Nhìn bảng công việc cha mới giao cho, Thu Ý Hàm không cười nổi, con gái mất tích suốt cả đêm mà cha cô cũng không quan tâm, chỉ biết sắp xếp công việc cho cô, là do đứa con gái này làm việc quá tốt, hay người cha như ông quá vô trách nhiệm đây?
Tiếng gõ cửa vang lên kéo suy nghĩ của Ý Hàm về hiện thực, nhìn ra cửa.
“Vào đi” khóe miệng cô thoáng nở nụ cười làm cho người khác không thể đoán được.
“Tổng giám đốc dường như rất vui vẻ, để tôi đoán xem sao. Không thể vì tôi rồi, tôi đoán đúng phải không?
“Trình phó tổng quả nhiên không làm tôi thất vọng, nhanh như vậy đã khiến cha tôi xem anh là tâm phúc, còn bổ nhiệm anh thành phó tổng giám đốc của Thu thị, tôi còn tưởng ông ấy sẽ sắp xếp anh làm thư ký bên cạnh theo dõi tôi nữa chứ.” Thu Ý Hàm nói liền một hơi.
“Làm phó tổng không phải rất tốt sao, đối với em và tôi đều có lợi. Em nói xem?” Trình Dịch Phong khẽ cười ra tiếng.
“Ngoài việc báo cáo lại tình hình của tôi, chủ tịch còn sắp xếp anh làm việc gì nữa.”
“Tập đoàn Chương thị.”
“Quả nhiên không ngoài dự tính của chúng ta, chuyện kế tiếp anh hẳn biết nên làm gì rồi đúng không?”
“Tôi còn có việc, không thể nói chuyện với người đẹp nữa, ở lại lâu không tiện, con cáo già kia sẽ nghi ngờ mất. Thật sự không lưu luyến tôi sao?” Nói xong anh ta nháy mắt đầy ám muội rồi quay lưng bước ra ngoài.
Thu Ý Hàm quen Trần Dịch Phong lúc còn là du học sinh, cô còn lập kế hoạch giúp đỡ anh.
Ba năm trước đây,
“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ hợp tác với anh.” Thu Ý Hàm bị anh ta gọi lại, cô dừng bước, nghiêng đầu nói.
“Chỉ vì em cần sự giúp đỡ của tôi.” Trình Dịch Phong nói chắc như đinh đóng cột. Trước khi đến tìm cô, Trình Dịch Phong đã điều tra tất cả thông tin về cô.
“Buồn cười, anh chẳng qua chỉ là một tên nhóc.” Thu Ý Hàm nổi nóng, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Trình Dịch Phong.
“Chỉ cần có sự hỗ trợ của em, tôi có thể trở thành loại người mà em cần.” Không có lời dư thừa nào, anh ta biểu đạt rõ ràng ý đồ của mình.
“Nghe ra dường như tôi cũng chẳng thiệt gì.” Thu Ý Hàm nở một nụ cười thích thú.
“Tôi giúp em, em giúp tôi, rất lợi.” Tuy rằng lúc đó trên người Trình Dịch Phong không có quần áo hàng hiệu, nhưng sự tự tin và kiêu ngạo của anh ta lại khiến người khác không thể xem thường.
“Thỏa thuận xong.”
Hiện giờ, nhớ tới sự tự tin khi đó của anh ta, dường như đã có mưu tính từ trước. Mấy năm gần đây, Thu Ý Hàm đã mơ hồ đoán ra được, ngoài việc giúp đỡ cô, Trình Dịch Phong còn âm thầm lên kế hoạch gì đó. Có điều, chỉ cần việc anh ta làm không ảnh hưởng tới cô, cô sẽ không can thiệp. Dẫu sao, giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Trọng Thiên
“Đã điều tra ra người bí mật thu mua Chương thị chưa?” Trọng Lâm lạnh lùng hỏi.
“Là Trình Dịch Phong.”
“Cụ thể hơn, đừng nói với tôi là không tra ra được.” Giọng nói Trọng Lâm càng thêm lạnh lẽo.
“Vâng, anh ta chính là phó tổng giám đốc của Thu thị mới từ Anh quốc trở về, hiện giờ rất được Thu Vân Long trọng dụng, có điều, hình như anh ta và đại tiểu thư Thu Ý Hàm của Thu thị có mối quan hệ không bình thường.”
“Thật sao? Anh đi được rồi.” Trọng Lâm chậm rãi ngã lưng tựa vào ghế. “Quan hệ không bình thường!”