu Anh Đào kiễng chân nhìn cách đó không xa cát bụi cuồn cuộn … Có vẻ như xe tiêu phía trước đang bị cướp, một nhóm sơn tặc đang đánh nhau với tiêu sư, một nhóm khác thừa dịp lộn xộn mà cướp hàng hóa, còn nhóm nữa thì rung tàng cây để lá cây rụng xuống gây nhiễu loạn thị giác, có vẻ phối hợp với nhau rất ăn ý.
Nhiệm vụ của tiêu sư là bảo vệ hàng hóa của tiêu cục mình, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cho nên dừng bên đường nghỉ chân. Tống Hàn Nho thân là hoàng tử, sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho chuyện xấu xa bẩn thỉu thế được, hắn tức giận định tiến lên can ngăn, thì bị Thu Anh Đào kéo lại, nàng giơ một tờ giấy ra cho Tống Hàn Nho xem: Thất Vương gia tôn quý, ngài đi tới đó chịu chết hả?
Tống Hàn Nho không vui nhíu mày: “Dám làm bậy giữa ban ngày, bọn sơn tặc ngang ngược quá mức.”
Thu Anh Đào không kiên nhẫn ấn vai hắn ngăn lại, nhưng ánh mắt vẫn rất hoà nhã: ngoan, nghe lời ngồi xuống đi.
Tống Hàn Nho không chống lại được sức lực của nàng, nên hơi hờn giận, không vui nói: “Tuy là người khôn phải biết giữ mình, nhưng hành động nàng lần này chính là cổ vũ hành động trộm cướp của bọn sơn tặc, chẳng lẽ Ngưu thị tiêu cục không bị cướp là vì đã hối lộ sơn tặc?”
Không đợi Thu Anh Đào phản ứng, mấy tiêu sư trẻ tuổi đã không vui: “Thất Vương gia nói sai rồi, Ngưu thị tiêu cục ta là danh môn chính phái, sao có thể làm bạn với bọn sơn tặc?”
Tống Hàn Nho cười nhạt: “Nếu Ngưu thị tiêu cục không hợp tác với sơn tặc, thì cả đường đi thông suốt không bị trở ngại phải giải thích thế nào đây? Đám sơn tặc vừa rồi rõ ràng có biết tiểu thư Ngưu gia.”
Tiểu tiêu sư bị hỏi cứng miệng không biết trả lời thế nào, Ngưu Tiểu Nữu thường xuyên làm lục lâm hảo hán đối đầu với đám sơn tặc, chẳng lẽ đám kia sơn tặc kia thật sự là vì sợ mà chạy sao?
Thu Anh Đào thấy cục diện khó xử, đang đấu tranh xem có nên rửa sạch oan khuất cho Ngưu thị tiêu cục hay không… Tống Hàn Nho thật đáng ghét! Nếu hắn không phải là con trai của Hoàng đế thì thật sự muốn bóp chết hắn, mặt nàng không chút thay đổi nâng một tảng đá lớn ở ven đường lên, một mình chạy thẳng về phía trước, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh ném tảng đá vào giữa trận hỗn chiến, một tiếng rầm nổ lên, hai bên đang đánh nhau bỗng dưng im bặt, Thu Anh Đào tóm lấy cổ một tên sơn tặc gầy nhỏ đứng gần đấy ném vào bụi cỏ: “Vèo” … “Bịch”… “Á á á.”
Mấy tên sơn tặc còn lại tay cầm vũ khí liếc mắt nhìn mấy con thú trên xe áp tiêu đã thuận lợi chuyển đi quá nửa, hơn nữa vài huynh đệ ở đây đã bị Ngưu Tiểu Nữu đánh vài phát, cho nên tùy tiện mắng mấy tiêu sư bị thương vài câu rồi nhao nhao tản đi.
Thu Anh Đào thấy đám sơn tặc nể tình rời đi, thì thở phào nhẹ nhõm nghĩ lại mà phát sợ, ngộ nhỡ phải đánh nhau thật thì nàng chỉ có thể ôm đầu để bị đánh thôi.
Tống Hàn Nho không ngờ Thu Anh Đào để chứng minh sự trong sạch mà một mình xông vào giữa quân địch, hắn mím môi không nói, cũng may không gặp phải chuyện gì, nếu không chỉ vì nói mấy câu cho hả giận mà dẫn tới tai hoạ.
Thu Anh Đào chưa nghe xong lời cảm kích của nhóm tiêu sư bị cướp đã quay lại chỗ cũ, chỉ huy tiêu sư nhà mình lập tức lên đường. Tống Hàn Nho thấy nàng tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vuốt vuốt tóc mai tiến lên phía trước: “Bản vương…” hai chữ vừa mới thốt ra, Thu Anh Đào đã giơ tay ngăn hắn nói tiếp, sau đó bước nhanh vài bước.
“…” Tống Hàn Nho biết nàng trong lòng không vui, hơn nữa Ngưu Tiểu Nữu là nữ nhân dễ nổi giận nhất mà hắn từng gặp, cho nên hắn đành phải yên lặng đi phía sau.
Thu Anh Đào không vui liếc mắt nhìn bóng chiếu trên mặt đất, cảm thấy Tống Hàn Nho cứ như túi trút giận lầm lũi đi sau lưng nàng, nàng không thèm để ý đến hắn là do hai nguyên nhân chủ yếu, thứ nhất: hắn phiền phức. Thứ hai: hắn quá phiền phức.
………..
“Đi lâu như vậy, nàng mệt không?” Tống Hàn Nho không tìm được chuyện gì để nói nên hỏi han.
Thu Anh Đào quay đầu về hướng ngược lại, bước thật nhanh tạo khoảng cách.
Tống Hàn Nho tự biết mình sai, cho dù phải tươi cười với vẻ mặt lạnh lùng, cho dù hoàn toàn không còn tư thái của Thất Vương gia, hắn vẫn bước nhanh đuổi kịp nàng đưa túi nước lên: “Uống nước đi, trời lại nóng thế này.”
Thu Anh Đào hung hăng trừng mắt với hắn, Tống Hàn Nho kinh ngạc tay cứng đờ, hắn mím môi cười xấu hổ: “Là tại ta không biết giữ mồm giữ miệng ảnh hưởng tới danh dự của Ngưu cô nương, bản vương xin lỗi.”

Không nói tới chữ bản vương, Thu Anh Đào cũng quên luôn thân phận của hắn, không phải người ta thường nói vương công quý tộc đều không coi ai ra gì sao? Bạn hữu này lại rất khác người, khẳng định không phải con trai do chính cung nương nương sinh ra rồi.
Nàng miễn cưỡng nhận lấy túi nước, sau đó cười như có như không liếc nhìn Tống Hàn Nho, Tống Hàn Nho thấy nàng đã có chút dáng vẻ tươi cười, thì thở phào nghĩ lại mà sợ… Hắn từ nhỏ đã quen được cung nữ thái giám hầu hạ, mà nô tài không được biểu hiện cảm xúc trước mặt chủ tử, người phụ nữ nghiêm khắc nhất mà hắn từng gặp qua là mẫu phi, mà tính tình Ngưu Tiểu Nữu thay đổi thất thường hắn quả thực không chịu đựng nổi, nhưng không hiểu sao, không muốn nàng tức giận, có lẽ là do mình vô ý làm tổn thương hổ yêu của Ngưu Tiểu Nữu nên thấy tự trách.
Thu Anh Đào thấy cách đó không xa có một con sông, kéo kéo tay áo Tống Hàn Nho chỉ về phía mặt nước, Tống Hàn Nho hiểu ý gật đầu, quay lại lệnh cho tiêu sư dừng lại nghỉ chân, ba tiêu sư trẻ tuổi sáu mắt nhìn nhau, đây là đi áp tiêu hay đi du sơn ngoạn thuỷ?
Trên mặt hồ xanh biếc từng vòng sóng gợn lăn tăn, Thu Anh Đào ngồi bên bờ, cởi giày đưa chân xuống chạm vào dòng nước trong vắt, thoải mái híp mắt lại hưởng thụ, Tống Hàn Nho ngồi xuống cạnh nàng, hành động mạnh dạn của nàng làm hắn thấy xấu hổ, chắc là nữ nhân giang hồ không để ý đến chút việc nhỏ như bị người khác nhìn thấy chân?
Thu Anh Đào dùng chân vọc nước, quay đầu ngoắc ngoắc ý bảo Tống Hàn Nho cũng đưa chân xuống cho mát, Tống Hàn Nho thấy bầu không khí hoà hoãn, mặc dù cảm thấy không ổn nhưng vẫn điên cuồng cùng với nàng, các tiêu sư đứng dưới tàng cây xem náo nhiệt, chẳng ai dám đi tới phá hoại hứng thú của đại tiểu thư nhà mình.
Tống Hàn Nho từ nhỏ đã sống trong Hoàng cung, mười sáu tuổi được sắc phong Vương gia, hắn tin rằng thực thi chính sách nhân từ mới làm quốc gia vững mạnh, nhưng phụ hoàng lại cho rằng chỉ có quân đội hùng mạnh mới có thể ổn định giang sơn, là chính sách tàn bạo tạo ra cường quyền, cho nên hai người vì ý kiến bất đồng nên thường xuyên tranh luận. Lâu dần, nhiệt huyết chảy ra biển đông, hắn chẳng còn muốn để tâm đến chuyện triều chính, thể hiện thái độ trung lập, coi như không thấy qua loa cho xong chuyện.
Thu Anh Đào tiện tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, nghiêng người, theo thói quen vung tay ném, hòn đá như một con chuồn chuồn lướt nước bật lên từng vòng cung trên mặt nước. Tống Hàn Nho thấy lạ, hắn nhặt một hòn đá nhỏ học theo điệu bộ Thu Anh Đào, vung tay… “Tủm”, hòn đá vô tình chìm xuống đáy hồ…
Thu Anh Đào không khách khí ôm bụng cười nhạo, chọn một hòn đá tròn dẹp đưa cho Tống Hàn Nho, đưa tay ra làm mẫu, có lẽ Tống Hàn Nho từ nhỏ đã không có năng khiếu chơi đùa, mô phỏng theo mà vẫn không ném được, Thu Anh Đào vứt cho hắn một ánh mắt “ngu ngốc”, rồi bật dậy đứng phía sau hắn, một tay giữ chặt vai hắn, một tay cầm lấy cổ tay hắn, Tống Hàn Nho chần chờ trong chốc lát, sau đó thuận theo sự điều khiển của nàng… Khi hòn đá ném ra bật trên mặt nước, hắn hưng phấn tươi cười: “Thật là thú vị, nàng thật biết chơi đùa, ha ha.”
Thu Anh Đào đắc ý ngồi xuống bên bờ tiếp tục ném đá, trẻ con Hoàng tộc đúng là đáng thương, tất nhiên là thiếu rất nhiều vui thú lúc còn nhỏ.
Tống Hàn Nho rất hứng thú với trò ném đá, ném thêm vài lần đã nắm giữ được kỹ xảo “cao thâm” thuần thục, chỉ chốc lát sau, thậm chí số lần hòn đá bật lên còn nhiều hơn Thu Anh Đào. Vì chuyện này Thu Anh Đào bắt đầu thấy khó chịu, số lần bật tối đa nàng có thể tạo ra là mười vòng, mà lúc này Tống Hàn Nho lại càng tươi cười đắc ý. Hắc! Nàng thở phì phò bật dậy, ôm lấy một tảng đá to quăng xuống mặt nước, bọt nước bắn tung tóe bốn phía, Tống Hàn Nho thấy nàng giận dỗi như trẻ con, chẳng cần nghĩ ngợi đã cầm lấy cổ tay nàng, an ủi rất có thành ý: “Tiểu sư phụ đừng tức giận, đồ nhi nhận thức nhanh là do người có phương pháp dạy mà.”
Thu Anh Đào vừa nghe xong trong lòng thoải mái, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ khoan dung. Lúc này một cành liễu bị gió thổi rủ xuống trước mắt, Thu Anh Đào kiễng chân ngắt xuống một cành liễu xanh nhạt, tiện tay kết thành một vòng cỏ “Olympic” đội lên đầu Tống Hàn Nho, Tống Hàn Nho không dám phản kháng, nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mình khó coi đến mức nào. Thu Anh Đào lùi về phía sau mấy bước thoả mãn gật đầu, tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) phối hợp với vòng cỏ chẳng ra sao đúng là rất thú vị.
Nắng mặt trời chiếu lên gương mặt khóc không ra nước mắt của Tống Hàn Nho, cùng với nụ cười dịu dàng, bao dung sự tinh nghịch của mỗ nữ, hắn thừa lúc Thu Anh Đào đi giày, tháo vòng cỏ xuống, thấy những bông hoa dại tươi đẹp bên bờ sông, hắn có ý tưởng bất chợt, trên vòng cỏ điểm xuyết những bông hoa nhỏ đủ màu sắc, sau đó lặng lẽ đội lên đầu Thu Anh Đào… Thu Anh Đào đã sớm nhìn thấy hành vi lén lút của hắn qua hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, nhưng vòng hoa mang thêm không khí vui vẻ của mùa xuân, cũng không khó coi lắm, đội thì đội chứ sao.
Tống Hàn Nho rất phong độ đưa tay ra cho nàng, nàng hơi nghiêng đầu hành lễ, ra vẻ tao nhã đưa tay đặt lên bàn tay Tống Hàn Nho…
“Khụ khụ, các người đang đi đưa tiêu, hay là đi nói chuyện yêu đương đây?” Mộ Giai Nam cũng chẳng biết mình sao lại hiện thân phá hỏng bầu không khí, tóm lại là chưa kịp nghĩ ngợi đã bước ra rồi.
Thu Anh Đào giật mình đột nhiên rút tay lại, lúc ngoái đầu nhìn lại vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Mộ Giai Nam. Tống Hàn Nho không biết người tới là ai, thấy người này vẻ mặt khí khái, ăn mặc như hiệp khách, chắc là người quen của Ngưu Tiểu Nữu.
Thu Anh Đào lạnh lùng lườm Mộ Giai Nam, phủi phủi quần đi về phía xe tiêu, sau đó bật ngón tay lệnh cho tiêu sư đi tiếp. Tống Hàn Nho đi qua Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam cố ý đụng vào người Tống Hàn Nho: “Thất vương gia y phục thuận tiện đơn giản là để đi đâu đây?”
Tống Hàn Nho thấy người này không có ý tốt, hắn nhìn lướt qua đôi mắt ba phần mỵ hoặc của Mộ Giai Nam, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bản vương không thể trả lời.”
Mộ Giai Nam trợn trắng mắt, hắn đúng là ăn no rỗi việc tự chuốc lấy mất mặt mà, khi không tự dưng nhảy ra can thiệp giờ lại bị người khác khinh bỉ cùng cảnh giác.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Thu Anh Đào, ánh mắt rơi xuống nhìn vòng hoa tươi rói, nảy ra ý xấu lấy một bông hoa xuống: “Ngươi đội cái đồ này không sợ gọi ong vò vẽ tới hả?”
“…” Thu Anh Đào đưa tay gỡ vòng hoa xuống, nàng vừa mới phủi sạch quan hệ với bọn sơn tặc, Tống Hàn Nho cũng đã tin Ngưu thị tiêu cục chưa từng thông đồng với sơn tặc, Mộ Giai Nam thật đáng ghét.
Nàng vừa định lấy tờ giấy trong túi có chữ “Cút”, thì Mộ Giai Nam đã đi trước một bước giành lấy tờ giấy trong tay nàng, vo viên, rồi sau đó vô liêm sỉ ném xuống sông cho cá ăn.
Thu Anh Đào tức giận đến giậm chân, hai tay nắm chặt thành nắm đấm chậm rãi quay lại xe ngựa, Mộ Giai Nam hai tay khoanh trước ngực bước nhanh đuổi kịp, thở dài đầy ai oán ra vẻ người vô tội: “Ta vất vả một đường bảo vệ ngươi, ngươi sao lại không biết có ơn tất phải báo đáp chứ?”
Thu Anh Đào thấy Tống Hàn Nho vẫn nhìn về phía này, nàng vội vàng viết một tờ giấy đưa cho tiêu sư, nói mình sẽ đuổi theo sau, bọn họ đưa Thất Vương gia đi trước. Mặc dù Tống Hàn Nho cảm thấy tên nam nhân này sẽ không làm hại Ngưu Tiểu Nữu, nhưng sắc mặt Ngưu Tiểu Nữu rất tệ, hắn ân cần mở miệng: “Có muốn bản vương ở lại chờ nàng không?”
Thu Anh Đào giật mình, mục đích của nàng chính là để Tống Hàn Nho đi trước, giả bộ hoà nhã lắc đầu, cúi đầu thay lời cảm ơn, giơ tay ra ý bảo hắn đi đi. Mộ Giai Nam thấy một màn như vậy trong lòng có cảm giác là lạ, từ lúc nào mà đã câu được cả Hoàng thân quốc thích rồi? Xú nha đầu này cũng lắm thủ đoạn ghê ha.

back top