Sau khi Tô Hy Tuần kéo A Cương tới trốn sau thân cây, hắn vỗ độp mạnh vào sau gáy A Cương rồi nói: “Thằng oắt con này được lắm, nói dối càng ngày càng lưu loát, học từ ai vậy hả?”
A Cương sờ sờ sau gáy, thì thầm: “Không phải là học từ huynh à?”
“Hôm nay sao nàng ta lại ra ngoài? Hôm qua còn nghe nói nàng không gây chuyện, không gây ầm ĩ, ngoan ngoãn lắm mà.”
“Ai biết được, trông thì giống như ra ngoài gánh nước, nhưng nhìn cái cơ thể mảnh khảnh đấy, không bị ngã sấp xuống mới lạ đó. Đệ nghĩ có lẽ vì hôm nay nàng ấy phải đi ‘làm việc’.”
Tô Hy Tuần hoài nghi: “Không thể nào, nàng ta mới lên núi được vài ngày thì biết được gì chứ.”
“Cứ đi theo, đến lúc đó chẳng phải sẽ rõ cả sao.”
Từ sau khi lên núi, Tô Hy Tuần rất ít khi tự mình đi làm những chuyện vụng trộm như thế này. Lúc hắn ở kinh thành Hoài Trung, chạy vào cung cấm ăn trộm thuốc cũng trắng trợn đến mức làm ầm ĩ cả thành đều biết. Hiện giờ không chỉ lén lén lút lút, mà người phải theo dõi lại là một nữ nhân nữa. Nhưng hắn không cảm thấy hổ thẹn trong lòng, mà ngược lại lại thấy rất phấn khích. Những việc như theo dõi thế này đối với hắn vô cùng dễ dàng. Nín thở, thả lòng thân mình, chân đi nhẹ nhàng, ẩn người, từng động tác hắn đều đứng đầu.
Ninh Phi đúng thật không để ý gì cả. Nếu như nàng biết sau lưng đang có hai cái đuôi thì sẽ thấy oan uổng chết mất. Hôm nay đi ra ngoài không có suy nghĩ gian trá gì thật, chỉ là nàng nhớ đến ngày xưa, khi Giang Ngưng Phi còn là nàng dâu nhỏ, mỗi ngày đều phải đến bên bờ sông gánh nước về nhà. Những việc nặng trong nhà nàng ấy đều phải đảm đương. Hiện giờ thân thể này yếu ớt như vậy, nếu tăng cường luyện tập thì có lẽ sẽ phục hồi được sự hoạt bát khi xưa.
Còn chưa tới bên khe suối đã nghe thấy tiếng róc rách của nước. Xen lẫn vào đó hình như là tiếng đập nước và giọng đàn ông. Nàng nhớ đến những lời Đinh Hiếu dặn liền dừng bước, nói vọng về phía khe suối: “Bên đó có ai không?”
Không lâu sau liền nghe thấy tiếng người truyền tới: “Là nữ nhân! Mau mau! Tên khốn nạn kia, lấy quần áo của ta lại đây!”
Ninh Phi nghe tới đây biết ngay là có người đang tắm bên đó, nàng ngoan ngoãn đứng im tại chỗ. A Cương bắt đầu dao động, có lẽ nàng ta ra ngoài để gánh nước thật, bên đó đều là người sơn trại đang tắm, nàng qua đó thì liên lạc được với ai.
Ninh Phi đợi không lâu lắm thì nghe thấy tiếng rẽ nước đi lên. Một nam nhân đầu tóc ướt đẫm, quần áo vẫn chưa mặc chỉnh tề, cúi đầu, chạy thẳng một mạch tới, ngay sau đó là mấy nam nhân nhảy vọt đến từ phía sau, vừa cười vừa la hét, lúc thấy Ninh Phi ở bên cạnh thì thốt lên kinh ngạc: “Đây chẳng phải là vị phu nhân mà Đinh Hiếu trói lên núi sao?”
Ninh Phi cảm thấy thú vị, nàng hỏi: “Các huynh đang làm gì vậy? Người chạy trước có vẻ rất xấu hổ.”
Mấy tên đàn ông cười ha hả: “Hắn thua cược, theo giao hẹn...” nói đến đây thì quay sang nhìn nhau rồi ngửa mặt lên trời cười to, không ai bảo ai, tất cả cùng không nói tiếp nữa. Sau lại sợ Ninh Phi hiểu nhầm nên có người vội vàng nói thêm: “Muội yên tâm, không phải là làm chuyện xấu gì với hắn đâu, thật đấy, chỉ là viết vài chữ lên đít hắn, để sau này hắn về quê, cho người nhà hắn nhìn thấy sẽ cười đứt ruột.”
“Ngươi nói gì thế hả, trước mặt muội ấy sao có thể nói cái đít với chả đít!”
“Không gọi là đít thì còn gọi là gì?”
“Phải gọi là mông.”
Ninh Phi gượng cười: “Ta không tò mò đến vậy, chỉ thấy có chút hay ho.”
Đám đàn ông thấy nàng xách thùng gỗ, có người hỏi: “Muội muội đến đây gánh nước à? Đinh đại ca thật là… việc này sao để muội làm được, cứ để thùng đấy cho bọn ta, đảm bảo sẽ đổ đầy vại nước của Đinh Hiếu đến mức không thể đổ thêm được nữa.”
Ninh Phi nói: “Ấy ấy, cảm ơn, nhưng khó khăn lắm hắn mới đồng ý cho ta ra ngoài luyện tập.”
Đám đàn ông kêu to rằng không tin nàng có thể nhấc được hai thùng nước, Ninh Phi bất đắc dĩ, đành phải để bọn họ đi theo đến bên bờ suối, để họ thấy nàng đổ đầy nửa thùng của mỗi thùng, treo lên hai đầu gánh, sau đó vác lên vai. Lúc hai thùng nước mới gánh lên vai còn có chút không quen. Ngày xưa Giang Ngưng Phi gánh nước đều gánh thùng đầy, về đến nhà nước còn không bị trào ra, bây giờ sức lực đã giảm đi nhiều. Cuộc sống như vậy quả là rất tốt. Cuộc sống vốn là phải vất vả, điều khác nhau đó là khổ về thân thể hay về tinh thần mà thôi. Ninh Phi tình nguyện để bản thân mệt rã rời cũng không muốn quay về cuộc sống trước đó của Giang Ngưng Phi, cả ngày sống dựa vào việc gom góp sự thương yêu, cưng chiều của đàn ông, đúng là vô cùng cực khổ.
Thời đại của Ninh Phi có rất nhiều câu chuyện xưa. Có một câu chuyện về người vợ hiền giống kiểu Giang Ngưng Phi. Một thương nhân nạp thiếp, vợ cả ngứa mắt với người thiếp nên thừa dịp nam nhân kia ra ngoài buôn bán thì tìm cớ đánh đập. Khi người chồng quay về, người thiếp chịu đựng không nói gì. Đến một ngày, cướp đến nhà, thiếp chỉ huy người hầu chặn đường bọn cướp, còn chính mình thì vớ lấp cây gậy đánh đám cướp kia sợ chết khiếp. Từ đó mọi người mới biết nàng có võ nghệ xuất chúng. Người thiếp được tán tụng, trở thành một truyền kỳ. Nhưng một cuộc sống phải bó buộc chính mình trong tam tòng tứ đức như vậy thì trong lòng người thiếp kia cam tâm tình nguyện thật sao? Trước lúc Giang Ngưng Phi chết, cuối cùng cũng đã dâng lên cảm giác hối hận và hoài nghi.
Đám đàn ông kinh ngạc: “Đúng là không ngờ! Đúng là không ngờ nổi!”
Nữ nhân trên núi được cưng chiều như hoàng hậu vậy, cũng rất ít người có thể gánh nước thành thục như nàng. Lúc này bọn họ mới nhớ lại Đinh Hiếu kể đi kể lại câu chuyện “Giết sói”, tất cả đều há hốc mồm, mặt tái mét: “Chuyện Đinh đại ca kể không phải là thật chứ? Một mình muội muội giết được hai con sói sao?”
Ngày đó một mình Ninh Phi phải đối mặt với sáu con sói, sau đó Đinh Hiếu chỉ nhìn thấy hai con nằm chết ở gần đó, cho nên mới cho là vậy.
Một người nói: “Tên Đinh Hiếu kia toi rồi, lấy phải nương tử sức mạnh vô song!”
Ninh Phi hết cách: “Hắn kết hôn với ta khi nào vậy? Ta chỉ là một thê tử bị bỏ mà thôi, sau đó được hắn có lòng tốt đưa về đây.”
“Thật sao? Đinh đại ca và muội muội không hề có quan hệ gì sao?”
Lập tức dẫn đến một hồi xôn xao, bắt đầu có người gào to: “Á á á, cơ hội đến rồi!” Sau đó đám đàn ông vây quanh lấy Ninh Phi một cách vui vẻ, hỏi nàng liên tiếp xem nàng bao tuổi, nơi sinh, tình hình cha mẹ.
Một tay Ninh Phi giữ chắc cái quang gánh, tay còn lại vỗ trán, nàng biết nàng đã lỡ miệng rồi, gặp phải chuyện thế này tốt nhất nên im lặng, nếu không sẽ càng phiền hơn nữa.
Trên đường, đám đàn ông không ngừng yêu cầu được gánh nước giúp nàng, cuối cùng Ninh Phi phải dừng bước, không nhịn nổi nữa: “Xin các huynh đừng có làm khổ ta nữa!”
A Cương càng ngày càng thấy thú vị, hắn nói nhỏ, giọng đầy oán hận với Tô Hy Tuần: “Trước đây chưa từng thấy mấy tên đó nhiệt tình như vậy, thái độ thay đổi hoàn toàn rồi.”
Tô Hy Tuần thở dài thườn thượt: “Quả nhiên rất cần phải đưa nữ nhân lên núi.”
A Cương tức giận: “Bị bọn họ phá đám như vậy thì chúng ta còn đi theo làm gì, hết kịch hay rồi.”
Tô Hy Tuần vỗ vỗ vai của hắn: “Đi ra thôi, trốn ở đây làm gì nữa, không cần thiết phải trốn.” Nói xong thì kéo A Cương ra từ phía sau thân cây, bước trên đường đá, đi nhanh lên.
Không lâu sau đã có người nhìn thấy họ, từng người trong đám đàn ông đang vây quanh Ninh Phi đằng trước hô lên lần lượt: “Chào buổi sáng Nhị đương gia.”
Ninh Phi nghe được một chuỗi những lời chào thì ban đầu là ngẩn người, sau đó mới quay đầu, thấy là Tô Hy Tuần thì không biết nên làm thế nào. Trong lòng cực kỳ không muốn gặp loại đàn ông cợt nhả này, nhưng dù gì Đinh Hiếu cũng là thủ hạ của hắn, mà nàng lại được che chở dưới mái nhà của Đinh Hiếu, “đứng dưới mái hiên thấp, sao có thể không cúi đầu”[1]. Nàng nghĩ dù sao mình cũng là người trưởng thành, vậy nên phải dùng cách của người trưởng thành để giải quyết vấn đề, thế là nàng tạm gác cảm giác chán ghét sang một bên rồi chào hỏi Tô Hy Tuần.
[1] Thành ngữ: Dưới quyền của kẻ khác thì phải phục tùng.
Tô Hy Tuần càng ngày càng kinh ngạc, cả đường không biết nói gì, chỉ hỏi được một câu: “Ngươi gánh hai thùng nước không thấy nặng sao? Có cần ta giúp không?”
“Cảm ơn Nhị đương gia, Ninh Phi đã quen rồi.”
“…”
Có Tô Hy Tuần ở đó nên mấy tên nam nhân kia không dám có hành động gì thô lỗ, vừa đến ngã rẽ liền mượn cớ chuồn đi lần lượt, lúc đi còn không quên liếc mắt đưa tình với Ninh Phi. Có người còn tha thiết mời nàng đến chơi khi có thời gian rỗi, còn lấy tính mạng ra thề “tuyệt đối không có hành vi gì bất lịch sự”. Một người trong số đó nói: “Tính mạng của ngươi? Tính mạng của ngươi làm gì, Ninh muội muội lấy nó có tác dụng gì chứ!”
Nghe những lời chẳng ra đâu vào đâu đó, Ninh Phi quên cả chuyện sau lưng nàng còn có con ma đòi mạng đang đi theo, nàng cũng cười theo bọn họ rồi vẫy tay chào. Lúc xách gánh nước lên mới thấy Tô Hy Tuần vẫn chưa đi, làm nàng bỗng thấy căng thẳng cả người.
Lúc này chỉ còn nàng và Tô Hy Tuần, còn A Cương cũng bị đám nam nhân to con đang cười hi hi ha ha đó lôi đi.
Trong tầm mắt của Ninh Phi không thấy bóng người. Ngã rẽ bị từng lớp có tranh cao bằng người che kín, có lẽ có kêu rách cổ họng cũng chẳng có ai tới, nàng nói ngay: “Ta với ngươi không thù không oán, xin ngươi tha cho ta đi.”
Tô Hy Tuần ngạc nhiên: “Tha cho ngươi?” Nói xong mới nhớ tới việc hắn trêu chọc nàng mấy hôm trước, thế là nhất thời không nói nên lời. Hắn lúng túng một hồi rồi chợt hỏi: “Ta nhớ ngươi có mang theo vài viên thuốc từ kinh thành Hoài Trung đến cơ mà, sao không uống?” Mấy hôm trước hắn lục hành lý của Ninh Phi không thấy có, nhưng nhìn sắc mặt của nàng không giống đã được điều dưỡng nên mới hỏi vậy.
Ninh Phi giật mình: “Ngươi lục đồ của ta?” Nói xong liền im lặng. Phải kiểm tra đồ đạc của nàng là điều tất nhiên, nàng có thể hiểu được. Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Tâm trạng Ninh Phi không vui vẻ, vẻ mặt không thể tươi cười gì được nữa. Tuy khuôn mặt trẻ trung nhưng lại khiến người ta có cảm giác “Nữ nhân này không dễ dây vào”. Không phải là kiểu khoe khoang mạnh miệng, mà là thật sự khiến người ta biết rằng có nói nữa có lẽ sẽ khiến đôi bên cùng khó xử.
Bầu không khí ngày càng yên lặng và lạnh lẽo, hai người nhìn nhau không nói gì. Cuối cùng Tô Hy Tuần xoay người bỏ đi mà chẳng nói được câu nào.
Trước đây Tô Hy Tuần nổi tiếng nhờ sức lực tràn trề. Ngoài việc phải xử lý tất cả những công việc hắn phụ trách, hắn còn đảm nhận cả phần việc của Diệp Vân Thanh. Vì vậy ở sơn trại hắn có biệt danh là “Bà vú áp trại”. Tuy hắn từng dùng rất nhiều thủ đoạn cao tay để trấn áp vô số lần những người dám gọi như thế nhưng như “cỏ nơi thảo nguyên, cứ có gió xuân thổi đến lại mọc ra”.
Cho dù công việc có bận bịu hơn nữa thì mỗi ngày cũng chỉ mất thời gian nhiều nhất là hai canh giờ, khoảng thời gian còn lại hắn đều dùng để huấn luyện binh sĩ sơn trại. Mấy hôm nay, những thời gian đó dường như đều dùng vào việc khác cả, trong lòng hắn cứ như có chuyện gì không giải quyết được.
Ninh Phi không hề xinh đẹp, mà Tô Hy Tuần cũng không phải loại người hứng thú với cái đẹp. Chỉ là tình huống mấy lần gặp nhau đều rất đặc biệt, nhớ lại sự đối chọi tiềm tàng kia, tâm trạng hắn không thể không kích động.
Bệnh này càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đến một ngày, Tô Hy Tuần tức giận, đập bộp lên bàn, gạt hết giấy tờ văn kiện xuống đất, đứng dậy chửi to mấy lời tục tĩu, sau đó lại thì thầm tự hỏi: “Lẽ nào là chứng do thiếu con gái? Vậy phải quan sát kỹ mới được.”
Tên thủ hạ bên ngoài cửa nghe thấy, lập tức sợ run lập cập, hắn vội vàng chạy đi cất cái trượng đi, không lỡ may lại bị đánh oan.
Dáng vẻ đầy tâm sự, đầy lo lắng của Tô Hy Tuần đã được truyền đi khắp sơn trại rất nhanh.
Có người nói nhiều lúc hắn đang ăn cơm, giơ đũa ra cả ngày trời rồi cũng chẳng gắp được một nhánh rau lên, đũa cứ ở yên trên không, giống như đang luyện võ công tuyệt thế “Công phu chiếc đũa” vậy. Có người nói hắn đưa chim đi loanh quanh ở nơi tịch mịch, có lúc thả chim bay xong cũng không gọi nó về, một mình đứng trên đỉnh núi hứng gió đến ngơ ngẩn. Có người nói hắn thường mất ngủ, cứ nửa đêm canh ba là lại chạy băng băng một mạch vào giữa rừng rậm, làm cho đám sói hoang trên núi khổ không nói nên lời.
Đương sự lờ đi tất cả mọi lời đồn về mình, các huynh đệ hỏi hắn xem đến cùng là hắn bị làm sao, hắn chỉ cười cười, không nói gì, vô cùng bí hiểm.
Cứ vậy cho tới mùa xuân tháng ba, cây cối tươi tốt. Các đội buôn của Hoài An và Sơn Nhạc bắt đầu chuyến đi bận rộn nhất trong năm, cuối cùng thì mùa hoạt động bận bịu của sơn trại cũng đã đến.
Hôm nay khi trời vừa sáng thì Ninh Phi đã bị đánh thức bởi một hồi ồn ào bên ngoài. Phòng của Đinh Hiếu ngay sát sau núi, khi sáng sớm ít người qua lại, thường thì đến trưa mới có người bị thương đến lấy thuốc. Như hôm nay là rất khác thường, bên ngoài hình như có rất nhiều người đến, trong những lời nói đang cố gắng nói nhỏ kia thi thoảng lẫn vào tiếng kim loại va vào nhau.
Không lâu sau thì nghe tiếng Đinh Hiếu gọi nàng, nàng vội vàng ngồi dậy, mặc tạm chiếc váy dài và cái áo ngắn vào, mở cửa đi ra.
Lúc nhìn ra mới biết có hơn mười nam nhân tráng kiện đang vây quanh Đinh Hiếu, cùng nói chuyện. Mấy người này mình đồng da sắt, thắt lưng dát đủ loại khảm đao có to có nhỏ. Cánh tay, mặt mũi đều trát đầy bùn, trông toàn thấy màu xám. Đinh Hiếu thấp hơn một cái đầu so với đám nam nhân này, hắn cố gắng ló đầu ra khỏi đám người để nói với Ninh Phi: “Ngươi đến đây cầm lấy.”
Ninh Phi đi đến, đám người nhanh chóng tránh đường ra cho nàng, cuối cùng Đinh Hiếu cũng đưa được đám cỏ dại trong tay hắn cho nàng: “Ta có việc phải đi ra ngoài. Đây là thuốc mới hái được, ngươi rửa sạch đi, buổi trưa ta về rang lên sau.”
Ninh Phi nhìn hết một vòng đầy nghi ngờ, đám nam nhân đều cười hì hì, tro bùn trát trên mặt nửa ngày đã khô, giờ đang rơi lả tả xuống đất, lộ ra màu da trắng bóc như trứng. Bọn họ vội vàng ngừng cười, hậm hực nói: “Chết xừ, lại phải trát lớp bùn mới lên.”
“Mọi người định làm gì vậy? Tại sao lại đắp đầy bùn lên mặt?”
Mấy ngày nay ai ai cũng biết trong nhà Đinh Hiếu có một cô nương tốt tính, khoẻ khoắn. Trùng hợp là Ngưu Đại Tráng cũng đang ở đây, hắn nói với Ninh Phi: “Ninh muội muội yên tâm đi, chúng ta không đưa hắn đi gặp cô nương khác đâu, không cần lo hắn gặp gỡ rồi nhớ nhung người ta. Thật ra chuyện làm ăn hôm nay của chúng ta có chút… Có chút khó khăn, phải mời Đinh đại ca ra mặt.”
Có người nói thêm vào: “Ít ngày nữa Diệp đại đương gia sẽ về, chúng ta phải làm vài vụ lớn để trình lên huynh ấy, đỡ cho huynh ấy tưởng rằng sơn trại không có huynh ấy thì không xong, cả ngày lại lải nhải điếc tai.”
Ninh Phi đáp lời: “Diệp đại đương gia sắp về rồi? Các huynh cũng không cần giải thích đâu. Cha mẹ Đinh Hiếu đều rất quan tâm đến hôn sự của hắn, nếu hắn tự giác thích cô nương nào thì tốt rồi.”
Đinh Hiếu mếu máo: “Cha mẹ ta suốt ngày để ý làm ta đủ phiền rồi, giờ còn thêm một người như bà chị nữa, rõ ràng là nhỏ tuổi hơn ta mà cả ngày cứ nhắc hôn sự của ta. Đúng là khổ chết đi được!”
Cả đám cùng cười, mặt đất lại rơi đầy bùn.
Trước khi đi Đinh Hiếu dặn: “Củi trong bếp vừa lúc đã hết sạch, ta quên khuấy đi mất. Nếu trước buổi trưa mà ta vẫn chưa về thì ngươi qua chỗ A Cương ăn, hắn nấu nhiều đồ ăn, ăn không hết cũng phải đổ cho heo thôi. Thêm một người một đôi đũa cũng không sao đâu.”
Ninh Phi gật đầu liên hồi.
“Nhớ đấy, đừng có tự tiện làm, chẻ củi không phải chuyện đùa đâu, đừng có chẻ chân ra thành hai khúc đấy, đến ta cũng không chữa nổi đâu.”
Đám nam nhân cười nói: “Được rồi, Đinh đại ca, ai lại nói như huynh chứ. Trước mặt Ninh muội muội mà cứ nói chuyện đầy máu me như thế, không sợ cô nương bé nhỏ yểu điệu này sợ à?” Nói xong thì ào lên đẩy Đinh Hiếu đi.
Ninh Phi đứng giữa sân, cứ có cảm giác hình như Đinh Hiếu quên mất cái gì đó. Quả nhiên không lâu sau, có một tiểu tử dáo da dáo dác chạy về từ phía Đinh Hiếu vừa đi, khom lưng chào Ninh Phi một tiếng rồi chạy tới cầm lấy túi thuốc treo trên cành cây rồi lại băng băng chạy đi mất.
Sơn trại, cướp… Từ khi theo Đinh Hiếu lên núi đã ở càng ngày càng quen rồi, hôm nay mới có cảm giác sống giữa băng cướp. Ninh Phi cầm nắm cỏ dại trong tay, nghĩ nghĩ, thôi cứ vào kho củi sau viện đã.
Mặt trời càng ngày càng lên cao, Ninh Phi đã làm xong hết việc nhà, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy Đinh Hiếu về, trong lòng nàng khó tránh khỏi lo lắng. Võ công của Đinh Hiếu như thế nào thì nàng không biết, nhưng về nghề kiếm sống của giặc cướp thì nàng đã nghe nói nhiều. Danh tiếng của Hắc Kỳ trại rất lớn trong Hoài An quốc. Trước khi nàng đến sơn trại còn nghĩ ai ai cũng cao hai thước, thắt lưng to như thùng rượu, vai thì phải chắc khoẻ như Arnold Schwarzenegger vậy. Còn hôm nay thấy, tuy là có chỗ không giống lắm, nhưng dù gì cũng có thể xem như đủ tiêu chuẩn. Đinh Hiếu đứng phía trong trông như người lùn giữa đám người khổng lồ. Nàng không muốn lo cũng không được.
Ở đây không thể so với thời đại của nàng. Bị sốt cũng có thể chết người, bị kim loại đâm vào cũng dẫn đến uốn ván rồi mất mạng. Đinh Hiếu là thầy thuốc ngoại khoa, nhưng nếu hắn có chuyện gì thì ở ngoài cuộc chiến ai có thể chăm sóc hắn được?
Cứ đợi như thế đến giữa trưa, hắn vẫn chưa về. Cháo trắng đã ninh thành đặc sệt, rắc ít mầm rau lên trên, xanh xanh trắng trắng xen lẫn trông rất đẹp, nhưng vẫn chưa thấy bóng người đâu.
Ninh Phi ngồi xổm ở trước bếp, tâm trạng lo lắng. Củi đã đốt thành tro cả rồi, vẫn không có tiếng động gì khác.
Ninh Phi ngồi trong phòng, nước đã đổ đầy vại rồi, củi cũng chẻ xong, phòng bếp được quét tước sạch sẽ, chẳng còn gì để làm nữa. Bỗng nhiên có tiếng hô hoán truyền tới từ xa, càng ngày càng gần. Ninh Phi đứng bật dậy, sợ hãi, tai nghe rõ được tiếng A Cương kêu cứu mạng.
Nàng vội vàng mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài tràn ngập ánh mặt trời, vừa mở cửa đã bị ánh sáng làm hoa mắt, khó khăn lắm mới dần dần nhìn rõ ràng được. A Cương chạy lên từ đường núi, cõng một người trên lưng, không biết còn sống hay đã chết.