Nợ Chồng

Chương 10

Nếu hi vọng rằng Mỹ Vi có thể xấu hổ một lúc lâu thì đúng là vọng tưởng rồi.

 

Ngày hôm sau nhìn thấy bạn nhỏ Triệu Dực, cô vẫn là dáng vẻ trái đất vẫn quay, không ngừng trêu chọc nhóc, hôn nhóc, hoàn toàn chọc cho nhóc tức điên.

 

Cuối tuần, hai vị người lớn cùng một vị trẻ nhỏ, cùng nhau đi du ngoạn một chuyến hai ngày một đêm khó quên, hai người mang nhóc đi chơi, đi ăn MacDonald, đi xem hoạt hình, đi dạo chợ đêm.

 

Dĩ nhiên, theo yêu cầu của Mỹ Vi, Thạch Quân Nghị đưa bọn họ cách xa Đài Bắc, đến Đài Trung du ngoạn.

 

Lúc trở lại, thấy một mỹ nhân diễm quang bắn ra tứ phía đang đứng trước cửa nhà bọn họ, vẻ mặt sốt ruột.

 

"Mẹ!" Triệu Dực vừa nhìn thấy mỹ nhân kia, lập tức vui vẻ từ thang máy chạy tới, nhảy vào trong ngực mỹ nữ, mỹ nữ ôm lấy nhóc hôn tới tấp, “Bảo bối, mẹ nhớ con lắm”

 

"Con cũng nhớ mẹ lắm lắm." Triệu Dực ôm chặt mẹ, ra sức hôn mẹ mình.

 

Mỹ Vi hâm mộ lại ghen tị chết đi được, mấy ngày nay, cho dù cố gắng thế nào, nhóc con ngay cả nhếch môi cũng không cho cô một cái, bây giờ ở trong lòng mẹ lại ôm lại hôn, đáng yêu chết đi được. Đúng là làm mẹ vẫn tốt nhất, cô không khỏi cảm thán, sau đó mắt ai oán nhìn Thạch Quân Nghị, tố cáo hắn vô nhân đạo.

 

Cô cũng muốn đứa nhỏ!

 

Thạch Quân Nghị mỉm cười trấn an cô vợ đang tức giận của mình, ôm cô đi về phía mỹ nữ, “Rốt cuộc cũng nhớ mình có con trai mà đón về sao?” Em gái anh cùng với em rể ân ái đến mức tách ra một ngày cũng không được, em rể đi công tác ở Anh, con bé cũng muốn đi theo, nhưng lại lo lắng con trai không có ai chăm sóc, liền trực tiếp nhét nhóc cho anh, aizz, có đứa em gái như này, anh cũng thật cảm thán. (Rabo: Có vợ có em như hai người này, cảm thương sâu sắc cho Nghị ca, một phút mặc niệm bắt đầu!)

 

“Không phải chỉ bắt anh trông hộ có hai ngày thôi sao? Quỷ hẹp hòi.” Mỹ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng phong tình vạn chủng, toàn thân cao thấp đều xinh đẹp, sáng ngời.

 

Thạch Quân Nghị chỉ chỉ mỹ nữ, "Mỹ Vi, đây là em gái anh, Thạch Sắc Vi, Sắc Vi, đây là chị dâu em, La Mỹ Vi."

 

“Chào em.” Mỹ Vi cười đưa tay, đã sớm nghe tổng giám đốc có một em gái siêu mỹ nữ, hôm nay tận mắt thấy, quả là làm cho người ta kinh ngạc không thốt nên lời, nếu so sánh với Đồng Giai Thiến, cũng phải hơn mấy bậc đi.”

 

Đúng là, quả nhiên mọi so sánh đều là khập khiễng,….thật may người bình thường như Mỹ Vi cô, tư cách so sánh cũng không có ấy chứ.

 

"Hừ." Thạch Sắc Vi đưa tay vén mái tóc xoăn trời sinh của mình, bỏ qua đôi tay thân thiện của Mỹ Vi.

 

"Sắc Vi, chú ý thái độ của em." Thạch Quân Nghị giận tái mặt.

 

“Em chỉ thừa nhận Giai Thiến là chị dâu em, mấy người lai lịch không rõ, em không thừa nhận.” Thạch Sắc Vi ôm chặt con trai, cằm cao ngạo nâng lên, mười phần khí chất nữ vương.

 

“Anh không cần em thừa nhận.” Thạch Quân Nghị lạnh lùng mở miệng, “Nếu em không thích đến nhà chúng ta, vậy xin mời đi tự nhiên.” Anh cố ý đem hai từ “chúng ta” nhấn mạnh, ý vị cảnh cáo nồng đậm.

 

"Hừ, đi thì đi!" Cô ôm con trai đi tới hướng thang máy.

 

Thạch Quân Nghị cũng không để ý cô em mình, trực tiếp lấy thẻ ra quét, ôm Mỹ Vi đi vào nhà.

 

“Hẹn gặp lại cậu.” người bạn nhỏ Triệu Dực rất lễ phép vẫy chào cậu thân yêu, sau đó dường như do dự một giây, “Hẹn gặp lại mợ.”

 

"Nhóc gọi em là mợ đó!" Mỹ Vi vui vẻ sắp nổi điên, ôm lấy cánh tay Thạch Quân Nghị ra sức lay động.

 

“anh nghe thấy không, nhóc gọi em là mợ đó, thật đáng yêu chết mất, bái bai Tiểu Dực, mợ yêu cháu chết đi được.” vẫy tay chào với thằng nhóc, lại hôn gió, mãi cho tới khi cửa thang máy đóng lại từ từ chuyển động, cô mới rời bước chân.

 

Vốn là Thạch Quân Nghị đang tức giận, bị cô vợ bé nhỏ của mình chọc cười, hỏi cô, “Em không tức giận sao?”

 

"Tức cái gì cơ?” Mỹ Vi tò mò hỏi lại.

 

"Sắc Vi nói chuyện không biết chừng mực gì cả.”

 

“Có sao đâu, cô ấy cũng không nói sai mà.” Cô ôm lấy cánh tay chồng yêu đi tới sofa, Thạch Quân Nghị ngồi trên ghế, còn cô ấy à, trực tiếp dựa trong ngực anh chứ sao. “Trước kia em cũng biết Thạch tiểu thư và Đồng tiểu thư là bạn rất thân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm em cũng biết nha, cho nên em gái anh đối với chuyện anh nhất thời thay cô dâu không vui vẻ cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng là đứng về phía bạn tốt thôi. Điều này chứng minh cô ấy là người ngay thẳng, không giả tạo, nếu như cô ấy gặp mặt liền cười nói thân thiết ngọt ngào với em, ngược lại sẽ làm em sợ chết khiếp ấy chứ, bởi vì làm sao biết cô ấy là thật lòng hay diễn trò chứ.”

 

Anh quan sát cô thật kĩ, rốt cuộc cô là ngốc hay thông minh đây? Nói cô thông minh, nhưng cô làm việc mơ mơ hồ hồ, chuyên gia gây họa, cái gì cũng học không đến nơi làm không đến chốn. Nhưng nếu nói cô ngốc, nhưng phương diện trực giác lại nhạy cảm đến đáng sợ, nhìn nhận mọi chuyện luôn rất tỉnh táo, không bao giờ làm khó bản thân, luôn cố gắng làm cho mình vui vẻ, mà những lời chân thành này của cô, anh làm sao có thể tức giận được chứ.

 

"La Mỹ Vi."

 

"Dạ?"

 

"thật ra em rất đáng yêu."

 

"Hì hì, vậy anh yêu em không?" Anh trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng trả lời: "Yêu."

 

Cô mở choàng mắt, không dám tin tưởng nhìn về anh, anh nói, yêu, đúng không?

 

Tựa như ban đầu đột nhiên nói thích cô vậy, anh cũng tỏ tình bất thình lình như vậy, không có một chút báo động trước.

 

"Nói lại lần nữa."

 

“Anh yêu em, Mỹ Vi.” Anh rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc thổ lộ, “Không phải là vừa gặp đã yêu, mà là mỗi ngày chìm đắm càng sâu, sau đó anh phát hiện, anh ngày càng thích em, càng ngày càng không thể rời xa em, chỉ cần chúng ta xa nhau anh thấy khó chịu, chỉ cần ở cùng em anh thấy thỏa mãn….Cho nên, Mỹ Vi, anh yêu em.”

 

Cô muốn khóc, bởi vì quá cảm động, nhưng mà ngược lại, cô lại vui vẻ cười.

 

Thật ra thì cô luôn tin tưởng cô có thể đợi được một ngày này, anh nghiêm túc như vậy, là một người đàn ông tốt như vậy, chỉ cần đối tốt với anh, nhất định anh sẽ cảm nhận được tấm chân tình của cô.

 

Cô biết mình sẽ nhận được hồi đáp, một năm chưa được thì có thể đợi hai năm, cho dù hai năm vẫn chưa nhận được thì mười năm cô vẫn sẽ đợi.

 

Nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới, ngày này sẽ đến nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, khiến cô cảm thấy…….Quá hạnh phúc rồi!

 

Cô ôm lấy thắt lưng anh, mặt vùi sâu vào trong cổ anh, “Ghét, hại người ta muốn khóc.”

 

“Nếu miệng em nói tía lia như vậy anh tin em sẽ không khóc đó.” Anh ôm chặt cô, trong lúc cô còn đang mải mê đặt dấu hỏi, hôn xuống.

 

Cô từ trong ngực anh nhảy dựng lên, kéo cửa ra, gió tầng ba mươi thổi tung bay làn váy của cô.

 

Cô chạy ra ban công, hô to, “Thạch Quân Nghị yêu La Mỹ Vi, anh ấy yêu tôi!” Anh đang ở trong phòng cười vui vẻ, đã quen với cách biểu đạt niềm vui vủa cô, thậm chí thích cô mãnh liệt như vậy.

 

“Tôi đợi được rồi, tôi được rồi!” Cô hướng bầu trời thét to, “Anh ấy yêu tôi, anh ấy yêu tôi!”

 

Anh đi tới ôm cô, sợ cô bị gió thổi lạnh, cúi đầu thì thầm vào tai cô, “Kêu nữa hàng xóm kháng nghị thì làm sao?” (Rabo: ca có thể bớt chiều vợ một tí không, ghen tị ~ing)

 

“Kháng nghị? Kháng nghị gì chứ? Em càng vui vẻ, đương nhiên là muốn người toàn trái đất đều biết ấy chứ.” Cô ngẩng đầu về phía trời xanh, “Sao lại không có máy bay nhỉ?”

 

Không phải là cô tính toán kêu đến người ngồi máy bay cũng nghe được chứ? Thạch Quân Nghị thật thán phục bản thân đã lấy được cô vợ mạnh mẽ như vậy. “Tốt lắm, người trái đất đều biết hết rồi.” Ôm lấy cô đi vào trong phòng.

 

Đột nhiên cô dừng bước, kéo ống tay anh, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Anh có phải đột nhiên phát hiện, thật ra vừa rồi là anh hồ đồ, thật ra thì anh không yêu em, có phải sớm mai tỉnh giấc, anh….”

 

Anh cúi đầu hôn cô, triền miên vô cùng, trằn trọc vô cùng, hôn đôi mắt mơ màng, bờ môi mềm mại, đến khi sắp hít thở không thông rồi, anh mới hài lòng buông cô ra, “Như vậy, có cảm giác chân thực chưa?”

 

Cô đưa tay ôm cổ anh, nũng nịu, “Chưa đủ đâu.”

 

Một lần nữa anh cúi đầu, hôn cô thật sâu, hôn thế nào cũng không đủ, dùng miệng, lưỡi, thân thể của anh, nói cho cô biết, anh yêu cô nhiều như thế nào.

 

Hôn, hôn, hôn nước mắt mằn mặn của cô, sau đó buông môi cô ra, nhìn cô khóc không thở nổi, nhìn cô khóc đến lệ tuôn như mưa.

 

"Mỹ Vi. . . . . ."

 

“Huhu…..Em vẫn tự nói với chính mình…..Không cần buồn nôn như vậy, không cần lúc được nam chính thổ lộ mà vui phát khóc. Nhưng mà, hiện tại em phát hiện, em làm không được, em vẫn sẽ khóc…..” Cô khóc đến không thở nổi, khóc đến thút thít không ngừng, lại ôm thật chặt anh. “Thạch Quân Nghị, em thật vui, thật vui, vui đến nước mắt trào ra, anh yêu em, thật sự yêu em, em nghĩ sắp vui mừng đến phát điên rồi.”

 

Cô bé này, yêu anh sâu đậm như vậy, rốt cuộc phải yêu cô như thế nào, rốt cuộc phải cưng chiều cô như thế nào, mới đủ đây?

 

Thạch Quân Nghị ôm cô thật chặt, hôn những giọt nước mắt của cô, hôn lên gương mặt nhòe lệ, hôn môi, trái tim vì nước mắt của cô mà ngập tràn vui sướng, mềm mại vô cùng.

 

Thì ra hiểu được tình cảm của mình là một chuyện vui vẻ như vậy, tốt đẹp như vậy, đột nhiên anh thật sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa hai chữ “hạnh phúc” kia.

 

Rabo: Liệu có cẩu huyết không??? Đồng tiểu thư xinh đẹp chịu buông tay dễ dàng thế sao? Há há??? Còn nửa chap và hồi vĩ thanh nữa là phải xa cặp đôi siêu ngọt ngào này rồi.

 

Được nghe lời thổ lộ vẫn hằng ao ước, Mỹ Vi đi bộ mà lòng lâng lâng như bay nói chuyện ầm ĩ, cả ngày đều cười không khép miệng nổi, cô cảm thấy cuộc sống của mình không thể hạnh phúc hơn nữa rồi.

 

Đương nhiên, chỉ cần có thời gian, anh sẽ đưa cô tới biệt thự đứng tên cô thư giãn, đây cũng là một chuyện làm cô thích thú.

 

Người có tiền quả nhiên thật thích, vốn là chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi hoặc truyện tranh mà chảy nước miếng, biệt thự ấy đẹp nhường này mà hiện diện thật rõ ràng trước mắt cô, và quan trọng nhất là nó lại thuộc về cô, cảm giác này thật là…..thích đến tận chân răng rồi!

 

Thạch Quân Nghị đối với suy nghĩ của cô vợ mình đã thành thói quen, anh mở cửa thư phòng ra thấy cô vợ bé nhỏ của mình đang phát huy lòng hiếu kỳ cao độ mà chạy loăng quăng khắp nơi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Bọn họ tới nơi này đã hai ngày rồi, cô vẫn cảm thấy tất cả đều mới lạ. Theo anh thấy, chính cô mới kỳ lạ nhất, vĩnh viễn luôn tràn đầy mới mẻ, vĩnh viễn khám phá không hết những điều kỳ thú.

 

"Tổng giám đốc, em muốn ăn kem đậu đỏ." Một cột tóc đuôi ngựa lúng liếng từ ngoài đi vào.

 

Anh ngẩng đầu, dịu dàng lên tiếng: "Được, chờ anh xem xong văn kiện này sẽ làm cho em."

 

"Không cần đâu." Cô vội vã khoát tay, "Ngày hôm qua em thấy một cửa hàng tạp hóa, nhất định là ở đấy có bán, để em tự đi mua là được rồi.” Anh đang bận cô cũng không muốn quấy rầy, với lại cô cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.

 

"Anh đi cùng em." Anh đứng dậy.

 

“Không cần không cần.” Lắc đầu. “Không xa mà….em biết đường mà, em cam đoan em bảo đảm đó! Với lại anh làm việc nhanh lên, chút nữa mới có thời gian nấu bữa tối cho em chứ.”

 

Thật là cũng tiện thể quá đi, nhưng ai bảo anh thích cái tính cách ấy làm chi, bất đắc dĩ thở dài, vẫn chưa yên tâm dặn dò, “Không được ăn quá nhiều, nhớ mang theo di động.”

 

"Được rồi được rồi, người ta cũng không phải trẻ con mà."

 

Không phải sao?

 

Thạch Quân Nghị mỉm cười từ đáy lòng, biết nàng ở trong phòng đợi không được, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, hơn nữa chung quanh đây rất an toàn, anh yên tâm để cho nàng đi ra ngoài một chút, coi như lạc đường, chỉ cần nàng mang theo điện thoại di động, anh cũng có thể tìm được nàng.

 

Được anh đồng ý, Mỹ Vi vui vẻ chạy mất.

 

Anh cười cười, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

 

Khoảng hơn 10' sau, chuông cửa vang lên.

 

“Cô ngốc này, lại không nhớ mang chìa khóa rồi.” Anh thở dài, đứng dậy, giúp cô mở cửa, bởi vì hai người tới đây nghỉ ngơi, chỉ muốn đơn thuần hưởng thụ thế giới của hai người, cho nên quản gia cùng người giúp việc anh đều cho nghỉ cả.

 

Mở ra cửa lớn, nhìn thấy dung nhan kiều diễm quen thuộc kia thì nhất thời anh có chút giật mình.

 

"Quân Nghị, đã lâu không gặp."

 

Bỏ xuống kính râm xinh đẹp, Đồng Giai Thiến mặc trang phục cầu kì, khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trước mặt anh.

 

Thế gian này, thật sự sẽ có thời điểm gặp người không ngờ tới.

 

“Oa, kem đậu đỏ ở đây ăn thật là ngon.” Mỹ Vi đang cầm một túi kem lớn vui vẻ ăn, vị nào cô cũng mua, hơn nữa còn đem lời dặn dò của ai kia vứt sau đầu, hưởng thụ xong toàn bộ, phát hiện ra mình thích nhất là kem đậu đỏ.

 

Lại lấy từ túi một que nữa, tiếp tục sự nghiệp ăn uống ngon lành của mình.

 

Từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao dừng trước cửa nhà mình, cô lập tức chạy tới, vòng quanh chiếc xe quan sát, “Oa, cái này chắc chắn là đắt lắm đây.” Màu xe đỏ tươi, đường cong tinh tế, cho dù mù tịt về xe cộ, cô cũng biết xe này nhất định là đắt đến kinh hoàng.

 

Thưởng thức xong xe thể thao, cô móc ra chìa khóa mở cửa, vừa vào phòng khách, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô, trên ghế sofa, hai người đang quấn lấy nhau, một nam, một nữ, Thạch Quân Nghị và……”Đồng Giai Thiến?”

 

Miệng đang ngậm kem mở thật lớn, Mỹ Vi kinh ngạc nhìn cô ta, vạn vạn lần không nghĩ sẽ gặp người này, thế nhưng giờ phút này đang sờ sờ trước mặt cô.

 

Mà bọn họ lại là ở đây. . . . . . Hôn môi!

 

"Hừ, La Mỹ Vi, cô còn dám gọi tên tôi hả?" Đồng Giai Thiến cả người ngã vào trong ngực Thạch Quân Nghị, khiêu khích nhìn về đứa con gái mình căm hận nhất, thật là không nghĩ tới đứa cả người không có lấy nổi một tia uy hiếp, lại có thể tàn nhẫn đâm mình một đao chí mạng, dám cùng Đồng Giai Thiến cô giành đàn ông, thật là chán sống mà, hừ!

 

"Đó, Đồng tiểu thư." Không gọi tên, gọi lễ phép như thế được rồi chứ

 

“Mắt cô bị chó ăn hay sao? Không nhìn thấy vừa rồi tôi và anh ấy làm gì sao? Thế nào một chút phản ứng cũng không có? Cô không những não teo, ngay cả mắt cũng tê liệt sao?” Đồng Giai Thiến vuốt ve mái tóc mình.

 

"Đồng Giai Thiến. . . . . ."

 

“Quân Nghị, tâm ý của anh, không cần nói em cũng hiểu.” Cô ta rất tự nhiên cắt đứt lời Thạch Quân Nghị, quay đầu trừng Mỹ Vi, “Bây giờ cô đã hiểu chưa? Hay còn phải để tôi nói rõ thêm, còn không cút ra ngoài cho tôi?”

 

"Đồng Giai Thiến!" Thanh ấm Thạch Quân Nghị trầm thấp cùng ý vị cảnh cáo, quay đầu nhìn về phía vợ mình, "Mỹ Vi. . . . . ."

 

"Chờ một chút!" Mỹ Vi giơ tay lên cản lời anh, xoay người chạy vào phòng.

 

"Mỹ Vi!" Anh muốn đuổi theo, Đồng Giai Thiến giơ tay ngăn cản anh, "Quân Nghị, chẳng lẽ anh quên tình cảm tám năm của chúng ta, quên những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc của hai ta sao?"

 

"Anh chính là chưa quên, mới lưu cho em mặt mũi, Đồng Giai Thiến!"

 

"Anh là có ý tứ gì?"

 

"Người thông minh nói chuyện không cần quanh co lòng vòng, em hiểu anh nói gì, cần gì phải làm ra loại chuyện nhàm chán này?"

 

“Quân Nghị, em biết anh đang giận em, giận em lúc trước không nên đem việc kết hôn ra đe dọa anh, em biết sai rồi, em xin lỗi anh, anh hết giận chưa, em biết rõ anh còn yêu em, đúng không?”

 

"Đương nhiên. . . . . ."

 

Tiếng bước chân “thịch thịch thịch” cắt đứt lời anh, Mỹ Vi ngậm kem từ trên lầu chạy xuống, trực tiếp đi tới trước mặt Đồng Giai Thiến, đưa một tập tài liệu trước mặt cô ta. “Cô xem đi.”

 

"Thứ gì?"

 

“Cô tự mình nhìn đi.” Đồng Giai Thiến nhịn không được cúi đầu, là giấy tờ nhà.

 

"Cô đưa tôi xem cái này làm gì?"

 

"Mời cô xem tên chủ nhà trên đó."

 

"La Mỹ Vi, hừ, thì thế nào? Nhắc nhở tôi cái đứa con gái nghèo rớt mùng tơi, nghèo rơi hạt gạo như cô, vì đoạt đàn ông của tôi mà được tòa nhà sao? Nực cười!”

 

"Không phải đâu." Cô lắc lắc ngón tay, “Tôi muốn nói với cô, căn biệt thự này là của tôi, muốn cút thì phải là cô, chứ không phải tôi!” Mỹ Vi vẫn tiếp tục công cuộc mút kem, thong thả giải thích cho Đồng Giai Thiến nghe.

 

Tròng mắt Thạch Quân Nghị lạnh như băng thoáng qua một nụ cười.

 

"Cô!" Đồng Giai Thiến nổi đóa.

 

"Còn có cái này." Cô cầm cây kem nhét vào trong tay Thạch Quân Nghị, "Cầm giúp em."

 

Mở ra một phần văn kiện khác, "Đây là giấy tờ công chứng của tôi và anh ấy, người đàn ông này. . . . . ."

 

Đưa ngón tay chỉ chỉ đồng chí Thạch, "là của tôi, không tới phiên cô có ý đồ đen tối?"

 

Đồng Giai Thiến tức giận đến toàn thân phát run, dung nhan xinh đẹp vặn vẹo.

 

"Còn nữa..., vừa rồi cô cố tình hôn ông xã tôi, tôi có thể kiện cô tội quấy nhiễu tình dục, cô có biết không?” Mỹ Vi chống nạnh tiến lại gần, “Lần này cho qua, coi như tôi trả nợ cô, lần sau cô mà còn dám động tay động chân, tôi liền….” Cô quay đầu tìm khắp nơi, chạy vào phòng bếp xách ra con dao chuyên dụng của đồng chí Thạch, vô cùng bén nhọn, “Tại trên mặt cô, giúp cô chỉnh dung, đỡ cho cô tốn thêm tiền.”

 

"A! La Mỹ Vi, đồ vịt con xấu xí, dám giành đàn ông với tôi hả?" Đồng Giai Thiến tức giận bốc khói rống lớn.

 

“Chỉ bằng tôi thương anh ấy hơn cô.” Mỹ Vi tiến lên một bước, thẳng thắng trừng cô ta, “Tôi sẽ không đem chuyện hôn nhân ra uy hiếp anh ấy, tôi trân trọng anh ấy, thế là đủ. Đẹp thì sao, xấu thì sao, tình yêu chân chính dùng mặt để cân đo đong đếm sao? Nếu như vậy, tôi chỉ có thể nói, tôi thương hại cho cô, Đồng Giai Thiến.” (Rabo: Ai nói Vi tỷ ngốc nữa đi….)

 

"Cô thương hại tôi, tôi cần cóc gì chứ. . . . . ."

 

“Cô chỗ nào cũng cần! Trong tình yêu, cô thất bại rồi, Đồng Giai Thiến, người đàn ông này, anh ấy yêu là tôi.”

 

“Sẽ không, Nghị, anh nói cho cô ta biết đi, người anh yêu là em, mãi mãi là em, tình cảm bao năm của chúng ta….” Đồng Giai Thiến khóc nấc lên, nước mắt như mưa, cô ta từ Sắc Vi nghe được, Thạch Quân Nghị rất bảo vệ cô vợ của mình, sự tự tin trong lòng cô ta phút chốc dao động mãnh liệt.

 

Cô ta vẫn cho rằng, Thạch Quân Nghị yêu cô ta như vậy, cho dù tức giận cưới người khác, nhưng anh yêu vẫn là cô ta, chỉ một mình cô ta. Cô với Thạch Quân Nghị, tự tin nắm chắc, nhưng Sắc Vi nói, xem ra anh trai cô rất yêu thích vợ mình, lúc này cô ta mới luống cuống, tìm tới cửa, ai biết được nghênh đón cô ta lại là kết cục này.

 

“Giai Thiến, cái gì đã qua, hãy để nó qua đi.” Thạch Quân Nghị nhìn cô gái mình đã từng yêu này, từ lúc cô còn là thiếu nữ thanh xuân đến khi thành người phụ nữ thành thục, trong mắt anh chỉ có cô, nhưng cô điêu ngoa tùy hứng phá hủy tình cảm của họ. Một đoạn tình cảm chỉ có một người quý trọng thật sự không đáng tin.

 

Khi anh đau khổ nhất lại gặp được Mỹ Vi, cô tựa như cái tên của mình vậy, chỉ là một nét đẹp mảnh mai, nhưng lại đơn thuần, vui vẻ, cô yêu anh, chỉ là đơn thuần yêu, dù biết trong lòng anh còn chứa người khác, nhưng cô nguyện ý chờ, từng chút, từng chút, dùng sự thuần khiết của cô nắm giữ anh, ở cùng với cô mỗi ngày với anh đều vui vẻ, những người bên cạnh anh đều nói, anh càng ngày cười càng đáng yêu, trở nên thân thiết, thì ra trong lúc vô tình, cô có thể ảnh hưởng anh sâu sắc như thế, thậm chí, làm anh yêu cô, đúng, là yêu.

 

Chỉ có thể nói, chuyện tình cảm có gì là mãi mãi đây? Không chịu mở lòng, không duy trì, tình cảm sâu nặng cách mấy cũng không thể thắng được thời gian.

 

Anh và Đồng Giai Thiến là tiếc nuối, nhưng trời cao sắp xếp cho anh một hạnh phúc lớn hơn, cho anh Mỹ Vi.

 

Anh còn cầu gì nữa đây.

 

Đồng Giai Thiến nhìn Thạch Quân Nghị, anh nhìn Mỹ Vi chuyên chú như vậy, yêu thương tràn đầy như vậy, một khắc kia, cô ta hiểu mình thực sự đã quá muộn.

 

Có lẽ sau mấy ngày hủy hôn kia, nếu cô ta cố gắng đi vãn hồi, còn có thể có hi vọng, nhưng mà bây giờ, tất cả đều không thể.

 

Cô ta thua, tất cả đều có như cô ta lại thua bởi người không đẹp, không sâu sắc La Mỹ Vi, giống như Mỹ Vi nói, tình yêu cùng bề ngoài không quan hệ.

 

Người ta rời đi lúc nào, hai người cũng không biết, ở trong mắt Thạch Quân Nghị cùng Mỹ Vi, chỉ có lẫn nhau, tràn đầy tình yêu, tràn đầy tin tưởng.

 

"A, kem đậu đỏ của em!" Một tiếng hét thảm thiết phá vỡ bầu không khí thâm tình của hai người, Mỹ Vi đau lòng nhìn cây kem đang chảy nước trong tay Thạch Quân Nghị, lại nhìn sàn nhà đọng nước.

 

"Đừng như vậy." Thạch Quân Nghị nhanh tay lẹ mắt kéo ai kia sém chút nữa thì nằm úp sấp trên sàn liếm liếm, hỏi trời già sao có thể có người này trên trái đất chứ? Trong tình yêu thì mạnh mẽ bảo vệ, gặp địch giết địch, nhưng bây giờ, thế mà….. (Rabo: em rút lại câu hỏi trên???)

 

" Kem đậu đỏ của em. . . . . ."

 

"Anh đi làm cơm thịt bò em thích."

 

" Kem đậu đỏ của em. . . . . ."

 

"Thêm pudding xoài."

 

"Kem đậu đỏ của em. . . . . ."

 

"Cá hấp."

 

"Đồng ý! Nhanh nhanh nhanh, em giúp anh.”

 

Thạch Quân Nghị chỉ có thể trầm mặc, chỉ có trầm mặc.

 

Ở trong phòng bếp rộng lớn, ai đó hùng hồn tuyên bố giúp anh một tay, cuối cùng lại đang ngậm cây kem đậu đỏ nhàn rỗi, vừa ngắm người đàn ông của mình làm bếp, vừa buôn dưa, “Lúc cô ấy hôn anh, anh có cảm giác gì thế?”

 

Tay cắt thịt bò ngừng lại, liếc nhanh nhìn cô, "Em muốn nghe nói thật hay nói dối?"

 

Miệng cắn cây kem bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt chợt trầm xuống, "Còn có nói thật cùng nói dối sao?"

 

Khóe môi giương cao hơn, hừ hừ, nhìn xem cô giả bộ trấn định không ăn giấm, được rồi, không đùa cô nữa, tránh cho cô tức giận, đến lúc đó người đau lòng là anh. (Rabo: 55555, người ta không nỡ kìa, ghen tị ~ing)

 

"Thật ra thì lúc cô ấy hôn anh chỉ có một cảm giác."

 

"Cảm giác gì?" Cô khẩn trương hỏi dồn

 

"Chính là tình cảm đã qua, thật đã qua." Bỏ lỡ rồi, đừng nhặt mảnh vỡ để rồi xước tay.

 

Nụ cười tiếp tục nở rộ trên môi cô, "Em biết ngay mà, hừ hừ, tổng giám đốc nhà em yêu em mà."

 

Hiện tại lần nữa nhặt tự tin rồi, nàng mỉm cười tiếp tục liếm kem cây.

 

“Lại nói, trước anh đúng là yêu cô ấy đấy.” Cô gặm cây kem, lại nhạo báng tâm tình của anh, “Aizz, mối tình đầu đều không thành, đứa nhỏ đáng thương.” Cô đưa tay nghịch tóc anh, sau đó cười giảo hoạt, “Thật may là em thành công rồi, hâm mộ chưa? Ha ha ha………..”

 

Anh trầm mặc tiếp tục làm bữa, nhưng khóe môi lại đang khẽ nhếch lên.

 

Đúng vậy, thật may là cô thành công, nhưng cô không biết, thật ra thì anh còn may mắn hơn cô rất nhiều.

back top