Như Mùa Đông Rơi Xuống

Chương 18: Mùa xuân của Đậu hũ

Sáng nay, vừa thức giấc tôi đã thấy ông ngoại đang tỉ mỉ bé lá chậu mai trước sân nhà. Mấy hôm trước, tôi thấy ông xiết nước chậu mai là biết ngay sắp đến công đoạn này. Như mọi năm, thấy nhà nhà bẻ lá mai, nhìn cây mau dần trụi lá, là thấy Tết ở ngay trước mắt rồi. Nhìn những nụ mai khá nhỏ, tôi đoán hôm nay khoảng 15 tháng chạp. Vì nếu nụ mai to, ông để đến 18 hoặc 20 mới bẻ. Mọi năm còn có bố phụ ông, năm nay bố đi công tác xa. Mà theo như cuộc điện thoại gần nhất bố bảo năm nay phải đến hai chin, ba mươi bố mới về được. Vậy là mọi công việc chuẩn bị Tết, mẹ và ông làm hết.

 

Ông ngừng tay, vẫy tôi.

 

- Hà vào pha cho ông ấm trà.

 

- Vâng!

 

Tôi nhổm dậy, chạy vào bếp, đun chút nước sôi.

 

Khi còn nhỏ, thấy ông bẻ lá mai là tôi đã nhẩm đếm từng ngày một đợi Tết về. Niềm háo hức, phấn khích ấy không thẻ giải thích nổi. Tôi chờ Tết về, nhưng chẳng mong chờ quần áo mới hay phong bao lì xì đỏ. Một trong những việc tôi thích nhất là xem ông bẻ lá mai, rồi chờ đợi đến ngày những búp non nở vàng chậu, rực rỡ, sáng lấp lánh cùng nắng. Có một năm, bố ra phố rồi mua vè mấy nhành mai rừng. Vào dịp này, những người dân chai thường lên rừng chặt mai về bán, kiếm thêm chút tiền. Mai rừng cành khẳng khiu, dáng không uốn lượn công phu như mai chậu, hoa chỉ năm cánh và nhỏ nhắn, nhưng hoa đã nở thì mùi thơm bay khắp nhà. Thứ mùi rất lạ của gỗ và hoa quyện vào nhau tỏa mọi ngóc ngách, đánh thức cô bé con mười bốn tuổi khỏi giấc ngủ.

 

Và đặc biệt, tôi yêu mồng một Tết. Sau khi được ông lì xì, tôi thường bắt trước ông ngồi uống trà và nhâm nhi mứt tết. Tôi ngồi trong lòng ông, giả vờ cẩm tách trà và xoay xoay, nhấp một chút rồi thôi, vì đắng. Sau đó là được thỏa thích ăn mứt tết: mứt dừa sữa, mứt khoai, mứt táo tàu… Tôi ăn cho đến khi phát ngán.

 

Nghịch lý là tuổi càng thêm thì niềm háo hức đợi Tết về lại càng vơi đi. Một sáng đến trường, ngửa tay đón mưa xuân chớm lạnh, mới hay tôi đã chẳng còn háo hức đợi Tết về. Bây giờ, đối với tôi, Tết giống như ngày chủ nhật được nhân ba. Nghĩa là ngủ, không bài vở, và được xem ti vi. Vậy thôi. Những việc phải làm như quét dọn, những địa điểm phải đi và sẽ đi… năm nào cũng lặp đi lặp lại, thành ra chẳng còn gì để trông đợi.

 

Năm nay tôi lại càng chẳng háo hức chờ Tết. Kết quả thi học kỳ be bét, bảng điểm chẳng như mong đợi. Ừ thì với tính cầu toàn, tôi hơi làm quá lên một chút, điểm không phải là quá tệ, nhưng những môn tôi tự tin nhất lại làm tôi thất vọng nhiều. Môn Anh văn, tôi có thể làm sai một câu điều kiện loại ba đươn giản. Chẳng biết kỳ thi đại học thế nào đây. Mà qua Tết là coi như nó lù lù trước mắt rồi còn gì.

 

Đang vẩn vơ, tôi nghe tiếng mẹ la lớn. Bỏ mặc ấm trà, chạy vội ra sân, tôi thấy ông ngoại bất tỉnh. Lá mai vương vãi.

 

***

 

Ông ngoại tôi phải nhập viện. Mẹ gọi điện về báo ông không sao, chỉ do choàng rồi ngất. Ngoài ra, các xét nghiệm sơ bộ cho thấy hoàn toàn bình thường. Tóm lại là không có gì nghiêm trọng, nhưng bác sĩ giữ lại mấy ngày đẻ kiểm tra tổng quát.

 

Mẹ vào bệnh viện chăm sóc ông. Tôi nghiễm nhiên trở thành chủ nhân cái bếp, nấu những bữa trưa, bữa tối cho mẹ mang vào bệnh viện. Tối hôm ấy, tự dung ăn cơm một mình thấy buồn, tôi mang ra trước sân ăn cùng chậu mai.

 

Sáng sau cái hôm ông vào viện, tôi tỉ mỉ làm nốt công việc của ông – bẻ lá mai. Tiếng lá rời cành giòn rụm. Tôi cứ chăn chú làm, chẳng chú ý gì đến xung quang cho đến khi nghe có ai đó gọi mình ngoài cổng. Là cậu bạn hàng xóm bằng tuổi học cách nhau có mấy lớp, nhưng ở trường ít khi nói chuyện nhiều.

 

- Có việc gì thế?

 

- Tớ sang mượn cái chỏi quét sơn.

 

- Chờ tí.

 

Tôi vào lục lọi một hồi, gần như lựn ngụp trong bụi bặm thì cũng thấy cái chổi. cậu ta cầm lấy, cười toe. A ha, má lúm đồng tiền vẫn còn.

 

Hòi nhỏ, thấy mẹ khen cái má lúm ấy xinh, tôi ghen tị kinh khủng, suýt chút là chơi dại, lấy đũa chọt vào má để cũng có má lúm. Lấy được chổi, cậu ta chẳng đi ngay mà còn tần ngần.

 

- Đầu cậu dính mạng nhện này.

 

Lâm đưa tay phủi. Tôi thấy mất tự nhiên nên tự dưng nảy ra ý định châm chọc.

 

- Không cảm ơn người ta à? Vì lấy cây chổi mới bẩn tóc đấy.

 

- Ừ, bết rồi, cảm ơn nha Đậu hũ.

 

Trong một yhoangs, tôi giật mình. Đó là biệt danh của tôi từ hồi còn bé. Vì tôi hay đụng trước đụng sau, té lên té xuống, nói chung là hậu đậu, nên ông ngoại gọi tôi là Đậu hũ. Lâu rồi, tôi chẳng còn nghe ai gọi thế ngoài ông ngoại.

 

Mãi đến khi cậu ta về đến cổng nhà mình phía bên kia đường, tôi mới hoàn hốn đáp trả.

 

- Nhớ mang trả đó đò Sún răng.

 

Tôi nghe cậu ta bật cười to. Nhưng không nói gì thêm nữa.

 

Lại tỉ mỉ bẻ lá mai. Cuối cùng cũng xong.

back top